Chương 13
Xe ô tô được đổ đầy xăng chạy trong đêm, hướng thẳng về phía khuôn viên ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố. Trịnh Thừa Diễn đỗ xe ở ven đường xong xuống xe đi vòng về phía cốp xe lấy ra những thứ mà bà Vương đã dặn mua.
Văn Nhạn Thư đang đứng đợi hắn dưới ánh đèn đường, Trịnh Thừa Diễn bước tới, đưa tay về phía anh.
Mặt đất in bóng kéo dài của hai người. Văn Nhạn Thư do dự mãi, anh cứ cào cào ngón tay lên lớp vải của túi áo.
“Vào nhà thì lại buông tay.” Trịnh Thừa Diễn đảm bảo nói: “Một năm chúng ta trở về có vài lần, giả bộ cũng phải ra hình ra dạng một chút.”
Cách nhà chỉ còn vài bước, Văn Nhạn Thư đưa tay ra: “Mua cho bác gái cái gì vậy?”
“Mấy bình hương an thần. Mẹ nói gần đây ngủ không tốt, tôi cũng không hiểu mấy thứ này nên chỉ có thể mua cho bà ấy mỗi loại một ít.” Trịnh Thừa Diễn dùng bụng ngón tay vuốt vuốt mu bàn tay Văn Nhạn Thư: “Hay là cơm nước xong thì em chọn giúp mẹ đi, em không cần lo sẽ bị bà ấy cằn nhằn đâu.”
Vài lời nói đã xoa dịu những do dự trước khi nắm tay của Văn Nhạn Thư, anh nói: “Không có đâu.”
Trước khi bước vào cửa nhà, Trịnh Thừa Diễn bước chậm lại: “Tôi không lừa em đúng không?”
Văn Nhạn Thư đang thưởng thức mùi hương hoa cỏ trên hàng rào cọc gỗ, nghe thấy thanh âm của hắn quay đầu lại: “Cái gì cơ?”
Trịnh Thừa Diễn nói: “Nhiệt độ của lòng bàn tay tôi.”
Ánh sáng bây giờ không đủ khiến hắn không nhìn rõ được mặt Văn Nhạn Thư có đang ngại ngùng hay không, chỉ cảm thấy cái tay hắn đang nắm bỗng nhiên buông lỏng, nhưng hắn đã nhanh chóng nắm chặt lấy tay đối phương, hai lòng bàn tay cọ vào nhau: “Vừa nghe thấy câu này đã muốn buông tay tôi ra, em khiến tôi nghĩ rằng em đang rất để tâm đến đêm hôm đó đấy.”
Văn Nhạn Thư còn muốn tìm một câu hợp lý để cãi lại thì Trịnh Thừa Diễn đã đẩy cửa bước vào: “TV nhà ai mà mở lớn tiếng thế?”
Sau bức bình phong chạm khắc ở phòng khách, một bóng người ngay lập tức xuất hiện, tóc dài búi lỏng sau đầu, trên người mặc một bộ váy áo mặc nhà màu cây ngân hạnh, Vương Thính Tranh cả tên lẫn ngoại hình đều rất nhẹ nhàng, nhưng khi bà cất giọng nói thì nó lại phá hủy hoàn toàn hình tượng ấy: “Mẹ đã bảo mà! Mẹ với lão Trịnh đang cược xem hai đứa trở về có nắm tay nắm chân với nhau không. Ba con bảo đường đường hai người đàn ông sẽ không sến sẩm vậy đâu, nghĩ cũng biết ba con là người chẳng hiểu gì về tình yêu.”
Trịnh Thừa Diễn làm đúng như những gì mình đã nói. Sau khi vào cửa, hắn buông tay Văn Nhạn Thư ra, vừa thay giày vừa nói chuyện với mẹ mình: “Con thấy mẹ cũng là người không hiểu chuyện tình yêu đâu đấy. Làm vợ chồng với nhau đã hơn ba mươi năm rồi mà mẹ còn suốt ngày gọi ông ấy là ‘lão Trịnh lão Trịnh’, ngày nào đó Nhạn Thư sửa miệng gọi con như vậy chắc con cũng cảm thấy bất lực lắm.”
Văn Nhạn Thư tự nhiên bị nhắc tới, anh chẳng hiểu gì đưa mắt nhìn Trịnh Thừa Diễn.
Hành động này ở trong mắt Vương Thính Tranh lập tức biến thành hai người bọn anh đang liếc mắt đưa tình. Bà nhìn qua nhìn lại hai người, quyết định hỏi một câu đúng trọng tâm: “Nhạn Thư, bình thường con gọi nó là gì thế?”
Văn Nhạn Thư thật thà trả lời: “Gọi tên đầy đủ ạ.”
Trịnh Thừa Diễn tận dụng triệt để, cầm cái túi đựng tinh dầu thơm đưa cho Vương Thính Tranh: “Được rồi mẹ, mẹ đừng làm khó em ấy nữa. Mẹ với ba đang đặt cược gì vậy?”
