Chương 8: Ý niệm cuối cùng trước khi bước vào vòng luân hồi (2)
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thẩm Chiêu Chiêu vừa vào đến phòng nghỉ, một loạt những tiếng chào "Dì nhỏ, cô nhỏ" liên tiếp vang lên, lớn có, nhỏ có. Người vừa ngồi xuống ghế sô pha, con trai nhỏ chưa đến hai tuổi của Thẩm Diễn lập tức bò lên đùi cô, gọi: "Bà dì nhỏ," cắn cổ áo cô một cái rồi lại gọi, "Ông cậu nhỏ, ông cậu nhỏ......"
Trẻ nhỏ mới tập nói nên câu chữ không đầy đủ, ý là hỏi Thẩm Sách ở đâu, không tìm được miệng lại méo xệch, dáng vẻ muốn khóc òa lên. Thẩm Chiêu Chiêu bất đắc dĩ đành ôm lấy đứa nhỏ miệng còn thơm sữa của Thẩm Diễn, làm tận chức trách của một người bà, dỗ dành...... cháu trai.
Thẩm Sách không lâu sau thì xuất hiện, quần dài che đi vết thương trên đùi, áo ngắn tay lộ ra tảng da thịt đọng máu lớn, trên trán cũng có vết máu rách. Hắn nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu ôm cháu trai như cặp mẹ con koala ôm chặt thân cây, cau mày khiển trách Thẩm Diễn: "Mang đến lại không tự dỗ đi?"
Thẩm Diễn ngượng ngùng cười, nhận lấy con trai từ trong ngực Thẩm Chiêu Chiêu, ôm thằng bé đi ngủ.
Thẩm Sách ngồi xuống cạnh cô, cánh tay đặt trên phần lưng tựa phía sau.
Chỉ bằng từng ấy thời gian, hắn đã hoàn toàn đánh đuổi Lương Cẩm Hoa chạy biến. Thẩm Diễn đi rồi, nơi này chỉ còn lại Thẩm Sách và cô thuộc hàng lớn tuổi.
"Cậu nhỏ, con bôi thuốc cho cậu nhé." Cậu nhóc lúc trước từng cản ô tô của hai người đứng một bên, tay cầm lọ thuốc trị thương.
"Cậu trẻ bảo nhóc gọi điện cho dì, nhóc không chịu, bây giờ mới nhớ ra phải lấy lòng hả?" Giọng nói của bé gái vang lên, chính là người vừa rồi gọi điện cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Trẻ nhỏ đấu võ miệng, chẳng hề mảy may cảm thấy có gì không thích hợp.
Người nói vô tâm, nhưng không có nghĩa là người nghe không hữu ý.
Thẩm Chiêu Chiêu đảo mắt, trong đầu loạn thành một đoàn, thật sự không biết phải làm sao cho tốt.
"Có dì ở đây rồi, không cần mấy đứa nữa," Thẩm Sách hợp tình hợp lý đưa thuốc trị thương tới, "Phòng bên cạnh không có ai."
Nói xong thì nhấc mông đứng dậy.
Thẩm Chiêu Chiêu cố gắng lờ đi ánh mắt mất mát của cháu trai, đuổi theo hắn. Đi qua một phòng vui chơi, đến gian phòng trà nho nhỏ sát vách, có ghế sô pha, còn có khói xanh từ chiếc lư hương không ngừng lượn lờ trong không khí. Bình phong ghép từ những bức tranh khắc gỗ chặn lại tầm mắt của người qua lại bên ngoài.
Căn phòng yên tĩnh vô cùng, tiếng cười đùa của đám trẻ nhỏ gần như đều đã bị chặn lại ngoài tấm bình phong kia.
Thẩm Chiêu Chiêu mở hộp tròn ra, ngón tay quệt một lớp thuốc mỡ trong suốt, sau đó ngước mắt, đón lấy ánh mắt chiếu tới của hắn.
"Em muốn dùng tay?"
"Dùng tay mới có hiệu quả." Cô giả vờ trấn định, đã hoàn toàn quên mất mình còn có thể hỏi xem có mấy thứ đại loại như tăm bông hay không.
Thẩm Sách vốn định gọi người đưa chiếc khăn lông nhỏ đã làm nóng đến, trước đây đều là tự hắn bôi thuốc cho mình, cũng ghét thuốc mỡ dính dớp nên không bao giờ dùng tay. Nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết rồi.
Hắn cởi chiếc áo ngắn tay ra. Vừa rồi Thẩm Sách ở trên đài quyền cũng để trần, nhưng khi đó cô một lòng lo lắng cho an nguy của hắn nên không có những tâm tư khác, hiện tại toàn bộ phần cơ thịt từ vai xuống đến eo đều lồ lộ ra trước mắt cô. Phía trước, dây thun trên chiếc quần dài bằng nỉ buông lơi, cạp quần kéo xuống rất thấp.
Hắn cầm chén trà lên, nhấp một ngụm.
Thẩm Chiêu Chiêu xoa đều thuốc trong lòng bàn tay, thở nhẹ một tiếng rồi nói: "Vai trước nhé?"
Hắn bỗng yên lặng, trong một nháy mắt ấy ánh sáng trong căn phòng tựa như cũng trầm xuống theo.
