Chương : 9
Edit & Beta:
Khả Duyên
Năm ngày sau, Trần Y Y đến viện của Sở Minh Yến nhận ngân phiếu năm nghìn lượng bạc.
Thời điểm Sở Minh Yến đưa tiền cho nàng, nàng ấy hình như đang dò xét nàng. Trần Y Y không dám nán lại lâu, cầm ngân phiếu xong liền bỏ chạy.
Trần Y Y biết Sở gia hiện tại không dễ dàng gì lấy ra năm nghìn lượng này, nhưng nàng không hề cảm thấy áy náy một chút nào.
Bởi vì nửa năm sau, thiên hạ này sẽ đại loạn rồi.
Sinh ý* của Sở gia cho dù có lớn đến đâu hay có tốt đến cỡ nào thì đến cuối cùng rồi cũng sẽ đổ sông đổ biển hết.
*sinh ý: việc kinh doanh/ việc làm ăn.
Giờ trong tay nàng có không ít tiền, đủ cho bọn họ dùng trên đường trốn chạy.
Trần Y Y vừa thong thả đi về viện của mình vừa quan sát tấm ngân phiếu trên tay. Có quá nhiều tiền, cũng là một chuyện xấu. Trên đường chạy trốn, phải mang theo tất cả số bạc này là chuyện không thể nào.
Những thứ ngân phiếu hay trang sức này, nàng đều muốn đổi thành bạc hết. Đợi đến khi thiên hạ thái bình rồi, rất nhiều tiền trang* đều không còn tồn tại. Mà tấm ngân phiếu trong tay nàng, cũng sẽ biến thành một tờ giấy vụn không có tác dụng gì.
*tiền trang: ngân hàng.
Thế nhưng, nếu đem tất cả ngân phiếu đều đổi thành bạc hết, thì số lượng bạc lớn như thế sẽ cực kì nặng, không tiện mang đi một chút nào.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên Trần Y Y sực nhớ đến cái gì. Bởi vì đây là một cuốn tiểu thuyết nam chủ xuyên không, nên chắc chắn không thể thiếu bàn tay vàng làm cho người ta đỏ mắt được. Thân làm nam chính của truyện, khi Sở Hủ xuyên qua còn mang theo cả bàn tay vàng cường đại cùng hào quang của nhân vật chính.
Lúc đầu, cuộc sống của Sở Hủ rất mỹ mãn, nên hắn rất khinh thường sử dụng bàn tay vàng của mình.
Sau này Sở gia bị diệt môn, trong vòng một đêm, hắn đã trở nên hắc hoá. Để nhanh chóng cường đại lên, hắn không thể không sử dụng những thứ thủ đoạn và bàn tay vàng mà trước đây hắn đã từng khinh thường.
Trong tiểu thuyết, ngoại trừ Sở Hủ ra, còn có một số nhân vật pháo hôi và nhân vật phản diện cũng có bàn tay vàng. Trong đó cũng có tỷ tỷ của nguyên chủ - Trần Tú Tú, trong tay nàng ta có một thứ gì đó rất giống với không gian tuỳ thân.
Sau khi Sở Hủ hắc hoá, hắn bắt đầu thanh toán nợ cũ với những người khác.
Trần Tú Tú lúc đó liền đưa bàn tay vàng của mình ra, muốn dùng sự đặc biệt của bản thân để nhận lấy sự ưu ái của Sở Hủ. Thậm chí nàng ta còn muốn dùng thứ này đến khống chế Sở Hủ, mong muốn được trở thành một phần trong hậu cung đông đảo của hắn.
Sở Hủ cao cao tại thượng như thế, tựa như một vị thần nhìn xuống Trần Tú Tú đang ở dưới chân.
Bộ dạng của Trần Tú Tú rất giống với nguyên chủ, thậm chí còn cao hơn một bậc so với nguyên chủ. Nàng ta tự nhận bản thân rất xinh đẹp, không thua kém bất kì nữ nhân nào bên cạnh Sở Hủ cả. Nhưng đáng tiếc, không đợi nàng ta nói hết câu, Sở Hủ đã mất hết kiên nhẫn trực tiếp chặt đứt đầu nàng ta luôn.
