Chương : 7
Viên Hoàn phái người thu xếp ổn thỏa cho người nhà Điển Vi, hắn liền công bố trước ba quân rằng Điển Vi sẽ đảm nhận chức thống lĩnh đội hộ vệ của mình. Tin tức này làm cả doanh trại dậy sóng, tiếng phản đối cực kì mãnh liệt, vượt xa suy nghĩ của hắn.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nhìn ngươi đi, một ma mới lại còn thuộc đám gà con tân binh, chưa kể đến từ quân đội nhà người khác, vậy mà chưa đến một ngày đã leo lên chức thống lĩnh. Kể cả nhân vật chính cũng không hack đến mức này. Đừng nói lý do là vì người mang theo vợ con nha, nếu thế thì ta về nhà vác mụ vợ hung dữ lên đây, chẳng lẽ lên làm minh chủ luôn à?
Nói cho cùng, đám lính này chỉ muốn kể khổ và bày tỏ sự ghen tị mà thôi!
Thấy tình hình không ổn lắm, Điển Vi ậm ờ nói hắn có thể bắt đầu từ tiểu binh, giết kẻ thù lĩnh quân công để thăng chức, nhưng sau đó lại đến lượt Viên Hoàn bất mãn, mẹ nó ta đào góc tường nhà người ta, một hai rước ngươi về để ngươi làm đại tướng chứ không phải lính canh cửa, loại đó nhà ta có nhiều lắm, mỗi năm tiễn đi không hết.
Quá đáng hơn, Viên Hoàn bỏ ngoài tai những lời năn nỉ của Điển Vi, ném cho hắn thử thách đầu tiên. Trong vòng hai ngày tới hắn muốn làm trò con bò gì cũng ok hết, làm cho toàn bộ binh sĩ im miệng, chủ công nhà ngươi không muốn nghe đám vịt đực kia la hét bên tai, mất hết cả hương vị sống. Đó, chỉ thế thôi, còn làm không được thì ngươi trực tiếp cuốn gói xéo đi, mẹ ngươi ta cũng không thèm trị bệnh luôn!
Cái khó ló cái khôn, vừa nhắc đến mẹ Điển Vi lập tức cắn răng suy nghĩ. Sau đó đúng với phong cách của hắn, Điển Vi tháo luôn cây cờ trước cửa doanh Viên Hoàn xách ra giữa sân, gọi hết 1000 quân tập trung ở thao trường và bắt đầu phát biểu.
“Ờ xin chào mọi người, ta đây tên Điển Vi…Ờ, mẹ nó ta không ăn nói giỏi, tóm lại dưới kia thằng nào cảm thấy không phục, bước lên đây đấu với ta một trận. Chỉ cần thắng ta liền nhường luôn chức thống lĩnh cho kẻ đó. Nghe ổn không mọi người? Còn thua thì sau này ngoan ngoãn cắp đít đi sau lưng ta nhé?”
Viên Hoàn ngả lưng nhìn trời, ngậm cỏ lau trong miệng, nghe xong xém chút phun cả bữa trưa ra ngoài, mẹ nó cách giải quyết thông minh thế mà còn bảo mình không làm thống lĩnh được. Tuy hơi cục súc thật nhưng trong quân đội lại vô cùng hữu dụng, chịu thôi, ở với đám vịt đực này, ngươi không dùng nắm đấm chẳng lẽ lôi thơ cổ ra nói chuyện với họ?
Ha Ha! Tên Điển Vi này cũng có một mặt đáng yêu đấy chứ! Ông đây thả tim nhá!
“Mẹ nó thế mà bảo không biết ăn nói? Khinh nhau à? Ngươi tên Điển Vi phải không, nói chuyện giữ lời nhé, nếu Thiết Nhị Ngưu này hạ được ngươi, chức thống lĩnh sẽ là ta làm.”
Điển Vi còn chưa tới kịp trả lời, Viên Hoàn đã gật đầu đồng ý:
“Cứ vậy đi! Bản thiếu chủ đồng ý, nếu như lão Điển cả đám thùng cơm các ngươi còn không đánh lại thì thống lĩnh kiểu gì? Đánh thật mạnh cho ta, không cần nể mặt bản thiếu chủ!”
