Chương 6 : Thiên địa đồng lô
Tu luyên pháp thuật cũng không quá khác biệt với tế luyện pháp bảo, đều phải tu hành một loại pháp thuật đến cảnh giới tùy tâm sở dục hay ngưng kết pháp phù trong đan điền tử phủ. Hiện giờ Diệp Thanh Tuyết chỉ cần một ý niệm là liền có thể sử dụng Lôi thuật, hiển nhiên là đã ngưng kết Lôi phù thành công.
Trên đỉnh đầu bốn người nọ phun ra một luồng khí đen đỡ lấy lôi quang chói mắt đang đánh xuống. Khí đen như bùn văng ra tung tóe, để lại ở giữa đó một cái hố thật sâu.
Bọn họ đứng yên bất động, đồng thời đánh ra một bộ pháp quyết huyền ảo, cả người đột nhiên hóa thành một đám mây đen khuếch tán ra.
Còn hai đạo nhân một trái một phải đang che bên cạnh Tôn Huyền Đồng chợt nhoáng lên rồi ngăn trở ở giữa. Lúc cánh tay giơ lên thì hai cái ngọc phù xuất hiện rồi hóa thành một đám mây màu vàng, cự chưởng của Giang Lưu Vân kèm theo cuồng phong ập đến khiến đám mây kia tứ tán.
Nhưng vào sát na đám mây màu vàng bị cự chưởng đánh tan thì có một luồng ánh sáng đen phóng ra, kèm theo đó là một chuỗi tiếng gào thét chói tai, trong nháy mắt đã xuyên thủng cự chưởng mà Giang Lưu Vân đánh ra. Theo sát phía sau luồng ánh sáng đen là một long ảnh cũng chui ra từ đám mây mù màu vàng, nó phát ra một tiếng long ngâm, giương nanh múa vuốt đánh về phía Giang Lưu Vân.
Tốc độ của luồng ánh sáng màu đen và long ảnh kia cực nhanh, đám mây màu vàng giống như là dùng để mê hoặc kẻ địch, sát chiêu chân chính ẩn tàng ở phía sau.
Vốn nghĩ chỉ một kích sẽ đắc thủ, hai vị đạo nhân đứng phía sau Tôn Huyền Đồng khẽ nở nụ cười. Hai người này là do Tôn gia trả ra một cái giá thật đắt để mời tới, hứa hẹn sau khi chuyện thành thì sẽ để cho bọn họ tùy ý xem những điển tịch trong Thiên La môn .
Luồng ánh sáng màu đen kia có tên là Phá Linh Trùy, chẳng những có thể phá pháp thuật đạo gia mà còn có thể phá cả pháp bảo hộ thân.
Ảo ảnh hình rồng là một đạo bùa có thể làm loạn tâm thần, chấn nhiếp hồn phách.
- Hắc hắc, Phá Linh Trùy uy danh hiển hách, nhưng không làm gì được ta.
Vào lúc Phá Linh Trùy xuyên thủng cự chưởng màu xanh, trên đỉnh đầu Giang Lưu Vân đột nhiên một luồng khí mù mịt phóng ra, lơ lửng trong đó là một viên thanh châu phát ra hào quang ngũ sắc.
Phá Linh Trùy lấp lóe ánh sáng màu đen vừa đâm vào hào quang ngũ sắc kia thì liền chậm lại rồi bị Giang Lưu Vân lật tay nắm được, sau đó lão chà lên nó một cái. Ánh sáng màu đen lấp lóe trên Phá Linh Trùy lập tức tản đi, một đạo nhân đang đứng liền phun một ngụm máu,trong nháy mắt mặt mũi trở nên tái nhợt , bảo vật kia vốn là y dùng huyết tế để luyện nên khi bị đoạt mất thì sẽ khiến tâm mạch bị tổn thương.
Còn long ảnh dưới hào quang ngũ sắc cũng lập tức vỡ tan, biến mất không thấy tăm tích.
Giang Lưu Vân cười lạnh một tiếng, vừa sải bước ra, hai đạo nhân dưới ánh hào quang ngũ sắc kinh hãi, đồng thời thất thanh hô lên:
- Linh bảo!
Cả hai vừa mới thét lên một tiếng này thì lập tức cảm nhận được một luồng khí tức nghiêng trời lệch đất vọt tới, chúng cũng muốn ngăn cản nhưng thân hình không tự chủ được bay vọt lên.
