Chương 7
Vậy nhưng người mẹ kế này của cậu, ngoài miệng vẫn luôn khuyên, ác ý giá trị thế nhưng vẫn luôn ở trên dưới 200, tham khảo tên Vương Quân kia, lúc ấy hắn muốn giết chết cậu thì ác ý giá trị vào khoảng 1000, 200 nghĩa là chưa tới mức muốn giết cậu, nhưng chắc chắn sẽ không để cậu sống tốt.
Bạch Tư Kiều cũng lười đi so sánh xem ai có thể diễn xuất tốt hơn với mẹ kế, nhìn Bạch Chấn Giang nổi trận lôi đình, Bạch Tư Kiều hoãn thanh nói: "Con sai rồi, ba bớt giận."
Bạch Chấn Giang tay run lên: "Mày cái này nghiệt.. Mày nói cái gì?"
Một nhà Bạch gia tất cả đều khiếp sợ nhìn Bạch Tư Kiều, quản gia nhanh chóng phản ứng: "Đại, đại thiếu gia nói cậu ấy sai rồi, tiên sinh, đại thiếu gia nhận sai."
Hiện trường lại một lần nữa an tĩnh lại, lâm vào một trận trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Bạch Tư Kiều đã đem mâm đựng trái cây trên bàn túm đến bên người, ăn ba trái dâu tây, hai quả nho, thời điểm đang muốn bẻ chuối, Bạch Chấn Giang mới lạnh giọng hỏi: "Mày ở bên ngoài ăn thứ đồ dơ bẩn gì rồi?"
Bạch Tư Kiều cúi đầu, thanh âm càng ngày càng thấp: "Ăn mệt, bị vu oan, liền trưởng thành. Tôi về sau sẽ không làm ngài mất mặt."
Bạch Chấn Giang há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào.
Bạch Tư Kiều tiếp tục nói: "Trước kia tôi không học tập chính là muốn làm ngài chú ý, hiện tại phát hiện cũng không có tác dụng, về sau tôi sẽ hối cải để làm mới cuộc đời, tạo ra một tôi hoàn toàn mới."
Cha con bởi vì khuyết thiếu câu thông mà quyết liệt, Bạch Tư Kiều cảm thấy không cần thiết, nếu nguyên chủ còn sống, một ngày nào đó cũng sẽ hiểu rõ cha cậu cũng là vì yêu cậu, rồi cũng sẽ ngày cậu ta sẽ cùng cha mình hòa giải. Đáng tiếc nguyên chủ mạng ngắn, thời điểm đua xe với người ta đã ngã chết, cậu nếu như đã chiếm dụng thân thể người ta, đơn nhiên cũng phải thay cậu tận hiếu, ít nhất cũng không được để cha người ta tức giận tới phát bệnh.
Một nhà Bạch gia đều há hốc mồm, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tên nhóc phản nghịch Bạch Tư Kiều này sẽ tâm bình khí hòa nói ra loại lời nói này.
Bạch Chấn Giang miệng run run hai cái, xoay người liền đi rồi, không ai thấy trong nháy mắt ông xoay người, vành mắt ông đỏ bừng.
Từ ngày có Bạch Tư Đình, Bạch Tư Kiều liền càng ngày càng phản nghịch, càng không cho nó làm gì nó lại càng phải làm chuyện đó, có đôi khi thậm chí ăn tết cũng đều không trở về nhà. Ông thừa nhận, mỗi lần ông tức giận đến khó thể đều sẽ thốt ra những lời không quá dễ nghe, có đôi khi thậm chí sẽ động thủ đánh cậu, nhưng những việc đó đều là vì muốn tốt cho nó!
Sắc mặt Bạch phu nhân càng ngày càng khó coi, bà ta chạy nhanh đuổi theo, lo lắng hỏi chồng mình: "Ông không sao chứ?"
Bạch Chấn Giang hỏi vợ mình: "Có phải trước kia là do tôi không quan tâm nó đủ nhiều? Nó mới có thể phản nghịch như vậy."
Bạch phu nhân nội tâm hoảng hốt, việc này càng ngày càng phát triển khác xa dự đoán ban đầu của bà ta, bà ta nhanh chóng nói: "Không có đâu, ông lại bận rộn như vậy, không có khả năng luôn luôn quan tâm chuyện trong nhà. Con trai biết hiểu chuyện là chuyện tốt, lát nữa tôi sẽ tâm sự với nó."
Bạch Tư Kiều thấy không ai để ý đến mình, hỏi em trai mình: "Tôi đói bụng, chúng ta buổi tối ăn cái gì?"
Bạch Tư Đình vô ngữ: "Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ tới ăn? Anh ở bên ngoài chịu cái ủy khuất gì rồi?"
Hệ thống: Lo lắng cảm xúc giá trị +5
Bạch Tư Kiều: ".. Cậu đây là đang lo lắng cho tôi sao?"
"Anh nằm mơ đi!" -Bạch Tư Đình vẻ mặt ghét bỏ rời đi, hắn sao có thể quan tâm cậu ta? Đời này đều không thể! Hai người bọn họ trừ bỏ quan hệ huyết thống bên ngoài, sẽ không thể nào có một chút thân tình!
Khóe miệng Bạch Tư Kiều ngoéo một cái, tên nhóc này ngạo kiều lên còn rất đáng yêu.