Trần Tú Tú không biết, khi Sở Hủ nhìn vào gương mặt của nàng ta, hắn sẽ không nhịn được mà nhớ lại bộ dạng chết thảm thiết của người nhà hắn. Vì vậy, không cần biết trong tay nàng ta có con át chủ bài gì, Sở Hủ đều không lưu tình chút nào mà giết chết nàng ta.
Sau khi Trần Tú Tú chết, bàn tay vàng của nàng ta cũng bị Sở Hủ tiêu huỷ.
Lúc Trần Y Y đọc tới đoạn này thì không tránh khỏi một trận tiếc nuối. Trần Tú Tú tuy chỉ là một vật hy sinh, nhưng bàn tay vàng của nàng ta lại không tầm thường chút nào.
Bởi vì cái bàn tay vàng đó của nàng ta, không chỉ là một vật tuỳ thân không gian bình thường. Mà đây chính là không gian dự trữ dược phẩm của một vị luyện dược sư có thân phận bất phàm. Trong cái không gian tuỳ thân này, ngoại trừ một số loại độc dược loạn thất bát tao ra thì còn có một bình đan dược vô cùng trân quý.
Chính vì cái bàn tay vàng này nên cả nhà của Trần Tú Tú mới có thể sống sót đến cuối cùng trong thời kì loạn thế.
Mà bàn tay vàng của Trần Tú Tú, cũng chỉ là một chiếc ngọc khấu* không mấy nổi bật. Chiếc mai ngọc khấu này, vốn là vật mà mẹ của nguyên chủ đã để lại. Thuở nhỏ, Trần Tú Tú rất thích đoạt đồ của người khác, nhìn thấy chiếc mai ngọc khấu mà nguyên chủ xem như bảo bối này, nàng ta liền trực tiếp đoạt lấy làm của riêng.
*ngọc khấu theo mình hiểu là mặt dây chuyền bằng ngọc (mai ngọc khấu: mặt dây chuyền bằng ngọc hình hoa mai). Vì mình tìm các bản dịch thì thấy có nhiều nghĩa như này: khoá, móc khoá, nút, vòng ngọc,.... Thậm chí còn tìm ra được ngọc khấu vốn thuộc loài thực vật nhục đậu khấu. Nếu ai biết nghĩa thì cứ bình luận cho mình, mình sẽ chỉnh sửa lại nhé.
Nàng ta cũng chẳng yêu thích gì viên ngọc khấu này, nhưng vì để chọc tức nguyên chủ nên Trần Tú Tú rất hay thường xuyên mang nó bên người. Cũng chính vì Trần Tú Tú rất thích khi dễ nguyên chủ nên mới dẫn đến tính cách vặn vẹo của nàng.
Tuy rằng thân thế của nguyên chủ vô cùng đáng thương, nhưng đây cũng không thể là lý do để nàng đối xử với Sở Trác bằng cách thức tương tự như vậy. Trần Y Y cực kì chướng mắt với hành vi của nguyên chủ, nếu Trần Tú Tú và Trần gia có lỗi với nàng, thì nàng nên đi tìm bọn họ chứ không phải là trút hết oán hận lên một người vô tội.
Nếu nguyên chủ thật sự có năng lực, nàng nên đem hết tất cả những uỷ khuất mà nàng phải chịu đựng trước đây từng chút một trả lại cho đám người Trần gia kia. Chứ không phải là bắt nạt một kẻ ngốc không có năng lực đánh trả.
Trần Y Y nghĩ đến số bạc của mình, nếu có viên ngọc khấu kia thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Vốn viên ngọc khấu đó ban đầu là của nguyên chủ, nàng đi cướp về cũng không có gì quá phận đúng chứ?
Trần Y Y nghĩ như vậy, không khỏi nở nụ cười. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, nàng híp mắt lại lười biếng, trông phá lệ hấp dẫn.
Nàng cứ vừa đi vừa tính toán như vậy, bất tri bất giác đã trở về viện tử của mình.