Văn Nhạn Thư nghe câu này lại cảm thấy lời giải thích của hắn càng giống như họ đang giấu đầu hở đuôi, cũng may là Vương Thính Tranh không quá cố chấp với chuyện này. Bà ấy vừa mở túi ra nhìn vừa nói: “Chỉ là giá tiền của một chiếc túi mới trên tạp chí thôi… Ôi trời, các con ngồi xuống trước đi, mẹ cất mấy thứ này lên tầng đã.”
Âm lượng của TV từ phòng khách đập vào màng nhĩ, Trịnh Thừa Diễn đã sớm không chịu nổi, đợi Vương Thính Tranh vừa bước lên tầng là hắn đã vội vàng quay người chạy đến phòng khách. Vừa bước qua tấm bình phong, Trịnh Thừa Diễn nhìn thấy ông ba Trịnh Quan nhà mình đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tay cầm tờ tạp chí, hắn vui vẻ nói: “Sao ông Trịnh lại cô đơn ngồi đây một mình thế này?”
Trịnh Quan không để ý đến lời trêu ghẹo của hắn, ông giơ tay vẫy vẫy Văn Nhạn Thư: “Nhạn Thư, lại đây xem cho bác cái chân váy này màu nào là đẹp nhất?”
Trịnh Thừa Diễn lấy điều khiển từ xa chỉnh cho âm lượng của TV nhỏ xuống: “Màu nào nhạt nhạt dịu dàng mẹ sẽ mặc, bà ấy căn bản là không thèm chọn.”
Trịnh Quan nói: “Vậy lấy cái màu trắng đi, mặc gì cũng hợp.”
Vừa đóng quyển tạp chí lại thì Vương Thính Tranh đã bước xuống tầng: “Sao lại chỉnh cho âm lượng nhỏ xuống rồi? Mẹ còn đang đợi để xem cái quảng cáo sữa tắm đó.”
Trịnh Thừa Diễn biết bà đang nói về điều gì. Đó là một quảng cáo được chế tạo và phân phối bởi IDR vào tháng trước. Hắn ngồi xuống sofa, cầm một quả quýt lên bóc vỏ: “Mọi người thì mua tư cách trở thành hội viên để bỏ qua quảng cáo, nhưng mẹ thì ngược lại, đóng tiền để xem quảng cáo.”
“Mẹ chỉ đang thưởng thức thành quả lao động của con thôi.” Vương Thính Tranh lấy ra một chiếc ghế đẩu thấp, vừa ngồi xuống bên cạnh chồng mình vừa giúp ông xoa bóp phần bị cụt bên dưới đùi trái: “Lão Trịnh, lực như này ổn chưa?”
Trịnh Quan nói: “Đã mua túi rồi.”
Vương Thính Tranh mát xa càng dùng lực, tay nghề đã luyện đến vô cùng chuyên nghiệp: “Tôi thấy cái váy hoa đó cũng rất đẹp đấy.”
Trịnh Quan chống cằm nhìn màn hình TV, nói: “Còn tôi thì thấy là bà nên đi ngắm hoa xem bướm.”
Vương Thính Tranh vội quay đầu nhìn TV. Quảng cáo sữa tắm với con bướm là chủ đề chính đã xuất hiện, điều hiếm thấy là diễn viên chính đóng quảng cáo lại là một diễn viên trẻ đang rất được yêu thích hiện nay.
Âm lượng lại bị Vương Thính Tranh chỉnh lớn lên, Trịnh Thừa Diễn cúi đầu vạch một đường trên quả cam đã bóc, tách ra một miếng rồi đưa nó đến bên miệng Văn Nhạn Thư: “Em muốn ăn không?”
Đợi đến khi anh quay lại nhìn hắn, hắn liền dùng khẩu hình ý bảo: “Chỉ là diễn thôi.”
Trong hai năm qua, đã có rất nhiều ví dụ về việc họ làm lấy lệ nhưng hôm nay Văn Nhạn Thư lại có chút không rõ rốt cuộc thì tình cảm nồng nhiệt trong mắt Trịnh Thừa Diễn là thật hay giả. Anh vừa há miệng ngậm lấy múi quýt mà ngón tay hắn đang cầm vừa tiếp tục dán mắt vào màn hình TV.
Một quảng cáo chỉ mất khoảng mười giây, lần nào xem xong Vương Thính Tranh cũng chưa hài lòng: “Con trai chúng ta quay phim thật là tốt.”
Trịnh Thừa Diễn lại tách ra một múi quýt: “Công lao cũng không hoàn toàn thuộc về con, con chỉ phụ trách việc đưa ra các đề xuất và trường hợp thôi.”
“Lần trước không phải con nói là đã mở PPT gì đó à…”Vương Thính Tranh ngừng lại một chút.
