Chương : 133
Thật ra thì cô mới vừa nghĩ qua, thừa dịp hắn không có bất kỳ công kích cùng phòng ngự cứ như vậy vứt xuống bên dưới, để cho hắn chết cháy bệnh chết, tự sanh tự diệt hình như không tồi. suy nghĩ thêm một chút, như vậy hình như quá tiện nghicho hắn, không có biện pháp hóa giải thù hận trong lòng cô.
Huống chi, còn không để hắn trải qua tư vị mất đi tất cả, hai bàn tay trắng cùng tư vị bị người mình yêu thương nhất phản bội.
Bởi vì ngược sáng, cho dù ngẩng đầu Kỷ Trà Thần cũng nhìn không ra hình dáng mơ hồ của cô, giọng trầm thấp hơi khàn khàn: "Xuống."
Ninh Tự Thủy không có mở miệng, cũng không bước xuống.
Kỷ Trà Thần đưa bàn tay đầy máu vươn ra phía cô, trong con ngươi ngoài nghiêm túc cũng chỉ là nghiêm túc, một lần nữa mở miệng: "Nắm tay của tôi, xuống."
Hình ảnh quen thuộc như vậy, hình như chính là ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Hắn đúng là đưa tay ra về phía cô, khi đó hai tay của của hắn giống như cứu rỗi cô, vậy mà hôm naycái tay này đại biểu cho cái gì?
Nửa ngày thấy cô vẫn không có phản ứng, không vui từ từ xẹt qua, tiến lên một bước chủ động nắm lên tay của cô, đem lấy cô nhẹ nhàng bước xuống giống như cánh bướm giữa không trung, nhẹ nhàng nhào vào trong vòng tay ấm áp của hắn.
Ninh Tự Thủy nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hình như có một tia sáng ngời trong nháy mắt, cô sai lầm rồi sao? Cư nhiên ở trong mắt hắn thấy được sự lo lắng, ác ma này làm sao có thể sẽ lo lắng cho người khác?
Đẩy hai tay của hắn ra, ánh mắt nhanh chóng quét qua hắn, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, không biết là bởi vì dòng máu của hắn hay là bởi vì hắn xoay người nhìn bên ngoài ban công, lẩm bẩm mở miệng: "Chính tôi muốn biết ở nơi này nhảy xuống cần bao nhiêu giâu, mới có thể tử vong."
Kỷ Trà Thần chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng cùng gò má của cô, mày kiếm nhíu lại, đi lên cùng đứng sóng vai với cô. Ánh mắt chỉ thấy cô: "Cô nghĩ đem tôi ném từ chỗ này xuống."
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng hắn, chăm chú hỏi: "Anh nghĩ tôi sẽ ném anh từ đây xuống sao?"
"Không biết." Hắn trả lời rất dứt khoát, cổ họng chuyển động mấy cái, cô còn chưa kịp cười lạnh thì hắn đã mở miệng lần nữa: "Tôi sẽ ôm cô cùng nhau nhảy xuống."
Ninh Tự Thủy có vài phần ngoài ý muốn, đối với đáp án của hắn cũng không có bao nhiêucảm xúc. Tâm tư của Kỷ Trà Thần rất khó nắm bắt, hắn cảm nhận được ra cái gì, hay là đang hoài nghi cái gì? Không cách nào xác định.
Bàn tay đưa tới trước mặt của hắn, ánh mắt vô hồn không liên quan, xám xịt, vô tri vô giác. Cái thế giới này đối với cô mà nói, không có bất kỳlực hút gì.
"Được, chúng ta cùng nhau nhảy xuống."
Kỷ Trà Thần, có lẽ chết rồi, trong lòng tôihận sẽ ít đi một chút, có lẽ chúng ta cũng sẽ giải thoát.
Kỷ Trà Thần nhìn chằm chằm ngón tay của cô, mấp máy môi, nửa ngày không có mở miệng. Chỉ là con ngươi âm lệ từ từ âm u, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Môi mỏng bạc tình từ từ dâng lên nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, không buồn không vuigiọng nói chậm rãi vang lên: "Lời nói của người đàn ông, luôn không thể tin."
Vậy tại sao trước kia cô lại ngu dại tin tưởng người đàn ông trước mắt? Nghĩ không ra!
Kỷ Trà Thần không có phản bác cũng không có giải thích, chỉ là xoay người đi tới phòng yawms xử lý vết máu trên cánh tay. Hắn ghét cảm giác dấp dính máu này, còn có không muốn phải nhìn thấy ánh mắt cô chán ghét hắn như vậy, giống như là Ninh Tự Thủy đang chán ghét nhìn hắn như vậy.
Ninh Tự Thủy xoay người vào phòng khách, điện thoại di động kêu lên vừa lúc hắn đi từ phòng tắm ra, không có cố ý tránh né.
"Phượng Vũ."
"EV, em đang ở đâu? Sao lâu như vậy không có trở lại? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không ?" Sóng điện từ bên kia truyền đến giọng nói lo âu củaLiên Phượng Vũ, bởi vì nhớ rõ thân phận của cô không thể để ra ánh sáng, cho nên Liên Phượng Vũ cho dù gấp thế nào đi nữa cũng không gọi tên tiếng Trung của cô ra, mà gọi tên tiếng Anh, mặc kệ bên cạnh cô có người hay không.