Thời gian ăn cơm trưa Bạch Chấn Giang không có xuống lầu, Bạch Tư Kiều thật ra cũng chẳng chịu ảnh hưởng gì, thức ăn nhà họ Bạch không tồi, tám món ăn, có chay có mặn, Bạch Tư Kiều ăn thật sự vui vẻ.
Lại nói Bạch Tư Đình, Bạch Tư Kiều mỉm cười lột một con tôm cho hắn, quá gầy, ăn nhiều một chút, tranh thủ một tháng béo năm cân. À, lại là di chứng thời mạy thế, thấy mấy đứa nhỏ gầy gầy liền muốn cho chúng ăn.
Bạch Tư Đình bị dọa đến cơm cũng không dám ăn, anh hắn điên rồi! Tuyệt đối điên rồi!
Chạng vạng, Bạch phu nhân muốn đi ra ngoài mua chút đồ vật: "Hai con cùng mẹ cùng đi đi, giúp mẹ xách chút đồ vật."
Bạch Tư Kiều gật đầu, phân đoạn này cậu thật rành, thời điểm người nhiều cùng nhau đi ra ngoài, để cho người khác đem cậu cùng đứa em trai ưu tú làm đối lập, sau đó cậu sẽ cáu kỉnh, về nhà lại chống đối ba ba, lại rời nhà trốn đi..
"Kia không phải cậu cả Bạch gia sao? Tóc nhuộm màu khác rồi, đẹp lên nhiều."
"Đúng vậy, nhìn qua còn rất xinh đẹp."
"Là cái vị nhị thế tổ luôn không làm việc gì nên hồn kia?"
"Hiện tại đã tốt hơn rồi, còn biết làm việc tốt, cứu tiểu khuê nữ nhà Hoắc gia. Bảo mẫu của Hoắc gia vẫn luôn khen cậu ta, vừa nhìn như vậy, có vẻ thật sự tốt lên rồi."
【 mị lực giá trị +4】
Bạch phu nhân nghe được người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt liền không tốt lắm.
Bạch Tư Kiều mua hai cái kem, đưa cho Bạch Tư Đình một cái: "Ăn không?"
Bạch Tư Đình do dự một chút, vừa định nhận, Bạch phu nhân lại lạnh mặt nói một câu: "Nó không ăn!"
Câu này thanh âm có chút bén nhọn, người đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn về phía bà ta, Bạch phu nhân xấu hổ cười cười, ôn nhu nói: "Nó không thể ăn mấy thứ này, sẽ tiêu chảy, ảnh hưởng học tập."
Bạch Tư Đình không cao hứng hừ một tiếng: "Ị phân cũng chậm trễ học tập."
Bạch phu nhân: "..."
Lúc này, một cái cảnh sát nhân dân đi qua hỏi người qua đường: "Xin chào, mọi người có biết nhà Bạch Tư Kiều ở đâu sao?"
Mấy người mới vừa rồi còn đang khen Bạch Tư Kiều bát quái hỏi: "Làm sao vậy? Cậu ta làm chuyện xấu nhi?"
"Đưa cờ thưởng cho cậu ấy, hai ngày trước cậu ấy làm chút việc tốt, cảnh sát muốn đặc biệt khen thưởng cậu ấy."
"Ai da! Lại làm việc tốt rồi? Đây là chuyện tốt! Cậu ấy chính là Bạch Tư Kiều! Là người nhìn đẹp nhất kia!"
【 mị lực giá trị +8】
Bạch phu nhân nghe được lời này, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống.
【 ác ý cảm xúc giá trị +300】
Bạch Tư Kiều "Sách" một tiếng, không ổn.
Cảnh sát nhân dân thế nhưng lại tới đưa cờ thưởng cho Bạch Tư Kiều, nhiều người nhìn thấy còn nhiệt tình vây lại, đặc biệt là mấy vị bảo mẫu vừa ra ngoài mua đồ, thích nhất chính là ghé vào cùng nhau nói bát quái hào môn.
Cậu cả Bạch gia tốt hơn rồi, không đua xe, không đánh nhau, thế nhưng bắt đầu làm việc tốt, này cũng xem như một tin tức lớn trong tiểu khu.
Biểu tình Bạch phu nhân liền trở nên thật đặc sắc, nhiều người nhìn như vậy, bà ta lẽ ra phải cao hứng, phải cười vui vẻ mới đúng, chính là hiện tại bà tà như cũng cười không nổi.
Cảnh sát đem cờ thưởng đưa cho Bạch Tư Kiều, tuy rằng cậu đã nói không cần nhưng vẫn xin cho cậu 5000 tệ tiền mặt khen thưởng. Bạch Tư Kiều mới cầm trong tay liền cho Bạch phu nhân: "Mẹ, đây là lần đầu tiên con kiếm được tiền, tuy rằng không nhiều lắm, cũng là một phần tâm ý của con, về sau chờ con kiếm lời, con sẽ đưa nhiều hơn."
Bạch phu nhân kinh ngạc cầm cái bao lì xì kia: "Này.. Cho ta?"
Bạch Tư Kiều cười ngoan ngoãn, "Vâng, mặc dù không nhiều lắm, ý nghĩa không giống nhau, đây là ta dùng mạng lấy được, ngài nuôi con lớn, con dưỡng người tới già."
Khóe miệng Bạch phu nhân run rẩy, gắt gao nắm cái bao lì xì kia, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.