Trán Điển Vi đổ đầy mồ hôi:
“Mẹ ơi, cha nội này chưa từng đi lính bao giờ mà gan liều mạng cũng không nhỏ đâu!”
Chúng tướng sĩ nghe thấy thế, cả hai mắt lập tức sáng hơn cả đèn pin, hận không thể nhào lên cắn Điển Vi một cái đã răng.
“Xin chào vị huynh đệ này, ta là Lý Hổ, giữ chức thập trưởng, mong Điển huynh đệ chỉ giáo thêm.”
Một người đàn ông cũng khá có uy trong quân đội bước ra khỏi hàng, bắt đầu khởi động cơ thể sau đó đi thẳng lên võ đài đối mặt với Điển Vi, chẳng nói thêm lời thừa thải nào nữa, giơ tay đấm thẳng vào mặt hắn. Nhưng Điển Vi ngay cả chân cũng chẳng nhúc nhích, hắn cũng đưa tay lên đấm thẳng vào nắm đấm của Lý Hổ. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Lý Hổ gục xuống hét ầm lên.
“Kí chủ làm Lý Hổ hoảng sợ, +758 điểm chấn động.”
“……”
Chỉ một chiêu, tất cả mọi người chết lặng trong lòng.
Viên Hoàn thầm tính nhẩm, chỉ vài phút hắn đã kiếm được khoảng 30000 đến 40000 điểm chấn động, cha mẹ ơi, Điển Vi đúng là thần tài của ông đây.
Lý Hổ đau đớn lăn xuống sàn, một người lính khác bước lên võ đài ôm quyền nói:
“Để lão tử dạy ngươi làm người!”
Một cơn gió lùa qua, chưa kịp xem Điển Vi ra chiêu, cả đám chỉ thấy một bóng người văng thẳng xuống dưới đất, ôm lấy bụng tru lên như heo bị chọc tiết!
“Kí chủ làm Vương Huy hoảng sợ, +865 điểm chấn động.”
“……”
Viên Hoàn cũng sợ đến ngây người. Không phải vì sự dũng mãnh từ Điển Vi, mà điểm chấn động hắn thu được hơn 50000, thậm chí còn cao hơn lúc Kỷ Linh trảm Hoa Hùng nữa!
“Tại hạ xin thỉnh giáo Điển huynh.”
“Ta nữa!”
“Ta cũng lên!”
“…..”
Các tướng sĩ vừa xúc động vừa phẫn nộ, trong khoảnh khắc cả đội ngũ loạn hết lên. Điển Vi dứt khoát vung tay lên:
“Khỏi cần, tất cả lên hết đi, đừng lãng phí thời gian của mỗ.”
Ôi đệch, thì ra ngươi chọn cái chết, cả doanh làm sao có thể chịu được khiêu khích cỡ này, cùng nhau gào lên thật to và lao thẳng lên võ đài.
Bành! Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!
Điển Vi không ra tay thì thôi, hễ đánh người là hắn biến thành Ác Lai, hèn gì Tào Tháo gọi hắn như thế. Từng tên lính trên võ đài bị hắn hung hăng quẳng xuống đất, tiếng kêu rên đau đớn ngập trời. Chỉ chốt lát sau xung quanh Điển Vi tạo thành một đường kính sáu mét xây bằng người. Toàn doanh run rẩy, ánh mắt họ nhìn về phía Điển Vi tràn đầy sợ hãi, còn tên thống lĩnh mới nổi này đứng yên ở đó, mặt không đỏ thở không gấp, giống như vừa rồi hắn chỉ mới tập thể dục nhẹ vậy.
Điển Vi trừng mắt hổ quát lớn:
“Còn ai không phục? Bước ra!”
Giọng hắn ngân vang như tiếng chuông đồng!
Quân lính trong doanh lúc đầu còn hứng khởi, giờ thì u sầu như con ve mùa đông, cả rên rỉ cũng ngậm miệng lại không dám kêu thành tiếng, sợ đắc tội với tên quỷ điên này.
“Kí chủ làm Thiết Nhị Ngưu kinh hoàng, +985 điểm chấn động.”
“……”
Âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu Viên Hoàn, số điểm chấn động đã vượt hơn 70000!
