Chương 13: Diễn xuất
Sau đó, như một lẽ tất nhiên, Ca Diễm cũng được "đưa xuống" băng ghế sau của ô tô.
Một đặc công và cựu điệp viên nổi tiếng thế giới này nằm trái và phải trên ghế sau của xe, để Daniel trói tay cả hai bằng những sợi dây chắc chắn và dày.
Làm xong tất cả, Daniel thỏa mãn vỗ tay, trong miệng còn ngâm nga hát, đóng cửa ghế sau rồi lên ghế lái phía trước.
Vì tạm thời chưa rõ độ cách âm giữa hàng ghế trước và sau như thế nào nên Ca Diễm cũng không nói.
Cho đến khi Daniel khởi động xe, vì quá vui mừng, anh ta bật nhạc trong xe, sau đó tiếng nhạc càng lúc càng lớn, có thể làm lu mờ hoàn toàn giọng nói mà Daniel có thể nghe thấy, Ca Diễm lén lút mở mắt.
Bởi vì cô không chắc liệu Daniel có nhìn tình hình của họ từ phía trước hay không, cô suy nghĩ vài giây và nhanh chóng xoay người về phía trước.
Vì hành động của mình, cô không ngờ rằng mình sẽ bắt gặp khuôn mặt của Bồ Tư Nguyên ngay khi cô quay lại.
Mặt dán sát vào.
Không gian ở hàng ghế phía sau kỳ thực không lớn, chỉ cần cô lùi về phía sau một chút, cơ thể cô sẽ rơi xuống chỗ ngồi. Nên ở khoảng cách gần như vậy, cô không thể tránh khỏi, thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dày của anh. Bởi vì hơi thở của anh luôn đều, lông mi anh hầu như không rung lên, như thể anh thực sự đang ngủ.
Anh là người rất ít nói.
Ca Diễm đã cảm thấy như vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Nhưng cô cảm thấy loại yên tĩnh này giống một loại bình tĩnh phi thường hơn - Người đã trải qua những đau đớn không thể tưởng tượng được hoặc đã quen chứng kiến sinh, lão, bệnh, tử và tro tàn của thế giới, luôn bình tĩnh quan sát kỹ lưỡng.
Anh luôn giống như một người đứng ngoài cuộc, như đã cố tình từ bỏ một số cảm xúc tự nhiên của mình.
Khuôn mặt này khiến người ta không thể chọn ra là khuôn mặt xuyên thấu, nhưng nó có thể khơi dậy khát vọng và tình cảm bản năng nhất của con người.
Điều này thực sự mâu thuẫn.
Mặc dù Ca Diễm đã cố tình làm chậm nhịp thở lại, Bồ Tư Nguyên vẫn cảm thấy cô đang quan sát mình. Vì vậy, anh cũng từ từ mở mắt.
Đôi mắt của anh thực sự rất đẹp.
Như một viên ngọc bích màu đen phát sáng.
Khoảnh khắc khi ánh mắt chạm nhau, Ca Diễm cảm thấy trái tim mình trong tiềm thức đang đập chậm đi nửa nhịp.
Do đó, để giảm bớt đi sự bối rối tế nhị này, cô chủ động tìm đề tài: "Tin không trong vòng ba giây tôi có thể tháo sợi dây ra."
Anh nhìn cô, qua vài giây mặt không biểu hiện ném một câu: "Hiện tại cô không cần thể hiện năng lực của mình."
Ca Diễm: "Tôi biết, tôi phải tiếp tục giả vờ bất tỉnh và yếu ớt. Về mặt diễn xuất, anh phải học hỏi từ tôi. Vừa rồi, khi anh nhắm mắt lại tôi có thể cảm thấy rằng anh không bị ngất, trong lòng còn đang thầm mắng chửi. Thật may, Daniel này là một tên ngốc. Nếu anh gặp phải người thông minh hơn, đảm bảo sẽ không bị lừa."
Bồ Tư Nguyên không muốn rước họa vào thân, nhưng suy nghĩ lại, lạnh lùng nói: "Cô cho rằng cô học trường diễn xuất, cô vừa gọi hồn Lydia à? Chỉ là với âm lượng của cô vừa phóng đại lên, người chết còn có thể gọi sống lại."
Ca Diễm: "...."
