Chương : 10
Một phụ nữ lớn tuổi đến chăm sóc vết thương cho họ. Người bà dơ bẩn và tóc ta rối bù, mặc chiếc váy chật, dài tay, với cái áo choàng không tay, ngắn hơn, phủ lên, không thắt lưng, làm nó trông như cái bao tải ấy. Bà đi khá thẳng lưng so với tuổi tác, giới thiệu tên bà là Eartha. Tâm tính của bà vẻ như bà là người sống theo cách bà muốn, và vì thế bà táo bạo, và xấc xược, và chẳng sợ gì cả, như thể bà chẳng quan tâm việc bà làm sẽ gây quả như thế nào.
Kristen bị bà làm ấn tượng và cùng lúc cảnh giác với bà. Nàng quan sát Eartha xô đẩy mọi người xung quanh, bọn người trông như tên khổng lồ bên cạnh người đàn bà nhỏ nhắn và cười cợt những tiếng càu nhàu hay những lời chói tai. Nàng cảnh giác vì biết sau cùng bà cũng sẽ đến chổ nàng, xem xét cái đầu vẻ như bị thương của nàng, nàng không thể để việc này xảy ra.
Kristen cũng không ở trạng thái tốt gì, vì nóng, cái mà không ai trong số họ cảm thấy cả. Nhiều người trong số họ đã xé toạc xà cạp, nàng cũng rất muốn làm thế, nàng biết là nàng không dám rồi. Nàng cũng cảm thấy xót cho Eartha, mặc những 2 cái áo choàng, và không nghi ngờ gì là có một cái áo lót nữa, ngoại trừ việc bà chẳng phiền gì cái nóng cả. Người Saxon có lẽ quen rồi.
Eartha đã xong với Ivarr và ngồi xổm xuống kế bên Kristen, ra dấu rằng nàng nên chỉ cho bà nàng đau ở đâu, ngoài vết thương ở trên đầu, bà cho là thế vì hằng hà máu là máu trên người nàng. Kristen chỉ lắc đầu. Đáp lại, Eartha chạm vào miếng băng trên đầu. Kristen đẩy tay bà ra xa. Khi Eartha cố thêm lần nữa để gỡ miếng băng ra, Kristen nhảy lên, cao hơn hẳn người phụ nữ nhỏ bé này, và hy vọng rằng vóc người của nàng sẽ ngăn được người hộ lý này. Nhưng không. Nàng phải túm chặt cổ tay Eartha lại để ngăn tay bà chạm vào đầu nàng. Vì điều này mà nàng cảm thấy một mũi kiếm chỉa vào hông.
Nhiều người chiến binh Viking khác đứng lên, tên canh gác đến để bảo vệ Eartha lùi bước. Anh ta đã bị dọa đủ để gọi viện binh ngay tức thì.
Kristen rên rỉ, thấy hậu quả những gì nàng gây ra, dù nó chả giúp được gì sất. 7 người Saxon chạy về phía họ với những thanh kiếm rút ra khỏi bao rồi. Nàng vẫn ngoan cố liếc qua Eartha, rồi buông bà ra. Thorolf giờ mới ngăn người đàn bà này lại, kéo Kristen ra sau lưng anh.
Thật may, những người Saxon chùn bước khi đến chổ tù nhân của họ và thấy Eartha không còn bị đe dọa nữa. “ Có chuyện gì vậy?” Hunfrith gặng hỏi.
“Cậu nhóc đó không cho ta chạm vào vết thương,” bà phàn nàn.
Hunfrith chờ Thorolf giải thích, anh nói đơn giản, “Đang hồi phục. Để yên đi.”
Hunfrith càu nhàu, rồi quắc mắc với Eartha vì làm bọn họ bực dọc. “Được rồi, nếu hắn ta có thể nhảy lên theo cách đó, hắn không cần bà đâu, bà già ạ.”
“Cũng nên thay băng chứ,” bà khăng khăng. “Nó đầy máu thế kia.”
“Tôi nói thôi đi mà. Chăm sóc người nào cần ấy. Để những người khác yên.” Anh ta nói thêm với Thorolf, “Cảnh báo bạn ngươi từ giờ trở đi đừng có động tay động chân đấy”
Hunfrith rõ ràng không muốn gây chuyện khi mà quá nhiều chiến binh Viking sẳn sàng bảo vệ cậu nhóc này. Nhưng Eartha thì không thích thế, vừa bỏ đi vừa càu nhàu rằng thằng nhóc đó cứ như con gái. Một người khác nhận xét rằng đó có thể là lý do tại sao bọn Viking mang cậu ta theo, và họ cười khoái trá với nhau.
Hai gò má của Kristen đỏ hồng lên khi nghe lời đó. Khi Thorolf thấy và hỏi tại sao, Kristen chỉ lắc đầu, mặt càng đỏ hơn. Anh chỉ cố ý chọc nàng, ngăn nàng lại bắt nàng trả lời, bởi vì rất hiếm khi Kristen bối rối mà. Nhưng nàng đẩy tay anh ra và dùng dằn ngồi xuống, xoay lưng lại với anh.
Rồi từ vị trí đó, mắt nàng lang thang qua lâu đài, và nàng thấy một người đàn ông đang đứng quan sát họ từ cửa sổ trên gác. Mặt anh ta khuất bóng vì thế nàng không thể đoán anh ta là ai, nhưng nó làm nàng không thoải mái khi biết có một người khác, ngoài những tên lính gác, có thể giám sát họ. Nàng có thể bị chú ý với vị trí đó bất cứ khi nào nàng nói chuyện với Thorolf hay những người khác. Nàng nên cẩn thận hơn từ giờ, biết rằng bất cứ ai ở lâu đài cũng có thể theo dõi họ.
Họ được cho ăn sau khi Eartha rời khỏi, vài người trong số họ, những người đã mất giày bởi vì hoặc là chúng còn mới,hoặc là do nó tốt, được trả lại, dù là không thể mang choàng qua dây xích. Tình hình được cải thiện buổi trưa hôm đó, khi người thợ rèn đến chổ họ.
Những cái nẹp sắt trên mắt cá được tháo ra và thay bằng những cái mới, với một dây xích ngắn được hàn cố định trên mỗi bộ.
Những cái nẹp được đóng chắc chắn nhưng có một cái lỗ khóa trên đó, dù không thấy chìa khóa đâu. Trên mỗi cái nẹp sắt lại có một cái vòng sắt khác để cho sợi dây xích luồn qua. Sợi dây chỉ dài 20 feet, nối liền hai cái vòng ở hai chân, vòng tròn quanh cái trụ trở nên hẹp hơn trước nhiều, làm vị trí của họ có vẻ quá hạn chế rồi.
Kristen căm phẩn với sự đề phòng mới này. Nàng cho rằng sợi dây xích dài thoòng này sẽ được tháo ra khi họ làm việc, nhưng sợi xích ngắn giữa hai chân chỉ cho phép những bước ngắn, chắc chắn là được bước vội rồi, và nàng có thể tưởng tượng tất cả bọn họ sẽ vấp, rồi ngã vì phải tập cho quen kiểu đi tập tễnh, chân sẽ rã ra mất, nhưng có lẽ đó là kiểu mà bọn người Saxon muốn.
Như những người khác, Kristen nhận lại đôi boot dù lông thú đính trên đó bị bứt mất rồi. Nhưng ít nhất nó cũng giúp chân trần của nàng không bị trầy xướt. Những cái nẹp quá chật, tuy nhiên, sau cùng thì cũng phải đeo nó qua đôi boot da mềm mại. Vì mắt cá chân nàng nhỏ hơn quá nhiều so với người khác, ông thợ rèn đã phải làm một đôi đặc biệt cho nàng, quá nhỏ đến nổi nàng tưởng nó được làm cho một cậu bé.
Tối đó trời mưa, và bị bỏ quên ngoài trời như thế đấy, tất cả bọn họ đều khổ sở vì mưa như trút nước. Kristen là thảm nhất vì cố gắng vô ích để bảo vệ miếng băng trên đầu khỏi bị tẩy sạch máu. Thorolf cuối cùng cũng cười nhạo nổ lực của nàng rồi cũng giúp bằng cách vòng cánh tay anh qua đầu và nằm nữa người trên đầu nàng. Điều này giữ miếng băng khô ráo nhưng lại tạo ra một đêm rất khó chịu.
