Chương : 10
Phải thay đổi lại toàn bộ cuộc sống của mình thôi. - Scarlett quyết định thế. Giờ đây nàng đã có một mục tiêu và nàng dồn hết sức lực để đạt cho kỳ được.
Sau này, khi đến Charleston, hẵng nghĩ đến một chiến lược thật hay để kéo Rhett về lại với nàng. Còn bây giờ, nàng cần chuẩn bị cho chuyến ra đi này.
Bà Marie giơ cả tay lên trời tuyên bố không thể nào chữa lại toàn bộ áo xống của nàng trong vài tuần lễ được. Bác Henry Hamilton đan đầu các ngón tay vào nhau trên chiếc bụng phệ của ông và tỏ ý không tán thành sau khi nghe Scarlett giải thích điều nàng trông đợi ở ông. Thái độ ngược nhau của họ làm ánh lên trong mắt Scarlett một niềm thích thú: À, lại những trận đánh thực sự đây? Và nàng lại thắng. Đầu tháng 11, bác Henry lại điều hành tài chánh của cửa hàng và quán rượu. Sắp tới, ông còn coi sóc việc chuyển tiền cho Joe Colleton. Và căn phòng của Scarlett đã trở thành một kho hàng đầy ắp vải vóc đủ màu và đăng ten. Y phục mới của nàng cần được đóng gói cho kịp chuyến đi.
Nàng hãy còn gầy quá và chưa thể nào xoá hết những quầng thâm phớt nhẹ dưới mắt, vì nàng đã trải qua nhiều đêm thức trắng, vật vã với bao cố gắng để cưỡng lại những cơn buồn ngủ do rượu mạnh đem lại.
Nhưng nàng cũng đã thắng trong cuộc đấu này, và đã tìm lại sự ngon miệng bình thường. Đôi má căng mọng, đủ để hai núm đồng tiền hiện ra mỗi khi nàng cười và bộ ngực đã no tròn lại như trước. Chấm vài lát phấn hồng khéo léo trên đôi má và son trên môi, thì y như rằng nàng vẫn trông như một cô thiếu nữ.
Đã đến lúc đi được rồi.
Tạm biệt, Atlanta, Scarlett nói riêng với mình khi tàu rời sân ga. Mi đã định đánh gục ta, nhưng ta không để cho mi được toại nguyện. Và ta cũng cóc cần mi có đồng tình với ta hay không.
Nàng nghĩ cái ớn lạnh vừa lan khắp người mình là do một ngọn gió lùa. Nàng không sợ, chẳng sợ gì. Nàng sẽ thích thú vô chừng khi được ở Charleston. Người ta đã chẳng từng nói đó là một thành phố nhộn nhất toàn miền Nam sao? Và có gì ngăn trở mọi người sẽ tiếp đón nàng ở khắp nơi đâu: Dì Pauhne và dì Eulalie quen biết tất cả mọi người. Họ biết cả về Rhett - chàng sống ở đâu, chàng làm gì - và tất cả những gì nàng cần làm sẽ là…
Nghĩ ngợi đến nó làm gì vào lúc này, chẳng được tích sự gì cả. Đến nơi sẽ hay. Nếu như cứ suy nghĩ đến nó lúc này, nàng sẽ sợ hãi, trong khi nàng đang rất quyết tâm với chuyến đi này.
Lạy Chúa! Sao nàng lại có thể ngu ngốc đến nỗi phải lo âu nhiều như thế! Charleston đâu phải là tận cùng của thế giới. Tony Fontaine còn đi đến tận Texas, cách đây cả hàng triệu dặm đường mà vẫn thong dong như đi chơi một vòng đến Decatur. Còn nàng cũng đã từng có lúc ở Charleston. Nàng biết rõ điều gì nàng sẽ…
Việc nàng không ưa thành phố đó trước đây chẳng có nghĩa lý gì đáng kể. Lúc ấy nàng còn quá trẻ - chỉ mới mười bảy tuổi đầu, một goá phụ trẻ với một em bé.
Wade Hampton hãy còn chưa mọc răng. Cũng đã mười hai năm trôi qua rồi còn gì. Lần này mọi thứ đã khác. Mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp như nàng mong muốn vậy.
- Pansy, đến nói với ông trưởng tàu xê chỗ hành lý ra.
Cô muốn ngồi gần lò sưởi. Ngồi bên cửa sổ này có luồng gió lạnh.
***
Từ nhà ga Augusta, nơi nàng đổi tàu để lấy vé đi Nam Carolina, Scarlett đánh điện cho các bà dì:
"Đến thăm bằng xe lửa chuyến 16h Stop
Một cô hầu Stop.
Hôn. Scarlett".
Nàng đã tính toán kỹ. Chỉ đúng mười chữ, các bà dì không thể kịp gởi điện cáo lỗi và lấy cớ gì đó để ngăn cản nàng đi, bởi vì lúc ấy nàng đã lên đường mất rồi.
Không, cũng không hẳn họ muốn thế đâu: Eulahe đã chẳng thường nài nỉ nàng đến thăm họ sao, vả lại lòng hiếu khách vẫn còn là một luật lệ không thể xoá bỏ của miền đất phương Nam cơ mà. Nhưng, cũng không nên phó cho may rủi khi vẫn còn có thể nắm được đằng chuôi. Dẫu sao, lúc đầu, Scarlett cũng sẽ cần đến sự che chở mà ngôi nhà của các bà dì dành cho nàng.
Charleston là xứ sở của những kẻ tự phụ và kiêu căng, còn Rhett thì chắc chắn đã kích động mọi người chống lại nàng.
Không, nàng không muốn nghĩ đến điều đó nữa. Lần này nàng sẽ say mê Charleston. Nàng đã quyết định như thế mà. Tất cả sẽ khác trước. Cuộc đời nàng sắp thay đổi. Đừng nhìn lại đằng sau, nàng vẫn tự nhắc nhở như vậy. Giờ đây, nàng mới thực sự nghĩ như thế. Cả quá khứ đã nằm lại sau lưng nàng và đang xa dần theo từng vòng bánh xe quay. Công việc làm ăn nay đã cớ Henry lo. Trách nhiệm với Mélanie đã được chu toàn, và con cái đang sống ở Tara. Lần đầu tiên trong cuộc sống trưởng thành của đời mình, nàng được tự do muốn làm gì thì làm, và. nàng biết rõ nàng muốn gì. Nàng sẽ làm cho Rhett hiểu chàng đã lầm lẫn, khi không chịu tin rằng nàng đã yêu chàng.
Nàng sẽ chứng minh cho chàng biết là nàng yêu chàng. Chàng sẽ thấy và sẽ hối hận vì đã bỏ rơi nàng.
Anh sẽ vòng qua tay người mình, ôm hôn mình và hai đứa sẽ mãi mãi hạnh phúc và mãi mãi… thậm chí ở ngay Charleston nếu như anh nhất quyết ở đó.
Mải chìm đắm trong mơ mộng, Scarlett không để ý đến người đàn ông lên tàu ở Ridgeville, cho đến khi anh ta lướt qua, tay tựa ghế ngồi của nàng. Nàng lập tức co lại như thể anh ta chạm vào người nàng. Anh ta mặc quân phục xanh của quân đội Liên bang.
Một tên Yankee? Hắn làm gì ở đây? Những chuyện thời đó đã qua và nàng muốn quên đi hẳn, nhưng vừa nhác thấy bộ quân phục thì lập tức nàng lại nhớ lại sự sợ hãi trong thời gian Atlanta bị vây hãm, sự tàn bạo của đám binh lính khi cướp bóc các kho dự trữ lương thực nhỏ nhoi tại Tara rồi châm lửa đốt, tiếng súng nổ và dòng máu phọt ra khi nàng bắn vào tên lính ăn cướp trước khi nó kịp hãm hiếp nàng…
Scarlett cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ vì khiếp đảm như trước kia và nàng suýt thét lên. Quân đốn mạt, tất cả bọn chúng là quân đốt mạt, đã tàn phá miền Nam. Quân đốn mạt đã khiến cho nàng cảm thấy bất lực và khiếp sợ. Nàng rất ghét cái cảm giác đó, nàng ghét cả bọn chúng.