“Còn ai phản đối ta đảm nhiệm Thống Lĩnh hộ vệ không?”
“….”
Đánh đến như vậy rồi, phản đối mẹ gì nữa. Thấy vậy Điển Vi lạnh lùng tiếp lời:
“Nếu tất cả đều đồng ý, lập tức cút về doanh của mình nhanh. Ai còn ở lại đây, ta sẽ tiếp tục ‘chỉ giáo’ hắn.”
Tiếng bước chân vang lên liên tục, chưa đến mười giây toàn bộ võ đài trống trơn, chỉ còn lại Điển Vi và Viên Hoàn đứng trên đó. Chẳng ai còn can đảm phản đối quyết định của thiếu chủ nhà mình nữa, cái gã Điển Vi này đúng là quái vật mà. Viên Hoàn khoát tay, giả vờ xem thường thế cuộc:
“Giờ ngươi mới chỉ đánh bại một doanh binh mà thôi, Thống Lĩnh hộ vệ không chỉ cần sức mạnh mà còn cần phán đoán, phản xạ và góc nhìn chiến thuật nữa. Điển tướng quân, ngươi cần phải ghi nhớ điểm này.”
Điển Vi cúi đầu nghe lời dạy:
“Vâng thưa thiếu chủ, mạt tướng sẽ cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình.”
Viên Hoàn chắp tay sau lưng bước về quân trướng, chỉ để lại một câu:
“Ta giao đám thùng cơm này cho ngươi. Bản thiếu chủ chỉ có một yêu cầu, kẻ địch đến thì chiến, đã chiến thì phải thắng, rõ chưa?”
“Mạt tướng lĩnh mệnh,”
Trở lại quân trướng của mình, Viên Hoàn vứt hết bộ dạng trang bức khi nãy lên chín tầng mây, hí hửng mở hệ thống ra, chức năng Wechat shop, Wechat game và danh bạ đã đủ điều kiện kích hoạt.
Ting ting!
“Kí chủ cần tiêu hao 10000 điểm chấn động để mở chức năng Wechat shop, xin hỏi kí chủ đồng ý không?”
“Mở ra cho ta!”
Viên Hoàn không chút do dự.
“Chúc mừng kí chủ sử dụng 10000 điểm chấn động, kích hoạt thành công chức năng Wechat shop. Mời kí chủ xem thử.”
“Được thôi.”
Từng hạng mục, từng vật phẩm rực rỡ muôn màu muôn vẻ lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Viên Hoàn xem sơ qua, Wechat shop được thiết kế phù hợp cho thời kỳ Tam Quốc, chia làm ba mục chính, gồm vật phẩm quân sự, vật phẩm khoa học kỹ thuật, thẻ bài nhân vật lịch sử. Hắn tò mò mở thử mục thẻ bài nhân vật lịch sử, rất nhiều cái tên nổi danh thời Trung Quốc cổ đại xuất hiện:
- Vũ Điệu Thiên Vương Nhiễm Mẫn trị giá 100000 điểm chấn động.
- Tây phủ Triệu Vương Lý Nguyên Bá trị giá 100000 điểm chấn động.
- Thái Bình Công Sử Vạn Tuế trị giá 100000 điểm chấn động.
- Phi Hổ Tướng Quân Lý Tồn Hiếu Tuế trị giá 100000 điểm chấn động.
......
Viên Hoàn càng xem càng ngạc nhiên, những vị tướng quân này đều là danh tướng truyền kỳ ở thời đại của họ, nếu như được hắn hiệu triệu đến đây, kiểu gì chẳng đá bay Lữ Bố?
Hắn lập tức đưa ra quyết định, âm thanh hệ thống lại vang lên:
“Kí chủ có đồng ý tiêu hao 100000 điểm chấn động để chiêu mộ Phi Hổ Tướng Quân Lý Tồn Hiếu không?”
Viên Hoàn hạ quyết tâm:
“Ta mua!”
Ting ting!
“Chúc mừng kí chủ đã chiêu mộ Phi Hổ Tướng Quân Lý Tồn Hiếu thành công. Để giúp võ tướng có thể xuất hiện một cách hợp lý mà không làm xáo trộn lịch sử, thân phận của Lý Tồn Hiếu sẽ là gia tướng dưới trướng kí chủ. Lúc này hắn đang trên đường đến Toan Táo đại doanh, theo dự tính chậm nhất ngày mai có thể gặp kí chủ.”
