Chương 5: Nghi ngờ - 1
Một hôm, buổi tối, đang ngồi soạn bài ở phòng tập thể gần ký túc xá sinh viên thì thấy ông tướng Tùng và ông tướng Lâm thập thò, gõ cửa. Trúc lịch sự đi ra hỏi chuyện dù cửa vẫn đang mở. Tùng ra vẻ bẽn lẽn nhưng mặt rất tươi:
- Dạ, bọn em xuống xin lỗi cô.
Kinh đấy, Trúc hơi ngạc nhiên, chắc vụ Bùa yêu đây. Tùng chìa cái giỏ mây ra, bảo mua ít hoa quả biếu cô, không biết cô thích loại nào nên mỗi loại mua một ít. Nó tự tay chọn từng quả, đảm bảo luôn. Mỗi loại chỉ có một hoặc hai quả thật, bày khá đẹp mắt. Bên trên còn cài mấy bông hồng đỏ thắm. Trúc hơi lúng túng, còn chưa biết nói gì. Thằng Tùng xách giỏ quả ra cuối bàn rồi nói thẳng luôn:
- Cô ơi, hôm nọ bọn em đùa thôi, không có bùa yêu gì đâu cô ạ.
Trúc bật cười rồi hỏi han qua loa. Chỉ có thằng Tùng liến thoắng:
- Bọn em làm ở viện ạ. Em thì mở thêm quán cafe, tranh thủ làm thêm buổi tối cô ạ, em pha chế sinh tố trái cây ngon lắm, tiếc là không có dụng cụ với nguyên liệu ở đây để làm cho cô thưởng thức.
- Anh Tùng giỏi vậy à, thế tốt đấy.
- Bạn Lâm có vợ con rồi cô, vất vả lắm, không học được mấy đâu cô ạ. Em thì chưa có ai nên cũng mệt lắm.
Trúc phì cười:
- Anh chưa có gia đình thì mệt cái gì?
- Ôi cô ơi, suốt ngày phải nhắn tin trả lời, nghe điện rồi đi uống nước với các fan hâm mộ, em không có thời gian học ý. Mà chảnh thì em ế mất.
Thằng Tùng vẫn giọng hoang tưởng, cứ luyên thuyên nhức cả đầu, chẳng cần phải hỏi thêm gì, nó cứ phát như MC. Tay chân múa may, mặt vênh lên nhìn tự phụ, ghét thế. Lâm thì ngồi im nghe, không thấy nói thêm câu nào. Ngồi nghe nó ba hoa, Trúc bắt đầu quan sát nó. Kể ra cũng có tí nhan sắc đấy. Mặt mũi khôi ngô, cao ráo, trắng trẻo. Hôm nay lại sơ mi đóng thùng, trông lịch lãm như đi dự tiệc, nhìn khác hẳn với cái vẻ lôi thôi, đầu bù tóc rối trên lớp. Sau một hồi chàng ta huyên thuyên cũng biết kha khá về hoàn cảnh của mấy anh chị xuống đây học và biết nó không phải người dân tộc, thằng Lâm cũng không phải. Vậy Bùa yêu ở đâu ra, vớ vẩn thật. Trúc thấy nó nói cũng nhiều rồi nên đuổi về:
- Cũng muộn rồi đấy, hai anh về đi, thấy tin nhắn cứ liên tục kìa, về trả lời không ế bây giờ.
Hai thằng cười cười xong xin phép về. Lát cái Thảo ở phòng bên cạnh, đi chơi về, thấy giỏ quả, le te hỏi:
- Chị lại có quà à? Của sinh viên hay của anh nào? Em đi gọt nhé. Kinh đấy, có cả hoa hồng cài trên giỏ, ai mà cẩn thận thế?
- Ông Tùng lớp tại chức
- À, em có dạy tổ ông ý, trông đẹp trai phết nhỉ, ăn nói cũng khéo.
- Ừ, mà hơi hoang tưởng thôi.
Cái Thảo cười nhăn nhở:
- Haha.. Là sao chị?
- À, nó nghĩ nó hoa khôi, tự khen khiếp. Thôi dọn đi còn đi ngủ.
- Vâng, nhưng công nhận anh ý đẹp trai thật, mà không phải thích chị đấy chứ?
Cái Thảo cứ thắc mắc, sợ nó nghĩ vớ vẩn nên Trúc phải tường thuật lại vụ bùa yêu. Hai chị em còn đang tám chuyện thì Trúc nhận được tin nhắn từ người lạ. Hóa ra lại thằng Tùng, nó nhắn tin hỏi han xem hoa quả ăn vừa miệng không, có bị chua không, rồi chúc ngủ ngon.
Hôm sau trời mưa lúc tan trường, sáng Trúc mặc nguyên cả bộ quần áo trắng, giày trắng nên cứ phải rón rén từng bước, sợ nước bẩn bắn vào. Mắt thì cận, cứ phải ngó nghiêng tìm chỗ đi tránh các vũng nước đọng trên sân. Lại gặp thằng Tùng với lũ bạn. Nó dừng lại đứng nhòm nhòm Trúc, thấy nó đứng ngây ra, bọn con gái đi cùng léo nhéo trêu nó, cười rinh rích:
- Tùng ra cõng cô Trúc kìa.
