Chương 14
Sau khi điểm của các nàng đã đâu vào đấy thì lớp lại chuẩn bị tập dợt cho những tiếc mục diễn ra hôm trại xuân. Hạ Túy bị 'ép buộc' phải vào đội nhảy dân vũ, lúc đầu nàng còn mãnh liệt từ chối, sau lại cam chịu mà chấp nhận. Dù sao đội nhảy cũng hơn ba mươi người, dân chuyên có, nghiệp dư như nàng cũng có nên Hạ Túy không mấy lo sợ về điều này, cứ thế mà siêng năng đi tập dợt. Chỉ huy lớp nàng chọn ra ba bài nhỏ để nhảy trong thời lượng ba phút, nàng nhảy bài đầu và bài cuối, cũng không có đủ sức để nhảy cả ba bài.
Hạ Túy một thân mồ hôi mồ kê chạy trên đường, nhìn có vẻ là vừa tập nhảy xong, hiện tại nàng chỉ muốn về nhà tắm cho một trận nhưng tiếp theo còn phải học thêm Toán, nếu chạy về sẽ không kịp. Cũng may vào đến lớp còn có máy lạnh phả vào người làm nàng thoải mái không ít.
"Vào trễ vậy?" Nguyên Thương thấy nàng có mặt muộn hơn thường ngày liền thắc mắc hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng bây giờ có lẽ cô cũng đã đoán ra được phần nào. "Tập nhảy hả?"
"Ừ." Hạ Túy mệt mỏi rã rời ngồi xuống ghế, kế bên nàng là cậu bạn trai tin đồn kia, Mạch Tử Thiên. Cậu ta vẫn còn đang cắm cúi giải toán, cho đến khi nàng ngồi xuống mới để ý đến. Mạch Tử Thiên sinh ra đã giỏi tính toán, không bài nào làm khó được cậu ta, vì thế tuy là hơi ngượng ngùng nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn quay sang hỏi cậu ta một vài vấn đề.
Hôm nay khá mệt, bản thân cũng không tiếp thu được bao nhiêu, chỉ thấy cả người như muốn đứt ra. Hạ Túy đi từ một giờ trưa cho đến tám giờ tối mới về đến nhà. Trong thời gian đó nàng cũng chưa có một hột cơm bỏ bụng, kết thúc buổi học tăng tiết trong trường đã hơn năm giờ, cả đội liền kéo đi tập nhảy, chưa tập được bao lâu đến sáu giờ nàng lại xin ra để đi học thêm, một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có để vào quán ăn.
Về tới nhà bụng đã đói cồn cào nhưng cơn buồn ngủ lại càng lấn át nàng. Hạ Túy có một tật xấu chính là ngủ nhiều, cứ hễ mệt vào là chỉ muốn ngủ. Vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ liền lăn lên giường, thấy nàng chưa ăn gì mẹ nàng cũng muốn khuyên bảo vài câu nhưng không tài nào lay động được nàng, thấy Hạ Túy cuộn tròn trên giường bà chỉ còn cách thở dài sau đó ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa thật khẽ để kẻo nàng thức giấc.
Ngủ một giấc chính là tới sáng, điện thoại vang lên tiếng báo thức, Hạ Túy muốn vươn tay tắt chuông nhưng thân vừa động lập tức truyền đến một trận đau nhói. Nàng rất ít khi vận động, hiện tại chỉ mới tập nhảy được vài ngày cả người liền mỏi nhừ. Vặn vẹo thân mình, cố gắng từng bước bước vào phòng tắm, lấy một ít kem đánh răng, vừa đưa bàn chảy lên miệng cánh tay lập tức tê buốt, Hạ Túy nghiến răng cố gắng rửa mặt cho tỉnh táo. Sau khi bước ra phòng tắm nàng vận động đi đi lại lại để làm quen với cơ thể hiện tại, sao đó khó khăn thay đồ rồi ăn sáng.
Mẹ Hạ Túy thấy nàng có biểu hiện lạ liền thắc mắc: "Con sao vậy? Không khoẻ ở đâu?"
"Dạ, hôm qua tập nhảy hiện tại thân thể con mỏi nhừ ra." Hạ Túy vừa nói vừa làm nũng, gương mặt mếu máo. Mẹ nàng thấy cũng xót thay, lập tức đi vào phòng lấy gì đó, lúc trở ra trên tay bà xuất hiện một cái hộp. "Con dán salonpas giảm đau vào đi." Từ cánh tay, eo, cho đến bắp chân không chỗ nào là không có miếng dán, trên người nàng cũng cảm thấy nong nóng mát lạnh.
"Cảm thấy đi học được không? Hay mẹ xin cho con nghỉ một buổi." Mẹ nàng lo lắng hỏi.
