Chương : 12
“Triều đình hy vọng các ngươi trung tâm báo quốc, đuổi đám Tây Lương tặc tử đang chèn ép bệ hạ ra ngoài biên ải.”
Viên Thiệu nâng ly rượu lên mời các lộ chư hầu”
“Đến đây nào! Chúng ta cạn ly rượu này, cầu xin tổ tiên bảo hộ ba vị tướng quân ra trận, đồng thời đây cũng là ly rượu ăn mừng chiến thắng! Tuy hơi sơ sài nhưng hiện giờ công phá Lạc Dương, cứu bệ hạ ra khỏi nơi tai vạ mới là điều quan trọng, mong chư công thông cảm!”
“Minh chủ nói rất đúng, nào nào, cạn ly rượu này, cùng đồng tâm hiệp lực tiêu diệt Đổng Trác.”
“Thề đồng tâm hiệp lực, công phạt Đổng tặc!”
Mười tám lộ chư hầu nâng ly vui mừng, tươi cười rạng rỡ. Họ dường như đã nhìn thấy cảnh Đổng Trác lê bước đến đoạn đầu đài, dân chúng rơi nước mắt hò reo sảng khoái, bệ hạ cười hạnh phúc hết lời ca ngợi công lao to lớn của họ. Viên Hoàn uống một ngụm rượu, lắc đầu nhìn từng gương mặt nổi tiếng trong lịch sử tam quốc, những con người đầy tài hoa nơi đây đã quên đi câu nói ‘kiêu binh tất bại’.
Cục tạ Viên Thuật thì khỏi cần phải nói, tức đến mức xì cả khói ra ngoài lỗ tai, sau khi hắn xác định Kỷ Linh vẫn ăn uống khỏe như trâu, lập tức hướng ánh mắt giận dỗi sang Viên Hoàn, ý muốn nói thằng con phá của lại làm hỏng thiên thu đại nghiệp của hắn. Mà thôi, Viên Thuật cũng chẳng trách móc nặng nề Viên Hoàn làm gì, tình huống ấy nếu Viên Hoàn không mở miệng ngăn cản hắn cũng phải nghĩ biện pháp xuống thang, chỉ vì công lao chém Lữ Bố mà gây thù chuốc oán với tất cả chư hầu quả thật không đáng.
Vẫn có một người luôn tách biệt khỏi những tiếng nâng ly hào hùng của chư hầu thiên hạ. Lưu Bị có một gương mặt khá đẹp trai, cả sử sách cũng công nhận, gã quá thu hút, nhất là hai trái tai dài đến gần bả vai. Lúc này Lưu Bị chẳng nở nổi một nụ cười nào, thậm chí gương mặt còn phủ đầy vẻ đau khổ.
Viên Hoàn nhìn gã, cười một cách đầy miệt thị.
Tên Lưu Bị này mẹ nó nhẫn nhịn thật giỏi, rõ ràng trong lòng thèm được trảm Lữ Bố để vang danh thiên hạ muốn chết, nhưng hết lần này tới lần khác chẳng chịu xin ra trận, phải đợi Lữ Bố tiễn vài thằng đi gặp diêm vương mới bắt đầu trưng bộ mặt yêu nước thương dân ra.
Cao minh! Thật sự rất cao minh!
Một Lưu Bị không có một binh một tướng nào trong tay, lại dám đem các lộ chư hầu tay to mặt lớn ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, khí phách cỡ này chỉ có chủ nhân của Thục quốc, Hán Chiêu Liệt hoàng đế mới có. Tiếc là Lưu Bị lại xui xẻo gặp phải Viên Hoàn.
Không tìm cách hố hắn một trận, Viên Hoàn thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp những anh em trong giới xuyên không. Chà, cái sứ mệnh củ chuối như thế, sống qua hai kiếp người Viên Hoàn mới gặp phải lần đầu tiên.
Ngay khi các chư hầu đang uống rượu vui vẻ nói cười, đột nhiên tiếng báo ở ngoài trướng vang lên thật to. Viên Thiệu đã hơi ngà ngà say cười lớn:
“Ha ha, nhanh như vậy các tướng quân đã trở về rồi sao?”
