Chương : 10
Vương Dung chưa kịp nói thêm gì thì Âu Dương Phỉ Phỉ với nét mặt buồn bã lại ngồi bên cạnh Triệu Dung, ôm vai và nhẹ nhàng an ủi.
- Cô giáo Triệu, vừa rồi tôi không biết sự tình trong nhà như vậy nên cho tôi xin lỗi. Ngoài ra cô cũng đừng quá đau lòng, y thuật bây giờ hiện đại và phát triển lắm, nhiễm trùng đường tiểu tuy là bệnh nặng nhưng nếu ghép thận đúng lúc, dưỡng bệnh tốt thì vẫn có thể hồi phục. Nếu trong nước không được thì ra nước ngoài, đúng rồi, lúc trước tôi có quen một vài người bạn là bác sĩ, có thể liên hệ và nhờ họ điều trị giúp con gái cô, nhờ bọn họ có khi còn tốt hơn là bác sĩ trong bệnh viện ấy.
Mới đầu mắt của Triệu Dung sáng lên nhưng ngay sau đó lại buồn bã, do dự một chút rồi quyết định cầm tay Âu Dương Phỉ Phỉ cảm động nói:
- Tiểu thư Âu Dương, cháu thấy đấy, chuyện này là cô đã gây ra phiền toái lớn cho cháu rồi, cô rất xấu hổ với cháu vậy nên không dám làm phiền tới cháu hơn nữa đâu.
- Cô Triệu xin đừng khách khí, trị bệnh cứu người mới là chuyện quan trọng, cháu chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại để liên hệ với vài bác sĩ thôi mà, không phiền phức gì đâu. Hơn nữa, con gái cô lại vừa đậu vào một trường đại học danh tiếng, con đường phía trước đang rộng mở, đừng vì một chút khó khăn mà từ bỏ.
Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhẹ nhàng, bộ dạng này của cô so với lúc ở công ty lạnh lùng, quyết đoán thì khác nhau một trời một vực.
Vương Dung cũng bước lên an ủi.
- Đúng vậy, cô Triệu, tiểu thư Âu Dương từng đi du học ở nước ngoài nên biết nhiều, cô cứ chuẩn bị thật tốt mọi thứ, dù sao thì ra nước ngoài để chữa trị cũng cần phải làm các thử tục giấy tờ, visa, nếu cô gặp khó khăn thì cứ nói cháu, cháu sẽ nhờ mấy người bạn của mình giúp đỡ.
- Tiểu Vương, cháu đã tha thứ cho cô chuyện tự tiện cho thuê nhà là cô cảm kích lắm rồi. Về phần visa thì cô có thể tự chuẩn bị được, không cần làm phiền cháu đâu.
Thần sắc Triệu Dung có phần tốt hơn nhưng chân mày vẫn chưa giãn ra được.
Vương Dung cũng đoán ra được là Triệu Dung đang buồn vì thiếu tiền, điều trị trong nước đã khiến cô lâm vào cảnh khốn đốn rồi, giờ ra nước ngoài chắc chắn là tốn kém hơn nhiều. Hắn cũng đoán là cô sắp bán nhà, giá nhà ở Trung Quốc đang tăng vọt một cách bất thường, nếu bán nhà thì chắc cũng vừa đủ để chi trả cho việc ra nước ngoài chữa trị.
Có điều, hắn chợt nhớ về lời mẹ hắn từng nói, ngôi nhà là gốc rễ của một gia đình, nếu không có một căn nhà cho riêng mình thì giống như là một cây lục bình trôi lênh bênh, không thể ổn định được.
Vậy nên mẹ hắn mới tiết kiệm hết mức có thể, cố gắng tích cóp để mua được ngôi nhà nhỏ này, mục đích cũng chỉ là muốn cho con cái có được một gia đình ổn định, chèo chống gia đình này để hắn có thể lớn lên một cách tốt nhất.
Ôi....Lòng mẹ là vô tận, mẹ hắn là như vậy, cô giáo Triệu là mẹ của Miêu Miêu thì cũng có khác gì đâu.
- Tiểu thư Âu Dương, tiền cháu đưa cho cô, cô đều đã mang đi trả tiền chữa bệnh hết rồi.
Cô giáo Triệu quay lại nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ áy náy nói:
- Hay như thế này đi, cháu cho cô viết giấy thiếu nợ, cho cô chút thời gian, khi nào có tiền cô sẽ mang trả cháu ngay.
- Không cần, không cần.