Lúc mẹ của Bạch Tư Kiều vừa mới mất mất, cậu mới ba tuổi, hiện tại đều sắp hai mươi tuổi, mười bày năm qua quả thật là do bà chăm sóc cậu, nuôi cậu lớn, muốn nói một chút cảm tình đều không có, cũng không đến mức như vậy.
Bạch Tư Kiều không thích đứa em trai này của nó, bà liền tính kế nó mười mấy năm, đem nó nuôi thành một tên phế vật vô dụng, nhìn Bạch Tư Kiều thành cái dạng này, nói không chừng cậu thật sự đem bà coi thành mẹ ruột mà đối đãi. Bạch phu nhân nhìn ánh mắt thuần túy của Bạch Tư Kiều, trong lòng không đành lòng, bà vừa rồi thế nhưng lại sợ nó sẽ vượt qua Bạch Tư Đình, còn muốn hại cậu.
"Tốt lắm, mau về nhà đi, về nhà đem cho ba con nhìn xem." Bạch phu nhân từ bỏ, không cần thiết, nó học biểu diễn chuyên nghiệp, phương diện thương nghiệp này nó cũng đều không hiểu, người khác thích nó cũng không quan hệ, cùng lắm cũng đi làm minh tinh. Xem bộ dạng lười biếng này của nó, minh tinh đều quá sức, phỏng chừng về sau còn phải dựa vào em trai nuôi nó.
【áy náy cảm xúc giá trị +300
Ác ý cảm xúc giá trị +150】
Lại giảm xuống, Bạch Tư Kiều cười tủm tỉm đuổi kịp: "Mẹ, người nói xem ba có phải hay không lại đánh con?"
"Sẽ không, có mẹ ở đây đâu.": Bạch phu nhân lòng nói ngươi cũng biết sẽ bị đánh, ba ngươi càng không cho ngươi làm gì người lại càng làm, ngươi bị đánh cũng xứng đáng.
Bạch Tư Đình đi theo ở phía sau, nhìn hai người bọn họ mẫu từ tử hiếu, khinh thường bĩu môi, có cái gì nhưng cao hứng, dùng mệnh để đổi lấy thứ ngu xuẩn này, có ngốc hay không a?
Lúc Bạch Chấn Giang nhìn đến cái cờ thưởng này, đầu ong ong: "Lại thấy việc nghĩa lao đầu vào làm? Khi nào?"
Bạch Tư Kiều khẽ meo meo tránh ở phía sau Bạch Tư Đình: "Về sau con đi làm việc tốt, không làm chuyện xấu."
Bạch Chấn Giang nhíu mày nhìn về phía vợ mình: "Bà không phải cùng nó tâm sự sao, sao lại thành ra như này rồi? Sao lại bắt đầu nghiện làm việc tốt rồi?"
Bạch Tư Kiều cũng nhìn về phía bà, bà ta có phải có chuyện còn chưa nói với cậu không?
Bạch phu nhân nội tâm hoảng hốt, trước kia nhà bọn họ vừa gặp mặt liền cãi nhau, căn bản không có khả năng câu thông, bà nói cái gì chính là cái đó. Chính là hiện tại không giống nhau, Bạch Tư Kiều sẽ nhận sai cùng ba cậu, chỉ cần Bạch Tư Kiều nhiều lời một câu, việc bà ta ở bên trong châm ngòi sẽ lộ ra.
Bạch Tư Kiều nhìn thấy việc này, cười cười: "Ngài không cần phải nói mẹ, tôi tự mình quyết định, sau này tôi sẽ làm thật nhiều chuyện tốt, nếu như còn nhìn thấy loại chuyện này tôi vẫn sẽ tiếp tục xông lên."
Bạch Chấn Giang liền cảm giác mình thở không ra hơi: "Có nguy hiểm mày xông lên làm gì? Tìm chết sao?"
Bạch phu nhân không nghĩ tới Bạch Tư Kiều thế nhưng che chở bà, cảm động rất nhiều, cũng có chút tê rần, này không phải dưỡng phế đi, là dưỡng ngu đi?
"Con xông lên làm gì, con phải nhanh chạy trốn! Con cũng không nhìn xem mình gầy thành thế này, làm gì có sức lực mà đánh?" -Bạch phu nhân niết cánh tay cậu, vừa cầm vào liền đụng đến một mảng xương, xông lên là định chịu chết sao?
Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Các người yên tâm, lòng tôi hiểu rõ."
【áy náy cảm xúc giá trị +400】
Bạch phu nhân bắt đầu lâm vào tự mình hoài nghi, bà cũng chỉ là muốn đem cậu dưỡng phế, cũng không phải muốn cho cậu đi chịu chết, đều đã nuôi thành như vậy, phải làm sao bây giờ?
Trong tiểu khu, sự tình Bạch Tư Kiều được tặng cờ thưởng đã truyền rộng: "Tôi nghe nói, cái vị cậu cả Bạch gia không nên thân kia làm chuyện tốt, cảnh sát cũng đưa cờ thưởng tới."
"Tốc độ cứu người này, tựa như đang thi đua công trạng."
"Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, khá tốt."