Ta sẽ không để cho sự việc này làm rối ta. Không. Ta không thể cho phép bị bấn loạn lên bởi bất cứ chuyện gì, trong lúc ta đang cần ung dung thư thái, sẵn sàng cho Charleston và cho Rhett. Ta chẳng tội gì mà bận tâm đến cái tên Yankee này, và chẳng nghĩ về quá khứ nữa.
Giờ đây chỉ có tương lai mới đáng kể. Scarlett dứt khoát đưa mắt nhìn qua cửa sổ, cảnh đồi núi chập chùng gần gũi với khung cảnh ngoại vi Atlanta: các con đường đất đỏ len lỏi qua những khu rừng thông rậm rạp âm u và những cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ đen xỉn lại vì băng giá. Nàng đã đi được hơn một ngày đường mà vẫn như chỉ mới cách nhà vài dặm. Nhanh lên, nàng ra lệnh cho chiếc đầu máy xe lửa, nhanh lên nào.
- Charleston ra sao, thưa bà Scarlett? Pansy hỏi lần này chắc là lần thứ một trăm khi ánh sáng bên ngoài cửa kính yếu ớt dần.
- Rất đẹp. Em sẽ rất thích đấy, Scarlett đáp cũng đã đến lần thứ một trăm. Này - Nàng vừa nói, vừa chỉ ra phía ngoài. Em có thấy cái gì lủng lẳng trên cây kia không? Đó là cái cây mà cô đã có lần kể cho em nghe, người ta gọi là "tóc tiên" đấy.
Pansy dán mũi vào cửa kính đầy bồ hóng.
- Eo ơi, eo ơi, nó rên rỉ, giống như mấy con ma đang động đậy. Con sợ ma lắm, thưa bà Scarlett.
- Đừng có ngốc như vậy.
Nhưng Scarlett chợt rùng mình. Các dải rêu xám xịt dài ngoằng đang đung đưa một cách ma mị trong ánh sáng chiều tà và nàng cũng chàng thích thú gì thứ hình ảnh ấy. Dù sao, điều ấy cũng báo hiệu là họ đã đến vùng đất thấp, gần biển, cạnh Charleston. Scarlett nhìn đồng hồ. Năm giờ rưỡi. Tàu đến trễ hơn hai giờ. Các bà dì hẳn phải đang đợi, dĩ nhiên rồi, nhưng nàng cũng mong đến nơi trước khi đêm xuống. Bóng tối thật chẳng thiện cảm chút nào.
***
Ga Charleston trông giống như một cái hang tăm tối.
Scarlett ngểnh cổ, dáo dác tìm các bà dì hoặc một người xà ích của họ đến đón nàng. Nhưng nàng chỉ thấy năm, bảy người mặc đồng phục xanh, vai mang súng.
- Thưa bà Scarlett, Pansy giọng run run, vừa thì thầm vừa kéo tay áo nàng, lính tráng khắp nơi kìa.
Nỗi sợ hãi của nó khiến Scarlett phải tỏ ra can đảm.
- Cứ bước đi như thể không có chúng nó, Pansy. Chúng không làm hại gì em đâu, chiến tranh đã kết thúc gần mười năm nay rồi còn gì. Đi đi.
Scarlett ra hiệu cho người khuân vác đang đẩy xe chở hành lý.
- Biết chiếc xe đang chờ tôi đậu ở đâu không? Nàng hỏi, giọng bề trên.
Người khuân vác dẫn nàng ra ngoài ga, nhưng chiếc xe duy nhất thấy được, lại là một cỗ xe ngựa cũ kỹ với một con ngựa lưng cong vòng và một tên xà ích da đen ăn mặc rất tồi tàn. Tim Scarlett chợt se lại. Giả như các bà dì không còn ở thành phố nữa thì sao?
Nàng biết đã có lúc các dì đến thăm ông ngoại ở Savannah. Và giả như bức điện tín của nàng nằm chết dí trên bậc cuối tam cấp dưới cánh cổng của ngôi nhà âm u vắng vẻ thì sao?
Nàng hít vào thật chậm rãi. Chẳng cần biết đến đoạn kết câu chuyện. Nàng cần phải rời nhanh sân ga và lánh xa bọn Yankee này. Nếu cần, ta sẽ phá cả cửa sổ để vào nhà, nàng quyết định như thế. Tại sao lại không? Ta sẽ trả tiền sửa chữa cũng giống như ta đã trả tiền sửa mái và đủ thứ khác kia mà. Nàng vẫn gửi tiền cho các bà dì nàng kể từ khi của cải của họ bị mất sạch trong chiến tranh.
- Đưa hành lý của tôi lên chiếc xe này, nàng ra lệnh cho gã khuân vác, và bảo người xà ích đến giúp anh một tay. Cho tôi đến nhà bà Carey Smith, ở khu Batterie.
Cái tên "Batterie" thần diệu quả có tác dụng như nàng đã tính. Hai người đàn ông hối hả, tận tình. Vậy ra đó vẫn là địa chỉ quyền quý nhất của Charleston, Scarlett nhẹ nhõm tự nhủ. Tạ ơn Chúa. Thật quá khủng khiếp, nếu như Rhett thấy ta sống trong một khu phố tồi tàn.
***
Pauline và Eulalie mở toang cánh cửa nhà họ ngay khi chiếc xe ngựa dừng lại. Đường đi dẫn vào lối giữa chợt sáng lên và Scarlett muốn chạy ngay vào vòng đùm bọc của luồng ánh sáng vàng chói này.
Các dì đã quá già rồi! Nàng nghĩ thầm khi đến gần hai bà. Mình không hình dung nổi dì Pauline lại nhăn nheo gầy như que tăm và dì Eulalie lại béo tròn giống như một quả bóng phủ tóc bạc.
- Nào nhìn xem ai thế kìa? Eulalie kêu lên. Con đã thay đổi nhiều đến nỗi dì khó nhận ra được, Scarlett ạ.
Scarlett băn khoăn. Nàng cũng đã già đến thế ư?
Nàng đón lấy những cái hôn của hai bà dì và gượng cười.
- Nhìn Scarlett của chúng ta kìa, Pauline, cháu nó giống hệt Elien đấy thôi.
- Elien đâu đến nỗi mảnh mai thế này, Eulalie, chị biết đấy, Pauline vừa nói vừa nắm tay Scarlett kéo ra khỏi bà chị. Nhưng mà giống hệt đấy, thật mà.
Lần này thì Scarlett cười sung sướng. Không lời khen tặng nào tuyệt hơn.
Hai người phụ nữ già cứ lăng xăng vào cãi cọ với nhau không biết làm sao để sắp đặt cho Pansy ở trọng khu gia nhân và làm sao khuân những rương và hòm của Scarlett đến tận phòng nàng.
- Đừng mó tay vào cái gì cả đấy nhé, cháu yêu quý, Eulalie bảo Scarlett. Chắc cháu đã mệt nhừ ra sau một chuyến đi như vậy.
Scarlett thầm cảm ơn và ngồi vào chiếc trường kỷ trong phòng khácn, xa hẳn mọi bận rộn. Giờ thì nàng đã đến nơi rồi. Tất cả sức lực hăng say đã động viên nàng suốt thời gian chuẩn bị dường như đã rời bỏ nàng, và nàng chợt nhận ra rằng bà dì nói đúng: Nàng đã kiệt sức Trong bữa ăn chiều, nàng gần như ngủ gà ngủ gật.
Các bà dì cứ chuyện trò, lời nói dịu dàng, ngân nga theo cái giọng đặc trưng của bờ biển Nam, trong đó các nguyên âm được kéo dài gần như át hẳn các phụ âm.
Câu chuyện chủ yếu xoay quanh những bất đồng nhưng lời lẽ lại hoà nhã lịch sự, gây nên một âm vảng êm dịu.
Hơn nữa, câu chuyện lại chẳng có gì làm cho Scarlett phải quan tâm. Nàng đã biết ngay điều nàng muốn biết khi vừa bước qua ngưỡng cửa: Rhett vẫn đang sống với mẹ, nhưng hiện không có mặt trong thành phố.
- Anh ấy đi miền Bắc rồi, Pauline nói, giọng chua cay.
- Nhưng có lý do chính đáng, rất quan trọng, Eulalie nhắc. Anh ấy đi Philadelphia để mua lại một phần bát đĩa bằng bạc của gia đình đã bị bọn Yankee cướp đi hồi trước.
- Cũng là chuyện hay. Anh ấy tìm cách chuộc lại tất cả những gì đã mất là biết lo cho mẹ mình vui đấy, Pauline tiếp.
