Chương : 8
Một người đàn ông hùng dũng đi giữa những người Viking để cắm ngọn đuốc vào vị trí mà họ đang bao quanh. Sáu người cận vệ với kiếm trong tay đã đứng gần đó đề phòng trường hợp người Saxon tấn công. Kristen giấu đi nụ cười khi anh ta đi qua nàng. Nàng nghe họ tranh cãi xem ai sẽ mang đuốc, vì không ai trong số họ muốn ở gần tù nhân dù cả bọn bị trói và nằm hoặc ngồi ở tư thế thoải mái. Với quá nhiều thương tích, họ không có chút đe dọa nào cả, ít nhất là không vào lúc này. Nhưng người Saxon chơi trò may rủi.
Ngọn đuốc không dành cho tù binh mà cho ba người đàn ông đang canh gác, để họ có thể nhìn rõ tù nhân của mình vì trời tối rồi. Không thức ăn, cũng không có băng gạc để băng bó vết thương. Điềm gỡ đây. Họ cần ăn để có sức mà trốn. Không có thức ăn có nhiều nghĩa lắm, bao gồm việc họ sẽ không sống lâu hơn.
Khả năng đó được khẳng định liền sau đó khi những kẻ canh gác bắt đầu nói chuyện với nhau. Người Saxon, người đi giữa họ, rõ ràng cảm thấy liều lĩnh vì anh ta đã làm thế và trở nên vô hại vì thế, nói thật to, mọi người đều nghe thấy.
“Tại sao anh ta cứ nhìn anh trong khi khoác lác dzậy?” Kristen hỏi Thorolf.
Thorolf nén cười. “Chẳng hại gì đâu mà em quan tâm.”
“Không ư?” nàng hỏi ủ ê. “Vậy thì anh không nghe những gì họ nói với nhau đấy”
“Thật vậy, tên khốn kiếp nhỏ tẹo đó nói quá nhanh nên anh chả hiểu tí ti nào. Hắn ta nói gì?”
Kristen nghe một lúc rồi, không thể dừng cái nhìn kinh tởm quét qua mặt nàng. “Họ đề cập một người gọi là Royce. Một người nói anh ta sẽ bắt chúng ta làm nô lệ. Kẻ khoác lác đó thề là anh ta căm ghét hết thảy người Viking đến nổi không để chúng ta sống và sẽ tra tấn chúng ta đến chết ngay khi anh ta quay về.”
Nàng đã không thêm rằng tên khoác lác nhỏ bé đó đã kêu Hunfrith tiếp tục diễn tả việc tra tấn, cho rằng người được gọi là Royce đó sẽ lợi dụng sự khéo léo của người Viking, đối xử với tù nhân như những người Đan Mạch đã làm với vua của East Anglia khi ông bị bắt. Đức vua bị buộc vào thân cây và bị sử dụng cho việc tập luyện bắn cung cho đến khi người ông tua tủa những mũi tên như là một con nhím. Và khi ông được lôi tuột ra khỏi cái cây, vẫn còn sống đấy, lưng ông ấy rách toạc hết, lộ cả xương sườn ra. Quả thật là một kiểu tra tấn khủng khiếp, nhưng một trong những tên canh gác khác đã đề nghị rằng những tù nhân sẽ bị tùng xẻo thành từng miếng một, bắt họ sống càng lâu càng tốt, để nhìn tứ chi đã đứt lìa của mình bị ném cho chó ăn.
Nàng không kể với Thorolf chi tiết đó. Tra tấn là tra tấn, mặc kệ là hình thức nào. Nếu như phải chết khi Royce đến, vậy thì ngay bây giờ phải lên kế hoạch trốn thoát chứ.
Nàng quay lại để nhìn vào cái trụ cao cao chổ họ bị trói quanh đó, đánh giá nó cao bằng 3 người đàn ông. Những sợi dây xích chạy từ mắt cá chân người này đến người kế tiếp dài hơn nàng mong đợi, ít nhất là hai xảy tay, một bước ngu ngốc của người Saxon, vì điều này sẽ cho họ nơi rộng rãi để mà thao diễn.
“Nó chỉ cao bằng 3 người đàn ông, hoặc bốn thôi, leo qua đó chúng ta sẽ tự do” Kristen oang oang.
“Không nghi ngờ gì tại sao họ chắc chắn không bộ ba người nào trong chúng ta có thể xếp thành một hàng thẳng đứng mà không bị thương nặng.”