"Chính là nhìn sắc mặt mẹ kế không đúng, ha ha ha, cười khó coi như vậy"
"Bối cảnh gia đình mình như vậy, thật vất vả giữ gìn thanh danh, mắt thấy địa vị con trai mình đã sắp ổn định, Bạch Tư Kiều thế nhưng lại tốt lên, bà ta có thể không nóng nảy sao?"
"Người này cũng coi như không tồi, các người là không biết Bạch Tư Kiều khi còn nhỏ thái quá đến mức nào, em trai cậu ta có thể sống sót là nhờ hắn mạng lớn, mấy người cũng nhìn xem, quan hệ hai anh em đó bây giờ cũng không tốt."
【mị lực giá trị +2】
Bạch Tư Kiều phát hiện gần nhất mị lực giá trị tăng không ít, click mở giao diện thuộc tính xem xét một chút, mị lực giá trị còn có -40.
"Sao có thể âm nhiều như vậy? Nguyên chủ cũng không có làm việc gì đại gian đại ác."
Hệ thống: "Cậu ta đánh một minh tinh, tuy rằng Bạch gia tiêu tiền áp xuống, thế nhưng tin tức vẫn lan truyền nhanh chóng, fans của minh tinh đó nghe tin, tuy rằng không có chứng cứ nhưng lúc ấy vẫn đem cậu ta mắng thành chó."
Bạch Tư Kiều hồi ức một chút, nguyên chủ xác thật làm không ít chuyện người không ưa cẩu không thích, nhưng cái này thì thật sự không thể trách cậu.
Lúc ấy cùng Bạch Tư Kiều cùng nhau tiến đoàn phim có một người là bạn học của cậu ta, hơn nữa còn là một cô gái. Cái minh tinh kia miệng thì nói đi đối diễn, lại đối đồng học của cậu động tay động chân, con gái người ta đều sắp khóc, tên đó còn cảm thấy người ta muốn cự còn nghênh, nguyên chủ xem thật sự nhìn không được, cho tên đó một quyền.
Việc này nháo ra, Bạch Tư Kiều cũng bị đuổi về, bị fans của minh tinh bạo mắng, ai cũng không dám tìm cậu đóng phim, cô nữ sinh kia cũng không nói giúp cậu, hiện tại nói không chừng còn ở đoàn phim.
Hệ thống: "Cho nên không cần tùy tiện cứu người, người ta lại chưa chắc cảm kích cậu.". Truyện Mỹ Thực
Bạch Tư Kiều không thèm để ý nói: "Tôi chỉ làm việc tôi muốn làm, bọn họ có cảm kích hay không là việc của bọn họ, tôi quản bọn họ làm gì?"
Hệ thống: "..."
Không còn lời gì để nói.
Bạch Tư Kiều đi ra ngoài mua đồ ăn vặt, tùy tiện đi, chỉ cần không chậm trễ ăn uống, không ảnh hưởng đến sống chết của cậu thì đều không đáng coi là chuyện lớn.
Bạch Tư Đình nhân lúc mẹ hắn không để ý, trộm chơi game, đây là một trò chơi gần đây khá nổi tiếng, một cái tiểu đội gồm có bảy người, chức nghiệp gì cũng đều có, còn có thể thành lập bang phái, xây dựng thành trì, Bạch Tư Đình chính là đội trưởng một cái tiểu đội, năng lực đơn hiến phải thuộc top 3 các máy chủ.
Bạch Tư Kiều mua thật nhiều đồ ăn ngon, thời điểm lên lầu vừa lúc thấy hắn, tò mò thò lại gần nhìn thoáng qua: "Cái này chơi vui sao?"
Bạch Tư Đình không kiên nhẫn: "Cũng không phải anh chưa từng chơi."
Bạch Tư Kiều icon hiện lên trên màn hình di dộng, thật sự có, tuy nhiên nguyên chủ hình như chỉ là một món đồ ăn xứng chức, nạp vào một mớ tiền, hoa hòe loè loẹt, lại không đánh được ai.
Bạch Tư Kiều thiệt tình khen hắn: "Cậu chơi còn khá tốt, biết chơi trò chơi, học tập còn tốt như vậy, thật lợi hại."
Bạch Tư Đình hoảng sợ ngẩng đầu xem cậu: "Nếu không anh đi khám đi, tôi hoài nghi đầu óc anh có vấn đề."
Bạch Tư Kiều bị chọc cười, tên nhóc thối: "Cho cậu, tôi đi đây."
Bạch Tư Đình nhìn thấy đồ ăn Bạch Tư Kiều để lại cho mình, đột nhiên giật mình một cái.
Âm thanh trong tai nghe đang kêu hắn: "Tiểu Bạch, làm sao vậy? Cậu như thế nào bất động? Lên nhanh a!"
Bạch Tư Đình ngữ khí phức tạp: "Tôi hoài nghi, tên anh trai khốn nạn của ta muốn độc chết tôi."
"Cái gì?"
"Anh ta thế nhưng lại mua đồ ăn vặt cho tôi."
"Mua đồ ăn vặt thì làm sao vậy? Tôi mỗi ngày đều ăn đồ ăn vặt của anh trai tôi a, không có tiền còn đi đòi anh trai a, mỗi cái này thì có gì đâu?"
Bạch Tư Đình: "Lúc các cậu ba tuổi, anh trai các cậu sẽ ném mấy cậu vào thùng rác, mong mấy cậu bị xe rác đưa đi sao? Lúc các cậu bốn tuổi sẽ bị anh trai mình đem đi cưỡi ngựa, sau đó bị ném vào chuồng ngựa sao? Lúc các ngươi năm tuổi sẽ bị anh đem ra sân bay, muốn để người ngoài đem mấy cậu đi sao?"