Thấy cô sững sờ, anh thì thầm tên Ngôn Tích ở máy liên lạc.
Ngôn Tích và những người khác đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất nhiều trên đường đi, họ đã chìm vào im lặng và trầm ngâm trong một thời gian dài. Vào lúc này, anh ta nghe tiếng Bồ Tư Nguyên gọi họ, mới hoàn hồn một chút: ".... Chúng tôi đây."
Bồ Tư Nguyên: "Định vị ổn chứ?"
Ngôn Tích: "Không vấn đề gì, chúng tôi đã theo sát cậu suốt chặng đường, đội chi viện cũng theo những tuyến đường khác đuổi theo."
Anh "ừm" một tiếng, nói: "Đợi lát nữa nghe chỉ thị từ tôi, tôi không nói gì, các cậu đừng vào giải cứu. Khu căn cứ của chúng chắc chắn nhiều hơn, chúng ta không thể rút dây động rừng, phải tranh thủ lần này mà tận diệt."
Ca Diễm nhìn vào chiến lược triển khai của anh, không thể không nhướng mày: "Xin lỗi, tôi có một câu hỏi. Anh lúc trước là một hacker, sao có thể tự tin một mình anh đối phó với nhóm côn đồ Huyết Hạc Tử, giải cứu các cô gái? Còn muốn tiêu diệt căn cứ bọn chúng trong một đòn?"
Bồ Tư Nguyên lạnh lùng liếc nhìn cô.
"Cầu xin tôi đi, có lẽ tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ anh." Ca Diễm cười nói: "Tuy phí ra mặt của tôi rất đắt đỏ, các anh ở Shadow hẳn là không thể trả nổi đâu."
Nghe xong, Ngôn Tích không khỏi xù lông trong máy truyền tin: "Trời ạ! Tôi nhất định phải đấu với cô ấy, thật là khó chịu! Dám khinh thường con át chủ bài của Shadow, còn coi thường kinh phí của Shadow chúng ta!"
Bồ Tư Nguyên bình tĩnh nói vào máy truyền tin: "Cậu đánh không lại cô ấy đâu."
Trái tim Ngôn Tích đều tan nát: "...."
Ca Diễm hiểu được ý tứ của Bồ Tư Nguyên, lúc này nở nụ cười rạng rỡ hơn: "Haiz, hôm nay tâm trạng ai gia tốt, bằng không như vậy đi. Lát nữa đi vào, tôi nguyện ý giúp đỡ anh hoàn thành nhiệm vụ miễn phí, chỉ cần sau khi xong việc anh phải đáp ứng tôi một điều kiện."
"Là anh." Cô nhìn anh và cố ý lặp lại: "Tôi muốn anh đích thân giúp tôi."
Âm nhạc ở phía trước đột nhiên giảm xuống, tốc độ xe cũng chậm lại, ước chừng sắp đến căn cứ Daniel ở, Bồ Tư Nguyên và Ca Diễm nhắm mắt lại.
Ngay khi Ca Diễm nghĩ rằng Bồ Tư Nguyên sẽ không chú ý đến cô, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh.
"Chờ đến khi xong việc rồi nói."
*****
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Daniel tắt máy và bước xuống xe.
Dường như có ai đó đang đợi ở cửa, Daniel chào người đàn ông tên Will từ bên ngoài xe, sau đó ra hiệu cho Will bế Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên đi cùng.
Daniel bước tới đón Ca Diễm, người ở bên ngoài; Will đón Bồ Tư Nguyên, người ở bên trong.
Sau khi Will vác Bồ Tư Nguyên trên vai, hắn ta lập tức phàn nàn: "Lấy đâu ra một cô gái cao như vậy? Một mét tám mươi lăm? So với những cô gái khác còn nặng hơn, sao có chút giống King Kong Barbie?"
Nói xong còn siết chặt cánh tay của Bồ Tư Nguyên: "Cơ bắp trên cánh tay cũng rất phát triển, em có thường tập thể dục không?"
Bồ Tư Nguyên bất giác bộc phát sát khí khi Will chạm vào anh, nhưng cuối cùng anh đã kiềm chế được sự căng cơ của mình trong giây lát và tiếp tục làm "cô gái hôn mê".
