Chương : 7
Chiêu Dương cung.
Đỗ Hiểu Nguyệt đứng trước một tòa cung điện huy hoàng, chính giữa đại môn khắc ba chữ triện đề Chiêu Dương Cung. Trong ký ức của nàng, hình như lịch sử cổ đại Trung Hoa từ trước đến nay, Chiêu Dương cung đều là nơi ở của vị phi tần được Hoàng đế sủng ái nhất.
“Nương nương, nơi này từ giờ sẽ là tẩm cung của người”, người dẫn đường nói với Hiểu Nguyệt.
“Ừ”, Hiểu Nguyệt gật đầu, tiếp tục suy nghĩ, Chiêu Dương cung luôn là nơi ở của Hoàng hậu, nhưng nàng luôn biết một điều, mình sẽ không ở lại đây lâu dài.
Nhấc chân bước vào đại môn, chính viện thật rộng, có đến hơn một trăm thước vuông, sàn lát đá cẩm thạch, hai bên quỳ không ít cung nữ, thái giám. “Nô tỳ (nô tài) tham kiến Hoàng hậu nương nương”. Đỗ Hiểu Nguyệt vừa bước chân vào cửa cả đám nô tài cùng tung hô, “Nguyện Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
Hiểu Nguyệt chưa quen nhận đại lễ, bị mọi người dọa đến hoảng sợ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh – những màn hành lễ này từ lâu đã coi đến thuộc lòng trên TV, không cần kinh ngạc quá mức. Chỉ là tất cả đều quỳ làm Hiểu Nguyệt rất không thoải mái, muốn mọi người đứng lên mà nói chuyện nhưng nhìn thấy người dẫn đường khi nãy chắc là hồng nhân bênh cạnh Hoàng thượng hoặc Thái hậu, bây giờ mà thấy mình quá trấn tĩnh sẽ khiến hắn hoài nghi mà quay về bẩm báo với “cấp trên”. Nghĩ tới đây, Hiểu Nguyệt hạ giọng, lời nói nhỏ nhẹ mà run rẩy “Các ngươi đứng lên đi”.
Đám người đang quỳ theo ý của nàng mà đứng lên. “Nương nương, những cung nhân này đều là nô tài hầu hạ người. Mọi việc họ đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, nương nương bây giớ có thể nghỉ ngơi”.
“Tốt! Cám ơn Tạ công công”, HIểu Nguyệt nhỏ giọng nói, đồng thời liếc sang Hồng Trù, lập tức nàng ta móc ra một thỏi bạc đưa cho Hiểu Nguyệt. Hiểu Nguyệt tiếp tục nhẹ giọng nói “Cảm ơn công công đã chu toàn giúp, ta lần đầu vào cung có rất nhiệu việc không biết, sau này phiền công công chiếu cố nhiều hơn”.
“Nương nương đa lễ, đây là việc nô tài nên làm”, ta công công tuy mở miệng từ chối nhưng tay đã đem bạc cất vào túi, “nô tài không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, xin cáo lui trước”.
“Công công đi thong thả! Hồng Trù tiển công công ra cửa”, Hiểu Nguyệt tiếp tục nhỏ giọng nói. Sau đó dẫn Thanh Trúc đi đến chính điện. Hiểu Nguyệt vẫn chưa ngồi xuống, quay lại nhìn thì thấy đám hạ nhân lại chuẩn bị quỳ, nàng vội vàng ngăn cang: “các ngươi không cần phải quỳ lạy, hiện tại các ngươi theo ta, thì chính là người của Chiêu Dương cung, đã là người một nhà không nên quá khách khí. Sau này mọi người sống chung cứ thoải mái, không nên quá câu nệ hình thức, cứ làm tốt chuyện của mình, làm xong thì có thể nghỉ ngơi”.
“Tuân lệnh nương nương”, mọi người không ai có ý kiến đều rất nhu thuận mà trả lời.
“Tốt lắm, các ngươi lui xuống trước đi, có việc ta sẽ gọi”, Hiểu Nguyệt miễn cưỡng nói đồng thời ngồi xuống ghế, ngửa cổ, vươn vai thư giản gân cốt, lúc nãy gặp Hoàng thượng, đầu cuối xuống riết, mỏi chịu không nổi.
“Tiểu thư, người nên thị uy một chút trước hạ nhân thì sau này mới dễ sống”, Hồng Trù thấy mọi người đã đi ra ngoài, chủ động xoa bóp thay Hiểu Nguyệt xoa bóp cổ, đồng thời nhẹ giọng mà nói.
“Đúng vậy! Nha hoàn vừa bước vào Đỗ phủ, quản gia sẽ dạy các nàng tất cả các quy củ trong phủ, chuyện gì đáng phạt nếu vi phạm sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, tất cả mọi người đều như nhau, vì thế không ai dám vi phạm nội quy của phủ”, Thanh Trúc ở một bên nói theo.
“Không cần thiết”, Hiểu Nguyệt cười nhẹ, “chuyện trong cung chúng ta không rõ, thầm lặng một chút sẽ tốt hơn”.