Bạch Tư Kiều cũng lười đi so sánh xem ai có thể diễn xuất tốt hơn với mẹ kế, nhìn Bạch Chấn Giang nổi trận lôi đình, Bạch Tư Kiều hoãn thanh nói: "Con sai rồi, ba bớt giận."
Bạch Chấn Giang tay run lên: "Mày cái này nghiệt.. Mày nói cái gì?"
Một nhà Bạch gia tất cả đều khiếp sợ nhìn Bạch Tư Kiều, quản gia nhanh chóng phản ứng: "Đại, đại thiếu gia nói cậu ấy sai rồi, tiên sinh, đại thiếu gia nhận sai."
Hiện trường lại một lần nữa an tĩnh lại, lâm vào một trận trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Bạch Tư Kiều đã đem mâm đựng trái cây trên bàn túm đến bên người, ăn ba trái dâu tây, hai quả nho, thời điểm đang muốn bẻ chuối, Bạch Chấn Giang mới lạnh giọng hỏi: "Mày ở bên ngoài ăn thứ đồ dơ bẩn gì rồi?"
Bạch Tư Kiều cúi đầu, thanh âm càng ngày càng thấp: "Ăn mệt, bị vu oan, liền trưởng thành. Tôi về sau sẽ không làm ngài mất mặt."
Bạch Chấn Giang há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào.
Bạch Tư Kiều tiếp tục nói: "Trước kia tôi không học tập chính là muốn làm ngài chú ý, hiện tại phát hiện cũng không có tác dụng, về sau tôi sẽ hối cải để làm mới cuộc đời, tạo ra một tôi hoàn toàn mới."
Cha con bởi vì khuyết thiếu câu thông mà quyết liệt, Bạch Tư Kiều cảm thấy không cần thiết, nếu nguyên chủ còn sống, một ngày nào đó cũng sẽ hiểu rõ cha cậu cũng là vì yêu cậu, rồi cũng sẽ ngày cậu ta sẽ cùng cha mình hòa giải. Đáng tiếc nguyên chủ mạng ngắn, thời điểm đua xe với người ta đã ngã chết, cậu nếu như đã chiếm dụng thân thể người ta, đơn nhiên cũng phải thay cậu tận hiếu, ít nhất cũng không được để cha người ta tức giận tới phát bệnh.
Một nhà Bạch gia đều há hốc mồm, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tên nhóc phản nghịch Bạch Tư Kiều này sẽ tâm bình khí hòa nói ra loại lời nói này.
Bạch Chấn Giang miệng run run hai cái, xoay người liền đi rồi, không ai thấy trong nháy mắt ông xoay người, vành mắt ông đỏ bừng.
Từ ngày có Bạch Tư Đình, Bạch Tư Kiều liền càng ngày càng phản nghịch, càng không cho nó làm gì nó lại càng phải làm chuyện đó, có đôi khi thậm chí ăn tết cũng đều không trở về nhà. Ông thừa nhận, mỗi lần ông tức giận đến khó thể đều sẽ thốt ra những lời không quá dễ nghe, có đôi khi thậm chí sẽ động thủ đánh cậu, nhưng những việc đó đều là vì muốn tốt cho nó!
Sắc mặt Bạch phu nhân càng ngày càng khó coi, bà ta chạy nhanh đuổi theo, lo lắng hỏi chồng mình: "Ông không sao chứ?"
Bạch Chấn Giang hỏi vợ mình: "Có phải trước kia là do tôi không quan tâm nó đủ nhiều? Nó mới có thể phản nghịch như vậy."
Bạch phu nhân nội tâm hoảng hốt, việc này càng ngày càng phát triển khác xa dự đoán ban đầu của bà ta, bà ta nhanh chóng nói: "Không có đâu, ông lại bận rộn như vậy, không có khả năng luôn luôn quan tâm chuyện trong nhà. Con trai biết hiểu chuyện là chuyện tốt, lát nữa tôi sẽ tâm sự với nó."
Bạch Tư Kiều thấy không ai để ý đến mình, hỏi em trai mình: "Tôi đói bụng, chúng ta buổi tối ăn cái gì?"
Bạch Tư Đình vô ngữ: "Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ tới ăn? Anh ở bên ngoài chịu cái ủy khuất gì rồi?"
Hệ thống: Lo lắng cảm xúc giá trị +5
Bạch Tư Kiều: ".. Cậu đây là đang lo lắng cho tôi sao?"
"Anh nằm mơ đi!" -Bạch Tư Đình vẻ mặt ghét bỏ rời đi, hắn sao có thể quan tâm cậu ta? Đời này đều không thể! Hai người bọn họ trừ bỏ quan hệ huyết thống bên ngoài, sẽ không thể nào có một chút thân tình!
Khóe miệng Bạch Tư Kiều ngoéo một cái, tên nhóc này ngạo kiều lên còn rất đáng yêu.
Thời gian ăn cơm trưa Bạch Chấn Giang không có xuống lầu, Bạch Tư Kiều thật ra cũng chẳng chịu ảnh hưởng gì, thức ăn nhà họ Bạch không tồi, tám món ăn, có chay có mặn, Bạch Tư Kiều ăn thật sự vui vẻ.