Một thân thể trong đó xoay một cái, tựa hồ như cá quẫy trên mặt nước muốn chui sâu vào trong.
- Hắc hắc, đã tới Thiên La Môn ta còn muốn đi sao!
Vừa nói, trong lòng bàn tay lão có một tầng quang hoa xuất ra. Quang hoa này giống như một cây quang đao không chuôi phóng ra cực nhanh, đạo nhân nhận thấy mùi nguy hiểm liền vận linh quang hộ thân nhưng bị quang đao phá nát, thân bị chém thành hai đoạn. Một vị đạo nhân khác hoảng sợ phóng lên cao, vào lúc sắp sửa ẩn vào đám mây đen như vong hồn thì bị một vết đao quang xé ra.
Hết thảy cơ hồ diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt Tôn Huyền Đồng thoáng cái đã trở nên trắng bệch, Ngọc Như Ý vốn trong tay áo đột nhiên bay lên dựng thẳng ở trước mặt rồi phun ra một luồng linh khí, y nhanh chóng đọc đoạn khẩu quyết rồi ném mạnh vào Giang Lưu Vân. Ngọc Như Ý phát ra một luồng ánh sáng chói mắt như muốn che phủ hào quang ngũ sắc kia.
- Quả nhiên bảo vật gia truyền Trọng Sơn Như Ý của Tôn gia đã được mang đến đây. Đáng tiếc, như vậy cũng không làm gì được ta.
Giang Lưu Vân lạnh lùng nói, viên thanh châu phát ra hào quang ngũ sắc lại sáng bùng lên, tay hắn giơ lên, phảng phất như dẫn hào quang trùm lên Ngọc Như Ý. Ngọc Như Ý càng tới gần Giang Lưu Vân càng nhỏ đi, đến khi tới trước mặt thì chỉ thấy hắn vung tay áo lên thu vào.
Tôn Huyền Đồng hoảng hốt, xoay người bỏ chạy, cẩm bào trên người tiết ra một tầng nước trong suốt. Tốc độ y cực nhanh, giống như chim bay vút lên bầu trời.
- Hắc hắc, chuyện khi sư diệt tổ đâu có dễ dàng như vậy.
Giang Lưu Vân sải bước, phảng phất như phá vỡ hư không, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Tôn Huyền Đồng, dùng đạp y xuống như đạp một con kiến.
- Hắc hắc...
Tôn Huyền Đồng hoảng sợ vạn phần, liều mạng bay về phía trước, kìm lòng không được muốn cầu xin tha thứ:
- Sư phụ...
- Hắc hắc...
Tôn Huyền Đồng phun ra một ngụm máu tươi, rơi tuột xuống như một người rơm không có sinh mệnh nằm mặt đất, máu tươi chảy lênh láng thành vũng.
Lúc Tôn Huyền Đồng ngã sấp xuống thì đồng tử đã hoàn toàn giãn ra, trong lòng y đã không còn sợ hãi nhưng bên tai vẫn quanh quẩn giọng nói của Tôn Huyền Ngọc:
- Ca, ca phải hứa với muội, đến lúc đó ca nhất định phải đi ở phía sau cùng.
Quả thật lúc bắt đầu gã vẫn đứng ở phía sau, cho dù là lúc đối mặt với Giang Lưu Vân thì vẫn ở phía sau hai đạo nhân, chỉ có điều là y vẫn phải chết. Y chết mà không cam lòng, vẫn còn chưa được nhìn thấy hết trời đất bao la này, y đã không còn cơ hội nữa rồi.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Trong không trung, chẳng biết khi nào đã xuất hiện một tòa thần miếu. Tòa thần miếu này tối tăm, khói đen mịt mờ, âm khí dày đặc.
Thần miếu bao lấy Diệp Thanh Tuyết, Giang Lưu Vân cũng không đi hỗ trợ, chỉ nheo mắt nhìn kỹ bốn người đang phân ra bốn hướng đông tây nam bắc.
Cùng lúc này, ở nơi xa truyền đến một tiếng hú dài, chỉ thấy sóng khí ngất trời cuồn cuộn như nước thủy triều ập mạnh vào núi Thiên La.