Từ trên cửa sổ, Royce quan sát cảnh tượng dưới sân. Anh thấy thằng nhóc cố tránh bị che phủ và đẩy Thorolf ra, thấy tên Viking to lớn hơn vỗ lưng hắn ta và hét gì đó vào tai thằng nhóc, rồi lại dùng cánh tay che đầu cho nó, nên buộc phải nằm nửa người lên đó. Bọn chúng vẫn như thế sau đó, như những tên khác. Đám canh gác đã dựng một mái hiên tránh mưa ở phía trước nhà kho. Phần còn lại của cái sân đầy bùn là bùn, yên tĩnh.
“Eartha nói tên nào đã tấn công bà?”
Royce lơ đảng nhìn Darrelle. Cô đang đứng cạnh anh bên cửa sổ, đang dẹp mấy cái xúc xắc họ vừa chơi xong.
“Người Viking không tấn công bà. Hắn ta chỉ không cho bà chữa trị vết thương thôi.”
“Nhưng bà ấy nói…”
“Anh nhìn thấy tất cả, Darrelle, bà lão đó phóng đại đấy.”
“Nếu hắn ta tấn công em, hy vọng anh không tiếp nhận điều đó nhẹ nhàng thế.” Cô làu bàu.
“Anh sẽ không thế.” Anh nói, cười toe.
“Hắn ta là ai nào?”
“Lúc này em không thấy cậu ta đâu.”
“Alden nói đó chỉ là một cậu bé thôi. Cậu ta kia phải không?”
“Đúng đấy, người trẻ nhất trong số họ.”
“Lẽ ra anh phải quất cậu ta lúc thấy cậu ta tấn công Eartha mới phải.”
“Quá nhiều người sẳn sàng bảo vệ cậu ta. Điều đó không đạt mục đích gì nhưng lại gây thương tổn nhiều hơn.”
“Em cho là thế.” Cô đồng ý, dù là có chút miễn cưỡng. “Họ sẽ không thể xây tường thành cho chúng ta khi đang chết dần. Tường thành quan trọng hơn mà. Bọn họ ít người và có thể kiểm soát, nhưng bọn Đan Mạch thì nhiều.”
Royce cười nhỏ. “Anh biết Alden đã thuyết phục được em rằng bọn họ là cần thiết”
“Anh có lẽ đã giết hết bọn chúng rồi.” cô nhắc anh với nụ cười ngạo mạn làm anh bật cười. “Ít nhất anh cũng nhận ra rằng tốt hơn nên để họ sống phục vụ anh.”
“Không phải đến giờ em kiểm tra Alden rồi sao?” Royce cố ý nhắc khéo cô.
Darrelle rít lưỡi bực tức. “Anh chỉ cần bảo em đi là được mà.”
“Anh đâu bất lịch sự thế,” anh đáp một cách ngây thơ, đẩy cô ra cửa.
Royce thường đứng ở cửa sổ nhìn người Viking làm việc. Đó là biểu hiện anh chưa chấp nhận sự có mặt của họ ở Wyndhurst đến nổi anh cảm thấy khó chịu trừ khi họ ở trong tầm mắt anh. Anh không ủng hộ việc dùng họ để xây tường thành như Alden và Lyman, vì anh sẽ giáp mặt bọn Đan Mạch trên biên giới Wessex khi trận chiến đó đến, và anh không biết chắc chúng có đi quá xa tới phía nam để hủy hoại Wyndhurst không.
Nhưng từ khi vua Alfred muốn các lãnh chúa của ông củng cố đất đai, và từ khi họ có nhiều đá ở tàn tích của người Roman cổ gần đây, anh nhất trí rằng nên xây một tường thành bằng đá, dù có bao giờ cần nó hay không. Và những người Viking sẽ bố trí những hòn đá mà người làm của anh đã mang về đây, như thế công việc sẽ hoàn tất trong vòng một tuần.
“Meghan nói với em việc này đã trở thành thói quen của anh, anh họ à.”
Royce quay lại nhìn Alden đang đứng ở cửa. “Cậu dậy sớm vậy à?”
Alden làu bàu. “Không phải anh cũng vậy sao. Em được những người phụ nữ chiều chuộng đủ rồi.”
Royce cười toe với anh chàng trẻ tuổi này khi Alden đang chầm chậm đến bên cánh cửa sổ đang mở cạnh anh. “Hoan nghênh cậu đấy, vì một mình tôi đã nghiền ngẫm ở đây quá nhiều rồi. Nhưng lại chúa, tôi không thể không cảm thấy họ sẽ cố gắng làm gì đó bởi vì họ gần như đã hồi phục rồi, vì thế tôi đã đứng đây quan sát họ. Chỉ còn hai người không thể khiêng đá một cách dể dàng thôi.”
Alden dựa vào cửa sổ và huýt sáo vào những gì cậu ta nhìn thấy dưới sân. “Đúng vậy! chúng ta cần nhiều đá hơn đấy.”
“Chính xác,” Royce miễn cưỡng thừa nhận. “Chỉ hai người họ là có thể khiêng một tảng đá to thế trong khi ta phải có 5 người mới làm được. Trong cùng khoảng thời gian, những người nô lệ vẫn không hoàn thành mái hiên kế bên nhà kho mà tôi bảo họ xây cho bọn Viking. Chỉ vài ngày nữa, vào buổi tối,chúng ta sẽ nhốt trong ở đó.”
“Anh lo lắng quá nhiều rồi, Royce. Bọn họ có thể làm gì khi bị xích như thế chứ?”
“Chỉ cần một cái búa để chặt những sợi xích đó, em họ của tôi. Một trong số họ với tay không cũng có thể đè bẹp hai người đàn ông trước khi người thứ rút kiếm ra. Và những tên ngốc đó vẫn đến gần chúng dù tôi đã cảnh báo họ tránh xa ra. Nếu những người Viking quyết tìm tự do, mà tôi không nghi ngờ gì việc họ sẽ làm thế, rồi cũng đến lúc họ cố gắng thôi, và khi họ làm thế sẽ có nhiều người chết đấy.”
“Đốt con tàu đi và để họ biết họ gần biển thế nào.” Alden đề nghị.
Royce làu bàu.”Tôi ngạc nhiên là không ai nói cho cậu nghe nó đã bị đốt rồi.”
“Vậy thì những gì anh cần là thuyết phục họ phục tùng anh,” Alden đáp lại.
“Vâng, nhưng cậu nói gì cơ?”
“Anh có thể bắt chỉ huy của họ mà. Nếu họ nghĩ rằng anh sẽ giết hắn khi có dấu hiệu của một cuộc nổi loạn, điều đó sẽ…”
“Không đâu, Alden. Tôi đã nghĩ qua nhưng họ nói tên chỉ huy đó chết rồi. Con tàu đó là của cha hắn ta. Họ đã chọn một chỉ huy mới trong số còn lại, và sẽ lại chọn người khác nếu tôi tách tên đó ra.”
“Họ nói hắn ta chết à?” Alden nhíu mài suy nghĩ. “Nếu hắn ta chưa chết thì sao?”
“Cái gì?” Royce la lên.
“Nếu hắn ta ẩn trong số họ, tại sao họ phải nói cho anh biết và liều lĩnh để mất anh ta vì những gì em đã đề xuất với anh chứ.”
“Chúa ơi, tôi đã không nghĩ tới chuyện đó.” Nhưng Royce nhăn mặt. “Không đâu. Chỉ có một người mà bọn họ cứ xúm xích, một thằng nhóc thôi. Họ bảo bọc thằng nhóc đó như một đứa trẻ.”
Ban đầu anh nghĩ rằng thằng nhãi đó chỉ là em trai của Thorolf, và đó là lý do tại sao gã đàn ông to lớn đó nâng niu nó. Nhưng khi bọn chúng bắt đầu xây tường thành, tất cả có vẻ đều chăm sóc nó, ngăn lính gác thúc vào nó, dành lấy những tản đá nặng và đẩy nó tới những tản nhỏ hơn, có hai hoặc nhiều hơn chạy tới giúp nó đứng lên nếu nó bị ngã. Nhưng thật khốn kiếp nếu nó không là người bẩn nhất trong số họ, không bao giờ tắm. Bọn họ vẫn nuông chiều nó.
