Chương 12: Bắt Đầu Đọc Từ Đây, Trang 1
Bản dịch do nhiều editor dịch nối tiếp nhau nên văn phong có lẽ sẽ hơi khác nhau.Mọi người bắt đầu đọc chính thức từ chương này nha. Vì bản dịch là dịch từ tài liệu thư viện tiếng Trung 52, nên sẽ dịch theo “trang” giống như phần tài liệu trên thư viện.Mời mọi người đọc truyện.………..Đêm hè nóng bức.Ở đầu cầu Lâm Tiên, Giản Hoan ngồi một bên đang nghiêm túc ăn bánh nướng.Bánh nướng rất cứng, nàng hung hăng gặm, mồ hôi nhễ nhại.Xung quanh nàng có không ít bách tính đang ngồi phe phẩy quạt hóng gió, tiếng nói chuyện rôm rả truyền tới."Ta nói cho ngươi biết, mở nhà trọ buôn bán vẫn là có lời nhất, tháng này gian phòng nhà lão Dương cũng thành ngàn vàng khó kiếm, làm ăn tốt lắm!""Ôi phụ thâno, ban ngày ta vẫn đang cân nhắc đây, có nên để hai đứa nhỏ dọn ra ở chung một phòng với ta không, rồi cho thuê căn phòng trống kia, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.""Vậy ngươi phải nhanh lên, qua mười ngày nữa đại hội nhận đồ đệ sẽ kết thúc, đến lúc đó người thuê phòng sẽ không nhiều vậy đâu..."Nghe đến đây, Giản Hoan đột nhiên ngừng nhai lại.Nàng suy nghĩ một hồi, cẩn thận cất bánh nướng lớn đang gặm dở, coi như báu vật đặt vào bên trong túi.Lau miệng, Giản Hoan dịch từ bên này sang bên kia cầu, ngồi bên cạnh đại nương, duỗi một ngón tay ra, cẩn thận chọc chọc đối phương.Đại nương nghi ngờ quay đầu lại nhìn nàng.Giản Hoan cười cong mắt, lộ ra hai hàng răng trắng: "Đại nương, ngài vừa nói ngài muốn cho thuê phòng đúng không?Đại nương bình tĩnh quan sát Giản Hoan từ trên xuống dưới.Vừa nhìn đã biết tiểu cô nương này vừa đi một đoạn đường rất dài, phong trần mệt mỏi, có lẽ cũng là đến tham gia đại hội nhận đồ đệ kia.Hơn nữa còn không có nhiều tiền, y phục trên người đều là mảnh vá chồng chất, trông rất xấu xí.Trong nhà đại nương cũng không giàu có, gian phòng nhỏ lại tồi tàn, đối tượng của bà cũng là loại nhân sĩ nghèo khổ không có tiền không thể ở nhà trọ.Vì vậy, như vậy không trùng hợp sao! Vừa mới có ý nghĩ này, đã có khách đến cửa rồi!Đại nương vội vàng tươi cười nhiệt tình trả lời: "Đúng đúng đúng, nhưng mà hai nhi tử của ta đang sống trong gian phòng này, bảo bọn chúng chuyển đi trong tối nay sợ là không..."Giản Hoan vô cùng nhiệt tình bắt tay với đại nương: "Không sao không sao, đại nương, thật không dám giấu, trên người ta hiện tại chỉ có 8 đồng."Nụ cười của đại nương tắt vụt: "..."Trong lúc phái Ngọc Thanh nhận đồ đệ, nhà trọ trong thành đã tăng giá lên rất nhiều, ở một đêm phải mất mấy lạng bạc.Cho dù phòng nhà bà không so được với nhà trọ, nhưng một đêm một trăm đồng cũng đáng chứ?8 đồng? Tống cổ ăn mày sao?Đại nương vừa muốn từ chối, Giản Hoan lại cười tít mắt: "8 đồng ở phòng chứa củi của ngài một đêm, ngài xem được không?"Đại nương dừng lại, đôi mắt to như hạt đậu quay tròn, thu lại lời từ chối đã đến khóe miệng: "Được, được."Phòng chứa củi trống cũng là trống, 8 đồng cũng là tiền mà.Đại nương lập tức cáo biệt bằng hữu, vui mừng khấp khởi dẫn Giản Hoan về nhà.Trong phòng chứa củi, Giản Hoan và chủ nhà cùng dọn sạch một khoảng đất trống.Nàng kéo một tấm thảm từ trong chiếc túi căng phồng ra, trải lên trên mặt đất, lấy túi làm gối, cứ ngủ như vậy.Trời dần về khuya, hơi nóng tản đi, trong phòng chứa củi lọt gió còn rất mát mẻ.Giản Hoan vuốt tờ hôn thú và miếng ngọc bội đồng tâm được cất cẩn thận trong lòng, bắt đầu thỏa sức tưởng tượng về quãng ngày thoải mái sau khi lấy được tiền từ hôn.Hễ nhớ lại là nước mắt lại tuôn rơi.Khó khăn đến nhường nào.Một tháng cực khổ, một tháng sống một ngày bằng một năm này, cuối cùng nàng cũng sắp vượt qua rồiCho đến nay, Giản Hoan vẫn tràn ngập oán niệm với cảnh ngộ của mình.Tại sao người khác xuyên sách đều là không lo cơm ăn áo mặc, mà nàng xuyên sách, lại nghèo đến độ kinh thiên địa khóc yêu quái gào vậy?Một tháng trước, Giản Hoan vừa mới trả hết tiền mua nhà, vui vẻ uống một ly rượu trước khi ngủ, mở mắt ra đã vô duyên vô cớ trở thành nữ phụ độc ác Giản Hoan trong quyển sách Sư muội Giang Xảo Xảo này.Sư muội Giang Xảo Xảo là một quyển tiểu thuyết ngược luyến máu chó lấy thế giới tu tiên làm bối cảnh.Nữ chính Giang Xảo Xảo vừa vào phái Ngọc Thanh, không bao lâu đã nhận ra Thẩm Tịch Chi từng cứu mình.Từ đó về sau, Giang Xảo Xảo luôn nửa bước không rời ở bên cạnh Thẩm Tịch Chi, nhưng sắp sưởi ấm được trái tim Thẩm Tịch Chi, giữa đường lại nhảy một vị hôn thê, cũng chính là Giản Hoan.Khi còn trẻ,ông nội của Giản Hoan đã cứu một nhà ba người Thẩm Tịch Chi, trưởng bối hai nhà mới gặp đã thân, nên đã đính hôn cho hai đứa nhỏ, viết giấy hôn thú, trao ngọc bội đồng tâm.