-
Có tiếng bước chân vội vàng chạy về phía này, một bóng người nhỏ bé rạch ngang bầu trời bị mây đen che mất ánh sáng chạy đến, ôm lấy thắt lưng hắn, hai bàn tay nhỏ bé ở sau lưng hắn đan lại, siết chặt, một chút cũng không chịu nới lỏng. Hắn cúi đầu muốn nhìn cho rõ khuôn mặt đó, thế nhưng nàng không chịu, ở trong lồng ngực hắn không ngừng dụi đầu, rồi lại không ngừng chất vấn hắn: Ca không cần muội nữa ư? Ca đã đi đâu? Ca, không có huynh muội sẽ chết huynh có biết hay không? Ca, muội đã chết ba mươi chín ngày rồi, huynh có biết hay không?
Hắn muốn dỗ dành nàng, nhưng nghe câu nói cuối cùng kia, hắn lại để mặc cho nàng nằm trong ngực khóc rống, mặc cho nàng nhìn thấy vết thương trên tay.
Bách tử nhất sinh, suýt chút nữa đến cả hài cốt cũng không còn. Hắn không để tâm được bất cứ điều gì khác, cũng không thể chờ thêm nữa muốn được nghe muội muội khóc náo nói nhớ hắn, mặc cho nàng cuốn tay áo lên trên.
Tiểu nhân nhi bị kinh hãi khóc liên tục, chạy đi, lúc trở về đã ôm theo đầy trong lòng thuốc trị thương và vải băng bó, trên tay còn cầm một túi đường đỏ. Đường đỏ nhét vào giữa kẽ răng hắn, ngón tay khoét một tảng lớn thuốc mỡ, cái miệng nhỏ chu lên thổi một hơi vào lòng bàn tay, sau đó hai tay xoa vào nhau, giống như muốn làm ấm thứ thuốc kia lên trước. Nếu không sẽ lạnh, làm hắn lạnh......
Những ngày cuối năm, tình thế nguy nan, khung cảnh héo tàn, than trong chậu cũng không thể ấm bằng đôi tay non nớt của nàng.
-
"Ừ, vai đi." Nửa khuôn mặt Thẩm Sách chìm trong bóng tối, ánh mắt một mực nhìn về phía cô.
Thẩm Chiêu Chiêu tiếp tục xoa hai tay vào nhau, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt trên bả vai hắn.
Bắp thịt dưới lòng bàn tay rắn chắc vô cùng.
Tay cô khẽ run lên.
"Nhớ phải xoa." Hắn không báo trước bất chợt thốt ra một câu.
Lòng bàn tay cô như có lửa, đốt là chính cô, khuôn mặt cũng dần nóng lên, xoa xoa hai cái đã vội vàng muốn thu về. Thẩm Sách căn đúng thời cơ nói: "Phải xoa nóng lên thì máu tụ mới tan ra được."
"Thế nào mới coi là nóng?" Cô hỏi, bất giác điều chỉnh tư thế ngồi. Vừa rồi toàn bộ tâm tư đều đặt trên nơi da thịt tiếp xúc, không để ý tới hai đầu gối đã tê cứng từ bao giờ. Tê tê lâm râm, giống như nhìn thấy cả máu trong người mình đang chảy xuôi ra làm sao.
"Khi nào nóng sẽ nói cho em."
Trong lòng Thẩm Chiêu Chiêu có ngàn vạn cái không phục.
Thẩm Sách đúng lúc liếc sang, bắt được vẻ mặt của cô, tựa như cũng nghe được tiếng lòng của cô.
"Thẩm Tề," hắn hỏi vọng ra ngoài, "Mỗi lần cháu bôi thuốc có phải đều cần xoa nóng không?"
"Đúng, đúng," tiếng bé trai đáp lại, "Dì, dì phải dùng sức xoa nhé, xoa đến khi nào nóng lên mới thôi!"
"Dì, dùng sức!" Mấy đứa nhỏ bên ngoài vốn đang nhàm chán, tìm được cơ hội lập tức ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Sách híp híp mắt nhìn sang cô, ánh mắt đó như đang cười cô nghĩ quá nhiều.
Thẩm Chiêu Chiêu không lên tiếng, toàn tâm toàn ý xoa khối máu ứ đọng này, đợi đến khi da thịt hắn hoàn toàn nóng lên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thành tựu. "Tạm được rồi, chuyển sang chỗ khác đi." Thẩm Sách thấp giọng nói.
Tiếp theo, tiếp theo là sau thắt lưng.
Cũng không biết có phải bởi vì là vị trí đặc biệt hay không, Thẩm Chiêu Chiêu không tài nào ép cho bản thân bình tĩnh được nữa, khoảnh khắc lòng bàn tay áp lên khối máu tụ này, toàn bộ lỗ chân lông trên người cô cũng theo đó mở ra, thân nhiệt lúc lạnh lúc nóng......
"Thật muốn gọi anh trai?" Người đàn ông quay lưng về phía cô thình lình hỏi.
Cô dừng lại.
Hai tiếng anh vừa rồi hoàn toàn là buột miệng nói ra, không mang theo bất kỳ một ý nghĩ khác nào. Nên cô cũng không biết phải giải thích ra sao.
"Sau này ở trước mặt người ngoài thì gọi bằng tên," trong bầu không khí yên tĩnh thuộc về chỉ riêng hai người, hắn nói với cô, "Khi ở riêng, em muốn sao cũng được."
Thẩm Chiêu Chiêu "ừm" một tiếng, muốn chạy trốn.
