Chương 4: Khốc ca lại nhìn cậu: "TÔNG THÀNH...
Âm thanh truyền ra từ ngõ lúc nãy gặp bọn Vương Tiếu.
Lâm Thiên Tây chạy tới, nhìn thấy Tiết Thịnh và Tôn khải nằm ở đầu ngõ, hình như bị người ta đạp cho ngã xuống.
Vương Tiếu muốn chạy, nhưng bị người đó kéo lại, sau mấy lần vật lộn thì bị nắm chặt cổ áo kéo về ngõ.
Người đó đi tới, lộ ra một thân màu đen, trong tay cầm cây gậy gỗ tròn dày hồi nãy.
Là cái vị "khốc ca" vừa rồi.
Lâm Thiên Tây trong nháy mắt hiểu ra, khó trách hồi nãy nghe giọng hắn quen tai, vậy mà lúc nãy không để ý, không phải cái giọng giống như trong điện thoại sao.
Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể treo bọn Vương Tiếu lên đánh thành như vậy, sự thật chỉ có một, đó là vừa tới đã ra tay, không cho cơ hội phản ứng đã đánh cho bọn họ nhừ tử.
Vương Tiếu đứng trong ngõ mắng: "Đệt mẹ mày...."
Lời nói còn chưa xong đột nhiên im bặt.
Đầu óc Lâm Thiên Tây hoạt động hết công suất, bước chân chưa hề dừng lại, chạy vọt vào ngõ chỉ trong thời gian một câu nói.
Nói là ngõ nhỏ, thật ra chỉ là chỗ dân cư kế bên dùng để vứt đồ cũ, vừa tối vừa lộn xộn.
Vị "khốc ca" đó quay lưng ra ngõ, một tay túm Vương Tiếu, tay còn lại cầm cây gậy gỗ chặn hai cánh tay của cậu ta ở sau lưng, giơ chân đá đầu gối khuỵu xuống, cậu ta đương nhiên nói không ra lời, chỉ có thể quỳ ở đó mà nhe răng trợn mắt.
Lâm Thiên Tây không nói hai lời lao thẳng tới sau lưng của khốc ca, một tay thắt cổ hắn, tay còn lại luồn về phía trước eo của hắn, cướp gậy gỗ trong tay hắn.
Từng đánh nhau nhiều lần, nhìn thấy cảnh này theo bản năng chỉ muốn động thủ, nhưng cậu đã nói không đánh nhau nữa thì tuyệt đối không đánh nhau nữa.
Không đánh được, thì chỉ còn cách can ngăn thôi.
Một chiêu này vừa nhanh vừa chuẩn, tay trái Lâm Thiên Tây ghìm chặt đối phương, tay phải chính xác đánh một cú vào cổ tay hắn.
Khốc ca không đề phòng có người xông tới sau lưng, cây gậy trong tay rơi xuống.
Nhưng Lâm Thiên Tây không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, cậu tự nhận mình không thấp, nhưng vóc dáng khốc ca cao hơn cậu nửa cái đầu, rõ ràng mẹ nó cậu đang ở thế yếu.
Quả nhiên, cây gậy của khốc ca vừa rơi mất, hắn đã quay người lại ngay lập tức.
Lâm Thiên Tây muốn thả cái tay đang ghìm cổ hắn đã không kịp, nhanh chóng bám chặt vào người hắn, tay khác gắt gao túm chặt lưng quần hắn mới không bị hắn ném qua vai.
Vương Tiếu vừa thấy cậu đã hô to: "Đánh hắn! Đánh CM hắn đi Tây ca!"
Lâm Thiên Tây nào có thời gian để ý đến cậu ta, tuy không bị ném bay, thế nhưng khốc ca lúc xoay người đã bắt cánh tay của cậu, thừa cơ tránh khỏi khống chế.
Sau đó khốc ca quay cùi chỏ ép chặt ngực của Lâm Thiên Tây, dùng sức đẩy cậu vào tường, một chân đè chặt đầu gối của cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trận can ngăn này mới tính là kết thúc.
Lâm Thiên Tây cuối cùng cũng được nhìn mặt hắn, cái vóc người này thật sự đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh rõ rang, rất ưa nhìn, làm người khác ấn tượng nhất là lông mày của hắn, lông mày bên phải bị rạch một đường. (*)
(JK: như ảnh đầu chương.)
Lâm Thiên Tây nhìn hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây, hai người đều đang thở hổn hển.
