Chương : 8
Sau chuyến đi khổ sở, Jewel phấn khởi hẳn lên khi điểm đến của họ - đống đá xám khổng lồ tựa vào vách núi - hiện ra dưới những đám mây màu xám đang che phủ cả một vùng. Cuối cùng thì, cô nghĩ, sự nhồi lắc khốn khổ cũng kết thúc trước khi trời mưa. Có lẽ vận may của cô đang thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Nhưng đó là trước khi cỗ xe lăn bánh xuôi theo con đường có trồng cây hai bên và Jewel có được cái nhìn đầu tiên về tòa nhà có ba chái tạo thành một hình chữ u. Lối xe chạy men theo mặt bằng tòa nhà thành một hình bán nguyệt để người ta có thể lái xe lên trước cổng và lại rời khỏi tòa nhà mà không phải quay đầu. Những ô cửa sổ hình vòm có chấn song nằm san sát nhau trông xuống lối xe chạy được tô điểm thêm bởi những tượng máng xối hình đầu người chạm trổ tinh xảo như đang cười hể hả trước sự lố bịch của những kẻ đang tiến vào kia.
Tòa nhà có thần thái riêng. Một ý nghĩ thật buồn cười. Nó dường như đang suy tư. Sự tối tăm của nó thật khó phân biệt với màn đêm đang đổ dần. Nó trùm lên cả cỗ xe sự lạnh lẽo ẩm ướt của mình khiến Jewel rùng mình. Thật lạ, cả cơ ngơi to lớn thế này chỉ có ba ô cửa sổ sáng đèn. Hai ô ở tít trên cao chái nhà giữa giống như hai con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm xuống cỗ xe đang tiến lại gần.
Jewel tự mắng mình vì ý nghĩ điên rồ đó, nhưng đấy là những cảm giác tự nhiện mà cô không thể ngăn chặn. Ngôi nhà trông lạnh lẽo, hoang vắng hơn cả bóng đêm đang bao phủ nó.
Cánh cửa khổng lồ mở ra trước khi cỗ xe dừng lại. Một tốp người hầu mang đèn lồng đi xuống các bậc tam cấp. Bá tước, đã căng thẳng thấy rõ ngay khi tòa nhà hiện ra trong tầm mắt, ghìm cương ngựa, nhảy xuống khỏi xe, và cộc lốc bảo Jenkins lo cho mấy con ngực. Rồi anh ta ngẩng đầu nhìn Jewel, vẫn còn ngồi trên xe, mở to mắt nhìn tòa nhà.
“Xuống đi,” anh ta nói, giọng cụt lủn.
“Ôi, nó uy nghi khác thường, nhưng nó nàm tôi thấy sợ,” cô thốt ra trước khi kịp ngăn mình lại.
Anh ta buông ra một câu khô khốc. “Nó chỉ là một ngôi nhà.”
Cô nhìn anh ta. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng hắt thành một vệt màu da cam trên khuôn mặt anh ta, khiến anh ta trông giống quỷ dữ hơn là thiên thần. Mái tóc vàng óng của anh ta dường như bốc cháy. Một tên vua quỷ trong tòa nhà quỷ quái, cô nghĩ, và rùng mình.
“xuống đi,” anh ta nhắc lại và đưa một tay ra để giúp cô bước xuống, cô có cảm giác anh ta đang nén những từ ngữ giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Liếc thêm cái nữa vào mặt tiền gớm guốc đáng thất vọng kia, cô đặt tay vào tay anh ta, và lại rung động trước sự ấm áp của làn da anh ta khi nó thấm qua cả găng tay của hai người. Rồi cô đã đứng cạnh anh ta, cố gắng để trông không khó chịu như cô đang cảm thấy. Đám người hầu không giúp đỡ gì. Cô cảm thấy họ đang nhìn mình tò mò.
“Chào Johnson. Mọi việc thế nào?” Bá tước đặt câu hỏi trầm trầm này với một nhân vật cao nhòng, nghiêm trang, hói nhẵn trong bộ đồng phục đen tuyền. Bây giờ Jewel mới nhìn kỹ cái cách mà đội quân của ông này vận hành để đoán rằng ông ta là quản gia.
“Không tốt lắm, thưa ngài. Cô Chloe... ờ, không được khỏe lắm.” Giọng nói của người đàn ông cũng hạ thấp như giọng ông chủ mình, và ông ta có vẻ lo lắng.
Bá tước chợt trở nên lạnh nhạt hơn cả mức Jewel từng tưởng tượng.
“Đây là vợ góa của Timothy,” anh ta nói cộc cằn, hoàn toàn bỏ qua lời bẩm báo cuối cùng của ông quản gia. “Cô Julia. Cô ấy sẽ ở đây một thời gian. Cô ấy cần một người hầu, một bồn tắm, ít quần áo ngủ và đồ mặc cho ngày mai. Và một bữa tối dọn trong khay mang lên phòng cô ấy.”