“PPM[1].” Trịnh Thừa Diễn ăn một múi quýt rồi đặt hết tất cả vào tay Văn Nhạn Thư: “Nếu không ăn hết thì đưa cho anh.”
“Đúng, PPM.” Vương Thính Tranh nói: “Diễn viên chính không phải do con chỉ định à? Mẹ thấy anh chàng này là điểm nhấn lớn nhất của toàn bộ đoạn phim quảng cáo đấy.”
Trịnh Thừa Diễn lấy khăn ướt lau tay, dịch người sát về phía Văn Nhạn Thư, cánh tay vòng qua eo anh, vừa đặt cằm lên vai người vừa không quên tố cáo mẹ mình: “Quyết định chọn cậu ta là vì ngoại hình của cậu ta là thích hợp nhất. Mẹ đừng nói như thể con có tình ý gì với cậu ta thế chứ, toàn bộ tâm ý của con đều đặt trên người Nhạn Thư rồi.”
Rõ ràng là thân thể đang bị ôm chặt nhưng trái tim của Văn Nhạn Thư dường như bị cái ôm bất ngờ này siết lại, ngay lập tức hình ảnh diễn viên nam hiện lên trong đầu anh bị mờ nhạt đi. Anh quay đầu lại, suýt chút nữa đã chạm vào sống mũi của Trịnh Thừa Diễn: “Anh làm gì vậy?”
“Trần thuật sự thật thôi.” Trịnh Thừa Diễn hạ giọng nói: “Đừng đẩy tôi ra.”
Trịnh Quan lại mở tờ tạp chí kia ra, ông vừa tìm cái váy hoa mà vợ mình thích vừa phản bác lại quan điểm của bà: “Nhưng điểm đặc biệt của quảng cáo là dựa vào tính sáng tạo, nó không phụ thuộc vào bề ngoài của tên nhóc đóng vai nam chính có đẹp trai hay không.”
Tạp chí đang cầm trên tay bỗng trùng xuống, một quả quýt tròn trịa rơi vào lòng ông. Ông nhướng mắt, cằm Trịnh Thừa Diễn đang đặt trên vai Văn Nhạn Thư, hắn cười cười với ông: “Ông Trịnh, ông cũng bóc cho vợ mình một quả đi.”
Mùi quýt trong không khí ngày càng nồng, Văn Nhạn Thư dùng lưng cảm nhận tiếng tim đập của Trịnh Thừa Diễn. Anh có thể cảm nhận rất rõ mùi thơm nhẹ của viên xả thơm quần áo và mùi hương từ ghế da thuộc của xe hơi.
Quả quýt chỉ còn một miếng, anh tùy tiện đút nó vào miệng Trịnh Thừa Diễn, đồng thời kéo tay người kia đang để trên eo mình ra: “Em đến phòng bếp xem xem đồ ăn đã nấu ổn chưa.”
Mùi khói dầu trong phòng bếp nặng như vậy không phải là nơi mà Văn Nhạn Thư thích đến. Trịnh Thừa Diễn cũng không ngăn cản, đợi đến khi vị của múi quýt trong miệng nhạt đi hắn mới gọi Vương Thính Tranh một tiếng.
Vương Thính Tranh đang bận rộn chọn váy, đầu cũng không thèm nâng lên: “Gì đó?”
Nhân lúc Văn Nhạn Thư không ở đây, Trịnh Thừa Diễn trêu chọc bà: “Ăn cơm tối xong thì mẹ để Nhạn Thư giúp mẹ chọn hương liệu nhé. Con mù tịt về khoản này nên không biết mua, mẹ đừng dùng lẫn lộn.”
Do bữa cơm tối bị trì hoãn nên phải hơn tám giờ họ mới ăn xong. Đồ ăn được dọn lên, Trịnh Thừa Diễn và ông Trịnh vừa uống rượu vừa nói chuyện về công ty. IDR là thành quả của Trịnh Quan lúc ông còn trẻ. Trịnh Thừa Diễn bây giờ giống như đang đi phỏng vấn nhưng người đến báo cáo công việc mặc tây trang đeo cà vạt còn bị ông soi mói từng lời nói hành động, còn người đến báo cáo kết quả công tác với ông lần này thì cổ áo mở rộng vì sợ nóng, rượu thì uống còn nhiều hơn ông.
Trong phòng trà trên tầng, Văn Nhạn Thư đang giúp Vương Thính Tranh chọn hương liệu: “Nếu lần sau còn cần mấy đồ này thì cứ bảo con, con sẽ làm cho bác, đúng lúc phòng điều chế hương cũng có đủ vật dụng.”
Vương Thính Tranh rất yêu thương cậu trai này: “Sẽ không làm phiền đến công việc của con chứ?”
Văn Nhạn Thư giúp bà thu dọn các hộp đóng gói trên bàn: “Không đâu ạ. Mỗi khi con bí ý tưởng về bản thiết kế thì con sẽ dừng lại rồi chọn một chuyện khác để làm.”
