Chương : 5
Hendon là một ngôi làng ở vùng nông thôn nước Anh, cách London 7 dặm về phía tây bắc. Họ đến đó trên hai con ngựa già nua mà Mac đã thuê, đây quả là sự nhượng bộ hiếm có của Georgina vì nàng khinh ghét mọi thứ của nước Anh. Khung cảnh miền quê mà họ đi qua thật xinh đẹp, với những thung lũng, những ngọn đồi nhấp nhô, con đường tràn ngập sắc trắng và đỏ của bông táo trên hàng rào, hoa hồng dại, hoa kim ngân, hoa chuông mọc đầy bên vệ đường.
Hendon tự nó đã là một bức tranh đẹp gồm những cụm nhà nhỏ, có một trạm cảnh sát tương đối mới, một nhà tế bần to lớn với những bức tường gạch màu đỏ. Họ đi qua một nhà trọ nhỏ có vẻ nhộn nhịp, Mac quyết định bỏ qua địa điểm này để đến tìm kiếm sự giúp đỡ của một nhà thờ cổ phủ đầy dây trường xuân với tòa tháp cao bằng đá, ông hi vọng họ sẽ tìm ra nhà của Malcolm từ đó.
Họ đã vô cùng ngạc nhiên khi biết Malcolm không ở Luân Đôn. Phải mất đến ba tuần tìm kiếm để cuối cùng gặp được gã Willcocks mà họ nghĩ là bạn cùng phòng của Malcolm, trong khi hắn ta chưa hề ở cùng Malcolm một giây phút nào. Nhưng hắn cũng đã cho họ một dấu vết khác để lần theo, và rốt cuộc họ đã gặp may, hoặc là Mac đã nghĩ như vậy, trong việc tìm ra người thật sự biết Malcolm đang ở đâu.
Trong khi mỗi ngày Mac phải làm việc nửa buổi để kiếm tiền mua vé trở về, nửa buổi còn lại để tìm kiếm Malcolm, thì Georgina, ông có thể khẳng định, đã dùng ba tuần, từ buổi thất bại ở quán rượu, giam mình trong phòng, đọc đi đọc lại quyển sách mà nàng mang theo khi họ vượt qua đại dương, cho đến khi phát chán đến mức ném nó qua cửa sổ, quyển sách đã rơi trúng một khách trọ khi ông ta ra ngoài mà không hề biết nó từ đâu rơi xuống và chuyện đó đã làm cho gã chủ quán lâm vào tình trạng hết sức lúng túng. Đó chỉ là một kích động quá nhẹ so với chuyện nàng dường như sẵn sàng leo lên tường hay ném mọi thứ ra cửa sổ bất kể hậu quả, cho đến khi Mac trở về vào tối hôm qua, mang theo tin tức cho biết Malcolm đang ở Hendon.
Nàng sẽ gặp lại anh ta ngay hôm nay, không thể chờ lâu hơn nữa. Nàng quá phấn khích đến nỗi không thể chịu đựng thêm. Nàng mất rất nhiều thời giờ để chuẩn bị cho sự xuất hiện của mình vào buổi gặp này, lâu hơn hết từ khi họ ở đây, thậm chí là hơn cả trước đó nữa, sự xuất hiện của nàng chưa bao giờ được xem trọng như lúc này. Chiếc váy dài có màu vàng của hoa mao lương( chậc chẳng biết hoa gì nữa) hòa hợp với chiếc áo vét len ngắn trang nhã, là bộ trang phục đẹp nhất mà nàng mang theo và nó chỉ bị có một vết nhơ nhỏ trong chuyến đi. Những lọn tóc nâu mềm mại được dấu dưới chiếc mũ lụa cũng màu vàng, một vài lọn tóc ngắn rũ xuống chân mày, xuống má nàng tạo một vẻ mong manh mỗi khi gió thoảng qua. Hai gò má nàng ửng đỏ và đôi môi nàng hồng tươi. (dra miêu tả dở lắm)
Suốt cả buổi sáng, nàng trông thật xinh đẹp trên chú ngựa già, làm cho những quý ông trong các cỗ xe và cư dân ở Hampstead đã phải quay đầu thích thú ngắm nhìn mỗi khi họ đi qua, nhưng chỉ có Mac mới nhận ra điều đó. Georgina còn bận chìm trong những mơ mộng của mình, lôi nàng ra khỏi những hồi tưởng về Malcolm thì thật đáng thương, vì đó lại là điều quý giá hơn cả vào lúc này.
Vào cái ngày mà nàng gặp Malcolm Cameron, nàng đã bị rơi khỏi chiếc tàu của Warren, người đã phải chịu đựng đủ mọi rắc rối do em gái anh gây ra và sáu công nhân đã nhảy xuống để cứu nàng. Một nửa trong số họ không bơi giỏi như nàng, khi đó Malcolm đang làm việc trên bến tàu với cha mình và cũng muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó, Georgina tự mình thoát khỏi dòng nước trong khi Malcolm cũng được cứu sống. Tuy nhiên nàng rất khâm phục ý định cao đẹp của anh ta và hoàn toàn bị mê muội. Anh ta đã 14 tuổi còn nàng mới 12, đối với nàng, anh là người đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Những tình cảm thơ ngây đó đã không tiến triển nhiều trong những năm sau, dù là Malcolm đã được nhắc để nhớ ra nàng là ai ở buổi gặp sau đó và nhiều lần sau nữa. Trong buổi tiệc của Mary Ann, Georgina đã mời Malcolm khiêu vũ và ít nhất nàng đã dẫm phải chân anh cả đến sáu lần. Lúc này, anh ta đã 16 và trông chững chạc hơn xưa, tuy đã nhận ra nàng nhưng anh vẫn cảm thấy có hứng thú với Mary Ann, bạn của nàng hơn, cô gái này cũng trạc tuổi anh.