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nhìn ngươi đi, một ma mới lại còn thuộc đám gà con tân binh, chưa kể đến từ quân đội nhà người khác, vậy mà chưa đến một ngày đã leo lên chức thống lĩnh. Kể cả nhân vật chính cũng không hack đến mức này. Đừng nói lý do là vì người mang theo vợ con nha, nếu thế thì ta về nhà vác mụ vợ hung dữ lên đây, chẳng lẽ lên làm minh chủ luôn à?
Nói cho cùng, đám lính này chỉ muốn kể khổ và bày tỏ sự ghen tị mà thôi!
Thấy tình hình không ổn lắm, Điển Vi ậm ờ nói hắn có thể bắt đầu từ tiểu binh, giết kẻ thù lĩnh quân công để thăng chức, nhưng sau đó lại đến lượt Viên Hoàn bất mãn, mẹ nó ta đào góc tường nhà người ta, một hai rước ngươi về để ngươi làm đại tướng chứ không phải lính canh cửa, loại đó nhà ta có nhiều lắm, mỗi năm tiễn đi không hết.
Quá đáng hơn, Viên Hoàn bỏ ngoài tai những lời năn nỉ của Điển Vi, ném cho hắn thử thách đầu tiên. Trong vòng hai ngày tới hắn muốn làm trò con bò gì cũng ok hết, làm cho toàn bộ binh sĩ im miệng, chủ công nhà ngươi không muốn nghe đám vịt đực kia la hét bên tai, mất hết cả hương vị sống. Đó, chỉ thế thôi, còn làm không được thì ngươi trực tiếp cuốn gói xéo đi, mẹ ngươi ta cũng không thèm trị bệnh luôn!
Cái khó ló cái khôn, vừa nhắc đến mẹ Điển Vi lập tức cắn răng suy nghĩ. Sau đó đúng với phong cách của hắn, Điển Vi tháo luôn cây cờ trước cửa doanh Viên Hoàn xách ra giữa sân, gọi hết 1000 quân tập trung ở thao trường và bắt đầu phát biểu.
“Ờ xin chào mọi người, ta đây tên Điển Vi…Ờ, mẹ nó ta không ăn nói giỏi, tóm lại dưới kia thằng nào cảm thấy không phục, bước lên đây đấu với ta một trận. Chỉ cần thắng ta liền nhường luôn chức thống lĩnh cho kẻ đó. Nghe ổn không mọi người? Còn thua thì sau này ngoan ngoãn cắp đít đi sau lưng ta nhé?”
Viên Hoàn ngả lưng nhìn trời, ngậm cỏ lau trong miệng, nghe xong xém chút phun cả bữa trưa ra ngoài, mẹ nó cách giải quyết thông minh thế mà còn bảo mình không làm thống lĩnh được. Tuy hơi cục súc thật nhưng trong quân đội lại vô cùng hữu dụng, chịu thôi, ở với đám vịt đực này, ngươi không dùng nắm đấm chẳng lẽ lôi thơ cổ ra nói chuyện với họ?
Ha Ha! Tên Điển Vi này cũng có một mặt đáng yêu đấy chứ! Ông đây thả tim nhá!
“Mẹ nó thế mà bảo không biết ăn nói? Khinh nhau à? Ngươi tên Điển Vi phải không, nói chuyện giữ lời nhé, nếu Thiết Nhị Ngưu này hạ được ngươi, chức thống lĩnh sẽ là ta làm.”
Điển Vi còn chưa tới kịp trả lời, Viên Hoàn đã gật đầu đồng ý:
“Cứ vậy đi! Bản thiếu chủ đồng ý, nếu như lão Điển cả đám thùng cơm các ngươi còn không đánh lại thì thống lĩnh kiểu gì? Đánh thật mạnh cho ta, không cần nể mặt bản thiếu chủ!”
Trán Điển Vi đổ đầy mồ hôi:
“Mẹ ơi, cha nội này chưa từng đi lính bao giờ mà gan liều mạng cũng không nhỏ đâu!”