Sau đó hắn mở miệng: "Cậu là người nói muốn đánh chết tôi?"
Lâm Thiên Tây nói: "Đừng nói lung tung, tôi rõ ràng nói "anh đây không có hứng thú chơi cưng"."
Khốc ca vẻ mặt vô cảm, dùng đôi mắt ép sát cậu: "Không hứng thú các cậu nói là ép tôi tới?"
Lâm Thiên Tây nghe hắn nói đến tức cười: "Không phải tự cậu chạy tới đây muốn đánh nhau ư?"
Nói xong thì ngừng cười, dùng đầu gối đẩy hắn một cái, ánh mắt chìm xuống: "Nếu tôi thật sự muốn đánh nhau thì sao còn khách khí như vậy? Đừng nói cmn cậu nhìn không ra."
Khốc ca nhìn cậu hai giây, đương nhiên cũng hiểu rõ việc này, buông lỏng chân ra, tay cũng bỏ xuống: "Vậy thì tốt, người đâu?"
"Người?" Lâm Thiên Tây khó hiểu.
Khốc ca nói: "Giả ngu cũng vô dụng, tôi sao lại tới tìm cậu, đừng nói cậu không biết."
Lâm Thiên Tây nghe xong cảm thấy không đúng, nhìn Vương Tiếu.
Vương Tiếu vừa bò dưới đất dậy, sầm mặt lại, nhìn tư thế đó đoán chừng muốn nhào vào người của khốc ca, đánh lén từ phía sau.
Khốc ca đột nhiên quay lại đá một cước.
Lâm Thiên Tây nhướng mày.
Không phải nói khoác, cậu đánh nhau rất lợi hại, trước đây chưa từng thua ai bao giờ.
Nhưng người trước mắt này thật không tầm thường, nếu đánh nhau thật sẽ rất phiền phức.
Khốc ca sau khi đạp bay Vương Tiếu, quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Tây: "Giờ muốn gì?"
Lâm Thiên Tây là đại ca của bọn họ, không hỏi cậu thì hỏi ai.
Lâm Thiên Tây nằm không cũng dính đạn, còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng việc đang xảy ra trước mắt, cũng không thể bỏ mặc được.
Cậu đút tay vô hai túi quần, thản nhiên nhìn lại: "Ép cậu tới đây không phải tôi, nhưng nguyên nhân chuyện này cũng do tôi gây nên, tôi sẽ không trốn tránh, có chuyện gì hai chúng ta giải quyết riêng, hôm nay dừng ở đây được không?"
Cậu nói những lời này dứt khoát rõ ràng, còn có chút khí thái giang hồ, có trách nhiệm.
Khốc ca nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, cũng dứt khoát, gật đầu nói: "Được, hai chúng ta giải quyết riêng."
Lâm Thiên Tây lại cảm thấy hắn dứt khoát như vậy vì căn bản hắn không sợ mình, tùy ý cậu muốn làm gì thì làm.
Vương Tiếu lần này dù đứng lên cũng không dám làm gì, "phụt" phun ra một đống bụi.
Lâm Thiên Tây cho cậu ta ánh mắt ra hiệu.
Âm thanh đánh nhau không nhỏ, nhưng cũng may đang ở trong ngõ hẻm, xung quanh dù có người nghe thấy thò đầu ra cũng không biết ở chỗ nào, nên cũng thôi.
Vương Tiếu đi theo Lâm Thiên Tây ra khỏi ngõ, Tiết Thịnh và Tôn Khải cũng đi theo.
Lâm Thiên Tây hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao tự nhiên anh ta tìm đến tận đây?"
Vương Tiếu cảm thấy có chút mất mặt: "Cũng không có gì...."
Lâm Thiên Tây bực bội: "Mẹ. Không nói thì cút, ông đây lười đi theo chùi mông cho bọn mày."
"Không phải, chuyện là thế này...." Người nói chuyện là Tiết Thịnh, cậu ta thay Vương Tiếu nói: "Chúng em cũng chỉ đùa hắn một chút, ai biết tên oắt đó dữ như vậy đâu."
Lâm Thiên Tây nói: "Tao không có kiên nhẫn nghe bọn mày quanh co, nói ngắn gọn tao nghe, trong vòng 5 phút phải nói rõ mọi chuyện."
Tôn Khải nói: "Được rồi được rồi, để tao nói cho, Tây ca, ngày đó trong nhóm có người hỏi anh là ai, anh còn nhớ không?"