Dĩ nhiên, nàng chưa kiên quyết để có anh ta cũng như không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào để biến sự say mê của mình thành tình yêu. Một vài năm nữa trôi qua trước khi nàng quyết định mình phải làm điều đó và làm nó một cách hợp lý. Malcolm vẫn là người đẹp trai nhất trong thị trấn nhưng anh ta không phải là người hoàn hảo nhất. Nàng biết tham vọng của anh ta, muốn làm thuyền trưởng trên con tàu của chính mình, con đường để đạt đến điều đó đầy chông gai nhưng anh vẫn không từ bỏ mục tiêu của mình. Nàng cũng nhận thức được về vẻ bề ngoài không hấp dẫn, không chút nổi bật của mình trong đám đông. Năm người anh của nàng rất đẹp trai, nhưng cô con gái duy nhất của gia đình thì lại nhận được một sự lầm lẫn nào đó . Bù lại, nàng có một món hồi môn rất đáng kể vào lần sinh nhật lần thứ mười tám, một chiếc tàu, như các anh trai nàng đã có. Dĩ nhiên nàng không thể làm thuyền trưởng như các anh trai được nhưng chồng nàng thì có thể và nàng chắc là Malcolm sẽ nhận ra điều này.
Đó là một kế hoạch có tính toán và dĩ nhiên, nàng cảm thấy xấu hổ về điều đó, đặc biệt hơn nữa là khi nó diễn ra. Malcolm bắt đầu tán tỉnh nàng một vài tháng trước sinh nhật lần thứ 16 của nàng, và vào đúng ngày này anh đã cầu hôn nàng. Tuổi mười sáu, tình yêu, niềm hạnh phúc. Mọi thứ quá tuyệt vời làm nàng lờ đi mọi sai trái trong phương cách để nàng có được một người chồng. Sau cùng, không ai có thể ngăn được Malcolm. Anh ta cũng có mọi thứ mơ ước như nàng. Nàng tin rằng, anh ta đã nhận thấy một điều gì đó ở nàng, thứ sẽ làm cho tình cảm của họ ngày càng mạnh mẽ hơn, cho đến một lúc nào đó, anh sẽ hoàn toàn hòa hợp với nàng. Đáng lẽ mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp nếu như không có bọn người Anh trời đánh xen vào. Nhưng bọn chúng đã làm điều đó. Các anh trai của nàng cũng tìm cách can thiệp vào, vì nàng biết rằng các anh chỉ muốn làm vui lòng nàng, khi cho phép nàng đính hôn ở tuổi 16 và họ vẫn nghĩ rằng nàng sẽ thay đổi ý định, ít nhất năm bảy lần trước khi đến tuổi kết hôn, tuổi 18. Nàng đã cho họ thấy, suy nghĩ của họ sai lầm, và kể từ khi chiến tranh kết thúc, mỗi lần các anh trở về nhà, họ lại cố thuyết phục nàng quên Malcolm đi và tìm một người khác. Tất nhiên, nàng có nhiều lựa chọn khác nữa cho mình. Và trên tất cả, của cải có sức quyến rũ không thể cưỡng lại được. Và nàng cũng không đãng trí đến nỗi quên đi sự thay đổi diện mạo của mình trong vài năm trở lại đây. Nhưng nàng vẫn vững vàng với nguyên tắc của mình, chỉ một tình yêu duy nhất, kể cả khi thật khó khăn để biện hộ cho việc tại sao anh ta vẫn chưa quay trở lại để cưới nàng trong suốt 4 năm sau chiến tranh đó. Phải có một lý do đặc biệt và hôm nay nàng sẽ biết được lý do đó. Tiếp theo, họ sẽ kết hôn trước khi rời nước Anh.
“Chỗ này, con gái !”
Georgina nhìn căn nhà nhỏ xinh xắn được quét vôi trắng với những luống hồng được chăm sóc kĩ lưỡng. Nàng xoa nhẹ bàn tay một cách bồn chồn nhưng không có bất cứ cử chỉ nào để xuống ngựa với sự giúp đỡ của Mac, cũng như nàng đã không nhớ tới việc phải dừng lại tại nhà thờ để hỏi thăm và chỉ biết ngồi im chờ đợi trong khi Mac được họ chỉ đường.
«Có lẽ anh ta không có ở nhà."
Mac không nói gì, ông vẫn đưa tay lên đỡ nàng. Họ đều thấy có khói tỏa ra khỏi ngôi nhà, rõ ràng là có người trong nhà. Georgina cắn môi giây lát, cuối cùng nàng vươn thẳng vai. Tại sao phải căng thẳng chứ? Nàng nhìn mình, khác xa so với những gì Malcolm có thể nhớ. Anh ta sẽ hài lòng vì gặp được nàng. Nàng để Mac giúp xuống ngựa và theo ông bước vào con đường gạch dẫn đến cửa. Nàng cần phải dừng lại một chút để kiểm soát nhịp tim của mình nhưng Mac có vẻ như không thể đợi, dù chỉ một giây. Ông gõ mạnh vào cánh cửa . Cửa mở ra và Malcolm Cameron đứng tại đó. Gương mặt anh ta trong ký ức mơ hồ hiện ra và nàng có thể nhận ra ngay, anh ta không thay đổi gì mấy. Có vài nếp nhăn nơi khóe mắt, dấu vết của một quãng thời gian làm thủy thủ, dù vậy cũng rất khó để nhận ra tuổi của anh, trông anh trẻ hơn nhiều so với tuổi hai mươi bốn của mình. Nhưng anh ta đã trưởng thành, cao hơn nhiều, rất nhiều, ít nhất là sáu foot, gần như bằng gã James … Lạy Chúa, sao nàng lại nghĩ đến tên khốn kiếp đó kia chứ? Tuy nhiên, Malcolm lại không to ngang tương đương với chiều cao của mình, anh ta cao và mảnh khảnh, nhưng như vậy là đủ để chấp nhận, ngực rộng và vạm vỡ là những thứ nàng không ưa vào lúc này.
Malcolm trông rất được, hơn cả được. Anh ta vẫn đẹp trai như xưa, nàng dường như không để ý lắm đến đứa bé mà anh ta đang ôm, một bé gái khoảng hai tuổi, tóc vàng và có đôi mắt xám. Georgina chỉ để mắt đến anh, người đang nhìn nàng chằm chằm như thể… rõ ràng là không biết nàng là ai. Nhưng dĩ nhiên anh ta phải nhận ra nàng chứ, nàng nghĩ mình không thay đổi nhiều lắm. Chắc anh ta chỉ ngạc nhiên thôi, nàng giống như là người cuối cùng mà anh có thể nghĩ tới khi có ai đó gõ cửa nhà mình.
