Chương : 11
Điệp Nhi, dì Triệu và bà Kiều nghe thấy tiếng ồn thì vội vã đi lên tầng ba. Xả giận xong, Doãn Yên lập tức nằm dài lên bàn khóc lớn. Còn Sở Vọng bị cô ta đẩy ngã lại khó hiểu nghĩ: đại tiểu thư à, con bé mười tuổi như tôi bị cô đẩy ngã còn chưa khóc thì cô khóc cái gì?
Điệp Nhi vội đỡ Sở Vọng dậy. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, bà Kiều tức giận bắt Lâm Doãn Yên trả hình lại cho Sở Vọng.
Doãn Yên nghe thế thì càng khóc toáng, kéo mạnh hộc tủ ra, lấy ra xấp ảnh trắng đen trong một chiếc hộp tinh xảo, hậm hực xé thành hai rồi ném thẳng vào mặt Lâm Sở Vọng.
Sở Vọng: “…”
Điệp Nhi lật đật nhặt lấy mấy mảnh vụn.
Cả buổi hôm nay bà Kiều đã chịu quá nhiều đả kích, giờ không chịu nổi nữa rồi. Bà tức cành hông, nói năng không còn dễ nghe: “Hai đứa tưởng đây là đâu?! Tụi mày là ai hả? Đây là cái chợ Thiệu Hưng hả? Hai đứa là ăn xin hả?!”
Doãn Yên cúi đầu thút thít: “Bác cả…”
Bà Kiều nổi giận: “Cháu đấy…” Lúc này mới sực nhớ ra còn có Lâm Sở Vọng, “Mấy đứa các cháu… Dì Triệu! Bắt đầu từ bây giờ, cấm túc con hai con ba ba ngày, không đứa nào được phép bước ra cửa phòng nửa bước! Múa may Anh iếc gì đó để sau tính tiếp! Ở trong phòng lo tự kiểm điểm đi!”
Tiết Chân Chân nghe thấy tiếng động, chân đi dép loẹt xoẹt định chuẩn bị đến hóng hớt thì cũng bị bà cả Lâm tóm được.
“Cháu cũng thế! Không ở trong phòng còn mò lên đây làm gì? Có chuyện của cháu hả!” Bà cả Lâm ôm trán, dì Triệu vội đỡ bà, “Con Tiết cũng giống hai đứa kia, cấm túc ba ngày!”
Nụ cười trên mặt Tiết Chân Chân vụt qua rồi biến mất, muốn khóc cũng không khóc nổi.
***
Vỏn vẹn chỉ trong một đêm, đường Bá Tước từ ngày nắng rực rỡ biến thành trời âm u giăng đầy mây đen.
Điệp Nhi khép cửa phòng lại cho Lâm Sở Vọng, thấp giọng an ủi: “Cô chủ đừng lo, tôi đã xin ít keo dán cao su từ chỗ đại tiểu thư rồi, sẽ dán lại cho cô. Dán lại là sẽ giống cũ, cô đừng buồn quá.”
Lâm Sở Vọng mỉm cười cảm kích với cô ấy.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên. Lâm Sở Vọng tưởng là Điệp Nhi nên nói “vào đi”.
Người kia đi vào, dịu dàng nói, “Em ba, chị nghe Điệp Nhi nói rồi, đừng buồn quá nhé.”
Sở Vọng thấy Kiều Mã Linh đến thì giật mình, vội đứng lên, “Chị Mã Linh!”
Mã Linh cười gượng, “Hồi trước ở trường có giúp bạn dán lại thánh kinh cũ, chị nghĩ mình có thể giúp em nên mới đến đây.”
Sở Vọng được thương mà sợ, vội nhường ghế để chị ngồi trước bàn đọc sách.
Kiều Mã Linh vừa tỉ mỉ dán ảnh cho cô, vừa hỏi han vài chuyện trong nhà, lại vừa đưa mắt nhìn ra ngoài ban công…
Sở Vọng không kìm được cười thầm: hèn gì chị họ đột nhiên tốt bụng, thì ra là nhớ mong người yêu nên mới đến chỗ cô thử vận may.
Nghĩ đến đây, Lâm Sở Vọng thấp giọng hỏi: “Chị thích cái anh kia lắm hả?”
Kiều Mã Linh không đáp, nhưng khi nghe thấy cô hỏi xong, tâm trạng chị lại không kìm được bay xa, bất giác mỉm cười.
Sở Vọng cúi đầu, ngập ngừng nói, “Em lỗ mãng rồi, đáng nhẽ không nên hỏi.”