Âu Dương Phỉ Phỉ từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có, ăn sung mặc sướng, ở nước ngoài nhiều năm cũng sống bằng tiền của gia đình và bản thân tự kiếm được, chưa từng thiếu thốn điều gì, cuộc sống rất thoải mái. Mấy ngàn đối với cô không đủ để mua một túi xách đắt tiền, cô không quan trọng chuyện tiền bạc nên thấy cô giáo Triệu vì chữa bệnh cho con gái mà lao tâm khổ tứ, thậm chí là nhún nhường cầu xin người khác nên trong lòng cô bỗng thấy đồng cảm, xua tay nói:
- Số tiền đó cô cứ giữ để chữa bệnh cho con gái đi.
Không những vậy cô còn cầm cái ví để trên bàn lấy ra mấy ngàn nữa đưa cho Triệu Dung, nói:
- Cô giáo Triệu, cô hãy cầm chút tiền này mua đồ ăn cho Miêu Miêu đi, hai ngày cuối tuần cháu sẽ vào thăm em nó.
- Đây….sao có thể được?
Triệu Dung ngạc nhiên, bối rối đứng dậy từ chối.
- Tiểu thư Âu Dương, cô biết là cháu muốn giúp đỡ cô, cô thật sự rất cảm kích, nhưng cô còn chưa trả được tiền cho cháu thì làm sao dám nhận tiền của cháu đây?
- Cô giáo Triệu, con người luôn có những lúc khó khăn, giúp người là một chuyện tốt, cũng là việc tu nhân tích đức, biết đâu sau này cháu gặp khó khăn thì cũng sẽ cần cô giúp đỡ mà.
Âu Dương Phỉ Phỉ khẽ cười.
- Này, cô hãy mau nhận ý tốt của cô ấy đi, tiểu thư Âu Dương giàu có, số tiền ấy chỉ là tiền tiêu vặt chút đỉnh của cô ấy thôi, cô nhìn cái túi của cô ấy kìa, bán đi có thể mua được cả xe bánh mì ấy.
Thấy Âu Dương Phỉ Phỉ muốn làm chuyện tốt nên Vương Dung cũng không ngăn cản, nói như thế nào thì lúc trước khi hai mẹ con hắn tới đây thì đã được cô giáo Triệu giúp đỡ, cưu mang rất nhiều, quan hệ của hai người trước giờ rất tốt, và giờ đây thì cô giáo Triệu còn có thêm Âu Dương Phỉ Phỉ nữa.
- Hả?
Nghe Vương Dung nói như vậy Âu Dương Phỉ Phỉ chợt tỉnh ngộ, chính cô bây giờ cũng không có tiền. Hỏng rồi, tiền thuê nhà là hai tháng tiền lương gần đây nhất của cô, mà trong túi chỉ còn lại ba nghìn, nhưng lại phải thanh toán tiền khách sạn nữa.
Tất cả mọi chuyện xảy ra một cách đột ngột, sau này cô phải sống sao đây? Cô đang thiếu tiền vậy mà vừa rồi lại mềm lòng đồng cảm với người khác mà quên mất mình cũng đang rất nghèo.
Âu Dương Phi Phi nghĩ đến thực tế tàn nhẫn ấy mà thấy choáng váng, mặt đang cười cũng hơi biến sắc, âm thầm cầu khấn, cô giáo Triệu ơi, không phải là Âu Dương Phỉ Phỉ keo kiệt nhưng do ông bố vô tâm kia đã mang toàn bộ tiền của tôi đi, mong cô hãy tiếp tục từ chối đi, tôi sẽ thuận tay mà rút về.
Ai ngờ được là Triệu Dung đang rất cần tiền, trước đây cứ nghĩ Âu Dương Phỉ Phỉ "lương thiện" là một sinh viên ra trường mới đi làm phải thuê nhà ở nên ngại không dám nhận.
Nhưng sau khi nghe những gì Vương Dung nói thì sự áy náy cũng tan biến đi rất nhiều, hóa ra là một đại thiên kim tiểu thư. Sự cảm kích đối với Âu Dương Phỉ Phỉ lại càng nhiều hơn, hai mắt rưng rưng nhận lấy số tiền, cầm chặt đôi tay nhỏ bé mềm mại của Âu Dương Phỉ Phỉ:
- Tiểu thư Âu Dương, cháu so với các đại minh tinh khác thì đẹp hơn, lương thiện hơn gấp nhiều lần, ân tình này Triệu Dung tôi xin ghi tạc trong lòng, sau này nếu cháu có chuyện gì ví dụ như dạy kèm cho con cháu nào trong nhà thì cứ nói với cô, cô sẽ cố gắng hết sức.