- Lẽ ra anh có thể tỏ ra tận tuỵ sớm hơn nhiều, dì có cho tôi nói đúng không nào? Eulalie châm biếm.
Scarlett hoàn toàn không cần biết đến ý kiến của bà.
Nàng đang chìm vào dòng suy nghĩ riêng tư của mình, tập trung vào mỗi một câu hỏi: đến mấy giờ thì nàng mới đi ngủ được? Nàng tin chắc, đêm nay, không có cơn mất ngủ nào quấy rầy nàng được. và nàng có lý. Khi mà nàng tự mình nắm lấy cuộc đời mình, và lên đường đi tìm điều nàng muốn, thì nàng có thể ngủ ngon lành như một đứa trẻ. Buổi sáng nàng tỉnh giấc với một cảm giác khoan khoái chưa từng có, từ nhiều năm nay. Nàng đã được đón tiếp hồn hậu tại nhà các bà dì, không ai xô đuổi nàng trở lại với cô đơn như ở Atlanta, và nàng cũng chưa chuẩn bị điều cần nói với Rhett khi gặp lại chàng. Nàng có thể xả hơi và tận hưởng đôi chút biệt đãi trong khi chờ chàng từ Philadelphia trở về.
Song, bà dì Eulalie lại đã phá hỏng cái cảm giác khoái chí của nàng trước khi nàng kịp uống xong tách cà phê thứ nhất.
- Dì biết cháu đang nóng lòng muốn gặp lại Carreen, Scarlett yêu quý ạ, nhưng cô ấy chỉ có thể tiếp khách được vào các ngày thứ ba và thứ bảy, vì vậy, hôm nay chúng ta phải tính chuyện khác cháu ạ.
Carreen? Scarlett bặm môi. Nàng không muốn gặp con đốn mạt ấy? Cho nó phần ở Tara cũng như không…
Nhưng nàng biết nói thế nào đây với các dì? Các bà thì lại quấn quít lấy nhau nên không sao hiểu nổi một phụ nữ lại không muốn gặp lại em mình, và không muốn sống chung với nhau. Thôi thì mình cứ làm bộ như không có gì thích hơn là được gặp Carreen, nhưng đến lúc chuẩn bị đi thì mình nói bị nhức đầu, thế là xong.
- Thình lình, lắng nghe được điều dì Pauìine đang nói, nàng cảm thấy hai bên thái dương bỗng dưng đau nhói.
- Vậy là hai dì đã cho con hầu Susie sang tin cho bà Eleanor Butler biết. Sáng nay chúng ta sẽ đến thăm bà. Cháu cho dì ly nước ngọt đi, Scarlett.
Scarlett liền đưa tay về phía cái bình nhỏ và vô ý làm đổ. Mẹ của Rhett. Nàng vẫn chưa sẵn sàng để gặp bà mẹ của Rhett. Nàng chỉ mới gặp bà Eleanor Butler một lần, trong tang lễ Bonnie, và nàng hầu như không giữ lại một kỷ niệm nào, ngoại trừ hình ảnh một người đàn bà cao lớn, đáng trọng, với vẻ im lặng làm người khác phải e dè. Mình biết là cần phải đến thăm bà, Scarlett tự nhủ, nhưng chưa phải lúc này, chưa đúng lúc, mình vẫn chưa sẵn sàng. Tim nàng đập loạn xạ trong khi nàng lấy khăn ăn chấm chấm cho khô mảng nước ngọt đặc sánh trên bàn một cách vụng về.
- Scarlett, con gái ơi, đừng thấm kiểu đó, con sẽ làm hỏng khăn bàn mất, dì Pauline vừa nói vừa đặt tay lên cổ tay Scarlett.
Scarlett đột ngột rụt tay lại. Tại sao người ta lại quan tâm đến một thứ tầm thường như cái khăn bàn vào lúc như thế này được nhỉ?
- Cháu xin lỗi, thưa dì, cuối cùng nàng ấp úng.
- Không sao cháu ạ. Dì chỉ muốn tránh cho cháu khỏi làm thủng cái khăn thôi. Trong nhà chỉ còn lại một ít đồ coi được Eulalie nói thêm bằng giọng buồn buồn, xa xôi như vang lên từ đáy mộ.
Scarlett nghiến chặt răng. Nàng ước muốn được gào lên. Ta phải làm gì với cái khăn trải bàn trong khi ta sắp phải đối đầu với bà mẹ mà Rhett quá đỗi sùng bái!
Và nếu như anh đã kể cho bà nghe tại sao anh đã rời Atlanta và nếu như anh đã nói với bà là anh đã trốn chạy cuộc hôn nhân của ta, thì sao?
- Tốt nhất là cháu nên xem lại áo xống của mình.
Scarlett nói dù cổ họng nàng nghẹn thắt:
- Pansy cần là cho cháu mấy bộ cháu đã chọn để mặc.
Nàng cần lảng tránh mặt hai bà dì để tự trấn tĩnh lại.
- Dì sẽ bảo Susie đốt nóng bàn là, bà Eulalie vừa nói vừa lắc cái chuông bạc để cạnh đĩa ăn.
- Nó cần giặt khăn bàn trước đã, bà Pauline nói. Chứ vết bẩn dính chặt vào thì…
- Chị lưu ý em này, Pauline chị còn chưa dùng xong buổi điểm tâm, Em có muốn chị để nó nguội lạnh trong khi Susie dọn bàn. không?
Scarlett lẩn trốn vào phòng mình.
- Không cần thiết phải mặc một chiếc áo choàng lông nóng đến thế, Scarlett ạ, bà Pauline nói.
- Thật vậy, bà Eulalie bồi thêm. Hôm nay, chúng ta đang vui hưởng một trong những ngày đông đẹp nhất tiêu biểu cho Charleston đấy. Dì cũng chẳng cần đội chiếc khăn choàng này nếu như dì không vừa bị cảm lậnh.
Scarlett tháo móc cài áo choàng và đưa cho Pansy.
Nếu như bà Eulalie muốn mọi người đều bị cảm lạnh, thì nàng sẽ vui lòng tuân theo. Các bà hẳn phải xem chàng là một con ngốc. Nàng biết rất rõ tại sao họ không muốn nàng mặc chiếc áo choàng ấy. Họ hành động không khác gì đội cận vệ Atlanta ra lệnh: để được kính trọng cần phải ăn mặc sao cho cũng khiêm tốn như họ.
Nàng để ý cái liếc nhìn của bà Eulalie về phía chiếc mũ lông chim xinh đẹp của nàng và nàng nghiến răng thách thức. Nàng chấp nhận đối đầu với bà mẹ của Rhett, nhưng nàng không muốn để mình mất phong cách.
Bà Eulahe đành chịu.
- Nào, lên đường, bà nói.
Susie mở cánh cửa gỗ nặng và Scarlett theo sau các bà dì trong ánh nắng rực rỡ của buổi mai tươi đẹp. Đứng trên bậc thềm, nàng sửng sốt: cứ tưởng là đang tháng năm chứ không phải là tháng mười một. Những mảnh vỏ sò trắng phủ đầy lối đi hắt cái nóng mặt trời, trùm lên đôi vai Scarlett như một lớp bọc vô hình. Nàng ngẩng đầu để đón lấy ánh nắng ấm áp trên mặt và nhắm mắt lại với cảm giác thú vị ấy.
- Ôi các dì yêu quý, thật tuyệt vời! Nàng nói. Cháu mong chiếc xe của các dì có thể hạ mui được thì hay quá!
Hai bà già phá lên cười.
- Cháu gái yêu quý của ta ơi, bà Eulalie đáp lại, chẳng có ma nào ở Charleston có xe cả, ngoài Sally Brewton. Chúng ta sẽ đi bộ, như mọi người cháu ạ!
- Vẫn có xe đấy chứ, chị Eulalie, bà Pauline cải chính.
Bọn Carpet baggers vẫn lái xe kia mà.
- Rất khó gọi bọn Carpet baggers, đó là những "linh hồn", em thân yêu ạ. Chúng nó không còn linh hồn, nếu không chúng đã không trở thành bọn Carpet baggers.
- Bọn kên kên! Bà Pauline vừa sịt mũi vừa tán thành.
- Bọn ó diều, bà Eulalie tiếp.
