Chương : 6
Đại tướng quân bị thương rất nặng, mười ngày nửa tháng không thể xuống giường.
Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, một bên tra thích khách, một bên làm tiền trang ở Duyên Châu đóng cửa ngừng kinh doanh, kêu người mang theo vàng bạc rút đi chạy ra ngoài cửa khẩu phía Bắc, phòng ngừa bị tra được.
Quyền thần đứng thứ ba thường xuyên tới phủ Tướng quân, có đôi khi nói chút chuyện nhỏ với Đại tướng quân, có đôi khi đi tìm Quý công tử nói chuyện phiếm.
Quý công tử tự thân sắc thuốc cho Đại tướng quân, bị sặc đến ho khan.
Bọn hạ nhân nhìn thấy đến nóng lòng, muốn thay y làm, y còn không chịu.
Từ sau khi Đại tướng quân bị ám sát, mỗi ngày Quý công tử đều như bị thần hồn nhát thần tính trông gà hoá cuốc. Mỗi khi Đại tướng quân đòi ăn chút đồ vặt, tất cả đều phải do y tự thân đem tới.
Đại tướng quân bị ép ăn cháo khét nồi tận mấy ngày, thật sự chịu không nổi, trộm kêu thủ hạ xuống phòng bếp lấy gà quay cho hắn.
Ăn nhai ngấu nghiến mà gặm xong một con gà quay, Đại tướng quân chùi chùi miệng, vẻ mặt suy yếu nằm ở trên giường, đánh cái ợ hơi.
Quyền thần đứng thứ ba ngồi xổm trên bậc thang nhìn Quý công tử sắc thuốc: “Tẩu tử, tướng quân có phải có lòng muốn thoái ẩn hay không?”
Quý công tử oán hận mà nói: “Nếu hắn còn muốn ở lại ở kinh thành ngây ngốc nữa, ta liền băm hắn thành gà xé!”
Hạ thể của Quyền thần đứng thứ ba chợt lạnh, vì Đại tướng quân mà thở dài.
Mỗi ngày Đại tướng quân đều thử đứng lên, mỗi lần đều là lấy thất bại làm kết thúc.
Quý công tử khó thở liền khóc: “Ngươi còn không ngoan ngoãn như vậy nữa, ta dứt khoát chém đứt chân của ngươi, về sau ngươi cũng đừng đứng lên!”
Đại tướng quân ôm eo y thân thân cái bụng to đang mang thai bảy tháng kia, thấp giọng nói: “Tức phụ nhi, chúng ta đi thôi, hiện tại liền đi. Mấy ngày nay ta hay nằm mơ, trong lòng sợ hãi.”
Quý công tử hầm hừ nhưng mềm lòng, nhỏ giọng nói: “Nhưng hiện tại ngươi không thể ngồi xe ngựa, sẽ xóc rách miệng vết thương và xương gãy.”
Đại tướng quân bất đắc dĩ mà thở dài, chỉ có thể chờ.
Hắn chậm rãi chờ, đợi hơn mười ngày.
Thân thể còn chưa có khỏi hẳn, cửa khẩu phía Bắc lại truyền đến chiến báo.
Những vùng chăn dê trên cao nguyên ở bắc hoang, như một thông lệ cứ tới mùa thu sẽ xảy ra cướp bóc.
Nhưng lần này không phải loại cướp bóc nhỏ lẻ ít ỏi nữa, mười mấy bộ lạc liên hợp lại biến thành một quân đội khổng lồ, ầm ầm cuồn cuộn tràn tới cửa khẩu phía Bắc.
Ngày chiến báo truyền đến, trên triều đình yên tĩnh một mảnh.
Tiểu Hoàng đế ngồi ở trên long ỷ, khuôn mặt không có biểu tình liếc mắt nhìn chiến báo một cái, thở dài một tiếng đứng dậy đi tới phủ Tướng quân.
Đại tướng quân đã thu thập hành lý xong xuôi, còn kêu người lên phố mua hơn mười rương trái cây điểm tâm của kinh thành, sợ Quý công tử ở Giang Nam bỗng nhiên muốn ăn.
Đại tướng quân và Quý công tử đang ngồi phơi nắng trên đống hành lý đã được đóng gói. Bỗng nhiên một trận gà bay chó sủa, tiểu Hoàng đế mặc long bào cưỡi ngựa vọt tới áo bay tóc loạn, chật vật mà té ngã bên cạnh bọn họ.
Đại tướng quân ngây dại.
Quý công tử cũng ngây dại.
Trên gương mặt thiếu niên tuấn mỹ của tiểu Hoàng đế đã trắng bệch một mảnh, trong đôi mắt kiên nghị hình như có nước mắt. Hắn chật vật nâng mặt lên, nhẹ giọng nói: “Tướng quân, Thiều Khanh, cửa khẩu phía Bắc không giữ được nữa.”
Đại tướng quân há mồm, vừa muốn nói một câu “Liên quan tới ta cái trứng”, nhưng hắn nhìn tức phụ nhi bên người, miễn cưỡng nuốt nghẹn những lời tính nói trở về.