Ivarr vừa nói, và nàng nhìn anh ta để xem xét vết thương hở trên cái chân mà anh ta chỉ, anh ta không thể nào leo lên đó. Và anh chàng bên cạnh Thorolf thì có cả một mũi của ngọn giáo trên vai.
“Anh có thể vác một người,” Thorolf nói, “Nhưng hành trình sẽ bị chậm lại. chúng ta sẽ có đầy những mũi tên trên lưng khi lên gần tới chổ đó.”
“Anh có thể nhổ cái trụ đó không?” nàng đánh bạo.
“Chúng ta sẽ phải đứng để làm việc đó, và điều đó sẽ cảnh báo cho họ những gì chúng ta làm. Chúng ta có thể đẩy nó qua, nó sẽ ngã dần và họ vẫn sẽ được cảnh báo và lập tức kiếm của họ cắm vào chúng ta. Thậm chí nếu chúng ta thành công, quá nhiều người trong chúng ta sẽ chết và trọng lượng của xác chết cản trở những người còn lại, chúng ta đang bị trói đó. Nếu họ nhanh trí, họ không thèm đến gần để em tước vũ khí của họ đâu, chỉ cần bắn em từ xa là được.”
Kristen lầm bầm trong họng. “Vì thế với cái dây xích đang trói chúng ta, chẳng có hy vọng nào sao?”
“Không cho đến khi thương tích của chúng ta lành lại và có vũ khí trong tay,” Ivarr đáp lại.
“Can đảm lên, Kristen.” Thorolf cười vô tư. “Có thể họ quyết định dùng chúng ta để tập luyện chống lại bọn Đan Mạch đấy.”
“Rồi để chúng ta tiếp tục con đường vui vẻ của chúng ta àh ?”
“Dĩ nhiên.”
Nàng nghi ngờ khả năng đó, nhưng lời nói đùa của Thorolf làm nàng khá hơn mà. Nếu họ chết, thì sẽ chết cùng nhau, và chiến đấu, không thể cam chịu sự tra tấn của người Saxon được. Đó là phong cách của người Viking, và dù nàng là con chiên Thiên Chúa, nàng cũng là một phụ nữ phương bắc.
Nàng sẽ nói nhiều nữa nếu cái cổng gỗ không mở ra đủ cho 2 người đàn ông cưỡi ngựa vào.
Chỉ có một người đáng nhìn, và nàng đã nhìn khi anh chầm chậm quay con chiến mã to lớn màu đen về phía nàng. Khi anh xuống ngựa cách chổ nàng vài feet, nàng kinh ngạc thấy anh cao gần bằng cha nàng, và dĩ nhiên cao hơn hầu hết những người đi cùng nàng. Anh ta trông rất trẻ và không chút gầy gò với chiều cao đó, sức mạnh quyền lực xuyên qua bờ vai và vòm ngực rộng. Chiếc áo chẽn không tay bằng da trông như áo vest ngắn và để lộ đám lông xậm màu trên ngực chạy dài gần như tới cổ, đôi cánh tay to khỏe với những cơ bắp cứng như thép, cánh tay của một chiến binh. Chiếc thắt lưng bó chặt ở eo cho thấy không có chút mỡ nào.
Đôi chân dài cũng to khỏe, bó chặt trong hai chiếc xà cạp khác nhau, thay vì là một như người Viking mang.
Khuôn mặt anh rất rõ nét và đẹp trai không thể tưởng, chiếc mũi thẳng, nét môi cân đối quyến rủ với sự cay nghiệt lờ mờ hiện lên trên chiếc quai hàm vuông không râu nhưng đầy những lông là lông. Mái tóc dầy màu nâu sáng dợn sóng trên vai, tạo thành lọn buông thả qua thái dương và chân mài.
Nhưng đôi mắt anh, chỉ cần nhìn một lần thôi sẽ bị thu hút ngay. Chúng có màu xanh lá cây sậm như thủy tinh, và cũng chứa đầy sự căm ghét và giận giữ khi nhìn qua những tù binh, làm Kristen nín thở khi tia nhìn đó quét qua nàng và không quay đi cho đến khi anh ra lệnh cho một người canh gác, rồi đi về phía tòa nhà lớn và khuất trong đó.
“Tôi không thích cái nhìn của tên đó,” Ivarr nói bên cạnh nàng. “Hắn ta nói gì thế?”
Nhiều người khác cũng thắc mắc cùng vấn đề đó, nhưng Kristen lắc đầu ủ dột. “Anh nói với họ đi, Thorolf.”