Kiều Mã Linh buông lớp phòng bị, lắc đầu nói, “Không sao, chị với anh ấy… coi như có duyên mà không có phận. Chị vẫn muốn nói về anh ấy với người khác, nhưng lại không tìm được người.”
Sở Vọng kéo ghế mây tới ngồi bên cạnh chị, ra vẻ sẵn lòng rửa tai lắng nghe.
Kiều Mã Linh ngẩng đầu lên, “Anh ấy rất ga lăng, rất dịu dàng, cũng biết nói đùa nữa, nhưng chưa bao giờ khiến người ta thấy ghét.”
Sở Vọng gật đầu, cô có thể cảm nhận được.
Kiều Mã Linh suy nghĩ, bất giác cười nói, “Chị biết suốt ngày anh ấy chỉ toàn túm tụm với sĩ quan Anh Quốc không đâu vào đâu kia, khiến cha anh ấy nổi trận lôi đình. Cũng biết ngoài chị ra, có thể còn có rất nhiều cô gái khác từng tỏ tình với anh ấy. Nhưng chỉ cần ở bên anh ấy là chị lại cảm thấy, mình chính là người đặc biệt nhất.”
Sở Vọng không khỏi thở dài, từ cổ chí kim thủ đoạn của đám đàn ông khốn nạn đều như nhau: tuy anh có rất nhiều người phụ nữ, nhưng trong số bọn họ, anh thích em nhất…
Những lời này nghe rất đốn mạt, nhưng lại có ma lực rất lớn với phái nữ.
Thứ nhất, người đàn ông này là người mà bạn yêu.
Thứ hai, bên cạnh người đàn ông này có rất nhiều cô gái đẹp hơn bạn nhiều.
Một lần nữa, người đàn ông này nói: bọn họ đều không bằng em.
Bạn rơi xuống bùn, anh ta lại kéo bạn lên mây…
Kiều Mã Linh cúi đầu cười khổ nói, “Nghe dì nói anh ấy sẽ đi học ở trường quân đội West Point. Mẹ chị đã thảo luận với dì rồi, cũng muốn gả chị cho người khác, nghe nói là một hoa kiều nước Pháp, đang làm ăn ở Việt Nam, là một thương nhân giàu có. Đợi đến lúc anh ấy về… có lẽ chị đã là mẹ của mấy đứa con rồi. Chị cứ nghĩ, không biết trước khi đi có thể trò chuyện với anh ấy nữa không, hoặc là nghe anh ấy nói chuyện cũng được. Nhưng chắc chị lại mơ tưởng nữa rồi.”
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu dọc theo lông mi của Kiều Mã Linh rơi xuống.
Chị ý thức được mình đã thất thố, vội lau nước mắt đi rồi quay sang mỉm cười với Lâm Sở Vọng, “Chị dán ảnh lại rồi, cậu Tư đáng yêu lắm, cũng rất tuấn tú. Em gái à, em may mắn thật đấy.”
Sở Vọng cầm lấy hình, không khỏi đỏ mặt, “Cám ơn chị ạ.”
Kiều Mã Linh vuốt tóc cô, nói, “Chị nói chuyện này với em làm gì chứ? Em nghe cũng không hiểu.”
Sở Vọng muốn nói, tôi hiểu chứ, thậm chí tôi có thể là người thầy tâm linh của chị, nhưng chị cho tôi một trăm lá gan thì tôi cũng không dám nói ra.
Không thì chị cứ thử nghĩ mà xem, một cô bé mười tuổi còn chưa dứt sữa lại vỗ nhẹ vào lưng chị, nói với chị: “Đàn ông trong thiên hạ này không một ai là tốt cả, thậm chí bọn họ còn không quan tâm đến chị bằng áo ngực của chị.”
Đợi Kiều Mã Linh đi rồi, Sở Vọng mới đọc thư và xem hình của Tư Ngôn Tang.
Ba bức ảnh, một bức chụp vườn hoa cung Sanssouci, một bức chụp đại giáo đường Berlin, hai bức này là tranh phong cảnh; còn có một tấm là Tư Ngôn Tang ngồi trên du thuyền sông Spree, giơ tay chữ V với ống kính, cười rạng rỡ để lộ chiếc răng khểnh.
Quả đúng là rất đáng yêu.
Dễ nhìn hơn ảnh chụp trong sách giáo khoa và trên Baidu nhiều.
Thư bên dưới thơ cũng chỉ có bảy tám hàng.