Trời sinh hắn có tính lạnh nhạt. Trước kia đánh giặc là vì quyền lực địa vị, hiện tại hắn cũng không còn muốn quyền lực địa vị, nên càng không hề hứng thú với việc đánh nhau.
Nhưng tức phụ nhi của là một tiểu thần tiên, không thể nhìn thế nhân chịu khổ gặp nạn.
Nếu mất cửa khẩu phía Bắc, quốc gia tất loạn.
Một khi quốc gia loạn, bá tánh liền phải trôi dạt khắp nơi.
Tức phụ nhi của hắn không thể trơ mắt nhìn loại chuyện này.
Đại tướng quân thở dài, tiếp nhận chiến báo trong tay tiểu Hoàng đế: “Ta đi bảo vệ cho cửa khẩu phía Bắc.”
Tiểu Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Tướng quân, trẫm nghe nói ngươi muốn mang Thiều Khanh quy ẩn.”
Đại tướng quân nhìn hắn một cái, mặt vô biểu tình mà nói: “Ta sẽ thay ngươi ổn định bắc hoang rồi mới quy ẩn.”
Trước kia Đại tướng quân cũng luôn đi đánh giặc, Quý công tử im lặng không lên tiếng mà nhìn hạ nhân thu thập hành lý, sau đó trộm nhét một vật nhỏ vào trong quần áo của Đại tướng quân.
Có đôi khi là một cây sáo nhỏ, có đôi khi là cái thuyền hạt đào nhỏ.
Đều là đồ vật y mang theo bên người khi còn bé, là mẫu thân đi tới miếu cầu bảo vệ y bình an.
Vết thương của Đại tướng quân còn chưa có lành hẳn, ngồi ở trên giường phanh bụng, để Quý công tử đổi dược cho mình.
Quý công tử nghĩ đến hắn muốn ra chiến trường, trong lòng hoảng, nhỏ giọng oán giận: “Rốt cuộc trong triều không ai có thể lãnh binh sao?”
Đại tướng quân có chút xấu hổ.
Năm đó vì muốn độc tài binh quyền, hắn âm thầm thanh trừ không ít quân môn thế gia, đuổi tất cả các lão tướng quân tới Tây Sơn đào quặng.
Hiện giờ, mấy lão tướng năm đó đã già đến mức cưỡi ngựa cũng không được, mấy tên tướng quân thiếu niên mà tiểu Hoàng đế mới đề bạt lại không có kinh nghiệm thực chiến gì.
Tướng lãnh trong triều, đang chân chính nằm trong thời kì giáp hạt.
Đại tướng quân tự mình tạo ra cục diện này, cũng chỉ có thể tự mình gánh đi trong nước mắt.
Quý công tử ghé vào trong lòng ngực hắn nhẹ giọng nói: “Sau khi đuổi hết kỵ binh bộ lạc thảo nguyên về núi Kiêu Dương, ngươi phải lập tức trở về.”
Đại tướng quân thở dài, lẩm bẩm: “Ta sợ nếu không đánh phục đám Man tộc kia, bọn họ vẫn sẽ xâm chiếm Trung Nguyên từ năm này qua năm nọ. Nếu là như vậy, chúng ta ở Giang Nam cũng không sống yên ổn được mấy năm.”
Quý công tử rầu rĩ mà nói: “Ta biết, nhưng ta sợ hãi.” Y chỉ còn hơn hai tháng nữa là sinh đứa nhỏ, khi đó tướng công mình về kịp sao?
Đại tướng quân đau lòng đến mức không biết nên dỗ tức phụ nhi như thế nào mới tốt, hắn nhỏ giọng nói: “Tức phụ nhi, ngươi tới Giang Nam trước đi. Tòa nhà nhỏ ở bên bến đò hoa đào của chúng ta rất đẹp, ngồi ở trong viện là có thể thấy hồ đêm tĩnh lặng. Chờ ta đánh giặc trở về, cũng biết đi tới nơi nào tìm ngươi.”
Quý công tử giận giận dỗi dỗi mà nói: “Ta không đi, Giang Nam cách cửa khẩu phía Bắc quá xa.”
Đại tướng quân nói: “Kinh thành không an toàn.”
Quý công tử nói: “Ta không ra cửa lớn không đi cửa bên, ngươi lưu lại hai ngàn binh lính bao vây phủ Tướng quân chật như nêm cối, chẳng lẽ còn có người nào có thể hại đến ta sao?”
Đại tướng quân không còn lời gì để nói.
Quý công tử nghẹn ngào nói: “Nếu…… Nếu chờ đến khi sinh xong đứa nhỏ, ngươi còn chưa có trở về, ta liền cưỡi ngựa đi tới cửa khẩu phía Bắc tìm ngươi. Chỉ có năm trăm dặm đường, ta đi mấy ngày liền đến. Nhưng Giang Nam…… Quá xa……”
Đại tướng quân ôm y vào trong ngực, ấm áp dào dạt trong lòng lan thành một đoàn: “Bảo bối, ta sẽ không cho ngươi đi tới cửa Bắc để trúng gió đâu. Vào thời điểm đứa nhỏ được sinh ra, ta nhất định ở bên cạnh ngươi.”