Trần Y Y vừa nhấc chân đi vào, đã nhìn thấy Thang Viên chuẩn bị đưa Sở Trác ra ngoài. Nàng trừng mắt lên, cánh môi phấn nộn hơi vểnh vểnh: "Các ngươi muốn đi đâu đấy?"
Thang Viên hoảng sợ, vội cúi đầu đáp lại: "Nô tỳ muốn đưa Nhị gia ra ngoài đi dạo một chút...."
Kể từ ngày Trần Y Y đút Sở Trác ăn cơm, về sau lượng cơm của Sở Trác cũng càng ngày càng tăng. Mặc dù lượng cơm hiện tại của hắn vẫn còn thua kém người bình thường rất nhiều, nhưng so với lúc trước chỉ có hai ngụm cơm thì đã có sự tiến bộ vô cùng lớn rồi.
Hôm nay Thang Viên có tìm đại phu đến bắt mạch cho Nhị gia, đại phu nói dạ dày của Nhị gia trước đó bị hao tổn, nên hằng ngày phải chia nhỏ bữa ăn ra, ăn lượng ít nhưng nhiều lần. Đại phu còn dặn dò Thang Viên, nên thường xuyên đưa Nhị gia ra ngoài, tiếp xúc với nhiều người hơn. Tuy không có cách nào trở lại thành người bình thường như cũ, nhưng chỉ cần kiên trì bền bỉ chăm sóc cho hắn, thân thể của hắn cũng sẽ từ từ tốt lên.
Thang Viên vừa tiễn đại phu ra về, xoay người liền muốn mang Nhị gia ra ngoài đi dạo một chút. Không ngờ hai người vừa đi đến cửa đã gặp phải Trần Y Y?
Trần Y Y nhìn Sở Trác tóc tai bù xù, không nhịn được nhíu mày nói: "Muốn đi ra ngoài thì phải thu thập cho tốt chứ, ra ngoài với bộ dạng như vậy cũng không sợ người khác chê cười à?"
Trần Y Y đưa tay giữ chặt lấy Sở Trác rồi dẫn hắn về lại phòng.
Thang Viên cùng Vân Bích đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Trần Y Y lại định làm gì đây?
Thang Viên không tin Nhị thiếu phu nhân sẽ quan tâm đến Nhị gia đâu. Nàng thậm chí còn có suy nghĩ, Nhị thiếu phu nhân có khi nào lại nghĩ ra ý tưởng tà ác gì không?
Vân Bích thì lại nghĩ khác, mặc dù Trần Y Y không cho Sở Trác sắc mặt tốt, nhưng mà so với trước kia không đánh thì mắng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nàng thỉnh thoảng còn thuyết phục Trần Y Y vài câu, mỗi lần Trần Y Y đều tỏ vẻ khó chịu không muốn nghe, nhưng Vân Bích biết những lời nàng nói, Trần Y Y đều đặt ở trong lòng đi.
Sau khi Thang Viên theo sát Trần Y Y trở về phòng thì nhìn thấy nàng đang vụng về buộc tóc cho Sở Trác.
Thang Viên thận trọng đến gần, sau đó thấp giọng nói: "Phu nhân, hay là để cho nô tỳ làm đi?"
Trần Y Y nghe vậy thì rũ mắt xuống, nàng nhìn thoáng qua mái tóc dài của Sở Trác, rồi lại nhìn sau gáy của hắn. Hiện tại nàng vẫn chưa thể khống chế tốt sức lực của chính mình, nàng lo lắng sẽ lỡ tay chạm phải vết thương cũ của Sở Trác, nên Trần Y Y thả lược xuống rồi xoay người rời đi, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Thang Viên trông thấy Trần Y Y đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đôi tay của nàng khéo léo, làm việc lại cẩn thận, không lâu sau đã giúp Sở Trác chải kỹ đầu. Vì để không chạm vào vết thương cũ của Nhị gia, Thang Viên chỉ buộc một kiểu tóc đơn giản cho hắn.