“Anh không nghĩ là anh nghe chính xác đâu.” Anh thoái thác.
Kristen trừng mắt với anh ta. Họ có quyền được biết, nhưng Thorolf không nỡ lòng nào mà kể với họ, cũng không tin được những gì anh đã nghe.
Kristen liếc qua Ivarr, nhưng không nhìn được vào mắt anh ta. “Anh ta nói “Sáng mai đem chúng ra giết đi.”
Royce đi vào lâu đài, nhìn thấy người của anh bị thương nằm bừa trên sàn. Anh có thể nói chuyện với từng người sau, ngay lúc này anh lao lên cầu thang ở cuối sảnh và đi thẳng đến phòng của em họ anh.
Alden nằm dài trên giường, chiếc chăn dày trùm lên tận cổ, và quá xanh xao đến độ anh phải kêu lên vì nghĩ rằng cậu ta chết rồi. Những người phụ nữ đang khóc trong phòng như xác định điều đó. Hai người hầu gái Alden thỉnh thoảng kéo vào giường đang đứng khóc ở góc phòng. Meghan, em gái duy nhất của Royce, mới tám tuổi, đang ôm mặt khóc trên chiếc bàn nhỏ. Darrell, em gái của Alden, đang quì bên giường, khuôn mặt cô chìm trong đống chăn, tiếng nức nở tan nát thân hình mãnh mai của cô.
Royce nhìn qua người phụ duy nhất không đang khóc, Eartha Healer. “Cậu ấy chết rồi sao? Ta chậm chân rồi phải không ? ”
Bà vuốt những sợi tóc nâu ra sau và cười với anh. “Chết à? Cậu ta chưa chết. Đừng trù cậu ta chết trước khi tận số chứ ”
Royce đón nhận tin mới với mớ hỗn độn của sự nhẹ nhỏm và giận giữ.
Điên tiết với cách phản ứng của anh. “Ra ngoài đi!” anh gầm lên với bà già ồn ào đó. “Tiết kiệm nước mắt của các người cho đến khi thật sự cần thiết.”
Darrell quay ngoắt lại, mặt cô đỏ au như đôi mắt vậy, ngực phập phồng một cách giận giữ vì cho là bị xúc phạm. “Đó là anh trai em!”
“Đúng, nhưng em làm được gì hay cho cậu ấy với tiếng hét đó hả? Làm sao cậu ta có thể ngủ để mà hồi phục với kiểu ồn ào em tạo nên nãy giờ? Cậu ta không cần nước mắt của em để biết em quan tâm cậu ta thế nào, Darrell.”
Cô lê chân tới đối mặt với anh, cô chẳng cao được đến ngực anh. Nếu cô căng thẳng chắc cô sẽ nện thình thịch vào khuôn ngực đó, thay vào đó cô nghễnh cổ lên liếc anh.
“Anh chẳng có tim, Royce! Tôi luôn cho là thế đấy!”
“Phải không, quý cô? Không có gì ngạc nhiên nếu lời của em làm tổn thương anh. Đi chỉnh lại mặt mũi đi. Em có thể quay lại ngồi với Alden khi em không… nếu em có thể làm thế một cách im lặng.”
Hai cô hầu gái đã biến khỏi phòng rồi. Darrell giờ mới bước ra. Eartha biết bà không bị bao gồm trong mệnh lệnh biến khỏi căn phòng, nhưng bà cũng cúi xuống rổ thảo dược. Royce chuyển cái nhìn sang khuôn mặt nhỏ bé đang hoảng sợ của em gái anh, sắc mặt anh dịu lại.
“Anh không nổi điên với em, bé con, vì thế đừng nhìn anh kiểu đó.” Royce nói dịu dàng,đưa tay ra với cô bé. “Sao em khóc? Bởi vì nghĩ Alden chết rồi à?”