Lúc này một tiểu binh vội vàng chạy thẳng vào bên trong, khi nhìn thấy Viên Thiệu hắn bối rối quỳ xuống bẩm báo:
“Bẩm minh chủ.... Lưu tướng quân, Phương Tướng quân và Vũ tướng quân... bọn họ đều đã bị Lữ Bố đâm ngã ngựa.”
“Ngươi nói cái gì?”
Viên Thiệu nổi trận tam bành, vỗ mạnh bàn đứng dậy:
“Ba hổ tướng ra trận chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã bị gian tặc Lữ Bố đâm chết?”
Binh sĩ rụt rè trả lời:
“Vâng thưa minh chủ! Gian tặc kia cực kì hung tàn, Lưu tướng quân và Phương tướng quân chỉ trong một chiêu đã bị đánh bay. Vũ tướng quân khá hơn một chút, trong ba chiêu bị đánh gãy tay, đến chiêu thứ năm đã bị đâm ngã ngựa.”
“Không thể nào!”
Các lộ chư hầu cực kì hoảng sợ, riêng Viên Thiệu tức giận tới mức ném vỡ cả bình rượu. Trong trướng im lặng, lạnh lẽo đến cực điểm, hắn bực mình liếc nhìn những kẻ đứng đầu ba quân đang cố ý tránh né ánh mắt của mình, nghiêm mặt hỏi:
“Có tướng quân nào nguyện ý xuất chiến, tru sát Lữ Bố không?”
Cả trướng vẫn tiếp tục im lặng.
Viên Thiệu đứng đó bổn cũ soạn lại, tiếp tục nói lời thoại y như viết sẵn trong kịch bản:
“Than ôi! Chỉ tiếc hai đại tướng Nhan Lương Văn Sú không có ở đây, nếu không gian tặc Lữ Bố làm sao lộng hành được như vậy. Chẳng lẽ trời xanh đã vứt bỏ đại Hán không một chút thương xót sao?”
Các lộ chư hầu lặng lẽ nhìn sang phía Viên Thuật, ý của họ rất rõ rang, sân khấu này lớn quá, bọn ta hết tỏa sáng nổi rồi, nhường vai chính cho hậu tướng quân nhà người đó, ra đá gã Lữ Bố đó bay khỏi đại doanh đi.
Nhưng Viên Thuật thì sao?
Hắn ngồi gác chân bất cần đời, kệ xác đám chư hầu lén lút gửi ánh mắt năn nỉ sang bàn mình, vẫn tiếp tục ăn ngon uống hớp rượu nóng cực kì tiêu sái, làm cho đám chư hầu chửi thầm trong bụng. Mẹ nó, bốn đời tam công gì nhỏ mọn thế, tên cáo già này định lấy Lữ Bố để làm bọn họ buồn nôn sao? Nhưng biết sao bây giờ, buồn nôn thì mạnh dạn đi ói, dù sao cũng đỡ hơn phải vẫy khăn tiễn đại tướng mình quay về đất mẹ. Ba người vừa nãy đều là những vị tướng danh chấn một phương, cuối cùng bị Lữ Bố chém như chém chuối. Càng nghĩ càng tức mà!
Đúng vào lúc này, anh chàng mặt đỏ râu dài được con dân Trung Quốc dựng tượng thờ cúng lại bước ra:
“Mạt tướng Quan Vũ nguyện thay minh chủ ra trận chém chết Lữ Bố!”
Viên Hoàn nhịn cười hơn cả nhịn ị, Quan Vũ ngã một lần nên đã khôn ra rồi, không báo cái chức mã cung thủ rách nát ra nữa, cũng không dùng cái danh huynh đệ hoàng thúc để dát vàng lên mặt. Nhưng đời không như là mơ, hắn không nói không có nghĩa là người khác đã quên. Viên Thiệu chưa kịp mở miệng, phía bên này Lưu Đại đã quát lớn:
“Lại là thằng mã cung thủ này nữa! Lần nào liên minh thua tan nát cũng thấy mặt ngươi! Bây đâu, lôi hắn ra đánh năm mươi gậy cho ta!”