Nàng nên nói cái gì đó nhưng tâm trí nàng dường như không chịu làm việc. Và Malcolm chuyển hướng nhìn từ nàng sang Mac, những ấn tượng dần dần biến đổi và được thắp sáng lên, anh nở một nụ cười chào đón, không nhận ra điều đó đã làm gương mặt cô gái bừng sáng lên.
“Ian MacDonnel? Có thật là ông không?”
“Chính là tôi, bằng xương bằng thịt”
“Ở Anh ư?’’ Malcome lắc đầu và cười nhẹ. “Ông làm tôi ngạc nhiên quá. Vào đi, vào đi, ông bạn. Chúng ta sẽ chuyện trò lâu đấy, thật không thể tin nổi.”
“Cả chúng tôi chứ” Mac trả lời cộc cằn, ông ta nhìn sang Georgina, nói, “Nói gì đi chứ,con gái?”
”Vâng” Georgina bước vào phòng khách, nhìn lướt qua rồi ánh mắt nàng quay lại với vị hôn phu và hỏi thẳng, " Đứa trẻ này là con ai, Malcolm?’
Mac ho một tiếng rồi nhìn lên trần nhà như thể những thanh gỗ đó rất thú vị. Malcolm nhăn mặt nhìn Georgina rồi đặt đứa bé đứng xuống bên cạnh anh ta.
" Tôi có biết cô không nhỉ ?"
“Anh không nhận ra em sao? " Câu hỏi vang lên tức khắc.
Anh ta cau mày. “ Tôi ...? "
Mac ho một lần nữa rồi gần như nín thở chờ đợi. Georgina quắc mắt nhìn ông trước khi ban cho tình yêu của cuộc đời cô một nụ cười tươi sáng .
“Anh nên nhớ lại, nhưng em vẫn sẽ tha thứ nếu anh không thể. Đã lâu lắm rồi, hơn nữa mọi người nói em đã thay đổi nhiều hơn là em nghĩ, bây giờ chắc em phải tin vào sự thật này.” Nàng cười, vẻ căng thẳng.
«Thật là xấu hổ khi em phải giới thiệu mình với anh. Em là Georgina Anderson, Malcolm, là vị hôn thê của anh”
“Georgina.” Anh ta bật cười. “Cô không phải là Georgina”
“Em cam đoan với anh”
“Nhưng cô không thể…” Anh ta kêu lên với vẻ khó chịu hơn là nghi ngờ. “Cô rất xinh đẹp, còn cô ấy … ý tôi là … cô ta trông … Không ai có thể thay đổi đến như vậy được.”
“Hiển nhiên, em đã ước mong sẽ thay đổi như thế này.” Georgina nghiêm nghị nói:
“Điều đó không thể xảy ra chỉ trong một đêm … đáng lẽ anh phải ở đó để thấy sự thay đổi ở em, xảy ra từ từ như thế nào, nhưng anh đã không ở đó, đúng không? Clinton đã rời nhà ba năm, nhưng khi trở về, dù rất ngạc nhiên, nhưng anh ấy vẫn nhận ra em”
“Đó là anh trai cô”
“Còn anh là vị hôn phu của em.” Nàng đáp trả.
“Ồ, Chúa ơi, em vẫn còn nghĩ như vậy à ? Trải qua bao lâu rồi, 5 hay 6 năm? Anh không đời nào nghĩ là em vẫn chờ đợi anh. Chiến tranh làm mọi thứ thay đổi, đúng không?”
“Không, em không nghĩ vậy. Anh đang ở trên con tàu Anh khi chiến tranh bùng nổ, nhưng đó không phải là lỗi của anh. Anh vẫn là một người Mỹ”
“Chỉ là nói thế thôi, cô bé à. Thật không đúng khi cho rằng tôi là người Mỹ. Chỉ có họ hàng tôi muốn ở đó thôi, còn tôi thì không.”
“Chính xác anh muốn nói gì, Malcolm?”
“Anh là một người Anh, luôn luôn như vậy. Anh đã thú nhận điều đó khi bị cưỡng bách lên tàu Anh. Họ tin rằng anh không phải là kẻ đào ngũ và anh vui mừng vì mình đã được nhập ngũ. Anh không gặp phiền hà với những người mà mình phải giăng buồm chung và dĩ nhiên đã làm rất tốt điều đó, hiện nay, anh là thuyền phó thứ hai của…”
“Em biết chiếc tàu của anh”, Georgina cắt ngang .“Nhờ nó mà em đã tìm được anh, dù phải mất đến một tháng mới tìm được. Một tàu buôn Mỹ không giữ những ghi chép tồi tệ như vậy, anh chắc biết điều đó. Anh trai em biết mọi thủy thủ khi họ cập cảng … nhưng cũng có những ngoại lệ khác, phải không? Anh đã đứng về phía bọn người Anh. Bốn anh trai của em đã tình nguyện làm thủy thủ trên những con tàu săn lùng trong suốt chiến tranh, anh đã có thể phải đối mặt với một trong số họ”
“Dễ hiểu thôi, con gái,” Mac xen ngang, “Chúng ta thấy rõ là anh ta đã chống lại chúng ta”
“Vâng, nhưng đó không phải nguyện vọng của anh ta. Anh ta không nhận mình là kẻ phản bội.”
“Nhưng anh ta đã thú nhận, anh ta yêu đất nước nơi anh ta được sinh ra. Chúng ta không thể mắc sai lầm cả tháng để nhận được điều đó.”
Không, nàng không thể, sau những mơ ước được gặp anh như vậy. Nước Anh thối nát này, nàng căm ghét nó. Nó không chỉ cướp mất Malcolm của nàng mà còn lôi kéo tình cảm của anh nữa. Giờ anh là một người Anh và tự hào về điều đó. Tuy nhiên, anh ta vẫn là vị hôn phu của nàng.Và sau cùng, chiến tranh đã kết thúc.