Sở Vọng thân yêu,
Anh vẫn chưa hiểu rõ lắm về hai chữ “thân yêu”. Vì vốn dĩ lá thư và bài thơ này được thảo ra từ tiếng Đức. Với bọn anh, bất luận là gọi giáo viên, cha mẹ, bạn bè hay viết thư gửi đến văn phòng bưu cục hỏi ý kiến, thì đều gọi là “Liebe XX”. Nhưng khi phiên sang tiếng Trung lại có vẻ thân thiết mập mờ thái quá.
Giáo viên âm nhạc trong trường dẫn bọn anh đến nhà hát lớn nghe vở kịch “Bóng ma trong nhà hát”, nếu có cơ hội, anh rất muốn được cùng em nghe một lần, cùng đi xe cáp về nhà, cùng phơi nắng trên bãi cỏ ở nhà thờ, cùng ăn kem ly trên du thuyền sông Spree, trong đêm mưa lại che dù ngồi xe ngựa băng qua đại Lộ Unter Den Linden, hoặc cuối tuần đi dạo trong vườn hoa cung điện Sanssouci ở Potsdam… Lúc viết bức thư này hẳn em vẫn đang ngủ, anh có rất nhiều lời muốn viết, nhưng viết ra thì bản thân lại không quá hài lòng, sau khi dịch ra thì lại tìm người giỏi tiếng Trung sửa lại chỉ còn bốn câu. Bốn câu cũng đủ rồi, những lời còn lại, để lần sau gặp em sẽ nói tiếp.
Ngôn Tang.
02.03
Năm dân quốc thứ mười ba, đại Lộ Unter Den Linden.
Bài thơ hôm nay anh viết, ngày trước Sở Vọng đã đọc rồi. Nhưng lúc đó cô không ngờ rằng, một bài thơ mới truyền đời đó lại viết cho chính cô. Nghĩ đến đây, Sở Vọng không kìm lòng ôm con tim bé nhỏ, tránh để mình bật cười.
Cô vừa cười vừa đứng tựa trước cửa sổ. Trong lúc vui vẻ, Sở Vọng bất giác dùng phát âm tiếng Quảng bập bẹ mà hát:
“Nếu người yêu của tôi cô đơn sinh ra vào năm 1914, vừa vặn 100 năm trước cách nhau một thế kỷ…”*
(*Đây là bài “1874” do Trần Dịch Tấn thực hiện, tác giả sửa lời từ năm 1874 thành 1914. Bản dịch của Ô Ly Vơ Bé Chan VNFC.)
Cô đang hát say sưa thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc phì cười truyền đến từ bên dưới ban công:
“Tiếng Quảng Đông của em cũng tốt đấy.”
Điệp Nhi vội đỡ Sở Vọng dậy. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, bà Kiều tức giận bắt Lâm Doãn Yên trả hình lại cho Sở Vọng.
Doãn Yên nghe thế thì càng khóc toáng, kéo mạnh hộc tủ ra, lấy ra xấp ảnh trắng đen trong một chiếc hộp tinh xảo, hậm hực xé thành hai rồi ném thẳng vào mặt Lâm Sở Vọng.
Sở Vọng: “…”
Điệp Nhi lật đật nhặt lấy mấy mảnh vụn.
Cả buổi hôm nay bà Kiều đã chịu quá nhiều đả kích, giờ không chịu nổi nữa rồi. Bà tức cành hông, nói năng không còn dễ nghe: “Hai đứa tưởng đây là đâu?! Tụi mày là ai hả? Đây là cái chợ Thiệu Hưng hả? Hai đứa là ăn xin hả?!”
Doãn Yên cúi đầu thút thít: “Bác cả…”
Bà Kiều nổi giận: “Cháu đấy…” Lúc này mới sực nhớ ra còn có Lâm Sở Vọng, “Mấy đứa các cháu… Dì Triệu! Bắt đầu từ bây giờ, cấm túc con hai con ba ba ngày, không đứa nào được phép bước ra cửa phòng nửa bước! Múa may Anh iếc gì đó để sau tính tiếp! Ở trong phòng lo tự kiểm điểm đi!”
Tiết Chân Chân nghe thấy tiếng động, chân đi dép loẹt xoẹt định chuẩn bị đến hóng hớt thì cũng bị bà cả Lâm tóm được.
“Cháu cũng thế! Không ở trong phòng còn mò lên đây làm gì? Có chuyện của cháu hả!” Bà cả Lâm ôm trán, dì Triệu vội đỡ bà, “Con Tiết cũng giống hai đứa kia, cấm túc ba ngày!”
Nụ cười trên mặt Tiết Chân Chân vụt qua rồi biến mất, muốn khóc cũng không khóc nổi.