“vâng, thưa ngài.” Johnson dường như chẳng mảy may bị xúc phạm bởi sự lạnh nhạt của bá tước. Đôi mắt bâu như mắt chó xpanhơn của ông ta lướt trên người Jewel với vẻ săm soi. Cô cố gắng không để lộ là mình e dè đến mức nào trước sự đánh giá thành thạo đó. Xét cho cùng, chẳng cách nào ông ta có thể đoán ra chỉ dựa vào ánh mắt rằng trang phục cô mặc không phải là của cô, hay bữa ăn mà người hầu bá tước mang cho cô tối hôm trước là bữa ăn thịnh soạn nhất cô từng được ăn trong đời. Hoàn cảnh sống thực sự của cô có dán lù lù trên trán cô đâu, đúng không?
“Mang một chai Scotch vào thư viện, Johnson,” bá tước nói, quay đi.
“Và bữa tối nữa chứ, thưa ngài?” Câu hỏi của ôngnhẹ, nhưng bá tước đáp lại ông ta như một con hổ lồng lên.
“Chỉ rượu Scotch thôi, Johnson.” Giọng nói lạnh tanh đó còn lâu mới lạnh bằng ánh mắt buốt giá của anh ta. Ông quản gia cúi đầu vâng lệnh. Rồi, không nói thêm một lời nào với bất cứ ai, anh ta quay mình, bước lên các bậc tam cấp và vào trong nhà. Jewel nhìn theo, cố gắng hết sức để không cảm thấy bị bỏ rơi. Từ sự đồng hành gần như thân mật mà anh ta đã thể hiện trong suốt chuyến đi, thì phút chốc anh ta đã biến thành nhà quý tộc lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm như cô nghĩ lúc đầu. Cô tự bảo mình anh ta đúng là đồ độc ác đáng ghét, cho dù có là một bá tước.
“Lối này, Cô Julia.” Johnson bước trở lại và chỉ về phía tòa nhà, rõ ràng đợi cô đi trước ông ta. Jewel làm theo, lóng ngóng túm gọn cái váy và dè dặt bước lên khoảng mười hai bậc thang bằng đá thấp mà những bước chân của các thế hệ quý tộc đã làm chúng hơi lõm xuống ở giữa. Với cảm giác hư hư thực thực, cô thu vào tầm mắt những hình đầu người, thiên thần, đàn luýt được chạm khắc và những vòng hoa hồng xếp thành một hình tò vò lớn bao quanh cánh cửa gỗ sồi khổng lồ. Cánh cửa được trang trí những thanh kim loại chạm trổ thanh nhã. Jewel nhìn chăm chú vào nó và xa hơn nữa vào một gian sảnh rộng bằng đá treo những tấm thảm thêu, nới một cô hầu mặc đồng phục đen đang thắp lên hàng loạt ngọn nến. Jewel cảm thấy dạ dày nhộn nhạo khi nhìn lên trần nhà cao vút trang hoàng bằng những hình cuộn và hoa văn bay bướm, cầu thang tinh xảo ở một bên sảnh uốn lượn lên phía trên. Một ngọn chúc đài lớn chưa được thắp treo lơ lửng bên trên những tấm thảm rắc hoa, những chiếc ghế thếp vàng và những cái bàn gỗ mun. Sự sang trọng khiến cô cảm thấy mình không thuộc về nơi đây. Một con chó lai hạ đẳng nhất sinh ra và lớn lên ở trên điền trang cón có quyền ở đây hơn cô. Rồi cô thẳng lưng lên. Cô cũng thuộc về nơi đây chứ. Mảnh giấy trong tay cho cô quyền chính đáng ở đây như bất cứ ai trong số họ. Thực ra còn hơn thế; cô không phải người hầu mà là một thành viên trong gia đình.
Giữ vững ý nghĩ đó trong đầu, cô bước qua khung cửa tò vò mà gần như không có sự ngập ngừng nào. Rồi cô nhận ra mình đang đối mặt với một phụ nữ bé nhỏ phúng phính mặc bộ đồ vải chéo go màu đen kín mít từ đầu đến chân. Mái tóc trắng rẽ ngôi giữa được chải mượt ra sau đầu thành một búi nhỏ ở gáy dưới chiếc mũ trắng diềm xếp nếp. Bà có đôi mắt đen sắc sảo như nhìn thấu qua người Jewel. Quanh hai mắt và miệng bà là những nếp nhăn viền quanh mà Jewel đoán là do cười nhiều. Xét đến tướng mạo bên ngoài, thì đây là một phụ nữ nông thôn khỏe mạnh và hồn hậu trông như người bà của một đàn cháu.