Hai bà già lại cười và Scarlett cười theo. Buổi sáng rực rỡ này khiến nàng thích thú gần như mê say. Một ngày như thế này không thể xảy ra chuyện xấu được.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy một niềm trìu mến sâu xa đối với các bà dì, cả với những chuyện cãi cọ vặt vãnh của các cô gái già. Nàng theo họ băng qua con đường rộng vắng người trước một ngôi nhà và bước lên bậc cầu thang nhỏ phía bên kia. Lên đến bậc cuối cùng, một làn gió vờn nhẹ các chiếc lông trên mũ nàng và nàng có cảm giác môi mình thoang thoảng vị muối biển.
- Ôi, lạy Chúa! Nàng kêu lên.
Bên kia con đường dạo chơi được đắp cao lên, mặt nước xanh nâu của cảng Charleston trải xa đến tận chân trời. Bên trái, những lá cờ bay phần phật trên đỉnh các cột buồm cao của những con tàu đang bỏ neo.
Bên phải là hàng cây trên hòn đảo dài đang giương ra những tàu lá xanh um. Mặt trời chiếu vào những ngọn sóng nhỏ lăn tăn lóng lánh như những hạt kim cương rải rác trên mặt biển. Ba con chim trắng xoá vút bay lên vòm trời trong xanh rồi chúi đầu xuống các ngọn sóng.
Bộ ba này, như đang chơi rượt bắt. Một làn gió nhẹ mằn mặn vị biển, ve vuốt mơn trớn cổ nàng.
Nàng thật có lý khi đến đây, và bây giờ thì nàng không còn nghi ngờ gì nữa. Nàng quay lại các bà dì.
- Thật là một ngày tuyệt diệu, nàng nói.
Lối đi dạo khá rộng đủ để họ đi cùng hàng. Hai lần họ gặp những người đi ngược lại, lần đầu là một ông già mặc măng tô kiểu cổ, đội nón da hải ly, sau đó là một phụ nữ tay dắt một cậu bé trai gầy gò, mặt cứ đỏ bừng lên khi có ai hỏi cậu. Mỗi lần như thế họ dừng lại và các bà dì lại giới thiệu Scarlett.
Đứa cháu gái của chúng tôi ở Atlanta đấy. Mẹ cháu là chị Elien của chúng tôi và cháu là vợ của Rhett, con trai bà Eìeanor Butler.
Ông già nghiêng mình và hôn tay Scarlett, còn người phụ nữ giới thiệu cậu cháu nội và cậu ta cứ nhìn sững Scarlett như bị thôi miên. Ngày hôm ấy hứa hẹn mỗi lúc mỗi tốt đẹp hơn cho Scarlett, mãi cho đến lúc nàng nhác thấy những người dạo chơi khác: những người đàn ông mặc quân phục xanh.
Nàng chậm bước và chụp lấy cánh tay bà Pauline.
- Dì ơi, nàng thì thầm, bọn Yankee đang đến trước mặt chúng ta kìa.
- Cứ bước đi, bà Pauline dõng dạc bảo. Chúng nó phải tránh đường cho chúng ta đi.
Scarlett sửng sốt nhìn bà Pauline. Ai có thể tin được người phụ nữ già ốm yếu này lại can đảm đến thế! Tim nàng đập mạnh đến nỗi nàng tin chắc là bọn Yankee cũng nghe được, nhưng nàng cứ cố bước tới.
Khi hai bên chỉ còn cách nhau ba bước, bọn lính dang ra, chen nhau áp sát vào dãy lan can kim loại dọc theo lối dạo chơi trên bờ biển. Hai bà Pauline và Eulalie lướt qua trước mặt họ như những chiếc thuyền buồm.
Scarlett ngước mặt và đôi chân nhịp bước theo các bà dì, làm như thể bọn lính không hề có mặt ở đó. xa xa về phía trước, một ban quân nhạc bắt đầu chơi bài "Oh, Susanna". Bài hát vui nhộn và lôi cuốn này gợi nhớ đến ánh mặt trời chói chang. Hai bà Eulalie và Pauline bước nhanh chân theo nhịp bài hát, nhưng hai chân Scarlett lại nặng trình trịch như chì. Đồ hèn!
Nàng tự nhủ. Trong thâm tâm, nàng vẫn không ngớt run sợ.
Tại sao có lắm bọn Yankee khốn kiếp tại Charleston đến thế! Nàng hỏi, vẻ tức giận. Cháu cũng đã thấy bọn chúng ở nhà ga nữa.
- Lạy Chúa, Scarlett, bà Eulahe nói, cháu không biết là Charleston vẫn còn thời quân quản sao? Dì tin là chúng không bao giờ để chúng ta yên ổn đâu. Chúng căm ghét chúng ta bởi chúng ta đã đánh đuổi chúng khỏi pháo đài Sumter rồi sau đó chúng ta còn cầm cự với cả hạm đội của chúng.
- Và chỉ có Chúa mới biết là chúng ta cũng đã đánh với bao nhiêu trung đoàn của chúng nữa: Bà Pauline nói thêm.
Sự kiêu hãnh làm sáng lên khuôn mặt của hai chị em.
- Lạy Mẹ đồng trinh, - Scarlett thì thầm.
Nàng đã làm gì nhỉ? Nàng đã lao mình thẳng vào tay quân thù, Nàng biết rõ thế nào là tình cảnh với một chính quyền quân sự: bất lực và căm hận, triền miên lo sợ nhà mình bị tịch thu, mình bị bắt tù hoặc bị bắn bỏ chỉ vì một chút vi phạm. Chính quyền quân sự là quyền lực tối thượng. Nàng đã sống dưới áp bức của nó suốt năm năm khốn khổ. Sao nàng lại ngốc nghếch đến nỗi dẫn xác trở lại dưới cái ách ấy nữa chứ?
- Phải công nhận chúng có một ban quân nhạc hay đấy, bà Pauline nói. Nào đến đây, Scarlett chúng ta băng qua chỗ này. Ngôi nhà của gia đình Butler là ngôi nhà vừa mới được sơn phết lại kia.
Bà Eulahe thốt lên:
- Chị Eleanor có được một người con trai hết lòng đến thế thì thật là hạnh phúc. Rhett đúng là rất sùng kính mẹ.
Scarlett ngắm ngôi nhà không chán mắt. Không phải một ngôi nhà, mà là một dinh thự. Hàng cột trắng loá cao hơn mười lăm thước đỡ lấy cái mái nhô ra bên trên những hàng hiên rộng bao quanh ngôi nhà đồ sộ.
Scarlett cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn. Nàng không bao giờ có thể bước vào đó, nàng không thể bước vào. Nàng chưa nhìn thấy đâu một ngôi nhà nguy nga và đồ cộ đến thế. Làm sao nàng có thể tìm ra được lời gì để nói với người đàn bà đã sống trong một sự hào nhoáng như thế! Với người đàn bà mà Rhett chỉ cần nói một tiếng là bà đã có thể làm tiêu ma bao hy vọng của nàng.
Bà Pauline nắm lấy tay nàng để cùng băng nhanh qua đường. Khe khẽ, bà hát… "With a banjo on my knee" (Với cây đàn banjo trên gối ta), Scarlett bước theo như một kẻ mộng du.
Vừa bước qua cửa, nàng đối mặt ngay với một người đàn bà cao lớn, lịch sự, tóc bạc trắng viền quanh một khuôn mặt đẹp.
- Eleanor thân mến, Bà Eulalie cất tiếng.
- Các dì còn đưa Scarlett đến cho tôi nữa đấy à? Bà Butler nói. Con gái yêu của ta, con trông xanh xao quá.
Bà đặt hai bàn tay nhẹ nhàng lên vai Scarlett và cúi xuống ôm hôn lên má nàng.
Mùi nước hoa nhè nhẹ của dầu sả toát ra từ chiếc áo lụa và từ mái tóc mịn màng của Eleanor Butler làm Scarlett nhắm mắt lại. Cũng là mùi nước hoa vẫn thường khiến nàng liên tưởng đến Elien O Hara, mùi hương của tiện nghi, của yên ổn, của tình yêu và của cuộc sống trước chiến tranh.
Scarlett không sao ngăn được nước mắt.
- Nào, nào, bà mẹ Rhett nói. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi, con gái của ta. Mọi ưu phiền đã qua rồi. Cuối cùng con đã về nhà của con. Ta hằng cầu mong sao cho con chóng đến đây?