***
Vỏn vẹn chỉ trong một đêm, đường Bá Tước từ ngày nắng rực rỡ biến thành trời âm u giăng đầy mây đen.
Điệp Nhi khép cửa phòng lại cho Lâm Sở Vọng, thấp giọng an ủi: “Cô chủ đừng lo, tôi đã xin ít keo dán cao su từ chỗ đại tiểu thư rồi, sẽ dán lại cho cô. Dán lại là sẽ giống cũ, cô đừng buồn quá.”
Lâm Sở Vọng mỉm cười cảm kích với cô ấy.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên. Lâm Sở Vọng tưởng là Điệp Nhi nên nói “vào đi”.
Người kia đi vào, dịu dàng nói, “Em ba, chị nghe Điệp Nhi nói rồi, đừng buồn quá nhé.”
Sở Vọng thấy Kiều Mã Linh đến thì giật mình, vội đứng lên, “Chị Mã Linh!”
Mã Linh cười gượng, “Hồi trước ở trường có giúp bạn dán lại thánh kinh cũ, chị nghĩ mình có thể giúp em nên mới đến đây.”
Sở Vọng được thương mà sợ, vội nhường ghế để chị ngồi trước bàn đọc sách.
Kiều Mã Linh vừa tỉ mỉ dán ảnh cho cô, vừa hỏi han vài chuyện trong nhà, lại vừa đưa mắt nhìn ra ngoài ban công…
Sở Vọng không kìm được cười thầm: hèn gì chị họ đột nhiên tốt bụng, thì ra là nhớ mong người yêu nên mới đến chỗ cô thử vận may.
Nghĩ đến đây, Lâm Sở Vọng thấp giọng hỏi: “Chị thích cái anh kia lắm hả?”
Kiều Mã Linh không đáp, nhưng khi nghe thấy cô hỏi xong, tâm trạng chị lại không kìm được bay xa, bất giác mỉm cười.
Sở Vọng cúi đầu, ngập ngừng nói, “Em lỗ mãng rồi, đáng nhẽ không nên hỏi.”
Kiều Mã Linh buông lớp phòng bị, lắc đầu nói, “Không sao, chị với anh ấy… coi như có duyên mà không có phận. Chị vẫn muốn nói về anh ấy với người khác, nhưng lại không tìm được người.”
Sở Vọng kéo ghế mây tới ngồi bên cạnh chị, ra vẻ sẵn lòng rửa tai lắng nghe.
Kiều Mã Linh ngẩng đầu lên, “Anh ấy rất ga lăng, rất dịu dàng, cũng biết nói đùa nữa, nhưng chưa bao giờ khiến người ta thấy ghét.”
Sở Vọng gật đầu, cô có thể cảm nhận được.
Kiều Mã Linh suy nghĩ, bất giác cười nói, “Chị biết suốt ngày anh ấy chỉ toàn túm tụm với sĩ quan Anh Quốc không đâu vào đâu kia, khiến cha anh ấy nổi trận lôi đình. Cũng biết ngoài chị ra, có thể còn có rất nhiều cô gái khác từng tỏ tình với anh ấy. Nhưng chỉ cần ở bên anh ấy là chị lại cảm thấy, mình chính là người đặc biệt nhất.”
Sở Vọng không khỏi thở dài, từ cổ chí kim thủ đoạn của đám đàn ông khốn nạn đều như nhau: tuy anh có rất nhiều người phụ nữ, nhưng trong số bọn họ, anh thích em nhất…
Những lời này nghe rất đốn mạt, nhưng lại có ma lực rất lớn với phái nữ.
Thứ nhất, người đàn ông này là người mà bạn yêu.
Thứ hai, bên cạnh người đàn ông này có rất nhiều cô gái đẹp hơn bạn nhiều.
Một lần nữa, người đàn ông này nói: bọn họ đều không bằng em.
Bạn rơi xuống bùn, anh ta lại kéo bạn lên mây…
Kiều Mã Linh cúi đầu cười khổ nói, “Nghe dì nói anh ấy sẽ đi học ở trường quân đội West Point. Mẹ chị đã thảo luận với dì rồi, cũng muốn gả chị cho người khác, nghe nói là một hoa kiều nước Pháp, đang làm ăn ở Việt Nam, là một thương nhân giàu có. Đợi đến lúc anh ấy về… có lẽ chị đã là mẹ của mấy đứa con rồi. Chị cứ nghĩ, không biết trước khi đi có thể trò chuyện với anh ấy nữa không, hoặc là nghe anh ấy nói chuyện cũng được. Nhưng chắc chị lại mơ tưởng nữa rồi.”