Will còn không biết mình sắp chết đến nơi, anh ta tiếp tục nói một câu: "Ngực không lớn nhưng mông rất đẫy đà."
Daniel cười mắng: "Đẫy đà cũng không liên quan đến mày."
Bồ Tư Nguyên: "...."
Ca Diễm, người được Daniel vác trên vai thiếu chút nữa bị gãy.
Vì cả hai đều bị vác ngược trên vai như bao tải nên Daniel và Will không thể nhìn thấy mặt họ. Nên cô không thể nhịn được nữa, liền mở mắt nhìn Bồ Tư Nguyên bên cạnh.
Xem xong cô cười ở cổ họng, chỉ biết thở mạnh một hơi rồi kìm lại.
Gương mặt ai đó bây giờ còn đen hơi đáy nồi bị cháy.
Có thể tận mắt nhìn thấy tảng băng sơn này bị "ăn đậu hủ" quả thật hấp dẫn nhất trong đời của cô!
Sau khi Daniel và Will đưa cả hai ra khỏi xe, chúng sải bước đến ngôi nhà trước mắt.
Trước khi bước vào nhà, Ca Diễm mở mắt nhanh chóng quan sát quang cảnh xung quanh trong tư thế khó khăn - Đây là một biệt thự gia đình bình thường, không có tòa nhà nào khác gần đó. Biệt thự nhỏ này được bao bọc bởi những lớp cây bụi và cây cối, hầu như không có dấu vết của những người khác.
Không có gì ngạc nhiên khi bọn chúng chọn một khu căn cứ như vậy, nó là nơi độc đáo để trú ẩn khỏi mọi người. Căn biệt thự này thoạt nhìn thực ra không lớn, vì vậy cô suy đoán rằng cần phải có một tầng hầm sâu cho các giao dịch bẩn thiểu.
Sau khi vào nhà, tiếng người dần dần nhiều lên. Ca Diễm nhắm mắt lại, dựng lỗ tai lên nghe những gì họ đang nói và phán đoán cách bố trí, hướng đi của toàn bộ biệt thự dựa trên con đường mà Daniel đi.
Đúng như cô dự đoán, hắn ta đi đến góc dưới bên phải của sảnh biệt thự, Daniel cúi xuống mở cánh cửa ẩn, rồi bắt đầu đi sâu hơn dưới lòng đất dọc theo chiếc thang gỗ lộ ra dưới cánh cửa.
Cầu thang ngầm này dài hơn cô nghĩ.
Ca Diễm cẩn thận đếm từng tầng mà Daniel bước đi, cuối cùng... cô đếm ra được tổng cộng là "sáu".
Nói cách khác, khu căn cứ của chuỗi hoạt động tội phạm ngầm chưa được biết đến này có sáu tầng, lớn không thể tưởng tượng được.
Đây chỉ là một trong những căn cứ của chúng.
Không bao lâu đã đến tầng trệt, bọn họ rốt cuộc đã đến một "ngôi nhà" tạm thời.
Lúc này, Daniel và Will thả Ca Diễm cùng Bồ Tư Nguyên xuống, cởi dây trói trên tay, hai người cũng nhân cơ hội này mở mắt ra để biểu thị rằng họ đã "hồi phục tỉnh táo". Tuy nhiên, Ca Diễm không có tâm trạng phối hợp với màn biểu diễn mà hét lên hoảng sợ, nhìn cái gọi là căn cứ này thì sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống.
Daniel dùng chìa khóa để mở cửa căn phòng được khóa bằng dây xích, rồi thô bạo đẩy hai người họ vào.
Đây là một căn phòng ẩm thấp, hoàn toàn không có đồ đạc, toàn bộ gạch bẩn đều lộ ra bên ngoài, trên đó còn có vết nước lớn. Trong cả căn phòng, chỉ có hai chiếc đèn treo trên tường là nguồn sáng duy nhất.
Mà lúc này, trong góc phòng, có mười mấy cô gái quần áo xộc xệch ngồi co rúm lại.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên, Will kinh ngạc vỗ vào Daniel: "Hai bông hoa quái đản này mày lấy đâu ra? Không khóc cũng không kêu một tiếng, lá gan lớn như vậy sao?"