Sau khi Thang Viên buộc tóc cho Sở Trác xong, Trần Y Y lại cầm túi tiền trên tay xuất hiện. Nàng lắc lắc túi tiền trên tay, nói với Thang Viên: "Nếu đã muốn đi ra ngoài, vậy thì chúng ta đi dạo chơi đi. Ta lâu rồi không có ra khỏi phủ, nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí cũng được."
Nghe thấy thế, Thang Viên trong lòng nở một nụ cười châm chọc. Nàng còn thắc mắc làm sao mà Nhị thiếu phu nhân lại đột nhiên tốt bụng như thế? Thì ra là muốn mượn bọn họ để đi ra khỏi phủ đây mà. Mặc dù Thang Viên trăm triệu lần không nguyện ý, nàng cũng không dám mở miệng nói một chữ "Không".
Vì thế nên một hàng bốn người cứ như vậy ngông nghênh đi ra khỏi cửa lớn Sở gia.
Trần Y Y chân trước vừa ra khỏi phủ, chân sau lập tức có người đến bẩm báo chuyện này cho Sở Minh Yến biết.
Sở Minh Yến nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ sai người tiếp tục đi theo bọn họ, một bên quan sát Trần Y Y thật kĩ, đồng thời bảo vệ tốt cho sự an toàn của Nhị gia.
Editor: Mọi người uii, mình ra chương lâu mình cũng ngại lắm. Nhưng mà á, các bạn không chờ được các bạn có thể lặng lẽ unfollow mình hoặc lặng lẽ xoá truyện mình edit ra khỏi thư viện cũng được mà:((. Đừng có quay lại nhắn tin cho mình so sánh mình ra chương chậm hơn nhà khác này kia chứ. Mình dỗi mình cho một vé report bay ra thẳng ốc đảo sa mạc luôn bây giờ (⌒▽⌒). Mình không biết có những editor nào edit trùng truyện với mình, nhưng chỉ cần không edit ngang (lấy chương cũ mình edit rồi edit tiếp), mà edit lại từ đầu bằng các công sức của các bạn ấy thì mình đều tôn trọng cả. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ (o^^o)
[ 2100 words | Đã beta]
17/8/2020
Năm ngày sau, Trần Y Y đến viện của Sở Minh Yến nhận ngân phiếu năm nghìn lượng bạc.
Thời điểm Sở Minh Yến đưa tiền cho nàng, nàng ấy hình như đang dò xét nàng. Trần Y Y không dám nán lại lâu, cầm ngân phiếu xong liền bỏ chạy.
Trần Y Y biết Sở gia hiện tại không dễ dàng gì lấy ra năm nghìn lượng này, nhưng nàng không hề cảm thấy áy náy một chút nào.
Bởi vì nửa năm sau, thiên hạ này sẽ đại loạn rồi.
Sinh ý* của Sở gia cho dù có lớn đến đâu hay có tốt đến cỡ nào thì đến cuối cùng rồi cũng sẽ đổ sông đổ biển hết.
*sinh ý: việc kinh doanh/ việc làm ăn.
Giờ trong tay nàng có không ít tiền, đủ cho bọn họ dùng trên đường trốn chạy.
Trần Y Y vừa thong thả đi về viện của mình vừa quan sát tấm ngân phiếu trên tay. Có quá nhiều tiền, cũng là một chuyện xấu. Trên đường chạy trốn, phải mang theo tất cả số bạc này là chuyện không thể nào.
Những thứ ngân phiếu hay trang sức này, nàng đều muốn đổi thành bạc hết. Đợi đến khi thiên hạ thái bình rồi, rất nhiều tiền trang* đều không còn tồn tại. Mà tấm ngân phiếu trong tay nàng, cũng sẽ biến thành một tờ giấy vụn không có tác dụng gì.
*tiền trang: ngân hàng.
Thế nhưng, nếu đem tất cả ngân phiếu đều đổi thành bạc hết, thì số lượng bạc lớn như thế sẽ cực kì nặng, không tiện mang đi một chút nào.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên Trần Y Y sực nhớ đến cái gì. Bởi vì đây là một cuốn tiểu thuyết nam chủ xuyên không, nên chắc chắn không thể thiếu bàn tay vàng làm cho người ta đỏ mắt được. Thân làm nam chính của truyện, khi Sở Hủ xuyên qua còn mang theo cả bàn tay vàng cường đại cùng hào quang của nhân vật chính.