Meghan lao vào vòng tay anh, vòng tay quanh hông anh, vì cô bé chỉ cao đến eo Royce. “Bà Eartha nói anh ấy sẽ không chết, vì thế em chỉ cầu nguyện, nhưng Darrell cứ khóc và…”
“Và cô em họ của chúng ta đã dạy em cái thói quen xấu đó khi em còn bé thế này, bé con. Em có quyền cầu nguyện, vì Alden cần lời cầu nguyện của em để nhanh chóng hồi phục. Nhưng nghĩ xem cậu ấy có muốn em khóc không, khi mà lẽ ra em nên vui vì cậu ta vẫn còn sống sau khi đối mặt với kẻ thù tồi tệ nhất của chúng ta?” Anh không muốn nói nhiều vì sự lạm dụng nước mắt cô bé, nó chỉ là một đứa trẻ nhút nhát sẽ bật khóc chỉ vì một lý do nhỏ tẹo. Thay vào đó anh bế nó lên và lau nước mắt trên đôi má đỏ rần của nó. “Em tới giờ đi ngủ rồi đấy, Meghan, và hãy tiếp tục cầu nguyện cho Alden cho đến khi ngủ nhé. Đi nào!” anh hôn vào trán trước khi thả nó xuống.
“Cảm ơn anh, Royce.” Alden nói yếu ớt ngay khi Meghan đóng cánh cửa lại. “Em không biết đã giờ vờ ngủ bao lâu rồi nữa. Nhưng mỗi lần mở mắt ra, Darrell lại hét lên với em.”
Royce bật cười, kéo ghế lại gần giường. “Seldon, cái tên đáng ghét đó, nói với tôi là cậu bị thương nặng ở ruột đấy, Lạy chúa, tôi không mong là cậu còn sống, đừng nói là còn có thể nói chuyện! ”
Alden cố gắng cười, nhưng chỉ nghiến răng thay vào đó. “gần phía bên bao tử đấy, chút xíu nữa là đổ ruột ra. Chúa ơi, đau! Và em nghĩ thằng nhóc đó có đôi mắt đẹp nhất mà em từng thấy.”
“Mô tả hắn ta xem nào, và nếu hắn là một trong những kẻ ở dưới, tôi sẽ bắt hắn chịu cực hình cho đến chết mới thôi.”
“Cậu ta là cậu nhóc có vẻ mặt thân thiện, Royce, không lẫn vào những người khác đâu.”
“Nếu trẻ con của họ có thể tấn công, chúng có khả năng chết hết,” Royce nói giận dữ.
‘Anh định giết tất cả bọn họ sao?’
“Đúng vậy.”
‘Nhưng tại sao thế?’
Royce quắc mắt. ‘Cậu biết tại sao mà.’
‘Đúng, em biết anh muốn thế, nhưng tại sao anh làm vậy khi mà anh có thể sử dụng họ? Họ đã bại trận. Chúng ta có tàu của họ, và Waite nói với em trên tàu có nhiều hàng hóa có giá trị, bây giờ nó là của anh rồi. Lyman cứ liên tục phàn nàn rằng những tên nô lệ cậu ấy đang dùng không đủ sức để khiêng đá La Mã để xây tường thành. Anh xem chúng ta mất hàng tháng chỉ mang được vài đống vào đây. Anh ta nhỏ cả dãi vì những tên tù nhân khỏe mạnh kia. Đồng ý đi, Royce. Những người Viking chỉ mất một nữa thời gian để xây tường thành đó, nghĩ cũng hay thật, bọn họ được sử dụng để anh em ta tránh người Đan Mạch’
Nét mặt Royce không thay đổi. “Tôi biết cậu và Lyman đã bàn về vấn đề này rồi.”
“Anh ta huyên thuyên về chuyện đó trên đường mang em về đây. Nhưng anh ta đúng mà, Royce. Tại sao lại giết họ khi mà để họ sống và phục vụ chúng ta thì hay hơn chứ.”
“Cậu biết là cậu gần gũi tôi hơn cả anh em ruột, Alden. Sao cậu yêu cầu tôi để họ sống với khả năng họ sẽ bỏ trốn và tàn sát chúng ta khi chúng ta ngủ.”
“Em không yêu cầu. Có thể đề phòng họ trốn mà. Nghĩ lại trước khi anh xử tội họ nhé.”
Cánh cửa mở ra và Darrell xuất hiện, mắt cô ráo hoảnh nhưng vẫn trừng trừng với Royce. Họ lớn lên cùng nhau, cả ba người, Alden nhỏ hơn Royce một tuổi, còn Darrell nhỏ hơn cậu ta hai tuổi. Họ là gia đình duy nhất còn lại của Royce, ngoài Meghan, và anh yêu thương cả hai. Nhưng đôi khi anh ước gì Darrelle biến khỏi tầm nhìn của anh khi anh mất hết kiên nhẫn với cái hờn dỗi và cáu tiết của cô.