Daniel bật cười, rồi lấy điện thoại di động trong túi ra, ấn nút chụp hai lần Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên, sau đó dùng tay trái đóng cửa lại: "Không biết, chắc là cung phản xạ tương đối dài, cho rằng mình tới chỗ này đi du lịch?"
Hai người nói chuyện bậy bạ ngoài cửa vài câu, sau đó nhốt bọn họ lại rồi rời đi.
Ca Diễm quay đầu nhìn Bồ Tư Nguyên đang quan sát xung quanh mà không nói lời nào: "Ở đây còn có thể nhận được tín hiệu với các thành viên trong nhóm của anh chứ?"
Bồ Tư Nguyên: "Tín hiệu đã biến mất lúc ở tầng ba."
Nói cách khác, kể từ đây, họ hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Tiếp theo, chỉ có hai người họ đối mặt với tất cả những chuyện có thể xảy ra ở nơi quỷ quái này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Ca Diễm thở dài: "Thiết bị của anh có thể cập nhật và bảo trì không? Một tổ chức lớn như vậy, thế mà máy truyền tin lại không truyền được đến tầng sáu."
Bồ Tư Nguyên liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Thế cô cập nhật được không?"
Cô xua tay: "Tha cho tôi đi... Nhưng mà, tôi có cách sửa... Chính là Nam Thiệu, cho anh mượn dùng miễn phí."
Nhắc đến Nam Thiệu, cô chỉ nhớ rằng trước khi xuống xe theo Bồ Tư Nguyên đến quán cà phê, cô đã dặn Nam Thiệu đi theo xe Ngôn Tích suốt quãng đường. Lần này, bởi vì cô tính toán sẽ diễn cùng Bồ Tư Nguyên, cô cố ý không yêu cầu Nam Thiệu hỗ trợ kỹ thuật cho mình, cũng không mang máy truyền tin để cậu ấy giúp cô.
Tên tiểu tử chân yếu tay mềm này không nghe được tin tức gì và không thấy cô, chỉ sợ đợi lâu tới sốt ruột làm chuyện gì ngu ngốc.
Bồ Tư Nguyên lúc này như có con mắt tinh tường, lãnh đạm nói: "Cậu ta đang ở cùng đám người Ngôn Tích."
Ca Diễm nghe xong ngẩn ra: "Hả?"
Sau khi quan sát bốn phía, anh kiên nhẫn nói: "Cộng sự nhỏ của cô, đã bị Ngôn Tích và những người khác phát hiện, đang ở trong xe của chúng tôi."
Ca Diễm vừa nghe, phảng phất giống như đứa con trai ngốc nghếch của cô vì công việc khẩn cấp không thể đến đón nên đã được giáo viên mầm non chăm sóc, mặt mày hớn hở: "Được rồi, được rồi, cứ để cậu ta ở lại, cậu ta còn có thể kể chút chuyện cười chọc vui bọn họ."
Lúc này, Ngôn Tích bị Từ Thịnh xách từ xe mình đến xe của Bồ Tư Nguyên, buộc phải ngồi giữa Từ Thịnh và Đồng Giai như đứng đống lửa như ngồi đống than, cả người cậu ta đều ớn lạnh: "...."
Mắt thấy Bồ Tư Nguyên không muốn nói chuyện với mình nữa, Ca Diễm liền đi theo anh và nói: "Hiện tại chúng ta không thể liên lạc với họ, không thể bàn bạc kế hoạch, anh nói phải làm sao đây?"
Bồ Tư Nguyên: "Ra khỏi căn phòng này trước."
"Anh..."
Đúng lúc này, một giọng nữ yếu ớt đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Ca Diễm nghe xong liền nhớ ra điều quan trọng nhất, nhanh chóng xoay người đi về phía đám các cô gái đang xúm xít vào nhau.
Khi cô đi đến trước mặt họ, cô thấy cô gái da trắng vừa lên tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn cô ấy nhẹ nhàng nói: "Xin chào, chị tên là Ca Diễm. Em tên gì?"
Cô gái nhìn vào đôi mắt trong veo và long lanh của cô, vài giây sau, cô ấy lấy hết can đảm nói: "Em... em là Eva."
"Eva."
Cô cười cười, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Eva: "Đừng sợ, chị đến đây là để cứu các em."
"Người phía sau... Chị cũng không biết chị gái cau có đó tên gì nữa." Cô nói, chỉ Bồ Tư Nguyên phía sau mình.