“Bắt cá[2] hử? Đứa nhóc nhà con sao lại khiến người khác yêu thích như vậy hả? Bảo sao Tiểu Diễn lớn đến vậy rồi mà vẫn còn bám chặt lấy con.” Vương Thính Tranh nói: “Hai người bọn hắn đang ở dưới tầng nói chuyện công việc nên con không có gì phải vội đâu. Nhạn Thư, con trông chừng Tiểu Diễn giúp bác, đừng để nó quá chuyên tâm vào công việc rồi biến mình trở nên giống hệt như ba nó. Tim bác đã không thể chịu thêm một sự công kích nào nữa.”
Chi dưới bên trái của Trịnh Quan bị cắt cụt là do ông bị tai nạn xe hơi khi đang lái xe về nhà trong tình trạng mệt mỏi sau khi tan làm ca đêm. Chuyện này xảy ra trước khi Trịnh Thừa Diễn kết hôn với Văn Nhạn Thư. Hắn bị giục cưới vì mẹ hắn đã bị suy nhược thần kinh, rất muốn tìm người quan tâm dặn dò để hắn làm việc và nghỉ ngơi hợp lý.
Gần mười giờ Vương Thính Tranh mới quay về phòng nghỉ ngơi. Văn Nhạn Thư thở phào nhẹ nhõm, vừa ổn định lại chỗ ngồi vừa xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình. Mỗi lần nói chuyện với với ba mẹ Trịnh Thừa Diễn, anh đều phải tập trung tinh thần ở mức cao nhất, sợ lỡ sơ xuất nói ra câu nào sẽ làm bại lộ sự thật là anh và Trịnh Thừa Diễn không hề yêu nhau.
Nhẫn cưới được anh tháo ra rồi đeo lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, bỗng Văn Nhạn Thư dừng tay lại.
Trong ngày cưới, Trịnh Thừa Diễn đã đeo nhẫn cưới cho anh trước sự chứng kiến của tất cả quan khách. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy lúng túng và khó chịu, giống như cả đời anh đã bị trói lại, cho dù hệ hô hấp không phát triển trên ngón áp út nhưng anh vẫn muốn tháo chiếc nhẫn ra để lấy chút không khí.
Nhưng hôm nay, sau hai năm, anh đã quen với sự tồn tại của chiếc nhẫn này, thậm chí dường như nó còn hợp nhất thành một cơ quan trên cơ thể anh, như thể loại bỏ nó sẽ làm cho anh trở nên không hoàn thiện.
Chầm chậm đeo lại nhẫn cưới, Văn Nhạn Thư đứng dậy đi xuống tầng. Anh không tìm thấy Trịnh Thừa Diễn, chỉ thấy cô giúp việc đang dọn bàn.
“Cậu ấy lên tầng tắm rửa rồi.” Cô giúp việc nói: “Dù cho tửu lượng tốt thì cậu ấy cũng không thể uống nhiều vậy chứ, không thấy khó chịu à?”
Văn Nhạn Thư vội hỏi: “Uống nhiều lắm ạ?”
Cô giúp việc giơ ngón cái và ngón trỏ lên, khoa chân múa tay ước lượng độ dài: “Chén cao khoảng từng này, cậu ấy uống năm sáu chén thôi.”
Số lượng này cũng không nhiều lắm, Văn Nhạn Thư cân nhắc lời nói của cô. Anh không đi thang máy mà chậm rãi đi lên cầu thang xoắn ốc. Lúc lên đến tầng bốn, anh gác lại những chuyện không nghĩ ra qua một bên, không muốn nghĩ về nó nữa.
Mặc dù một năm không mấy khi sẽ hội họp ở nhà bên này của Trịnh Thừa Diễn để ăn cơm tối nhưng số lần Văn Nhạn Thư lên tầng bốn được đếm trên đầu ngón tay. Tổng cộng cũng chỉ có một hoặc hai lần gì đó, một là hôm nay, còn lại là lúc Trịnh Thừa Diễn đưa anh về nhà bên này rồi dẫn anh lên đây xem.
Cửa phòng ngủ mở ra, Văn Nhạn Thư dừng lại ở ngoài cửa. Anh không biết là cái câu “Không cần phải đứng ngoài đợi đến khi tôi đồng ý” mà Trịnh Thừa Diễn từng nói có còn áp dụng được ở đây hay không.
Đang do dự đã thấy Trịnh Thừa Diễn thân dưới quấn khăn tắm, thân trên để trần đi ra, nhìn thấy anh đang đứng trước cửa liền nhướng mày hỏi: “Sao thế vợ yêu, đang đợi tôi dắt em vào sao?”
Chú thích:
[1] PPM: viết tắt của Pre-Production Meeting, là cuộc họp triển khai, công bố kế hoạch sản xuất. Trong đó bao gồm: client (khách hàng), agency (đơn vị môi giới), producer (nhà sản xuất) và director (đạo diễn) trước ngày quay.