Hạ Túy nhét một miếng trứng vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Không cần đâu ạ, cứ như vậy đi học là được rồi." Lau miệng sạch sẽ rồi uống một ít nước Hạ Túy mang cặp ra lấy xe đến trường. Dù đã dán miếng giảm đau nhưng không có nghĩa là nó hữu hiệu ngay, bước lên cầu thang vẫn còn một ít khó khăn đối với nàng. Chân nàng đau không nhiều, chỉ là hôm qua tập động tác chủ yếu dồn lực vào eo, hiện tại đứng thôi cũng cảm thấy mỏi.
Bước vào lớp, không còn tiếng than 'lạnh' thường ngày của Hạ Túy nữa, nàng im lặng đi đến chỗ ngồi. Nhìn xung quanh dường như ai ai cũng chỉ có một dạng vẻ mệt mỏi giống như nàng. Cũng phải, một đội nhảy hơn ba mươi người lận mà.
"Mày uống thuốc gì vậy?"
"Thuốc giảm đau, má tao mua."
Hạ Túy nghe được cuộc trò chuyện của bàn bên, người nọ cũng đi tập nhảy chung nàng, quả nhiên cũng không phải chỉ có mình nàng yếu đuối như thế.
Tần Nhược Anh hôm nay bước vào lớp liền cảm thấy kì lạ, 10D1 nổi tiếng nói nhiều, lúc nào cũng sôi nổi, hiện tại lại im re thế này, nhìn trên mặt ai ai cũng không có sức sống. Lúc nàng dạy cũng không thấy một cánh tay nào đưa lên, gương mặt năng động nhất tiết của cô, Hạ Túy, đến nàng cũng không thấy có động tĩnh gì. Tần Nhược Anh lúc này mới lên tiếng: "Lớp hôm nay sao vậy? Bài đơn giản như này mà cũng không ai làm được sao?". Cô ngưng lại một hơi, cả lớp cũng không có tiếng động gì, đột nhiên cô lại nói: "Hạ Túy! Lên bảng cho cô."
Hạ Túy từ đầu tiết cho đến bây giờ đã cố gắng giảm đi sự hiện diện của bản thân nhưng hoàn toàn thất bại. Nàng vẫn cố tỏ ra bình thường cho đến khi lên tới bảng vì sợ cô nhận ra được điều gì đó, nhưng tay vẫn không tránh khỏi nâng eo. Hiện tại Hạ Túy rất muốn chửi thầm vài câu.
Đến bàn giáo viên cầm một cục phấn để trong hộp. Trước mặt cô là Hạ Túy, nhìn nàng đỡ eo trông như phụ nữ thai sản như thế cô khẽ nhíu mày, tuổi vẫn còn nhỏ mà đã có bộ dáng này rồi, lớn lên còn thế nào nữa? Cô vỗ vào eo nàng vài cái: "Ngày mới thì phải phấn chấn lên, làm gì mà uể oải vậy?"
Bình thường không động đến đã nhức không chịu được, hiện tại cô còn vỗ vào như thế khiến Hạ Túy muốn rươm rướm nước mắt: "Ui ui cô ơi đau em." Hạ Túy nhảy lên vài cái, bạn học ngồi phía dưới ai ai cũng bày ra dáng vẻ đồng tình với nàng. Tần Nhược Anh vỗ xong liền cảm thấy không đúng, bên trong hình như còn có thứ gì đó, cùng với bộ mặt nhăn nhó của nàng cô biết chắc là đã bị gì rồi. "Sao vậy? Đau ở đâu? Cô đưa em lên phòng y tế."
"Dạ không cần đâu."
"Không cần cái gì." Cô vừa dứt lời liền quay sang nói với lớp trưởng: "Em giữ lớp cho cô, cô đi một xíu rồi quay lại."
"Dạ." Dù cảm thấy thắc mắc nhưng lớp trưởng vẫn không hỏi, bình thường tình trạng thế này học sinh đều tự lên phòng y tế kiểm tra hoặc nặng quá sẽ nhờ bạn học nào đó dìu đi chứ cũng không đến nỗi giáo viên bộ môn phải đích thân đi theo thế này.
Tần Nhược Anh kéo tay nàng, Hạ Túy cằn nhằn phía sau: "Em thật sự không sao mà."
"Không sao cái gì, coi tướng đi em kìa, có giống người bình thường không?". Chân thì đi không vững, tay thì đỡ eo, chỉ tập nhảy thôi mà tưởng như nàng mới đi tập huấn đâu đó về vậy. Lúc này cô mới để ý sau gáy nàng còn có dán một miếng salonpas. "Cổ có vấn đề gì sao?". Hôm nay cô thấy nàng rất lạ, trên người dường như không có chỗ nào là lành lặn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nghe Tần Nhược Anh hỏi Hạ Túy bất giác đưa tay lên sau gáy sờ thử, nhưng sau đó cũng không có trả lời cô.
