Chương : 10
"Mẹ nói chỉ có chuẩn. Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà chẳng biết nhục gì cả thế không biết... Anh Phương đẹp trai tặng rượu thì cũng bắt chước tặng rượu, không biết đổi món hay sao? Thế này chẳng phải là đưa mặt ra cho người ta vả à? Con cũng thấy mất mặt nữa mẹ ạ..."
Bạch Tuyết đứng bên cạnh đâu có chê chuyện lớn, lập tức đổ thêm dầu vào lửa.
Tuy vẻ mặt của Phương Thế Hoa đứng ở trước cửa khá bình tĩnh, nhưng trong lòng anh ta cực kì vui mừng, đây chính là kết quả mà anh ta muốn nhìn thấy.
Anh ta thầm nghĩ, hôm nay chắc chắn phải giày xéo thằng vô dụng không biết trời cao đất dày này dưới gót chân mới được.
"Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm trước đi đã!"
Bấy giờ, Bạch Dũng Quang đứng bên kia nhìn thấy cậu con rể Trần Minh Triết của mình chậm rãi đặt chai rượu xuống bàn thì cũng lắc đầu. Nhưng có nói thế nào thì bây giờ ông ấy cũng xem Trần Minh Triết là người nhà họ Bạch, còn Phương Thế Hoa trước mặt này chỉ là một người ngoài thôi.
Song ông ấy cũng biết, người bày ra cục diện này trong ngày sinh nhật của mình chính là vợ mình, nhưng ông ấy không ngờ Trần Minh Triết lại hèn nhát đến vậy.
Bạch Dũng Quang đã lên tiếng thì đương nhiên những người khác cũng không nói thêm gì mà đi tới ngồi xuống quanh bàn bày đầy thức ăn.
Bạch Dũng Quang bây giờ vẫn ôm hộp rượu bọc da, sờ soạn những chữ tiếng Anh thiếp vàng trên đó.
Bạch Dũng Quang làm bạn với rượu cả nửa đời người nên đương nhiên ông ấy biết giá trị của rượu vang đỏ Pétrus này rồi.
Rượu này không phải có tiền là mua được đâu, thế nên ánh mắt của Bạch Dũng Quang nhìn Phương Thế Hoa cũng có chút thay đổi.
"Tiểu Phương à, cháu có lòng rồi, chú rất thích món quà cháu tặng".
Bạch Dũng Quang cứ nhìn mãi hộp rượu tinh tế đó, mọi người có mặt ở đó đều biết ông ấy thích đến không nỡ rời mắt.
"Ha ha, chỉ cần chú vui là được ạ. Lúc cháu đi du học, cháu đã bỏ ra giá khá chát để mua từ hầm rượu của một người bạn về đấy ạ. Hôm nay nghe sinh nhật chú, cháu cũng không chuẩn bị kịp quà gì khác nên mang chai rượu này tới, không đáng tiền đâu ạ, nếu chú thích thì sau này cháu tặng chú thêm vài chai nữa nhé?"
Nghe Bạch Dũng Quang khen ngợi thì Phương Thế Hoa lập tức nghểnh mặt tự cao, sau đó nhìn Trần Minh Triết với ánh mắt khiêu khích, rồi mới khách sáo cung kính đáp lời Bạch Dũng Quang.
"Thằng bé này lễ phép quá, không hổ danh là người được giáo dục cao cấp, không giống ai đó, không biết từ hốc nào tới, nhìn là thấy ghét rồi".
Chu Minh Phượng vừa gắp thức ăn cho Phương Thế Hoa vừa khen ngợi anh ta, còn không quên khinh bỉ Trần Minh Triết.
Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy chai rượu màu xanh Trần Minh Triết vừa mới mang về, lập tức cười nói: "Bố, Minh Triết cũng có mua rượu cho bố đây, hay là tối nay thưởng thức chai rượu Minh Triết mua đi nhé?"
Vừa nói, chân Bạch Diệp Chi vừa chọt vào chân Trần Minh Triết, ý bảo anh thể hiện chút đi.