Lúc đầu, cuộc sống của Sở Hủ rất mỹ mãn, nên hắn rất khinh thường sử dụng bàn tay vàng của mình.
Sau này Sở gia bị diệt môn, trong vòng một đêm, hắn đã trở nên hắc hoá. Để nhanh chóng cường đại lên, hắn không thể không sử dụng những thứ thủ đoạn và bàn tay vàng mà trước đây hắn đã từng khinh thường.
Trong tiểu thuyết, ngoại trừ Sở Hủ ra, còn có một số nhân vật pháo hôi và nhân vật phản diện cũng có bàn tay vàng. Trong đó cũng có tỷ tỷ của nguyên chủ - Trần Tú Tú, trong tay nàng ta có một thứ gì đó rất giống với không gian tuỳ thân.
Sau khi Sở Hủ hắc hoá, hắn bắt đầu thanh toán nợ cũ với những người khác.
Trần Tú Tú lúc đó liền đưa bàn tay vàng của mình ra, muốn dùng sự đặc biệt của bản thân để nhận lấy sự ưu ái của Sở Hủ. Thậm chí nàng ta còn muốn dùng thứ này đến khống chế Sở Hủ, mong muốn được trở thành một phần trong hậu cung đông đảo của hắn.
Sở Hủ cao cao tại thượng như thế, tựa như một vị thần nhìn xuống Trần Tú Tú đang ở dưới chân.
Bộ dạng của Trần Tú Tú rất giống với nguyên chủ, thậm chí còn cao hơn một bậc so với nguyên chủ. Nàng ta tự nhận bản thân rất xinh đẹp, không thua kém bất kì nữ nhân nào bên cạnh Sở Hủ cả. Nhưng đáng tiếc, không đợi nàng ta nói hết câu, Sở Hủ đã mất hết kiên nhẫn trực tiếp chặt đứt đầu nàng ta luôn.
Trần Tú Tú không biết, khi Sở Hủ nhìn vào gương mặt của nàng ta, hắn sẽ không nhịn được mà nhớ lại bộ dạng chết thảm thiết của người nhà hắn. Vì vậy, không cần biết trong tay nàng ta có con át chủ bài gì, Sở Hủ đều không lưu tình chút nào mà giết chết nàng ta.
Sau khi Trần Tú Tú chết, bàn tay vàng của nàng ta cũng bị Sở Hủ tiêu huỷ.
Lúc Trần Y Y đọc tới đoạn này thì không tránh khỏi một trận tiếc nuối. Trần Tú Tú tuy chỉ là một vật hy sinh, nhưng bàn tay vàng của nàng ta lại không tầm thường chút nào.
Bởi vì cái bàn tay vàng đó của nàng ta, không chỉ là một vật tuỳ thân không gian bình thường. Mà đây chính là không gian dự trữ dược phẩm của một vị luyện dược sư có thân phận bất phàm. Trong cái không gian tuỳ thân này, ngoại trừ một số loại độc dược loạn thất bát tao ra thì còn có một bình đan dược vô cùng trân quý.
Chính vì cái bàn tay vàng này nên cả nhà của Trần Tú Tú mới có thể sống sót đến cuối cùng trong thời kì loạn thế.
Mà bàn tay vàng của Trần Tú Tú, cũng chỉ là một chiếc ngọc khấu* không mấy nổi bật. Chiếc mai ngọc khấu này, vốn là vật mà mẹ của nguyên chủ đã để lại. Thuở nhỏ, Trần Tú Tú rất thích đoạt đồ của người khác, nhìn thấy chiếc mai ngọc khấu mà nguyên chủ xem như bảo bối này, nàng ta liền trực tiếp đoạt lấy làm của riêng.