“Xin chào, thưa cô.” Người phụ nữ nở một nụ cười đón chào ấm áp. Rồi ngó qua đầu Jewel vào Johnson bằng đôi mắt lo lắng. “Đức ngài đâu?” Johnson lắc đầu kèm theo nét mặt nhăn nhó, và rồi nụ cười tắt dần trên gương mặt người phụ nữ khi bà chuyển sự chú ý trở lại Jewel.
“Đây là bà Johnson, quản gia và là bà xã của tôi.” Johnson giới thiệu. “Cô Julia là vợ góa của Ngài Timothy. Đức ngài đưa cô ấy đến sống ở đây.”
“Vợ góa của Ngài Timothy!” Không có bá tước ở đây, để trừng phạt, nên người gia nhân đặc biệt này rõ ràng thoải mái thể hiện sự ngạc nhiên của mình. Đôi mắt bà lại lướt trên người Jewel lần nữa, nét mặt sắc sảo. Nhưng bà giữ lại cho mình bất kỳ ý nghĩ nào đang hiện ra trong đầu khi bà thâu vào tầm mắt vóc người gầy gò của Jewel, cái váy đen quá khổ, mái tóc đen rối bù một lần nữa tuột khỏi búi tóc do chuyến đi khiến những lọn tóc loăn xoăn lộn xộn ôm quanh khuôn mặt trắng bệch, hốc hác.
“Trông cô kiệt sức như sắp chết vậy, thưa Cô! Tôi luôn luôn có cảm tình với cậu Timothy, một thanh niên tử tế. Đáng buồn thay cậu ấy lại chết quá thảm thương. Nhưng nói chuyện đó đủ rồi! Tôi sẽ đích thân đưa cô lên lầu, tôi nghĩ là căn phòng xanh, nó có tầm nhìn rất đẹp. Johnson, ông bảo Emily chuẩn bị một bồn tắm cho Cô Julia nhé. Emily có thể hầu hạ cô Julia cho đến khi người hầu của cô ấy đến.” Bà nhìn săm soi qua vai Jewel. “Tôi cho rằng người hầu của cô không đi cùng cô, đúng không cô Julia? Cô ấy có đang trên đường đến đây bằng xe ngựa cùng người hầu của đức ngài không ạ? Người hầu của đức ngài luôn đến đây sau bá tước độ một ngày cùng với tất cả đồ đạc của đức ngài.”
“Tôi không có người hầu lào cả,” Jewel nói, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ bé nhỏ.
“Tôi hiểu rồi,” bà Johnson nói, sửng sốt trước chất giọng khu Đông bất ngờ tuôn ra từ miệng nữ chủ nhân mới của bà. Johnson trông cũng choáng váng y hệt. Nhưng vẻ mặt Jewel có nét gì đó hẳn đã cảnh báo họ rằng tốt nhất là đừng có nêu lên nhận xét gì.
“Đi thôi nào, cô Julia, tôi sẽ đưa cô lên lầu,” bà Johnson nhanh nhẹn nói. Bà dẫn đường tới một cầu thang rộng uốn lượn dần lên trên ở cuối sảnh lớn. Khi họ cất bước, Jewel trông thấy một hàng rào chắn thanh nhã bằng kim loại bao quanh một cái trông giống như ban công nằm lưng chừng trên bức tường đá.
“Chỗ dành cho ban nhạc,” bà Johnson nói, để ý đến ánh mắt cô. “Họ thường sự dụng nó mỗi khi nơi này tổ chức vũ hội. Nhưng từ khi cô Elizabeth qua đời...” bà ngừng lại, lắc đầu. “Ồ, chắc là cô không muốn nghe tôi lảm nhảm.” Bà tiếp tục leo lên tầng hai trong sự im lặng mà Jewel đoán là hiếm khi có.
Căn phòng mà Jewel được dẫn vào rất đáng yêu. Nó rất lớn so với tiêu chuẩn của cô với giấy dán tường màu xanh và trắng trang trí hoa văn hình dây nho và những bức rèm trắng đơn giản buông kín từ đỉnh cửa sổ sát trần xuống sàn. Một chiếc giường bốn cọc xinh xắn chiếm nguyên một bức tường trong khi một chiếc tủ tương xứng và bàn trang điểm kê ở phía đối diện. Một tấm thảm in hoa trắng, xanh và hồng trải trên sàn gỗ sồi đánh bóng. Một tấm thảm khác trải phía trước lò sưởi bằng đá cẩm thạch trắng tinh đến mức rõ ràng chúng đã không sử dụng trong nhiều ngày.