"Cái bình nát thế kia thì rượu ngon sao được. Lương tháng của anh rể ba cọc ba đồng, sợ là không mua nổi cái góc của hộp rượu anh Phương đẹp trai mua đến nữa ấy chứ!"
Bạch Tuyết lập tức mỉa mai.
"Nói cũng đúng, cô đi lấy đồ khưi. Thế Hoa à, tối nay cháu nhất định phải uống vài ly với ông nhà cô nhé, trao đổi kinh nghiệm kinh doanh nhiều nhiều vào..."
Chu Minh Phượng thật sự không xem Trần Minh Triết ra gì.
Trần Minh Triết nãy giờ ngồi yên lặng thấy mặt mũi Bạch Diệp Chi khó coi thì lập tức chậm rãi lên tiếng: "Rượu có ngon hay không thì nhìn thôi không đánh giá được".
Mọi người đều không ngờ Trần Minh Triết sẽ lên tiếng vào lúc này.
Thế nên họ đều nhìn về phía anh.
Trần Minh Triết nói tiếp: "Theo con thấy thì rượu chỉ là một loại thức uống mà thôi, không cần phải quá mức theo đuổi nhãn hiệu gì gì đó. Quan trọng nhất vẫn là mùi vị của loại rượu đó và tâm tình của người uống nó như thế nào".
Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh anh nghe vậy thì không khỏi cười gượng, trong lòng càng thấy bất lực.
Vốn dĩ hôm nay bố mình về, cô còn đắn đo muốn Trần Minh Triết thể hiện tốt trước mặt ông ấy, xem thử anh có thể tới xưởng rượu nhà mình giúp đỡ gì đó không, chịu khó vài năm thì cũng sẽ lên được cấp cao hơn. Đến lúc đó thì anh có thể giúp bố gánh vác công ty, như vậy sẽ thoát được cái danh vô dụng, không cần phải cầu tiến gì hơn, để bố mẹ và em gái dần dần chấp nhận anh.
Nhưng cô không ngờ hôm nay Phương Thế Hoa cũng tới, cách biệt giữa hai người quá rõ ràng, cô chợt hơi nhụt chí.
Bạch Dũng Quang làm rượu từ rất nhỏ, đương nhiên văn hóa rượu đã thâm căn cố đế trong người ông ấy rồi. Bây giờ, ông ấy nghe Trần Minh Triết nói như vậy thì không khỏi lắc đầu, đánh giá thấp anh thêm vài điểm nữa.
Phương Thế Hoa thì cười mỉm, tỏ ra vô cùng phong độ.
Dù sao thì anh ta cũng đã nắm chắc phần thắng rồi, anh ta không kiêng kị gì liếc nhìn Bạch Diệp Chi, rồi sau đó mới nhìn Trần Minh Triết nói: "Tiểu Trần à, điểm này anh không đúng rồi nhé. Lí luận rượu chỉ là một loại đồ uống vô cùng thiển cận, mỗi loại rượu đều có văn hóa riêng của nó, dù là văn hóa rượu của nước nhà chúng ta hay văn hóa rượu vang của nước ngoài..."
Vừa nói, anh ta vừa chậm rãi mở hộp rượu bọc da trên tay, để lộ ra một chai rượu vang vô cùng tinh tế và bắt mắt.
"Mà hôm nay là sinh nhật của chú Bạch, món quà tặng cho chú Bạch chính là thể hiện tấm lòng của mình đó".
Phương Thế Hoa vừa nói vừa đưa chai rượu tinh tế đó cho Bạch Dũng Quang. Bạch Dũng Quang ngồi bên cạnh cũng đã sốt sắng lắm rồi, dù sao thì Pétrus cũng là thương hiệu rượu vang hàng đầu thế gới, mỗi năm chỉ sản xuất không tới 30.000 chai, giá trị lên đến mấy chục nghìn một chai.
Cho dù là người làm bạn với rượu lâu năm như Bạch Dũng Quang cũng chưa từng được nhìn thấy Pétrus thật thụ.
Đây là lần đầu tiên nên đương nhiên ông ấy muốn nhìn cho thật kĩ...