Lâm Thiên Tây cũng có ấn tượng, hình như là người để avatar con mèo hoa đáng yêu: "Túm quần là có chuyện gì?"
Tôn Khải nói: "Không phải lúc đó tự nhiên anh thoát nhóm sao? Bọn em cứ tưởng rằng do cái đồ không biết nói chuyện kia khiến anh tức giận, nên tìm cậu ta tính sổ, sau đó vô tình phát hiện."
Lâm Thiên Tây đang bực bội: "Đừng có úp úp mở mở nữa, chỉ có năm phút đồng hồ thôi, sắp trôi qua rồi."
Tôn Khải nói mau: "Không phải úp mở, để em nói tiếp, là cậu ta, nói anh trai mình sắp chuyển vào Bát Trung, cho nên mới đi thăm dò tình hình của Bát Trung. Bọn em thay phiên nhau hỏi, quả nhiên, anh trai cậu ta chính là cái người muốn chiếm chỗ ngồi của anh đó! Cho nên bọn em hẹn cậu ta ra, tiện tay tìm anh trai cậu ta dạy dỗ chút."
Lâm Thiên Tây đã hiểu.
Bọn họ hẹn người ra, rồi bắt lại, sau đó tìm số điện thoại anh trai người đó từ trong di động, chuẩn bị để cá cắn câu.
Nhưng không ngờ hết lần này tới lần khác đối phương sống chết không mắc câu, còn xông tới đánh nhau.
"Mẹ kiếp!" Vương Tiếu bỗng nhiên không nhịn được: "Anh có biết lúc em gọi điện cho hắn tới đón người, hắn nói cái gì không?"
Cậu ta dùng giọng điều lạnh lùng, cực kì lãnh khốc vô tình thuật lại: "Không tới, muốn làm gì thì làm...."
"...." Lâm Thiên Tây tưởng tượng một chút, thử thay giọng nói của khốc ca vào....
Thật là mẹ nó thiếu đòn.
"Ông đây chút nữa bị hắn làm tức chết! Nếu không sao có thể qua điện thoại nói muốn giết hắn!" Vương Tiếu kích động một chút liền ảnh hưởng cả cái tay bị thương, lập tức im miệng, không nói nữa.
Vốn dĩ lúc đầu cậu ta tưởng rằng, có Lâm Thiên Tây ở đây sẽ dễ dàng dạy dỗ tên oắt kia, ai ngờ Lâm Thiên Tây căn bản không muốn đánh nhau, cứ như vậy mà bỏ qua.
Tôn Khải chủ động cõng nồi: " Do em hết, tại em cảm thấy khó chịu, lại muốn đánh nhau, mới nói câu về sau nhất định không để hắn sống yên ổn, đến khi nào hắn chịu tới thì thôi, sau đó hắn liền tới."
Lúc này Lâm Thiên Tây đã hiểu rõ sự việc.
Từ đầu khốc ca đã không thèm để ý đến bọn họ, sở dĩ chủ động ứng chiến, bởi vì muốn giải quyết dứt điểm những phiền phức sau này.
"Đệt!" Cậu thật sự không biết phải nói gì, nhìn ba người bị đánh cho bụi bặm đầy người, ngay cả câu cười nhạo cũng không đành lòng nói ra: "Vậy người đó đâu?"
Tiết Thịnh chỉ vào trong góc phía đối diện: "Chẳng phải chỉ đùa một chút sao, cũng không thật sự làm gì, mẹ nó chơi không nổi...."
Chỗ đó có một quán trà sữa, Lâm Thiên Tây đi qua.
Vừa đi được vài bước, căm thấy sau lưng có người, quay lại nhìn, thì ra khốc ca cũng tới rồi.
Vừa rồi hắn đứng trong ngõ hẻm chờ mình nói chuyện với bọn Vương Tiếu, Lâm Thiên Tây cũng đã biết được, cố ý dừng lại, nghiêng người một chút: "Cậu đi trước."
Khốc ca cũng không nói nhiều, lướt qua cậu đi về phía cửa hàng đó rồi.
Lâm Thiên Tây đi theo phía sau, vừa đến cửa, chỉ thấy cửa hàng có một vị khách duy nhất, là một em trai trắng trẻo, nhìn qua là một học sinh trung học, tai đang nhét tai nghe, ngồi ở đó chuyên tâm chơi điện thoại di động.