Vương Khuông nghiến muốn nát hàm răng:
“Dạo này đám mã cung thủ muốn leo lên đến trời rồi sao? Mẹ nó, tính chọc quê bản tọa chết mất đại tướng đúng không? Thôi cút sang một bên đi, nếu không đừng nói năm mươi gậy, cả mạng ta cũng không giữ lại cho ngươi!”
Ha Ha Ha!
Lần này khỏi cần Viên Hoàn đưa cái miệng đầy kỹ năng lươn lẹo ra, cả đám chư hầu quyết tâm đuổi Quan Vũ cút trở về. Chúng ta thử nghĩ nhé, nếu Quan Vũ lỡ may chém ngã được Lữ Bố thật, thế chẳng phải chứng minh rằng những tướng quân của các lộ chư hầu có tiếng không có miếng, đánh đấm còn ngu hơn cả mã cung thủ hay sao?
Trương Phi trợn mắt nhảy xồ ra, gầm muốn lở cả đất:
“Con mẹ nhà các ngươi! Mã cung thủ thì sao? Mã cung thủ ăn hết của nhà các ngươi hả? Ta đã nói nhị ca của ta đánh nhau còn hơn đám tướng rách nát của lũ chư hầu các ngươi!”
Lưu Bị nghiêm nghị quát:
“Dực Đức, đệ mau im miệng lại! Lui ra đây!”
Hết cách, Trương Phi đành phải căm giận lui về sau, nhưng hẵn vẫn trừng mắt căm hận nhìn những chư hầu trong trướng, song phương giương cung bạt kiếm chỉ chờ lệnh là nhào đến tẩn nhau tới chết.
Lưu Bị phủi quần áo thong thả đứng dậy thi lễ với Viên Thiệu:
“Huyền Đức là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương, chắt nhiều đời của Hán Cảnh Đế, từ nhỏ được dạy phải lấy thân trâu ngựa ra báo đáp quốc gia, bây giờ tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, Bị xin được thay mặt triều đình, thay mặt bệ hạ ứng chiến, trảm Lữ Bố!”
Hay chưa kìa!
Mở miệng ra là dòng họ Hán thật, hở một chút là lôi triều đình, lôi bệ hạ ra để ép người. Đừng nói minh chủ Viên Thiệu, tất cả các lộ chư hầu cũng cảm thấy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận cái cớ này vô cùng tốt. Mục đích cuối cùng của họ, dù nghe hơi giả dối, nhưng vẫn là giết Đổng Trác, cứu thiên tử khỏi cảnh loạn thần, nói trắng ra là nai lưng làm công cho triều đình. Người ta đang vì triều đình mà chiến, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi ngăn cản?
Quan Vũ ôm quyền, nhưng lần này gương mặt hắn đầy ngạo nghễ:
“Quan mỗ nếu không thể chém chết Lữ Bố, mời minh chủ chém đầu ta thị chúng!”
Bình cũ rượu cũ, nhưng lúc nào cũng hiệu quả. Mọi người trong trướng vô tình nhìn về phía Viên Hoàn. Đáp lại lời kêu gọi của họ, Viên Hoàn chậm rãi đứng dậy:
“Minh chủ, tại hạ thấy ba anh em Lưu Quan Trương không ngại xa xội, ngàn dặm đến hội minh, mặc dù thân cô thế cô nhưng một lòng hướng về Đại Hán, cúi mong minh chủ thành toàn cho họ!”
Tào Tháo gật đầu khen phải, bất tri bất giác đánh giá cao Viên Hoàn thêm ba phần, hắn vội tiếp lời:
“Bản Sơ, ngươi hãy nhìn xem, kẻ này mắt phượng mày ngài, dáng dấp uy phong lẫm liệt, tướng mạo đoan chính, có lẽ là rồng trong loài người, thân mang tuyệt kỹ. Huống chi tráng sĩ không ngại xông pha nơi khói lửa, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, đó là điều đáng khen. Người đã tìm đến nhưng chúng ta lại từ chối họ, thanh danh chiêu hiền đãi sĩ của ngươi sẽ bị ảnh hưởng, nghe Viên hiền điệt nói đi, chúng ta hãy tạo cơ hội cho họ kiến công lập nghiệp.”