"Đúng đấy, hàng rẻ tiền của anh sao sánh được với rượu cao cấp của anh Phương đẹp trai được chứ? Cái này chính là tấm lòng của anh đó à?"
"Bạch Tuyết, đủ rồi!"
Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh càng lúc càng cảm thấy mất mặt và thất vọng.
Cô ôm một bụng uất ức, lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực thế này.
Trong lòng cô càng phức tạp, cô không biết bây giờ mình nên làm gì nữa.
Bị Bạch Diệp Chi la nên Bạch Tuyết mới im lặng lại.
Trần Minh Triết luôn dồn sự chú ý lên người vợ mình, anh nhìn thấy gương mặt đỏ ửng đầy vẻ phức tạp của cô thì cũng tức giận.
Anh giơ tay ra vỗ nhè nhẹ sau lưng Bạch Diệp Chi.
"Tặng quà đúng là để thể hiện tấm lòng, nhưng anh lấy bình rượu giả kia tới để tặng, đó là tấm lòng của anh sao?"
Vừa nói anh vừa nhìn chai rượu vang tinh tế được bố vợ ngắm nghía kĩ trong tay.
Vốn dĩ anh không muốn vì chuyện này mà phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của bố vợ. Tuy Bạch Dũng Quang không xem trọng anh nhưng chí ít ông ấy cũng không châm biếm chà đạp thẳng mặt anh mà vẫn luôn giữ im lặng.
Khi trưa, Bạch Diệp Chi nhắc anh về việc này thì anh cũng biết ý của vợ, cô muốn anh thể hiện cho tốt, sau đó nhờ bố vợ giúp đỡ một tay.
Nếu không thì Trần Minh Triết cũng không lên tiếng nhờ Ninh Phương chuẩn bị chu đáo quà sinh nhật.
Chỉ là anh không ngờ Phương Thế Hoa cũng xuất hiện ở đây, hơn nữa rõ ràng là có ý đối đầu với anh. Tất nhiên Trần Minh Triết sẽ không để bụng với mẹ vợ và em vợ, nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Phương Thế Hoa này. Từ chuyện tối qua anh đã nhận ra, Phương Thế Hoa này có ý đồ đen tối với vợ mình.
"Gì cơ?"
Nghe Trần Minh Triết nói vậy thì tất cả mọi người đều nhìn anh.
Bạch Diệp Chi thì càng sửng sốt, sau đó thì thấy nghi ngờ và lo âu.
Cô và Trần Minh Triết chung sống với nhau ba năm nay rồi, anh có bản lĩnh gì cô biết rõ nhất. Vốn dĩ im lặng thì không có chuyện gì rồi, thế này chẳng phải là đưa mặt ra cho người ta đánh sao?
Ít nhiều gì thì Phương Thế Hoa cũng là chủ tịch của một công ty, tinh anh du học nước ngoài về, sau lưng lại có nhà họ Phương, sao có thể tặng rượu giả được chứ?
Hơn nữa người được tặng lại là ông chủ của công ty Rượu Thanh Tuyền nữa.
Một người lão luyện đã làm bạn với rượu quá nửa đời người.
Đương nhiên những người khác cũng nghĩ giống Bạch Diệp Chi.
"Anh nói bừa! Trần Minh Triết, hôm nay anh phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đấy. Anh dám nói tôi tặng rượu giả cho chú Bạch sao? Anh có biết rượu này là rượu gì không? Biết nó đáng giá bao nhiêu không? Anh có hiểu gì về rượu không?"
Phương Thế Hoa gần như là đập bàn đứng bật dậy, tức giận bừng bừng nhìn Trần Minh Triết vẫn bình tĩnh ngồi bên đó rồi gào lên.
"Thế Hoa, cháu bớt giận, cậu ta chỉ là thằng bảo vệ quèn, biết quái gì đâu!"
Chu Minh Phượng không ngờ hôm nay Trần Minh Triết lại ăn nói thế này, bà ta vội vàng an ủi Phương Thế Hoa.