Đó là người đã để avatar con mèo hoa.
Khốc ca đứng cách cậu ta một bước, thẳng chân bước tới, cong ngón tay ngõ bàn hai lần.
Em trai ngẩng đầu, gỡ tai nghe xuống đứng lên: "Anh, sao anh lại ở đây?"
Khốc ca lười nhiều lời, quay người rời đi: "Về nhà rồi nói."
Em trai đuổi theo ra tận cửa, "Đợi một chút, di động của em còn đang ở chỗ Tiết Thịnh, anh ta đưa di động của anh ta cho em chơi game, rồi mượn di động của em gọi điện thoại, còn chưa đổi lại."
Nói xong thì thấy Lâm Thiên Tây: "Đây là ai vậy?"
"Lâm Thiên Tây."
Lâm Thiên Tây nhìn khốc ca, là hắn nói tên cậu.
Chỉ là giống như có ẩn ý, muốn nói sẽ nhớ kỹ tên của cậu, về sau sẽ chú ý.
"Anh chính là Tây ca?" Em trai rất kinh ngạc.
Không chờ cậu ta kinh ngạc xong, khốc ca đã móc chiếc điện thoại cướp về từ chỗ Vương Tiếu trong túi ra, rồi lấy chiếc điện thoại của Tiết Thịnh chỗ em trai vứt qua cho Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây chụp lấy bằng một tay, nhìn hắn một chút, nghĩ thầm thật biết sai khiến người khác.
Khốc ca liếc cậu một cái, hẳn là cảm thấy thân thủ của cậu cũng không tệ lắm.
"Còn cậu?" Lâm Thiên Tây bỗng nhiên nói: "Biết tên của tôi, nhưng không để lại tên của cậu sao?"
Khốc ca lại nhìn cậu: "Tông Thành."
Nhìn một chút, bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Lâm Thiên Tây, lông màu bị rạch một đường kia nhướng lên một chút, khóe miệng giống như muốn cười, cũng không nói thêm cái gì, xoay người rời đi.
Em trai cũng nhìn Lâm Thiên Tây một chút, đuổi theo.
Lâm Thiên Tây phản ứng chậm một giây, đưa tay sờ sờ đầu, mới nhớ tới cái đầu mình mới cắt một nửa: "Đệt!"
Lâm Thiên Tây chạy tới, nhìn thấy Tiết Thịnh và Tôn khải nằm ở đầu ngõ, hình như bị người ta đạp cho ngã xuống.
Vương Tiếu muốn chạy, nhưng bị người đó kéo lại, sau mấy lần vật lộn thì bị nắm chặt cổ áo kéo về ngõ.
Người đó đi tới, lộ ra một thân màu đen, trong tay cầm cây gậy gỗ tròn dày hồi nãy.
Là cái vị "khốc ca" vừa rồi.
Lâm Thiên Tây trong nháy mắt hiểu ra, khó trách hồi nãy nghe giọng hắn quen tai, vậy mà lúc nãy không để ý, không phải cái giọng giống như trong điện thoại sao.
Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể treo bọn Vương Tiếu lên đánh thành như vậy, sự thật chỉ có một, đó là vừa tới đã ra tay, không cho cơ hội phản ứng đã đánh cho bọn họ nhừ tử.
Vương Tiếu đứng trong ngõ mắng: "Đệt mẹ mày...."
Lời nói còn chưa xong đột nhiên im bặt.
Đầu óc Lâm Thiên Tây hoạt động hết công suất, bước chân chưa hề dừng lại, chạy vọt vào ngõ chỉ trong thời gian một câu nói.
Nói là ngõ nhỏ, thật ra chỉ là chỗ dân cư kế bên dùng để vứt đồ cũ, vừa tối vừa lộn xộn.
Vị "khốc ca" đó quay lưng ra ngõ, một tay túm Vương Tiếu, tay còn lại cầm cây gậy gỗ chặn hai cánh tay của cậu ta ở sau lưng, giơ chân đá đầu gối khuỵu xuống, cậu ta đương nhiên nói không ra lời, chỉ có thể quỳ ở đó mà nhe răng trợn mắt.
Lâm Thiên Tây không nói hai lời lao thẳng tới sau lưng của khốc ca, một tay thắt cổ hắn, tay còn lại luồn về phía trước eo của hắn, cướp gậy gỗ trong tay hắn.