Lại nói Bạch Tư Đình, Bạch Tư Kiều mỉm cười lột một con tôm cho hắn, quá gầy, ăn nhiều một chút, tranh thủ một tháng béo năm cân. À, lại là di chứng thời mạy thế, thấy mấy đứa nhỏ gầy gầy liền muốn cho chúng ăn.
Bạch Tư Đình bị dọa đến cơm cũng không dám ăn, anh hắn điên rồi! Tuyệt đối điên rồi!
Chạng vạng, Bạch phu nhân muốn đi ra ngoài mua chút đồ vật: "Hai con cùng mẹ cùng đi đi, giúp mẹ xách chút đồ vật."
Bạch Tư Kiều gật đầu, phân đoạn này cậu thật rành, thời điểm người nhiều cùng nhau đi ra ngoài, để cho người khác đem cậu cùng đứa em trai ưu tú làm đối lập, sau đó cậu sẽ cáu kỉnh, về nhà lại chống đối ba ba, lại rời nhà trốn đi..
"Kia không phải cậu cả Bạch gia sao? Tóc nhuộm màu khác rồi, đẹp lên nhiều."
"Đúng vậy, nhìn qua còn rất xinh đẹp."
"Là cái vị nhị thế tổ luôn không làm việc gì nên hồn kia?"
"Hiện tại đã tốt hơn rồi, còn biết làm việc tốt, cứu tiểu khuê nữ nhà Hoắc gia. Bảo mẫu của Hoắc gia vẫn luôn khen cậu ta, vừa nhìn như vậy, có vẻ thật sự tốt lên rồi."
【 mị lực giá trị +4】
Bạch phu nhân nghe được người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt liền không tốt lắm.
Bạch Tư Kiều mua hai cái kem, đưa cho Bạch Tư Đình một cái: "Ăn không?"
Bạch Tư Đình do dự một chút, vừa định nhận, Bạch phu nhân lại lạnh mặt nói một câu: "Nó không ăn!"
Câu này thanh âm có chút bén nhọn, người đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn về phía bà ta, Bạch phu nhân xấu hổ cười cười, ôn nhu nói: "Nó không thể ăn mấy thứ này, sẽ tiêu chảy, ảnh hưởng học tập."
Bạch Tư Đình không cao hứng hừ một tiếng: "Ị phân cũng chậm trễ học tập."
Bạch phu nhân: "..."
Lúc này, một cái cảnh sát nhân dân đi qua hỏi người qua đường: "Xin chào, mọi người có biết nhà Bạch Tư Kiều ở đâu sao?"
Mấy người mới vừa rồi còn đang khen Bạch Tư Kiều bát quái hỏi: "Làm sao vậy? Cậu ta làm chuyện xấu nhi?"
"Đưa cờ thưởng cho cậu ấy, hai ngày trước cậu ấy làm chút việc tốt, cảnh sát muốn đặc biệt khen thưởng cậu ấy."
"Ai da! Lại làm việc tốt rồi? Đây là chuyện tốt! Cậu ấy chính là Bạch Tư Kiều! Là người nhìn đẹp nhất kia!"
【 mị lực giá trị +8】
Bạch phu nhân nghe được lời này, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống.
【 ác ý cảm xúc giá trị +300】
Bạch Tư Kiều "Sách" một tiếng, không ổn.
Cảnh sát nhân dân thế nhưng lại tới đưa cờ thưởng cho Bạch Tư Kiều, nhiều người nhìn thấy còn nhiệt tình vây lại, đặc biệt là mấy vị bảo mẫu vừa ra ngoài mua đồ, thích nhất chính là ghé vào cùng nhau nói bát quái hào môn.
Cậu cả Bạch gia tốt hơn rồi, không đua xe, không đánh nhau, thế nhưng bắt đầu làm việc tốt, này cũng xem như một tin tức lớn trong tiểu khu.
Biểu tình Bạch phu nhân liền trở nên thật đặc sắc, nhiều người nhìn như vậy, bà ta lẽ ra phải cao hứng, phải cười vui vẻ mới đúng, chính là hiện tại bà tà như cũng cười không nổi.
Cảnh sát đem cờ thưởng đưa cho Bạch Tư Kiều, tuy rằng cậu đã nói không cần nhưng vẫn xin cho cậu 5000 tệ tiền mặt khen thưởng. Bạch Tư Kiều mới cầm trong tay liền cho Bạch phu nhân: "Mẹ, đây là lần đầu tiên con kiếm được tiền, tuy rằng không nhiều lắm, cũng là một phần tâm ý của con, về sau chờ con kiếm lời, con sẽ đưa nhiều hơn."
Bạch phu nhân kinh ngạc cầm cái bao lì xì kia: "Này.. Cho ta?"
Bạch Tư Kiều cười ngoan ngoãn, "Vâng, mặc dù không nhiều lắm, ý nghĩa không giống nhau, đây là ta dùng mạng lấy được, ngài nuôi con lớn, con dưỡng người tới già."
Khóe miệng Bạch phu nhân run rẩy, gắt gao nắm cái bao lì xì kia, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.
Lúc mẹ của Bạch Tư Kiều vừa mới mất mất, cậu mới ba tuổi, hiện tại đều sắp hai mươi tuổi, mười bày năm qua quả thật là do bà chăm sóc cậu, nuôi cậu lớn, muốn nói một chút cảm tình đều không có, cũng không đến mức như vậy.