“Chuyện này....”
Viên Thiệu vẫn có chút do dự.
“Minh chủ yên tâm, Viên Hoàn trộm nghĩ nếu người này không thắng được Lữ Bố, điệt nhi sẽ phái bộ tướng giải quyết hắn.”
“Hoàn nhi, chẳng phải Kỷ Linh....”
“Thúc thúc, chẳng lẽ ngoài Kỷ Linh ra dưới trướng cha ta không còn đại tướng nào sao. Ngài yên tâm, ít nhất thì hắn lợi hại hơn cung thủ nhiều, hì hì.”
“Nhưng hiền điệt à, nếu như ngươi đã có đại tướng, sao lại....”
Viên Thiệu chưa dứt lời thì Lưu Bị lập tức bước lên cắt ngang lời hắn:
“Minh chủ, ngài đây là ý gì? Chẳng lẽ tất cả công lao trong chiến dịch thảo phạt Đổng Trách đều để nhà họ Viên đoạt hết sao?”
Viên Hoàn nổi giận:
“Lưu tai to, ngươi nghe đây! Viên Hoàn ta nếu muốn đoạt chiến công của ngươi sẽ chẳng phải chờ đến bây giờ. Hiện nay gian tặc Lữ Bố đang ở ngoài áp trận cho quân phiệt Tây Lương, muốn lấy công lao tự ngươi cút ra đó mà lấy, nhưng nếu thất bại thì đừng trách Viên Hoàn ta lại phải ra tay!”
Lưu Bị nhìn Viên Hoàn thật sâu, sau đó nghiêm giọng nói:
“Quan Vũ nghe lệnh! Lập tức ra trận chiến Lữ Bố, huynh cùng Dực Đức sẽ trợ chiến cho đệ!”
Nhìn bóng lưng huynh đệ Lưu Quan Trương hiên ngang bước ra khỏi trướng, Viên Hoàn thầm nghĩ trong lòng:
“Để ta xem ngươi sẽ giở âm mưu quỷ kế gì. Lấy đạo của người trả lại cho người, mùi vị đó rất khó nuốt trôi đấy...”
Viên Thiệu nâng ly rượu lên mời các lộ chư hầu”
“Đến đây nào! Chúng ta cạn ly rượu này, cầu xin tổ tiên bảo hộ ba vị tướng quân ra trận, đồng thời đây cũng là ly rượu ăn mừng chiến thắng! Tuy hơi sơ sài nhưng hiện giờ công phá Lạc Dương, cứu bệ hạ ra khỏi nơi tai vạ mới là điều quan trọng, mong chư công thông cảm!”
“Minh chủ nói rất đúng, nào nào, cạn ly rượu này, cùng đồng tâm hiệp lực tiêu diệt Đổng Trác.”
“Thề đồng tâm hiệp lực, công phạt Đổng tặc!”
Mười tám lộ chư hầu nâng ly vui mừng, tươi cười rạng rỡ. Họ dường như đã nhìn thấy cảnh Đổng Trác lê bước đến đoạn đầu đài, dân chúng rơi nước mắt hò reo sảng khoái, bệ hạ cười hạnh phúc hết lời ca ngợi công lao to lớn của họ. Viên Hoàn uống một ngụm rượu, lắc đầu nhìn từng gương mặt nổi tiếng trong lịch sử tam quốc, những con người đầy tài hoa nơi đây đã quên đi câu nói ‘kiêu binh tất bại’.
Cục tạ Viên Thuật thì khỏi cần phải nói, tức đến mức xì cả khói ra ngoài lỗ tai, sau khi hắn xác định Kỷ Linh vẫn ăn uống khỏe như trâu, lập tức hướng ánh mắt giận dỗi sang Viên Hoàn, ý muốn nói thằng con phá của lại làm hỏng thiên thu đại nghiệp của hắn. Mà thôi, Viên Thuật cũng chẳng trách móc nặng nề Viên Hoàn làm gì, tình huống ấy nếu Viên Hoàn không mở miệng ngăn cản hắn cũng phải nghĩ biện pháp xuống thang, chỉ vì công lao chém Lữ Bố mà gây thù chuốc oán với tất cả chư hầu quả thật không đáng.