Mặt Malcolm đỏ bừng nhưng điều đó là do xấu hổ hay buồn phiền vì những lời kết tội của nàng? Gò má nàng cũng nóng bừng vì những diễn biến của cuộc hội ngộ.
“Mac nói đúng, Malcolm. Em xin lỗi vì đã có chút thất vọng về mọi việc…nhưng nó không lâu đâu. Không có gì thay đổi cả, tình cảm của em vẫn vậy. Sự hiện diện của em ở đây đã chứng minh điều đó.”
“Và đó là lí do khiến em có mặt tại đây ư?”
Georgina ngây người vì câu hỏi của anh ta, trước khi đôi mắt nàng nheo lại thành một đường nhỏ, “Tại sao ư? Câu trả lời không phải đã quá rõ ràng sao? Tại sao em cần có mặt tại đây thì chỉ có anh mới có thể trả lời nó thôi. Tại sao anh không quay trở lại Bridgeport sau chiến tranh, hả Malcome?”
“Không có lí do gì cả”
“Không có lí do sao?” Nàng thở mạnh. “ Em đã cầu xin một câu trả lời khác. Có vấn đề gì với đám cưới của chúng ta hay anh đã quên tất cả hả?”
“Không anh không quên.” Anh ta không thể nhìn thẳng vào mắt nàng, “ Anh chỉ nghĩ là em không cần anh nữa, một gã người Anh chính cống.”
“Hay là anh không cần tôi, một con nhỏ người Mỹ.” Nàng hỏi gặng.
“Không phải như vậy. Anh thành thật không nghĩ là em sẽ đợi anh. Con tàu của anh bị đắm và anh tưởng là em nghĩ rằng anh đã chết.”
“Cả gia đình tôi đều làm việc trên tàu, Malcolm. Mọi tin tức chúng tôi nhận được đều chính xác. Và chúng tôi biết con tàu của anh bị đắm nhưng không hề có ai mất tích. Chúng tôi chỉ không biết chính xác, kể từ cái lần mà anh ở trên tàu Pogrom. Tuy nhiên, tôi phải công nhận là anh có thể nghĩ đến việc trở về với vị hôn thê đang mòn mỏi đợi anh là vô vọng. Nhưng còn có nhiều việc đúng đắn mà đáng lẽ anh phải làm. Nếu anh không muốn đi một hành trình dài để trở về thì anh cũng phải viết thư báo cho tôi biết chứ? Thông tin liên lạc giữa hai nước đã hoạt động trở lại, chúng tôi vẫn nhìn thấy một hay hai chiếc tàu Anh ở bến cảng mà.”
Nàng biết giọng nói mình đầy vẻ chế nhạo nhưng nàng không thể chịu được nữa. Nàng nghĩ đến việc mình đã đợi gã đàn ông này trong ngần ấy năm, trong khi anh ta không hề có ý định trở về. Nếu hôm nay nàng không tìm đến đây thì chắc nàng sẽ không bao giờ trông thấy hay nghe nói về anh một lần nào nữa. Nàng thấy đau đớn, không cần biết đến lí do của anh, và anh ta còn không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Anh đã viết cho em một lá thư”
Georgina biết rằng đó lời nói dối, nhằm xoa dịu nàng và bộc lộ sự hèn nhát của anh ta. Hẳn anh ta biết rất ít đến cái giá mà nàng đã phải hi sinh trong một thời gian dài để đợi anh ta . Hiện giờ, không đáng để nàng ngẩng cao đầu kiêu hãnh, khi anh ta đã giao cho nàng một bài kiểm tra nhưng chính anh ta lại không vượt qua được nó. Chúa ơi, nàng đã vượt qua được mọi thử thách khó khăn hơn cả anh ta.
Nàng không thấy tức giận mà chỉ quá thất vọng về anh ta. Anh ta không hoàn hảo, không cao quý, thậm chí không hề trung thực… Nàng đã dồn anh vào đường cùng, còn anh cố không làm tổn thương tình cảm của nàng bằng một sự thật tàn nhẫn. Nhưng lại theo một cách quanh co có lợi cho anh ta.
“Chắc chắn, Malcolm, tôi không nhận được thư của anh.”
Nàng nghe thấy tiếng anh ta khịt mũi và chỉ muốn đá anh ta bay đi. “Tôi cá là anh viết thư báo việc mình còn sống”
“Đúng vậy.”
“Và thích thú với việc bày tỏ lòng yêu nước mới.”
“Quả thực là vậy.”
“Và đáp lại điều đó, anh sẽ giải thoát cho tôi khỏi cuộc đính hôn này.”
“Thật ra là anh…”
Nàng cắt ngang lời anh ta
“Hay anh hi vọng là tôi vẫn đợi anh?”
“Dĩ nhiên là…”
“Và sau đó anh tưởng rằng tôi không đợi anh nữa, vì không nhận được hồi âm của tôi.”
“Chính xác là như vậy.”
Georgina nhìn vào anh ta
“Thật đáng tiếc, vì lá thư không tới nơi.Thật lãng phí thời gian”
“Chuyện gì?’
“Đừng ngạc nhiên vậy, Malcolm. Em vẫn lấy anh, đó là lí do mà em đến đây. Nhưng đừng hi vọng là em sẽ sống ở Anh, kể cả là vì anh đi nữa. Anh có thể đến đây thường xuyên nếu anh thích, với tư cách là thuyền trưởng trên chiếc tàu của em, chiếc Amphitrite, anh có thể mở rộng sự giao thương với nước Anh nhờ những quen biết của mình.”
“Anh, anh…lạy Chúa, Georgie...anh…”
“Malcolm?” Một người phụ nữ trẻ xuất hiện, cắt ngang lời anh, “ Sao anh không nói với em là ta có khách” và nhìn sang Georgina mỉm cười, “ Tôi là Meg Cameron. Các bạn từ thái ấp đến phải không? Ở đó sắp có một bữa tiệc phải không?”
Georgina sững sờ nhìn người phụ nữ đứng nơi cửa rồi cái nhìn chuyển sang đứa bé trai đang xấu hổ núp sau váy của cô ta, cậu bé khoảng 5 tuối, với mái tóc đen của Malcolm, với đôi mắt xanh của Malcolm và cả vẻ đẹp trai của Malcolm.