Bà Johnson, nhận ra sự nguội lạnh của lò sưởi, bèn gọi vọng xuống một gia nhân dưới nhà. Chỉ trong vài phút một cô gái trẻ trong đồng phục màu đen bước vào mang theo một ôm gỗ. Rồi cô chất chúng vo trong lò sưởi, chẳng mấy chốc một ngọn lửa đã bùng lên. Thêm một cô gái mặc đồng phục đen khác xuất hiện trước khi cô đầu tiên xong việc, và bà Johnson giới thiệu cô ta là Emily. Cô gái nhỏ nhắn với gương mặt tròn hồng hào và đôi mắt nâu vui vẻ. Mái tóc cô được chải gọn giấu dưới chiếc mũ trùm màu trắng, nhưng từ một lọn tóc quăn lộ ra ngoài, Jewel thấy nó là một màu nâu ấm áp.
Emily nhún gối chào Jewel, rồi đứng im với hai tay chắp trước bụng, mắt nhìn xuống nền nhà trong khi bà Johnson giải thích cho cô gái rằng cô sẽ làm người hầu cho cô Julia đến khi một cô hầu gái thực sự được tuyển cho cô Julia. Rồi, một nụ cười với Jewel và một ánh mắt nghiêm khắc dành cho Emily, bà Johnson cho cô gái lui ra.
“Cô có thể bắt đầu nhiệm vụ của mình vào ngày mai, Emily,” bà quản gia nói. “Tối này tôi sẽ giúp cô Julia.
“Vâng, ma’am.” Emily đáp bằng giọng rụt rè, và nhún gối chào để ra đi. Rồi bà Johnson quay sang Jewel.
“Con bé ngoan lắm, cô Julia, nó chỉ hơi choáng ngợp trước việc được thăng cấp thôi. Nhưng nếu nó không làm cô hài lòng, cô chỉ cần nói với tôi và chúng ta sẽ tìm người khác. Cho đến khi đức ngài tuyển được một hầu gái chính thức cho cô.” Sauk hi quét mắt chung quanh phòng một lượt, bà Johnson nói, “Nếu cô muốn, cô Julia, tôi sẽ cho mang bồn tắm lên. Ồ, và bữa tối của cô nữa, tất nhiên. Trừ phi cô thích ăn trong phòng ăn dưới nhà hơn.”
“Kh-không. Cảm ơn. Ờ, bà Johnson, tôi nghĩ ngày mai tôi mới tắm, lếu như bà không phiềng. Tôi có thể chỉ ăn tối thôi được không, ở trên này?”
“Chắc chắn rồi, cô Julia, bất cứ điều gì cô yêu cầu. Vậy tôi sẽ bảo Emily là cô sẽ tắáng mai nhé?”
Thật ra Jewel chẳng thích tắm chút nào, chí ít là theo cái cách những người quý tộc hình như vẫn làm, trần truồng và ngâm mình vào trong nước đến tận cổ. Cô thích trải nghiệm với bánh xà phòng hương hoa hồng tối hôm trước, nhưng đó không phải là việc cô thích đến độ lặp lại quá thường xuyên. Cô nghĩ khả năng nhiễm bệnh sốt rét sẽ tăng lên đáng kể, nếu người ta cứ lao vào mối nguy hiểm một cách liều lĩnh. Bất luận thế nào, tất cả những gì cô muốn tối nay là được ăn và trèo vào chiếc giường trông hết sức thoải mái kia.
“Để tôi giúp cô cởi quần áo nhé, cô Julia?” Bà Johnson vừa nói vừa tiến về phía cô. Giật bắn mình, Jewel lùi lại phía sau một bước.
“Không không, bà Johnson, tôi có thể tự mình cởi quần áo, cảm ơn.”
“Cũng được, cô Julia. Tôi sẽ sai Emily mang quần áo ngủ thích hợp lên cho cô, vì cô không mang theo hành lý.” Jewel gật đầu đồng ý. “Vậy không còn gì nữa phải không, cô Julia?”
Jewel lại gật đầu, và bà Johnson xoay mình đi ra cửa. Rồi với một tay đã đặt lên nắm đấm cửa bà dừng bước và ngoái lại qua vai mình.
“À, cô Julia này.” Bà lưỡng lự, cau mày. “Nếu như cô có nghe thấy... những tiếng động trong đêm, thì xin chớ sợ hãi. Cô Chloe hay bị ác mộng, và đôi khi cô ấy la hét. Cô ấy ở chái nhà này, cho nên nếu cô ấy la thì chắc chắn sẽ nghe thấy.”
Bàn tay Jewel dừng lại giữa chừng khiởi khuy áo choàng. Cô nhìn bà quản gia. “Cô Chloe nà ai vậy?”
“Cô Chloe là con gái của đức ngài.”
“Con gái ông ấy!” Phải rồi, bà mẹ bá tước đã nói điều gì đó về một đứa trẻ chậm phát triển, Jewel nhớ lại. Cô cảm thấy cái thông tin anh ta đã lấy vợ và làm cha thật khó tả. Cô chầm chậm hỏi thêm. “Thế còn vợ ông ấy?”