Đại tướng quân mang binh xuất phát, tiểu Hoàng đế tự mình rót rượu cho hắn: “Tướng quân, trẫm chờ ngươi chiến thắng trở về.”
Đại tướng quân nhìn tiểu Hoàng đế một tay hắn nuôi lớn, tâm tình có chút phức tạp. Hắn nói: “Bệ hạ, từ trước đến nay Thiều Khanh luôn đối xử rất tốt với ngươi. Trong khoảng thời gian vi thần đi bắc hoang này, mong rằng bệ hạ chiếu cố Thiều Khanh.”
Tiểu Hoàng đế không có trả lời, mà chỉ xuất thần nhìn bức tường hoàng cung màu son cao lớn nguy nga ở nơi xa, hồi lâu lúc sau mới nói: “Trẫm tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì phụ lòng Thiều Khanh.”
Đại tướng quân rốt cuộc yên lòng, mang theo quân đội ồ ạt xuất phát tới cửa khẩu phía Bắc.
Chân trước Đại tướng quân vừa ly khai, sau lưng tiểu Hoàng đế liền đi vào phủ Tướng quân.
Quý công tử đang dưỡng thai, lười biếng mà nằm ở trên giường, nửa ngày mới thấy người ngồi ở trước mặt mình là Hoàng Thượng.
Y hoảng sợ vội vàng muốn đứng lên: “Bệ hạ!”
Tiểu Hoàng đế nhẹ nhàng ấn bờ vai của y: “Thiều Khanh không cần đa lễ, thân thể quan trọng.”
Quý công tử chớp chớp mắt: “Bệ hạ……có việc?”
Tiểu Hoàng đế nói: “Trước khi đi tướng quân muốn trẫm chiếu cố Thiều Khanh thật tốt, trẫm liền nghĩ, dù sao phủ Tướng quân cũng nằm ở trên đường cái, không bằng dọn tới trong cung cho an toàn ổn thỏa. Ngự y chiếu cố chẩn trị cũng thuận tiện hơn một chút.”
Quý công tử lắc đầu: “Tạ ý tốt của bệ hạ. Nhưng hôm nay tướng quân không ở đây, ta thay đổi giường sẽ ngủ không yên.”
Tiểu Hoàng đế thất vọng mà rũ mắt xuống, không nói nữa, có vài phần buồn bực mà phất tay áo rời đi.
Từ bé Đại tướng quân hay đánh nhau, chính là khi còn nhỏ đánh nhau với khất cái khác. Sau này mẫu thân hắn bệnh chết, hắn còn phải đánh nhau với chó hoang.
Hai mươi năm qua đi, hắn quyền khuynh thiên hạ vợ con trong ngực, hắn không muốn đánh nhau với ai nữa. Bây giờ lại không thể không mặc khôi giáp đi vào thảo nguyên hoang mạc, kéo bè kéo lũ đánh nhau với bộ lạc thảo nguyên phương bắc.
Một ngày……
Hai ngày……
Đại tướng quân nôn nóng mà tính ngày thê tử lâm bồn, đánh nhau càng ngày càng hung, xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn.
Liên minh thảo nguyên bị hắn hung ác tống cổ rất sợ hãi. Liên minh tán loạn từng người đào tẩu.
Đại tướng quân mang binh đi vào đô thành của thủ lĩnh bộ lạc, không kiên nhẫn mà ném xuống thư hàng xưng thần: “Mẹ nó mau ký.”
Hết thảy thuận lợi, chiến thắng trở về.
Trên đường về nhà, Đại tướng quân như vinh quang trên thân nóng lòng trở về.
Thình lình, phía sau có một mũi đao âm thầm xuyên qua ngực.
Đại phó tướng do một tay hắn bồi dưỡng có biểu tình phức tạp, thấp giọng nói: “Tướng quân, bệ hạ có lệnh, ngươi không thể trở về.”
Đại tướng quân phun máu tươi ra miệng sầu thảm cười.
Mười ba năm trước hắn thọc chết nhạc phục của mình ở trên Kim Loan Điện.
Mười ba năm sau phó tướng của hắn thọc chết hắn ở trên thảo nguyên mênh mang.
Thiên lý luân hồi, báo ứng không thể thiếu.
Đại tướng quân không oán thiên mệnh, không hận lòng người.
Nhưng hắn phải đi về, hắn cần thiết trở về để thấy vợ con của hắn.
Thê tử của hắn là tiểu thiếu gia ngây thơ mảnh mai, con hắn là tiểu ma vương vô pháp vô thiên.
Còn có…… Còn có đứa nhỏ thứ hai của hắn, cũng phải sinh ra.
Hắn không bao giờ muốn mất đi cái gia đình thật vất vả mới đoạt tới này.
Đại tướng quân đả thương phó tướng đoạt ngựa chiến phóng đi, giữa mưa tên đầy trời thúc ngựa chạy như điên.
Hắn phải về nhà.
Buổi sáng Quý công tử mới vừa nhận được tin tức Đại tướng quân chiến thắng trở về, buổi tối liền thu được tin dữ Đại tướng quân bệnh chết trong quân trại.