“Đấy, anh đã buộc tội em làm anh ấy không ngủ được, nhưng anh đang làm gì đấy, bắt anh ấy nói về những kẻ ngoại tộc dốt nát và ghê tởm đó?”
Royce đảo mắt và cười toe với Alden. “Tôi để cậu cho em gái cậu chăm sóc đấy.”
Alden bắn cho anh cái nhìn chán nản khi Royce rời phòng.
Ngọn đuốc không dành cho tù binh mà cho ba người đàn ông đang canh gác, để họ có thể nhìn rõ tù nhân của mình vì trời tối rồi. Không thức ăn, cũng không có băng gạc để băng bó vết thương. Điềm gỡ đây. Họ cần ăn để có sức mà trốn. Không có thức ăn có nhiều nghĩa lắm, bao gồm việc họ sẽ không sống lâu hơn.
Khả năng đó được khẳng định liền sau đó khi những kẻ canh gác bắt đầu nói chuyện với nhau. Người Saxon, người đi giữa họ, rõ ràng cảm thấy liều lĩnh vì anh ta đã làm thế và trở nên vô hại vì thế, nói thật to, mọi người đều nghe thấy.
“Tại sao anh ta cứ nhìn anh trong khi khoác lác dzậy?” Kristen hỏi Thorolf.
Thorolf nén cười. “Chẳng hại gì đâu mà em quan tâm.”
“Không ư?” nàng hỏi ủ ê. “Vậy thì anh không nghe những gì họ nói với nhau đấy”
“Thật vậy, tên khốn kiếp nhỏ tẹo đó nói quá nhanh nên anh chả hiểu tí ti nào. Hắn ta nói gì?”
Kristen nghe một lúc rồi, không thể dừng cái nhìn kinh tởm quét qua mặt nàng. “Họ đề cập một người gọi là Royce. Một người nói anh ta sẽ bắt chúng ta làm nô lệ. Kẻ khoác lác đó thề là anh ta căm ghét hết thảy người Viking đến nổi không để chúng ta sống và sẽ tra tấn chúng ta đến chết ngay khi anh ta quay về.”
Nàng đã không thêm rằng tên khoác lác nhỏ bé đó đã kêu Hunfrith tiếp tục diễn tả việc tra tấn, cho rằng người được gọi là Royce đó sẽ lợi dụng sự khéo léo của người Viking, đối xử với tù nhân như những người Đan Mạch đã làm với vua của East Anglia khi ông bị bắt. Đức vua bị buộc vào thân cây và bị sử dụng cho việc tập luyện bắn cung cho đến khi người ông tua tủa những mũi tên như là một con nhím. Và khi ông được lôi tuột ra khỏi cái cây, vẫn còn sống đấy, lưng ông ấy rách toạc hết, lộ cả xương sườn ra. Quả thật là một kiểu tra tấn khủng khiếp, nhưng một trong những tên canh gác khác đã đề nghị rằng những tù nhân sẽ bị tùng xẻo thành từng miếng một, bắt họ sống càng lâu càng tốt, để nhìn tứ chi đã đứt lìa của mình bị ném cho chó ăn.
Nàng không kể với Thorolf chi tiết đó. Tra tấn là tra tấn, mặc kệ là hình thức nào. Nếu như phải chết khi Royce đến, vậy thì ngay bây giờ phải lên kế hoạch trốn thoát chứ.
Nàng quay lại để nhìn vào cái trụ cao cao chổ họ bị trói quanh đó, đánh giá nó cao bằng 3 người đàn ông. Những sợi dây xích chạy từ mắt cá chân người này đến người kế tiếp dài hơn nàng mong đợi, ít nhất là hai xảy tay, một bước ngu ngốc của người Saxon, vì điều này sẽ cho họ nơi rộng rãi để mà thao diễn.
“Nó chỉ cao bằng 3 người đàn ông, hoặc bốn thôi, leo qua đó chúng ta sẽ tự do” Kristen oang oang.
“Không nghi ngờ gì tại sao họ chắc chắn không bộ ba người nào trong chúng ta có thể xếp thành một hàng thẳng đứng mà không bị thương nặng.”
Ivarr vừa nói, và nàng nhìn anh ta để xem xét vết thương hở trên cái chân mà anh ta chỉ, anh ta không thể nào leo lên đó. Và anh chàng bên cạnh Thorolf thì có cả một mũi của ngọn giáo trên vai.