Bạch Tư Kiều không thích đứa em trai này của nó, bà liền tính kế nó mười mấy năm, đem nó nuôi thành một tên phế vật vô dụng, nhìn Bạch Tư Kiều thành cái dạng này, nói không chừng cậu thật sự đem bà coi thành mẹ ruột mà đối đãi. Bạch phu nhân nhìn ánh mắt thuần túy của Bạch Tư Kiều, trong lòng không đành lòng, bà vừa rồi thế nhưng lại sợ nó sẽ vượt qua Bạch Tư Đình, còn muốn hại cậu.
"Tốt lắm, mau về nhà đi, về nhà đem cho ba con nhìn xem." Bạch phu nhân từ bỏ, không cần thiết, nó học biểu diễn chuyên nghiệp, phương diện thương nghiệp này nó cũng đều không hiểu, người khác thích nó cũng không quan hệ, cùng lắm cũng đi làm minh tinh. Xem bộ dạng lười biếng này của nó, minh tinh đều quá sức, phỏng chừng về sau còn phải dựa vào em trai nuôi nó.
【áy náy cảm xúc giá trị +300
Ác ý cảm xúc giá trị +150】
Lại giảm xuống, Bạch Tư Kiều cười tủm tỉm đuổi kịp: "Mẹ, người nói xem ba có phải hay không lại đánh con?"
"Sẽ không, có mẹ ở đây đâu.": Bạch phu nhân lòng nói ngươi cũng biết sẽ bị đánh, ba ngươi càng không cho ngươi làm gì người lại càng làm, ngươi bị đánh cũng xứng đáng.
Bạch Tư Đình đi theo ở phía sau, nhìn hai người bọn họ mẫu từ tử hiếu, khinh thường bĩu môi, có cái gì nhưng cao hứng, dùng mệnh để đổi lấy thứ ngu xuẩn này, có ngốc hay không a?
Lúc Bạch Chấn Giang nhìn đến cái cờ thưởng này, đầu ong ong: "Lại thấy việc nghĩa lao đầu vào làm? Khi nào?"
Bạch Tư Kiều khẽ meo meo tránh ở phía sau Bạch Tư Đình: "Về sau con đi làm việc tốt, không làm chuyện xấu."
Bạch Chấn Giang nhíu mày nhìn về phía vợ mình: "Bà không phải cùng nó tâm sự sao, sao lại thành ra như này rồi? Sao lại bắt đầu nghiện làm việc tốt rồi?"
Bạch Tư Kiều cũng nhìn về phía bà, bà ta có phải có chuyện còn chưa nói với cậu không?
Bạch phu nhân nội tâm hoảng hốt, trước kia nhà bọn họ vừa gặp mặt liền cãi nhau, căn bản không có khả năng câu thông, bà nói cái gì chính là cái đó. Chính là hiện tại không giống nhau, Bạch Tư Kiều sẽ nhận sai cùng ba cậu, chỉ cần Bạch Tư Kiều nhiều lời một câu, việc bà ta ở bên trong châm ngòi sẽ lộ ra.
Bạch Tư Kiều nhìn thấy việc này, cười cười: "Ngài không cần phải nói mẹ, tôi tự mình quyết định, sau này tôi sẽ làm thật nhiều chuyện tốt, nếu như còn nhìn thấy loại chuyện này tôi vẫn sẽ tiếp tục xông lên."
Bạch Chấn Giang liền cảm giác mình thở không ra hơi: "Có nguy hiểm mày xông lên làm gì? Tìm chết sao?"
Bạch phu nhân không nghĩ tới Bạch Tư Kiều thế nhưng che chở bà, cảm động rất nhiều, cũng có chút tê rần, này không phải dưỡng phế đi, là dưỡng ngu đi?
"Con xông lên làm gì, con phải nhanh chạy trốn! Con cũng không nhìn xem mình gầy thành thế này, làm gì có sức lực mà đánh?" -Bạch phu nhân niết cánh tay cậu, vừa cầm vào liền đụng đến một mảng xương, xông lên là định chịu chết sao?
Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Các người yên tâm, lòng tôi hiểu rõ."
【áy náy cảm xúc giá trị +400】
Bạch phu nhân bắt đầu lâm vào tự mình hoài nghi, bà cũng chỉ là muốn đem cậu dưỡng phế, cũng không phải muốn cho cậu đi chịu chết, đều đã nuôi thành như vậy, phải làm sao bây giờ?
Trong tiểu khu, sự tình Bạch Tư Kiều được tặng cờ thưởng đã truyền rộng: "Tôi nghe nói, cái vị cậu cả Bạch gia không nên thân kia làm chuyện tốt, cảnh sát cũng đưa cờ thưởng tới."
"Tốc độ cứu người này, tựa như đang thi đua công trạng."
"Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, khá tốt."
"Chính là nhìn sắc mặt mẹ kế không đúng, ha ha ha, cười khó coi như vậy"
"Bối cảnh gia đình mình như vậy, thật vất vả giữ gìn thanh danh, mắt thấy địa vị con trai mình đã sắp ổn định, Bạch Tư Kiều thế nhưng lại tốt lên, bà ta có thể không nóng nảy sao?"