Thanh Trúc đem trà đưa cho Hiểu Nguyệt, đồng thời nói “chúng tôi chỉ lo sau này tiểu thư bị những người trong cung khi dễ”.
Tiếp nhận trà, Hiểu Nguyệt cũng không uống, chỉ đề sang một bên bàn: “Cám ơn các ngươi đã quan tâm”, nàng thờ dài, “nói thật, trước đây ta cũng không nghĩ sẽ dẫn các người nhập cung. Từ xưa đến nay, hậu cung sâu như biển, ta sợ sau này sẽ làm hại các ngươi”.
“Tiểu thư sợ cái gì, không phải còn có lão gia sao?” Hồng Trù khó hiểu hỏi “Lão gia vốn là đương triều Tể tướng, Đại thiếu gia cùng Nhi thiếu gia cũng đang tại chức, chừng nào còn bọn họ, ai dám khi dễ tiểu thư?”
Haizz, chính vì như vậy nên mới nguy hiểm đó! Quên đi, giờ đã vào trong nói cái gì cũng vô ích. Hiểu Nguyệt lái sang chuyện khác: “Tốt lắm, Thanh Trúc, Hồng Trù, sau này dù trong cung xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đừng can dự vào, cũng đừng để ý tới, dù là cung đấu hay tranh sủng, cũng không quan tâm, chỉ đóng cửa tĩnh dưỡng nghỉ ngơi là được. Bây giờ ta muốn ngủ, các ngươi cũng nên ngủ một giấc đi”.
“Tiểu thư, không được đâu”, Hồng Trù vội ngăn cản, “Người bây giờ là đương kim hoàng hậu, một chút nữa thôi các phi tử khác sẽ tới thỉnh an”.
“Ai nói các nàng muốn tới?”, Hiểu Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Người quên rồi hả? Trước khi tiến cung chúng ta có xem qua cung quy mà”, Thanh Truc ở một bên nhắc nàng.
Cung quy? Hiểu Nguyệt nghĩ, hình như trước kia trên bàn có xấp cung quy nhưng nàng chẳng xem qua quyển nào, “ha ha, vậy giờ mình ngồi ở đây chờ đi, mà chúng ta có nên đi thỉnh an thái hậu không?”
“Việc này…”Hồng Trù cũng không rõ, đang hồi suy nghĩ thì một người tuổi chừng bốn mươi mặc cung phục, cười tủm tỉm hướng Đổ Hiểu Nguyệt thi lễ nói “Thái hậu nương nương mời Hoàng hậu nương nương đến Trữ Tuyên Cung trò chuyện”.
“Tuân lệnh”, Hiểu Nguyệt đứng lên, cũng cười tủm tỉm trả lời, đồng thời nhẹ giọng nói, “ma ma, Hiểu Nguyệt mới vào cung nên nhiều lễ nghi không rõ, muốn thỉnh giáo ma ma Hiểu Nguyệt có nên thay đổi triều phục để diện kiến thái hậu?”
“Việc này…Nương nương nên thay đổi y phục đi”, cung phụ suy nghĩ một chút rồi trả lời, đồng thời tuyên “Người đâu, giúp Hoàng hậu nương nương thay đổi y phục”.
Tiếp đó ba cung nữ mang triều phục đi đến, Hiểu Nguyệt nhìn thoáng thấy họ ước chừng 15, 16 tuổi, cung kính đứng đó, “Vậy ma ma ở lại uống trà trong chốc lát, Hiểu Nguyệt thay y phục xong sẽ cùng ma ma đến thỉnh an thái hậu”, Hiểu Nguyệt mỉm cười nói “Người đâu, mang trà ngon tiếp đãi ma ma”.
————
Sau khi Hiểu Nguyệt thay đổi y phục Hoàng hậu, một thân lộng lẫy, chói mắt, tâm lý trở nên rất căng thẳng. “Hồng Trù, Thanh Trúc, các người có thuốc an thần không?”, tốt nhất là nên ngậm hoặc uống cái gì đó tỉnh táo một chút, như ca phê chẳng hạn, để chẳng may thái hậu nói chuyện lâu quá sẽ không vừa nghe vừa ngủ gật, như vậy thì thật không hay.
“Tiểu thư cần thuốc để làm gì?”, Thanh Trúc lấy trong túi một khối nhỏ đưa cho Hiểu Nguyệt. Nàng nhận lấy, ngậm trong miệng: “để cho đầu óc tỉnh táo một chút, sợ làm xấu trước mặt Thái hậu. Đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu”. Không biết Thái hậu vội vã triệu kiến mình để làm gì, cũng không biết Hoàng thượng có ở đó hay không, nếu có thì mình phải tập trung diễn xuất, tiếp tục đem bộ mặt sợ hãi kia giả bộ, tốt nhất là làm hắn đạt tới cảnh giới chán ghét mình cực hạn, sau đó an phận thủ thường mà làm một Hoàng hậu thất sủng