Quý công tử nhận được tin tức đứng dưới cổng lớn của phủ Tướng quân, sắc mặt trắng bệch ngơ ngác mà nhìn người mang tin tức, run giọng nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Người mang tin tức mặt vô biểu tình mà nói: “Vết thương cũ của Đại tướng quân phát tác, bệnh chết ở bên ngoài cửa khẩu phía Bắc.”
Trong tai Quý công tử vù vù một mảnh, bỗng nhiên miệng phun máu tươi té xỉu trên mặt đất.
Vết thương cũ phát tác, vết thương cũ……
Quý công tử nằm ở trên đá phiến lót đất. Lúc này trời xanh mây trắng ánh mặt trời ấm áp, y lại giống như một khối thi thể lạnh băng.
Bọn hạ nhân vừa khóc vừa kêu, ba chân bốn cẳng mà nâng y lên, cuồng loạn gào đến mức trời sụp đất nứt, giống như còn thương tâm hơn so với y.
Có người khóc lóc ở bên tai y nói: “Đứa nhỏ, phu nhân, ngài nghĩ tới đứa nhỏ!”
Quý công tử chậm rãi hồi phục tinh thần. Từ nhỏ y rất thích khóc, vừa khóc liền khóc đến trời sụp đất nứt. Nhưng lúc này, trên gương mặt trắng bệch lại không có lấy một chút biểu tình, chỉ có nước mắt không tiếng động mà chảy xuống.
Y hỏi: “Thi thể đâu?”
Người mang tin tức nói: “Từ cửa khẩu phía Bắc đến kinh thành có nhiều đường núi, khó vận chuyển quan tài, chờ chuyển tới cũng hơn phân nửa là hư thối khó nhận. Phu nhân tốt nhất không nên xem.”
Quý công tử gật gật đầu: “Ta mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”
Bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng đóng kỹ cửa sổ đắp chăn lên còn đốt chút hương an thần cho y, lau nước mắt lui ra ngoài.
Hôm nay phủ Tướng quân một mảnh tĩnh mịch.
Hồi lâu lúc sau, dường như có một tiếng khóc thảm thiết vang lên.
Giống như dã thú gần chết, giống như cú đêm đơn độc thất lạc, khóc đến mức lòng người phát run, cơ hồ như bị bao phủ trong bi ai đau đớn và tuyệt vọng.
Đêm khuya, Quý công tử ngây ngốc dưới ánh đèn.
Quyền thần đứng thứ ba vội vàng tới thăm, nói với y: “Đi nhanh đi, đi tới chỗ hắn đã an bài cho ngươi, đừng bao giờ về đây nữa.”
Quý công tử thấp giọng khàn khàn nói: “Ta muốn đi tìm hắn.”
Quyền thần đứng thứ ba nóng nảy: “Ngươi muốn đi đâu tìm!”
Quý công tử hiện lên vẻ hoảng hốt mà nói: “Cưỡi ngựa, đi tới cửa khẩu phía Bắc. Chúng ta nói rồi, hắn không trở lại, ta liền đi tìm hắn.”
Quyền thần đứng thứ ba gấp đến độ muốn quỳ xuống với y: “Thiều Khanh!”
Quý công tử đã khóc khô nước mắt, y chớp chớp mắt: “Ta muốn gặp hắn, sống hay chết ta mặc kệ, ta nhất định phải nhìn thấy hắn.”
Quân vương thiếu niên chậm rãi đi vào, thấp giọng nói: “Phải không?”
Quyền thần đứng thứ ba bất đắc dĩ mà thở dài.
Tiểu Hoàng đế đứng ở mép giường, nói: “Thiều Khanh.”
Quý công tử nhắm mắt lại, khàn khàn nói: “Bệ hạ.”
Tiểu hoàng đế nói: “Theo trẫm tiến cung đi.”
Quý công tử nói: “Ta muốn ở phủ Tướng quân chờ hắn.”
Tuổi của tiểu Hoàng đế còn rất trẻ, nhưng đôi mắt hắn lại lóe lên tia âm lãnh đáng sợ, hắn nói: “Thiều Khanh, trẫm ra lệnh ngươi theo trẫm tiến cung.”
Quý công tử mở mắt, sợ hãi ở trong lòng tràn ra, y run giọng nói: “Là…… Là ngươi……”
Tiểu Hoàng đế bình tĩnh mà nhìn y.
Quý công tử phẫn nộ thống khổ mà bỗng nhiên vung kiếm chém tới tiểu Hoàng đế. Y khóc thét bằng giọng khàn khàn: “Vì cái gì! Ngươi nói cho ta vì cái gì!”
Đại tướng quân cũng chuẩn bị đi rồi, hắn trả lại quyền lực cho Hoàng đế chân chính, đánh xong một trận hắn lập tức muốn hoàn toàn rời khỏi triều đình.
Vì cái gì?
Vì cái gì muốn đuổi tận giết tận?
Đứa nhỏ này bọn họ cùng nhau nuôi lớn, đến tột cùng là tại sao!
Tiểu Hoàng đế cầm thân kiếm, mặt vô biểu tình mà nhìn bàn tay máu tươi đầm đìa của mình.
Quý công tử dùng hết sức lực, thống khổ rơi nước mắt ngã lại trên giường.
Tiểu Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Người tới, đem phu nhân Trương tướng quân vào trong cung tĩnh dưỡng sinh con.”
Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, một bên tra thích khách, một bên làm tiền trang ở Duyên Châu đóng cửa ngừng kinh doanh, kêu người mang theo vàng bạc rút đi chạy ra ngoài cửa khẩu phía Bắc, phòng ngừa bị tra được.
Quyền thần đứng thứ ba thường xuyên tới phủ Tướng quân, có đôi khi nói chút chuyện nhỏ với Đại tướng quân, có đôi khi đi tìm Quý công tử nói chuyện phiếm.
Quý công tử tự thân sắc thuốc cho Đại tướng quân, bị sặc đến ho khan.
Bọn hạ nhân nhìn thấy đến nóng lòng, muốn thay y làm, y còn không chịu.
Từ sau khi Đại tướng quân bị ám sát, mỗi ngày Quý công tử đều như bị thần hồn nhát thần tính trông gà hoá cuốc. Mỗi khi Đại tướng quân đòi ăn chút đồ vặt, tất cả đều phải do y tự thân đem tới.
Đại tướng quân bị ép ăn cháo khét nồi tận mấy ngày, thật sự chịu không nổi, trộm kêu thủ hạ xuống phòng bếp lấy gà quay cho hắn.
Ăn nhai ngấu nghiến mà gặm xong một con gà quay, Đại tướng quân chùi chùi miệng, vẻ mặt suy yếu nằm ở trên giường, đánh cái ợ hơi.
Quyền thần đứng thứ ba ngồi xổm trên bậc thang nhìn Quý công tử sắc thuốc: “Tẩu tử, tướng quân có phải có lòng muốn thoái ẩn hay không?”
Quý công tử oán hận mà nói: “Nếu hắn còn muốn ở lại ở kinh thành ngây ngốc nữa, ta liền băm hắn thành gà xé!”
Hạ thể của Quyền thần đứng thứ ba chợt lạnh, vì Đại tướng quân mà thở dài.
Mỗi ngày Đại tướng quân đều thử đứng lên, mỗi lần đều là lấy thất bại làm kết thúc.
Quý công tử khó thở liền khóc: “Ngươi còn không ngoan ngoãn như vậy nữa, ta dứt khoát chém đứt chân của ngươi, về sau ngươi cũng đừng đứng lên!”
Đại tướng quân ôm eo y thân thân cái bụng to đang mang thai bảy tháng kia, thấp giọng nói: “Tức phụ nhi, chúng ta đi thôi, hiện tại liền đi. Mấy ngày nay ta hay nằm mơ, trong lòng sợ hãi.”
Quý công tử hầm hừ nhưng mềm lòng, nhỏ giọng nói: “Nhưng hiện tại ngươi không thể ngồi xe ngựa, sẽ xóc rách miệng vết thương và xương gãy.”
Đại tướng quân bất đắc dĩ mà thở dài, chỉ có thể chờ.
Hắn chậm rãi chờ, đợi hơn mười ngày.
Thân thể còn chưa có khỏi hẳn, cửa khẩu phía Bắc lại truyền đến chiến báo.
Những vùng chăn dê trên cao nguyên ở bắc hoang, như một thông lệ cứ tới mùa thu sẽ xảy ra cướp bóc.
Nhưng lần này không phải loại cướp bóc nhỏ lẻ ít ỏi nữa, mười mấy bộ lạc liên hợp lại biến thành một quân đội khổng lồ, ầm ầm cuồn cuộn tràn tới cửa khẩu phía Bắc.
Ngày chiến báo truyền đến, trên triều đình yên tĩnh một mảnh.
Tiểu Hoàng đế ngồi ở trên long ỷ, khuôn mặt không có biểu tình liếc mắt nhìn chiến báo một cái, thở dài một tiếng đứng dậy đi tới phủ Tướng quân.
Đại tướng quân đã thu thập hành lý xong xuôi, còn kêu người lên phố mua hơn mười rương trái cây điểm tâm của kinh thành, sợ Quý công tử ở Giang Nam bỗng nhiên muốn ăn.
Đại tướng quân và Quý công tử đang ngồi phơi nắng trên đống hành lý đã được đóng gói. Bỗng nhiên một trận gà bay chó sủa, tiểu Hoàng đế mặc long bào cưỡi ngựa vọt tới áo bay tóc loạn, chật vật mà té ngã bên cạnh bọn họ.
Đại tướng quân ngây dại.
Quý công tử cũng ngây dại.
Trên gương mặt thiếu niên tuấn mỹ của tiểu Hoàng đế đã trắng bệch một mảnh, trong đôi mắt kiên nghị hình như có nước mắt. Hắn chật vật nâng mặt lên, nhẹ giọng nói: “Tướng quân, Thiều Khanh, cửa khẩu phía Bắc không giữ được nữa.”
Đại tướng quân há mồm, vừa muốn nói một câu “Liên quan tới ta cái trứng”, nhưng hắn nhìn tức phụ nhi bên người, miễn cưỡng nuốt nghẹn những lời tính nói trở về.
Trời sinh hắn có tính lạnh nhạt. Trước kia đánh giặc là vì quyền lực địa vị, hiện tại hắn cũng không còn muốn quyền lực địa vị, nên càng không hề hứng thú với việc đánh nhau.