“Phu nhân Moorland đã chết,” bà Johnson nói, gương mặt vui vẻ của bà chợt trở nên nghiêm nghị. Và rồi trước khi Jewel có thể hỏi thêm câu nào bà đã rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng.
Nhưng đó là trước khi cỗ xe lăn bánh xuôi theo con đường có trồng cây hai bên và Jewel có được cái nhìn đầu tiên về tòa nhà có ba chái tạo thành một hình chữ u. Lối xe chạy men theo mặt bằng tòa nhà thành một hình bán nguyệt để người ta có thể lái xe lên trước cổng và lại rời khỏi tòa nhà mà không phải quay đầu. Những ô cửa sổ hình vòm có chấn song nằm san sát nhau trông xuống lối xe chạy được tô điểm thêm bởi những tượng máng xối hình đầu người chạm trổ tinh xảo như đang cười hể hả trước sự lố bịch của những kẻ đang tiến vào kia.
Tòa nhà có thần thái riêng. Một ý nghĩ thật buồn cười. Nó dường như đang suy tư. Sự tối tăm của nó thật khó phân biệt với màn đêm đang đổ dần. Nó trùm lên cả cỗ xe sự lạnh lẽo ẩm ướt của mình khiến Jewel rùng mình. Thật lạ, cả cơ ngơi to lớn thế này chỉ có ba ô cửa sổ sáng đèn. Hai ô ở tít trên cao chái nhà giữa giống như hai con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm xuống cỗ xe đang tiến lại gần.
Jewel tự mắng mình vì ý nghĩ điên rồ đó, nhưng đấy là những cảm giác tự nhiện mà cô không thể ngăn chặn. Ngôi nhà trông lạnh lẽo, hoang vắng hơn cả bóng đêm đang bao phủ nó.
Cánh cửa khổng lồ mở ra trước khi cỗ xe dừng lại. Một tốp người hầu mang đèn lồng đi xuống các bậc tam cấp. Bá tước, đã căng thẳng thấy rõ ngay khi tòa nhà hiện ra trong tầm mắt, ghìm cương ngựa, nhảy xuống khỏi xe, và cộc lốc bảo Jenkins lo cho mấy con ngực. Rồi anh ta ngẩng đầu nhìn Jewel, vẫn còn ngồi trên xe, mở to mắt nhìn tòa nhà.
“Xuống đi,” anh ta nói, giọng cụt lủn.
“Ôi, nó uy nghi khác thường, nhưng nó nàm tôi thấy sợ,” cô thốt ra trước khi kịp ngăn mình lại.
Anh ta buông ra một câu khô khốc. “Nó chỉ là một ngôi nhà.”
Cô nhìn anh ta. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng hắt thành một vệt màu da cam trên khuôn mặt anh ta, khiến anh ta trông giống quỷ dữ hơn là thiên thần. Mái tóc vàng óng của anh ta dường như bốc cháy. Một tên vua quỷ trong tòa nhà quỷ quái, cô nghĩ, và rùng mình.
“xuống đi,” anh ta nhắc lại và đưa một tay ra để giúp cô bước xuống, cô có cảm giác anh ta đang nén những từ ngữ giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Liếc thêm cái nữa vào mặt tiền gớm guốc đáng thất vọng kia, cô đặt tay vào tay anh ta, và lại rung động trước sự ấm áp của làn da anh ta khi nó thấm qua cả găng tay của hai người. Rồi cô đã đứng cạnh anh ta, cố gắng để trông không khó chịu như cô đang cảm thấy. Đám người hầu không giúp đỡ gì. Cô cảm thấy họ đang nhìn mình tò mò.
“Chào Johnson. Mọi việc thế nào?” Bá tước đặt câu hỏi trầm trầm này với một nhân vật cao nhòng, nghiêm trang, hói nhẵn trong bộ đồng phục đen tuyền. Bây giờ Jewel mới nhìn kỹ cái cách mà đội quân của ông này vận hành để đoán rằng ông ta là quản gia.
“Không tốt lắm, thưa ngài. Cô Chloe... ờ, không được khỏe lắm.” Giọng nói của người đàn ông cũng hạ thấp như giọng ông chủ mình, và ông ta có vẻ lo lắng.
Bá tước chợt trở nên lạnh nhạt hơn cả mức Jewel từng tưởng tượng.
“Đây là vợ góa của Timothy,” anh ta nói cộc cằn, hoàn toàn bỏ qua lời bẩm báo cuối cùng của ông quản gia. “Cô Julia. Cô ấy sẽ ở đây một thời gian. Cô ấy cần một người hầu, một bồn tắm, ít quần áo ngủ và đồ mặc cho ngày mai. Và một bữa tối dọn trong khay mang lên phòng cô ấy.”