Trúc coi như không nghe thấy, đi thẳng về khu tập thể. Lại mệt rồi. Không ngoài dự đoán, tí về đến phòng đã thấy nó nhắn tin hỏi thăm. Thôi kệ nó, trả lời lại tưởng hay. Lúc mở điện thoại đã thấy cả chục tin nhắn, phiền chết mất, Trúc không đọc, chỉ nhắn lại icon mặt cười.
Mấy hôm sau điện thoại có vẻ im im, chắc chán rồi hoặc bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng vì chưa bị ai không thèm trả lời bao giờ. Mình đã thành công.
Chiều thứ hai, nó lại xuất hiện với một túi Táo mèo, bảo quà quê nhà, gửi hai cô ăn thử. Không gặp Trúc, nó đưa cái Thảo xong chuồn luôn mất. Nhắn tin cảm ơn. Nó im lặng, không nói gì. Kinh nhỉ, tự nhiên lại kéo khóa mồm, chắc lại có biến.
Mấy hôm sau thi thực hành, thế nào mà Trúc lại bắt thăm coi phải tổ nó, thằng này mà không coi tài liệu thì mình cứ bé bằng con kiến. Mà có điều kỳ lạ ở mấy lớp tại chức này là sinh viên trẻ thì không chịu học nhưng mấy cô chú có tuổi lại rất chăm chỉ. Khổ thân nhất là một bác gần về hưu rồi, lại bắt thăm phải bài khó, phải dùng đến đèn cồn nhiều, thấy bác ý căng thẳng, tập trung đến mức mặt đỏ phừng phừng. Trúc sợ bác ý lên cơn tăng huyết áp thì nguy, coi thi mà đi qua chỗ bác ý là đi nhanh, nín thở, không thi mà cứ thấy nơm nớp lo sợ ghê.
Lượn bắt hết tài liệu của cả tổ nó mà không túm được nó, tài thật. Chả lẽ nó học hành tử tế thật? Vậy tốt đấy.
Tối về thằng Tùng lại nhắn tin:
- Cô thấy em giỏi không?
Trúc tò mò:
- Công nhận giỏi, tôi rình mãi mà không túm được anh, anh giấu tài liệu ở đâu thế?
Nó nhắn lại:
- Kaka.. Cô làm sao mà bắt được, lũ dốt kia cứ đút túi áo rồi lấy ra bỏ vào, đương nhiên là bị phát hiện. Em dán luôn ở hộp hóa chất, cô đi vào em xoay mặt dán tài liệu vào trong, cô đi ra em lại xoay ra đọc, đàng hoàng ngồi làm, chả phải lén lút gì cả.
- Dạ, bọn em xuống xin lỗi cô.
Kinh đấy, Trúc hơi ngạc nhiên, chắc vụ Bùa yêu đây. Tùng chìa cái giỏ mây ra, bảo mua ít hoa quả biếu cô, không biết cô thích loại nào nên mỗi loại mua một ít. Nó tự tay chọn từng quả, đảm bảo luôn. Mỗi loại chỉ có một hoặc hai quả thật, bày khá đẹp mắt. Bên trên còn cài mấy bông hồng đỏ thắm. Trúc hơi lúng túng, còn chưa biết nói gì. Thằng Tùng xách giỏ quả ra cuối bàn rồi nói thẳng luôn:
- Cô ơi, hôm nọ bọn em đùa thôi, không có bùa yêu gì đâu cô ạ.
Trúc bật cười rồi hỏi han qua loa. Chỉ có thằng Tùng liến thoắng:
- Bọn em làm ở viện ạ. Em thì mở thêm quán cafe, tranh thủ làm thêm buổi tối cô ạ, em pha chế sinh tố trái cây ngon lắm, tiếc là không có dụng cụ với nguyên liệu ở đây để làm cho cô thưởng thức.
- Anh Tùng giỏi vậy à, thế tốt đấy.
- Bạn Lâm có vợ con rồi cô, vất vả lắm, không học được mấy đâu cô ạ. Em thì chưa có ai nên cũng mệt lắm.
Trúc phì cười:
- Anh chưa có gia đình thì mệt cái gì?
- Ôi cô ơi, suốt ngày phải nhắn tin trả lời, nghe điện rồi đi uống nước với các fan hâm mộ, em không có thời gian học ý. Mà chảnh thì em ế mất.
Thằng Tùng vẫn giọng hoang tưởng, cứ luyên thuyên nhức cả đầu, chẳng cần phải hỏi thêm gì, nó cứ phát như MC. Tay chân múa may, mặt vênh lên nhìn tự phụ, ghét thế. Lâm thì ngồi im nghe, không thấy nói thêm câu nào. Ngồi nghe nó ba hoa, Trúc bắt đầu quan sát nó. Kể ra cũng có tí nhan sắc đấy. Mặt mũi khôi ngô, cao ráo, trắng trẻo. Hôm nay lại sơ mi đóng thùng, trông lịch lãm như đi dự tiệc, nhìn khác hẳn với cái vẻ lôi thôi, đầu bù tóc rối trên lớp. Sau một hồi chàng ta huyên thuyên cũng biết kha khá về hoàn cảnh của mấy anh chị xuống đây học và biết nó không phải người dân tộc, thằng Lâm cũng không phải. Vậy Bùa yêu ở đâu ra, vớ vẩn thật. Trúc thấy nó nói cũng nhiều rồi nên đuổi về:
- Cũng muộn rồi đấy, hai anh về đi, thấy tin nhắn cứ liên tục kìa, về trả lời không ế bây giờ.