Nhưng tức phụ nhi của là một tiểu thần tiên, không thể nhìn thế nhân chịu khổ gặp nạn.
Nếu mất cửa khẩu phía Bắc, quốc gia tất loạn.
Một khi quốc gia loạn, bá tánh liền phải trôi dạt khắp nơi.
Tức phụ nhi của hắn không thể trơ mắt nhìn loại chuyện này.
Đại tướng quân thở dài, tiếp nhận chiến báo trong tay tiểu Hoàng đế: “Ta đi bảo vệ cho cửa khẩu phía Bắc.”
Tiểu Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Tướng quân, trẫm nghe nói ngươi muốn mang Thiều Khanh quy ẩn.”
Đại tướng quân nhìn hắn một cái, mặt vô biểu tình mà nói: “Ta sẽ thay ngươi ổn định bắc hoang rồi mới quy ẩn.”
Trước kia Đại tướng quân cũng luôn đi đánh giặc, Quý công tử im lặng không lên tiếng mà nhìn hạ nhân thu thập hành lý, sau đó trộm nhét một vật nhỏ vào trong quần áo của Đại tướng quân.
Có đôi khi là một cây sáo nhỏ, có đôi khi là cái thuyền hạt đào nhỏ.
Đều là đồ vật y mang theo bên người khi còn bé, là mẫu thân đi tới miếu cầu bảo vệ y bình an.
Vết thương của Đại tướng quân còn chưa có lành hẳn, ngồi ở trên giường phanh bụng, để Quý công tử đổi dược cho mình.
Quý công tử nghĩ đến hắn muốn ra chiến trường, trong lòng hoảng, nhỏ giọng oán giận: “Rốt cuộc trong triều không ai có thể lãnh binh sao?”
Đại tướng quân có chút xấu hổ.
Năm đó vì muốn độc tài binh quyền, hắn âm thầm thanh trừ không ít quân môn thế gia, đuổi tất cả các lão tướng quân tới Tây Sơn đào quặng.
Hiện giờ, mấy lão tướng năm đó đã già đến mức cưỡi ngựa cũng không được, mấy tên tướng quân thiếu niên mà tiểu Hoàng đế mới đề bạt lại không có kinh nghiệm thực chiến gì.
Tướng lãnh trong triều, đang chân chính nằm trong thời kì giáp hạt.
Đại tướng quân tự mình tạo ra cục diện này, cũng chỉ có thể tự mình gánh đi trong nước mắt.
Quý công tử ghé vào trong lòng ngực hắn nhẹ giọng nói: “Sau khi đuổi hết kỵ binh bộ lạc thảo nguyên về núi Kiêu Dương, ngươi phải lập tức trở về.”
Đại tướng quân thở dài, lẩm bẩm: “Ta sợ nếu không đánh phục đám Man tộc kia, bọn họ vẫn sẽ xâm chiếm Trung Nguyên từ năm này qua năm nọ. Nếu là như vậy, chúng ta ở Giang Nam cũng không sống yên ổn được mấy năm.”
Quý công tử rầu rĩ mà nói: “Ta biết, nhưng ta sợ hãi.” Y chỉ còn hơn hai tháng nữa là sinh đứa nhỏ, khi đó tướng công mình về kịp sao?
Đại tướng quân đau lòng đến mức không biết nên dỗ tức phụ nhi như thế nào mới tốt, hắn nhỏ giọng nói: “Tức phụ nhi, ngươi tới Giang Nam trước đi. Tòa nhà nhỏ ở bên bến đò hoa đào của chúng ta rất đẹp, ngồi ở trong viện là có thể thấy hồ đêm tĩnh lặng. Chờ ta đánh giặc trở về, cũng biết đi tới nơi nào tìm ngươi.”
Quý công tử giận giận dỗi dỗi mà nói: “Ta không đi, Giang Nam cách cửa khẩu phía Bắc quá xa.”
Đại tướng quân nói: “Kinh thành không an toàn.”
Quý công tử nói: “Ta không ra cửa lớn không đi cửa bên, ngươi lưu lại hai ngàn binh lính bao vây phủ Tướng quân chật như nêm cối, chẳng lẽ còn có người nào có thể hại đến ta sao?”
Đại tướng quân không còn lời gì để nói.
Quý công tử nghẹn ngào nói: “Nếu…… Nếu chờ đến khi sinh xong đứa nhỏ, ngươi còn chưa có trở về, ta liền cưỡi ngựa đi tới cửa khẩu phía Bắc tìm ngươi. Chỉ có năm trăm dặm đường, ta đi mấy ngày liền đến. Nhưng Giang Nam…… Quá xa……”
Đại tướng quân ôm y vào trong ngực, ấm áp dào dạt trong lòng lan thành một đoàn: “Bảo bối, ta sẽ không cho ngươi đi tới cửa Bắc để trúng gió đâu. Vào thời điểm đứa nhỏ được sinh ra, ta nhất định ở bên cạnh ngươi.”
Đại tướng quân mang binh xuất phát, tiểu Hoàng đế tự mình rót rượu cho hắn: “Tướng quân, trẫm chờ ngươi chiến thắng trở về.”