Nhưng Thẩm Sách dĩ nhiên sẽ không cho cô toại nguyện, thình lình vươn tay về sau, dễ dàng khóa chặt cổ tay khi cô còn chưa kịp phản ứng. Thẩm Chiêu Chiêu hoảng sợ nhìn hắn, cổ tay nóng rực trượt lên, phủ lên mu bàn tay cô..... Thuốc mỡ khiến bàn tay của cả hai người đều trơn như cá chạch, một muốn nghĩ đủ mọi thủ đoạn giữ lại, một hao tâm tổn trí muốn rút đi.
Hắn thậm chí còn không quay đầu, một tay cầm chiếc chén đã sớm cạn đáy, một tay chế trụ cô.
Cũng chính là dùng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể thiêu cháy cô.
Mãi đến khi có người bên ngoài tấm bình phong hỏi vào có cần thêm trà hay không, thứ ám muội nhỏ bé len lỏi trong không khí này mới theo đó mà tan biến mất.
Thẩm Chiêu Chiêu nhân lúc người kia xách chiếc ấm đi vào nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, đứng sang bên cạnh tấm bình phong, nhìn chằm chằm khói trắng lượn lờ tỏa ra từ lư hương. Cô chắp hai tay sau lưng, còn vì chuyện vừa rồi mà hoảng hốt. Thẩm Sách cũng không giữ, giật một tờ giấy ăn, chậm rãi từng chút một chà sát ngón tay.
"Đây là hương gì ạ?" Cô sợ người thêm trà cảm giác được bầu không khí khác thường, chủ động hỏi.
"Trầm hương Đăng Lưu Mi." Hắn nói.
Thẩm Chiêu Chiêu "à" một tiếng, vừa nghe liền biết cái tên là lấy từ một điển cố nào đó. Cô chăm chú nhìn lư hương này thêm một hồi, lúc xoay người lại, Thẩm Sách đã đứng ngay sau, vẫn để trần.
Người thêm trà đã đi rồi.
Thời gian đã khá muộn, đám nhỏ bên ngoài hò hét chào tạm biệt. Phía sau tấm bình phong, Thẩm Sách bình thản đối diện với cô, thong dong đáp lại từng đứa nhỏ, mãi đến khi người đã tản đi hết.
Thẩm Chiêu Chiêu thầm nghĩ, cũng đã đến nước này rồi, xem ra khó mà tiếp tục bôi thuốc: "Trên lưng xong rồi. Còn lại, phía trước ------"
"Phía trước anh sẽ tự làm."
Cách một khoảng cô giống như vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ phát ra từ người hắn, hơi thở khi nặng khi nhẹ. Bày biện bốn phía xung quanh đều là bình phong, vây lấy hai người bọn họ như ấm trà, chén sứ, lư hương, thậm chí là giấy dán tường cũng có bóng dáng thấp thoáng. Cái bóng này chồng lên cái bóng khác, vây quanh hai người, cũng che đi hết thảy những gì diễn ra trong căn phòng.
"Tiệc cưới ------"
Hơi thở của hắn rơi xuống mái tóc trước trán cô, đầu khẽ cúi, vô cùng kiên nhẫn chờ cô nói xong.
"Bạn gái anh sẽ đến chứ?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Thấp thoáng như có tiếng cười, lại giống một nụ cười trong yên tĩnh hơn, bởi cũng chỉ có cô ở một khoảng cách gần như vậy mới cảm nhận được.
"Chị dâu em ấy à....." Hắn còn cố ý dừng lại mấy giây, nửa úp nửa mở, "Khó nói đấy."
Lần này hắn có thể hoàn toàn chắc chắn Thẩm Chiêu Chiêu đã quên hết chuyện đêm qua.
Không ai ngốc đến mức thăm dò một chuyện hai lần liên tiếp, thăm dò xem hắn có bạn gái hay không.
Thẩm Chiêu Chiêu bị ba chữ kia quấy phá cho đầu óc loạn tùng phèo. Vậy vừa rồi là ý gì? Là trong khoảnh khắc không tự kiềm chế được mình sao?
Thẩm Sách quay lưng lại, cười đặt cô về chỗ cũ trên ghế sô pha, sau đó đi rót trà. Vừa ngẩng đầu, đã thấy cô vòng qua bên kia tấm bình phong rồi. "Thật không muốn nghe hết?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô lơ đi hắn triệt để, nửa bước cũng không chậm lại, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng.
Thẩm Sách nhìn tấm bình phong trước mắt.
Đăng Lưu Mi.....
-
Bóng dáng nhỏ bé ngồi trên đùi hắn, đầu tựa về lồng ngực vững chãi phía sau, quơ quơ quyển sách trước mặt. Ca, hương Đăng Lưu Mi, đốt một mảnh thôi cũng đủ cho cả căn phòng, mùi hương ba ngày không tan. Ca, sau này huynh làm đại tướng quân rồi, nhất định sẽ mua được rất nhiều rất nhiều rương như vậy, sau đó cất giữ trong nhà chúng ta. Thời điểm nàng nói những điều ấy, sợi tóc mềm mại khẽ quệt qua bàn tay hắn, là làm nũng, cũng là cử chỉ thân mật của tiểu hài tử. Đăng Lưu Mi, Đăng Lưu Mi, ba chữ ấy không ngừng niệm trong đầu hắn, từ trước khi mặt trời lặn đến sau khi đèn lồng ngoài con đường nhỏ đã được thắp lên, hắn bị một tiếng này không ngừng thôi thúc. Trái tim như bị ngọn lửa thiêu đốt, đừng nói là Đăng Lưu Mi, đến cả tàn hương hắn cũng không mua nổi. Không bao lâu nữa phải chia xa rồi, ai sẽ ở bên bảo hộ nàng đây..... Hắn thậm chí đã nghĩ tới để phần dung mạo hơn người này lọt vào mắt một thị thiếp đắc sủng của một gia đình nào đó, hoặc là một danh kỹ nào đó ở Sài Tang, dùng chính hắn đổi lấy cơm ngon áo đẹp, hàng đêm yên giấc cho nàng.