Triệu Dung thực sự rất xúc động, trước kia lúc nhà chưa xảy ra chuyện thì có ngót nghét một vạn cũng sẽ không để tâm nhưng hành động của Âu Dương Phỉ Phỉ lúc này chẳng khác nào là lò than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, một miếng khi đói bằng một gói khi no.
Đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Phỉ Phỉ trợn tròn lên, trong lòng run rẩy muốn khóc thét lên, nhưng lời đã nói ra giống như bát nước hắt đi nên chỉ có thể đứng nhìn Triệu Dung cầm tiền và đứng lên nói cảm ơn cô rất nhiều. Nghĩ đến việc những đồng tiền cuối cùng của mình đã ra đi thì trong lòng cô đau xót, nước mắt muốn ứa ra.
Cô giáo Triệu sao cô không từ chối nhiều một chút chứ? Chúng ta đều là người có tri thức sao không khiêm nhường một chút chứ? Ôi, tiền của mình, đều là do tên khốn họ Vương này, đâu cần phải nói mình giàu có, cái gì mà cái túi có thể đổi được xe bánh mì, dám so sánh cái túi yêu thích của mình với xe bánh mì sao?
Không thể trách cô giáo Triệu nên cô đành phải đem tất cả oán giận đổ lên đầu Vương Dung, quay đầu lại liếc hắn một cái, nghĩ đến cảnh khốn khó khi không còn một xu dính túi cũng đủ khiến cho cô có cảm giác muốn đánh người rồi.
Vương Dung bị liếc như vậy thì cũng có chút khó hiểu, thầm nghĩ không lẽ mình lại vừa trêu chọc gì đó khiến cho thiên kim tiểu thư "Nữ vương bệ hạ" bất mãn sao? Vừa rồi cô ta có vẻ muốn làm việc thiện nên hắn chỉ phụ họa thêm thôi mà.
Phụ nữ ơi là phụ nữ, đúng là thay đổi chóng mặt mà.
Nghĩ Triệu Dung còn nhiều việc phải làm nên Vương Dung liền nói:
- Cô giáo Triệu, gần đây cô vất vả mệt mỏi nhiều rồi, chi bằng về nhà nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa đợi cháu ổn định mọi việc sẽ vào bệnh viện thăm Miêu Miêu.
- Tốt lắm Tiểu Vương à, tiểu thư Âu Dương là người tốt, ngàn vạn lần cháu cũng đừng ăn hiếp cô ấy nhé.
Triệu Dung nhìn Vương Dung rồi quay sang cảm ơn Âu Dương Phỉ Phỉ rất nhiều, sau đó chào tạm biệt đi ra ngoài.
Đợi đến khi Triệu Dung đi khuất thì Vương Dung mới châm một điếu thuốc, thở dài nói:
- Đúng là cuộc sống không biết đâu mà lần, cô giáo Triệu trước kia tuy không phải giàu có nhưng cũng có được cuộc sống yên ổn, mỹ mãn, sóng gió lần này lại có thể bức người ta đến đường cùng như vậy.
Âu Dương Phỉ Phỉ lúc này xúc động, cũng thở dài tiếp lời:
- Không sai, con người sinh ra giống như một con thuyền trên biển, hôm nay còn sóng yên biển lặng, nhưng ai biết được là sóng gió sẽ nổi lên lúc nào, nó khiến cho người ta trở tay không kịp.
Cô nghĩ đến chính mình vừa mới sáng nay còn là một người giàu có, lúc này lại không còn một xu dính túi, cô không thể chấp nhận được cảm giác này.
Vương Dung liếc mắt nhìn cô:
- Một tiểu thư giàu có như cô thì nói làm gì? Cô thì biết cái gì về cuộc sống của những người nghèo khổ chứ?
Âu Dương Phỉ Phỉ cũng từng học qua một lớp tâm lý học nên có thể kiềm chế được bản thân, không biết vì lý do gì tên Vương Dung kia lại có vẻ mặt và thái độ giận dữ với mình, cô khẽ cười nói:
- Vương Dung, phiền anh nói chuyện lịch sự chút, bổn tiểu thư đồng cảm với chuyện của người khác thì có vấn đề gì không?
- Chuyện đó không liên quan đến tôi.