Vẫn có một người luôn tách biệt khỏi những tiếng nâng ly hào hùng của chư hầu thiên hạ. Lưu Bị có một gương mặt khá đẹp trai, cả sử sách cũng công nhận, gã quá thu hút, nhất là hai trái tai dài đến gần bả vai. Lúc này Lưu Bị chẳng nở nổi một nụ cười nào, thậm chí gương mặt còn phủ đầy vẻ đau khổ.
Viên Hoàn nhìn gã, cười một cách đầy miệt thị.
Tên Lưu Bị này mẹ nó nhẫn nhịn thật giỏi, rõ ràng trong lòng thèm được trảm Lữ Bố để vang danh thiên hạ muốn chết, nhưng hết lần này tới lần khác chẳng chịu xin ra trận, phải đợi Lữ Bố tiễn vài thằng đi gặp diêm vương mới bắt đầu trưng bộ mặt yêu nước thương dân ra.
Cao minh! Thật sự rất cao minh!
Một Lưu Bị không có một binh một tướng nào trong tay, lại dám đem các lộ chư hầu tay to mặt lớn ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, khí phách cỡ này chỉ có chủ nhân của Thục quốc, Hán Chiêu Liệt hoàng đế mới có. Tiếc là Lưu Bị lại xui xẻo gặp phải Viên Hoàn.
Không tìm cách hố hắn một trận, Viên Hoàn thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp những anh em trong giới xuyên không. Chà, cái sứ mệnh củ chuối như thế, sống qua hai kiếp người Viên Hoàn mới gặp phải lần đầu tiên.
Ngay khi các chư hầu đang uống rượu vui vẻ nói cười, đột nhiên tiếng báo ở ngoài trướng vang lên thật to. Viên Thiệu đã hơi ngà ngà say cười lớn:
“Ha ha, nhanh như vậy các tướng quân đã trở về rồi sao?”
Lúc này một tiểu binh vội vàng chạy thẳng vào bên trong, khi nhìn thấy Viên Thiệu hắn bối rối quỳ xuống bẩm báo:
“Bẩm minh chủ.... Lưu tướng quân, Phương Tướng quân và Vũ tướng quân... bọn họ đều đã bị Lữ Bố đâm ngã ngựa.”
“Ngươi nói cái gì?”
Viên Thiệu nổi trận tam bành, vỗ mạnh bàn đứng dậy:
“Ba hổ tướng ra trận chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã bị gian tặc Lữ Bố đâm chết?”
Binh sĩ rụt rè trả lời:
“Vâng thưa minh chủ! Gian tặc kia cực kì hung tàn, Lưu tướng quân và Phương tướng quân chỉ trong một chiêu đã bị đánh bay. Vũ tướng quân khá hơn một chút, trong ba chiêu bị đánh gãy tay, đến chiêu thứ năm đã bị đâm ngã ngựa.”
“Không thể nào!”
Các lộ chư hầu cực kì hoảng sợ, riêng Viên Thiệu tức giận tới mức ném vỡ cả bình rượu. Trong trướng im lặng, lạnh lẽo đến cực điểm, hắn bực mình liếc nhìn những kẻ đứng đầu ba quân đang cố ý tránh né ánh mắt của mình, nghiêm mặt hỏi:
“Có tướng quân nào nguyện ý xuất chiến, tru sát Lữ Bố không?”
Cả trướng vẫn tiếp tục im lặng.
Viên Thiệu đứng đó bổn cũ soạn lại, tiếp tục nói lời thoại y như viết sẵn trong kịch bản:
“Than ôi! Chỉ tiếc hai đại tướng Nhan Lương Văn Sú không có ở đây, nếu không gian tặc Lữ Bố làm sao lộng hành được như vậy. Chẳng lẽ trời xanh đã vứt bỏ đại Hán không một chút thương xót sao?”
Các lộ chư hầu lặng lẽ nhìn sang phía Viên Thuật, ý của họ rất rõ rang, sân khấu này lớn quá, bọn ta hết tỏa sáng nổi rồi, nhường vai chính cho hậu tướng quân nhà người đó, ra đá gã Lữ Bố đó bay khỏi đại doanh đi.