Hai thằng cười cười xong xin phép về. Lát cái Thảo ở phòng bên cạnh, đi chơi về, thấy giỏ quả, le te hỏi:
- Chị lại có quà à? Của sinh viên hay của anh nào? Em đi gọt nhé. Kinh đấy, có cả hoa hồng cài trên giỏ, ai mà cẩn thận thế?
- Ông Tùng lớp tại chức
- À, em có dạy tổ ông ý, trông đẹp trai phết nhỉ, ăn nói cũng khéo.
- Ừ, mà hơi hoang tưởng thôi.
Cái Thảo cười nhăn nhở:
- Haha.. Là sao chị?
- À, nó nghĩ nó hoa khôi, tự khen khiếp. Thôi dọn đi còn đi ngủ.
- Vâng, nhưng công nhận anh ý đẹp trai thật, mà không phải thích chị đấy chứ?
Cái Thảo cứ thắc mắc, sợ nó nghĩ vớ vẩn nên Trúc phải tường thuật lại vụ bùa yêu. Hai chị em còn đang tám chuyện thì Trúc nhận được tin nhắn từ người lạ. Hóa ra lại thằng Tùng, nó nhắn tin hỏi han xem hoa quả ăn vừa miệng không, có bị chua không, rồi chúc ngủ ngon.
Hôm sau trời mưa lúc tan trường, sáng Trúc mặc nguyên cả bộ quần áo trắng, giày trắng nên cứ phải rón rén từng bước, sợ nước bẩn bắn vào. Mắt thì cận, cứ phải ngó nghiêng tìm chỗ đi tránh các vũng nước đọng trên sân. Lại gặp thằng Tùng với lũ bạn. Nó dừng lại đứng nhòm nhòm Trúc, thấy nó đứng ngây ra, bọn con gái đi cùng léo nhéo trêu nó, cười rinh rích:
- Tùng ra cõng cô Trúc kìa.
Trúc coi như không nghe thấy, đi thẳng về khu tập thể. Lại mệt rồi. Không ngoài dự đoán, tí về đến phòng đã thấy nó nhắn tin hỏi thăm. Thôi kệ nó, trả lời lại tưởng hay. Lúc mở điện thoại đã thấy cả chục tin nhắn, phiền chết mất, Trúc không đọc, chỉ nhắn lại icon mặt cười.
Mấy hôm sau điện thoại có vẻ im im, chắc chán rồi hoặc bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng vì chưa bị ai không thèm trả lời bao giờ. Mình đã thành công.
Chiều thứ hai, nó lại xuất hiện với một túi Táo mèo, bảo quà quê nhà, gửi hai cô ăn thử. Không gặp Trúc, nó đưa cái Thảo xong chuồn luôn mất. Nhắn tin cảm ơn. Nó im lặng, không nói gì. Kinh nhỉ, tự nhiên lại kéo khóa mồm, chắc lại có biến.
Mấy hôm sau thi thực hành, thế nào mà Trúc lại bắt thăm coi phải tổ nó, thằng này mà không coi tài liệu thì mình cứ bé bằng con kiến. Mà có điều kỳ lạ ở mấy lớp tại chức này là sinh viên trẻ thì không chịu học nhưng mấy cô chú có tuổi lại rất chăm chỉ. Khổ thân nhất là một bác gần về hưu rồi, lại bắt thăm phải bài khó, phải dùng đến đèn cồn nhiều, thấy bác ý căng thẳng, tập trung đến mức mặt đỏ phừng phừng. Trúc sợ bác ý lên cơn tăng huyết áp thì nguy, coi thi mà đi qua chỗ bác ý là đi nhanh, nín thở, không thi mà cứ thấy nơm nớp lo sợ ghê.
Lượn bắt hết tài liệu của cả tổ nó mà không túm được nó, tài thật. Chả lẽ nó học hành tử tế thật? Vậy tốt đấy.
Tối về thằng Tùng lại nhắn tin:
- Cô thấy em giỏi không?
Trúc tò mò:
- Công nhận giỏi, tôi rình mãi mà không túm được anh, anh giấu tài liệu ở đâu thế?
Nó nhắn lại:
- Kaka.. Cô làm sao mà bắt được, lũ dốt kia cứ đút túi áo rồi lấy ra bỏ vào, đương nhiên là bị phát hiện. Em dán luôn ở hộp hóa chất, cô đi vào em xoay mặt dán tài liệu vào trong, cô đi ra em lại xoay ra đọc, đàng hoàng ngồi làm, chả phải lén lút gì cả.