Mọi thủ đoạn trên thế gian, không cần biết là đê tiện đến đâu hắn đều có thể làm, đương nhiên bao gồm chính hắn. Ngoại trừ Chiêu Chiêu.
......
Thẩm Sách tựa lưng về sau, nhìn chằm chằm hoa văn trạm trổ ở nơi cao nhất của bức bình phong. Từ lần đầu nghe đến cái tên Chiêu Chiêu, nghe được hai chữ quáng gà, hắn đã mơ hồ cảm nhận được sắp có thứ gì đó phải quay về rồi.
Cho đến đêm nay, hắn mới chính thức nhìn thấy. Hắn hóa ra từng có người thân, có một người em gái tên Chiêu Chiêu. Thẩm Chiêu Chiêu.
***
Thẩm Chiêu Chiêu về đến phòng, chị gái cũng đúng lúc quay lại.
Những năm qua hai chị em mỗi lần gặp nhau sẽ đều trò chuyện tâm sự đến khi trời sáng, đêm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là Thẩm Chiêu Chiêu đặc biệt lơ đãng. Mẩu chuyện ngắn về một người con trai chị gái thầm mến vừa kết thúc, cô uể oải nằm xuống giường, nhắm mắt.
Tấm bình phong giống như vẫn còn vây quanh căn phòng này, còn có hắn vẫn luôn hiện diện, nắm lấy tay cô, cũng không hề đứng im bất động. Buổi tối trước khi người thêm trà đi vào, hắn đã dùng ngón tay gãi nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, các khớp ngón tay cô......
Tiếng chuông điện thoại làm cô thức giấc.
Chị gái vừa rửa mặt xong, thuận tay giúp cô nghe điện thoại.
Sau đó nhanh chóng nhét điện thoại vào lòng cô: "Thẩm Sách tìm em."
Thẩm Chiêu Chiêu mất một hồi lâu mới phản ứng lại, thình lình đứng bật dậy, dây điện thoại bởi vì không đủ dài nên chiếc điện thoại bị hành động của cô đập mạnh vào đầu giường, đổi lấy ánh mắt kỳ quái của chị gái. Cô đè lại trái tim đang đập thình thịch vì sợ chị gái đứng một bên nghe được gì đó, mắt thấy cửa đã đóng lại, không còn người ngoài nữa, trong đầu mới bắt đầu hiện lên hình ảnh đêm qua.
"Người đi rồi?"
Cô không đáp.
"Vẫn còn giận hả?" Giọng nói trầm thấp như người ở ngay bên cạnh, "Không chịu nghe cho hết, tức giận một đêm, có đáng không hả?"
"Anh, anh tìm em có việc gì không?" Thẩm Chiêu Chiêu cứng nhắc hỏi.
"Tìm em nói chuyện."
"Sáng sớm ngày ra, có cái gì mà nói?"
"Đã mười giờ sáng rồi."
"......"
"Không phải em muốn hỏi chuyện chị dâu à?"
"Cũng không hẳn, chỉ hỏi khách sáo vậy thôi," Thẩm Chiêu Chiêu tự cảm thấy bản lĩnh giả ngu của mình không thuộc hàng bậc nhất thì ít nhất cũng phải là hạng thượng thừa, "Em cũng không thường ở đây, cuộc sống riêng của anh thế nào dĩ nhiên không quá cần biết chi tiết."
Cầm cái tay thôi chứ có phải chuyện gì quá to tát đâu, dù sao cũng là tự cô không từ chối trước, tùy hắn đi vậy. Có trách thì trách bản thân kinh nghiệm non nớt mới dễ dàng bị dụ dỗ. Thẩm Chiêu Chiêu nỗ lực rút kén lột tơ, khách quan phân tích, lừa mình dối người cho xong chuyện.
"Thật không muốn hỏi?" Hắn hỏi lại.
"Hỏi cái gì ạ? Không lẽ hỏi anh khi nào kết hôn?"
Hắn bật cười.
......
Như là tính được chính xác thời điểm nào cô bắt đầu muốn nổi giận, thời điểm nào cô sắp cúp điện thoại, hắn nói nhanh: "Anh xin lỗi. Hôm nay sẽ ở với em, coi như là bồi tội."
Thẩm Chiêu Chiêu muốn hỏi hắn bồi tội gì, là vì cái nắm tay hoang đường đêm qua sao. Thế nhưng cuối cùng vẫn nén được xuống, hắn đã không nhận, thì cô cũng chẳng việc gì phải khơi ra trước: "Không cần."
"Chiêu Chiêu," Thẩm Sách bỗng nghiêm túc nói, "Anh chỉ có một mình, vẫn luôn là như vậy."