Nhưng Viên Thuật thì sao?
Hắn ngồi gác chân bất cần đời, kệ xác đám chư hầu lén lút gửi ánh mắt năn nỉ sang bàn mình, vẫn tiếp tục ăn ngon uống hớp rượu nóng cực kì tiêu sái, làm cho đám chư hầu chửi thầm trong bụng. Mẹ nó, bốn đời tam công gì nhỏ mọn thế, tên cáo già này định lấy Lữ Bố để làm bọn họ buồn nôn sao? Nhưng biết sao bây giờ, buồn nôn thì mạnh dạn đi ói, dù sao cũng đỡ hơn phải vẫy khăn tiễn đại tướng mình quay về đất mẹ. Ba người vừa nãy đều là những vị tướng danh chấn một phương, cuối cùng bị Lữ Bố chém như chém chuối. Càng nghĩ càng tức mà!
Đúng vào lúc này, anh chàng mặt đỏ râu dài được con dân Trung Quốc dựng tượng thờ cúng lại bước ra:
“Mạt tướng Quan Vũ nguyện thay minh chủ ra trận chém chết Lữ Bố!”
Viên Hoàn nhịn cười hơn cả nhịn ị, Quan Vũ ngã một lần nên đã khôn ra rồi, không báo cái chức mã cung thủ rách nát ra nữa, cũng không dùng cái danh huynh đệ hoàng thúc để dát vàng lên mặt. Nhưng đời không như là mơ, hắn không nói không có nghĩa là người khác đã quên. Viên Thiệu chưa kịp mở miệng, phía bên này Lưu Đại đã quát lớn:
“Lại là thằng mã cung thủ này nữa! Lần nào liên minh thua tan nát cũng thấy mặt ngươi! Bây đâu, lôi hắn ra đánh năm mươi gậy cho ta!”
Vương Khuông nghiến muốn nát hàm răng:
“Dạo này đám mã cung thủ muốn leo lên đến trời rồi sao? Mẹ nó, tính chọc quê bản tọa chết mất đại tướng đúng không? Thôi cút sang một bên đi, nếu không đừng nói năm mươi gậy, cả mạng ta cũng không giữ lại cho ngươi!”
Ha Ha Ha!
Lần này khỏi cần Viên Hoàn đưa cái miệng đầy kỹ năng lươn lẹo ra, cả đám chư hầu quyết tâm đuổi Quan Vũ cút trở về. Chúng ta thử nghĩ nhé, nếu Quan Vũ lỡ may chém ngã được Lữ Bố thật, thế chẳng phải chứng minh rằng những tướng quân của các lộ chư hầu có tiếng không có miếng, đánh đấm còn ngu hơn cả mã cung thủ hay sao?
Trương Phi trợn mắt nhảy xồ ra, gầm muốn lở cả đất:
“Con mẹ nhà các ngươi! Mã cung thủ thì sao? Mã cung thủ ăn hết của nhà các ngươi hả? Ta đã nói nhị ca của ta đánh nhau còn hơn đám tướng rách nát của lũ chư hầu các ngươi!”
Lưu Bị nghiêm nghị quát:
“Dực Đức, đệ mau im miệng lại! Lui ra đây!”
Hết cách, Trương Phi đành phải căm giận lui về sau, nhưng hẵn vẫn trừng mắt căm hận nhìn những chư hầu trong trướng, song phương giương cung bạt kiếm chỉ chờ lệnh là nhào đến tẩn nhau tới chết.
Lưu Bị phủi quần áo thong thả đứng dậy thi lễ với Viên Thiệu:
“Huyền Đức là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương, chắt nhiều đời của Hán Cảnh Đế, từ nhỏ được dạy phải lấy thân trâu ngựa ra báo đáp quốc gia, bây giờ tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, Bị xin được thay mặt triều đình, thay mặt bệ hạ ứng chiến, trảm Lữ Bố!”
Hay chưa kìa!