Vương Dung nằm ở ghế, xua tay nói:
- Được rồi, mọi việc đã được giải quyết xong, cô có thể đi rồi chứ?
- Cô giáo Triệu, vừa rồi tôi không biết sự tình trong nhà như vậy nên cho tôi xin lỗi. Ngoài ra cô cũng đừng quá đau lòng, y thuật bây giờ hiện đại và phát triển lắm, nhiễm trùng đường tiểu tuy là bệnh nặng nhưng nếu ghép thận đúng lúc, dưỡng bệnh tốt thì vẫn có thể hồi phục. Nếu trong nước không được thì ra nước ngoài, đúng rồi, lúc trước tôi có quen một vài người bạn là bác sĩ, có thể liên hệ và nhờ họ điều trị giúp con gái cô, nhờ bọn họ có khi còn tốt hơn là bác sĩ trong bệnh viện ấy.
Mới đầu mắt của Triệu Dung sáng lên nhưng ngay sau đó lại buồn bã, do dự một chút rồi quyết định cầm tay Âu Dương Phỉ Phỉ cảm động nói:
- Tiểu thư Âu Dương, cháu thấy đấy, chuyện này là cô đã gây ra phiền toái lớn cho cháu rồi, cô rất xấu hổ với cháu vậy nên không dám làm phiền tới cháu hơn nữa đâu.
- Cô Triệu xin đừng khách khí, trị bệnh cứu người mới là chuyện quan trọng, cháu chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại để liên hệ với vài bác sĩ thôi mà, không phiền phức gì đâu. Hơn nữa, con gái cô lại vừa đậu vào một trường đại học danh tiếng, con đường phía trước đang rộng mở, đừng vì một chút khó khăn mà từ bỏ.
Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhẹ nhàng, bộ dạng này của cô so với lúc ở công ty lạnh lùng, quyết đoán thì khác nhau một trời một vực.
Vương Dung cũng bước lên an ủi.
- Đúng vậy, cô Triệu, tiểu thư Âu Dương từng đi du học ở nước ngoài nên biết nhiều, cô cứ chuẩn bị thật tốt mọi thứ, dù sao thì ra nước ngoài để chữa trị cũng cần phải làm các thử tục giấy tờ, visa, nếu cô gặp khó khăn thì cứ nói cháu, cháu sẽ nhờ mấy người bạn của mình giúp đỡ.
- Tiểu Vương, cháu đã tha thứ cho cô chuyện tự tiện cho thuê nhà là cô cảm kích lắm rồi. Về phần visa thì cô có thể tự chuẩn bị được, không cần làm phiền cháu đâu.
Thần sắc Triệu Dung có phần tốt hơn nhưng chân mày vẫn chưa giãn ra được.
Vương Dung cũng đoán ra được là Triệu Dung đang buồn vì thiếu tiền, điều trị trong nước đã khiến cô lâm vào cảnh khốn đốn rồi, giờ ra nước ngoài chắc chắn là tốn kém hơn nhiều. Hắn cũng đoán là cô sắp bán nhà, giá nhà ở Trung Quốc đang tăng vọt một cách bất thường, nếu bán nhà thì chắc cũng vừa đủ để chi trả cho việc ra nước ngoài chữa trị.
Có điều, hắn chợt nhớ về lời mẹ hắn từng nói, ngôi nhà là gốc rễ của một gia đình, nếu không có một căn nhà cho riêng mình thì giống như là một cây lục bình trôi lênh bênh, không thể ổn định được.
Vậy nên mẹ hắn mới tiết kiệm hết mức có thể, cố gắng tích cóp để mua được ngôi nhà nhỏ này, mục đích cũng chỉ là muốn cho con cái có được một gia đình ổn định, chèo chống gia đình này để hắn có thể lớn lên một cách tốt nhất.
Ôi....Lòng mẹ là vô tận, mẹ hắn là như vậy, cô giáo Triệu là mẹ của Miêu Miêu thì cũng có khác gì đâu.
- Tiểu thư Âu Dương, tiền cháu đưa cho cô, cô đều đã mang đi trả tiền chữa bệnh hết rồi.
Cô giáo Triệu quay lại nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ áy náy nói:
- Hay như thế này đi, cháu cho cô viết giấy thiếu nợ, cho cô chút thời gian, khi nào có tiền cô sẽ mang trả cháu ngay.
- Không cần, không cần.