Chúng tướng sĩ nghe thấy thế, cả hai mắt lập tức sáng hơn cả đèn pin, hận không thể nhào lên cắn Điển Vi một cái đã răng.
“Xin chào vị huynh đệ này, ta là Lý Hổ, giữ chức thập trưởng, mong Điển huynh đệ chỉ giáo thêm.”
Một người đàn ông cũng khá có uy trong quân đội bước ra khỏi hàng, bắt đầu khởi động cơ thể sau đó đi thẳng lên võ đài đối mặt với Điển Vi, chẳng nói thêm lời thừa thải nào nữa, giơ tay đấm thẳng vào mặt hắn. Nhưng Điển Vi ngay cả chân cũng chẳng nhúc nhích, hắn cũng đưa tay lên đấm thẳng vào nắm đấm của Lý Hổ. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Lý Hổ gục xuống hét ầm lên.
“Kí chủ làm Lý Hổ hoảng sợ, +758 điểm chấn động.”
“……”
Chỉ một chiêu, tất cả mọi người chết lặng trong lòng.
Viên Hoàn thầm tính nhẩm, chỉ vài phút hắn đã kiếm được khoảng 30000 đến 40000 điểm chấn động, cha mẹ ơi, Điển Vi đúng là thần tài của ông đây.
Lý Hổ đau đớn lăn xuống sàn, một người lính khác bước lên võ đài ôm quyền nói:
“Để lão tử dạy ngươi làm người!”
Một cơn gió lùa qua, chưa kịp xem Điển Vi ra chiêu, cả đám chỉ thấy một bóng người văng thẳng xuống dưới đất, ôm lấy bụng tru lên như heo bị chọc tiết!
“Kí chủ làm Vương Huy hoảng sợ, +865 điểm chấn động.”
“……”
Viên Hoàn cũng sợ đến ngây người. Không phải vì sự dũng mãnh từ Điển Vi, mà điểm chấn động hắn thu được hơn 50000, thậm chí còn cao hơn lúc Kỷ Linh trảm Hoa Hùng nữa!
“Tại hạ xin thỉnh giáo Điển huynh.”
“Ta nữa!”
“Ta cũng lên!”
“…..”
Các tướng sĩ vừa xúc động vừa phẫn nộ, trong khoảnh khắc cả đội ngũ loạn hết lên. Điển Vi dứt khoát vung tay lên:
“Khỏi cần, tất cả lên hết đi, đừng lãng phí thời gian của mỗ.”
Ôi đệch, thì ra ngươi chọn cái chết, cả doanh làm sao có thể chịu được khiêu khích cỡ này, cùng nhau gào lên thật to và lao thẳng lên võ đài.
Bành! Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!
Điển Vi không ra tay thì thôi, hễ đánh người là hắn biến thành Ác Lai, hèn gì Tào Tháo gọi hắn như thế. Từng tên lính trên võ đài bị hắn hung hăng quẳng xuống đất, tiếng kêu rên đau đớn ngập trời. Chỉ chốt lát sau xung quanh Điển Vi tạo thành một đường kính sáu mét xây bằng người. Toàn doanh run rẩy, ánh mắt họ nhìn về phía Điển Vi tràn đầy sợ hãi, còn tên thống lĩnh mới nổi này đứng yên ở đó, mặt không đỏ thở không gấp, giống như vừa rồi hắn chỉ mới tập thể dục nhẹ vậy.
Điển Vi trừng mắt hổ quát lớn:
“Còn ai không phục? Bước ra!”
Giọng hắn ngân vang như tiếng chuông đồng!
Quân lính trong doanh lúc đầu còn hứng khởi, giờ thì u sầu như con ve mùa đông, cả rên rỉ cũng ngậm miệng lại không dám kêu thành tiếng, sợ đắc tội với tên quỷ điên này.
“Kí chủ làm Thiết Nhị Ngưu kinh hoàng, +985 điểm chấn động.”
“……”
Âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu Viên Hoàn, số điểm chấn động đã vượt hơn 70000!
“Còn ai phản đối ta đảm nhiệm Thống Lĩnh hộ vệ không?”
“….”