"Em không sao." Ninh Tự Thủy nói ba chữ đơn giản, lập tức khiến Liên Phượng Vũ an tâm không ít. Nhưng không nghe thấy cô mở miệng nữa, cẩn thận hỏi: "Có phải em đang ở cùng hắn hay không?"
Ninh Tự Thủy không có nhìn Kỷ Trà Thần một cái, ngược lại ánh mắt trầm xuống, nhẹ ừ một tiếng. Bên tai tựa hồ nghe được tiếng than thở của hắn, sau hắn đinh ninh một câu: "Em cẩn thận một chút, tự chăm sóc tốt bản thân." Liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Ngẩng đầu, Kỷ Trà Thần đã ngồi ở trước mặt cô, ánh mắt sắc bén, đi thẳng vào vấn đề: "Liên Phượng Vũ?"
Ninh Tự Thủy không có ngoài ý muốn đem mấy thứ thu hết xong, mím môi nói: "Anh thật đem những thứ liên quan đến tôi tra rất rõ ràng."
"Cũng vậy, cũng vậy."
Ninh Tự Thủy vừa đi đến cửa bước chân liền dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, trong tiếng nói phát ra không hề có một tia tình cảm: "Tôi cứu anh lần thứ nhất, cám ơn tôi như thế nào?"
"Cô xác định là cứu tôi, mà không phải muốn giết tôi?" Kỷ Trà Thần nhếch khóe môi, cười lạnh.
Ninh Tự Thủy nhún vai một cái, không phủ nhận mình có ý tưởng này."Anh còn chưa có chết."
Kỷ Trà Thầnhai chân vắt chung mọt chỗ, ngón tay gõđầu gối của mình, vừa một loại làm cho người ta không nói đã hiểu.
"Sư phụ muốn ở chỗ này tạo một vương quốc ảo thuật, không bằng do anh đầu tư, tôi tới chủ trì." Ninh Tự Thủy nói ra mục đích cuối cùng của mình. Đây là một phần trong kế hoạch, đã bắt đầu liền không cách nào dừng lại.
Kỷ Trà Thần gật đầu, mặc dù không lên tiếng, cũng coi như đồng ý.
"Tình huống cặn kẽ 9h30 sáng mai, tôi sẽ tới công ty anh bàn bạc lại." Lạnh nhạtném một câu nói, bóng dáng màu trắng bước ra khỏi gian phòng, còn lại mình hắn.
Ánh mắt lạnh lùng xẹt qua một tia thâm ý, vẻ mặt căng thẳng chợt buông xuống. Câu nói có nhiều ý vị liền mở hộp điều khiển TV ra, trên tấm hình là máy theo dõi tiệm rượu.
Ninh Tự Thủy đi ra khỏi khách sạn thấy Liên Phượng Vũ đứng ở một bên, lo lắng trên khuôn mặt, sầu lo, nóng nảy, còn có ân cần. Trong lòng không khỏi ấm áp, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Liên Phượng Vũ thấy cô đứng ở trước mặt của mình, khuôn mặt lúc này mới thả lỏng, dịu dàng cười lên: "Em đi ra, anh nhìn định vị điện thoại di động biết em ở chỗ này, muốn đến đón em, sẽ không tức giận chứ?"
Ninh Tự Thủy lắc đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn, thay vì nắm chặt. Mắt dùng ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn hắn, trên môi nở nụ cười hạnh phúc: "Làm sao lại như vậy? Em rất vui khi anh đến đón em."
Ánh mắt Liên Phượng Vũ xẹt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh phản ứng kịp. Bàn tay dịu dàng vuốt vuốt tóc của cô, cúi đầu hôn lên trán cô: "Chúng ta trở về đi thôi."
Ninh Tự Thủy gật đầu, để cho hắn dắt tay mình lên xe, rời đi.
Kỷ Trà Thần tay nắm ly rượu chặt lại, ly rượu "Pằng"một tiếng vỡ tan, rượu rơi đầy mặt đất. Con ngươi âm lệ cứ như vậy mà nhìn bóng dáng vừa mới rời khỏi, lạnh lùng, khí lạnh bức người.
Sau đó, môi mỏng nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Liên Phượng Vũ phóng xe đi rất xa, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn biết mới vừa Ninh Tự Thủy có biểu hiện khác thường như vậy là để cho người khác xem.
Vẻ mặt Ninh Tự Thủy lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài chợt lóe lên, mãi cho đến tiếng của hắn biến mất trong không gian. "Em ra khỏi khách sạn mới biết khách sạn kia là của Kỷ gia. Kỷ Trà Thần đang hoài nghi em không có chết, hoài nghi EV chính là Ninh Tự Thủy."
Chân mày Liên Phượng Vũ nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc . Lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ nên làm cái gì? Em có gặp nguy hiểm hay không?"
Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Tạm thời không biết, hắn chỉ là đang hoài nghi, cũng không có khẳng định. Sáng sớm ngày mai chúng ta đến công ty của hắn."
"Có thể gặp chuyện không may không?" Liên Phượng Vũ trước sau không yên lòng. Người người đàn ông kia, quá mức nguy hiểm.
Ninh Tự Thủy không dám mở miệng, rốt cuộc có nhiều chuyện, cô cũng không cách nào xác định. Kỷ Trà Thần bây giờ đang nghĩ cái gì, cô cũng không cách nào phán đoán được. Nhưng cũng với tính cách của hắn, hắn cũng sẽ không vì một đứa bé, một cô gái mà chán nản, sa sút.
Như vậyKỷ Trà Thần không còn là Kỷ Trà Thần rồi.