Rồi nàng chậm rãi chuyển hướng nhìn sang cha của đứa bé, anh ta đứng đó với vẻ xanh xao như muốn ngã bệnh.
“Em gái anh, phải không Malcolm?” Georgina hỏi, hài hước.
“Không phải.”
“Tôi cũng đâu có nghĩ vậy.”
Hendon tự nó đã là một bức tranh đẹp gồm những cụm nhà nhỏ, có một trạm cảnh sát tương đối mới, một nhà tế bần to lớn với những bức tường gạch màu đỏ. Họ đi qua một nhà trọ nhỏ có vẻ nhộn nhịp, Mac quyết định bỏ qua địa điểm này để đến tìm kiếm sự giúp đỡ của một nhà thờ cổ phủ đầy dây trường xuân với tòa tháp cao bằng đá, ông hi vọng họ sẽ tìm ra nhà của Malcolm từ đó.
Họ đã vô cùng ngạc nhiên khi biết Malcolm không ở Luân Đôn. Phải mất đến ba tuần tìm kiếm để cuối cùng gặp được gã Willcocks mà họ nghĩ là bạn cùng phòng của Malcolm, trong khi hắn ta chưa hề ở cùng Malcolm một giây phút nào. Nhưng hắn cũng đã cho họ một dấu vết khác để lần theo, và rốt cuộc họ đã gặp may, hoặc là Mac đã nghĩ như vậy, trong việc tìm ra người thật sự biết Malcolm đang ở đâu.
Trong khi mỗi ngày Mac phải làm việc nửa buổi để kiếm tiền mua vé trở về, nửa buổi còn lại để tìm kiếm Malcolm, thì Georgina, ông có thể khẳng định, đã dùng ba tuần, từ buổi thất bại ở quán rượu, giam mình trong phòng, đọc đi đọc lại quyển sách mà nàng mang theo khi họ vượt qua đại dương, cho đến khi phát chán đến mức ném nó qua cửa sổ, quyển sách đã rơi trúng một khách trọ khi ông ta ra ngoài mà không hề biết nó từ đâu rơi xuống và chuyện đó đã làm cho gã chủ quán lâm vào tình trạng hết sức lúng túng. Đó chỉ là một kích động quá nhẹ so với chuyện nàng dường như sẵn sàng leo lên tường hay ném mọi thứ ra cửa sổ bất kể hậu quả, cho đến khi Mac trở về vào tối hôm qua, mang theo tin tức cho biết Malcolm đang ở Hendon.
Nàng sẽ gặp lại anh ta ngay hôm nay, không thể chờ lâu hơn nữa. Nàng quá phấn khích đến nỗi không thể chịu đựng thêm. Nàng mất rất nhiều thời giờ để chuẩn bị cho sự xuất hiện của mình vào buổi gặp này, lâu hơn hết từ khi họ ở đây, thậm chí là hơn cả trước đó nữa, sự xuất hiện của nàng chưa bao giờ được xem trọng như lúc này. Chiếc váy dài có màu vàng của hoa mao lương( chậc chẳng biết hoa gì nữa) hòa hợp với chiếc áo vét len ngắn trang nhã, là bộ trang phục đẹp nhất mà nàng mang theo và nó chỉ bị có một vết nhơ nhỏ trong chuyến đi. Những lọn tóc nâu mềm mại được dấu dưới chiếc mũ lụa cũng màu vàng, một vài lọn tóc ngắn rũ xuống chân mày, xuống má nàng tạo một vẻ mong manh mỗi khi gió thoảng qua. Hai gò má nàng ửng đỏ và đôi môi nàng hồng tươi. (dra miêu tả dở lắm)
Suốt cả buổi sáng, nàng trông thật xinh đẹp trên chú ngựa già, làm cho những quý ông trong các cỗ xe và cư dân ở Hampstead đã phải quay đầu thích thú ngắm nhìn mỗi khi họ đi qua, nhưng chỉ có Mac mới nhận ra điều đó. Georgina còn bận chìm trong những mơ mộng của mình, lôi nàng ra khỏi những hồi tưởng về Malcolm thì thật đáng thương, vì đó lại là điều quý giá hơn cả vào lúc này.
Vào cái ngày mà nàng gặp Malcolm Cameron, nàng đã bị rơi khỏi chiếc tàu của Warren, người đã phải chịu đựng đủ mọi rắc rối do em gái anh gây ra và sáu công nhân đã nhảy xuống để cứu nàng. Một nửa trong số họ không bơi giỏi như nàng, khi đó Malcolm đang làm việc trên bến tàu với cha mình và cũng muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó, Georgina tự mình thoát khỏi dòng nước trong khi Malcolm cũng được cứu sống. Tuy nhiên nàng rất khâm phục ý định cao đẹp của anh ta và hoàn toàn bị mê muội. Anh ta đã 14 tuổi còn nàng mới 12, đối với nàng, anh là người đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Những tình cảm thơ ngây đó đã không tiến triển nhiều trong những năm sau, dù là Malcolm đã được nhắc để nhớ ra nàng là ai ở buổi gặp sau đó và nhiều lần sau nữa. Trong buổi tiệc của Mary Ann, Georgina đã mời Malcolm khiêu vũ và ít nhất nàng đã dẫm phải chân anh cả đến sáu lần. Lúc này, anh ta đã 16 và trông chững chạc hơn xưa, tuy đã nhận ra nàng nhưng anh vẫn cảm thấy có hứng thú với Mary Ann, bạn của nàng hơn, cô gái này cũng trạc tuổi anh.
Dĩ nhiên, nàng chưa kiên quyết để có anh ta cũng như không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào để biến sự say mê của mình thành tình yêu. Một vài năm nữa trôi qua trước khi nàng quyết định mình phải làm điều đó và làm nó một cách hợp lý. Malcolm vẫn là người đẹp trai nhất trong thị trấn nhưng anh ta không phải là người hoàn hảo nhất. Nàng biết tham vọng của anh ta, muốn làm thuyền trưởng trên con tàu của chính mình, con đường để đạt đến điều đó đầy chông gai nhưng anh vẫn không từ bỏ mục tiêu của mình. Nàng cũng nhận thức được về vẻ bề ngoài không hấp dẫn, không chút nổi bật của mình trong đám đông. Năm người anh của nàng rất đẹp trai, nhưng cô con gái duy nhất của gia đình thì lại nhận được một sự lầm lẫn nào đó . Bù lại, nàng có một món hồi môn rất đáng kể vào lần sinh nhật lần thứ mười tám, một chiếc tàu, như các anh trai nàng đã có. Dĩ nhiên nàng không thể làm thuyền trưởng như các anh trai được nhưng chồng nàng thì có thể và nàng chắc là Malcolm sẽ nhận ra điều này.