“Anh có thể vác một người,” Thorolf nói, “Nhưng hành trình sẽ bị chậm lại. chúng ta sẽ có đầy những mũi tên trên lưng khi lên gần tới chổ đó.”
“Anh có thể nhổ cái trụ đó không?” nàng đánh bạo.
“Chúng ta sẽ phải đứng để làm việc đó, và điều đó sẽ cảnh báo cho họ những gì chúng ta làm. Chúng ta có thể đẩy nó qua, nó sẽ ngã dần và họ vẫn sẽ được cảnh báo và lập tức kiếm của họ cắm vào chúng ta. Thậm chí nếu chúng ta thành công, quá nhiều người trong chúng ta sẽ chết và trọng lượng của xác chết cản trở những người còn lại, chúng ta đang bị trói đó. Nếu họ nhanh trí, họ không thèm đến gần để em tước vũ khí của họ đâu, chỉ cần bắn em từ xa là được.”
Kristen lầm bầm trong họng. “Vì thế với cái dây xích đang trói chúng ta, chẳng có hy vọng nào sao?”
“Không cho đến khi thương tích của chúng ta lành lại và có vũ khí trong tay,” Ivarr đáp lại.
“Can đảm lên, Kristen.” Thorolf cười vô tư. “Có thể họ quyết định dùng chúng ta để tập luyện chống lại bọn Đan Mạch đấy.”
“Rồi để chúng ta tiếp tục con đường vui vẻ của chúng ta àh ?”
“Dĩ nhiên.”
Nàng nghi ngờ khả năng đó, nhưng lời nói đùa của Thorolf làm nàng khá hơn mà. Nếu họ chết, thì sẽ chết cùng nhau, và chiến đấu, không thể cam chịu sự tra tấn của người Saxon được. Đó là phong cách của người Viking, và dù nàng là con chiên Thiên Chúa, nàng cũng là một phụ nữ phương bắc.
Nàng sẽ nói nhiều nữa nếu cái cổng gỗ không mở ra đủ cho 2 người đàn ông cưỡi ngựa vào.
Chỉ có một người đáng nhìn, và nàng đã nhìn khi anh chầm chậm quay con chiến mã to lớn màu đen về phía nàng. Khi anh xuống ngựa cách chổ nàng vài feet, nàng kinh ngạc thấy anh cao gần bằng cha nàng, và dĩ nhiên cao hơn hầu hết những người đi cùng nàng. Anh ta trông rất trẻ và không chút gầy gò với chiều cao đó, sức mạnh quyền lực xuyên qua bờ vai và vòm ngực rộng. Chiếc áo chẽn không tay bằng da trông như áo vest ngắn và để lộ đám lông xậm màu trên ngực chạy dài gần như tới cổ, đôi cánh tay to khỏe với những cơ bắp cứng như thép, cánh tay của một chiến binh. Chiếc thắt lưng bó chặt ở eo cho thấy không có chút mỡ nào.
Đôi chân dài cũng to khỏe, bó chặt trong hai chiếc xà cạp khác nhau, thay vì là một như người Viking mang.
Khuôn mặt anh rất rõ nét và đẹp trai không thể tưởng, chiếc mũi thẳng, nét môi cân đối quyến rủ với sự cay nghiệt lờ mờ hiện lên trên chiếc quai hàm vuông không râu nhưng đầy những lông là lông. Mái tóc dầy màu nâu sáng dợn sóng trên vai, tạo thành lọn buông thả qua thái dương và chân mài.
Nhưng đôi mắt anh, chỉ cần nhìn một lần thôi sẽ bị thu hút ngay. Chúng có màu xanh lá cây sậm như thủy tinh, và cũng chứa đầy sự căm ghét và giận giữ khi nhìn qua những tù binh, làm Kristen nín thở khi tia nhìn đó quét qua nàng và không quay đi cho đến khi anh ra lệnh cho một người canh gác, rồi đi về phía tòa nhà lớn và khuất trong đó.
“Tôi không thích cái nhìn của tên đó,” Ivarr nói bên cạnh nàng. “Hắn ta nói gì thế?”
Nhiều người khác cũng thắc mắc cùng vấn đề đó, nhưng Kristen lắc đầu ủ dột. “Anh nói với họ đi, Thorolf.”
“Anh không nghĩ là anh nghe chính xác đâu.” Anh thoái thác.
Kristen trừng mắt với anh ta. Họ có quyền được biết, nhưng Thorolf không nỡ lòng nào mà kể với họ, cũng không tin được những gì anh đã nghe.