“Nó có thể là chỉ huy không nhỉ?” Alden mạo muội hỏi, vừa nhìn Royce vừa ngồi xuống trong khi những tản đá cuối cùng được chuyển đến nơi Layman chỉ.
“Cậu mất trí hả, em họ của tôi? Nó chỉ là một thằng nhóc có gương mặt dể thRoyce quắt mắt. Đơn giản là thế? Vua của anh cũng nhỏ hơn anh vài tuổi đó thôi. Nhưng Alfred đã là quyền chỉ huy thứ hai từ khi mới 16 tuổi. Đây lại là một cậu bé không có kinh nghiệm cần được chăm sóc. Nhưng cậu bé không có chút kinh nghiệm này đã đánh trọng thương Alden, và Alden lại là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm như Royce vậy. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, tất cả bọn họ ngưng mọi việc đang làm mỗi khi thằng nhóc đó bị chú ý, như thể họ đợi, sẳn sàng bảo vệ nó nếu cần.
“Tôi nghĩ đã đến lúc phải nói chuyện với Thorolf.” Royce nói cụt lủn.
“Hắn ta là người nào vậy?”
Royce chỉ ra cửa sổ. “Đàng kia, người vừa gọi thằng bé đấy. Anh ta là người duy nhất hiểu ngôn ngữ chúng ta, dù không rõ lắm. ”
“Có vẻ Lyman xong việc hôm nay với họ rồi đấy” Alden nhận xét.
“Đúng đấy, ngày mai cậu ta sẽ chở họ đến khu tàn tích để lấy thêm đá. Có nghĩa là tôi lại lãng phí thêm vài người để canh gác họ.”
Cả hai quan sát một lúc khi lính gác đi bên cạnh họ, thúc họ đi nhanh vì cái trụ. Royce bỏ đi nhưng dừng lại bởi tiếng hét của Alden.
“Em nghĩ anh có vấn đề rồi.”
Royce quay lại. Anh thấy một người trong họ bị ngã, và Hunfrith đá để thúc hắn ta dậy. Anh không phải đoán đó là ai vì cả nhóm bọn họ đều dừng lại. Thorolf hét vào mặt Hunfrith, rồi cậu ta ngã sóng xoài dưới đất. Thằng nhóc đứng dậy phủi bụi trên tay xuống, và bọn họ cười ầm lên khi tiếp tục bước đi.
“Tôi đã bảo tên ngốc đó để bọn họ yên đi.” Royce rít lên giữa tiếng nghiến răng. “Cậu ta may mắn đấy vì bọn họ không tước vũ khí khi cậu ấy bị ngã.”
“Ôi lạy chúa,” Alden hét lên, “Anh ta cố ý tấn công một thằng bé!”
Royce cũng nhìn thấy Hunfrith đứng dậy và rút kiếm ra, nhưng anh đã chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Thế mà khi anh ra đến sân, sự việc đã xảy ra rồi. Một người lính gác đã kêu gọi sự giúp đỡ, và những lính bắn cung đã bao vây nhóm người Viking ở khoảng cách an toàn. Ba người lính gác đã đe dọa Ohthere, người đang ôm chặt Hunfrith như thể có thể bẽ gãy lưng cậu ta, dù là tên Viking này không có vẻ gì là dùng quá nhiều sức lúc này.
Thorolf đang nói nhỏ với Ohthere. Thằng nhóc nhỏ kia dường như không có ý kiến gì, cho đến khi Royce cuối cùng cũng thấy nó ló qua vai những người đứng trước mặt mình. Nó bị xô vào giữa nhóm.
“Nói hắn ta bỏ người của ta xuống, Thorolf, hoặc là ta sẽ phải giết hắn đấy.” Royce nói chậm rãi để Thorolf hiểu. Anh ta đang nhìn Ohthere, người đang nhìn chầm chầm lại anh với khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. “Nói ngay đi, Thorolf.”
“Tôi đã nói rồi,” Thorolf đáp và cố giải thích. “Em họ của Ohthere. Đừng tấn công em họ của Ohthere.”
Mắt Royce quay sang Thorolf. “Hắn ta là anh họ của thằng nhóc đó?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi là gì của nó?”
“Bạn.”
“Thằng nhóc đó là chỉ huy của các người phải không, Thorolf?”
Thorolf kinh ngạc khi nghe câu đó, rồi toe toet cười và dịch lại cho những người khác nghe, bọn họ bắt đầu phá lên cười. Cười ít nhất cũng làm giảm căng thẳng. Thậm chí Ohthere cũng tủm tỉm và thả Hunfrith ra. Royce túm cổ áo đỡ cậu ta dậy và đẩy cậu ta khỏi đám đông đó.
Kiếm của Hunfrith nằm dưới đất giữa Royce và Ohthere. Anh nhặt lên, cắm xuống đất theo lối không đe dọa.
“Chúng ta có một vấn đề, Thorolf,” anh nói nhỏ. “Ta không ra lệnh người của tôi tấn công.”
“Hunfrith đã ra tay trước.”
“Vâng, ta biết.” Royce thừa nhận. “Ta tin là lòng tự trọng của cậu ta đang chịu đựng.”
“Cố ý ngáng chân…đá…đáng đời,” Thorolf điên tiết bẻ lại.
Royce mất một lúc mới tiêu hóa được mớ thông tin vừa nghe. “Nếu cậu ta đá thằng nhóc đó, có thể cậu ta đáng bị đánh như thế. Nhưng thằng nhóc đó đáng bị hơn thế đấy.”
“Không có.”
“Không à? Có lẽ ta tách nó ra khỏi các người và giao cho nó việc nhẹ hơn….”
“Không được!”
Đôi chân mài sậm màu của Royce nhíu lại. “Gọi nó ra đây. Để nó quyết định.”
“Nó bị câm.”
“Ta biết. Nhưng nó hiểu cậu muốn nói gì, đúng không nào? Ta thấy ngươi thường nói chuyện với nó. Gọi nó ra, Thorolf.”
Thorolf vàng hoe giả vờ lờ đi, không nói gì thêm. Royce quyết định bất ngờ trước khi Thorolf thuật lại những gì anh bảo anh ta nói. Anh đẩy những người khác qua một bên, túm lấy vai thằng nhóc và kéo nó ra khỏi nhóm. Ohthere định kéo nó lại nhưng ngừng lại khi Royce dí kiếm vào cổ nó để uy hiếp.
Royce nhìn thẳng vào Thorolf, mắt anh nheo lại giận dữ. “Ta cho rằng ngươi nói dối về thân phận người này, Viking. Giờ thì nói đi, nó là ai?”
Thorolf không nói gì. Nhiều lính gác đã bước lên, một ngọn giáo dài ngăn anh lại gần Royce. Những tên khác thì ngăn nhóm người còn lại.
“Ngươi có cần động lực để mở miệng không? ”Royce gặng lời.
Anh mất hết kiên nhẫn khi Thorolf vẫn không trả lời. Anh bắt đầu kéo thằng nhóc đến cái trụ trói tù binh. Khi thằng nhóc bị ngã vì những sải chân điên tiết của anh, Royce giật mạnh nó dậy, quát tháo ra lệnh cho người của anh khi đi. Khi đến cái trụ, anh đẩy thằng nhóc úp mặt vào đó, túm chặt hai cổ tay nó vào nhau cho đến khi một người mang cho anh sợi dây thừng ngắn, anh nhanh chóng trói lại.
Anh bước ra khỏi cái trụ, nhìn vào nơi anh bỏ lại Thorolf. Những người khác trong nhóm giờ đang la hét với anh ta, những Thorolf vẫn im lặng, dù đôi mắt xanh của anh ta nhìn rất thù địch. Có phải Thorolf nghĩ Royce chỉ cố ý trói thằng nhóc thôi? Anh sẽ làm anh ta tỉnh ra đủ nhanh thôi.
Royce đứng phía sau thằng nhóc, lưng anh che khuất cái trụ. Đoạn, anh rút dao găm từ thắt lưng, rọc chiếc áo chẽn bằng lông dày của nó đến giữa chừng. Chiếc áo choàng da mà anh đang rọc quá chật đến nỗi anh biết anh có thể rọc vào lưng nó khi anh rọc từ đầu đến cuối, nhưng không nghe một âm thanh phản đối nào.