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thẩm Chiêu Chiêu vừa vào đến phòng nghỉ, một loạt những tiếng chào "Dì nhỏ, cô nhỏ" liên tiếp vang lên, lớn có, nhỏ có. Người vừa ngồi xuống ghế sô pha, con trai nhỏ chưa đến hai tuổi của Thẩm Diễn lập tức bò lên đùi cô, gọi: "Bà dì nhỏ," cắn cổ áo cô một cái rồi lại gọi, "Ông cậu nhỏ, ông cậu nhỏ......"
Trẻ nhỏ mới tập nói nên câu chữ không đầy đủ, ý là hỏi Thẩm Sách ở đâu, không tìm được miệng lại méo xệch, dáng vẻ muốn khóc òa lên. Thẩm Chiêu Chiêu bất đắc dĩ đành ôm lấy đứa nhỏ miệng còn thơm sữa của Thẩm Diễn, làm tận chức trách của một người bà, dỗ dành...... cháu trai.
Thẩm Sách không lâu sau thì xuất hiện, quần dài che đi vết thương trên đùi, áo ngắn tay lộ ra tảng da thịt đọng máu lớn, trên trán cũng có vết máu rách. Hắn nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu ôm cháu trai như cặp mẹ con koala ôm chặt thân cây, cau mày khiển trách Thẩm Diễn: "Mang đến lại không tự dỗ đi?"
Thẩm Diễn ngượng ngùng cười, nhận lấy con trai từ trong ngực Thẩm Chiêu Chiêu, ôm thằng bé đi ngủ.
Thẩm Sách ngồi xuống cạnh cô, cánh tay đặt trên phần lưng tựa phía sau.
Chỉ bằng từng ấy thời gian, hắn đã hoàn toàn đánh đuổi Lương Cẩm Hoa chạy biến. Thẩm Diễn đi rồi, nơi này chỉ còn lại Thẩm Sách và cô thuộc hàng lớn tuổi.
"Cậu nhỏ, con bôi thuốc cho cậu nhé." Cậu nhóc lúc trước từng cản ô tô của hai người đứng một bên, tay cầm lọ thuốc trị thương.
"Cậu trẻ bảo nhóc gọi điện cho dì, nhóc không chịu, bây giờ mới nhớ ra phải lấy lòng hả?" Giọng nói của bé gái vang lên, chính là người vừa rồi gọi điện cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Trẻ nhỏ đấu võ miệng, chẳng hề mảy may cảm thấy có gì không thích hợp.
Người nói vô tâm, nhưng không có nghĩa là người nghe không hữu ý.
Thẩm Chiêu Chiêu đảo mắt, trong đầu loạn thành một đoàn, thật sự không biết phải làm sao cho tốt.
"Có dì ở đây rồi, không cần mấy đứa nữa," Thẩm Sách hợp tình hợp lý đưa thuốc trị thương tới, "Phòng bên cạnh không có ai."
Nói xong thì nhấc mông đứng dậy.
Thẩm Chiêu Chiêu cố gắng lờ đi ánh mắt mất mát của cháu trai, đuổi theo hắn. Đi qua một phòng vui chơi, đến gian phòng trà nho nhỏ sát vách, có ghế sô pha, còn có khói xanh từ chiếc lư hương không ngừng lượn lờ trong không khí. Bình phong ghép từ những bức tranh khắc gỗ chặn lại tầm mắt của người qua lại bên ngoài.
Căn phòng yên tĩnh vô cùng, tiếng cười đùa của đám trẻ nhỏ gần như đều đã bị chặn lại ngoài tấm bình phong kia.
Thẩm Chiêu Chiêu mở hộp tròn ra, ngón tay quệt một lớp thuốc mỡ trong suốt, sau đó ngước mắt, đón lấy ánh mắt chiếu tới của hắn.
"Em muốn dùng tay?"
"Dùng tay mới có hiệu quả." Cô giả vờ trấn định, đã hoàn toàn quên mất mình còn có thể hỏi xem có mấy thứ đại loại như tăm bông hay không.
Thẩm Sách vốn định gọi người đưa chiếc khăn lông nhỏ đã làm nóng đến, trước đây đều là tự hắn bôi thuốc cho mình, cũng ghét thuốc mỡ dính dớp nên không bao giờ dùng tay. Nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết rồi.
Hắn cởi chiếc áo ngắn tay ra. Vừa rồi Thẩm Sách ở trên đài quyền cũng để trần, nhưng khi đó cô một lòng lo lắng cho an nguy của hắn nên không có những tâm tư khác, hiện tại toàn bộ phần cơ thịt từ vai xuống đến eo đều lồ lộ ra trước mắt cô. Phía trước, dây thun trên chiếc quần dài bằng nỉ buông lơi, cạp quần kéo xuống rất thấp.
Hắn cầm chén trà lên, nhấp một ngụm.
Thẩm Chiêu Chiêu xoa đều thuốc trong lòng bàn tay, thở nhẹ một tiếng rồi nói: "Vai trước nhé?"
Hắn bỗng yên lặng, trong một nháy mắt ấy ánh sáng trong căn phòng tựa như cũng trầm xuống theo.