*ngọc khấu theo mình hiểu là mặt dây chuyền bằng ngọc (mai ngọc khấu: mặt dây chuyền bằng ngọc hình hoa mai). Vì mình tìm các bản dịch thì thấy có nhiều nghĩa như này: khoá, móc khoá, nút, vòng ngọc,.... Thậm chí còn tìm ra được ngọc khấu vốn thuộc loài thực vật nhục đậu khấu. Nếu ai biết nghĩa thì cứ bình luận cho mình, mình sẽ chỉnh sửa lại nhé.
Nàng ta cũng chẳng yêu thích gì viên ngọc khấu này, nhưng vì để chọc tức nguyên chủ nên Trần Tú Tú rất hay thường xuyên mang nó bên người. Cũng chính vì Trần Tú Tú rất thích khi dễ nguyên chủ nên mới dẫn đến tính cách vặn vẹo của nàng.
Tuy rằng thân thế của nguyên chủ vô cùng đáng thương, nhưng đây cũng không thể là lý do để nàng đối xử với Sở Trác bằng cách thức tương tự như vậy. Trần Y Y cực kì chướng mắt với hành vi của nguyên chủ, nếu Trần Tú Tú và Trần gia có lỗi với nàng, thì nàng nên đi tìm bọn họ chứ không phải là trút hết oán hận lên một người vô tội.
Nếu nguyên chủ thật sự có năng lực, nàng nên đem hết tất cả những uỷ khuất mà nàng phải chịu đựng trước đây từng chút một trả lại cho đám người Trần gia kia. Chứ không phải là bắt nạt một kẻ ngốc không có năng lực đánh trả.
Trần Y Y nghĩ đến số bạc của mình, nếu có viên ngọc khấu kia thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Vốn viên ngọc khấu đó ban đầu là của nguyên chủ, nàng đi cướp về cũng không có gì quá phận đúng chứ?
Trần Y Y nghĩ như vậy, không khỏi nở nụ cười. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, nàng híp mắt lại lười biếng, trông phá lệ hấp dẫn.
Nàng cứ vừa đi vừa tính toán như vậy, bất tri bất giác đã trở về viện tử của mình.
Trần Y Y vừa nhấc chân đi vào, đã nhìn thấy Thang Viên chuẩn bị đưa Sở Trác ra ngoài. Nàng trừng mắt lên, cánh môi phấn nộn hơi vểnh vểnh: "Các ngươi muốn đi đâu đấy?"
Thang Viên hoảng sợ, vội cúi đầu đáp lại: "Nô tỳ muốn đưa Nhị gia ra ngoài đi dạo một chút...."
Kể từ ngày Trần Y Y đút Sở Trác ăn cơm, về sau lượng cơm của Sở Trác cũng càng ngày càng tăng. Mặc dù lượng cơm hiện tại của hắn vẫn còn thua kém người bình thường rất nhiều, nhưng so với lúc trước chỉ có hai ngụm cơm thì đã có sự tiến bộ vô cùng lớn rồi.
Hôm nay Thang Viên có tìm đại phu đến bắt mạch cho Nhị gia, đại phu nói dạ dày của Nhị gia trước đó bị hao tổn, nên hằng ngày phải chia nhỏ bữa ăn ra, ăn lượng ít nhưng nhiều lần. Đại phu còn dặn dò Thang Viên, nên thường xuyên đưa Nhị gia ra ngoài, tiếp xúc với nhiều người hơn. Tuy không có cách nào trở lại thành người bình thường như cũ, nhưng chỉ cần kiên trì bền bỉ chăm sóc cho hắn, thân thể của hắn cũng sẽ từ từ tốt lên.
Thang Viên vừa tiễn đại phu ra về, xoay người liền muốn mang Nhị gia ra ngoài đi dạo một chút. Không ngờ hai người vừa đi đến cửa đã gặp phải Trần Y Y?
Trần Y Y nhìn Sở Trác tóc tai bù xù, không nhịn được nhíu mày nói: "Muốn đi ra ngoài thì phải thu thập cho tốt chứ, ra ngoài với bộ dạng như vậy cũng không sợ người khác chê cười à?"
Trần Y Y đưa tay giữ chặt lấy Sở Trác rồi dẫn hắn về lại phòng.