“vâng, thưa ngài.” Johnson dường như chẳng mảy may bị xúc phạm bởi sự lạnh nhạt của bá tước. Đôi mắt bâu như mắt chó xpanhơn của ông ta lướt trên người Jewel với vẻ săm soi. Cô cố gắng không để lộ là mình e dè đến mức nào trước sự đánh giá thành thạo đó. Xét cho cùng, chẳng cách nào ông ta có thể đoán ra chỉ dựa vào ánh mắt rằng trang phục cô mặc không phải là của cô, hay bữa ăn mà người hầu bá tước mang cho cô tối hôm trước là bữa ăn thịnh soạn nhất cô từng được ăn trong đời. Hoàn cảnh sống thực sự của cô có dán lù lù trên trán cô đâu, đúng không?
“Mang một chai Scotch vào thư viện, Johnson,” bá tước nói, quay đi.
“Và bữa tối nữa chứ, thưa ngài?” Câu hỏi của ôngnhẹ, nhưng bá tước đáp lại ông ta như một con hổ lồng lên.
“Chỉ rượu Scotch thôi, Johnson.” Giọng nói lạnh tanh đó còn lâu mới lạnh bằng ánh mắt buốt giá của anh ta. Ông quản gia cúi đầu vâng lệnh. Rồi, không nói thêm một lời nào với bất cứ ai, anh ta quay mình, bước lên các bậc tam cấp và vào trong nhà. Jewel nhìn theo, cố gắng hết sức để không cảm thấy bị bỏ rơi. Từ sự đồng hành gần như thân mật mà anh ta đã thể hiện trong suốt chuyến đi, thì phút chốc anh ta đã biến thành nhà quý tộc lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm như cô nghĩ lúc đầu. Cô tự bảo mình anh ta đúng là đồ độc ác đáng ghét, cho dù có là một bá tước.
“Lối này, Cô Julia.” Johnson bước trở lại và chỉ về phía tòa nhà, rõ ràng đợi cô đi trước ông ta. Jewel làm theo, lóng ngóng túm gọn cái váy và dè dặt bước lên khoảng mười hai bậc thang bằng đá thấp mà những bước chân của các thế hệ quý tộc đã làm chúng hơi lõm xuống ở giữa. Với cảm giác hư hư thực thực, cô thu vào tầm mắt những hình đầu người, thiên thần, đàn luýt được chạm khắc và những vòng hoa hồng xếp thành một hình tò vò lớn bao quanh cánh cửa gỗ sồi khổng lồ. Cánh cửa được trang trí những thanh kim loại chạm trổ thanh nhã. Jewel nhìn chăm chú vào nó và xa hơn nữa vào một gian sảnh rộng bằng đá treo những tấm thảm thêu, nới một cô hầu mặc đồng phục đen đang thắp lên hàng loạt ngọn nến. Jewel cảm thấy dạ dày nhộn nhạo khi nhìn lên trần nhà cao vút trang hoàng bằng những hình cuộn và hoa văn bay bướm, cầu thang tinh xảo ở một bên sảnh uốn lượn lên phía trên. Một ngọn chúc đài lớn chưa được thắp treo lơ lửng bên trên những tấm thảm rắc hoa, những chiếc ghế thếp vàng và những cái bàn gỗ mun. Sự sang trọng khiến cô cảm thấy mình không thuộc về nơi đây. Một con chó lai hạ đẳng nhất sinh ra và lớn lên ở trên điền trang cón có quyền ở đây hơn cô. Rồi cô thẳng lưng lên. Cô cũng thuộc về nơi đây chứ. Mảnh giấy trong tay cho cô quyền chính đáng ở đây như bất cứ ai trong số họ. Thực ra còn hơn thế; cô không phải người hầu mà là một thành viên trong gia đình.
Giữ vững ý nghĩ đó trong đầu, cô bước qua khung cửa tò vò mà gần như không có sự ngập ngừng nào. Rồi cô nhận ra mình đang đối mặt với một phụ nữ bé nhỏ phúng phính mặc bộ đồ vải chéo go màu đen kín mít từ đầu đến chân. Mái tóc trắng rẽ ngôi giữa được chải mượt ra sau đầu thành một búi nhỏ ở gáy dưới chiếc mũ trắng diềm xếp nếp. Bà có đôi mắt đen sắc sảo như nhìn thấu qua người Jewel. Quanh hai mắt và miệng bà là những nếp nhăn viền quanh mà Jewel đoán là do cười nhiều. Xét đến tướng mạo bên ngoài, thì đây là một phụ nữ nông thôn khỏe mạnh và hồn hậu trông như người bà của một đàn cháu.
“Xin chào, thưa cô.” Người phụ nữ nở một nụ cười đón chào ấm áp. Rồi ngó qua đầu Jewel vào Johnson bằng đôi mắt lo lắng. “Đức ngài đâu?” Johnson lắc đầu kèm theo nét mặt nhăn nhó, và rồi nụ cười tắt dần trên gương mặt người phụ nữ khi bà chuyển sự chú ý trở lại Jewel.