Chị gái cau có: "...."
Một đặc công và cựu điệp viên nổi tiếng thế giới này nằm trái và phải trên ghế sau của xe, để Daniel trói tay cả hai bằng những sợi dây chắc chắn và dày.
Làm xong tất cả, Daniel thỏa mãn vỗ tay, trong miệng còn ngâm nga hát, đóng cửa ghế sau rồi lên ghế lái phía trước.
Vì tạm thời chưa rõ độ cách âm giữa hàng ghế trước và sau như thế nào nên Ca Diễm cũng không nói.
Cho đến khi Daniel khởi động xe, vì quá vui mừng, anh ta bật nhạc trong xe, sau đó tiếng nhạc càng lúc càng lớn, có thể làm lu mờ hoàn toàn giọng nói mà Daniel có thể nghe thấy, Ca Diễm lén lút mở mắt.
Bởi vì cô không chắc liệu Daniel có nhìn tình hình của họ từ phía trước hay không, cô suy nghĩ vài giây và nhanh chóng xoay người về phía trước.
Vì hành động của mình, cô không ngờ rằng mình sẽ bắt gặp khuôn mặt của Bồ Tư Nguyên ngay khi cô quay lại.
Mặt dán sát vào.
Không gian ở hàng ghế phía sau kỳ thực không lớn, chỉ cần cô lùi về phía sau một chút, cơ thể cô sẽ rơi xuống chỗ ngồi. Nên ở khoảng cách gần như vậy, cô không thể tránh khỏi, thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dày của anh. Bởi vì hơi thở của anh luôn đều, lông mi anh hầu như không rung lên, như thể anh thực sự đang ngủ.
Anh là người rất ít nói.
Ca Diễm đã cảm thấy như vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Nhưng cô cảm thấy loại yên tĩnh này giống một loại bình tĩnh phi thường hơn - Người đã trải qua những đau đớn không thể tưởng tượng được hoặc đã quen chứng kiến sinh, lão, bệnh, tử và tro tàn của thế giới, luôn bình tĩnh quan sát kỹ lưỡng.
Anh luôn giống như một người đứng ngoài cuộc, như đã cố tình từ bỏ một số cảm xúc tự nhiên của mình.
Khuôn mặt này khiến người ta không thể chọn ra là khuôn mặt xuyên thấu, nhưng nó có thể khơi dậy khát vọng và tình cảm bản năng nhất của con người.
Điều này thực sự mâu thuẫn.
Mặc dù Ca Diễm đã cố tình làm chậm nhịp thở lại, Bồ Tư Nguyên vẫn cảm thấy cô đang quan sát mình. Vì vậy, anh cũng từ từ mở mắt.
Đôi mắt của anh thực sự rất đẹp.
Như một viên ngọc bích màu đen phát sáng.
Khoảnh khắc khi ánh mắt chạm nhau, Ca Diễm cảm thấy trái tim mình trong tiềm thức đang đập chậm đi nửa nhịp.
Do đó, để giảm bớt đi sự bối rối tế nhị này, cô chủ động tìm đề tài: "Tin không trong vòng ba giây tôi có thể tháo sợi dây ra."
Anh nhìn cô, qua vài giây mặt không biểu hiện ném một câu: "Hiện tại cô không cần thể hiện năng lực của mình."
Ca Diễm: "Tôi biết, tôi phải tiếp tục giả vờ bất tỉnh và yếu ớt. Về mặt diễn xuất, anh phải học hỏi từ tôi. Vừa rồi, khi anh nhắm mắt lại tôi có thể cảm thấy rằng anh không bị ngất, trong lòng còn đang thầm mắng chửi. Thật may, Daniel này là một tên ngốc. Nếu anh gặp phải người thông minh hơn, đảm bảo sẽ không bị lừa."
Bồ Tư Nguyên không muốn rước họa vào thân, nhưng suy nghĩ lại, lạnh lùng nói: "Cô cho rằng cô học trường diễn xuất, cô vừa gọi hồn Lydia à? Chỉ là với âm lượng của cô vừa phóng đại lên, người chết còn có thể gọi sống lại."
Ca Diễm: "...."
Thấy cô sững sờ, anh thì thầm tên Ngôn Tích ở máy liên lạc.