Đó là một kế hoạch có tính toán và dĩ nhiên, nàng cảm thấy xấu hổ về điều đó, đặc biệt hơn nữa là khi nó diễn ra. Malcolm bắt đầu tán tỉnh nàng một vài tháng trước sinh nhật lần thứ 16 của nàng, và vào đúng ngày này anh đã cầu hôn nàng. Tuổi mười sáu, tình yêu, niềm hạnh phúc. Mọi thứ quá tuyệt vời làm nàng lờ đi mọi sai trái trong phương cách để nàng có được một người chồng. Sau cùng, không ai có thể ngăn được Malcolm. Anh ta cũng có mọi thứ mơ ước như nàng. Nàng tin rằng, anh ta đã nhận thấy một điều gì đó ở nàng, thứ sẽ làm cho tình cảm của họ ngày càng mạnh mẽ hơn, cho đến một lúc nào đó, anh sẽ hoàn toàn hòa hợp với nàng. Đáng lẽ mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp nếu như không có bọn người Anh trời đánh xen vào. Nhưng bọn chúng đã làm điều đó. Các anh trai của nàng cũng tìm cách can thiệp vào, vì nàng biết rằng các anh chỉ muốn làm vui lòng nàng, khi cho phép nàng đính hôn ở tuổi 16 và họ vẫn nghĩ rằng nàng sẽ thay đổi ý định, ít nhất năm bảy lần trước khi đến tuổi kết hôn, tuổi 18. Nàng đã cho họ thấy, suy nghĩ của họ sai lầm, và kể từ khi chiến tranh kết thúc, mỗi lần các anh trở về nhà, họ lại cố thuyết phục nàng quên Malcolm đi và tìm một người khác. Tất nhiên, nàng có nhiều lựa chọn khác nữa cho mình. Và trên tất cả, của cải có sức quyến rũ không thể cưỡng lại được. Và nàng cũng không đãng trí đến nỗi quên đi sự thay đổi diện mạo của mình trong vài năm trở lại đây. Nhưng nàng vẫn vững vàng với nguyên tắc của mình, chỉ một tình yêu duy nhất, kể cả khi thật khó khăn để biện hộ cho việc tại sao anh ta vẫn chưa quay trở lại để cưới nàng trong suốt 4 năm sau chiến tranh đó. Phải có một lý do đặc biệt và hôm nay nàng sẽ biết được lý do đó. Tiếp theo, họ sẽ kết hôn trước khi rời nước Anh.
“Chỗ này, con gái !”
Georgina nhìn căn nhà nhỏ xinh xắn được quét vôi trắng với những luống hồng được chăm sóc kĩ lưỡng. Nàng xoa nhẹ bàn tay một cách bồn chồn nhưng không có bất cứ cử chỉ nào để xuống ngựa với sự giúp đỡ của Mac, cũng như nàng đã không nhớ tới việc phải dừng lại tại nhà thờ để hỏi thăm và chỉ biết ngồi im chờ đợi trong khi Mac được họ chỉ đường.
«Có lẽ anh ta không có ở nhà."
Mac không nói gì, ông vẫn đưa tay lên đỡ nàng. Họ đều thấy có khói tỏa ra khỏi ngôi nhà, rõ ràng là có người trong nhà. Georgina cắn môi giây lát, cuối cùng nàng vươn thẳng vai. Tại sao phải căng thẳng chứ? Nàng nhìn mình, khác xa so với những gì Malcolm có thể nhớ. Anh ta sẽ hài lòng vì gặp được nàng. Nàng để Mac giúp xuống ngựa và theo ông bước vào con đường gạch dẫn đến cửa. Nàng cần phải dừng lại một chút để kiểm soát nhịp tim của mình nhưng Mac có vẻ như không thể đợi, dù chỉ một giây. Ông gõ mạnh vào cánh cửa . Cửa mở ra và Malcolm Cameron đứng tại đó. Gương mặt anh ta trong ký ức mơ hồ hiện ra và nàng có thể nhận ra ngay, anh ta không thay đổi gì mấy. Có vài nếp nhăn nơi khóe mắt, dấu vết của một quãng thời gian làm thủy thủ, dù vậy cũng rất khó để nhận ra tuổi của anh, trông anh trẻ hơn nhiều so với tuổi hai mươi bốn của mình. Nhưng anh ta đã trưởng thành, cao hơn nhiều, rất nhiều, ít nhất là sáu foot, gần như bằng gã James … Lạy Chúa, sao nàng lại nghĩ đến tên khốn kiếp đó kia chứ? Tuy nhiên, Malcolm lại không to ngang tương đương với chiều cao của mình, anh ta cao và mảnh khảnh, nhưng như vậy là đủ để chấp nhận, ngực rộng và vạm vỡ là những thứ nàng không ưa vào lúc này.
Malcolm trông rất được, hơn cả được. Anh ta vẫn đẹp trai như xưa, nàng dường như không để ý lắm đến đứa bé mà anh ta đang ôm, một bé gái khoảng hai tuổi, tóc vàng và có đôi mắt xám. Georgina chỉ để mắt đến anh, người đang nhìn nàng chằm chằm như thể… rõ ràng là không biết nàng là ai. Nhưng dĩ nhiên anh ta phải nhận ra nàng chứ, nàng nghĩ mình không thay đổi nhiều lắm. Chắc anh ta chỉ ngạc nhiên thôi, nàng giống như là người cuối cùng mà anh có thể nghĩ tới khi có ai đó gõ cửa nhà mình.