Mở miệng ra là dòng họ Hán thật, hở một chút là lôi triều đình, lôi bệ hạ ra để ép người. Đừng nói minh chủ Viên Thiệu, tất cả các lộ chư hầu cũng cảm thấy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận cái cớ này vô cùng tốt. Mục đích cuối cùng của họ, dù nghe hơi giả dối, nhưng vẫn là giết Đổng Trác, cứu thiên tử khỏi cảnh loạn thần, nói trắng ra là nai lưng làm công cho triều đình. Người ta đang vì triều đình mà chiến, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi ngăn cản?
Quan Vũ ôm quyền, nhưng lần này gương mặt hắn đầy ngạo nghễ:
“Quan mỗ nếu không thể chém chết Lữ Bố, mời minh chủ chém đầu ta thị chúng!”
Bình cũ rượu cũ, nhưng lúc nào cũng hiệu quả. Mọi người trong trướng vô tình nhìn về phía Viên Hoàn. Đáp lại lời kêu gọi của họ, Viên Hoàn chậm rãi đứng dậy:
“Minh chủ, tại hạ thấy ba anh em Lưu Quan Trương không ngại xa xội, ngàn dặm đến hội minh, mặc dù thân cô thế cô nhưng một lòng hướng về Đại Hán, cúi mong minh chủ thành toàn cho họ!”
Tào Tháo gật đầu khen phải, bất tri bất giác đánh giá cao Viên Hoàn thêm ba phần, hắn vội tiếp lời:
“Bản Sơ, ngươi hãy nhìn xem, kẻ này mắt phượng mày ngài, dáng dấp uy phong lẫm liệt, tướng mạo đoan chính, có lẽ là rồng trong loài người, thân mang tuyệt kỹ. Huống chi tráng sĩ không ngại xông pha nơi khói lửa, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, đó là điều đáng khen. Người đã tìm đến nhưng chúng ta lại từ chối họ, thanh danh chiêu hiền đãi sĩ của ngươi sẽ bị ảnh hưởng, nghe Viên hiền điệt nói đi, chúng ta hãy tạo cơ hội cho họ kiến công lập nghiệp.”
“Chuyện này....”
Viên Thiệu vẫn có chút do dự.
“Minh chủ yên tâm, Viên Hoàn trộm nghĩ nếu người này không thắng được Lữ Bố, điệt nhi sẽ phái bộ tướng giải quyết hắn.”
“Hoàn nhi, chẳng phải Kỷ Linh....”
“Thúc thúc, chẳng lẽ ngoài Kỷ Linh ra dưới trướng cha ta không còn đại tướng nào sao. Ngài yên tâm, ít nhất thì hắn lợi hại hơn cung thủ nhiều, hì hì.”
“Nhưng hiền điệt à, nếu như ngươi đã có đại tướng, sao lại....”
Viên Thiệu chưa dứt lời thì Lưu Bị lập tức bước lên cắt ngang lời hắn:
“Minh chủ, ngài đây là ý gì? Chẳng lẽ tất cả công lao trong chiến dịch thảo phạt Đổng Trách đều để nhà họ Viên đoạt hết sao?”
Viên Hoàn nổi giận:
“Lưu tai to, ngươi nghe đây! Viên Hoàn ta nếu muốn đoạt chiến công của ngươi sẽ chẳng phải chờ đến bây giờ. Hiện nay gian tặc Lữ Bố đang ở ngoài áp trận cho quân phiệt Tây Lương, muốn lấy công lao tự ngươi cút ra đó mà lấy, nhưng nếu thất bại thì đừng trách Viên Hoàn ta lại phải ra tay!”
Lưu Bị nhìn Viên Hoàn thật sâu, sau đó nghiêm giọng nói:
“Quan Vũ nghe lệnh! Lập tức ra trận chiến Lữ Bố, huynh cùng Dực Đức sẽ trợ chiến cho đệ!”
Nhìn bóng lưng huynh đệ Lưu Quan Trương hiên ngang bước ra khỏi trướng, Viên Hoàn thầm nghĩ trong lòng:
“Để ta xem ngươi sẽ giở âm mưu quỷ kế gì. Lấy đạo của người trả lại cho người, mùi vị đó rất khó nuốt trôi đấy...”