Từng đánh nhau nhiều lần, nhìn thấy cảnh này theo bản năng chỉ muốn động thủ, nhưng cậu đã nói không đánh nhau nữa thì tuyệt đối không đánh nhau nữa.
Không đánh được, thì chỉ còn cách can ngăn thôi.
Một chiêu này vừa nhanh vừa chuẩn, tay trái Lâm Thiên Tây ghìm chặt đối phương, tay phải chính xác đánh một cú vào cổ tay hắn.
Khốc ca không đề phòng có người xông tới sau lưng, cây gậy trong tay rơi xuống.
Nhưng Lâm Thiên Tây không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, cậu tự nhận mình không thấp, nhưng vóc dáng khốc ca cao hơn cậu nửa cái đầu, rõ ràng mẹ nó cậu đang ở thế yếu.
Quả nhiên, cây gậy của khốc ca vừa rơi mất, hắn đã quay người lại ngay lập tức.
Lâm Thiên Tây muốn thả cái tay đang ghìm cổ hắn đã không kịp, nhanh chóng bám chặt vào người hắn, tay khác gắt gao túm chặt lưng quần hắn mới không bị hắn ném qua vai.
Vương Tiếu vừa thấy cậu đã hô to: "Đánh hắn! Đánh CM hắn đi Tây ca!"
Lâm Thiên Tây nào có thời gian để ý đến cậu ta, tuy không bị ném bay, thế nhưng khốc ca lúc xoay người đã bắt cánh tay của cậu, thừa cơ tránh khỏi khống chế.
Sau đó khốc ca quay cùi chỏ ép chặt ngực của Lâm Thiên Tây, dùng sức đẩy cậu vào tường, một chân đè chặt đầu gối của cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trận can ngăn này mới tính là kết thúc.
Lâm Thiên Tây cuối cùng cũng được nhìn mặt hắn, cái vóc người này thật sự đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh rõ rang, rất ưa nhìn, làm người khác ấn tượng nhất là lông mày của hắn, lông mày bên phải bị rạch một đường. (*)
(JK: như ảnh đầu chương.)
Lâm Thiên Tây nhìn hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây, hai người đều đang thở hổn hển.
Sau đó hắn mở miệng: "Cậu là người nói muốn đánh chết tôi?"
Lâm Thiên Tây nói: "Đừng nói lung tung, tôi rõ ràng nói "anh đây không có hứng thú chơi cưng"."
Khốc ca vẻ mặt vô cảm, dùng đôi mắt ép sát cậu: "Không hứng thú các cậu nói là ép tôi tới?"
Lâm Thiên Tây nghe hắn nói đến tức cười: "Không phải tự cậu chạy tới đây muốn đánh nhau ư?"
Nói xong thì ngừng cười, dùng đầu gối đẩy hắn một cái, ánh mắt chìm xuống: "Nếu tôi thật sự muốn đánh nhau thì sao còn khách khí như vậy? Đừng nói cmn cậu nhìn không ra."
Khốc ca nhìn cậu hai giây, đương nhiên cũng hiểu rõ việc này, buông lỏng chân ra, tay cũng bỏ xuống: "Vậy thì tốt, người đâu?"
"Người?" Lâm Thiên Tây khó hiểu.
Khốc ca nói: "Giả ngu cũng vô dụng, tôi sao lại tới tìm cậu, đừng nói cậu không biết."
Lâm Thiên Tây nghe xong cảm thấy không đúng, nhìn Vương Tiếu.
Vương Tiếu vừa bò dưới đất dậy, sầm mặt lại, nhìn tư thế đó đoán chừng muốn nhào vào người của khốc ca, đánh lén từ phía sau.
Khốc ca đột nhiên quay lại đá một cước.
Lâm Thiên Tây nhướng mày.
Không phải nói khoác, cậu đánh nhau rất lợi hại, trước đây chưa từng thua ai bao giờ.
Nhưng người trước mắt này thật không tầm thường, nếu đánh nhau thật sẽ rất phiền phức.
Khốc ca sau khi đạp bay Vương Tiếu, quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Tây: "Giờ muốn gì?"
Lâm Thiên Tây là đại ca của bọn họ, không hỏi cậu thì hỏi ai.
Lâm Thiên Tây nằm không cũng dính đạn, còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng việc đang xảy ra trước mắt, cũng không thể bỏ mặc được.