Đập vào mắt anh là làn da trắng mịn màng làm Royce nhíu mày. Không có chút cơ bắp nào để có thể chịu đòn. Và đúng là anh đã rạch trúng vào làn da mềm mại đó. Một vệt máu đỏ thẳm chạy dọc từ bã vai đến giữa eo. Đây thật sự là một cậu bé mà anh định dùng roi quất …nếu Thorolf không tự nguyện khai thật với anh.
Royce bước qua một bên để bọn họ thấy những gì anh làm. Thorolf hét lên, “Đừng!” và đẩy tên lính ra, cố chạy tới chổ Royce. Othere giất lấy một thanh gươm từ một tên lính gác và dùng nó hạ hai tên khác, thách bất cứ ai lấy lại nó từ anh và bắt đầu chạy về hướng cái trụ trong cơn thịnh nộ đầy sát khí.
Royce thu hút sự chú ý của họ và họ dừng lại, nhìn thấy cái dao găm đang ấn vào cái lưng trắng mịn màng. “Sự thật. Thorolf.”
“Nó không là ai cả! Chỉ là một thằng nhóc thôi.” Anh vẫn khăng khăng.
Waite mang roi tới. Thorolf hét “Không!” lần nữa và bắt đầu nói gì đó, nhưng thằng nhóc này lắc đầu kịch liệt và Thorolf lại im miệng. Royce điên tiết lên. Dù anh không nói lời nào, điều ước của thằng nhóc bị những ước muốn cuốn đi rồi.
“Ngươi thật là một thằng ngốc.” Royce cáu kỉnh, đi vòng qua cái trụ để có thể thấy mặt nó, cũng như tên Viking đang ngậm miệng lại kia. “Ngươi sẽ là người chịu đựng đấy, không phải hắn ta đâu. Ngươi không thể nói chuyện, nhưng ta sẽ buộc anh ta nói ra ngươi dẫn đầu bọn họ. Rõ ràng là vậy. Ta muốn xác nhận thôi.”
Anh không mong câu trả lời từ một người câm, cũng không nghĩ nó có thể hiểu anh nói gì. Anh tức điên, càng điên tiết hơn khi đôi mắt xanh xinh đẹp đó liếc trộm anh một giây ngắn ngủi, trước khi cái đầu đó cúi xuống làm anh không nhìn được khuôn mặt. Thật khốn kiếp nếu đó không phải là nét gì đó của một cô gái. Thật ra, có quá nhiều thứ ở thằng nhóc này có vẻ của phụ nữ. Nếu anh không biết điều đó là không thể, anh có thể bị cám dỗ kéo phía trước của áo choàng xuống chỉ để chắc chắn tưởng tượng của anh là không căn cứ. Những cậu nhóc khác cũng có đôi mắt tuyệt đẹp với hàng mi dài và làn da mịn màng cho đến khi họ bước qua một độ tuổi nào đó, trở thành đàn ông. Thằng nhóc này chỉ là chưa đến tuổi đó thôi.
Royce gật đầu với Waite để bắt đầu. Dây roi quất xuống và một tiếng rít nhỏ thoát ra. Không âm thanh nào khác khuấy động khoảng sân tĩnh lặng này cả. Thorolf vẫn không nói, dù nắm tay anh nắm chặt lại và mỗi cơ bắp trên người đều căng ra để ngăn anh di chuyển. Royce lại gật đầu.
Lần này thân hình cao gầy đó dựa hẳn vào cái trụ rồi lại bật dội ra hết sãi tay. Cái choàng da bị rạch giờ bắt đầu trượt xuống qua vai. Thằng nhóc vội úp vào cái trụ không cần dây roi giúp đỡ, nhưng không kip trước khi mãnh vải linen rơi ra từ bên dưới áo choàng.
Royce cúi xuống để nhặt mảnh vải đó, cái này trông rất giống một miếng băng, trừ việc không có chút máu nào. Có một cái nơ ở đoạn cuối nữa, điều này cho thấy anh đã cắt xuyên qua nó khi nãy. Trên tấm vải có hai vết lõm tròn không biết hình thành như thế nào, như thể mảnh vải này được đặt trên….
“Không, thật không thể tin được!”
Nhưng mắt anh ngước lên nhìn cái đầu đang cúi xuống, tay anh với tới và túm lấy cái áo choàng, kéo xuống. Anh nín thở, rồi chửi thề thô lỗ khi nhìn thấy bằng chứng việc một thằng nhóc biến thành một người đàn bà. Bàn tay khác với lên và xé toạc dải băng trên đầu, anh lại chửi rủa khi thấy bím tóc vàng dài thượt trải xuống lưng nàng.
Một tiếng rên tập thể thoát ra từ những tù binh, nhưng nàng không tạo ra chút âm thanh nào, cũng không có giọt nước mắt nào trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào anh. Cô ta là loại phụ nữ nào mà chẳng thèm nói ra giới tính của mình để tự cứu bản thân khỏi bị đòn roi chứ? Hay nàng không nhận ra rằng anh sẽ không dùng roi đánh phụ nữ?
Anh cắt dây trói tay nàng ra, và ngay lập tức nàng kéo áo choàng lên che người lại. Ngay khi nàng làm xong, anh túm lấy tay nàng và kéo nàng quay lại đứng trước mặt Thorolf, kẻ thất bại.
“Một thằng con trai à, phải không? Không là ai cả à ? Và ngươi để ta đánh cô ấy! Để che giấu cái gì hả? Việc cô ấy là một phụ nữ sao? Tại sao chứ?” Royce gặng hỏi một cách điên tiết.
“Để bảo vệ tôi,” Kristen trả lời.
Mắt Royce quay ngoắt sang nàng, nhưng nàng chẳng chút nao núng với sự tức giận trong đó. “Cũng không bị câm, và là một người khác hiểu được ngôn ngữ của ta! Lạy chúa, nói cho ta biết tại sao cô không mở miệng ra mà kêu ta dừng chiếc roi da lại!”
“Vì để bảo vệ tôi khỏi bị bọn đàn ông Saxon các người cưỡng bức,” nàng nói đơn giản.
Anh cười như điên. “Cô quá cao để người của tôi muốn đấy, hay là cô không nhận ra? Cũng không phải là một người quyến rũ trong mọi cách, cô gái à.”
Cơn giận trong người anh đã nói những lời đó, nhưng dù sao cũng là xúc phạm.
“Anh sẽ làm với tôi?” Nàng cả gan hỏi.
Royce thất vọng vì nàng lờ đi lời xỉ nhục đó. “Từ bây giờ cô sẽ phục vụ trong đại sãnh. Cô sẽ được đối xử như thế nào là tùy thuộc vào thái độ của họ đấy. Hiểu chứ?”
“Vâng.”
“Vậy nói cho họ hiểu đi.”
Kristen nhìn Thorolf và Ohthere, hai người họ đã đến đứng bên cạnh anh. “Anh ta sẽ giữ em trong nhà làm người hầu để đảm bảo hành vi của các anh. Anh không được để điều này ảnh hưởng đến quyết định của anh. Anh phải hứa với em rằng nếu có cơ hội, các anh sẽ trốn đi. Chỉ cần một trong các anh có thể về đến nhà, là có thể báo cho cha đến cứu em.”
“Nhưng anh ta sẽ giết em nếu bọn anh bỏ trốn.”
“Giờ anh ta đang tức điên chỉ vì đã đánh một phụ nữ. Anh ta sẽ không giết em.”
Ohthere gật đầu chính chắn. “Bọn anh sẽ đến Đan Mạch ở hướng bắc nếu cơ hội đến. Ở đó sẽ có tàu đi về Miền Bắc. ”
“Tốt rồi. Em sẽ cho các anh biết tình hình của em khi có thể, vì thế đừng lo cho em.”
“Đủ rồi!” Royce ngắt lời, đẩy nàng về phía Waite. “Mang cô ta vào trong và gọi những người hầu khác tắm cho cô ta.” Khi nàng đi xa chổ anh, anh có thể nhìn thấy những lằn đỏ trên lưng nàng, một lằn lấm tấm những giọt máu, và đó là tất cả những gì anh có thể làm để nói với Thorolf bằng giọng kiềm chế. “Ta biết cô ta đã nói nhiều hơn ta cho phép. Ta nói cho ngươi biết. Chỉ một lần thôi ngươi cố để trốn thoát hoặc đánh người của ta, ta sẽ làm cô ta ước mình được chết đấy. Và đừng làm những đe dọa vớ vẩn đi.