Kristen liếc qua Ivarr, nhưng không nhìn được vào mắt anh ta. “Anh ta nói “Sáng mai đem chúng ra giết đi.”
Royce đi vào lâu đài, nhìn thấy người của anh bị thương nằm bừa trên sàn. Anh có thể nói chuyện với từng người sau, ngay lúc này anh lao lên cầu thang ở cuối sảnh và đi thẳng đến phòng của em họ anh.
Alden nằm dài trên giường, chiếc chăn dày trùm lên tận cổ, và quá xanh xao đến độ anh phải kêu lên vì nghĩ rằng cậu ta chết rồi. Những người phụ nữ đang khóc trong phòng như xác định điều đó. Hai người hầu gái Alden thỉnh thoảng kéo vào giường đang đứng khóc ở góc phòng. Meghan, em gái duy nhất của Royce, mới tám tuổi, đang ôm mặt khóc trên chiếc bàn nhỏ. Darrell, em gái của Alden, đang quì bên giường, khuôn mặt cô chìm trong đống chăn, tiếng nức nở tan nát thân hình mãnh mai của cô.
Royce nhìn qua người phụ duy nhất không đang khóc, Eartha Healer. “Cậu ấy chết rồi sao? Ta chậm chân rồi phải không ? ”
Bà vuốt những sợi tóc nâu ra sau và cười với anh. “Chết à? Cậu ta chưa chết. Đừng trù cậu ta chết trước khi tận số chứ ”
Royce đón nhận tin mới với mớ hỗn độn của sự nhẹ nhỏm và giận giữ.
Điên tiết với cách phản ứng của anh. “Ra ngoài đi!” anh gầm lên với bà già ồn ào đó. “Tiết kiệm nước mắt của các người cho đến khi thật sự cần thiết.”
Darrell quay ngoắt lại, mặt cô đỏ au như đôi mắt vậy, ngực phập phồng một cách giận giữ vì cho là bị xúc phạm. “Đó là anh trai em!”
“Đúng, nhưng em làm được gì hay cho cậu ấy với tiếng hét đó hả? Làm sao cậu ta có thể ngủ để mà hồi phục với kiểu ồn ào em tạo nên nãy giờ? Cậu ta không cần nước mắt của em để biết em quan tâm cậu ta thế nào, Darrell.”
Cô lê chân tới đối mặt với anh, cô chẳng cao được đến ngực anh. Nếu cô căng thẳng chắc cô sẽ nện thình thịch vào khuôn ngực đó, thay vào đó cô nghễnh cổ lên liếc anh.
“Anh chẳng có tim, Royce! Tôi luôn cho là thế đấy!”
“Phải không, quý cô? Không có gì ngạc nhiên nếu lời của em làm tổn thương anh. Đi chỉnh lại mặt mũi đi. Em có thể quay lại ngồi với Alden khi em không… nếu em có thể làm thế một cách im lặng.”
Hai cô hầu gái đã biến khỏi phòng rồi. Darrell giờ mới bước ra. Eartha biết bà không bị bao gồm trong mệnh lệnh biến khỏi căn phòng, nhưng bà cũng cúi xuống rổ thảo dược. Royce chuyển cái nhìn sang khuôn mặt nhỏ bé đang hoảng sợ của em gái anh, sắc mặt anh dịu lại.
“Anh không nổi điên với em, bé con, vì thế đừng nhìn anh kiểu đó.” Royce nói dịu dàng,đưa tay ra với cô bé. “Sao em khóc? Bởi vì nghĩ Alden chết rồi à?”
Meghan lao vào vòng tay anh, vòng tay quanh hông anh, vì cô bé chỉ cao đến eo Royce. “Bà Eartha nói anh ấy sẽ không chết, vì thế em chỉ cầu nguyện, nhưng Darrell cứ khóc và…”
“Và cô em họ của chúng ta đã dạy em cái thói quen xấu đó khi em còn bé thế này, bé con. Em có quyền cầu nguyện, vì Alden cần lời cầu nguyện của em để nhanh chóng hồi phục. Nhưng nghĩ xem cậu ấy có muốn em khóc không, khi mà lẽ ra em nên vui vì cậu ta vẫn còn sống sau khi đối mặt với kẻ thù tồi tệ nhất của chúng ta?” Anh không muốn nói nhiều vì sự lạm dụng nước mắt cô bé, nó chỉ là một đứa trẻ nhút nhát sẽ bật khóc chỉ vì một lý do nhỏ tẹo. Thay vào đó anh bế nó lên và lau nước mắt trên đôi má đỏ rần của nó. “Em tới giờ đi ngủ rồi đấy, Meghan, và hãy tiếp tục cầu nguyện cho Alden cho đến khi ngủ nhé. Đi nào!” anh hôn vào trán trước khi thả nó xuống.