Ngôn Tích và những người khác đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất nhiều trên đường đi, họ đã chìm vào im lặng và trầm ngâm trong một thời gian dài. Vào lúc này, anh ta nghe tiếng Bồ Tư Nguyên gọi họ, mới hoàn hồn một chút: ".... Chúng tôi đây."
Bồ Tư Nguyên: "Định vị ổn chứ?"
Ngôn Tích: "Không vấn đề gì, chúng tôi đã theo sát cậu suốt chặng đường, đội chi viện cũng theo những tuyến đường khác đuổi theo."
Anh "ừm" một tiếng, nói: "Đợi lát nữa nghe chỉ thị từ tôi, tôi không nói gì, các cậu đừng vào giải cứu. Khu căn cứ của chúng chắc chắn nhiều hơn, chúng ta không thể rút dây động rừng, phải tranh thủ lần này mà tận diệt."
Ca Diễm nhìn vào chiến lược triển khai của anh, không thể không nhướng mày: "Xin lỗi, tôi có một câu hỏi. Anh lúc trước là một hacker, sao có thể tự tin một mình anh đối phó với nhóm côn đồ Huyết Hạc Tử, giải cứu các cô gái? Còn muốn tiêu diệt căn cứ bọn chúng trong một đòn?"
Bồ Tư Nguyên lạnh lùng liếc nhìn cô.
"Cầu xin tôi đi, có lẽ tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ anh." Ca Diễm cười nói: "Tuy phí ra mặt của tôi rất đắt đỏ, các anh ở Shadow hẳn là không thể trả nổi đâu."
Nghe xong, Ngôn Tích không khỏi xù lông trong máy truyền tin: "Trời ạ! Tôi nhất định phải đấu với cô ấy, thật là khó chịu! Dám khinh thường con át chủ bài của Shadow, còn coi thường kinh phí của Shadow chúng ta!"
Bồ Tư Nguyên bình tĩnh nói vào máy truyền tin: "Cậu đánh không lại cô ấy đâu."
Trái tim Ngôn Tích đều tan nát: "...."
Ca Diễm hiểu được ý tứ của Bồ Tư Nguyên, lúc này nở nụ cười rạng rỡ hơn: "Haiz, hôm nay tâm trạng ai gia tốt, bằng không như vậy đi. Lát nữa đi vào, tôi nguyện ý giúp đỡ anh hoàn thành nhiệm vụ miễn phí, chỉ cần sau khi xong việc anh phải đáp ứng tôi một điều kiện."
"Là anh." Cô nhìn anh và cố ý lặp lại: "Tôi muốn anh đích thân giúp tôi."
Âm nhạc ở phía trước đột nhiên giảm xuống, tốc độ xe cũng chậm lại, ước chừng sắp đến căn cứ Daniel ở, Bồ Tư Nguyên và Ca Diễm nhắm mắt lại.
Ngay khi Ca Diễm nghĩ rằng Bồ Tư Nguyên sẽ không chú ý đến cô, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh.
"Chờ đến khi xong việc rồi nói."
*****
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Daniel tắt máy và bước xuống xe.
Dường như có ai đó đang đợi ở cửa, Daniel chào người đàn ông tên Will từ bên ngoài xe, sau đó ra hiệu cho Will bế Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên đi cùng.
Daniel bước tới đón Ca Diễm, người ở bên ngoài; Will đón Bồ Tư Nguyên, người ở bên trong.
Sau khi Will vác Bồ Tư Nguyên trên vai, hắn ta lập tức phàn nàn: "Lấy đâu ra một cô gái cao như vậy? Một mét tám mươi lăm? So với những cô gái khác còn nặng hơn, sao có chút giống King Kong Barbie?"
Nói xong còn siết chặt cánh tay của Bồ Tư Nguyên: "Cơ bắp trên cánh tay cũng rất phát triển, em có thường tập thể dục không?"
Bồ Tư Nguyên bất giác bộc phát sát khí khi Will chạm vào anh, nhưng cuối cùng anh đã kiềm chế được sự căng cơ của mình trong giây lát và tiếp tục làm "cô gái hôn mê".
Will còn không biết mình sắp chết đến nơi, anh ta tiếp tục nói một câu: "Ngực không lớn nhưng mông rất đẫy đà."