[2] Từ lóng, ý chỉ một người tận dụng thời gian làm việc để làm việc riêng.
Văn Nhạn Thư đang đứng đợi hắn dưới ánh đèn đường, Trịnh Thừa Diễn bước tới, đưa tay về phía anh.
Mặt đất in bóng kéo dài của hai người. Văn Nhạn Thư do dự mãi, anh cứ cào cào ngón tay lên lớp vải của túi áo.
“Vào nhà thì lại buông tay.” Trịnh Thừa Diễn đảm bảo nói: “Một năm chúng ta trở về có vài lần, giả bộ cũng phải ra hình ra dạng một chút.”
Cách nhà chỉ còn vài bước, Văn Nhạn Thư đưa tay ra: “Mua cho bác gái cái gì vậy?”
“Mấy bình hương an thần. Mẹ nói gần đây ngủ không tốt, tôi cũng không hiểu mấy thứ này nên chỉ có thể mua cho bà ấy mỗi loại một ít.” Trịnh Thừa Diễn dùng bụng ngón tay vuốt vuốt mu bàn tay Văn Nhạn Thư: “Hay là cơm nước xong thì em chọn giúp mẹ đi, em không cần lo sẽ bị bà ấy cằn nhằn đâu.”
Vài lời nói đã xoa dịu những do dự trước khi nắm tay của Văn Nhạn Thư, anh nói: “Không có đâu.”
Trước khi bước vào cửa nhà, Trịnh Thừa Diễn bước chậm lại: “Tôi không lừa em đúng không?”
Văn Nhạn Thư đang thưởng thức mùi hương hoa cỏ trên hàng rào cọc gỗ, nghe thấy thanh âm của hắn quay đầu lại: “Cái gì cơ?”
Trịnh Thừa Diễn nói: “Nhiệt độ của lòng bàn tay tôi.”
Ánh sáng bây giờ không đủ khiến hắn không nhìn rõ được mặt Văn Nhạn Thư có đang ngại ngùng hay không, chỉ cảm thấy cái tay hắn đang nắm bỗng nhiên buông lỏng, nhưng hắn đã nhanh chóng nắm chặt lấy tay đối phương, hai lòng bàn tay cọ vào nhau: “Vừa nghe thấy câu này đã muốn buông tay tôi ra, em khiến tôi nghĩ rằng em đang rất để tâm đến đêm hôm đó đấy.”
Văn Nhạn Thư còn muốn tìm một câu hợp lý để cãi lại thì Trịnh Thừa Diễn đã đẩy cửa bước vào: “TV nhà ai mà mở lớn tiếng thế?”
Sau bức bình phong chạm khắc ở phòng khách, một bóng người ngay lập tức xuất hiện, tóc dài búi lỏng sau đầu, trên người mặc một bộ váy áo mặc nhà màu cây ngân hạnh, Vương Thính Tranh cả tên lẫn ngoại hình đều rất nhẹ nhàng, nhưng khi bà cất giọng nói thì nó lại phá hủy hoàn toàn hình tượng ấy: “Mẹ đã bảo mà! Mẹ với lão Trịnh đang cược xem hai đứa trở về có nắm tay nắm chân với nhau không. Ba con bảo đường đường hai người đàn ông sẽ không sến sẩm vậy đâu, nghĩ cũng biết ba con là người chẳng hiểu gì về tình yêu.”
Trịnh Thừa Diễn làm đúng như những gì mình đã nói. Sau khi vào cửa, hắn buông tay Văn Nhạn Thư ra, vừa thay giày vừa nói chuyện với mẹ mình: “Con thấy mẹ cũng là người không hiểu chuyện tình yêu đâu đấy. Làm vợ chồng với nhau đã hơn ba mươi năm rồi mà mẹ còn suốt ngày gọi ông ấy là ‘lão Trịnh lão Trịnh’, ngày nào đó Nhạn Thư sửa miệng gọi con như vậy chắc con cũng cảm thấy bất lực lắm.”
Văn Nhạn Thư tự nhiên bị nhắc tới, anh chẳng hiểu gì đưa mắt nhìn Trịnh Thừa Diễn.
Hành động này ở trong mắt Vương Thính Tranh lập tức biến thành hai người bọn anh đang liếc mắt đưa tình. Bà nhìn qua nhìn lại hai người, quyết định hỏi một câu đúng trọng tâm: “Nhạn Thư, bình thường con gọi nó là gì thế?”
Văn Nhạn Thư thật thà trả lời: “Gọi tên đầy đủ ạ.”
Trịnh Thừa Diễn tận dụng triệt để, cầm cái túi đựng tinh dầu thơm đưa cho Vương Thính Tranh: “Được rồi mẹ, mẹ đừng làm khó em ấy nữa. Mẹ với ba đang đặt cược gì vậy?”