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu dọc theo lông mi của Kiều Mã Linh rơi xuống.
Chị ý thức được mình đã thất thố, vội lau nước mắt đi rồi quay sang mỉm cười với Lâm Sở Vọng, “Chị dán ảnh lại rồi, cậu Tư đáng yêu lắm, cũng rất tuấn tú. Em gái à, em may mắn thật đấy.”
Sở Vọng cầm lấy hình, không khỏi đỏ mặt, “Cám ơn chị ạ.”
Kiều Mã Linh vuốt tóc cô, nói, “Chị nói chuyện này với em làm gì chứ? Em nghe cũng không hiểu.”
Sở Vọng muốn nói, tôi hiểu chứ, thậm chí tôi có thể là người thầy tâm linh của chị, nhưng chị cho tôi một trăm lá gan thì tôi cũng không dám nói ra.
Không thì chị cứ thử nghĩ mà xem, một cô bé mười tuổi còn chưa dứt sữa lại vỗ nhẹ vào lưng chị, nói với chị: “Đàn ông trong thiên hạ này không một ai là tốt cả, thậm chí bọn họ còn không quan tâm đến chị bằng áo ngực của chị.”
Đợi Kiều Mã Linh đi rồi, Sở Vọng mới đọc thư và xem hình của Tư Ngôn Tang.
Ba bức ảnh, một bức chụp vườn hoa cung Sanssouci, một bức chụp đại giáo đường Berlin, hai bức này là tranh phong cảnh; còn có một tấm là Tư Ngôn Tang ngồi trên du thuyền sông Spree, giơ tay chữ V với ống kính, cười rạng rỡ để lộ chiếc răng khểnh.
Quả đúng là rất đáng yêu.
Dễ nhìn hơn ảnh chụp trong sách giáo khoa và trên Baidu nhiều.
Thư bên dưới thơ cũng chỉ có bảy tám hàng.
Sở Vọng thân yêu,
Anh vẫn chưa hiểu rõ lắm về hai chữ “thân yêu”. Vì vốn dĩ lá thư và bài thơ này được thảo ra từ tiếng Đức. Với bọn anh, bất luận là gọi giáo viên, cha mẹ, bạn bè hay viết thư gửi đến văn phòng bưu cục hỏi ý kiến, thì đều gọi là “Liebe XX”. Nhưng khi phiên sang tiếng Trung lại có vẻ thân thiết mập mờ thái quá.
Giáo viên âm nhạc trong trường dẫn bọn anh đến nhà hát lớn nghe vở kịch “Bóng ma trong nhà hát”, nếu có cơ hội, anh rất muốn được cùng em nghe một lần, cùng đi xe cáp về nhà, cùng phơi nắng trên bãi cỏ ở nhà thờ, cùng ăn kem ly trên du thuyền sông Spree, trong đêm mưa lại che dù ngồi xe ngựa băng qua đại Lộ Unter Den Linden, hoặc cuối tuần đi dạo trong vườn hoa cung điện Sanssouci ở Potsdam… Lúc viết bức thư này hẳn em vẫn đang ngủ, anh có rất nhiều lời muốn viết, nhưng viết ra thì bản thân lại không quá hài lòng, sau khi dịch ra thì lại tìm người giỏi tiếng Trung sửa lại chỉ còn bốn câu. Bốn câu cũng đủ rồi, những lời còn lại, để lần sau gặp em sẽ nói tiếp.
Ngôn Tang.
02.03
Năm dân quốc thứ mười ba, đại Lộ Unter Den Linden.
Bài thơ hôm nay anh viết, ngày trước Sở Vọng đã đọc rồi. Nhưng lúc đó cô không ngờ rằng, một bài thơ mới truyền đời đó lại viết cho chính cô. Nghĩ đến đây, Sở Vọng không kìm lòng ôm con tim bé nhỏ, tránh để mình bật cười.
Cô vừa cười vừa đứng tựa trước cửa sổ. Trong lúc vui vẻ, Sở Vọng bất giác dùng phát âm tiếng Quảng bập bẹ mà hát:
“Nếu người yêu của tôi cô đơn sinh ra vào năm 1914, vừa vặn 100 năm trước cách nhau một thế kỷ…”*
(*Đây là bài “1874” do Trần Dịch Tấn thực hiện, tác giả sửa lời từ năm 1874 thành 1914. Bản dịch của Ô Ly Vơ Bé Chan VNFC.)
Cô đang hát say sưa thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc phì cười truyền đến từ bên dưới ban công:
“Tiếng Quảng Đông của em cũng tốt đấy.”