Bà ôm con dâu trong đôi tay mình và siết chặt nàng vào lòng.
Sau này, khi đến Charleston, hẵng nghĩ đến một chiến lược thật hay để kéo Rhett về lại với nàng. Còn bây giờ, nàng cần chuẩn bị cho chuyến ra đi này.
Bà Marie giơ cả tay lên trời tuyên bố không thể nào chữa lại toàn bộ áo xống của nàng trong vài tuần lễ được. Bác Henry Hamilton đan đầu các ngón tay vào nhau trên chiếc bụng phệ của ông và tỏ ý không tán thành sau khi nghe Scarlett giải thích điều nàng trông đợi ở ông. Thái độ ngược nhau của họ làm ánh lên trong mắt Scarlett một niềm thích thú: À, lại những trận đánh thực sự đây? Và nàng lại thắng. Đầu tháng 11, bác Henry lại điều hành tài chánh của cửa hàng và quán rượu. Sắp tới, ông còn coi sóc việc chuyển tiền cho Joe Colleton. Và căn phòng của Scarlett đã trở thành một kho hàng đầy ắp vải vóc đủ màu và đăng ten. Y phục mới của nàng cần được đóng gói cho kịp chuyến đi.
Nàng hãy còn gầy quá và chưa thể nào xoá hết những quầng thâm phớt nhẹ dưới mắt, vì nàng đã trải qua nhiều đêm thức trắng, vật vã với bao cố gắng để cưỡng lại những cơn buồn ngủ do rượu mạnh đem lại.
Nhưng nàng cũng đã thắng trong cuộc đấu này, và đã tìm lại sự ngon miệng bình thường. Đôi má căng mọng, đủ để hai núm đồng tiền hiện ra mỗi khi nàng cười và bộ ngực đã no tròn lại như trước. Chấm vài lát phấn hồng khéo léo trên đôi má và son trên môi, thì y như rằng nàng vẫn trông như một cô thiếu nữ.
Đã đến lúc đi được rồi.
Tạm biệt, Atlanta, Scarlett nói riêng với mình khi tàu rời sân ga. Mi đã định đánh gục ta, nhưng ta không để cho mi được toại nguyện. Và ta cũng cóc cần mi có đồng tình với ta hay không.
Nàng nghĩ cái ớn lạnh vừa lan khắp người mình là do một ngọn gió lùa. Nàng không sợ, chẳng sợ gì. Nàng sẽ thích thú vô chừng khi được ở Charleston. Người ta đã chẳng từng nói đó là một thành phố nhộn nhất toàn miền Nam sao? Và có gì ngăn trở mọi người sẽ tiếp đón nàng ở khắp nơi đâu: Dì Pauhne và dì Eulalie quen biết tất cả mọi người. Họ biết cả về Rhett - chàng sống ở đâu, chàng làm gì - và tất cả những gì nàng cần làm sẽ là…
Nghĩ ngợi đến nó làm gì vào lúc này, chẳng được tích sự gì cả. Đến nơi sẽ hay. Nếu như cứ suy nghĩ đến nó lúc này, nàng sẽ sợ hãi, trong khi nàng đang rất quyết tâm với chuyến đi này.
Lạy Chúa! Sao nàng lại có thể ngu ngốc đến nỗi phải lo âu nhiều như thế! Charleston đâu phải là tận cùng của thế giới. Tony Fontaine còn đi đến tận Texas, cách đây cả hàng triệu dặm đường mà vẫn thong dong như đi chơi một vòng đến Decatur. Còn nàng cũng đã từng có lúc ở Charleston. Nàng biết rõ điều gì nàng sẽ…
Việc nàng không ưa thành phố đó trước đây chẳng có nghĩa lý gì đáng kể. Lúc ấy nàng còn quá trẻ - chỉ mới mười bảy tuổi đầu, một goá phụ trẻ với một em bé.
Wade Hampton hãy còn chưa mọc răng. Cũng đã mười hai năm trôi qua rồi còn gì. Lần này mọi thứ đã khác. Mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp như nàng mong muốn vậy.
- Pansy, đến nói với ông trưởng tàu xê chỗ hành lý ra.
Cô muốn ngồi gần lò sưởi. Ngồi bên cửa sổ này có luồng gió lạnh.
***
Từ nhà ga Augusta, nơi nàng đổi tàu để lấy vé đi Nam Carolina, Scarlett đánh điện cho các bà dì:
"Đến thăm bằng xe lửa chuyến 16h Stop
Một cô hầu Stop.
Hôn. Scarlett".
Nàng đã tính toán kỹ. Chỉ đúng mười chữ, các bà dì không thể kịp gởi điện cáo lỗi và lấy cớ gì đó để ngăn cản nàng đi, bởi vì lúc ấy nàng đã lên đường mất rồi.
Không, cũng không hẳn họ muốn thế đâu: Eulahe đã chẳng thường nài nỉ nàng đến thăm họ sao, vả lại lòng hiếu khách vẫn còn là một luật lệ không thể xoá bỏ của miền đất phương Nam cơ mà. Nhưng, cũng không nên phó cho may rủi khi vẫn còn có thể nắm được đằng chuôi. Dẫu sao, lúc đầu, Scarlett cũng sẽ cần đến sự che chở mà ngôi nhà của các bà dì dành cho nàng.
Charleston là xứ sở của những kẻ tự phụ và kiêu căng, còn Rhett thì chắc chắn đã kích động mọi người chống lại nàng.
Không, nàng không muốn nghĩ đến điều đó nữa. Lần này nàng sẽ say mê Charleston. Nàng đã quyết định như thế mà. Tất cả sẽ khác trước. Cuộc đời nàng sắp thay đổi. Đừng nhìn lại đằng sau, nàng vẫn tự nhắc nhở như vậy. Giờ đây, nàng mới thực sự nghĩ như thế. Cả quá khứ đã nằm lại sau lưng nàng và đang xa dần theo từng vòng bánh xe quay. Công việc làm ăn nay đã cớ Henry lo. Trách nhiệm với Mélanie đã được chu toàn, và con cái đang sống ở Tara. Lần đầu tiên trong cuộc sống trưởng thành của đời mình, nàng được tự do muốn làm gì thì làm, và. nàng biết rõ nàng muốn gì. Nàng sẽ làm cho Rhett hiểu chàng đã lầm lẫn, khi không chịu tin rằng nàng đã yêu chàng.
Nàng sẽ chứng minh cho chàng biết là nàng yêu chàng. Chàng sẽ thấy và sẽ hối hận vì đã bỏ rơi nàng.
Anh sẽ vòng qua tay người mình, ôm hôn mình và hai đứa sẽ mãi mãi hạnh phúc và mãi mãi… thậm chí ở ngay Charleston nếu như anh nhất quyết ở đó.
Mải chìm đắm trong mơ mộng, Scarlett không để ý đến người đàn ông lên tàu ở Ridgeville, cho đến khi anh ta lướt qua, tay tựa ghế ngồi của nàng. Nàng lập tức co lại như thể anh ta chạm vào người nàng. Anh ta mặc quân phục xanh của quân đội Liên bang.
Một tên Yankee? Hắn làm gì ở đây? Những chuyện thời đó đã qua và nàng muốn quên đi hẳn, nhưng vừa nhác thấy bộ quân phục thì lập tức nàng lại nhớ lại sự sợ hãi trong thời gian Atlanta bị vây hãm, sự tàn bạo của đám binh lính khi cướp bóc các kho dự trữ lương thực nhỏ nhoi tại Tara rồi châm lửa đốt, tiếng súng nổ và dòng máu phọt ra khi nàng bắn vào tên lính ăn cướp trước khi nó kịp hãm hiếp nàng…
Scarlett cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ vì khiếp đảm như trước kia và nàng suýt thét lên. Quân đốn mạt, tất cả bọn chúng là quân đốt mạt, đã tàn phá miền Nam. Quân đốn mạt đã khiến cho nàng cảm thấy bất lực và khiếp sợ. Nàng rất ghét cái cảm giác đó, nàng ghét cả bọn chúng.
Ta sẽ không để cho sự việc này làm rối ta. Không. Ta không thể cho phép bị bấn loạn lên bởi bất cứ chuyện gì, trong lúc ta đang cần ung dung thư thái, sẵn sàng cho Charleston và cho Rhett. Ta chẳng tội gì mà bận tâm đến cái tên Yankee này, và chẳng nghĩ về quá khứ nữa.