Cậu đút tay vô hai túi quần, thản nhiên nhìn lại: "Ép cậu tới đây không phải tôi, nhưng nguyên nhân chuyện này cũng do tôi gây nên, tôi sẽ không trốn tránh, có chuyện gì hai chúng ta giải quyết riêng, hôm nay dừng ở đây được không?"
Cậu nói những lời này dứt khoát rõ ràng, còn có chút khí thái giang hồ, có trách nhiệm.
Khốc ca nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, cũng dứt khoát, gật đầu nói: "Được, hai chúng ta giải quyết riêng."
Lâm Thiên Tây lại cảm thấy hắn dứt khoát như vậy vì căn bản hắn không sợ mình, tùy ý cậu muốn làm gì thì làm.
Vương Tiếu lần này dù đứng lên cũng không dám làm gì, "phụt" phun ra một đống bụi.
Lâm Thiên Tây cho cậu ta ánh mắt ra hiệu.
Âm thanh đánh nhau không nhỏ, nhưng cũng may đang ở trong ngõ hẻm, xung quanh dù có người nghe thấy thò đầu ra cũng không biết ở chỗ nào, nên cũng thôi.
Vương Tiếu đi theo Lâm Thiên Tây ra khỏi ngõ, Tiết Thịnh và Tôn Khải cũng đi theo.
Lâm Thiên Tây hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao tự nhiên anh ta tìm đến tận đây?"
Vương Tiếu cảm thấy có chút mất mặt: "Cũng không có gì...."
Lâm Thiên Tây bực bội: "Mẹ. Không nói thì cút, ông đây lười đi theo chùi mông cho bọn mày."
"Không phải, chuyện là thế này...." Người nói chuyện là Tiết Thịnh, cậu ta thay Vương Tiếu nói: "Chúng em cũng chỉ đùa hắn một chút, ai biết tên oắt đó dữ như vậy đâu."
Lâm Thiên Tây nói: "Tao không có kiên nhẫn nghe bọn mày quanh co, nói ngắn gọn tao nghe, trong vòng 5 phút phải nói rõ mọi chuyện."
Tôn Khải nói: "Được rồi được rồi, để tao nói cho, Tây ca, ngày đó trong nhóm có người hỏi anh là ai, anh còn nhớ không?"
Lâm Thiên Tây cũng có ấn tượng, hình như là người để avatar con mèo hoa đáng yêu: "Túm quần là có chuyện gì?"
Tôn Khải nói: "Không phải lúc đó tự nhiên anh thoát nhóm sao? Bọn em cứ tưởng rằng do cái đồ không biết nói chuyện kia khiến anh tức giận, nên tìm cậu ta tính sổ, sau đó vô tình phát hiện."
Lâm Thiên Tây đang bực bội: "Đừng có úp úp mở mở nữa, chỉ có năm phút đồng hồ thôi, sắp trôi qua rồi."
Tôn Khải nói mau: "Không phải úp mở, để em nói tiếp, là cậu ta, nói anh trai mình sắp chuyển vào Bát Trung, cho nên mới đi thăm dò tình hình của Bát Trung. Bọn em thay phiên nhau hỏi, quả nhiên, anh trai cậu ta chính là cái người muốn chiếm chỗ ngồi của anh đó! Cho nên bọn em hẹn cậu ta ra, tiện tay tìm anh trai cậu ta dạy dỗ chút."
Lâm Thiên Tây đã hiểu.
Bọn họ hẹn người ra, rồi bắt lại, sau đó tìm số điện thoại anh trai người đó từ trong di động, chuẩn bị để cá cắn câu.
Nhưng không ngờ hết lần này tới lần khác đối phương sống chết không mắc câu, còn xông tới đánh nhau.
"Mẹ kiếp!" Vương Tiếu bỗng nhiên không nhịn được: "Anh có biết lúc em gọi điện cho hắn tới đón người, hắn nói cái gì không?"
Cậu ta dùng giọng điều lạnh lùng, cực kì lãnh khốc vô tình thuật lại: "Không tới, muốn làm gì thì làm...."
"...." Lâm Thiên Tây tưởng tượng một chút, thử thay giọng nói của khốc ca vào....
Thật là mẹ nó thiếu đòn.
"Ông đây chút nữa bị hắn làm tức chết! Nếu không sao có thể qua điện thoại nói muốn giết hắn!" Vương Tiếu kích động một chút liền ảnh hưởng cả cái tay bị thương, lập tức im miệng, không nói nữa.