Văn Nhạn Thư nghe câu này lại cảm thấy lời giải thích của hắn càng giống như họ đang giấu đầu hở đuôi, cũng may là Vương Thính Tranh không quá cố chấp với chuyện này. Bà ấy vừa mở túi ra nhìn vừa nói: “Chỉ là giá tiền của một chiếc túi mới trên tạp chí thôi… Ôi trời, các con ngồi xuống trước đi, mẹ cất mấy thứ này lên tầng đã.”
Âm lượng của TV từ phòng khách đập vào màng nhĩ, Trịnh Thừa Diễn đã sớm không chịu nổi, đợi Vương Thính Tranh vừa bước lên tầng là hắn đã vội vàng quay người chạy đến phòng khách. Vừa bước qua tấm bình phong, Trịnh Thừa Diễn nhìn thấy ông ba Trịnh Quan nhà mình đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tay cầm tờ tạp chí, hắn vui vẻ nói: “Sao ông Trịnh lại cô đơn ngồi đây một mình thế này?”
Trịnh Quan không để ý đến lời trêu ghẹo của hắn, ông giơ tay vẫy vẫy Văn Nhạn Thư: “Nhạn Thư, lại đây xem cho bác cái chân váy này màu nào là đẹp nhất?”
Trịnh Thừa Diễn lấy điều khiển từ xa chỉnh cho âm lượng của TV nhỏ xuống: “Màu nào nhạt nhạt dịu dàng mẹ sẽ mặc, bà ấy căn bản là không thèm chọn.”
Trịnh Quan nói: “Vậy lấy cái màu trắng đi, mặc gì cũng hợp.”
Vừa đóng quyển tạp chí lại thì Vương Thính Tranh đã bước xuống tầng: “Sao lại chỉnh cho âm lượng nhỏ xuống rồi? Mẹ còn đang đợi để xem cái quảng cáo sữa tắm đó.”
Trịnh Thừa Diễn biết bà đang nói về điều gì. Đó là một quảng cáo được chế tạo và phân phối bởi IDR vào tháng trước. Hắn ngồi xuống sofa, cầm một quả quýt lên bóc vỏ: “Mọi người thì mua tư cách trở thành hội viên để bỏ qua quảng cáo, nhưng mẹ thì ngược lại, đóng tiền để xem quảng cáo.”
“Mẹ chỉ đang thưởng thức thành quả lao động của con thôi.” Vương Thính Tranh lấy ra một chiếc ghế đẩu thấp, vừa ngồi xuống bên cạnh chồng mình vừa giúp ông xoa bóp phần bị cụt bên dưới đùi trái: “Lão Trịnh, lực như này ổn chưa?”
Trịnh Quan nói: “Đã mua túi rồi.”
Vương Thính Tranh mát xa càng dùng lực, tay nghề đã luyện đến vô cùng chuyên nghiệp: “Tôi thấy cái váy hoa đó cũng rất đẹp đấy.”
Trịnh Quan chống cằm nhìn màn hình TV, nói: “Còn tôi thì thấy là bà nên đi ngắm hoa xem bướm.”
Vương Thính Tranh vội quay đầu nhìn TV. Quảng cáo sữa tắm với con bướm là chủ đề chính đã xuất hiện, điều hiếm thấy là diễn viên chính đóng quảng cáo lại là một diễn viên trẻ đang rất được yêu thích hiện nay.
Âm lượng lại bị Vương Thính Tranh chỉnh lớn lên, Trịnh Thừa Diễn cúi đầu vạch một đường trên quả cam đã bóc, tách ra một miếng rồi đưa nó đến bên miệng Văn Nhạn Thư: “Em muốn ăn không?”
Đợi đến khi anh quay lại nhìn hắn, hắn liền dùng khẩu hình ý bảo: “Chỉ là diễn thôi.”
Trong hai năm qua, đã có rất nhiều ví dụ về việc họ làm lấy lệ nhưng hôm nay Văn Nhạn Thư lại có chút không rõ rốt cuộc thì tình cảm nồng nhiệt trong mắt Trịnh Thừa Diễn là thật hay giả. Anh vừa há miệng ngậm lấy múi quýt mà ngón tay hắn đang cầm vừa tiếp tục dán mắt vào màn hình TV.
Một quảng cáo chỉ mất khoảng mười giây, lần nào xem xong Vương Thính Tranh cũng chưa hài lòng: “Con trai chúng ta quay phim thật là tốt.”
Trịnh Thừa Diễn lại tách ra một múi quýt: “Công lao cũng không hoàn toàn thuộc về con, con chỉ phụ trách việc đưa ra các đề xuất và trường hợp thôi.”
“Lần trước không phải con nói là đã mở PPT gì đó à…”Vương Thính Tranh ngừng lại một chút.
“PPM[1].” Trịnh Thừa Diễn ăn một múi quýt rồi đặt hết tất cả vào tay Văn Nhạn Thư: “Nếu không ăn hết thì đưa cho anh.”