Phút chốc đã đến phòng y tế, Tần Nhược Anh dắt tay nàng bước vào, "Chị xem giùm học trò em." Cô y tế vừa đặt ổ bánh mì lên miệng liền luống cuống bỏ xuống, "Em vào đây ngồi xuống cho cô xem." Cô vặn nhẹ eo nàng hỏi: "Đau ở đây?" Hạ Túy gật đầu. Nhìn lên sau gáy nàng cô lại hỏi tiếp: "Ở cổ cũng đau?" Nàng tiếp tục gật đầu. Cô liền vén nhẹ vạt áo nàng lên, thấy trên eo cũng có một miếng salonpas, Tần Nhược Anh đứng kế bên cũng thấy được, thảo nảo lúc nãy cô vỗ vào thấy có gì đó cấn cấn. Cô y tế tháo miếng salonpas thấy trên eo nàng cũng không có bị sưng hay bầm tím gì, rõ ràng không phải là do bị va chạm. "Này chắc là vận động nhiều nên tạm thời bị nhức mỏi thôi, qua vài ngày sẽ hết. Nhưng lần sau phải chú ý bảo dưỡng thân thể, tập thể dục đều đặn nếu không cơ thể em sẽ mục nát hết đó, biết không? Bị thế này cũng là do em ít vận động mà ra."
Hạ Túy bị khiển trách chỉ biết ngồi nghe, thỉnh thoảng gật gù tỏ vẻ đã biết. Sờ tới sờ lui trên người nàng cô y tế lại hỏi tiếp: "Còn đau chỗ nào nữa không?"
Giọng Hạ Túy nhỏ lí nhí: "Bắp chân ạ."
"Em làm gì để bản thân mình nhức mỏi đến đến thế này?"
"Em tập nhảy."
Cô y tế ngước lên nhìn nàng, "Chuẩn bị cho trại xuân sao?"
"Dạ."
"Lớp em nhảy nhiều không."
"Tầm ba mươi bạn."
"Kêu ba mươi con người đó xuống đây gặp cô."
Hạ Túy nghe xong lại bật cười, cô ba đầu sáu tay sao? Có thể xem hết cho hơn ba mươi người?
"Cô giỡn thôi, học sinh các em đang tuổi ăn tuổi lớn thì cố gắng bảo vệ thân thể đi, để đến già rồi mới thấy hối hận." Thấy nàng cười cô cũng thôi đùa, bắt đầu nói lời nghiêm túc.
Biết nguyên nhân trên người Hạ Túy là do đâu mà ra Tần Nhược Anh mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc nãy còn tưởng vì cô mà nàng ấy mới bị như vậy. "Tập nhảy mệt lắm sao?" Cả hai vừa đi vừa nói.
"Cũng không hẳn ạ, chỉ là do em không quen với cường độ như vậy." Bình thường học chính khoá, học tăng tiết, học thêm đã khiến nàng mệt muốn rã rời, hiện tại còn chèn thêm cái lịch tập nhảy, bảo sao nàng chịu không nổi.
Chỉ huy thấy các nàng như thế hôm nay niệm tình cho nghỉ tập một buổi, nghe tin Hạ Túy thở phào nhẹ nhõm, nếu còn tập nữa ngày mai nàng chỉ có thể lết đi học.
Trôi qua vài ngày cơ thể nàng cũng đã khỏi hẳn. Thứ sáu tuần này sẽ diễn ra sơ khảo, cả đội đang quần quật chuẩn bị mọi thứ. Lớp nàng không chỉ có mỗi tiết mục nhảy, từ hát cho trình diễn trang phục tái chế cũng mệt mỏi không ít.
"Tập nhảy sao rồi?". Chỉ còn một ngày cuối cùng để tập, chiều mai phải chuẩn bị cho vòng sơ khảo, Hi Phương không tham gia vào nhưng cũng tò mò muốn biết quá trình của các nàng.
"Bình thường thôi, chỉ mong vào vòng chung kết là được rồi." Lễ 20/11 Hi Phương đã vào đội múa một lần, tuy múa không tốn sức bằng nhảy nhưng hiện tại cô vẫn còn thấy sợ, thấy Hạ Túy bình thản như thế cô liền không tin. "Bình thường của mày là lết đi không nổi đúng không." Hạ Túy liếc xéo cô một cái, sau đó cũng buồn cãi lại.
Hôm sau, chỉ mới một giờ chiều, nàng về nhà nghỉ ngơi chưa được một tiếng liền phải đến trường chuẩn bị cho vòng sơ khảo. Chủ yếu là để trang điểm sau đó hỗ trợ các bạn bên khâu trang phục tái chế. Làm xong tươm tất cả lớp mới kéo nhau đến nhà thi đấu, vì chỗ này rộng rãi nên được lựa chọn là nơi diễn ra vòng sơ khảo. Vừa bước vào tuy học sinh đông kín lối đi nhưng người đầu tiên Hạ Túy thấy chính là Tần Nhược Anh. Cô đứng ngay lối ra vào, nàng vừa chạy tới cô cũng vừa vặn chạm mặt nàng. Hạ Túy cuối đầu thưa cô một cái sau đó chạy theo lớp nàng. Tần Nhược Anh không khỏi nhìn nàng vài lần, vì hôm nay Hạ Túy trông rất đặc biệt, nàng có trang điểm, mặt nàng hiện tại còn có thêm một lớp phấn, một lớp son, một gương mặt không hẳn là lạ nhưng cũng không thể nói là quen thuộc.