“Cảm ơn anh, Royce.” Alden nói yếu ớt ngay khi Meghan đóng cánh cửa lại. “Em không biết đã giờ vờ ngủ bao lâu rồi nữa. Nhưng mỗi lần mở mắt ra, Darrell lại hét lên với em.”
Royce bật cười, kéo ghế lại gần giường. “Seldon, cái tên đáng ghét đó, nói với tôi là cậu bị thương nặng ở ruột đấy, Lạy chúa, tôi không mong là cậu còn sống, đừng nói là còn có thể nói chuyện! ”
Alden cố gắng cười, nhưng chỉ nghiến răng thay vào đó. “gần phía bên bao tử đấy, chút xíu nữa là đổ ruột ra. Chúa ơi, đau! Và em nghĩ thằng nhóc đó có đôi mắt đẹp nhất mà em từng thấy.”
“Mô tả hắn ta xem nào, và nếu hắn là một trong những kẻ ở dưới, tôi sẽ bắt hắn chịu cực hình cho đến chết mới thôi.”
“Cậu ta là cậu nhóc có vẻ mặt thân thiện, Royce, không lẫn vào những người khác đâu.”
“Nếu trẻ con của họ có thể tấn công, chúng có khả năng chết hết,” Royce nói giận dữ.
‘Anh định giết tất cả bọn họ sao?’
“Đúng vậy.”
‘Nhưng tại sao thế?’
Royce quắc mắt. ‘Cậu biết tại sao mà.’
‘Đúng, em biết anh muốn thế, nhưng tại sao anh làm vậy khi mà anh có thể sử dụng họ? Họ đã bại trận. Chúng ta có tàu của họ, và Waite nói với em trên tàu có nhiều hàng hóa có giá trị, bây giờ nó là của anh rồi. Lyman cứ liên tục phàn nàn rằng những tên nô lệ cậu ấy đang dùng không đủ sức để khiêng đá La Mã để xây tường thành. Anh xem chúng ta mất hàng tháng chỉ mang được vài đống vào đây. Anh ta nhỏ cả dãi vì những tên tù nhân khỏe mạnh kia. Đồng ý đi, Royce. Những người Viking chỉ mất một nữa thời gian để xây tường thành đó, nghĩ cũng hay thật, bọn họ được sử dụng để anh em ta tránh người Đan Mạch’
Nét mặt Royce không thay đổi. “Tôi biết cậu và Lyman đã bàn về vấn đề này rồi.”
“Anh ta huyên thuyên về chuyện đó trên đường mang em về đây. Nhưng anh ta đúng mà, Royce. Tại sao lại giết họ khi mà để họ sống và phục vụ chúng ta thì hay hơn chứ.”
“Cậu biết là cậu gần gũi tôi hơn cả anh em ruột, Alden. Sao cậu yêu cầu tôi để họ sống với khả năng họ sẽ bỏ trốn và tàn sát chúng ta khi chúng ta ngủ.”
“Em không yêu cầu. Có thể đề phòng họ trốn mà. Nghĩ lại trước khi anh xử tội họ nhé.”
Cánh cửa mở ra và Darrell xuất hiện, mắt cô ráo hoảnh nhưng vẫn trừng trừng với Royce. Họ lớn lên cùng nhau, cả ba người, Alden nhỏ hơn Royce một tuổi, còn Darrell nhỏ hơn cậu ta hai tuổi. Họ là gia đình duy nhất còn lại của Royce, ngoài Meghan, và anh yêu thương cả hai. Nhưng đôi khi anh ước gì Darrelle biến khỏi tầm nhìn của anh khi anh mất hết kiên nhẫn với cái hờn dỗi và cáu tiết của cô.
“Đấy, anh đã buộc tội em làm anh ấy không ngủ được, nhưng anh đang làm gì đấy, bắt anh ấy nói về những kẻ ngoại tộc dốt nát và ghê tởm đó?”
Royce đảo mắt và cười toe với Alden. “Tôi để cậu cho em gái cậu chăm sóc đấy.”
Alden bắn cho anh cái nhìn chán nản khi Royce rời phòng.