-
Có tiếng bước chân vội vàng chạy về phía này, một bóng người nhỏ bé rạch ngang bầu trời bị mây đen che mất ánh sáng chạy đến, ôm lấy thắt lưng hắn, hai bàn tay nhỏ bé ở sau lưng hắn đan lại, siết chặt, một chút cũng không chịu nới lỏng. Hắn cúi đầu muốn nhìn cho rõ khuôn mặt đó, thế nhưng nàng không chịu, ở trong lồng ngực hắn không ngừng dụi đầu, rồi lại không ngừng chất vấn hắn: Ca không cần muội nữa ư? Ca đã đi đâu? Ca, không có huynh muội sẽ chết huynh có biết hay không? Ca, muội đã chết ba mươi chín ngày rồi, huynh có biết hay không?
Hắn muốn dỗ dành nàng, nhưng nghe câu nói cuối cùng kia, hắn lại để mặc cho nàng nằm trong ngực khóc rống, mặc cho nàng nhìn thấy vết thương trên tay.
Bách tử nhất sinh, suýt chút nữa đến cả hài cốt cũng không còn. Hắn không để tâm được bất cứ điều gì khác, cũng không thể chờ thêm nữa muốn được nghe muội muội khóc náo nói nhớ hắn, mặc cho nàng cuốn tay áo lên trên.
Tiểu nhân nhi bị kinh hãi khóc liên tục, chạy đi, lúc trở về đã ôm theo đầy trong lòng thuốc trị thương và vải băng bó, trên tay còn cầm một túi đường đỏ. Đường đỏ nhét vào giữa kẽ răng hắn, ngón tay khoét một tảng lớn thuốc mỡ, cái miệng nhỏ chu lên thổi một hơi vào lòng bàn tay, sau đó hai tay xoa vào nhau, giống như muốn làm ấm thứ thuốc kia lên trước. Nếu không sẽ lạnh, làm hắn lạnh......
Những ngày cuối năm, tình thế nguy nan, khung cảnh héo tàn, than trong chậu cũng không thể ấm bằng đôi tay non nớt của nàng.
-
"Ừ, vai đi." Nửa khuôn mặt Thẩm Sách chìm trong bóng tối, ánh mắt một mực nhìn về phía cô.
Thẩm Chiêu Chiêu tiếp tục xoa hai tay vào nhau, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt trên bả vai hắn.
Bắp thịt dưới lòng bàn tay rắn chắc vô cùng.
Tay cô khẽ run lên.
"Nhớ phải xoa." Hắn không báo trước bất chợt thốt ra một câu.
Lòng bàn tay cô như có lửa, đốt là chính cô, khuôn mặt cũng dần nóng lên, xoa xoa hai cái đã vội vàng muốn thu về. Thẩm Sách căn đúng thời cơ nói: "Phải xoa nóng lên thì máu tụ mới tan ra được."
"Thế nào mới coi là nóng?" Cô hỏi, bất giác điều chỉnh tư thế ngồi. Vừa rồi toàn bộ tâm tư đều đặt trên nơi da thịt tiếp xúc, không để ý tới hai đầu gối đã tê cứng từ bao giờ. Tê tê lâm râm, giống như nhìn thấy cả máu trong người mình đang chảy xuôi ra làm sao.
"Khi nào nóng sẽ nói cho em."
Trong lòng Thẩm Chiêu Chiêu có ngàn vạn cái không phục.
Thẩm Sách đúng lúc liếc sang, bắt được vẻ mặt của cô, tựa như cũng nghe được tiếng lòng của cô.
"Thẩm Tề," hắn hỏi vọng ra ngoài, "Mỗi lần cháu bôi thuốc có phải đều cần xoa nóng không?"
"Đúng, đúng," tiếng bé trai đáp lại, "Dì, dì phải dùng sức xoa nhé, xoa đến khi nào nóng lên mới thôi!"
"Dì, dùng sức!" Mấy đứa nhỏ bên ngoài vốn đang nhàm chán, tìm được cơ hội lập tức ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Sách híp híp mắt nhìn sang cô, ánh mắt đó như đang cười cô nghĩ quá nhiều.
Thẩm Chiêu Chiêu không lên tiếng, toàn tâm toàn ý xoa khối máu ứ đọng này, đợi đến khi da thịt hắn hoàn toàn nóng lên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thành tựu. "Tạm được rồi, chuyển sang chỗ khác đi." Thẩm Sách thấp giọng nói.
Tiếp theo, tiếp theo là sau thắt lưng.
Cũng không biết có phải bởi vì là vị trí đặc biệt hay không, Thẩm Chiêu Chiêu không tài nào ép cho bản thân bình tĩnh được nữa, khoảnh khắc lòng bàn tay áp lên khối máu tụ này, toàn bộ lỗ chân lông trên người cô cũng theo đó mở ra, thân nhiệt lúc lạnh lúc nóng......
"Thật muốn gọi anh trai?" Người đàn ông quay lưng về phía cô thình lình hỏi.
Cô dừng lại.
Hai tiếng anh vừa rồi hoàn toàn là buột miệng nói ra, không mang theo bất kỳ một ý nghĩ khác nào. Nên cô cũng không biết phải giải thích ra sao.
"Sau này ở trước mặt người ngoài thì gọi bằng tên," trong bầu không khí yên tĩnh thuộc về chỉ riêng hai người, hắn nói với cô, "Khi ở riêng, em muốn sao cũng được."
Thẩm Chiêu Chiêu "ừm" một tiếng, muốn chạy trốn.