Giang Lưu Vân vừa nghe tiếng hú kia thì liền biến sắc, phóng người lên rồi phi độn chạy trốn về một phía. Diệp Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn thần miếu, thần sắc trở nên tập trung. Nàng lấy ngón tay vẽ lên không trung, những chỗ ngón tay đi qua lưu lại một đường chỉ bạc.
Nàng đang vẽ một Lôi phù.
Lôi phù hình thành trong nháy mắt, nó khuếch tán trong hư không rồi bao phủ lấy bốn người. Bầu trời âm u đột nhiên bị xé toang ra, luồng sấm sét mang theo khí tức hủy diệt giáng xuống như được ai đó triệu hoán.
“ Đùng... Ầm...”
Ánh chớp lóe lên chói mắt, đánh thẳng xuống đỉnh ngôi miếu thần bí phi phàm, đồng thời một vầng sáng chói lòa tỏa ra, Diệp Thanh Tuyết biến mất trong đó.
Đúng vào lúc đó, một luồng sét đột nhiên kéo dài rồi phóng vào một góc ở phía nam Thiên La Môn.
" Ầm..."
Bóng tối bị phá vỡ, Trần Cảnh mang sắc mặt tái nhợt té ra từ sóng biển vong hồn.
- Rời đi nhanh lên.  Bên tai Trần Cảnh truyền đến thanh âm của Diệp Thanh Tuyết. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một luồng chớp như chỉ bạc dẫn nhập vào trong bóng tối rồi biến mất. Phía sau có bốn người đạp không mà đi, truy đuổi gắt gao.
Hắn chỉ nhìn qua cũng biết đây là Lôi độn thuật. Lúc này pháp thuật trong thiên hạ nhiều không kể xiết, so với thời thượng cổ thì giống như lục bình trôi trên mặt nước, vô cùng phồn thịnh, chỉ có điều là uy lực thì rõ ràng yếu hơn rất nhiều.
Trần Cảnh nhìn bốn người đang truy đuổi, nghĩ thầm bốn người kia nhất định đều là Thần linh, trong núi Thiên La có thứ gì đó hấp dấn được bọn họ sao?
Hắn chỉ nghĩ thoáng qua như vậy rồi vội vàng hít sâu một hơi, linh khí trong thiên địa tràn vào trong miệng tụ nhập tử phủ, hóa thành một luồng đơn khí, Trần Cảnh mượn này luồng đan khí này phóng người lên, vượt tường viện, lao vào thâm sơn.
Vong hồn phía sau hắn nhanh chóng đuổi theo, xem hình dáng bọn chúng thì hiển nhiên không phải vong hồn bình thường. Lại có một người đột nhiên từ chỗ góc phòng âm u vụt ra bay lên trời rồi lao vào trong thâm sơn.
Trần Cảnh không dám đi trên đường lớn một mạch tiến vào trong núi sâu. Từ lúc hắn luyện thành Ngự kiếm thuật cho tới nay thì pháp lực không tăng lên nhưng ý niệm cảm quan càng ngày càng huyền diệu. Mặc dù hắn tới giờ không có quay đầu lại, cũng không hề dừng lại nhưng vẫn cảm giác phía sau có nguy hiểm theo sát.
Hắn không biết những vong hồn truy đuổi phía sau còn là những oán hồn được sinh ra trong thù hận của thành Bá Lăng, chỉ để ý làm sao luồn vào trong núi sâu. Hắn thu liễm khí tức toàn thân, chọn những động phủ Yêu Linh mà chạy qua để che giấu khí tức bản thân.
Cũng may vào ba trăm năm trước, Yêu Linh của dãy núi Thiên La đều đã bị Thiên La tổ sư tru diệt, bây giờ trong núi chỉ còn lại một ít Yêu Linh mới. Thời gian tu hành của Trần Cảnh mặc dù không lâu nhưng pháp môn luyện khí chính là đạo pháp chính tông, khí tức ngưng thuần nên chỉ cần thận trọng khi chạy qua những chỗ động sơn cốc của Yêu Linh thì sẽ không làm kinh động đến bất kỳ Yêu Linh nào.
Hắn cứ thế xuyên qua mấy sơn cốc thì cảm giác nguy hiểm phía sau quả nhiên yếu đi rất nhiều nhưng vẫn không hoàn toàn biến mất, chỉ là không còn theo sát sau lưng như trước nữa.