Kristen bị bà làm ấn tượng và cùng lúc cảnh giác với bà. Nàng quan sát Eartha xô đẩy mọi người xung quanh, bọn người trông như tên khổng lồ bên cạnh người đàn bà nhỏ nhắn và cười cợt những tiếng càu nhàu hay những lời chói tai. Nàng cảnh giác vì biết sau cùng bà cũng sẽ đến chổ nàng, xem xét cái đầu vẻ như bị thương của nàng, nàng không thể để việc này xảy ra.
Kristen cũng không ở trạng thái tốt gì, vì nóng, cái mà không ai trong số họ cảm thấy cả. Nhiều người trong số họ đã xé toạc xà cạp, nàng cũng rất muốn làm thế, nàng biết là nàng không dám rồi. Nàng cũng cảm thấy xót cho Eartha, mặc những 2 cái áo choàng, và không nghi ngờ gì là có một cái áo lót nữa, ngoại trừ việc bà chẳng phiền gì cái nóng cả. Người Saxon có lẽ quen rồi.
Eartha đã xong với Ivarr và ngồi xổm xuống kế bên Kristen, ra dấu rằng nàng nên chỉ cho bà nàng đau ở đâu, ngoài vết thương ở trên đầu, bà cho là thế vì hằng hà máu là máu trên người nàng. Kristen chỉ lắc đầu. Đáp lại, Eartha chạm vào miếng băng trên đầu. Kristen đẩy tay bà ra xa. Khi Eartha cố thêm lần nữa để gỡ miếng băng ra, Kristen nhảy lên, cao hơn hẳn người phụ nữ nhỏ bé này, và hy vọng rằng vóc người của nàng sẽ ngăn được người hộ lý này. Nhưng không. Nàng phải túm chặt cổ tay Eartha lại để ngăn tay bà chạm vào đầu nàng. Vì điều này mà nàng cảm thấy một mũi kiếm chỉa vào hông.
Nhiều người chiến binh Viking khác đứng lên, tên canh gác đến để bảo vệ Eartha lùi bước. Anh ta đã bị dọa đủ để gọi viện binh ngay tức thì.
Kristen rên rỉ, thấy hậu quả những gì nàng gây ra, dù nó chả giúp được gì sất. 7 người Saxon chạy về phía họ với những thanh kiếm rút ra khỏi bao rồi. Nàng vẫn ngoan cố liếc qua Eartha, rồi buông bà ra. Thorolf giờ mới ngăn người đàn bà này lại, kéo Kristen ra sau lưng anh.
Thật may, những người Saxon chùn bước khi đến chổ tù nhân của họ và thấy Eartha không còn bị đe dọa nữa. “ Có chuyện gì vậy?” Hunfrith gặng hỏi.
“Cậu nhóc đó không cho ta chạm vào vết thương,” bà phàn nàn.
Hunfrith chờ Thorolf giải thích, anh nói đơn giản, “Đang hồi phục. Để yên đi.”
Hunfrith càu nhàu, rồi quắc mắc với Eartha vì làm bọn họ bực dọc. “Được rồi, nếu hắn ta có thể nhảy lên theo cách đó, hắn không cần bà đâu, bà già ạ.”
“Cũng nên thay băng chứ,” bà khăng khăng. “Nó đầy máu thế kia.”
“Tôi nói thôi đi mà. Chăm sóc người nào cần ấy. Để những người khác yên.” Anh ta nói thêm với Thorolf, “Cảnh báo bạn ngươi từ giờ trở đi đừng có động tay động chân đấy”
Hunfrith rõ ràng không muốn gây chuyện khi mà quá nhiều chiến binh Viking sẳn sàng bảo vệ cậu nhóc này. Nhưng Eartha thì không thích thế, vừa bỏ đi vừa càu nhàu rằng thằng nhóc đó cứ như con gái. Một người khác nhận xét rằng đó có thể là lý do tại sao bọn Viking mang cậu ta theo, và họ cười khoái trá với nhau.
Hai gò má của Kristen đỏ hồng lên khi nghe lời đó. Khi Thorolf thấy và hỏi tại sao, Kristen chỉ lắc đầu, mặt càng đỏ hơn. Anh chỉ cố ý chọc nàng, ngăn nàng lại bắt nàng trả lời, bởi vì rất hiếm khi Kristen bối rối mà. Nhưng nàng đẩy tay anh ra và dùng dằn ngồi xuống, xoay lưng lại với anh.
Rồi từ vị trí đó, mắt nàng lang thang qua lâu đài, và nàng thấy một người đàn ông đang đứng quan sát họ từ cửa sổ trên gác. Mặt anh ta khuất bóng vì thế nàng không thể đoán anh ta là ai, nhưng nó làm nàng không thoải mái khi biết có một người khác, ngoài những tên lính gác, có thể giám sát họ. Nàng có thể bị chú ý với vị trí đó bất cứ khi nào nàng nói chuyện với Thorolf hay những người khác. Nàng nên cẩn thận hơn từ giờ, biết rằng bất cứ ai ở lâu đài cũng có thể theo dõi họ.
Họ được cho ăn sau khi Eartha rời khỏi, vài người trong số họ, những người đã mất giày bởi vì hoặc là chúng còn mới,hoặc là do nó tốt, được trả lại, dù là không thể mang choàng qua dây xích. Tình hình được cải thiện buổi trưa hôm đó, khi người thợ rèn đến chổ họ.
Những cái nẹp sắt trên mắt cá được tháo ra và thay bằng những cái mới, với một dây xích ngắn được hàn cố định trên mỗi bộ.
Những cái nẹp được đóng chắc chắn nhưng có một cái lỗ khóa trên đó, dù không thấy chìa khóa đâu. Trên mỗi cái nẹp sắt lại có một cái vòng sắt khác để cho sợi dây xích luồn qua. Sợi dây chỉ dài 20 feet, nối liền hai cái vòng ở hai chân, vòng tròn quanh cái trụ trở nên hẹp hơn trước nhiều, làm vị trí của họ có vẻ quá hạn chế rồi.
Kristen căm phẩn với sự đề phòng mới này. Nàng cho rằng sợi dây xích dài thoòng này sẽ được tháo ra khi họ làm việc, nhưng sợi xích ngắn giữa hai chân chỉ cho phép những bước ngắn, chắc chắn là được bước vội rồi, và nàng có thể tưởng tượng tất cả bọn họ sẽ vấp, rồi ngã vì phải tập cho quen kiểu đi tập tễnh, chân sẽ rã ra mất, nhưng có lẽ đó là kiểu mà bọn người Saxon muốn.
Như những người khác, Kristen nhận lại đôi boot dù lông thú đính trên đó bị bứt mất rồi. Nhưng ít nhất nó cũng giúp chân trần của nàng không bị trầy xướt. Những cái nẹp quá chật, tuy nhiên, sau cùng thì cũng phải đeo nó qua đôi boot da mềm mại. Vì mắt cá chân nàng nhỏ hơn quá nhiều so với người khác, ông thợ rèn đã phải làm một đôi đặc biệt cho nàng, quá nhỏ đến nổi nàng tưởng nó được làm cho một cậu bé.
Tối đó trời mưa, và bị bỏ quên ngoài trời như thế đấy, tất cả bọn họ đều khổ sở vì mưa như trút nước. Kristen là thảm nhất vì cố gắng vô ích để bảo vệ miếng băng trên đầu khỏi bị tẩy sạch máu. Thorolf cuối cùng cũng cười nhạo nổ lực của nàng rồi cũng giúp bằng cách vòng cánh tay anh qua đầu và nằm nữa người trên đầu nàng. Điều này giữ miếng băng khô ráo nhưng lại tạo ra một đêm rất khó chịu.