Lớp Hạ Túy đang đứng ở vị trí chờ, nhìn lên vị trí ban giám khảo, không ngờ Tần Nhược Anh lại là một trong những giáo viên chấm điểm cho các nàng. Bản thân ngay từ đầu đã cảm thấy lo lắng, hiện tại thấy Tần Nhược Anh ngồi phía trên nhìn xuống lớp khác đang nhảy nàng càng hồi hộp.
Người nàng thích sẽ xem nàng nhảy như thế nào, sẽ xem biểu hiện của nàng, sẽ chấm điểm cho nàng. Bảo không hồi hộp là giả. Huống chi vì gương mặt nàng khá nổi bật nên được xếp ngay hàng đầu ở vị trí trung tâm, cô chỉ cần ngước xuống là thấy ngay.
Chốc lát sau đến lượt lớp nàng lên, Hạ Túy đi theo hàng ngũ đã xếp sẵn. Tần Nhược Anh ngồi phía trên quả nhiên một thoáng đã thể nhìn thấy nàng. Nhảy xong bài đầu nàng lập tức lui ra, cho những người phía sau lên, đứng chờ hơn một phút lại đến bài cuối, nàng nhanh chân chạy vào ví trị. Ba phút, không dài, nhưng nàng nhảy một chút đã đổ một thân mồ hôi, Hi Phương ngồi ở hàng ghế khán giả đi đến đưa khăn giấy cho nàng, Hạ Túy vừa thở vừa chấm chấm mồ hôi trên trán, rồi xuống cổ. "Mệt chết tao rồi."
"Ngồi nghỉ đi, xíu còn chạy qua cổ vũ tiết mục hát của lớp mình nữa." Hi Phương dịch sang một bên chừa chỗ cho nàng, ý muốn để hai người ngồi chung một ghế. Hạ Túy bình thường không có thói quen thân cận với người khác, hiện tại còn một thân mồ hôi dính nháp khó chịu thế này nàng càng không thể ngồi. "Thôi ngồi đi, tao đứng xíu được rồi." Hi Phương cũng hiểu tính nàng nên không miễn cưỡng, ngồi lại vị trí ban đầu. Có lần trong lớp cô cảm thấy hơi mỏi liền muốn tựa vào đầu vai nàng một chút, các nữ sinh cũng thường thân mật với nhau như thế nên cô cũng không ngại mà nghiêng đầu qua nhưng không ngờ Hạ Túy lại quay sang vả cô một cái *bốp* rồi nói: "Mày xê ra." Đang mơ màng thì bị nàng tác động vật lý như thế cô cũng tỉnh táo không ít. Biết Hạ Túy như thế nên thỉnh thoảng Hi Phương vẫn thường hay cợt nhã với nàng: "Lại đây tao ôm một cái." Nhưng đùa cũng chỉ là đùa, cô không dám làm thật. Hiện tại nàng từ chối ngồi chung ghế như thế cô cũng thoải mái mà chấp nhận, chuyện này cũng không phải chỉ mới gặp lần một lần hai.
Buổi chiều sau khi sơ khảo kết thúc Hạ Túy không về nhà ngay mà chạy sang trường cấp hai của nàng để lấy bằng tốt nghiệp. Hạ Túy đã nhận được thông báo từ một tuần trước nhưng do thời gian đó lịch học và lịch tập nhảy rất kín, không thể đi được. Về đến nhà đã gần năm giờ, việc đầu tiên nàng làm là vào phòng tắm để tẩy rửa những thứ dơ bẩn của ngày hôm nay. Cho đến khi cơm nước xong xuôi cũng đã bảy giờ tối, nàng ngồi trên sofa lướt điện thoại một chút thì nhận được một tin nhắn từ Zalo, tên của người nhắn nổi lên làm tim nàng đình trệ vài giây.
Tần Nhược Anh: Chúc mừng em!
Phía dưới là một tấm ảnh, danh sách các lớp đã vào vòng chung kết của tiết mục nhảy dân vũ, nhìn tin nhắn của cô có lẽ là lớp nàng đậu rồi, Hạ Túy xem lướt qua tấm ảnh thấy có '10D1' trong đó liền yên tâm thoát ra, phản hồi lại Tần Nhược Anh.
Hạ Túy: Em cảm ơn cô.
Rất nhanh bên kia liền thả cảm xúc cho tin nhắn của nàng, có lẽ cô vẫn luôn đang đợi nàng trả lời. Nghĩ đến điều này Hạ Túy bất giác nở nụ cười. Mẹ nàng cầm đĩa trái cây đi đến thấy nàng vừa ôm điện thoại vừa cười như thế liền chọc ghẹo: "Có bạn trai rồi sao?"