Đại tướng quân nhìn tiểu Hoàng đế một tay hắn nuôi lớn, tâm tình có chút phức tạp. Hắn nói: “Bệ hạ, từ trước đến nay Thiều Khanh luôn đối xử rất tốt với ngươi. Trong khoảng thời gian vi thần đi bắc hoang này, mong rằng bệ hạ chiếu cố Thiều Khanh.”
Tiểu Hoàng đế không có trả lời, mà chỉ xuất thần nhìn bức tường hoàng cung màu son cao lớn nguy nga ở nơi xa, hồi lâu lúc sau mới nói: “Trẫm tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì phụ lòng Thiều Khanh.”
Đại tướng quân rốt cuộc yên lòng, mang theo quân đội ồ ạt xuất phát tới cửa khẩu phía Bắc.
Chân trước Đại tướng quân vừa ly khai, sau lưng tiểu Hoàng đế liền đi vào phủ Tướng quân.
Quý công tử đang dưỡng thai, lười biếng mà nằm ở trên giường, nửa ngày mới thấy người ngồi ở trước mặt mình là Hoàng Thượng.
Y hoảng sợ vội vàng muốn đứng lên: “Bệ hạ!”
Tiểu Hoàng đế nhẹ nhàng ấn bờ vai của y: “Thiều Khanh không cần đa lễ, thân thể quan trọng.”
Quý công tử chớp chớp mắt: “Bệ hạ……có việc?”
Tiểu Hoàng đế nói: “Trước khi đi tướng quân muốn trẫm chiếu cố Thiều Khanh thật tốt, trẫm liền nghĩ, dù sao phủ Tướng quân cũng nằm ở trên đường cái, không bằng dọn tới trong cung cho an toàn ổn thỏa. Ngự y chiếu cố chẩn trị cũng thuận tiện hơn một chút.”
Quý công tử lắc đầu: “Tạ ý tốt của bệ hạ. Nhưng hôm nay tướng quân không ở đây, ta thay đổi giường sẽ ngủ không yên.”
Tiểu Hoàng đế thất vọng mà rũ mắt xuống, không nói nữa, có vài phần buồn bực mà phất tay áo rời đi.
Từ bé Đại tướng quân hay đánh nhau, chính là khi còn nhỏ đánh nhau với khất cái khác. Sau này mẫu thân hắn bệnh chết, hắn còn phải đánh nhau với chó hoang.
Hai mươi năm qua đi, hắn quyền khuynh thiên hạ vợ con trong ngực, hắn không muốn đánh nhau với ai nữa. Bây giờ lại không thể không mặc khôi giáp đi vào thảo nguyên hoang mạc, kéo bè kéo lũ đánh nhau với bộ lạc thảo nguyên phương bắc.
Một ngày……
Hai ngày……
Đại tướng quân nôn nóng mà tính ngày thê tử lâm bồn, đánh nhau càng ngày càng hung, xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn.
Liên minh thảo nguyên bị hắn hung ác tống cổ rất sợ hãi. Liên minh tán loạn từng người đào tẩu.
Đại tướng quân mang binh đi vào đô thành của thủ lĩnh bộ lạc, không kiên nhẫn mà ném xuống thư hàng xưng thần: “Mẹ nó mau ký.”
Hết thảy thuận lợi, chiến thắng trở về.
Trên đường về nhà, Đại tướng quân như vinh quang trên thân nóng lòng trở về.
Thình lình, phía sau có một mũi đao âm thầm xuyên qua ngực.
Đại phó tướng do một tay hắn bồi dưỡng có biểu tình phức tạp, thấp giọng nói: “Tướng quân, bệ hạ có lệnh, ngươi không thể trở về.”
Đại tướng quân phun máu tươi ra miệng sầu thảm cười.
Mười ba năm trước hắn thọc chết nhạc phục của mình ở trên Kim Loan Điện.
Mười ba năm sau phó tướng của hắn thọc chết hắn ở trên thảo nguyên mênh mang.
Thiên lý luân hồi, báo ứng không thể thiếu.
Đại tướng quân không oán thiên mệnh, không hận lòng người.
Nhưng hắn phải đi về, hắn cần thiết trở về để thấy vợ con của hắn.
Thê tử của hắn là tiểu thiếu gia ngây thơ mảnh mai, con hắn là tiểu ma vương vô pháp vô thiên.
Còn có…… Còn có đứa nhỏ thứ hai của hắn, cũng phải sinh ra.
Hắn không bao giờ muốn mất đi cái gia đình thật vất vả mới đoạt tới này.
Đại tướng quân đả thương phó tướng đoạt ngựa chiến phóng đi, giữa mưa tên đầy trời thúc ngựa chạy như điên.
Hắn phải về nhà.
Buổi sáng Quý công tử mới vừa nhận được tin tức Đại tướng quân chiến thắng trở về, buổi tối liền thu được tin dữ Đại tướng quân bệnh chết trong quân trại.
Quý công tử nhận được tin tức đứng dưới cổng lớn của phủ Tướng quân, sắc mặt trắng bệch ngơ ngác mà nhìn người mang tin tức, run giọng nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Người mang tin tức mặt vô biểu tình mà nói: “Vết thương cũ của Đại tướng quân phát tác, bệnh chết ở bên ngoài cửa khẩu phía Bắc.”