Trần Minh Triết thì lại cười nhạt. Anh ngẩng đầu nhìn Phương Thế Hoa đang tức giận: "Tôi nói rượu anh tặng cho bố là đồ giả! Thế nào, bị lật tẩy rồi nên tức không chịu được à?"
Bạch Tuyết đứng bên cạnh đâu có chê chuyện lớn, lập tức đổ thêm dầu vào lửa.
Tuy vẻ mặt của Phương Thế Hoa đứng ở trước cửa khá bình tĩnh, nhưng trong lòng anh ta cực kì vui mừng, đây chính là kết quả mà anh ta muốn nhìn thấy.
Anh ta thầm nghĩ, hôm nay chắc chắn phải giày xéo thằng vô dụng không biết trời cao đất dày này dưới gót chân mới được.
"Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm trước đi đã!"
Bấy giờ, Bạch Dũng Quang đứng bên kia nhìn thấy cậu con rể Trần Minh Triết của mình chậm rãi đặt chai rượu xuống bàn thì cũng lắc đầu. Nhưng có nói thế nào thì bây giờ ông ấy cũng xem Trần Minh Triết là người nhà họ Bạch, còn Phương Thế Hoa trước mặt này chỉ là một người ngoài thôi.
Song ông ấy cũng biết, người bày ra cục diện này trong ngày sinh nhật của mình chính là vợ mình, nhưng ông ấy không ngờ Trần Minh Triết lại hèn nhát đến vậy.
Bạch Dũng Quang đã lên tiếng thì đương nhiên những người khác cũng không nói thêm gì mà đi tới ngồi xuống quanh bàn bày đầy thức ăn.
Bạch Dũng Quang bây giờ vẫn ôm hộp rượu bọc da, sờ soạn những chữ tiếng Anh thiếp vàng trên đó.
Bạch Dũng Quang làm bạn với rượu cả nửa đời người nên đương nhiên ông ấy biết giá trị của rượu vang đỏ Pétrus này rồi.
Rượu này không phải có tiền là mua được đâu, thế nên ánh mắt của Bạch Dũng Quang nhìn Phương Thế Hoa cũng có chút thay đổi.
"Tiểu Phương à, cháu có lòng rồi, chú rất thích món quà cháu tặng".
Bạch Dũng Quang cứ nhìn mãi hộp rượu tinh tế đó, mọi người có mặt ở đó đều biết ông ấy thích đến không nỡ rời mắt.
"Ha ha, chỉ cần chú vui là được ạ. Lúc cháu đi du học, cháu đã bỏ ra giá khá chát để mua từ hầm rượu của một người bạn về đấy ạ. Hôm nay nghe sinh nhật chú, cháu cũng không chuẩn bị kịp quà gì khác nên mang chai rượu này tới, không đáng tiền đâu ạ, nếu chú thích thì sau này cháu tặng chú thêm vài chai nữa nhé?"
Nghe Bạch Dũng Quang khen ngợi thì Phương Thế Hoa lập tức nghểnh mặt tự cao, sau đó nhìn Trần Minh Triết với ánh mắt khiêu khích, rồi mới khách sáo cung kính đáp lời Bạch Dũng Quang.
"Thằng bé này lễ phép quá, không hổ danh là người được giáo dục cao cấp, không giống ai đó, không biết từ hốc nào tới, nhìn là thấy ghét rồi".
Chu Minh Phượng vừa gắp thức ăn cho Phương Thế Hoa vừa khen ngợi anh ta, còn không quên khinh bỉ Trần Minh Triết.
Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy chai rượu màu xanh Trần Minh Triết vừa mới mang về, lập tức cười nói: "Bố, Minh Triết cũng có mua rượu cho bố đây, hay là tối nay thưởng thức chai rượu Minh Triết mua đi nhé?"
Vừa nói, chân Bạch Diệp Chi vừa chọt vào chân Trần Minh Triết, ý bảo anh thể hiện chút đi.
"Cái bình nát thế kia thì rượu ngon sao được. Lương tháng của anh rể ba cọc ba đồng, sợ là không mua nổi cái góc của hộp rượu anh Phương đẹp trai mua đến nữa ấy chứ!"