Âu Dương Phỉ Phỉ từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có, ăn sung mặc sướng, ở nước ngoài nhiều năm cũng sống bằng tiền của gia đình và bản thân tự kiếm được, chưa từng thiếu thốn điều gì, cuộc sống rất thoải mái. Mấy ngàn đối với cô không đủ để mua một túi xách đắt tiền, cô không quan trọng chuyện tiền bạc nên thấy cô giáo Triệu vì chữa bệnh cho con gái mà lao tâm khổ tứ, thậm chí là nhún nhường cầu xin người khác nên trong lòng cô bỗng thấy đồng cảm, xua tay nói:
- Số tiền đó cô cứ giữ để chữa bệnh cho con gái đi.
Không những vậy cô còn cầm cái ví để trên bàn lấy ra mấy ngàn nữa đưa cho Triệu Dung, nói:
- Cô giáo Triệu, cô hãy cầm chút tiền này mua đồ ăn cho Miêu Miêu đi, hai ngày cuối tuần cháu sẽ vào thăm em nó.
- Đây….sao có thể được?
Triệu Dung ngạc nhiên, bối rối đứng dậy từ chối.
- Tiểu thư Âu Dương, cô biết là cháu muốn giúp đỡ cô, cô thật sự rất cảm kích, nhưng cô còn chưa trả được tiền cho cháu thì làm sao dám nhận tiền của cháu đây?
- Cô giáo Triệu, con người luôn có những lúc khó khăn, giúp người là một chuyện tốt, cũng là việc tu nhân tích đức, biết đâu sau này cháu gặp khó khăn thì cũng sẽ cần cô giúp đỡ mà.
Âu Dương Phỉ Phỉ khẽ cười.
- Này, cô hãy mau nhận ý tốt của cô ấy đi, tiểu thư Âu Dương giàu có, số tiền ấy chỉ là tiền tiêu vặt chút đỉnh của cô ấy thôi, cô nhìn cái túi của cô ấy kìa, bán đi có thể mua được cả xe bánh mì ấy.
Thấy Âu Dương Phỉ Phỉ muốn làm chuyện tốt nên Vương Dung cũng không ngăn cản, nói như thế nào thì lúc trước khi hai mẹ con hắn tới đây thì đã được cô giáo Triệu giúp đỡ, cưu mang rất nhiều, quan hệ của hai người trước giờ rất tốt, và giờ đây thì cô giáo Triệu còn có thêm Âu Dương Phỉ Phỉ nữa.
- Hả?
Nghe Vương Dung nói như vậy Âu Dương Phỉ Phỉ chợt tỉnh ngộ, chính cô bây giờ cũng không có tiền. Hỏng rồi, tiền thuê nhà là hai tháng tiền lương gần đây nhất của cô, mà trong túi chỉ còn lại ba nghìn, nhưng lại phải thanh toán tiền khách sạn nữa.
Tất cả mọi chuyện xảy ra một cách đột ngột, sau này cô phải sống sao đây? Cô đang thiếu tiền vậy mà vừa rồi lại mềm lòng đồng cảm với người khác mà quên mất mình cũng đang rất nghèo.
Âu Dương Phi Phi nghĩ đến thực tế tàn nhẫn ấy mà thấy choáng váng, mặt đang cười cũng hơi biến sắc, âm thầm cầu khấn, cô giáo Triệu ơi, không phải là Âu Dương Phỉ Phỉ keo kiệt nhưng do ông bố vô tâm kia đã mang toàn bộ tiền của tôi đi, mong cô hãy tiếp tục từ chối đi, tôi sẽ thuận tay mà rút về.
Ai ngờ được là Triệu Dung đang rất cần tiền, trước đây cứ nghĩ Âu Dương Phỉ Phỉ "lương thiện" là một sinh viên ra trường mới đi làm phải thuê nhà ở nên ngại không dám nhận.
Nhưng sau khi nghe những gì Vương Dung nói thì sự áy náy cũng tan biến đi rất nhiều, hóa ra là một đại thiên kim tiểu thư. Sự cảm kích đối với Âu Dương Phỉ Phỉ lại càng nhiều hơn, hai mắt rưng rưng nhận lấy số tiền, cầm chặt đôi tay nhỏ bé mềm mại của Âu Dương Phỉ Phỉ:
- Tiểu thư Âu Dương, cháu so với các đại minh tinh khác thì đẹp hơn, lương thiện hơn gấp nhiều lần, ân tình này Triệu Dung tôi xin ghi tạc trong lòng, sau này nếu cháu có chuyện gì ví dụ như dạy kèm cho con cháu nào trong nhà thì cứ nói với cô, cô sẽ cố gắng hết sức.