Trong tai Quý công tử vù vù một mảnh, bỗng nhiên miệng phun máu tươi té xỉu trên mặt đất.
Vết thương cũ phát tác, vết thương cũ……
Quý công tử nằm ở trên đá phiến lót đất. Lúc này trời xanh mây trắng ánh mặt trời ấm áp, y lại giống như một khối thi thể lạnh băng.
Bọn hạ nhân vừa khóc vừa kêu, ba chân bốn cẳng mà nâng y lên, cuồng loạn gào đến mức trời sụp đất nứt, giống như còn thương tâm hơn so với y.
Có người khóc lóc ở bên tai y nói: “Đứa nhỏ, phu nhân, ngài nghĩ tới đứa nhỏ!”
Quý công tử chậm rãi hồi phục tinh thần. Từ nhỏ y rất thích khóc, vừa khóc liền khóc đến trời sụp đất nứt. Nhưng lúc này, trên gương mặt trắng bệch lại không có lấy một chút biểu tình, chỉ có nước mắt không tiếng động mà chảy xuống.
Y hỏi: “Thi thể đâu?”
Người mang tin tức nói: “Từ cửa khẩu phía Bắc đến kinh thành có nhiều đường núi, khó vận chuyển quan tài, chờ chuyển tới cũng hơn phân nửa là hư thối khó nhận. Phu nhân tốt nhất không nên xem.”
Quý công tử gật gật đầu: “Ta mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”
Bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng đóng kỹ cửa sổ đắp chăn lên còn đốt chút hương an thần cho y, lau nước mắt lui ra ngoài.
Hôm nay phủ Tướng quân một mảnh tĩnh mịch.
Hồi lâu lúc sau, dường như có một tiếng khóc thảm thiết vang lên.
Giống như dã thú gần chết, giống như cú đêm đơn độc thất lạc, khóc đến mức lòng người phát run, cơ hồ như bị bao phủ trong bi ai đau đớn và tuyệt vọng.
Đêm khuya, Quý công tử ngây ngốc dưới ánh đèn.
Quyền thần đứng thứ ba vội vàng tới thăm, nói với y: “Đi nhanh đi, đi tới chỗ hắn đã an bài cho ngươi, đừng bao giờ về đây nữa.”
Quý công tử thấp giọng khàn khàn nói: “Ta muốn đi tìm hắn.”
Quyền thần đứng thứ ba nóng nảy: “Ngươi muốn đi đâu tìm!”
Quý công tử hiện lên vẻ hoảng hốt mà nói: “Cưỡi ngựa, đi tới cửa khẩu phía Bắc. Chúng ta nói rồi, hắn không trở lại, ta liền đi tìm hắn.”
Quyền thần đứng thứ ba gấp đến độ muốn quỳ xuống với y: “Thiều Khanh!”
Quý công tử đã khóc khô nước mắt, y chớp chớp mắt: “Ta muốn gặp hắn, sống hay chết ta mặc kệ, ta nhất định phải nhìn thấy hắn.”
Quân vương thiếu niên chậm rãi đi vào, thấp giọng nói: “Phải không?”
Quyền thần đứng thứ ba bất đắc dĩ mà thở dài.
Tiểu Hoàng đế đứng ở mép giường, nói: “Thiều Khanh.”
Quý công tử nhắm mắt lại, khàn khàn nói: “Bệ hạ.”
Tiểu hoàng đế nói: “Theo trẫm tiến cung đi.”
Quý công tử nói: “Ta muốn ở phủ Tướng quân chờ hắn.”
Tuổi của tiểu Hoàng đế còn rất trẻ, nhưng đôi mắt hắn lại lóe lên tia âm lãnh đáng sợ, hắn nói: “Thiều Khanh, trẫm ra lệnh ngươi theo trẫm tiến cung.”
Quý công tử mở mắt, sợ hãi ở trong lòng tràn ra, y run giọng nói: “Là…… Là ngươi……”
Tiểu Hoàng đế bình tĩnh mà nhìn y.
Quý công tử phẫn nộ thống khổ mà bỗng nhiên vung kiếm chém tới tiểu Hoàng đế. Y khóc thét bằng giọng khàn khàn: “Vì cái gì! Ngươi nói cho ta vì cái gì!”
Đại tướng quân cũng chuẩn bị đi rồi, hắn trả lại quyền lực cho Hoàng đế chân chính, đánh xong một trận hắn lập tức muốn hoàn toàn rời khỏi triều đình.
Vì cái gì?
Vì cái gì muốn đuổi tận giết tận?
Đứa nhỏ này bọn họ cùng nhau nuôi lớn, đến tột cùng là tại sao!
Tiểu Hoàng đế cầm thân kiếm, mặt vô biểu tình mà nhìn bàn tay máu tươi đầm đìa của mình.
Quý công tử dùng hết sức lực, thống khổ rơi nước mắt ngã lại trên giường.
Tiểu Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Người tới, đem phu nhân Trương tướng quân vào trong cung tĩnh dưỡng sinh con.”