Nhưng Thẩm Sách dĩ nhiên sẽ không cho cô toại nguyện, thình lình vươn tay về sau, dễ dàng khóa chặt cổ tay khi cô còn chưa kịp phản ứng. Thẩm Chiêu Chiêu hoảng sợ nhìn hắn, cổ tay nóng rực trượt lên, phủ lên mu bàn tay cô..... Thuốc mỡ khiến bàn tay của cả hai người đều trơn như cá chạch, một muốn nghĩ đủ mọi thủ đoạn giữ lại, một hao tâm tổn trí muốn rút đi.
Hắn thậm chí còn không quay đầu, một tay cầm chiếc chén đã sớm cạn đáy, một tay chế trụ cô.
Cũng chính là dùng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể thiêu cháy cô.
Mãi đến khi có người bên ngoài tấm bình phong hỏi vào có cần thêm trà hay không, thứ ám muội nhỏ bé len lỏi trong không khí này mới theo đó mà tan biến mất.
Thẩm Chiêu Chiêu nhân lúc người kia xách chiếc ấm đi vào nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, đứng sang bên cạnh tấm bình phong, nhìn chằm chằm khói trắng lượn lờ tỏa ra từ lư hương. Cô chắp hai tay sau lưng, còn vì chuyện vừa rồi mà hoảng hốt. Thẩm Sách cũng không giữ, giật một tờ giấy ăn, chậm rãi từng chút một chà sát ngón tay.
"Đây là hương gì ạ?" Cô sợ người thêm trà cảm giác được bầu không khí khác thường, chủ động hỏi.
"Trầm hương Đăng Lưu Mi." Hắn nói.
Thẩm Chiêu Chiêu "à" một tiếng, vừa nghe liền biết cái tên là lấy từ một điển cố nào đó. Cô chăm chú nhìn lư hương này thêm một hồi, lúc xoay người lại, Thẩm Sách đã đứng ngay sau, vẫn để trần.
Người thêm trà đã đi rồi.
Thời gian đã khá muộn, đám nhỏ bên ngoài hò hét chào tạm biệt. Phía sau tấm bình phong, Thẩm Sách bình thản đối diện với cô, thong dong đáp lại từng đứa nhỏ, mãi đến khi người đã tản đi hết.
Thẩm Chiêu Chiêu thầm nghĩ, cũng đã đến nước này rồi, xem ra khó mà tiếp tục bôi thuốc: "Trên lưng xong rồi. Còn lại, phía trước ------"
"Phía trước anh sẽ tự làm."
Cách một khoảng cô giống như vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ phát ra từ người hắn, hơi thở khi nặng khi nhẹ. Bày biện bốn phía xung quanh đều là bình phong, vây lấy hai người bọn họ như ấm trà, chén sứ, lư hương, thậm chí là giấy dán tường cũng có bóng dáng thấp thoáng. Cái bóng này chồng lên cái bóng khác, vây quanh hai người, cũng che đi hết thảy những gì diễn ra trong căn phòng.
"Tiệc cưới ------"
Hơi thở của hắn rơi xuống mái tóc trước trán cô, đầu khẽ cúi, vô cùng kiên nhẫn chờ cô nói xong.
"Bạn gái anh sẽ đến chứ?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Thấp thoáng như có tiếng cười, lại giống một nụ cười trong yên tĩnh hơn, bởi cũng chỉ có cô ở một khoảng cách gần như vậy mới cảm nhận được.
"Chị dâu em ấy à....." Hắn còn cố ý dừng lại mấy giây, nửa úp nửa mở, "Khó nói đấy."
Lần này hắn có thể hoàn toàn chắc chắn Thẩm Chiêu Chiêu đã quên hết chuyện đêm qua.
Không ai ngốc đến mức thăm dò một chuyện hai lần liên tiếp, thăm dò xem hắn có bạn gái hay không.
Thẩm Chiêu Chiêu bị ba chữ kia quấy phá cho đầu óc loạn tùng phèo. Vậy vừa rồi là ý gì? Là trong khoảnh khắc không tự kiềm chế được mình sao?
Thẩm Sách quay lưng lại, cười đặt cô về chỗ cũ trên ghế sô pha, sau đó đi rót trà. Vừa ngẩng đầu, đã thấy cô vòng qua bên kia tấm bình phong rồi. "Thật không muốn nghe hết?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô lơ đi hắn triệt để, nửa bước cũng không chậm lại, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng.
Thẩm Sách nhìn tấm bình phong trước mắt.
Đăng Lưu Mi.....
-
Bóng dáng nhỏ bé ngồi trên đùi hắn, đầu tựa về lồng ngực vững chãi phía sau, quơ quơ quyển sách trước mặt. Ca, hương Đăng Lưu Mi, đốt một mảnh thôi cũng đủ cho cả căn phòng, mùi hương ba ngày không tan. Ca, sau này huynh làm đại tướng quân rồi, nhất định sẽ mua được rất nhiều rất nhiều rương như vậy, sau đó cất giữ trong nhà chúng ta. Thời điểm nàng nói những điều ấy, sợi tóc mềm mại khẽ quệt qua bàn tay hắn, là làm nũng, cũng là cử chỉ thân mật của tiểu hài tử. Đăng Lưu Mi, Đăng Lưu Mi, ba chữ ấy không ngừng niệm trong đầu hắn, từ trước khi mặt trời lặn đến sau khi đèn lồng ngoài con đường nhỏ đã được thắp lên, hắn bị một tiếng này không ngừng thôi thúc. Trái tim như bị ngọn lửa thiêu đốt, đừng nói là Đăng Lưu Mi, đến cả tàn hương hắn cũng không mua nổi. Không bao lâu nữa phải chia xa rồi, ai sẽ ở bên bảo hộ nàng đây..... Hắn thậm chí đã nghĩ tới để phần dung mạo hơn người này lọt vào mắt một thị thiếp đắc sủng của một gia đình nào đó, hoặc là một danh kỹ nào đó ở Sài Tang, dùng chính hắn đổi lấy cơm ngon áo đẹp, hàng đêm yên giấc cho nàng.