Bạch Tuyết lập tức mỉa mai.
"Nói cũng đúng, cô đi lấy đồ khưi. Thế Hoa à, tối nay cháu nhất định phải uống vài ly với ông nhà cô nhé, trao đổi kinh nghiệm kinh doanh nhiều nhiều vào..."
Chu Minh Phượng thật sự không xem Trần Minh Triết ra gì.
Trần Minh Triết nãy giờ ngồi yên lặng thấy mặt mũi Bạch Diệp Chi khó coi thì lập tức chậm rãi lên tiếng: "Rượu có ngon hay không thì nhìn thôi không đánh giá được".
Mọi người đều không ngờ Trần Minh Triết sẽ lên tiếng vào lúc này.
Thế nên họ đều nhìn về phía anh.
Trần Minh Triết nói tiếp: "Theo con thấy thì rượu chỉ là một loại thức uống mà thôi, không cần phải quá mức theo đuổi nhãn hiệu gì gì đó. Quan trọng nhất vẫn là mùi vị của loại rượu đó và tâm tình của người uống nó như thế nào".
Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh anh nghe vậy thì không khỏi cười gượng, trong lòng càng thấy bất lực.
Vốn dĩ hôm nay bố mình về, cô còn đắn đo muốn Trần Minh Triết thể hiện tốt trước mặt ông ấy, xem thử anh có thể tới xưởng rượu nhà mình giúp đỡ gì đó không, chịu khó vài năm thì cũng sẽ lên được cấp cao hơn. Đến lúc đó thì anh có thể giúp bố gánh vác công ty, như vậy sẽ thoát được cái danh vô dụng, không cần phải cầu tiến gì hơn, để bố mẹ và em gái dần dần chấp nhận anh.
Nhưng cô không ngờ hôm nay Phương Thế Hoa cũng tới, cách biệt giữa hai người quá rõ ràng, cô chợt hơi nhụt chí.
Bạch Dũng Quang làm rượu từ rất nhỏ, đương nhiên văn hóa rượu đã thâm căn cố đế trong người ông ấy rồi. Bây giờ, ông ấy nghe Trần Minh Triết nói như vậy thì không khỏi lắc đầu, đánh giá thấp anh thêm vài điểm nữa.
Phương Thế Hoa thì cười mỉm, tỏ ra vô cùng phong độ.
Dù sao thì anh ta cũng đã nắm chắc phần thắng rồi, anh ta không kiêng kị gì liếc nhìn Bạch Diệp Chi, rồi sau đó mới nhìn Trần Minh Triết nói: "Tiểu Trần à, điểm này anh không đúng rồi nhé. Lí luận rượu chỉ là một loại đồ uống vô cùng thiển cận, mỗi loại rượu đều có văn hóa riêng của nó, dù là văn hóa rượu của nước nhà chúng ta hay văn hóa rượu vang của nước ngoài..."
Vừa nói, anh ta vừa chậm rãi mở hộp rượu bọc da trên tay, để lộ ra một chai rượu vang vô cùng tinh tế và bắt mắt.
"Mà hôm nay là sinh nhật của chú Bạch, món quà tặng cho chú Bạch chính là thể hiện tấm lòng của mình đó".
Phương Thế Hoa vừa nói vừa đưa chai rượu tinh tế đó cho Bạch Dũng Quang. Bạch Dũng Quang ngồi bên cạnh cũng đã sốt sắng lắm rồi, dù sao thì Pétrus cũng là thương hiệu rượu vang hàng đầu thế gới, mỗi năm chỉ sản xuất không tới 30.000 chai, giá trị lên đến mấy chục nghìn một chai.
Cho dù là người làm bạn với rượu lâu năm như Bạch Dũng Quang cũng chưa từng được nhìn thấy Pétrus thật thụ.
Đây là lần đầu tiên nên đương nhiên ông ấy muốn nhìn cho thật kĩ...
"Đúng đấy, hàng rẻ tiền của anh sao sánh được với rượu cao cấp của anh Phương đẹp trai được chứ? Cái này chính là tấm lòng của anh đó à?"