Từ trên cửa sổ, Royce quan sát cảnh tượng dưới sân. Anh thấy thằng nhóc cố tránh bị che phủ và đẩy Thorolf ra, thấy tên Viking to lớn hơn vỗ lưng hắn ta và hét gì đó vào tai thằng nhóc, rồi lại dùng cánh tay che đầu cho nó, nên buộc phải nằm nửa người lên đó. Bọn chúng vẫn như thế sau đó, như những tên khác. Đám canh gác đã dựng một mái hiên tránh mưa ở phía trước nhà kho. Phần còn lại của cái sân đầy bùn là bùn, yên tĩnh.
“Eartha nói tên nào đã tấn công bà?”
Royce lơ đảng nhìn Darrelle. Cô đang đứng cạnh anh bên cửa sổ, đang dẹp mấy cái xúc xắc họ vừa chơi xong.
“Người Viking không tấn công bà. Hắn ta chỉ không cho bà chữa trị vết thương thôi.”
“Nhưng bà ấy nói…”
“Anh nhìn thấy tất cả, Darrelle, bà lão đó phóng đại đấy.”
“Nếu hắn ta tấn công em, hy vọng anh không tiếp nhận điều đó nhẹ nhàng thế.” Cô làu bàu.
“Anh sẽ không thế.” Anh nói, cười toe.
“Hắn ta là ai nào?”
“Lúc này em không thấy cậu ta đâu.”
“Alden nói đó chỉ là một cậu bé thôi. Cậu ta kia phải không?”
“Đúng đấy, người trẻ nhất trong số họ.”
“Lẽ ra anh phải quất cậu ta lúc thấy cậu ta tấn công Eartha mới phải.”
“Quá nhiều người sẳn sàng bảo vệ cậu ta. Điều đó không đạt mục đích gì nhưng lại gây thương tổn nhiều hơn.”
“Em cho là thế.” Cô đồng ý, dù là có chút miễn cưỡng. “Họ sẽ không thể xây tường thành cho chúng ta khi đang chết dần. Tường thành quan trọng hơn mà. Bọn họ ít người và có thể kiểm soát, nhưng bọn Đan Mạch thì nhiều.”
Royce cười nhỏ. “Anh biết Alden đã thuyết phục được em rằng bọn họ là cần thiết”
“Anh có lẽ đã giết hết bọn chúng rồi.” cô nhắc anh với nụ cười ngạo mạn làm anh bật cười. “Ít nhất anh cũng nhận ra rằng tốt hơn nên để họ sống phục vụ anh.”
“Không phải đến giờ em kiểm tra Alden rồi sao?” Royce cố ý nhắc khéo cô.
Darrelle rít lưỡi bực tức. “Anh chỉ cần bảo em đi là được mà.”
“Anh đâu bất lịch sự thế,” anh đáp một cách ngây thơ, đẩy cô ra cửa.
Royce thường đứng ở cửa sổ nhìn người Viking làm việc. Đó là biểu hiện anh chưa chấp nhận sự có mặt của họ ở Wyndhurst đến nổi anh cảm thấy khó chịu trừ khi họ ở trong tầm mắt anh. Anh không ủng hộ việc dùng họ để xây tường thành như Alden và Lyman, vì anh sẽ giáp mặt bọn Đan Mạch trên biên giới Wessex khi trận chiến đó đến, và anh không biết chắc chúng có đi quá xa tới phía nam để hủy hoại Wyndhurst không.
Nhưng từ khi vua Alfred muốn các lãnh chúa của ông củng cố đất đai, và từ khi họ có nhiều đá ở tàn tích của người Roman cổ gần đây, anh nhất trí rằng nên xây một tường thành bằng đá, dù có bao giờ cần nó hay không. Và những người Viking sẽ bố trí những hòn đá mà người làm của anh đã mang về đây, như thế công việc sẽ hoàn tất trong vòng một tuần.
“Meghan nói với em việc này đã trở thành thói quen của anh, anh họ à.”
Royce quay lại nhìn Alden đang đứng ở cửa. “Cậu dậy sớm vậy à?”
Alden làu bàu. “Không phải anh cũng vậy sao. Em được những người phụ nữ chiều chuộng đủ rồi.”
Royce cười toe với anh chàng trẻ tuổi này khi Alden đang chầm chậm đến bên cánh cửa sổ đang mở cạnh anh. “Hoan nghênh cậu đấy, vì một mình tôi đã nghiền ngẫm ở đây quá nhiều rồi. Nhưng lại chúa, tôi không thể không cảm thấy họ sẽ cố gắng làm gì đó bởi vì họ gần như đã hồi phục rồi, vì thế tôi đã đứng đây quan sát họ. Chỉ còn hai người không thể khiêng đá một cách dể dàng thôi.”
Alden dựa vào cửa sổ và huýt sáo vào những gì cậu ta nhìn thấy dưới sân. “Đúng vậy! chúng ta cần nhiều đá hơn đấy.”
“Chính xác,” Royce miễn cưỡng thừa nhận. “Chỉ hai người họ là có thể khiêng một tảng đá to thế trong khi ta phải có 5 người mới làm được. Trong cùng khoảng thời gian, những người nô lệ vẫn không hoàn thành mái hiên kế bên nhà kho mà tôi bảo họ xây cho bọn Viking. Chỉ vài ngày nữa, vào buổi tối,chúng ta sẽ nhốt trong ở đó.”
“Anh lo lắng quá nhiều rồi, Royce. Bọn họ có thể làm gì khi bị xích như thế chứ?”
“Chỉ cần một cái búa để chặt những sợi xích đó, em họ của tôi. Một trong số họ với tay không cũng có thể đè bẹp hai người đàn ông trước khi người thứ rút kiếm ra. Và những tên ngốc đó vẫn đến gần chúng dù tôi đã cảnh báo họ tránh xa ra. Nếu những người Viking quyết tìm tự do, mà tôi không nghi ngờ gì việc họ sẽ làm thế, rồi cũng đến lúc họ cố gắng thôi, và khi họ làm thế sẽ có nhiều người chết đấy.”
“Đốt con tàu đi và để họ biết họ gần biển thế nào.” Alden đề nghị.
Royce làu bàu.”Tôi ngạc nhiên là không ai nói cho cậu nghe nó đã bị đốt rồi.”
“Vậy thì những gì anh cần là thuyết phục họ phục tùng anh,” Alden đáp lại.
“Vâng, nhưng cậu nói gì cơ?”
“Anh có thể bắt chỉ huy của họ mà. Nếu họ nghĩ rằng anh sẽ giết hắn khi có dấu hiệu của một cuộc nổi loạn, điều đó sẽ…”
“Không đâu, Alden. Tôi đã nghĩ qua nhưng họ nói tên chỉ huy đó chết rồi. Con tàu đó là của cha hắn ta. Họ đã chọn một chỉ huy mới trong số còn lại, và sẽ lại chọn người khác nếu tôi tách tên đó ra.”
“Họ nói hắn ta chết à?” Alden nhíu mài suy nghĩ. “Nếu hắn ta chưa chết thì sao?”
“Cái gì?” Royce la lên.
“Nếu hắn ta ẩn trong số họ, tại sao họ phải nói cho anh biết và liều lĩnh để mất anh ta vì những gì em đã đề xuất với anh chứ.”
“Chúa ơi, tôi đã không nghĩ tới chuyện đó.” Nhưng Royce nhăn mặt. “Không đâu. Chỉ có một người mà bọn họ cứ xúm xích, một thằng nhóc thôi. Họ bảo bọc thằng nhóc đó như một đứa trẻ.”
Ban đầu anh nghĩ rằng thằng nhãi đó chỉ là em trai của Thorolf, và đó là lý do tại sao gã đàn ông to lớn đó nâng niu nó. Nhưng khi bọn chúng bắt đầu xây tường thành, tất cả có vẻ đều chăm sóc nó, ngăn lính gác thúc vào nó, dành lấy những tản đá nặng và đẩy nó tới những tản nhỏ hơn, có hai hoặc nhiều hơn chạy tới giúp nó đứng lên nếu nó bị ngã. Nhưng thật khốn kiếp nếu nó không là người bẩn nhất trong số họ, không bao giờ tắm. Bọn họ vẫn nuông chiều nó.
“Nó có thể là chỉ huy không nhỉ?” Alden mạo muội hỏi, vừa nhìn Royce vừa ngồi xuống trong khi những tản đá cuối cùng được chuyển đến nơi Layman chỉ.