Không ngờ mẹ nàng lại bất thình lình đi đến khiến Hạ Túy có chút giật mình, sau đó mới nhớ lại những gì bà vừa nói thì đỏ mặt xấu hổ: "Con làm sao có bạn trai được, mẹ cứ thích chọc ghẹo con."
"Thật không?"
"Dạ thật."
Nghe Hạ Túy dõng dạc trả lời bà liền cảm thấy buồn cười, nàng rõ ràng là đang chột dạ.
Hạ Túy một thân mồ hôi mồ kê chạy trên đường, nhìn có vẻ là vừa tập nhảy xong, hiện tại nàng chỉ muốn về nhà tắm cho một trận nhưng tiếp theo còn phải học thêm Toán, nếu chạy về sẽ không kịp. Cũng may vào đến lớp còn có máy lạnh phả vào người làm nàng thoải mái không ít.
"Vào trễ vậy?" Nguyên Thương thấy nàng có mặt muộn hơn thường ngày liền thắc mắc hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng bây giờ có lẽ cô cũng đã đoán ra được phần nào. "Tập nhảy hả?"
"Ừ." Hạ Túy mệt mỏi rã rời ngồi xuống ghế, kế bên nàng là cậu bạn trai tin đồn kia, Mạch Tử Thiên. Cậu ta vẫn còn đang cắm cúi giải toán, cho đến khi nàng ngồi xuống mới để ý đến. Mạch Tử Thiên sinh ra đã giỏi tính toán, không bài nào làm khó được cậu ta, vì thế tuy là hơi ngượng ngùng nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn quay sang hỏi cậu ta một vài vấn đề.
Hôm nay khá mệt, bản thân cũng không tiếp thu được bao nhiêu, chỉ thấy cả người như muốn đứt ra. Hạ Túy đi từ một giờ trưa cho đến tám giờ tối mới về đến nhà. Trong thời gian đó nàng cũng chưa có một hột cơm bỏ bụng, kết thúc buổi học tăng tiết trong trường đã hơn năm giờ, cả đội liền kéo đi tập nhảy, chưa tập được bao lâu đến sáu giờ nàng lại xin ra để đi học thêm, một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có để vào quán ăn.
Về tới nhà bụng đã đói cồn cào nhưng cơn buồn ngủ lại càng lấn át nàng. Hạ Túy có một tật xấu chính là ngủ nhiều, cứ hễ mệt vào là chỉ muốn ngủ. Vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ liền lăn lên giường, thấy nàng chưa ăn gì mẹ nàng cũng muốn khuyên bảo vài câu nhưng không tài nào lay động được nàng, thấy Hạ Túy cuộn tròn trên giường bà chỉ còn cách thở dài sau đó ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa thật khẽ để kẻo nàng thức giấc.
Ngủ một giấc chính là tới sáng, điện thoại vang lên tiếng báo thức, Hạ Túy muốn vươn tay tắt chuông nhưng thân vừa động lập tức truyền đến một trận đau nhói. Nàng rất ít khi vận động, hiện tại chỉ mới tập nhảy được vài ngày cả người liền mỏi nhừ. Vặn vẹo thân mình, cố gắng từng bước bước vào phòng tắm, lấy một ít kem đánh răng, vừa đưa bàn chảy lên miệng cánh tay lập tức tê buốt, Hạ Túy nghiến răng cố gắng rửa mặt cho tỉnh táo. Sau khi bước ra phòng tắm nàng vận động đi đi lại lại để làm quen với cơ thể hiện tại, sao đó khó khăn thay đồ rồi ăn sáng.
Mẹ Hạ Túy thấy nàng có biểu hiện lạ liền thắc mắc: "Con sao vậy? Không khoẻ ở đâu?"
"Dạ, hôm qua tập nhảy hiện tại thân thể con mỏi nhừ ra." Hạ Túy vừa nói vừa làm nũng, gương mặt mếu máo. Mẹ nàng thấy cũng xót thay, lập tức đi vào phòng lấy gì đó, lúc trở ra trên tay bà xuất hiện một cái hộp. "Con dán salonpas giảm đau vào đi." Từ cánh tay, eo, cho đến bắp chân không chỗ nào là không có miếng dán, trên người nàng cũng cảm thấy nong nóng mát lạnh.
"Cảm thấy đi học được không? Hay mẹ xin cho con nghỉ một buổi." Mẹ nàng lo lắng hỏi.
Hạ Túy nhét một miếng trứng vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Không cần đâu ạ, cứ như vậy đi học là được rồi." Lau miệng sạch sẽ rồi uống một ít nước Hạ Túy mang cặp ra lấy xe đến trường. Dù đã dán miếng giảm đau nhưng không có nghĩa là nó hữu hiệu ngay, bước lên cầu thang vẫn còn một ít khó khăn đối với nàng. Chân nàng đau không nhiều, chỉ là hôm qua tập động tác chủ yếu dồn lực vào eo, hiện tại đứng thôi cũng cảm thấy mỏi.