“Đúng, PPM.” Vương Thính Tranh nói: “Diễn viên chính không phải do con chỉ định à? Mẹ thấy anh chàng này là điểm nhấn lớn nhất của toàn bộ đoạn phim quảng cáo đấy.”
Trịnh Thừa Diễn lấy khăn ướt lau tay, dịch người sát về phía Văn Nhạn Thư, cánh tay vòng qua eo anh, vừa đặt cằm lên vai người vừa không quên tố cáo mẹ mình: “Quyết định chọn cậu ta là vì ngoại hình của cậu ta là thích hợp nhất. Mẹ đừng nói như thể con có tình ý gì với cậu ta thế chứ, toàn bộ tâm ý của con đều đặt trên người Nhạn Thư rồi.”
Rõ ràng là thân thể đang bị ôm chặt nhưng trái tim của Văn Nhạn Thư dường như bị cái ôm bất ngờ này siết lại, ngay lập tức hình ảnh diễn viên nam hiện lên trong đầu anh bị mờ nhạt đi. Anh quay đầu lại, suýt chút nữa đã chạm vào sống mũi của Trịnh Thừa Diễn: “Anh làm gì vậy?”
“Trần thuật sự thật thôi.” Trịnh Thừa Diễn hạ giọng nói: “Đừng đẩy tôi ra.”
Trịnh Quan lại mở tờ tạp chí kia ra, ông vừa tìm cái váy hoa mà vợ mình thích vừa phản bác lại quan điểm của bà: “Nhưng điểm đặc biệt của quảng cáo là dựa vào tính sáng tạo, nó không phụ thuộc vào bề ngoài của tên nhóc đóng vai nam chính có đẹp trai hay không.”
Tạp chí đang cầm trên tay bỗng trùng xuống, một quả quýt tròn trịa rơi vào lòng ông. Ông nhướng mắt, cằm Trịnh Thừa Diễn đang đặt trên vai Văn Nhạn Thư, hắn cười cười với ông: “Ông Trịnh, ông cũng bóc cho vợ mình một quả đi.”
Mùi quýt trong không khí ngày càng nồng, Văn Nhạn Thư dùng lưng cảm nhận tiếng tim đập của Trịnh Thừa Diễn. Anh có thể cảm nhận rất rõ mùi thơm nhẹ của viên xả thơm quần áo và mùi hương từ ghế da thuộc của xe hơi.
Quả quýt chỉ còn một miếng, anh tùy tiện đút nó vào miệng Trịnh Thừa Diễn, đồng thời kéo tay người kia đang để trên eo mình ra: “Em đến phòng bếp xem xem đồ ăn đã nấu ổn chưa.”
Mùi khói dầu trong phòng bếp nặng như vậy không phải là nơi mà Văn Nhạn Thư thích đến. Trịnh Thừa Diễn cũng không ngăn cản, đợi đến khi vị của múi quýt trong miệng nhạt đi hắn mới gọi Vương Thính Tranh một tiếng.
Vương Thính Tranh đang bận rộn chọn váy, đầu cũng không thèm nâng lên: “Gì đó?”
Nhân lúc Văn Nhạn Thư không ở đây, Trịnh Thừa Diễn trêu chọc bà: “Ăn cơm tối xong thì mẹ để Nhạn Thư giúp mẹ chọn hương liệu nhé. Con mù tịt về khoản này nên không biết mua, mẹ đừng dùng lẫn lộn.”
Do bữa cơm tối bị trì hoãn nên phải hơn tám giờ họ mới ăn xong. Đồ ăn được dọn lên, Trịnh Thừa Diễn và ông Trịnh vừa uống rượu vừa nói chuyện về công ty. IDR là thành quả của Trịnh Quan lúc ông còn trẻ. Trịnh Thừa Diễn bây giờ giống như đang đi phỏng vấn nhưng người đến báo cáo công việc mặc tây trang đeo cà vạt còn bị ông soi mói từng lời nói hành động, còn người đến báo cáo kết quả công tác với ông lần này thì cổ áo mở rộng vì sợ nóng, rượu thì uống còn nhiều hơn ông.
Trong phòng trà trên tầng, Văn Nhạn Thư đang giúp Vương Thính Tranh chọn hương liệu: “Nếu lần sau còn cần mấy đồ này thì cứ bảo con, con sẽ làm cho bác, đúng lúc phòng điều chế hương cũng có đủ vật dụng.”
Vương Thính Tranh rất yêu thương cậu trai này: “Sẽ không làm phiền đến công việc của con chứ?”
Văn Nhạn Thư giúp bà thu dọn các hộp đóng gói trên bàn: “Không đâu ạ. Mỗi khi con bí ý tưởng về bản thiết kế thì con sẽ dừng lại rồi chọn một chuyện khác để làm.”