Dãy núi Thiên La vô cùng rậm rạp, chiếm diện tích hơn trăm dặm. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh xanh đậm, trong sơn cốc sương mờ dăng khắp, trong lúc ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy các loại chim chóc bay nhảy trên các cành cây.
Lúc này Trần Cảnh đang xuyên qua núi rừng rậm rạp, tay phải cầm một thanh kiếm bóng loáng nhìn qua có vẻ ảm đạm, quan sát kỹ sẽ phát hiện trên thân kiếm thật ra có mấy vết gỉ xanh, dường như đã ăn sâu vào thân kiếm.
Đây là một thanh pháp kiếm vừa mới được tế luyện thông linh. Những vết gỉ trên thân kiếm là do tiêu diệt ác quỷ nên tổn hại đến linh tính.
Hắn không biết ác quỷ này là thủ hạ của vị thành hoàng hay thổ địa nào, nếu không phải cuối cùng có một tia sét của của Diệp Thanh Tuyết thì bây giờ hắn đã bị vùi lấp trong Thiên La Môn, bị ác quỷ vây công cắn xé.
Bởi vì pháp kiếm thông linh đã bị tổn hại linh tính, nên trong khi hắn luồn qua giữa các ngọn núi để cố gắng thoát khỏi kẻ địch truy đuổi phía sau thì vẫn ra sức tìm kiếm dược liệu để có thể khu trừ tà khí cho thân kiếm. Đối với một thanh pháp kiếm vừa thông linh thì bất kỳ khí tức nào ngoài khí tức của chủ nhân cũng sẽ khiến cho linh tính của kiếm bị tổn hao rất nhiều, huống chi là tà khí âm độc trên người quỷ vật.
Rừng cây rậm rạp, không có những cây cổ thụ cao trọc trời mà là vố số cây nhỏ chen chúc với nhau, bởi vì chật chội nên tất cả đều tranh nhau hướng về mặt trời, đây vốn là hành vi vô thức song bản năng thì luôn rất đáng sợ .
Trần Cảnh đang đi trong rừng rậm thì đột nhiên ngừng lại, phía trước là vách núi, bên dưới có một sơn động, trước động có một con gấu đen tuyền đang ngồi ngay ngắn. Toàn thân con gấu mọc dày lông đen, ngay cả hai mắt cũng bị che đi mất.
- Thâm sơn lão hùng, hổ lang tị chi (Gấu già núi sâu, hổ lang phải tránh). Trên người con gấu già này toát ra yêu khí nhàn nhạt, là một con gấu già đã sắp khai linh.
Trần Cảnh chẳng những không tránh mà ngược lại còn phóng ra khỏi rừng rậm như một con cá đang bơi, rồi bước tới đối mặt với mặt con gấu. Hắn không sử dụng độn thuật như người tu hành bởi vì ngoại trừ kiếm thuật thì hắn không biết pháp thuật nào khác.
Mắt của con gấu già mặc dù bị che khuất nhưng nó lại cực kỳ nhạy cảm trong việc cảm nhận nguy hiểm đến gần. Thân thể của nó đang ngồi an tĩnh đột nhiên nhảy bổ lên, hai cánh tay dang ra như hai bức tường đè xuống, chiếc miệng rộng gầm lên một tiếng trầm thấp khiến người khác khiếp đảm.
Trần Cảnh không hề thay đổi tốc độ, tiến thẳng tới con gấu già, vào lúc sắp bị đè lên thì nhảy qua một bước, luồn qua cánh tay phải con gấu rồi cả người hắn như được một cơn gió lốc cuộn lên, thanh kiếm trong tay vẽ lên một tầng quang hoa nhàn nhạt đâm phập vào gáy con gấu. Con gấu già hộc lên một tiếng rồi ngã vật trên mặt đất khiến đám lá khô bốc lên tán loạn, nó dãy giụa vô ích một hồi rồi nằm yên không hề cử động.
Trần Cảnh dùng một tay lật người con gấu ngiêng qua, tay trái khép lại thành đao thọc thẳng vào ngực nó lấy ra mật gấu.
Sau khi lấy được mật gấu, Trần Cảnh quan sát bốn phía rồi lập tức chui vào trong động ngồi xếp bằng xuống, hít sâu một hơi, cầm kiếm chọc vào mật gấu để cho nước mật chảy dọc theo thân kiếm, những chỗ nước mật chảy không tới thì hắn dùng tay miết lấy cho kín.