Bước vào lớp, không còn tiếng than 'lạnh' thường ngày của Hạ Túy nữa, nàng im lặng đi đến chỗ ngồi. Nhìn xung quanh dường như ai ai cũng chỉ có một dạng vẻ mệt mỏi giống như nàng. Cũng phải, một đội nhảy hơn ba mươi người lận mà.
"Mày uống thuốc gì vậy?"
"Thuốc giảm đau, má tao mua."
Hạ Túy nghe được cuộc trò chuyện của bàn bên, người nọ cũng đi tập nhảy chung nàng, quả nhiên cũng không phải chỉ có mình nàng yếu đuối như thế.
Tần Nhược Anh hôm nay bước vào lớp liền cảm thấy kì lạ, 10D1 nổi tiếng nói nhiều, lúc nào cũng sôi nổi, hiện tại lại im re thế này, nhìn trên mặt ai ai cũng không có sức sống. Lúc nàng dạy cũng không thấy một cánh tay nào đưa lên, gương mặt năng động nhất tiết của cô, Hạ Túy, đến nàng cũng không thấy có động tĩnh gì. Tần Nhược Anh lúc này mới lên tiếng: "Lớp hôm nay sao vậy? Bài đơn giản như này mà cũng không ai làm được sao?". Cô ngưng lại một hơi, cả lớp cũng không có tiếng động gì, đột nhiên cô lại nói: "Hạ Túy! Lên bảng cho cô."
Hạ Túy từ đầu tiết cho đến bây giờ đã cố gắng giảm đi sự hiện diện của bản thân nhưng hoàn toàn thất bại. Nàng vẫn cố tỏ ra bình thường cho đến khi lên tới bảng vì sợ cô nhận ra được điều gì đó, nhưng tay vẫn không tránh khỏi nâng eo. Hiện tại Hạ Túy rất muốn chửi thầm vài câu.
Đến bàn giáo viên cầm một cục phấn để trong hộp. Trước mặt cô là Hạ Túy, nhìn nàng đỡ eo trông như phụ nữ thai sản như thế cô khẽ nhíu mày, tuổi vẫn còn nhỏ mà đã có bộ dáng này rồi, lớn lên còn thế nào nữa? Cô vỗ vào eo nàng vài cái: "Ngày mới thì phải phấn chấn lên, làm gì mà uể oải vậy?"
Bình thường không động đến đã nhức không chịu được, hiện tại cô còn vỗ vào như thế khiến Hạ Túy muốn rươm rướm nước mắt: "Ui ui cô ơi đau em." Hạ Túy nhảy lên vài cái, bạn học ngồi phía dưới ai ai cũng bày ra dáng vẻ đồng tình với nàng. Tần Nhược Anh vỗ xong liền cảm thấy không đúng, bên trong hình như còn có thứ gì đó, cùng với bộ mặt nhăn nhó của nàng cô biết chắc là đã bị gì rồi. "Sao vậy? Đau ở đâu? Cô đưa em lên phòng y tế."
"Dạ không cần đâu."
"Không cần cái gì." Cô vừa dứt lời liền quay sang nói với lớp trưởng: "Em giữ lớp cho cô, cô đi một xíu rồi quay lại."
"Dạ." Dù cảm thấy thắc mắc nhưng lớp trưởng vẫn không hỏi, bình thường tình trạng thế này học sinh đều tự lên phòng y tế kiểm tra hoặc nặng quá sẽ nhờ bạn học nào đó dìu đi chứ cũng không đến nỗi giáo viên bộ môn phải đích thân đi theo thế này.
Tần Nhược Anh kéo tay nàng, Hạ Túy cằn nhằn phía sau: "Em thật sự không sao mà."
"Không sao cái gì, coi tướng đi em kìa, có giống người bình thường không?". Chân thì đi không vững, tay thì đỡ eo, chỉ tập nhảy thôi mà tưởng như nàng mới đi tập huấn đâu đó về vậy. Lúc này cô mới để ý sau gáy nàng còn có dán một miếng salonpas. "Cổ có vấn đề gì sao?". Hôm nay cô thấy nàng rất lạ, trên người dường như không có chỗ nào là lành lặn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nghe Tần Nhược Anh hỏi Hạ Túy bất giác đưa tay lên sau gáy sờ thử, nhưng sau đó cũng không có trả lời cô.
Phút chốc đã đến phòng y tế, Tần Nhược Anh dắt tay nàng bước vào, "Chị xem giùm học trò em." Cô y tế vừa đặt ổ bánh mì lên miệng liền luống cuống bỏ xuống, "Em vào đây ngồi xuống cho cô xem." Cô vặn nhẹ eo nàng hỏi: "Đau ở đây?" Hạ Túy gật đầu. Nhìn lên sau gáy nàng cô lại hỏi tiếp: "Ở cổ cũng đau?" Nàng tiếp tục gật đầu. Cô liền vén nhẹ vạt áo nàng lên, thấy trên eo cũng có một miếng salonpas, Tần Nhược Anh đứng kế bên cũng thấy được, thảo nảo lúc nãy cô vỗ vào thấy có gì đó cấn cấn. Cô y tế tháo miếng salonpas thấy trên eo nàng cũng không có bị sưng hay bầm tím gì, rõ ràng không phải là do bị va chạm. "Này chắc là vận động nhiều nên tạm thời bị nhức mỏi thôi, qua vài ngày sẽ hết. Nhưng lần sau phải chú ý bảo dưỡng thân thể, tập thể dục đều đặn nếu không cơ thể em sẽ mục nát hết đó, biết không? Bị thế này cũng là do em ít vận động mà ra."