Triệu Dung thực sự rất xúc động, trước kia lúc nhà chưa xảy ra chuyện thì có ngót nghét một vạn cũng sẽ không để tâm nhưng hành động của Âu Dương Phỉ Phỉ lúc này chẳng khác nào là lò than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, một miếng khi đói bằng một gói khi no.
Đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Phỉ Phỉ trợn tròn lên, trong lòng run rẩy muốn khóc thét lên, nhưng lời đã nói ra giống như bát nước hắt đi nên chỉ có thể đứng nhìn Triệu Dung cầm tiền và đứng lên nói cảm ơn cô rất nhiều. Nghĩ đến việc những đồng tiền cuối cùng của mình đã ra đi thì trong lòng cô đau xót, nước mắt muốn ứa ra.
Cô giáo Triệu sao cô không từ chối nhiều một chút chứ? Chúng ta đều là người có tri thức sao không khiêm nhường một chút chứ? Ôi, tiền của mình, đều là do tên khốn họ Vương này, đâu cần phải nói mình giàu có, cái gì mà cái túi có thể đổi được xe bánh mì, dám so sánh cái túi yêu thích của mình với xe bánh mì sao?
Không thể trách cô giáo Triệu nên cô đành phải đem tất cả oán giận đổ lên đầu Vương Dung, quay đầu lại liếc hắn một cái, nghĩ đến cảnh khốn khó khi không còn một xu dính túi cũng đủ khiến cho cô có cảm giác muốn đánh người rồi.
Vương Dung bị liếc như vậy thì cũng có chút khó hiểu, thầm nghĩ không lẽ mình lại vừa trêu chọc gì đó khiến cho thiên kim tiểu thư "Nữ vương bệ hạ" bất mãn sao? Vừa rồi cô ta có vẻ muốn làm việc thiện nên hắn chỉ phụ họa thêm thôi mà.
Phụ nữ ơi là phụ nữ, đúng là thay đổi chóng mặt mà.
Nghĩ Triệu Dung còn nhiều việc phải làm nên Vương Dung liền nói:
- Cô giáo Triệu, gần đây cô vất vả mệt mỏi nhiều rồi, chi bằng về nhà nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa đợi cháu ổn định mọi việc sẽ vào bệnh viện thăm Miêu Miêu.
- Tốt lắm Tiểu Vương à, tiểu thư Âu Dương là người tốt, ngàn vạn lần cháu cũng đừng ăn hiếp cô ấy nhé.
Triệu Dung nhìn Vương Dung rồi quay sang cảm ơn Âu Dương Phỉ Phỉ rất nhiều, sau đó chào tạm biệt đi ra ngoài.
Đợi đến khi Triệu Dung đi khuất thì Vương Dung mới châm một điếu thuốc, thở dài nói:
- Đúng là cuộc sống không biết đâu mà lần, cô giáo Triệu trước kia tuy không phải giàu có nhưng cũng có được cuộc sống yên ổn, mỹ mãn, sóng gió lần này lại có thể bức người ta đến đường cùng như vậy.
Âu Dương Phỉ Phỉ lúc này xúc động, cũng thở dài tiếp lời:
- Không sai, con người sinh ra giống như một con thuyền trên biển, hôm nay còn sóng yên biển lặng, nhưng ai biết được là sóng gió sẽ nổi lên lúc nào, nó khiến cho người ta trở tay không kịp.
Cô nghĩ đến chính mình vừa mới sáng nay còn là một người giàu có, lúc này lại không còn một xu dính túi, cô không thể chấp nhận được cảm giác này.
Vương Dung liếc mắt nhìn cô:
- Một tiểu thư giàu có như cô thì nói làm gì? Cô thì biết cái gì về cuộc sống của những người nghèo khổ chứ?
Âu Dương Phỉ Phỉ cũng từng học qua một lớp tâm lý học nên có thể kiềm chế được bản thân, không biết vì lý do gì tên Vương Dung kia lại có vẻ mặt và thái độ giận dữ với mình, cô khẽ cười nói:
- Vương Dung, phiền anh nói chuyện lịch sự chút, bổn tiểu thư đồng cảm với chuyện của người khác thì có vấn đề gì không?
- Chuyện đó không liên quan đến tôi.
Vương Dung nằm ở ghế, xua tay nói:
- Được rồi, mọi việc đã được giải quyết xong, cô có thể đi rồi chứ?