“Đây là bà Johnson, quản gia và là bà xã của tôi.” Johnson giới thiệu. “Cô Julia là vợ góa của Ngài Timothy. Đức ngài đưa cô ấy đến sống ở đây.”
“Vợ góa của Ngài Timothy!” Không có bá tước ở đây, để trừng phạt, nên người gia nhân đặc biệt này rõ ràng thoải mái thể hiện sự ngạc nhiên của mình. Đôi mắt bà lại lướt trên người Jewel lần nữa, nét mặt sắc sảo. Nhưng bà giữ lại cho mình bất kỳ ý nghĩ nào đang hiện ra trong đầu khi bà thâu vào tầm mắt vóc người gầy gò của Jewel, cái váy đen quá khổ, mái tóc đen rối bù một lần nữa tuột khỏi búi tóc do chuyến đi khiến những lọn tóc loăn xoăn lộn xộn ôm quanh khuôn mặt trắng bệch, hốc hác.
“Trông cô kiệt sức như sắp chết vậy, thưa Cô! Tôi luôn luôn có cảm tình với cậu Timothy, một thanh niên tử tế. Đáng buồn thay cậu ấy lại chết quá thảm thương. Nhưng nói chuyện đó đủ rồi! Tôi sẽ đích thân đưa cô lên lầu, tôi nghĩ là căn phòng xanh, nó có tầm nhìn rất đẹp. Johnson, ông bảo Emily chuẩn bị một bồn tắm cho Cô Julia nhé. Emily có thể hầu hạ cô Julia cho đến khi người hầu của cô ấy đến.” Bà nhìn săm soi qua vai Jewel. “Tôi cho rằng người hầu của cô không đi cùng cô, đúng không cô Julia? Cô ấy có đang trên đường đến đây bằng xe ngựa cùng người hầu của đức ngài không ạ? Người hầu của đức ngài luôn đến đây sau bá tước độ một ngày cùng với tất cả đồ đạc của đức ngài.”
“Tôi không có người hầu lào cả,” Jewel nói, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ bé nhỏ.
“Tôi hiểu rồi,” bà Johnson nói, sửng sốt trước chất giọng khu Đông bất ngờ tuôn ra từ miệng nữ chủ nhân mới của bà. Johnson trông cũng choáng váng y hệt. Nhưng vẻ mặt Jewel có nét gì đó hẳn đã cảnh báo họ rằng tốt nhất là đừng có nêu lên nhận xét gì.
“Đi thôi nào, cô Julia, tôi sẽ đưa cô lên lầu,” bà Johnson nhanh nhẹn nói. Bà dẫn đường tới một cầu thang rộng uốn lượn dần lên trên ở cuối sảnh lớn. Khi họ cất bước, Jewel trông thấy một hàng rào chắn thanh nhã bằng kim loại bao quanh một cái trông giống như ban công nằm lưng chừng trên bức tường đá.
“Chỗ dành cho ban nhạc,” bà Johnson nói, để ý đến ánh mắt cô. “Họ thường sự dụng nó mỗi khi nơi này tổ chức vũ hội. Nhưng từ khi cô Elizabeth qua đời...” bà ngừng lại, lắc đầu. “Ồ, chắc là cô không muốn nghe tôi lảm nhảm.” Bà tiếp tục leo lên tầng hai trong sự im lặng mà Jewel đoán là hiếm khi có.
Căn phòng mà Jewel được dẫn vào rất đáng yêu. Nó rất lớn so với tiêu chuẩn của cô với giấy dán tường màu xanh và trắng trang trí hoa văn hình dây nho và những bức rèm trắng đơn giản buông kín từ đỉnh cửa sổ sát trần xuống sàn. Một chiếc giường bốn cọc xinh xắn chiếm nguyên một bức tường trong khi một chiếc tủ tương xứng và bàn trang điểm kê ở phía đối diện. Một tấm thảm in hoa trắng, xanh và hồng trải trên sàn gỗ sồi đánh bóng. Một tấm thảm khác trải phía trước lò sưởi bằng đá cẩm thạch trắng tinh đến mức rõ ràng chúng đã không sử dụng trong nhiều ngày.
Bà Johnson, nhận ra sự nguội lạnh của lò sưởi, bèn gọi vọng xuống một gia nhân dưới nhà. Chỉ trong vài phút một cô gái trẻ trong đồng phục màu đen bước vào mang theo một ôm gỗ. Rồi cô chất chúng vo trong lò sưởi, chẳng mấy chốc một ngọn lửa đã bùng lên. Thêm một cô gái mặc đồng phục đen khác xuất hiện trước khi cô đầu tiên xong việc, và bà Johnson giới thiệu cô ta là Emily. Cô gái nhỏ nhắn với gương mặt tròn hồng hào và đôi mắt nâu vui vẻ. Mái tóc cô được chải gọn giấu dưới chiếc mũ trùm màu trắng, nhưng từ một lọn tóc quăn lộ ra ngoài, Jewel thấy nó là một màu nâu ấm áp.