Mọi thủ đoạn trên thế gian, không cần biết là đê tiện đến đâu hắn đều có thể làm, đương nhiên bao gồm chính hắn. Ngoại trừ Chiêu Chiêu.
......
Thẩm Sách tựa lưng về sau, nhìn chằm chằm hoa văn trạm trổ ở nơi cao nhất của bức bình phong. Từ lần đầu nghe đến cái tên Chiêu Chiêu, nghe được hai chữ quáng gà, hắn đã mơ hồ cảm nhận được sắp có thứ gì đó phải quay về rồi.
Cho đến đêm nay, hắn mới chính thức nhìn thấy. Hắn hóa ra từng có người thân, có một người em gái tên Chiêu Chiêu. Thẩm Chiêu Chiêu.
***
Thẩm Chiêu Chiêu về đến phòng, chị gái cũng đúng lúc quay lại.
Những năm qua hai chị em mỗi lần gặp nhau sẽ đều trò chuyện tâm sự đến khi trời sáng, đêm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là Thẩm Chiêu Chiêu đặc biệt lơ đãng. Mẩu chuyện ngắn về một người con trai chị gái thầm mến vừa kết thúc, cô uể oải nằm xuống giường, nhắm mắt.
Tấm bình phong giống như vẫn còn vây quanh căn phòng này, còn có hắn vẫn luôn hiện diện, nắm lấy tay cô, cũng không hề đứng im bất động. Buổi tối trước khi người thêm trà đi vào, hắn đã dùng ngón tay gãi nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, các khớp ngón tay cô......
Tiếng chuông điện thoại làm cô thức giấc.
Chị gái vừa rửa mặt xong, thuận tay giúp cô nghe điện thoại.
Sau đó nhanh chóng nhét điện thoại vào lòng cô: "Thẩm Sách tìm em."
Thẩm Chiêu Chiêu mất một hồi lâu mới phản ứng lại, thình lình đứng bật dậy, dây điện thoại bởi vì không đủ dài nên chiếc điện thoại bị hành động của cô đập mạnh vào đầu giường, đổi lấy ánh mắt kỳ quái của chị gái. Cô đè lại trái tim đang đập thình thịch vì sợ chị gái đứng một bên nghe được gì đó, mắt thấy cửa đã đóng lại, không còn người ngoài nữa, trong đầu mới bắt đầu hiện lên hình ảnh đêm qua.
"Người đi rồi?"
Cô không đáp.
"Vẫn còn giận hả?" Giọng nói trầm thấp như người ở ngay bên cạnh, "Không chịu nghe cho hết, tức giận một đêm, có đáng không hả?"
"Anh, anh tìm em có việc gì không?" Thẩm Chiêu Chiêu cứng nhắc hỏi.
"Tìm em nói chuyện."
"Sáng sớm ngày ra, có cái gì mà nói?"
"Đã mười giờ sáng rồi."
"......"
"Không phải em muốn hỏi chuyện chị dâu à?"
"Cũng không hẳn, chỉ hỏi khách sáo vậy thôi," Thẩm Chiêu Chiêu tự cảm thấy bản lĩnh giả ngu của mình không thuộc hàng bậc nhất thì ít nhất cũng phải là hạng thượng thừa, "Em cũng không thường ở đây, cuộc sống riêng của anh thế nào dĩ nhiên không quá cần biết chi tiết."
Cầm cái tay thôi chứ có phải chuyện gì quá to tát đâu, dù sao cũng là tự cô không từ chối trước, tùy hắn đi vậy. Có trách thì trách bản thân kinh nghiệm non nớt mới dễ dàng bị dụ dỗ. Thẩm Chiêu Chiêu nỗ lực rút kén lột tơ, khách quan phân tích, lừa mình dối người cho xong chuyện.
"Thật không muốn hỏi?" Hắn hỏi lại.
"Hỏi cái gì ạ? Không lẽ hỏi anh khi nào kết hôn?"
Hắn bật cười.
......
Như là tính được chính xác thời điểm nào cô bắt đầu muốn nổi giận, thời điểm nào cô sắp cúp điện thoại, hắn nói nhanh: "Anh xin lỗi. Hôm nay sẽ ở với em, coi như là bồi tội."
Thẩm Chiêu Chiêu muốn hỏi hắn bồi tội gì, là vì cái nắm tay hoang đường đêm qua sao. Thế nhưng cuối cùng vẫn nén được xuống, hắn đã không nhận, thì cô cũng chẳng việc gì phải khơi ra trước: "Không cần."
"Chiêu Chiêu," Thẩm Sách bỗng nghiêm túc nói, "Anh chỉ có một mình, vẫn luôn là như vậy."