“Cậu mất trí hả, em họ của tôi? Nó chỉ là một thằng nhóc có gương mặt dể thRoyce quắt mắt. Đơn giản là thế? Vua của anh cũng nhỏ hơn anh vài tuổi đó thôi. Nhưng Alfred đã là quyền chỉ huy thứ hai từ khi mới 16 tuổi. Đây lại là một cậu bé không có kinh nghiệm cần được chăm sóc. Nhưng cậu bé không có chút kinh nghiệm này đã đánh trọng thương Alden, và Alden lại là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm như Royce vậy. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, tất cả bọn họ ngưng mọi việc đang làm mỗi khi thằng nhóc đó bị chú ý, như thể họ đợi, sẳn sàng bảo vệ nó nếu cần.
“Tôi nghĩ đã đến lúc phải nói chuyện với Thorolf.” Royce nói cụt lủn.
“Hắn ta là người nào vậy?”
Royce chỉ ra cửa sổ. “Đàng kia, người vừa gọi thằng bé đấy. Anh ta là người duy nhất hiểu ngôn ngữ chúng ta, dù không rõ lắm. ”
“Có vẻ Lyman xong việc hôm nay với họ rồi đấy” Alden nhận xét.
“Đúng đấy, ngày mai cậu ta sẽ chở họ đến khu tàn tích để lấy thêm đá. Có nghĩa là tôi lại lãng phí thêm vài người để canh gác họ.”
Cả hai quan sát một lúc khi lính gác đi bên cạnh họ, thúc họ đi nhanh vì cái trụ. Royce bỏ đi nhưng dừng lại bởi tiếng hét của Alden.
“Em nghĩ anh có vấn đề rồi.”
Royce quay lại. Anh thấy một người trong họ bị ngã, và Hunfrith đá để thúc hắn ta dậy. Anh không phải đoán đó là ai vì cả nhóm bọn họ đều dừng lại. Thorolf hét vào mặt Hunfrith, rồi cậu ta ngã sóng xoài dưới đất. Thằng nhóc đứng dậy phủi bụi trên tay xuống, và bọn họ cười ầm lên khi tiếp tục bước đi.
“Tôi đã bảo tên ngốc đó để bọn họ yên đi.” Royce rít lên giữa tiếng nghiến răng. “Cậu ta may mắn đấy vì bọn họ không tước vũ khí khi cậu ấy bị ngã.”
“Ôi lạy chúa,” Alden hét lên, “Anh ta cố ý tấn công một thằng bé!”
Royce cũng nhìn thấy Hunfrith đứng dậy và rút kiếm ra, nhưng anh đã chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Thế mà khi anh ra đến sân, sự việc đã xảy ra rồi. Một người lính gác đã kêu gọi sự giúp đỡ, và những lính bắn cung đã bao vây nhóm người Viking ở khoảng cách an toàn. Ba người lính gác đã đe dọa Ohthere, người đang ôm chặt Hunfrith như thể có thể bẽ gãy lưng cậu ta, dù là tên Viking này không có vẻ gì là dùng quá nhiều sức lúc này.
Thorolf đang nói nhỏ với Ohthere. Thằng nhóc nhỏ kia dường như không có ý kiến gì, cho đến khi Royce cuối cùng cũng thấy nó ló qua vai những người đứng trước mặt mình. Nó bị xô vào giữa nhóm.
“Nói hắn ta bỏ người của ta xuống, Thorolf, hoặc là ta sẽ phải giết hắn đấy.” Royce nói chậm rãi để Thorolf hiểu. Anh ta đang nhìn Ohthere, người đang nhìn chầm chầm lại anh với khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. “Nói ngay đi, Thorolf.”
“Tôi đã nói rồi,” Thorolf đáp và cố giải thích. “Em họ của Ohthere. Đừng tấn công em họ của Ohthere.”
Mắt Royce quay sang Thorolf. “Hắn ta là anh họ của thằng nhóc đó?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi là gì của nó?”
“Bạn.”
“Thằng nhóc đó là chỉ huy của các người phải không, Thorolf?”
Thorolf kinh ngạc khi nghe câu đó, rồi toe toet cười và dịch lại cho những người khác nghe, bọn họ bắt đầu phá lên cười. Cười ít nhất cũng làm giảm căng thẳng. Thậm chí Ohthere cũng tủm tỉm và thả Hunfrith ra. Royce túm cổ áo đỡ cậu ta dậy và đẩy cậu ta khỏi đám đông đó.
Kiếm của Hunfrith nằm dưới đất giữa Royce và Ohthere. Anh nhặt lên, cắm xuống đất theo lối không đe dọa.
“Chúng ta có một vấn đề, Thorolf,” anh nói nhỏ. “Ta không ra lệnh người của tôi tấn công.”
“Hunfrith đã ra tay trước.”
“Vâng, ta biết.” Royce thừa nhận. “Ta tin là lòng tự trọng của cậu ta đang chịu đựng.”
“Cố ý ngáng chân…đá…đáng đời,” Thorolf điên tiết bẻ lại.
Royce mất một lúc mới tiêu hóa được mớ thông tin vừa nghe. “Nếu cậu ta đá thằng nhóc đó, có thể cậu ta đáng bị đánh như thế. Nhưng thằng nhóc đó đáng bị hơn thế đấy.”
“Không có.”
“Không à? Có lẽ ta tách nó ra khỏi các người và giao cho nó việc nhẹ hơn….”
“Không được!”
Đôi chân mài sậm màu của Royce nhíu lại. “Gọi nó ra đây. Để nó quyết định.”
“Nó bị câm.”
“Ta biết. Nhưng nó hiểu cậu muốn nói gì, đúng không nào? Ta thấy ngươi thường nói chuyện với nó. Gọi nó ra, Thorolf.”
Thorolf vàng hoe giả vờ lờ đi, không nói gì thêm. Royce quyết định bất ngờ trước khi Thorolf thuật lại những gì anh bảo anh ta nói. Anh đẩy những người khác qua một bên, túm lấy vai thằng nhóc và kéo nó ra khỏi nhóm. Ohthere định kéo nó lại nhưng ngừng lại khi Royce dí kiếm vào cổ nó để uy hiếp.
Royce nhìn thẳng vào Thorolf, mắt anh nheo lại giận dữ. “Ta cho rằng ngươi nói dối về thân phận người này, Viking. Giờ thì nói đi, nó là ai?”
Thorolf không nói gì. Nhiều lính gác đã bước lên, một ngọn giáo dài ngăn anh lại gần Royce. Những tên khác thì ngăn nhóm người còn lại.
“Ngươi có cần động lực để mở miệng không? ”Royce gặng lời.
Anh mất hết kiên nhẫn khi Thorolf vẫn không trả lời. Anh bắt đầu kéo thằng nhóc đến cái trụ trói tù binh. Khi thằng nhóc bị ngã vì những sải chân điên tiết của anh, Royce giật mạnh nó dậy, quát tháo ra lệnh cho người của anh khi đi. Khi đến cái trụ, anh đẩy thằng nhóc úp mặt vào đó, túm chặt hai cổ tay nó vào nhau cho đến khi một người mang cho anh sợi dây thừng ngắn, anh nhanh chóng trói lại.
Anh bước ra khỏi cái trụ, nhìn vào nơi anh bỏ lại Thorolf. Những người khác trong nhóm giờ đang la hét với anh ta, những Thorolf vẫn im lặng, dù đôi mắt xanh của anh ta nhìn rất thù địch. Có phải Thorolf nghĩ Royce chỉ cố ý trói thằng nhóc thôi? Anh sẽ làm anh ta tỉnh ra đủ nhanh thôi.
Royce đứng phía sau thằng nhóc, lưng anh che khuất cái trụ. Đoạn, anh rút dao găm từ thắt lưng, rọc chiếc áo chẽn bằng lông dày của nó đến giữa chừng. Chiếc áo choàng da mà anh đang rọc quá chật đến nỗi anh biết anh có thể rọc vào lưng nó khi anh rọc từ đầu đến cuối, nhưng không nghe một âm thanh phản đối nào.
Đập vào mắt anh là làn da trắng mịn màng làm Royce nhíu mày. Không có chút cơ bắp nào để có thể chịu đòn. Và đúng là anh đã rạch trúng vào làn da mềm mại đó. Một vệt máu đỏ thẳm chạy dọc từ bã vai đến giữa eo. Đây thật sự là một cậu bé mà anh định dùng roi quất …nếu Thorolf không tự nguyện khai thật với anh.