Daniel cười mắng: "Đẫy đà cũng không liên quan đến mày."
Bồ Tư Nguyên: "...."
Ca Diễm, người được Daniel vác trên vai thiếu chút nữa bị gãy.
Vì cả hai đều bị vác ngược trên vai như bao tải nên Daniel và Will không thể nhìn thấy mặt họ. Nên cô không thể nhịn được nữa, liền mở mắt nhìn Bồ Tư Nguyên bên cạnh.
Xem xong cô cười ở cổ họng, chỉ biết thở mạnh một hơi rồi kìm lại.
Gương mặt ai đó bây giờ còn đen hơi đáy nồi bị cháy.
Có thể tận mắt nhìn thấy tảng băng sơn này bị "ăn đậu hủ" quả thật hấp dẫn nhất trong đời của cô!
Sau khi Daniel và Will đưa cả hai ra khỏi xe, chúng sải bước đến ngôi nhà trước mắt.
Trước khi bước vào nhà, Ca Diễm mở mắt nhanh chóng quan sát quang cảnh xung quanh trong tư thế khó khăn - Đây là một biệt thự gia đình bình thường, không có tòa nhà nào khác gần đó. Biệt thự nhỏ này được bao bọc bởi những lớp cây bụi và cây cối, hầu như không có dấu vết của những người khác.
Không có gì ngạc nhiên khi bọn chúng chọn một khu căn cứ như vậy, nó là nơi độc đáo để trú ẩn khỏi mọi người. Căn biệt thự này thoạt nhìn thực ra không lớn, vì vậy cô suy đoán rằng cần phải có một tầng hầm sâu cho các giao dịch bẩn thiểu.
Sau khi vào nhà, tiếng người dần dần nhiều lên. Ca Diễm nhắm mắt lại, dựng lỗ tai lên nghe những gì họ đang nói và phán đoán cách bố trí, hướng đi của toàn bộ biệt thự dựa trên con đường mà Daniel đi.
Đúng như cô dự đoán, hắn ta đi đến góc dưới bên phải của sảnh biệt thự, Daniel cúi xuống mở cánh cửa ẩn, rồi bắt đầu đi sâu hơn dưới lòng đất dọc theo chiếc thang gỗ lộ ra dưới cánh cửa.
Cầu thang ngầm này dài hơn cô nghĩ.
Ca Diễm cẩn thận đếm từng tầng mà Daniel bước đi, cuối cùng... cô đếm ra được tổng cộng là "sáu".
Nói cách khác, khu căn cứ của chuỗi hoạt động tội phạm ngầm chưa được biết đến này có sáu tầng, lớn không thể tưởng tượng được.
Đây chỉ là một trong những căn cứ của chúng.
Không bao lâu đã đến tầng trệt, bọn họ rốt cuộc đã đến một "ngôi nhà" tạm thời.
Lúc này, Daniel và Will thả Ca Diễm cùng Bồ Tư Nguyên xuống, cởi dây trói trên tay, hai người cũng nhân cơ hội này mở mắt ra để biểu thị rằng họ đã "hồi phục tỉnh táo". Tuy nhiên, Ca Diễm không có tâm trạng phối hợp với màn biểu diễn mà hét lên hoảng sợ, nhìn cái gọi là căn cứ này thì sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống.
Daniel dùng chìa khóa để mở cửa căn phòng được khóa bằng dây xích, rồi thô bạo đẩy hai người họ vào.
Đây là một căn phòng ẩm thấp, hoàn toàn không có đồ đạc, toàn bộ gạch bẩn đều lộ ra bên ngoài, trên đó còn có vết nước lớn. Trong cả căn phòng, chỉ có hai chiếc đèn treo trên tường là nguồn sáng duy nhất.
Mà lúc này, trong góc phòng, có mười mấy cô gái quần áo xộc xệch ngồi co rúm lại.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên, Will kinh ngạc vỗ vào Daniel: "Hai bông hoa quái đản này mày lấy đâu ra? Không khóc cũng không kêu một tiếng, lá gan lớn như vậy sao?"
Daniel bật cười, rồi lấy điện thoại di động trong túi ra, ấn nút chụp hai lần Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên, sau đó dùng tay trái đóng cửa lại: "Không biết, chắc là cung phản xạ tương đối dài, cho rằng mình tới chỗ này đi du lịch?"