Thang Viên cùng Vân Bích đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Trần Y Y lại định làm gì đây?
Thang Viên không tin Nhị thiếu phu nhân sẽ quan tâm đến Nhị gia đâu. Nàng thậm chí còn có suy nghĩ, Nhị thiếu phu nhân có khi nào lại nghĩ ra ý tưởng tà ác gì không?
Vân Bích thì lại nghĩ khác, mặc dù Trần Y Y không cho Sở Trác sắc mặt tốt, nhưng mà so với trước kia không đánh thì mắng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nàng thỉnh thoảng còn thuyết phục Trần Y Y vài câu, mỗi lần Trần Y Y đều tỏ vẻ khó chịu không muốn nghe, nhưng Vân Bích biết những lời nàng nói, Trần Y Y đều đặt ở trong lòng đi.
Sau khi Thang Viên theo sát Trần Y Y trở về phòng thì nhìn thấy nàng đang vụng về buộc tóc cho Sở Trác.
Thang Viên thận trọng đến gần, sau đó thấp giọng nói: "Phu nhân, hay là để cho nô tỳ làm đi?"
Trần Y Y nghe vậy thì rũ mắt xuống, nàng nhìn thoáng qua mái tóc dài của Sở Trác, rồi lại nhìn sau gáy của hắn. Hiện tại nàng vẫn chưa thể khống chế tốt sức lực của chính mình, nàng lo lắng sẽ lỡ tay chạm phải vết thương cũ của Sở Trác, nên Trần Y Y thả lược xuống rồi xoay người rời đi, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Thang Viên trông thấy Trần Y Y đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đôi tay của nàng khéo léo, làm việc lại cẩn thận, không lâu sau đã giúp Sở Trác chải kỹ đầu. Vì để không chạm vào vết thương cũ của Nhị gia, Thang Viên chỉ buộc một kiểu tóc đơn giản cho hắn.
Sau khi Thang Viên buộc tóc cho Sở Trác xong, Trần Y Y lại cầm túi tiền trên tay xuất hiện. Nàng lắc lắc túi tiền trên tay, nói với Thang Viên: "Nếu đã muốn đi ra ngoài, vậy thì chúng ta đi dạo chơi đi. Ta lâu rồi không có ra khỏi phủ, nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí cũng được."
Nghe thấy thế, Thang Viên trong lòng nở một nụ cười châm chọc. Nàng còn thắc mắc làm sao mà Nhị thiếu phu nhân lại đột nhiên tốt bụng như thế? Thì ra là muốn mượn bọn họ để đi ra khỏi phủ đây mà. Mặc dù Thang Viên trăm triệu lần không nguyện ý, nàng cũng không dám mở miệng nói một chữ "Không".
Vì thế nên một hàng bốn người cứ như vậy ngông nghênh đi ra khỏi cửa lớn Sở gia.
Trần Y Y chân trước vừa ra khỏi phủ, chân sau lập tức có người đến bẩm báo chuyện này cho Sở Minh Yến biết.
Sở Minh Yến nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ sai người tiếp tục đi theo bọn họ, một bên quan sát Trần Y Y thật kĩ, đồng thời bảo vệ tốt cho sự an toàn của Nhị gia.
Editor: Mọi người uii, mình ra chương lâu mình cũng ngại lắm. Nhưng mà á, các bạn không chờ được các bạn có thể lặng lẽ unfollow mình hoặc lặng lẽ xoá truyện mình edit ra khỏi thư viện cũng được mà:((. Đừng có quay lại nhắn tin cho mình so sánh mình ra chương chậm hơn nhà khác này kia chứ. Mình dỗi mình cho một vé report bay ra thẳng ốc đảo sa mạc luôn bây giờ (⌒▽⌒). Mình không biết có những editor nào edit trùng truyện với mình, nhưng chỉ cần không edit ngang (lấy chương cũ mình edit rồi edit tiếp), mà edit lại từ đầu bằng các công sức của các bạn ấy thì mình đều tôn trọng cả. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ (o^^o)
[ 2100 words | Đã beta]
17/8/2020