Nàng nên nói cái gì đó nhưng tâm trí nàng dường như không chịu làm việc. Và Malcolm chuyển hướng nhìn từ nàng sang Mac, những ấn tượng dần dần biến đổi và được thắp sáng lên, anh nở một nụ cười chào đón, không nhận ra điều đó đã làm gương mặt cô gái bừng sáng lên.
“Ian MacDonnel? Có thật là ông không?”
“Chính là tôi, bằng xương bằng thịt”
“Ở Anh ư?’’ Malcome lắc đầu và cười nhẹ. “Ông làm tôi ngạc nhiên quá. Vào đi, vào đi, ông bạn. Chúng ta sẽ chuyện trò lâu đấy, thật không thể tin nổi.”
“Cả chúng tôi chứ” Mac trả lời cộc cằn, ông ta nhìn sang Georgina, nói, “Nói gì đi chứ,con gái?”
”Vâng” Georgina bước vào phòng khách, nhìn lướt qua rồi ánh mắt nàng quay lại với vị hôn phu và hỏi thẳng, " Đứa trẻ này là con ai, Malcolm?’
Mac ho một tiếng rồi nhìn lên trần nhà như thể những thanh gỗ đó rất thú vị. Malcolm nhăn mặt nhìn Georgina rồi đặt đứa bé đứng xuống bên cạnh anh ta.
" Tôi có biết cô không nhỉ ?"
“Anh không nhận ra em sao? " Câu hỏi vang lên tức khắc.
Anh ta cau mày. “ Tôi ...? "
Mac ho một lần nữa rồi gần như nín thở chờ đợi. Georgina quắc mắt nhìn ông trước khi ban cho tình yêu của cuộc đời cô một nụ cười tươi sáng .
“Anh nên nhớ lại, nhưng em vẫn sẽ tha thứ nếu anh không thể. Đã lâu lắm rồi, hơn nữa mọi người nói em đã thay đổi nhiều hơn là em nghĩ, bây giờ chắc em phải tin vào sự thật này.” Nàng cười, vẻ căng thẳng.
«Thật là xấu hổ khi em phải giới thiệu mình với anh. Em là Georgina Anderson, Malcolm, là vị hôn thê của anh”
“Georgina.” Anh ta bật cười. “Cô không phải là Georgina”
“Em cam đoan với anh”
“Nhưng cô không thể…” Anh ta kêu lên với vẻ khó chịu hơn là nghi ngờ. “Cô rất xinh đẹp, còn cô ấy … ý tôi là … cô ta trông … Không ai có thể thay đổi đến như vậy được.”
“Hiển nhiên, em đã ước mong sẽ thay đổi như thế này.” Georgina nghiêm nghị nói:
“Điều đó không thể xảy ra chỉ trong một đêm … đáng lẽ anh phải ở đó để thấy sự thay đổi ở em, xảy ra từ từ như thế nào, nhưng anh đã không ở đó, đúng không? Clinton đã rời nhà ba năm, nhưng khi trở về, dù rất ngạc nhiên, nhưng anh ấy vẫn nhận ra em”
“Đó là anh trai cô”
“Còn anh là vị hôn phu của em.” Nàng đáp trả.
“Ồ, Chúa ơi, em vẫn còn nghĩ như vậy à ? Trải qua bao lâu rồi, 5 hay 6 năm? Anh không đời nào nghĩ là em vẫn chờ đợi anh. Chiến tranh làm mọi thứ thay đổi, đúng không?”
“Không, em không nghĩ vậy. Anh đang ở trên con tàu Anh khi chiến tranh bùng nổ, nhưng đó không phải là lỗi của anh. Anh vẫn là một người Mỹ”
“Chỉ là nói thế thôi, cô bé à. Thật không đúng khi cho rằng tôi là người Mỹ. Chỉ có họ hàng tôi muốn ở đó thôi, còn tôi thì không.”
“Chính xác anh muốn nói gì, Malcolm?”
“Anh là một người Anh, luôn luôn như vậy. Anh đã thú nhận điều đó khi bị cưỡng bách lên tàu Anh. Họ tin rằng anh không phải là kẻ đào ngũ và anh vui mừng vì mình đã được nhập ngũ. Anh không gặp phiền hà với những người mà mình phải giăng buồm chung và dĩ nhiên đã làm rất tốt điều đó, hiện nay, anh là thuyền phó thứ hai của…”
“Em biết chiếc tàu của anh”, Georgina cắt ngang .“Nhờ nó mà em đã tìm được anh, dù phải mất đến một tháng mới tìm được. Một tàu buôn Mỹ không giữ những ghi chép tồi tệ như vậy, anh chắc biết điều đó. Anh trai em biết mọi thủy thủ khi họ cập cảng … nhưng cũng có những ngoại lệ khác, phải không? Anh đã đứng về phía bọn người Anh. Bốn anh trai của em đã tình nguyện làm thủy thủ trên những con tàu săn lùng trong suốt chiến tranh, anh đã có thể phải đối mặt với một trong số họ”
“Dễ hiểu thôi, con gái,” Mac xen ngang, “Chúng ta thấy rõ là anh ta đã chống lại chúng ta”
“Vâng, nhưng đó không phải nguyện vọng của anh ta. Anh ta không nhận mình là kẻ phản bội.”
“Nhưng anh ta đã thú nhận, anh ta yêu đất nước nơi anh ta được sinh ra. Chúng ta không thể mắc sai lầm cả tháng để nhận được điều đó.”
Không, nàng không thể, sau những mơ ước được gặp anh như vậy. Nước Anh thối nát này, nàng căm ghét nó. Nó không chỉ cướp mất Malcolm của nàng mà còn lôi kéo tình cảm của anh nữa. Giờ anh là một người Anh và tự hào về điều đó. Tuy nhiên, anh ta vẫn là vị hôn phu của nàng.Và sau cùng, chiến tranh đã kết thúc.
Mặt Malcolm đỏ bừng nhưng điều đó là do xấu hổ hay buồn phiền vì những lời kết tội của nàng? Gò má nàng cũng nóng bừng vì những diễn biến của cuộc hội ngộ.
“Mac nói đúng, Malcolm. Em xin lỗi vì đã có chút thất vọng về mọi việc…nhưng nó không lâu đâu. Không có gì thay đổi cả, tình cảm của em vẫn vậy. Sự hiện diện của em ở đây đã chứng minh điều đó.”