Hai người nói chuyện bậy bạ ngoài cửa vài câu, sau đó nhốt bọn họ lại rồi rời đi.
Ca Diễm quay đầu nhìn Bồ Tư Nguyên đang quan sát xung quanh mà không nói lời nào: "Ở đây còn có thể nhận được tín hiệu với các thành viên trong nhóm của anh chứ?"
Bồ Tư Nguyên: "Tín hiệu đã biến mất lúc ở tầng ba."
Nói cách khác, kể từ đây, họ hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Tiếp theo, chỉ có hai người họ đối mặt với tất cả những chuyện có thể xảy ra ở nơi quỷ quái này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Ca Diễm thở dài: "Thiết bị của anh có thể cập nhật và bảo trì không? Một tổ chức lớn như vậy, thế mà máy truyền tin lại không truyền được đến tầng sáu."
Bồ Tư Nguyên liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Thế cô cập nhật được không?"
Cô xua tay: "Tha cho tôi đi... Nhưng mà, tôi có cách sửa... Chính là Nam Thiệu, cho anh mượn dùng miễn phí."
Nhắc đến Nam Thiệu, cô chỉ nhớ rằng trước khi xuống xe theo Bồ Tư Nguyên đến quán cà phê, cô đã dặn Nam Thiệu đi theo xe Ngôn Tích suốt quãng đường. Lần này, bởi vì cô tính toán sẽ diễn cùng Bồ Tư Nguyên, cô cố ý không yêu cầu Nam Thiệu hỗ trợ kỹ thuật cho mình, cũng không mang máy truyền tin để cậu ấy giúp cô.
Tên tiểu tử chân yếu tay mềm này không nghe được tin tức gì và không thấy cô, chỉ sợ đợi lâu tới sốt ruột làm chuyện gì ngu ngốc.
Bồ Tư Nguyên lúc này như có con mắt tinh tường, lãnh đạm nói: "Cậu ta đang ở cùng đám người Ngôn Tích."
Ca Diễm nghe xong ngẩn ra: "Hả?"
Sau khi quan sát bốn phía, anh kiên nhẫn nói: "Cộng sự nhỏ của cô, đã bị Ngôn Tích và những người khác phát hiện, đang ở trong xe của chúng tôi."
Ca Diễm vừa nghe, phảng phất giống như đứa con trai ngốc nghếch của cô vì công việc khẩn cấp không thể đến đón nên đã được giáo viên mầm non chăm sóc, mặt mày hớn hở: "Được rồi, được rồi, cứ để cậu ta ở lại, cậu ta còn có thể kể chút chuyện cười chọc vui bọn họ."
Lúc này, Ngôn Tích bị Từ Thịnh xách từ xe mình đến xe của Bồ Tư Nguyên, buộc phải ngồi giữa Từ Thịnh và Đồng Giai như đứng đống lửa như ngồi đống than, cả người cậu ta đều ớn lạnh: "...."
Mắt thấy Bồ Tư Nguyên không muốn nói chuyện với mình nữa, Ca Diễm liền đi theo anh và nói: "Hiện tại chúng ta không thể liên lạc với họ, không thể bàn bạc kế hoạch, anh nói phải làm sao đây?"
Bồ Tư Nguyên: "Ra khỏi căn phòng này trước."
"Anh..."
Đúng lúc này, một giọng nữ yếu ớt đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Ca Diễm nghe xong liền nhớ ra điều quan trọng nhất, nhanh chóng xoay người đi về phía đám các cô gái đang xúm xít vào nhau.
Khi cô đi đến trước mặt họ, cô thấy cô gái da trắng vừa lên tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn cô ấy nhẹ nhàng nói: "Xin chào, chị tên là Ca Diễm. Em tên gì?"
Cô gái nhìn vào đôi mắt trong veo và long lanh của cô, vài giây sau, cô ấy lấy hết can đảm nói: "Em... em là Eva."
"Eva."
Cô cười cười, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Eva: "Đừng sợ, chị đến đây là để cứu các em."
"Người phía sau... Chị cũng không biết chị gái cau có đó tên gì nữa." Cô nói, chỉ Bồ Tư Nguyên phía sau mình.
Chị gái cau có: "...."