"Người này cũng coi như không tồi, các người là không biết Bạch Tư Kiều khi còn nhỏ thái quá đến mức nào, em trai cậu ta có thể sống sót là nhờ hắn mạng lớn, mấy người cũng nhìn xem, quan hệ hai anh em đó bây giờ cũng không tốt."
【mị lực giá trị +2】
Bạch Tư Kiều phát hiện gần nhất mị lực giá trị tăng không ít, click mở giao diện thuộc tính xem xét một chút, mị lực giá trị còn có -40.
"Sao có thể âm nhiều như vậy? Nguyên chủ cũng không có làm việc gì đại gian đại ác."
Hệ thống: "Cậu ta đánh một minh tinh, tuy rằng Bạch gia tiêu tiền áp xuống, thế nhưng tin tức vẫn lan truyền nhanh chóng, fans của minh tinh đó nghe tin, tuy rằng không có chứng cứ nhưng lúc ấy vẫn đem cậu ta mắng thành chó."
Bạch Tư Kiều hồi ức một chút, nguyên chủ xác thật làm không ít chuyện người không ưa cẩu không thích, nhưng cái này thì thật sự không thể trách cậu.
Lúc ấy cùng Bạch Tư Kiều cùng nhau tiến đoàn phim có một người là bạn học của cậu ta, hơn nữa còn là một cô gái. Cái minh tinh kia miệng thì nói đi đối diễn, lại đối đồng học của cậu động tay động chân, con gái người ta đều sắp khóc, tên đó còn cảm thấy người ta muốn cự còn nghênh, nguyên chủ xem thật sự nhìn không được, cho tên đó một quyền.
Việc này nháo ra, Bạch Tư Kiều cũng bị đuổi về, bị fans của minh tinh bạo mắng, ai cũng không dám tìm cậu đóng phim, cô nữ sinh kia cũng không nói giúp cậu, hiện tại nói không chừng còn ở đoàn phim.
Hệ thống: "Cho nên không cần tùy tiện cứu người, người ta lại chưa chắc cảm kích cậu.". Truyện Mỹ Thực
Bạch Tư Kiều không thèm để ý nói: "Tôi chỉ làm việc tôi muốn làm, bọn họ có cảm kích hay không là việc của bọn họ, tôi quản bọn họ làm gì?"
Hệ thống: "..."
Không còn lời gì để nói.
Bạch Tư Kiều đi ra ngoài mua đồ ăn vặt, tùy tiện đi, chỉ cần không chậm trễ ăn uống, không ảnh hưởng đến sống chết của cậu thì đều không đáng coi là chuyện lớn.
Bạch Tư Đình nhân lúc mẹ hắn không để ý, trộm chơi game, đây là một trò chơi gần đây khá nổi tiếng, một cái tiểu đội gồm có bảy người, chức nghiệp gì cũng đều có, còn có thể thành lập bang phái, xây dựng thành trì, Bạch Tư Đình chính là đội trưởng một cái tiểu đội, năng lực đơn hiến phải thuộc top 3 các máy chủ.
Bạch Tư Kiều mua thật nhiều đồ ăn ngon, thời điểm lên lầu vừa lúc thấy hắn, tò mò thò lại gần nhìn thoáng qua: "Cái này chơi vui sao?"
Bạch Tư Đình không kiên nhẫn: "Cũng không phải anh chưa từng chơi."
Bạch Tư Kiều icon hiện lên trên màn hình di dộng, thật sự có, tuy nhiên nguyên chủ hình như chỉ là một món đồ ăn xứng chức, nạp vào một mớ tiền, hoa hòe loè loẹt, lại không đánh được ai.
Bạch Tư Kiều thiệt tình khen hắn: "Cậu chơi còn khá tốt, biết chơi trò chơi, học tập còn tốt như vậy, thật lợi hại."
Bạch Tư Đình hoảng sợ ngẩng đầu xem cậu: "Nếu không anh đi khám đi, tôi hoài nghi đầu óc anh có vấn đề."
Bạch Tư Kiều bị chọc cười, tên nhóc thối: "Cho cậu, tôi đi đây."
Bạch Tư Đình nhìn thấy đồ ăn Bạch Tư Kiều để lại cho mình, đột nhiên giật mình một cái.
Âm thanh trong tai nghe đang kêu hắn: "Tiểu Bạch, làm sao vậy? Cậu như thế nào bất động? Lên nhanh a!"
Bạch Tư Đình ngữ khí phức tạp: "Tôi hoài nghi, tên anh trai khốn nạn của ta muốn độc chết tôi."
"Cái gì?"
"Anh ta thế nhưng lại mua đồ ăn vặt cho tôi."
"Mua đồ ăn vặt thì làm sao vậy? Tôi mỗi ngày đều ăn đồ ăn vặt của anh trai tôi a, không có tiền còn đi đòi anh trai a, mỗi cái này thì có gì đâu?"
Bạch Tư Đình: "Lúc các cậu ba tuổi, anh trai các cậu sẽ ném mấy cậu vào thùng rác, mong mấy cậu bị xe rác đưa đi sao? Lúc các cậu bốn tuổi sẽ bị anh trai mình đem đi cưỡi ngựa, sau đó bị ném vào chuồng ngựa sao? Lúc các ngươi năm tuổi sẽ bị anh đem ra sân bay, muốn để người ngoài đem mấy cậu đi sao?"