“Và đó là lí do khiến em có mặt tại đây ư?”
Georgina ngây người vì câu hỏi của anh ta, trước khi đôi mắt nàng nheo lại thành một đường nhỏ, “Tại sao ư? Câu trả lời không phải đã quá rõ ràng sao? Tại sao em cần có mặt tại đây thì chỉ có anh mới có thể trả lời nó thôi. Tại sao anh không quay trở lại Bridgeport sau chiến tranh, hả Malcome?”
“Không có lí do gì cả”
“Không có lí do sao?” Nàng thở mạnh. “ Em đã cầu xin một câu trả lời khác. Có vấn đề gì với đám cưới của chúng ta hay anh đã quên tất cả hả?”
“Không anh không quên.” Anh ta không thể nhìn thẳng vào mắt nàng, “ Anh chỉ nghĩ là em không cần anh nữa, một gã người Anh chính cống.”
“Hay là anh không cần tôi, một con nhỏ người Mỹ.” Nàng hỏi gặng.
“Không phải như vậy. Anh thành thật không nghĩ là em sẽ đợi anh. Con tàu của anh bị đắm và anh tưởng là em nghĩ rằng anh đã chết.”
“Cả gia đình tôi đều làm việc trên tàu, Malcolm. Mọi tin tức chúng tôi nhận được đều chính xác. Và chúng tôi biết con tàu của anh bị đắm nhưng không hề có ai mất tích. Chúng tôi chỉ không biết chính xác, kể từ cái lần mà anh ở trên tàu Pogrom. Tuy nhiên, tôi phải công nhận là anh có thể nghĩ đến việc trở về với vị hôn thê đang mòn mỏi đợi anh là vô vọng. Nhưng còn có nhiều việc đúng đắn mà đáng lẽ anh phải làm. Nếu anh không muốn đi một hành trình dài để trở về thì anh cũng phải viết thư báo cho tôi biết chứ? Thông tin liên lạc giữa hai nước đã hoạt động trở lại, chúng tôi vẫn nhìn thấy một hay hai chiếc tàu Anh ở bến cảng mà.”
Nàng biết giọng nói mình đầy vẻ chế nhạo nhưng nàng không thể chịu được nữa. Nàng nghĩ đến việc mình đã đợi gã đàn ông này trong ngần ấy năm, trong khi anh ta không hề có ý định trở về. Nếu hôm nay nàng không tìm đến đây thì chắc nàng sẽ không bao giờ trông thấy hay nghe nói về anh một lần nào nữa. Nàng thấy đau đớn, không cần biết đến lí do của anh, và anh ta còn không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Anh đã viết cho em một lá thư”
Georgina biết rằng đó lời nói dối, nhằm xoa dịu nàng và bộc lộ sự hèn nhát của anh ta. Hẳn anh ta biết rất ít đến cái giá mà nàng đã phải hi sinh trong một thời gian dài để đợi anh ta . Hiện giờ, không đáng để nàng ngẩng cao đầu kiêu hãnh, khi anh ta đã giao cho nàng một bài kiểm tra nhưng chính anh ta lại không vượt qua được nó. Chúa ơi, nàng đã vượt qua được mọi thử thách khó khăn hơn cả anh ta.
Nàng không thấy tức giận mà chỉ quá thất vọng về anh ta. Anh ta không hoàn hảo, không cao quý, thậm chí không hề trung thực… Nàng đã dồn anh vào đường cùng, còn anh cố không làm tổn thương tình cảm của nàng bằng một sự thật tàn nhẫn. Nhưng lại theo một cách quanh co có lợi cho anh ta.
“Chắc chắn, Malcolm, tôi không nhận được thư của anh.”
Nàng nghe thấy tiếng anh ta khịt mũi và chỉ muốn đá anh ta bay đi. “Tôi cá là anh viết thư báo việc mình còn sống”
“Đúng vậy.”
“Và thích thú với việc bày tỏ lòng yêu nước mới.”
“Quả thực là vậy.”
“Và đáp lại điều đó, anh sẽ giải thoát cho tôi khỏi cuộc đính hôn này.”
“Thật ra là anh…”
Nàng cắt ngang lời anh ta
“Hay anh hi vọng là tôi vẫn đợi anh?”
“Dĩ nhiên là…”
“Và sau đó anh tưởng rằng tôi không đợi anh nữa, vì không nhận được hồi âm của tôi.”
“Chính xác là như vậy.”
Georgina nhìn vào anh ta
“Thật đáng tiếc, vì lá thư không tới nơi.Thật lãng phí thời gian”
“Chuyện gì?’
“Đừng ngạc nhiên vậy, Malcolm. Em vẫn lấy anh, đó là lí do mà em đến đây. Nhưng đừng hi vọng là em sẽ sống ở Anh, kể cả là vì anh đi nữa. Anh có thể đến đây thường xuyên nếu anh thích, với tư cách là thuyền trưởng trên chiếc tàu của em, chiếc Amphitrite, anh có thể mở rộng sự giao thương với nước Anh nhờ những quen biết của mình.”
“Anh, anh…lạy Chúa, Georgie...anh…”
“Malcolm?” Một người phụ nữ trẻ xuất hiện, cắt ngang lời anh, “ Sao anh không nói với em là ta có khách” và nhìn sang Georgina mỉm cười, “ Tôi là Meg Cameron. Các bạn từ thái ấp đến phải không? Ở đó sắp có một bữa tiệc phải không?”
Georgina sững sờ nhìn người phụ nữ đứng nơi cửa rồi cái nhìn chuyển sang đứa bé trai đang xấu hổ núp sau váy của cô ta, cậu bé khoảng 5 tuối, với mái tóc đen của Malcolm, với đôi mắt xanh của Malcolm và cả vẻ đẹp trai của Malcolm.
Rồi nàng chậm rãi chuyển hướng nhìn sang cha của đứa bé, anh ta đứng đó với vẻ xanh xao như muốn ngã bệnh.
“Em gái anh, phải không Malcolm?” Georgina hỏi, hài hước.
“Không phải.”
“Tôi cũng đâu có nghĩ vậy.”