“Bắt cá[2] hử? Đứa nhóc nhà con sao lại khiến người khác yêu thích như vậy hả? Bảo sao Tiểu Diễn lớn đến vậy rồi mà vẫn còn bám chặt lấy con.” Vương Thính Tranh nói: “Hai người bọn hắn đang ở dưới tầng nói chuyện công việc nên con không có gì phải vội đâu. Nhạn Thư, con trông chừng Tiểu Diễn giúp bác, đừng để nó quá chuyên tâm vào công việc rồi biến mình trở nên giống hệt như ba nó. Tim bác đã không thể chịu thêm một sự công kích nào nữa.”
Chi dưới bên trái của Trịnh Quan bị cắt cụt là do ông bị tai nạn xe hơi khi đang lái xe về nhà trong tình trạng mệt mỏi sau khi tan làm ca đêm. Chuyện này xảy ra trước khi Trịnh Thừa Diễn kết hôn với Văn Nhạn Thư. Hắn bị giục cưới vì mẹ hắn đã bị suy nhược thần kinh, rất muốn tìm người quan tâm dặn dò để hắn làm việc và nghỉ ngơi hợp lý.
Gần mười giờ Vương Thính Tranh mới quay về phòng nghỉ ngơi. Văn Nhạn Thư thở phào nhẹ nhõm, vừa ổn định lại chỗ ngồi vừa xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình. Mỗi lần nói chuyện với với ba mẹ Trịnh Thừa Diễn, anh đều phải tập trung tinh thần ở mức cao nhất, sợ lỡ sơ xuất nói ra câu nào sẽ làm bại lộ sự thật là anh và Trịnh Thừa Diễn không hề yêu nhau.
Nhẫn cưới được anh tháo ra rồi đeo lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, bỗng Văn Nhạn Thư dừng tay lại.
Trong ngày cưới, Trịnh Thừa Diễn đã đeo nhẫn cưới cho anh trước sự chứng kiến của tất cả quan khách. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy lúng túng và khó chịu, giống như cả đời anh đã bị trói lại, cho dù hệ hô hấp không phát triển trên ngón áp út nhưng anh vẫn muốn tháo chiếc nhẫn ra để lấy chút không khí.
Nhưng hôm nay, sau hai năm, anh đã quen với sự tồn tại của chiếc nhẫn này, thậm chí dường như nó còn hợp nhất thành một cơ quan trên cơ thể anh, như thể loại bỏ nó sẽ làm cho anh trở nên không hoàn thiện.
Chầm chậm đeo lại nhẫn cưới, Văn Nhạn Thư đứng dậy đi xuống tầng. Anh không tìm thấy Trịnh Thừa Diễn, chỉ thấy cô giúp việc đang dọn bàn.
“Cậu ấy lên tầng tắm rửa rồi.” Cô giúp việc nói: “Dù cho tửu lượng tốt thì cậu ấy cũng không thể uống nhiều vậy chứ, không thấy khó chịu à?”
Văn Nhạn Thư vội hỏi: “Uống nhiều lắm ạ?”
Cô giúp việc giơ ngón cái và ngón trỏ lên, khoa chân múa tay ước lượng độ dài: “Chén cao khoảng từng này, cậu ấy uống năm sáu chén thôi.”
Số lượng này cũng không nhiều lắm, Văn Nhạn Thư cân nhắc lời nói của cô. Anh không đi thang máy mà chậm rãi đi lên cầu thang xoắn ốc. Lúc lên đến tầng bốn, anh gác lại những chuyện không nghĩ ra qua một bên, không muốn nghĩ về nó nữa.
Mặc dù một năm không mấy khi sẽ hội họp ở nhà bên này của Trịnh Thừa Diễn để ăn cơm tối nhưng số lần Văn Nhạn Thư lên tầng bốn được đếm trên đầu ngón tay. Tổng cộng cũng chỉ có một hoặc hai lần gì đó, một là hôm nay, còn lại là lúc Trịnh Thừa Diễn đưa anh về nhà bên này rồi dẫn anh lên đây xem.
Cửa phòng ngủ mở ra, Văn Nhạn Thư dừng lại ở ngoài cửa. Anh không biết là cái câu “Không cần phải đứng ngoài đợi đến khi tôi đồng ý” mà Trịnh Thừa Diễn từng nói có còn áp dụng được ở đây hay không.
Đang do dự đã thấy Trịnh Thừa Diễn thân dưới quấn khăn tắm, thân trên để trần đi ra, nhìn thấy anh đang đứng trước cửa liền nhướng mày hỏi: “Sao thế vợ yêu, đang đợi tôi dắt em vào sao?”
Chú thích:
[1] PPM: viết tắt của Pre-Production Meeting, là cuộc họp triển khai, công bố kế hoạch sản xuất. Trong đó bao gồm: client (khách hàng), agency (đơn vị môi giới), producer (nhà sản xuất) và director (đạo diễn) trước ngày quay.
[2] Từ lóng, ý chỉ một người tận dụng thời gian làm việc để làm việc riêng.