Hạ Túy bị khiển trách chỉ biết ngồi nghe, thỉnh thoảng gật gù tỏ vẻ đã biết. Sờ tới sờ lui trên người nàng cô y tế lại hỏi tiếp: "Còn đau chỗ nào nữa không?"
Giọng Hạ Túy nhỏ lí nhí: "Bắp chân ạ."
"Em làm gì để bản thân mình nhức mỏi đến đến thế này?"
"Em tập nhảy."
Cô y tế ngước lên nhìn nàng, "Chuẩn bị cho trại xuân sao?"
"Dạ."
"Lớp em nhảy nhiều không."
"Tầm ba mươi bạn."
"Kêu ba mươi con người đó xuống đây gặp cô."
Hạ Túy nghe xong lại bật cười, cô ba đầu sáu tay sao? Có thể xem hết cho hơn ba mươi người?
"Cô giỡn thôi, học sinh các em đang tuổi ăn tuổi lớn thì cố gắng bảo vệ thân thể đi, để đến già rồi mới thấy hối hận." Thấy nàng cười cô cũng thôi đùa, bắt đầu nói lời nghiêm túc.
Biết nguyên nhân trên người Hạ Túy là do đâu mà ra Tần Nhược Anh mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc nãy còn tưởng vì cô mà nàng ấy mới bị như vậy. "Tập nhảy mệt lắm sao?" Cả hai vừa đi vừa nói.
"Cũng không hẳn ạ, chỉ là do em không quen với cường độ như vậy." Bình thường học chính khoá, học tăng tiết, học thêm đã khiến nàng mệt muốn rã rời, hiện tại còn chèn thêm cái lịch tập nhảy, bảo sao nàng chịu không nổi.
Chỉ huy thấy các nàng như thế hôm nay niệm tình cho nghỉ tập một buổi, nghe tin Hạ Túy thở phào nhẹ nhõm, nếu còn tập nữa ngày mai nàng chỉ có thể lết đi học.
Trôi qua vài ngày cơ thể nàng cũng đã khỏi hẳn. Thứ sáu tuần này sẽ diễn ra sơ khảo, cả đội đang quần quật chuẩn bị mọi thứ. Lớp nàng không chỉ có mỗi tiết mục nhảy, từ hát cho trình diễn trang phục tái chế cũng mệt mỏi không ít.
"Tập nhảy sao rồi?". Chỉ còn một ngày cuối cùng để tập, chiều mai phải chuẩn bị cho vòng sơ khảo, Hi Phương không tham gia vào nhưng cũng tò mò muốn biết quá trình của các nàng.
"Bình thường thôi, chỉ mong vào vòng chung kết là được rồi." Lễ 20/11 Hi Phương đã vào đội múa một lần, tuy múa không tốn sức bằng nhảy nhưng hiện tại cô vẫn còn thấy sợ, thấy Hạ Túy bình thản như thế cô liền không tin. "Bình thường của mày là lết đi không nổi đúng không." Hạ Túy liếc xéo cô một cái, sau đó cũng buồn cãi lại.
Hôm sau, chỉ mới một giờ chiều, nàng về nhà nghỉ ngơi chưa được một tiếng liền phải đến trường chuẩn bị cho vòng sơ khảo. Chủ yếu là để trang điểm sau đó hỗ trợ các bạn bên khâu trang phục tái chế. Làm xong tươm tất cả lớp mới kéo nhau đến nhà thi đấu, vì chỗ này rộng rãi nên được lựa chọn là nơi diễn ra vòng sơ khảo. Vừa bước vào tuy học sinh đông kín lối đi nhưng người đầu tiên Hạ Túy thấy chính là Tần Nhược Anh. Cô đứng ngay lối ra vào, nàng vừa chạy tới cô cũng vừa vặn chạm mặt nàng. Hạ Túy cuối đầu thưa cô một cái sau đó chạy theo lớp nàng. Tần Nhược Anh không khỏi nhìn nàng vài lần, vì hôm nay Hạ Túy trông rất đặc biệt, nàng có trang điểm, mặt nàng hiện tại còn có thêm một lớp phấn, một lớp son, một gương mặt không hẳn là lạ nhưng cũng không thể nói là quen thuộc.