Đánh đến như vậy rồi, phản đối mẹ gì nữa. Thấy vậy Điển Vi lạnh lùng tiếp lời:
“Nếu tất cả đều đồng ý, lập tức cút về doanh của mình nhanh. Ai còn ở lại đây, ta sẽ tiếp tục ‘chỉ giáo’ hắn.”
Tiếng bước chân vang lên liên tục, chưa đến mười giây toàn bộ võ đài trống trơn, chỉ còn lại Điển Vi và Viên Hoàn đứng trên đó. Chẳng ai còn can đảm phản đối quyết định của thiếu chủ nhà mình nữa, cái gã Điển Vi này đúng là quái vật mà. Viên Hoàn khoát tay, giả vờ xem thường thế cuộc:
“Giờ ngươi mới chỉ đánh bại một doanh binh mà thôi, Thống Lĩnh hộ vệ không chỉ cần sức mạnh mà còn cần phán đoán, phản xạ và góc nhìn chiến thuật nữa. Điển tướng quân, ngươi cần phải ghi nhớ điểm này.”
Điển Vi cúi đầu nghe lời dạy:
“Vâng thưa thiếu chủ, mạt tướng sẽ cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình.”
Viên Hoàn chắp tay sau lưng bước về quân trướng, chỉ để lại một câu:
“Ta giao đám thùng cơm này cho ngươi. Bản thiếu chủ chỉ có một yêu cầu, kẻ địch đến thì chiến, đã chiến thì phải thắng, rõ chưa?”
“Mạt tướng lĩnh mệnh,”
Trở lại quân trướng của mình, Viên Hoàn vứt hết bộ dạng trang bức khi nãy lên chín tầng mây, hí hửng mở hệ thống ra, chức năng Wechat shop, Wechat game và danh bạ đã đủ điều kiện kích hoạt.
Ting ting!
“Kí chủ cần tiêu hao 10000 điểm chấn động để mở chức năng Wechat shop, xin hỏi kí chủ đồng ý không?”
“Mở ra cho ta!”
Viên Hoàn không chút do dự.
“Chúc mừng kí chủ sử dụng 10000 điểm chấn động, kích hoạt thành công chức năng Wechat shop. Mời kí chủ xem thử.”
“Được thôi.”
Từng hạng mục, từng vật phẩm rực rỡ muôn màu muôn vẻ lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Viên Hoàn xem sơ qua, Wechat shop được thiết kế phù hợp cho thời kỳ Tam Quốc, chia làm ba mục chính, gồm vật phẩm quân sự, vật phẩm khoa học kỹ thuật, thẻ bài nhân vật lịch sử. Hắn tò mò mở thử mục thẻ bài nhân vật lịch sử, rất nhiều cái tên nổi danh thời Trung Quốc cổ đại xuất hiện:
- Vũ Điệu Thiên Vương Nhiễm Mẫn trị giá 100000 điểm chấn động.
- Tây phủ Triệu Vương Lý Nguyên Bá trị giá 100000 điểm chấn động.
- Thái Bình Công Sử Vạn Tuế trị giá 100000 điểm chấn động.
- Phi Hổ Tướng Quân Lý Tồn Hiếu Tuế trị giá 100000 điểm chấn động.
......
Viên Hoàn càng xem càng ngạc nhiên, những vị tướng quân này đều là danh tướng truyền kỳ ở thời đại của họ, nếu như được hắn hiệu triệu đến đây, kiểu gì chẳng đá bay Lữ Bố?
Hắn lập tức đưa ra quyết định, âm thanh hệ thống lại vang lên:
“Kí chủ có đồng ý tiêu hao 100000 điểm chấn động để chiêu mộ Phi Hổ Tướng Quân Lý Tồn Hiếu không?”
Viên Hoàn hạ quyết tâm:
“Ta mua!”
Ting ting!
“Chúc mừng kí chủ đã chiêu mộ Phi Hổ Tướng Quân Lý Tồn Hiếu thành công. Để giúp võ tướng có thể xuất hiện một cách hợp lý mà không làm xáo trộn lịch sử, thân phận của Lý Tồn Hiếu sẽ là gia tướng dưới trướng kí chủ. Lúc này hắn đang trên đường đến Toan Táo đại doanh, theo dự tính chậm nhất ngày mai có thể gặp kí chủ.”