Vốn dĩ lúc đầu cậu ta tưởng rằng, có Lâm Thiên Tây ở đây sẽ dễ dàng dạy dỗ tên oắt kia, ai ngờ Lâm Thiên Tây căn bản không muốn đánh nhau, cứ như vậy mà bỏ qua.
Tôn Khải chủ động cõng nồi: " Do em hết, tại em cảm thấy khó chịu, lại muốn đánh nhau, mới nói câu về sau nhất định không để hắn sống yên ổn, đến khi nào hắn chịu tới thì thôi, sau đó hắn liền tới."
Lúc này Lâm Thiên Tây đã hiểu rõ sự việc.
Từ đầu khốc ca đã không thèm để ý đến bọn họ, sở dĩ chủ động ứng chiến, bởi vì muốn giải quyết dứt điểm những phiền phức sau này.
"Đệt!" Cậu thật sự không biết phải nói gì, nhìn ba người bị đánh cho bụi bặm đầy người, ngay cả câu cười nhạo cũng không đành lòng nói ra: "Vậy người đó đâu?"
Tiết Thịnh chỉ vào trong góc phía đối diện: "Chẳng phải chỉ đùa một chút sao, cũng không thật sự làm gì, mẹ nó chơi không nổi...."
Chỗ đó có một quán trà sữa, Lâm Thiên Tây đi qua.
Vừa đi được vài bước, căm thấy sau lưng có người, quay lại nhìn, thì ra khốc ca cũng tới rồi.
Vừa rồi hắn đứng trong ngõ hẻm chờ mình nói chuyện với bọn Vương Tiếu, Lâm Thiên Tây cũng đã biết được, cố ý dừng lại, nghiêng người một chút: "Cậu đi trước."
Khốc ca cũng không nói nhiều, lướt qua cậu đi về phía cửa hàng đó rồi.
Lâm Thiên Tây đi theo phía sau, vừa đến cửa, chỉ thấy cửa hàng có một vị khách duy nhất, là một em trai trắng trẻo, nhìn qua là một học sinh trung học, tai đang nhét tai nghe, ngồi ở đó chuyên tâm chơi điện thoại di động.
Đó là người đã để avatar con mèo hoa.
Khốc ca đứng cách cậu ta một bước, thẳng chân bước tới, cong ngón tay ngõ bàn hai lần.
Em trai ngẩng đầu, gỡ tai nghe xuống đứng lên: "Anh, sao anh lại ở đây?"
Khốc ca lười nhiều lời, quay người rời đi: "Về nhà rồi nói."
Em trai đuổi theo ra tận cửa, "Đợi một chút, di động của em còn đang ở chỗ Tiết Thịnh, anh ta đưa di động của anh ta cho em chơi game, rồi mượn di động của em gọi điện thoại, còn chưa đổi lại."
Nói xong thì thấy Lâm Thiên Tây: "Đây là ai vậy?"
"Lâm Thiên Tây."
Lâm Thiên Tây nhìn khốc ca, là hắn nói tên cậu.
Chỉ là giống như có ẩn ý, muốn nói sẽ nhớ kỹ tên của cậu, về sau sẽ chú ý.
"Anh chính là Tây ca?" Em trai rất kinh ngạc.
Không chờ cậu ta kinh ngạc xong, khốc ca đã móc chiếc điện thoại cướp về từ chỗ Vương Tiếu trong túi ra, rồi lấy chiếc điện thoại của Tiết Thịnh chỗ em trai vứt qua cho Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây chụp lấy bằng một tay, nhìn hắn một chút, nghĩ thầm thật biết sai khiến người khác.
Khốc ca liếc cậu một cái, hẳn là cảm thấy thân thủ của cậu cũng không tệ lắm.
"Còn cậu?" Lâm Thiên Tây bỗng nhiên nói: "Biết tên của tôi, nhưng không để lại tên của cậu sao?"
Khốc ca lại nhìn cậu: "Tông Thành."
Nhìn một chút, bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Lâm Thiên Tây, lông màu bị rạch một đường kia nhướng lên một chút, khóe miệng giống như muốn cười, cũng không nói thêm cái gì, xoay người rời đi.
Em trai cũng nhìn Lâm Thiên Tây một chút, đuổi theo.
Lâm Thiên Tây phản ứng chậm một giây, đưa tay sờ sờ đầu, mới nhớ tới cái đầu mình mới cắt một nửa: "Đệt!"