Giờ đây chỉ có tương lai mới đáng kể. Scarlett dứt khoát đưa mắt nhìn qua cửa sổ, cảnh đồi núi chập chùng gần gũi với khung cảnh ngoại vi Atlanta: các con đường đất đỏ len lỏi qua những khu rừng thông rậm rạp âm u và những cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ đen xỉn lại vì băng giá. Nàng đã đi được hơn một ngày đường mà vẫn như chỉ mới cách nhà vài dặm. Nhanh lên, nàng ra lệnh cho chiếc đầu máy xe lửa, nhanh lên nào.
- Charleston ra sao, thưa bà Scarlett? Pansy hỏi lần này chắc là lần thứ một trăm khi ánh sáng bên ngoài cửa kính yếu ớt dần.
- Rất đẹp. Em sẽ rất thích đấy, Scarlett đáp cũng đã đến lần thứ một trăm. Này - Nàng vừa nói, vừa chỉ ra phía ngoài. Em có thấy cái gì lủng lẳng trên cây kia không? Đó là cái cây mà cô đã có lần kể cho em nghe, người ta gọi là "tóc tiên" đấy.
Pansy dán mũi vào cửa kính đầy bồ hóng.
- Eo ơi, eo ơi, nó rên rỉ, giống như mấy con ma đang động đậy. Con sợ ma lắm, thưa bà Scarlett.
- Đừng có ngốc như vậy.
Nhưng Scarlett chợt rùng mình. Các dải rêu xám xịt dài ngoằng đang đung đưa một cách ma mị trong ánh sáng chiều tà và nàng cũng chàng thích thú gì thứ hình ảnh ấy. Dù sao, điều ấy cũng báo hiệu là họ đã đến vùng đất thấp, gần biển, cạnh Charleston. Scarlett nhìn đồng hồ. Năm giờ rưỡi. Tàu đến trễ hơn hai giờ. Các bà dì hẳn phải đang đợi, dĩ nhiên rồi, nhưng nàng cũng mong đến nơi trước khi đêm xuống. Bóng tối thật chẳng thiện cảm chút nào.
***
Ga Charleston trông giống như một cái hang tăm tối.
Scarlett ngểnh cổ, dáo dác tìm các bà dì hoặc một người xà ích của họ đến đón nàng. Nhưng nàng chỉ thấy năm, bảy người mặc đồng phục xanh, vai mang súng.
- Thưa bà Scarlett, Pansy giọng run run, vừa thì thầm vừa kéo tay áo nàng, lính tráng khắp nơi kìa.
Nỗi sợ hãi của nó khiến Scarlett phải tỏ ra can đảm.
- Cứ bước đi như thể không có chúng nó, Pansy. Chúng không làm hại gì em đâu, chiến tranh đã kết thúc gần mười năm nay rồi còn gì. Đi đi.
Scarlett ra hiệu cho người khuân vác đang đẩy xe chở hành lý.
- Biết chiếc xe đang chờ tôi đậu ở đâu không? Nàng hỏi, giọng bề trên.
Người khuân vác dẫn nàng ra ngoài ga, nhưng chiếc xe duy nhất thấy được, lại là một cỗ xe ngựa cũ kỹ với một con ngựa lưng cong vòng và một tên xà ích da đen ăn mặc rất tồi tàn. Tim Scarlett chợt se lại. Giả như các bà dì không còn ở thành phố nữa thì sao?
Nàng biết đã có lúc các dì đến thăm ông ngoại ở Savannah. Và giả như bức điện tín của nàng nằm chết dí trên bậc cuối tam cấp dưới cánh cổng của ngôi nhà âm u vắng vẻ thì sao?
Nàng hít vào thật chậm rãi. Chẳng cần biết đến đoạn kết câu chuyện. Nàng cần phải rời nhanh sân ga và lánh xa bọn Yankee này. Nếu cần, ta sẽ phá cả cửa sổ để vào nhà, nàng quyết định như thế. Tại sao lại không? Ta sẽ trả tiền sửa chữa cũng giống như ta đã trả tiền sửa mái và đủ thứ khác kia mà. Nàng vẫn gửi tiền cho các bà dì nàng kể từ khi của cải của họ bị mất sạch trong chiến tranh.
- Đưa hành lý của tôi lên chiếc xe này, nàng ra lệnh cho gã khuân vác, và bảo người xà ích đến giúp anh một tay. Cho tôi đến nhà bà Carey Smith, ở khu Batterie.
Cái tên "Batterie" thần diệu quả có tác dụng như nàng đã tính. Hai người đàn ông hối hả, tận tình. Vậy ra đó vẫn là địa chỉ quyền quý nhất của Charleston, Scarlett nhẹ nhõm tự nhủ. Tạ ơn Chúa. Thật quá khủng khiếp, nếu như Rhett thấy ta sống trong một khu phố tồi tàn.
***
Pauline và Eulalie mở toang cánh cửa nhà họ ngay khi chiếc xe ngựa dừng lại. Đường đi dẫn vào lối giữa chợt sáng lên và Scarlett muốn chạy ngay vào vòng đùm bọc của luồng ánh sáng vàng chói này.
Các dì đã quá già rồi! Nàng nghĩ thầm khi đến gần hai bà. Mình không hình dung nổi dì Pauline lại nhăn nheo gầy như que tăm và dì Eulalie lại béo tròn giống như một quả bóng phủ tóc bạc.
- Nào nhìn xem ai thế kìa? Eulalie kêu lên. Con đã thay đổi nhiều đến nỗi dì khó nhận ra được, Scarlett ạ.
Scarlett băn khoăn. Nàng cũng đã già đến thế ư?
Nàng đón lấy những cái hôn của hai bà dì và gượng cười.
- Nhìn Scarlett của chúng ta kìa, Pauline, cháu nó giống hệt Elien đấy thôi.
- Elien đâu đến nỗi mảnh mai thế này, Eulalie, chị biết đấy, Pauline vừa nói vừa nắm tay Scarlett kéo ra khỏi bà chị. Nhưng mà giống hệt đấy, thật mà.
Lần này thì Scarlett cười sung sướng. Không lời khen tặng nào tuyệt hơn.
Hai người phụ nữ già cứ lăng xăng vào cãi cọ với nhau không biết làm sao để sắp đặt cho Pansy ở trọng khu gia nhân và làm sao khuân những rương và hòm của Scarlett đến tận phòng nàng.
- Đừng mó tay vào cái gì cả đấy nhé, cháu yêu quý, Eulalie bảo Scarlett. Chắc cháu đã mệt nhừ ra sau một chuyến đi như vậy.
Scarlett thầm cảm ơn và ngồi vào chiếc trường kỷ trong phòng khácn, xa hẳn mọi bận rộn. Giờ thì nàng đã đến nơi rồi. Tất cả sức lực hăng say đã động viên nàng suốt thời gian chuẩn bị dường như đã rời bỏ nàng, và nàng chợt nhận ra rằng bà dì nói đúng: Nàng đã kiệt sức Trong bữa ăn chiều, nàng gần như ngủ gà ngủ gật.
Các bà dì cứ chuyện trò, lời nói dịu dàng, ngân nga theo cái giọng đặc trưng của bờ biển Nam, trong đó các nguyên âm được kéo dài gần như át hẳn các phụ âm.
Câu chuyện chủ yếu xoay quanh những bất đồng nhưng lời lẽ lại hoà nhã lịch sự, gây nên một âm vảng êm dịu.
Hơn nữa, câu chuyện lại chẳng có gì làm cho Scarlett phải quan tâm. Nàng đã biết ngay điều nàng muốn biết khi vừa bước qua ngưỡng cửa: Rhett vẫn đang sống với mẹ, nhưng hiện không có mặt trong thành phố.
- Anh ấy đi miền Bắc rồi, Pauline nói, giọng chua cay.
- Nhưng có lý do chính đáng, rất quan trọng, Eulalie nhắc. Anh ấy đi Philadelphia để mua lại một phần bát đĩa bằng bạc của gia đình đã bị bọn Yankee cướp đi hồi trước.
- Cũng là chuyện hay. Anh ấy tìm cách chuộc lại tất cả những gì đã mất là biết lo cho mẹ mình vui đấy, Pauline tiếp.