"Bạch Tuyết, đủ rồi!"
Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh càng lúc càng cảm thấy mất mặt và thất vọng.
Cô ôm một bụng uất ức, lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực thế này.
Trong lòng cô càng phức tạp, cô không biết bây giờ mình nên làm gì nữa.
Bị Bạch Diệp Chi la nên Bạch Tuyết mới im lặng lại.
Trần Minh Triết luôn dồn sự chú ý lên người vợ mình, anh nhìn thấy gương mặt đỏ ửng đầy vẻ phức tạp của cô thì cũng tức giận.
Anh giơ tay ra vỗ nhè nhẹ sau lưng Bạch Diệp Chi.
"Tặng quà đúng là để thể hiện tấm lòng, nhưng anh lấy bình rượu giả kia tới để tặng, đó là tấm lòng của anh sao?"
Vừa nói anh vừa nhìn chai rượu vang tinh tế được bố vợ ngắm nghía kĩ trong tay.
Vốn dĩ anh không muốn vì chuyện này mà phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của bố vợ. Tuy Bạch Dũng Quang không xem trọng anh nhưng chí ít ông ấy cũng không châm biếm chà đạp thẳng mặt anh mà vẫn luôn giữ im lặng.
Khi trưa, Bạch Diệp Chi nhắc anh về việc này thì anh cũng biết ý của vợ, cô muốn anh thể hiện cho tốt, sau đó nhờ bố vợ giúp đỡ một tay.
Nếu không thì Trần Minh Triết cũng không lên tiếng nhờ Ninh Phương chuẩn bị chu đáo quà sinh nhật.
Chỉ là anh không ngờ Phương Thế Hoa cũng xuất hiện ở đây, hơn nữa rõ ràng là có ý đối đầu với anh. Tất nhiên Trần Minh Triết sẽ không để bụng với mẹ vợ và em vợ, nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Phương Thế Hoa này. Từ chuyện tối qua anh đã nhận ra, Phương Thế Hoa này có ý đồ đen tối với vợ mình.
"Gì cơ?"
Nghe Trần Minh Triết nói vậy thì tất cả mọi người đều nhìn anh.
Bạch Diệp Chi thì càng sửng sốt, sau đó thì thấy nghi ngờ và lo âu.
Cô và Trần Minh Triết chung sống với nhau ba năm nay rồi, anh có bản lĩnh gì cô biết rõ nhất. Vốn dĩ im lặng thì không có chuyện gì rồi, thế này chẳng phải là đưa mặt ra cho người ta đánh sao?
Ít nhiều gì thì Phương Thế Hoa cũng là chủ tịch của một công ty, tinh anh du học nước ngoài về, sau lưng lại có nhà họ Phương, sao có thể tặng rượu giả được chứ?
Hơn nữa người được tặng lại là ông chủ của công ty Rượu Thanh Tuyền nữa.
Một người lão luyện đã làm bạn với rượu quá nửa đời người.
Đương nhiên những người khác cũng nghĩ giống Bạch Diệp Chi.
"Anh nói bừa! Trần Minh Triết, hôm nay anh phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đấy. Anh dám nói tôi tặng rượu giả cho chú Bạch sao? Anh có biết rượu này là rượu gì không? Biết nó đáng giá bao nhiêu không? Anh có hiểu gì về rượu không?"
Phương Thế Hoa gần như là đập bàn đứng bật dậy, tức giận bừng bừng nhìn Trần Minh Triết vẫn bình tĩnh ngồi bên đó rồi gào lên.
"Thế Hoa, cháu bớt giận, cậu ta chỉ là thằng bảo vệ quèn, biết quái gì đâu!"
Chu Minh Phượng không ngờ hôm nay Trần Minh Triết lại ăn nói thế này, bà ta vội vàng an ủi Phương Thế Hoa.
Trần Minh Triết thì lại cười nhạt. Anh ngẩng đầu nhìn Phương Thế Hoa đang tức giận: "Tôi nói rượu anh tặng cho bố là đồ giả! Thế nào, bị lật tẩy rồi nên tức không chịu được à?"