Lớp Hạ Túy đang đứng ở vị trí chờ, nhìn lên vị trí ban giám khảo, không ngờ Tần Nhược Anh lại là một trong những giáo viên chấm điểm cho các nàng. Bản thân ngay từ đầu đã cảm thấy lo lắng, hiện tại thấy Tần Nhược Anh ngồi phía trên nhìn xuống lớp khác đang nhảy nàng càng hồi hộp.
Người nàng thích sẽ xem nàng nhảy như thế nào, sẽ xem biểu hiện của nàng, sẽ chấm điểm cho nàng. Bảo không hồi hộp là giả. Huống chi vì gương mặt nàng khá nổi bật nên được xếp ngay hàng đầu ở vị trí trung tâm, cô chỉ cần ngước xuống là thấy ngay.
Chốc lát sau đến lượt lớp nàng lên, Hạ Túy đi theo hàng ngũ đã xếp sẵn. Tần Nhược Anh ngồi phía trên quả nhiên một thoáng đã thể nhìn thấy nàng. Nhảy xong bài đầu nàng lập tức lui ra, cho những người phía sau lên, đứng chờ hơn một phút lại đến bài cuối, nàng nhanh chân chạy vào ví trị. Ba phút, không dài, nhưng nàng nhảy một chút đã đổ một thân mồ hôi, Hi Phương ngồi ở hàng ghế khán giả đi đến đưa khăn giấy cho nàng, Hạ Túy vừa thở vừa chấm chấm mồ hôi trên trán, rồi xuống cổ. "Mệt chết tao rồi."
"Ngồi nghỉ đi, xíu còn chạy qua cổ vũ tiết mục hát của lớp mình nữa." Hi Phương dịch sang một bên chừa chỗ cho nàng, ý muốn để hai người ngồi chung một ghế. Hạ Túy bình thường không có thói quen thân cận với người khác, hiện tại còn một thân mồ hôi dính nháp khó chịu thế này nàng càng không thể ngồi. "Thôi ngồi đi, tao đứng xíu được rồi." Hi Phương cũng hiểu tính nàng nên không miễn cưỡng, ngồi lại vị trí ban đầu. Có lần trong lớp cô cảm thấy hơi mỏi liền muốn tựa vào đầu vai nàng một chút, các nữ sinh cũng thường thân mật với nhau như thế nên cô cũng không ngại mà nghiêng đầu qua nhưng không ngờ Hạ Túy lại quay sang vả cô một cái *bốp* rồi nói: "Mày xê ra." Đang mơ màng thì bị nàng tác động vật lý như thế cô cũng tỉnh táo không ít. Biết Hạ Túy như thế nên thỉnh thoảng Hi Phương vẫn thường hay cợt nhã với nàng: "Lại đây tao ôm một cái." Nhưng đùa cũng chỉ là đùa, cô không dám làm thật. Hiện tại nàng từ chối ngồi chung ghế như thế cô cũng thoải mái mà chấp nhận, chuyện này cũng không phải chỉ mới gặp lần một lần hai.
Buổi chiều sau khi sơ khảo kết thúc Hạ Túy không về nhà ngay mà chạy sang trường cấp hai của nàng để lấy bằng tốt nghiệp. Hạ Túy đã nhận được thông báo từ một tuần trước nhưng do thời gian đó lịch học và lịch tập nhảy rất kín, không thể đi được. Về đến nhà đã gần năm giờ, việc đầu tiên nàng làm là vào phòng tắm để tẩy rửa những thứ dơ bẩn của ngày hôm nay. Cho đến khi cơm nước xong xuôi cũng đã bảy giờ tối, nàng ngồi trên sofa lướt điện thoại một chút thì nhận được một tin nhắn từ Zalo, tên của người nhắn nổi lên làm tim nàng đình trệ vài giây.
Tần Nhược Anh: Chúc mừng em!
Phía dưới là một tấm ảnh, danh sách các lớp đã vào vòng chung kết của tiết mục nhảy dân vũ, nhìn tin nhắn của cô có lẽ là lớp nàng đậu rồi, Hạ Túy xem lướt qua tấm ảnh thấy có '10D1' trong đó liền yên tâm thoát ra, phản hồi lại Tần Nhược Anh.
Hạ Túy: Em cảm ơn cô.
Rất nhanh bên kia liền thả cảm xúc cho tin nhắn của nàng, có lẽ cô vẫn luôn đang đợi nàng trả lời. Nghĩ đến điều này Hạ Túy bất giác nở nụ cười. Mẹ nàng cầm đĩa trái cây đi đến thấy nàng vừa ôm điện thoại vừa cười như thế liền chọc ghẹo: "Có bạn trai rồi sao?"
Không ngờ mẹ nàng lại bất thình lình đi đến khiến Hạ Túy có chút giật mình, sau đó mới nhớ lại những gì bà vừa nói thì đỏ mặt xấu hổ: "Con làm sao có bạn trai được, mẹ cứ thích chọc ghẹo con."
"Thật không?"
"Dạ thật."
Nghe Hạ Túy dõng dạc trả lời bà liền cảm thấy buồn cười, nàng rõ ràng là đang chột dạ.