Royce bước qua một bên để bọn họ thấy những gì anh làm. Thorolf hét lên, “Đừng!” và đẩy tên lính ra, cố chạy tới chổ Royce. Othere giất lấy một thanh gươm từ một tên lính gác và dùng nó hạ hai tên khác, thách bất cứ ai lấy lại nó từ anh và bắt đầu chạy về hướng cái trụ trong cơn thịnh nộ đầy sát khí.
Royce thu hút sự chú ý của họ và họ dừng lại, nhìn thấy cái dao găm đang ấn vào cái lưng trắng mịn màng. “Sự thật. Thorolf.”
“Nó không là ai cả! Chỉ là một thằng nhóc thôi.” Anh vẫn khăng khăng.
Waite mang roi tới. Thorolf hét “Không!” lần nữa và bắt đầu nói gì đó, nhưng thằng nhóc này lắc đầu kịch liệt và Thorolf lại im miệng. Royce điên tiết lên. Dù anh không nói lời nào, điều ước của thằng nhóc bị những ước muốn cuốn đi rồi.
“Ngươi thật là một thằng ngốc.” Royce cáu kỉnh, đi vòng qua cái trụ để có thể thấy mặt nó, cũng như tên Viking đang ngậm miệng lại kia. “Ngươi sẽ là người chịu đựng đấy, không phải hắn ta đâu. Ngươi không thể nói chuyện, nhưng ta sẽ buộc anh ta nói ra ngươi dẫn đầu bọn họ. Rõ ràng là vậy. Ta muốn xác nhận thôi.”
Anh không mong câu trả lời từ một người câm, cũng không nghĩ nó có thể hiểu anh nói gì. Anh tức điên, càng điên tiết hơn khi đôi mắt xanh xinh đẹp đó liếc trộm anh một giây ngắn ngủi, trước khi cái đầu đó cúi xuống làm anh không nhìn được khuôn mặt. Thật khốn kiếp nếu đó không phải là nét gì đó của một cô gái. Thật ra, có quá nhiều thứ ở thằng nhóc này có vẻ của phụ nữ. Nếu anh không biết điều đó là không thể, anh có thể bị cám dỗ kéo phía trước của áo choàng xuống chỉ để chắc chắn tưởng tượng của anh là không căn cứ. Những cậu nhóc khác cũng có đôi mắt tuyệt đẹp với hàng mi dài và làn da mịn màng cho đến khi họ bước qua một độ tuổi nào đó, trở thành đàn ông. Thằng nhóc này chỉ là chưa đến tuổi đó thôi.
Royce gật đầu với Waite để bắt đầu. Dây roi quất xuống và một tiếng rít nhỏ thoát ra. Không âm thanh nào khác khuấy động khoảng sân tĩnh lặng này cả. Thorolf vẫn không nói, dù nắm tay anh nắm chặt lại và mỗi cơ bắp trên người đều căng ra để ngăn anh di chuyển. Royce lại gật đầu.
Lần này thân hình cao gầy đó dựa hẳn vào cái trụ rồi lại bật dội ra hết sãi tay. Cái choàng da bị rạch giờ bắt đầu trượt xuống qua vai. Thằng nhóc vội úp vào cái trụ không cần dây roi giúp đỡ, nhưng không kip trước khi mãnh vải linen rơi ra từ bên dưới áo choàng.
Royce cúi xuống để nhặt mảnh vải đó, cái này trông rất giống một miếng băng, trừ việc không có chút máu nào. Có một cái nơ ở đoạn cuối nữa, điều này cho thấy anh đã cắt xuyên qua nó khi nãy. Trên tấm vải có hai vết lõm tròn không biết hình thành như thế nào, như thể mảnh vải này được đặt trên….
“Không, thật không thể tin được!”
Nhưng mắt anh ngước lên nhìn cái đầu đang cúi xuống, tay anh với tới và túm lấy cái áo choàng, kéo xuống. Anh nín thở, rồi chửi thề thô lỗ khi nhìn thấy bằng chứng việc một thằng nhóc biến thành một người đàn bà. Bàn tay khác với lên và xé toạc dải băng trên đầu, anh lại chửi rủa khi thấy bím tóc vàng dài thượt trải xuống lưng nàng.
Một tiếng rên tập thể thoát ra từ những tù binh, nhưng nàng không tạo ra chút âm thanh nào, cũng không có giọt nước mắt nào trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào anh. Cô ta là loại phụ nữ nào mà chẳng thèm nói ra giới tính của mình để tự cứu bản thân khỏi bị đòn roi chứ? Hay nàng không nhận ra rằng anh sẽ không dùng roi đánh phụ nữ?
Anh cắt dây trói tay nàng ra, và ngay lập tức nàng kéo áo choàng lên che người lại. Ngay khi nàng làm xong, anh túm lấy tay nàng và kéo nàng quay lại đứng trước mặt Thorolf, kẻ thất bại.
“Một thằng con trai à, phải không? Không là ai cả à ? Và ngươi để ta đánh cô ấy! Để che giấu cái gì hả? Việc cô ấy là một phụ nữ sao? Tại sao chứ?” Royce gặng hỏi một cách điên tiết.
“Để bảo vệ tôi,” Kristen trả lời.
Mắt Royce quay ngoắt sang nàng, nhưng nàng chẳng chút nao núng với sự tức giận trong đó. “Cũng không bị câm, và là một người khác hiểu được ngôn ngữ của ta! Lạy chúa, nói cho ta biết tại sao cô không mở miệng ra mà kêu ta dừng chiếc roi da lại!”
“Vì để bảo vệ tôi khỏi bị bọn đàn ông Saxon các người cưỡng bức,” nàng nói đơn giản.
Anh cười như điên. “Cô quá cao để người của tôi muốn đấy, hay là cô không nhận ra? Cũng không phải là một người quyến rũ trong mọi cách, cô gái à.”
Cơn giận trong người anh đã nói những lời đó, nhưng dù sao cũng là xúc phạm.
“Anh sẽ làm với tôi?” Nàng cả gan hỏi.
Royce thất vọng vì nàng lờ đi lời xỉ nhục đó. “Từ bây giờ cô sẽ phục vụ trong đại sãnh. Cô sẽ được đối xử như thế nào là tùy thuộc vào thái độ của họ đấy. Hiểu chứ?”
“Vâng.”
“Vậy nói cho họ hiểu đi.”
Kristen nhìn Thorolf và Ohthere, hai người họ đã đến đứng bên cạnh anh. “Anh ta sẽ giữ em trong nhà làm người hầu để đảm bảo hành vi của các anh. Anh không được để điều này ảnh hưởng đến quyết định của anh. Anh phải hứa với em rằng nếu có cơ hội, các anh sẽ trốn đi. Chỉ cần một trong các anh có thể về đến nhà, là có thể báo cho cha đến cứu em.”
“Nhưng anh ta sẽ giết em nếu bọn anh bỏ trốn.”
“Giờ anh ta đang tức điên chỉ vì đã đánh một phụ nữ. Anh ta sẽ không giết em.”
Ohthere gật đầu chính chắn. “Bọn anh sẽ đến Đan Mạch ở hướng bắc nếu cơ hội đến. Ở đó sẽ có tàu đi về Miền Bắc. ”
“Tốt rồi. Em sẽ cho các anh biết tình hình của em khi có thể, vì thế đừng lo cho em.”
“Đủ rồi!” Royce ngắt lời, đẩy nàng về phía Waite. “Mang cô ta vào trong và gọi những người hầu khác tắm cho cô ta.” Khi nàng đi xa chổ anh, anh có thể nhìn thấy những lằn đỏ trên lưng nàng, một lằn lấm tấm những giọt máu, và đó là tất cả những gì anh có thể làm để nói với Thorolf bằng giọng kiềm chế. “Ta biết cô ta đã nói nhiều hơn ta cho phép. Ta nói cho ngươi biết. Chỉ một lần thôi ngươi cố để trốn thoát hoặc đánh người của ta, ta sẽ làm cô ta ước mình được chết đấy. Và đừng làm những đe dọa vớ vẩn đi.