Chương : 7
Tinh cầu này tên là Lavin, thuộc chế độ Nữ Quyền, ở đây phụ nữ có thể lấy từ 2 người cho đến 5 chồng, càng nghĩ tới môi Tô Hiển Nhiên càng câu lên vui sướng.
Kiếp trước cô chết đi chưa từng trải đời lần nào, kiếp này thì... tha hồ nha, lại còn nữ quyền nữa, thế là cô có thể ăn rồi bỏ họ rồi có phải không? Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng vui vẻ.
Không những thế ở tinh cầu này rất lạ, vì nhiều đàn ông, nhưng lại rất ít có đứa trẻ được sinh ra, nói chính xác ở đây phụ nữ bị Hiếm Muộn rất nhiều nha. Nên các bảo bảo ngày một ít dần cũng vì vậy nhà nào có thể có con, là bé nữ lại càng hưởng nhiều quyền lợi hơn. Và chăm được chăm sóc cực chu đáo.
Càng đọc, Tô Hiển Nhiên càng hứng thú, không giống như ở trái đất, đám đàn ông đánh đập phụ nữ còn hơn đánh chó ( không nói hết) hay ngoại tình, phản bội vợ con... đã vậy còn trọng nam khinh nữ, khi phụ nữ mang nặng đẻ đau còn ăn chửi ăn đánh vì không đẻ ra con trai, nhưng cái thế giới này tốt quá, không trọng nam khinh nữ lại là trọng nữ khinh nam, như vậy cũng tốt.
Cứ xem như cô sống lại là do ông trời muốn cô không hối hận uất ức đi... cho cô đến thế giới này là để cô có thể hưởng trọn mỹ vị của cuộc sống mà kiếp trước cô từng trải đi, càng nghĩ tới, Tô Hiển Nhiên cười đến tít cả mắt, không những thế cô còn tự nghĩ ra các biện pháp đánh cho đám đàn ông đó biết là phụ nữ không yếu đuối.
Cô muốn đánh cho hả giận cho kiếp trước của mình, bị một đám cặn bã không biết hưởng mỹ vị chê cô kia... Nghĩ tới là tức không chịu nổi a.
Lại nhìn về hai người lúc nãy còn đứng giờ lại quỳ xuống, Tô Hiển Nhiên không thèm nhìn đến, lại nhìn xung quanh nhà một vòng.
Hai mắt cô trừng to... thiết bị điện tử ở đây rất là hiện đại nha, không những thế lại rất nhạy... cô sống đúng chỗ rồi có phải không, nhạy như vậy là chơi game cực thích nha, haha.
Tô Hiển Nhiên muốn đứng dậy nhưng lại không di chuyển được, cô chỉ có thể nhờ vả hai người đang quỳ.
" Hai anh có thể giúp tôi không? "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh ngẩng đầu nhìn Tô Hiển Nhiên nghi ngờ.
Tô Hiển Nhiên nhíu mày nói.
" Tôi muốn đứng dậy, hai anh không giúp tôi được sao? "
Một câu nhờ vả, làm Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhíu mày kinh ngạc, cô chưa bao giờ hỏi ý bọn họ... đây là làm sao?
Kiếp trước cô chết đi chưa từng trải đời lần nào, kiếp này thì... tha hồ nha, lại còn nữ quyền nữa, thế là cô có thể ăn rồi bỏ họ rồi có phải không? Càng nghĩ Tô Hiển Nhiên càng vui vẻ.
Không những thế ở tinh cầu này rất lạ, vì nhiều đàn ông, nhưng lại rất ít có đứa trẻ được sinh ra, nói chính xác ở đây phụ nữ bị Hiếm Muộn rất nhiều nha. Nên các bảo bảo ngày một ít dần cũng vì vậy nhà nào có thể có con, là bé nữ lại càng hưởng nhiều quyền lợi hơn. Và chăm được chăm sóc cực chu đáo.
Càng đọc, Tô Hiển Nhiên càng hứng thú, không giống như ở trái đất, đám đàn ông đánh đập phụ nữ còn hơn đánh chó ( không nói hết) hay ngoại tình, phản bội vợ con... đã vậy còn trọng nam khinh nữ, khi phụ nữ mang nặng đẻ đau còn ăn chửi ăn đánh vì không đẻ ra con trai, nhưng cái thế giới này tốt quá, không trọng nam khinh nữ lại là trọng nữ khinh nam, như vậy cũng tốt.
Cứ xem như cô sống lại là do ông trời muốn cô không hối hận uất ức đi... cho cô đến thế giới này là để cô có thể hưởng trọn mỹ vị của cuộc sống mà kiếp trước cô từng trải đi, càng nghĩ tới, Tô Hiển Nhiên cười đến tít cả mắt, không những thế cô còn tự nghĩ ra các biện pháp đánh cho đám đàn ông đó biết là phụ nữ không yếu đuối.
Cô muốn đánh cho hả giận cho kiếp trước của mình, bị một đám cặn bã không biết hưởng mỹ vị chê cô kia... Nghĩ tới là tức không chịu nổi a.
Lại nhìn về hai người lúc nãy còn đứng giờ lại quỳ xuống, Tô Hiển Nhiên không thèm nhìn đến, lại nhìn xung quanh nhà một vòng.
Hai mắt cô trừng to... thiết bị điện tử ở đây rất là hiện đại nha, không những thế lại rất nhạy... cô sống đúng chỗ rồi có phải không, nhạy như vậy là chơi game cực thích nha, haha.
Tô Hiển Nhiên muốn đứng dậy nhưng lại không di chuyển được, cô chỉ có thể nhờ vả hai người đang quỳ.
" Hai anh có thể giúp tôi không? "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh ngẩng đầu nhìn Tô Hiển Nhiên nghi ngờ.
Tô Hiển Nhiên nhíu mày nói.
" Tôi muốn đứng dậy, hai anh không giúp tôi được sao? "
Một câu nhờ vả, làm Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhíu mày kinh ngạc, cô chưa bao giờ hỏi ý bọn họ... đây là làm sao?