- Lẽ ra anh có thể tỏ ra tận tuỵ sớm hơn nhiều, dì có cho tôi nói đúng không nào? Eulalie châm biếm.
Scarlett hoàn toàn không cần biết đến ý kiến của bà.
Nàng đang chìm vào dòng suy nghĩ riêng tư của mình, tập trung vào mỗi một câu hỏi: đến mấy giờ thì nàng mới đi ngủ được? Nàng tin chắc, đêm nay, không có cơn mất ngủ nào quấy rầy nàng được. và nàng có lý. Khi mà nàng tự mình nắm lấy cuộc đời mình, và lên đường đi tìm điều nàng muốn, thì nàng có thể ngủ ngon lành như một đứa trẻ. Buổi sáng nàng tỉnh giấc với một cảm giác khoan khoái chưa từng có, từ nhiều năm nay. Nàng đã được đón tiếp hồn hậu tại nhà các bà dì, không ai xô đuổi nàng trở lại với cô đơn như ở Atlanta, và nàng cũng chưa chuẩn bị điều cần nói với Rhett khi gặp lại chàng. Nàng có thể xả hơi và tận hưởng đôi chút biệt đãi trong khi chờ chàng từ Philadelphia trở về.
Song, bà dì Eulalie lại đã phá hỏng cái cảm giác khoái chí của nàng trước khi nàng kịp uống xong tách cà phê thứ nhất.
- Dì biết cháu đang nóng lòng muốn gặp lại Carreen, Scarlett yêu quý ạ, nhưng cô ấy chỉ có thể tiếp khách được vào các ngày thứ ba và thứ bảy, vì vậy, hôm nay chúng ta phải tính chuyện khác cháu ạ.
Carreen? Scarlett bặm môi. Nàng không muốn gặp con đốn mạt ấy? Cho nó phần ở Tara cũng như không…
Nhưng nàng biết nói thế nào đây với các dì? Các bà thì lại quấn quít lấy nhau nên không sao hiểu nổi một phụ nữ lại không muốn gặp lại em mình, và không muốn sống chung với nhau. Thôi thì mình cứ làm bộ như không có gì thích hơn là được gặp Carreen, nhưng đến lúc chuẩn bị đi thì mình nói bị nhức đầu, thế là xong.
- Thình lình, lắng nghe được điều dì Pauìine đang nói, nàng cảm thấy hai bên thái dương bỗng dưng đau nhói.
- Vậy là hai dì đã cho con hầu Susie sang tin cho bà Eleanor Butler biết. Sáng nay chúng ta sẽ đến thăm bà. Cháu cho dì ly nước ngọt đi, Scarlett.
Scarlett liền đưa tay về phía cái bình nhỏ và vô ý làm đổ. Mẹ của Rhett. Nàng vẫn chưa sẵn sàng để gặp bà mẹ của Rhett. Nàng chỉ mới gặp bà Eleanor Butler một lần, trong tang lễ Bonnie, và nàng hầu như không giữ lại một kỷ niệm nào, ngoại trừ hình ảnh một người đàn bà cao lớn, đáng trọng, với vẻ im lặng làm người khác phải e dè. Mình biết là cần phải đến thăm bà, Scarlett tự nhủ, nhưng chưa phải lúc này, chưa đúng lúc, mình vẫn chưa sẵn sàng. Tim nàng đập loạn xạ trong khi nàng lấy khăn ăn chấm chấm cho khô mảng nước ngọt đặc sánh trên bàn một cách vụng về.
- Scarlett, con gái ơi, đừng thấm kiểu đó, con sẽ làm hỏng khăn bàn mất, dì Pauline vừa nói vừa đặt tay lên cổ tay Scarlett.
Scarlett đột ngột rụt tay lại. Tại sao người ta lại quan tâm đến một thứ tầm thường như cái khăn bàn vào lúc như thế này được nhỉ?
- Cháu xin lỗi, thưa dì, cuối cùng nàng ấp úng.
- Không sao cháu ạ. Dì chỉ muốn tránh cho cháu khỏi làm thủng cái khăn thôi. Trong nhà chỉ còn lại một ít đồ coi được Eulalie nói thêm bằng giọng buồn buồn, xa xôi như vang lên từ đáy mộ.
Scarlett nghiến chặt răng. Nàng ước muốn được gào lên. Ta phải làm gì với cái khăn trải bàn trong khi ta sắp phải đối đầu với bà mẹ mà Rhett quá đỗi sùng bái!
Và nếu như anh đã kể cho bà nghe tại sao anh đã rời Atlanta và nếu như anh đã nói với bà là anh đã trốn chạy cuộc hôn nhân của ta, thì sao?
- Tốt nhất là cháu nên xem lại áo xống của mình.
Scarlett nói dù cổ họng nàng nghẹn thắt:
- Pansy cần là cho cháu mấy bộ cháu đã chọn để mặc.
Nàng cần lảng tránh mặt hai bà dì để tự trấn tĩnh lại.
- Dì sẽ bảo Susie đốt nóng bàn là, bà Eulalie vừa nói vừa lắc cái chuông bạc để cạnh đĩa ăn.
- Nó cần giặt khăn bàn trước đã, bà Pauline nói. Chứ vết bẩn dính chặt vào thì…
- Chị lưu ý em này, Pauline chị còn chưa dùng xong buổi điểm tâm, Em có muốn chị để nó nguội lạnh trong khi Susie dọn bàn. không?
Scarlett lẩn trốn vào phòng mình.
- Không cần thiết phải mặc một chiếc áo choàng lông nóng đến thế, Scarlett ạ, bà Pauline nói.
- Thật vậy, bà Eulalie bồi thêm. Hôm nay, chúng ta đang vui hưởng một trong những ngày đông đẹp nhất tiêu biểu cho Charleston đấy. Dì cũng chẳng cần đội chiếc khăn choàng này nếu như dì không vừa bị cảm lậnh.
Scarlett tháo móc cài áo choàng và đưa cho Pansy.
Nếu như bà Eulalie muốn mọi người đều bị cảm lạnh, thì nàng sẽ vui lòng tuân theo. Các bà hẳn phải xem chàng là một con ngốc. Nàng biết rất rõ tại sao họ không muốn nàng mặc chiếc áo choàng ấy. Họ hành động không khác gì đội cận vệ Atlanta ra lệnh: để được kính trọng cần phải ăn mặc sao cho cũng khiêm tốn như họ.
Nàng để ý cái liếc nhìn của bà Eulalie về phía chiếc mũ lông chim xinh đẹp của nàng và nàng nghiến răng thách thức. Nàng chấp nhận đối đầu với bà mẹ của Rhett, nhưng nàng không muốn để mình mất phong cách.
Bà Eulahe đành chịu.
- Nào, lên đường, bà nói.
Susie mở cánh cửa gỗ nặng và Scarlett theo sau các bà dì trong ánh nắng rực rỡ của buổi mai tươi đẹp. Đứng trên bậc thềm, nàng sửng sốt: cứ tưởng là đang tháng năm chứ không phải là tháng mười một. Những mảnh vỏ sò trắng phủ đầy lối đi hắt cái nóng mặt trời, trùm lên đôi vai Scarlett như một lớp bọc vô hình. Nàng ngẩng đầu để đón lấy ánh nắng ấm áp trên mặt và nhắm mắt lại với cảm giác thú vị ấy.
- Ôi các dì yêu quý, thật tuyệt vời! Nàng nói. Cháu mong chiếc xe của các dì có thể hạ mui được thì hay quá!
Hai bà già phá lên cười.
- Cháu gái yêu quý của ta ơi, bà Eulalie đáp lại, chẳng có ma nào ở Charleston có xe cả, ngoài Sally Brewton. Chúng ta sẽ đi bộ, như mọi người cháu ạ!
- Vẫn có xe đấy chứ, chị Eulalie, bà Pauline cải chính.
Bọn Carpet baggers vẫn lái xe kia mà.
- Rất khó gọi bọn Carpet baggers, đó là những "linh hồn", em thân yêu ạ. Chúng nó không còn linh hồn, nếu không chúng đã không trở thành bọn Carpet baggers.
- Bọn kên kên! Bà Pauline vừa sịt mũi vừa tán thành.
- Bọn ó diều, bà Eulalie tiếp.
Hai bà già lại cười và Scarlett cười theo. Buổi sáng rực rỡ này khiến nàng thích thú gần như mê say. Một ngày như thế này không thể xảy ra chuyện xấu được.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy một niềm trìu mến sâu xa đối với các bà dì, cả với những chuyện cãi cọ vặt vãnh của các cô gái già. Nàng theo họ băng qua con đường rộng vắng người trước một ngôi nhà và bước lên bậc cầu thang nhỏ phía bên kia. Lên đến bậc cuối cùng, một làn gió vờn nhẹ các chiếc lông trên mũ nàng và nàng có cảm giác môi mình thoang thoảng vị muối biển.
- Ôi, lạy Chúa! Nàng kêu lên.
Bên kia con đường dạo chơi được đắp cao lên, mặt nước xanh nâu của cảng Charleston trải xa đến tận chân trời. Bên trái, những lá cờ bay phần phật trên đỉnh các cột buồm cao của những con tàu đang bỏ neo.
Bên phải là hàng cây trên hòn đảo dài đang giương ra những tàu lá xanh um. Mặt trời chiếu vào những ngọn sóng nhỏ lăn tăn lóng lánh như những hạt kim cương rải rác trên mặt biển. Ba con chim trắng xoá vút bay lên vòm trời trong xanh rồi chúi đầu xuống các ngọn sóng.
Bộ ba này, như đang chơi rượt bắt. Một làn gió nhẹ mằn mặn vị biển, ve vuốt mơn trớn cổ nàng.
Nàng thật có lý khi đến đây, và bây giờ thì nàng không còn nghi ngờ gì nữa. Nàng quay lại các bà dì.
- Thật là một ngày tuyệt diệu, nàng nói.
Lối đi dạo khá rộng đủ để họ đi cùng hàng. Hai lần họ gặp những người đi ngược lại, lần đầu là một ông già mặc măng tô kiểu cổ, đội nón da hải ly, sau đó là một phụ nữ tay dắt một cậu bé trai gầy gò, mặt cứ đỏ bừng lên khi có ai hỏi cậu. Mỗi lần như thế họ dừng lại và các bà dì lại giới thiệu Scarlett.
Đứa cháu gái của chúng tôi ở Atlanta đấy. Mẹ cháu là chị Elien của chúng tôi và cháu là vợ của Rhett, con trai bà Eìeanor Butler.
Ông già nghiêng mình và hôn tay Scarlett, còn người phụ nữ giới thiệu cậu cháu nội và cậu ta cứ nhìn sững Scarlett như bị thôi miên. Ngày hôm ấy hứa hẹn mỗi lúc mỗi tốt đẹp hơn cho Scarlett, mãi cho đến lúc nàng nhác thấy những người dạo chơi khác: những người đàn ông mặc quân phục xanh.
Nàng chậm bước và chụp lấy cánh tay bà Pauline.
- Dì ơi, nàng thì thầm, bọn Yankee đang đến trước mặt chúng ta kìa.
- Cứ bước đi, bà Pauline dõng dạc bảo. Chúng nó phải tránh đường cho chúng ta đi.
Scarlett sửng sốt nhìn bà Pauline. Ai có thể tin được người phụ nữ già ốm yếu này lại can đảm đến thế! Tim nàng đập mạnh đến nỗi nàng tin chắc là bọn Yankee cũng nghe được, nhưng nàng cứ cố bước tới.
Khi hai bên chỉ còn cách nhau ba bước, bọn lính dang ra, chen nhau áp sát vào dãy lan can kim loại dọc theo lối dạo chơi trên bờ biển. Hai bà Pauline và Eulalie lướt qua trước mặt họ như những chiếc thuyền buồm.
Scarlett ngước mặt và đôi chân nhịp bước theo các bà dì, làm như thể bọn lính không hề có mặt ở đó. xa xa về phía trước, một ban quân nhạc bắt đầu chơi bài "Oh, Susanna". Bài hát vui nhộn và lôi cuốn này gợi nhớ đến ánh mặt trời chói chang. Hai bà Eulalie và Pauline bước nhanh chân theo nhịp bài hát, nhưng hai chân Scarlett lại nặng trình trịch như chì. Đồ hèn!
Nàng tự nhủ. Trong thâm tâm, nàng vẫn không ngớt run sợ.
Tại sao có lắm bọn Yankee khốn kiếp tại Charleston đến thế! Nàng hỏi, vẻ tức giận. Cháu cũng đã thấy bọn chúng ở nhà ga nữa.
- Lạy Chúa, Scarlett, bà Eulahe nói, cháu không biết là Charleston vẫn còn thời quân quản sao? Dì tin là chúng không bao giờ để chúng ta yên ổn đâu. Chúng căm ghét chúng ta bởi chúng ta đã đánh đuổi chúng khỏi pháo đài Sumter rồi sau đó chúng ta còn cầm cự với cả hạm đội của chúng.
- Và chỉ có Chúa mới biết là chúng ta cũng đã đánh với bao nhiêu trung đoàn của chúng nữa: Bà Pauline nói thêm.
Sự kiêu hãnh làm sáng lên khuôn mặt của hai chị em.
- Lạy Mẹ đồng trinh, - Scarlett thì thầm.
Nàng đã làm gì nhỉ? Nàng đã lao mình thẳng vào tay quân thù, Nàng biết rõ thế nào là tình cảnh với một chính quyền quân sự: bất lực và căm hận, triền miên lo sợ nhà mình bị tịch thu, mình bị bắt tù hoặc bị bắn bỏ chỉ vì một chút vi phạm. Chính quyền quân sự là quyền lực tối thượng. Nàng đã sống dưới áp bức của nó suốt năm năm khốn khổ. Sao nàng lại ngốc nghếch đến nỗi dẫn xác trở lại dưới cái ách ấy nữa chứ?
- Phải công nhận chúng có một ban quân nhạc hay đấy, bà Pauline nói. Nào đến đây, Scarlett chúng ta băng qua chỗ này. Ngôi nhà của gia đình Butler là ngôi nhà vừa mới được sơn phết lại kia.
Bà Eulahe thốt lên:
- Chị Eleanor có được một người con trai hết lòng đến thế thì thật là hạnh phúc. Rhett đúng là rất sùng kính mẹ.
Scarlett ngắm ngôi nhà không chán mắt. Không phải một ngôi nhà, mà là một dinh thự. Hàng cột trắng loá cao hơn mười lăm thước đỡ lấy cái mái nhô ra bên trên những hàng hiên rộng bao quanh ngôi nhà đồ sộ.
Scarlett cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn. Nàng không bao giờ có thể bước vào đó, nàng không thể bước vào. Nàng chưa nhìn thấy đâu một ngôi nhà nguy nga và đồ cộ đến thế. Làm sao nàng có thể tìm ra được lời gì để nói với người đàn bà đã sống trong một sự hào nhoáng như thế! Với người đàn bà mà Rhett chỉ cần nói một tiếng là bà đã có thể làm tiêu ma bao hy vọng của nàng.
Bà Pauline nắm lấy tay nàng để cùng băng nhanh qua đường. Khe khẽ, bà hát… "With a banjo on my knee" (Với cây đàn banjo trên gối ta), Scarlett bước theo như một kẻ mộng du.
Vừa bước qua cửa, nàng đối mặt ngay với một người đàn bà cao lớn, lịch sự, tóc bạc trắng viền quanh một khuôn mặt đẹp.
- Eleanor thân mến, Bà Eulalie cất tiếng.
- Các dì còn đưa Scarlett đến cho tôi nữa đấy à? Bà Butler nói. Con gái yêu của ta, con trông xanh xao quá.
Bà đặt hai bàn tay nhẹ nhàng lên vai Scarlett và cúi xuống ôm hôn lên má nàng.
Mùi nước hoa nhè nhẹ của dầu sả toát ra từ chiếc áo lụa và từ mái tóc mịn màng của Eleanor Butler làm Scarlett nhắm mắt lại. Cũng là mùi nước hoa vẫn thường khiến nàng liên tưởng đến Elien O Hara, mùi hương của tiện nghi, của yên ổn, của tình yêu và của cuộc sống trước chiến tranh.
Scarlett không sao ngăn được nước mắt.
- Nào, nào, bà mẹ Rhett nói. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi, con gái của ta. Mọi ưu phiền đã qua rồi. Cuối cùng con đã về nhà của con. Ta hằng cầu mong sao cho con chóng đến đây?
Bà ôm con dâu trong đôi tay mình và siết chặt nàng vào lòng.