Emily nhún gối chào Jewel, rồi đứng im với hai tay chắp trước bụng, mắt nhìn xuống nền nhà trong khi bà Johnson giải thích cho cô gái rằng cô sẽ làm người hầu cho cô Julia đến khi một cô hầu gái thực sự được tuyển cho cô Julia. Rồi, một nụ cười với Jewel và một ánh mắt nghiêm khắc dành cho Emily, bà Johnson cho cô gái lui ra.
“Cô có thể bắt đầu nhiệm vụ của mình vào ngày mai, Emily,” bà quản gia nói. “Tối này tôi sẽ giúp cô Julia.
“Vâng, ma’am.” Emily đáp bằng giọng rụt rè, và nhún gối chào để ra đi. Rồi bà Johnson quay sang Jewel.
“Con bé ngoan lắm, cô Julia, nó chỉ hơi choáng ngợp trước việc được thăng cấp thôi. Nhưng nếu nó không làm cô hài lòng, cô chỉ cần nói với tôi và chúng ta sẽ tìm người khác. Cho đến khi đức ngài tuyển được một hầu gái chính thức cho cô.” Sauk hi quét mắt chung quanh phòng một lượt, bà Johnson nói, “Nếu cô muốn, cô Julia, tôi sẽ cho mang bồn tắm lên. Ồ, và bữa tối của cô nữa, tất nhiên. Trừ phi cô thích ăn trong phòng ăn dưới nhà hơn.”
“Kh-không. Cảm ơn. Ờ, bà Johnson, tôi nghĩ ngày mai tôi mới tắm, lếu như bà không phiềng. Tôi có thể chỉ ăn tối thôi được không, ở trên này?”
“Chắc chắn rồi, cô Julia, bất cứ điều gì cô yêu cầu. Vậy tôi sẽ bảo Emily là cô sẽ tắáng mai nhé?”
Thật ra Jewel chẳng thích tắm chút nào, chí ít là theo cái cách những người quý tộc hình như vẫn làm, trần truồng và ngâm mình vào trong nước đến tận cổ. Cô thích trải nghiệm với bánh xà phòng hương hoa hồng tối hôm trước, nhưng đó không phải là việc cô thích đến độ lặp lại quá thường xuyên. Cô nghĩ khả năng nhiễm bệnh sốt rét sẽ tăng lên đáng kể, nếu người ta cứ lao vào mối nguy hiểm một cách liều lĩnh. Bất luận thế nào, tất cả những gì cô muốn tối nay là được ăn và trèo vào chiếc giường trông hết sức thoải mái kia.
“Để tôi giúp cô cởi quần áo nhé, cô Julia?” Bà Johnson vừa nói vừa tiến về phía cô. Giật bắn mình, Jewel lùi lại phía sau một bước.
“Không không, bà Johnson, tôi có thể tự mình cởi quần áo, cảm ơn.”
“Cũng được, cô Julia. Tôi sẽ sai Emily mang quần áo ngủ thích hợp lên cho cô, vì cô không mang theo hành lý.” Jewel gật đầu đồng ý. “Vậy không còn gì nữa phải không, cô Julia?”
Jewel lại gật đầu, và bà Johnson xoay mình đi ra cửa. Rồi với một tay đã đặt lên nắm đấm cửa bà dừng bước và ngoái lại qua vai mình.
“À, cô Julia này.” Bà lưỡng lự, cau mày. “Nếu như cô có nghe thấy... những tiếng động trong đêm, thì xin chớ sợ hãi. Cô Chloe hay bị ác mộng, và đôi khi cô ấy la hét. Cô ấy ở chái nhà này, cho nên nếu cô ấy la thì chắc chắn sẽ nghe thấy.”
Bàn tay Jewel dừng lại giữa chừng khiởi khuy áo choàng. Cô nhìn bà quản gia. “Cô Chloe nà ai vậy?”
“Cô Chloe là con gái của đức ngài.”
“Con gái ông ấy!” Phải rồi, bà mẹ bá tước đã nói điều gì đó về một đứa trẻ chậm phát triển, Jewel nhớ lại. Cô cảm thấy cái thông tin anh ta đã lấy vợ và làm cha thật khó tả. Cô chầm chậm hỏi thêm. “Thế còn vợ ông ấy?”
“Phu nhân Moorland đã chết,” bà Johnson nói, gương mặt vui vẻ của bà chợt trở nên nghiêm nghị. Và rồi trước khi Jewel có thể hỏi thêm câu nào bà đã rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng.