Chương 9: Cái Gọi Là Có Phúc Không Được Hưởng
Khuya hôm ấy, Nhan Cổ vẫn chưa ngủ, đang đứng trước tủ lựa chọn quần áo để mang đi, đồ đạc của cô hoàn toàn không nhiều nhưng cô vẫn cố gắng chọn những bộ đơn giản nhất, tối màu nhất.Bỗng chiếc điện thoại của Nhan Cổ rung lên một tiếng báo tin nhắn đến, Nhan Cổ cũng có người nhắn tin sao? Lại còn là giờ khuya như thế này.Trong trí nhớ của Nhan Cổ, hình như là không có, vậy thì đây là ai gửi tới vậy.Dòng tin nhắn: "Nhan Cổ, hãy ra đến cổng khu Trung Trị".Phải, dòng tin nhắn không đầu không đuôi, chỉ vỏn vẹn một vài chữ như vậy.Trung Trị là tên khu Nhan Cổ ở, nơi cô đang đứng nằm trong khu Trung Trị, muốn vào phải đi qua một cái cổng lớn, buổi tối nếu không có thẻ thông hành thì không được cho vào.Nhan Cổ bán tín bán nghi, người này là ai? Đêm hôm còn bảo mình ra cổng!Thế nhưng quyết định của Nhan Cổ là cô vẫn đi, phải đi chứ, xem thử là ai.Chiếc ô tô đen dừng lại ngay góc khuất, yên tĩnh không một tiếng động làm cho Nhan Cổ cảm thấy nên chần chừ, không muốn bước tiếp.Có vẻ như người ngồi trong xe đã thấy cô đã đến, hé cửa nhìn trước nhìn sau rồi mới vội vàng bước xuống đi về phía cô.Một người phụ nữ mảnh mai, ăn mặt nhẹ nhàng, nét mặt hiền hậu cùng đôi mắt rưng rưng nhìn thẳng vào Nhan Cổ, đột nhiên bà ấy vươn tay ra muốn ôm Nhan Cổ nhưng cô đã nhanh chóng tránh qua một bên.Vòng tay ấy dừng lại ở không trung, gương mặt bà khựng lại, "Nhan Cổ... Nhan Cổ... là mẹ đây mà, con không nhận ra mẹ sao, ta là mẹ của con, ta là Lý Ngọc đây mà..."Nhan Cổ nhìn bà ấy, Lý Ngọc... Lý Ngọc... cái tên này không mấy ấn tượng nhỉ, cũng phải, làm gì có ai còn nhớ đến hình ảnh khi bản thân chỉ mới 2 tuổi chứ.Nhưng khuôn mặt này có mấy phần quen thuộc, đường nét của Nhan Cổ và Lý Ngọc cơ hồ có khá nhiều điểm tương đồng, mà hình như Nhan Cổ của trước đây vẫn rất mong ngóng người mẹ này."Xin lỗi, đã quá lâu nên nhất thời con đã không còn nhận ra", câu nói này của Nhan Cổ chính xác chỉ mang theo cảm xúc hời hợt, nhưng khi nó đến tai của Lý Ngọc vô hình lại trở thành một đại ý khác.Lý Ngọc rơi nước mặt, quá đau lòng, "Mẹ biết đây là lỗi của mẹ, đáng lẽ năm ấy mẹ không nên bỏ con mà rời đi, đáng lẽ mẹ không nên để cái tôi quá lớn mà bỏ con ở lại"."Không sao""Nhan Cổ, mẹ đã biết chuyện rồi, con sống rất khổ sở, còn sắp vào trường quân đội, có phải hai người đó đã ép con không"."Không phải, đây là điều con muốn!", đối với Nhan Cổ lí do lúc ban đầu có thể được xem là ngẫu nhiên bị người ta ép buộc, thức thời bị Tuyết Trân giăng bẫy, nhưng bây giờ không phải lúc xưa nên tất nhiên câu nói này là thật."Có mẹ ở đây, con không phải sợ, sẽ không ai có thể ép buộc con nữa, con hãy cứ thật lòng nói ra!"...•••Lòng vòng nói chuyện hết một tiếng đồng hồ, chủ yếu là Lý Ngọc luôn hỏi chuyện cô, lằng nhằng Nhan Cổ có chút cảm thấy phiền phức.Cầm tấm thẻ ngân hàng và quyển sổ tiết kiệm trên tay, thứ này là lúc nãy Lý Ngọc cứ liên tục dúi vào tay cô, bà ấy nói hơn mười năm nay bà bôn ba ở hải ngoại làm ăn, đây là số tiền mà bà ấy tích lũy trong suốt khoảng thời gian đó.Bà ấy nói, rất muốn bù đắp cho cô, bà biết là số tiền này đối với Nhan Cổ nó như một sự khinh bỉ nhưng ngoài tiền này ra bà ấy không còn gì, cũng không có đủ khả năng để có thể giành lại quyền nuôi con từ tay Nhan Việt Bân, bà nói thêm nếu sau này bị ủy khuất, hãy đến tìm bà, bà ấy còn đưa thêm một địa chỉ.Nhan Cổ rất không muốn nhận thứ tình cảm này nhưng bà ấy luôn nhắc lại rất nhiều lần câu này "Vì mẹ là mẹ của con".Thứ tình cảm này, Nhan Cổ cô chưa thể hiểu, vì cô chưa từng có mẹ, chưa từng có ba, chưa từng có gia đình, chưa từng có được sự quan tâm.Kẹp tất cả chung vào quyển sổ, Nhan Cổ nhét vào túi áo khoác, trùm mũ lên rồi đi về nhà.Đèn vẫn còn bật sáng nhưng cửa nhà đã khóa chặt, lúc nãy Nhan Việt Bân nhận được một cuộc gọi gấp nên đã đi rồi , có lẽ vài ngày nữa sẽ không về, nên cô biết đây là do Phương Tuyết Trân và Nhan Liễu cố tình nhốt cô ở ngoài.Hừm...! Chỉ giỏi làm trò bẩn vặt vãnh.Nhan Cổ đi vòng ra trước cổng, đến bên cạnh hòm thư, thuận tay rút sợi kẽm của hòm thư ra vô cùng nhẹ nhàng.Đứng trước trước ổ khóa vài dây, từ sợi kẽm đã dễ dàng mở được khóa cửa, Nhan Cổ ung dung đi vào, thay dép rồi đi thẳng lên phòng.Lúc vào nhà không hề nhìn thấy hai mẹ con bọn họ, có lẽ chắc lại hí hửng đi làm chuyện gì mờ ám sau lưng người khác.Sáng hôm sau, Phương Tuyết Trân và Nhan Liễu đang thảnh thơi dùng bữa sáng, Nhan Liễu còn chuẩn bị để đi đến trường, Nhan Cổ mặc áo quần bình thường thong dong từ cầu thang bước xuống, không nhìn hai người bọn họ đi thẳng ra ngoài.Có gì đó không đúng..."Mẹ à, chẳng phải hôm qua mẹ đã khóa cửa nhốt nó ở ngoài rồi hay sao?""Đúng là thế!""Có phải con nhìn nhầm không, con thấy con ranh đấy vừa mới từ phòng đi xuống, có phải khóa cửa bị hỏng rồi không?", Nhan Liễu ngờ vực xác minh.Đúng là không nhầm, đúng là Nhan Cổ vừa mới đi xuống.....Nhan Cổ đi dạo một vòng ra đường lớn, ghé vào một tiệm thiết bị công nghệ, lựa tới lựa lui lại ưng ý một chiếc laptop màu xanh đen, nhân viên trong cửa hàng giới thiệu đây là mẫu sản phẩm vừa mới chào thị trường trong tháng này, từ cấu hình, dung lượng và bảo mật đều rất tốt.Mà cô lại không muốn nghe nhiều giới thiệu dài dòng như vậy, nhanh chóng bảo nhân viên thanh toán vì dù sao chiếc máy này vào tay cô thì cũng phải đích thân đổi chương trình phần mềm.Lúc lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán, Nhan Cổ lại nhận được hai tin nhắn, của Nhan Việt Bân, đại khái ông ta nói xin lỗi vì không thể tiễn cô đến trường mới, rồi còn dặn dò cô phải biết cẩn thận, chú ý lo lắng cho bản thân nhiều hơn.Còn tin nhắn còn lại, cô là được lộc tiên tiếp đập vào người sau, là Nhan Việt Bân gửi tiền cho cô, số tiền cũng không nhỏ, sau đó cô lại thầm nghĩ, "Nhan Cổ à, cô thật không có phúc, mười mấy năm nay sống khổ sở không được ai quan tâm như ý nguyện của cô, bây giờ đến khi có chút khởi sắc thì cô lại bị tôi thay thế".••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••Tác giả Tiểuanh451Tất cả các tác phẩm truyện dưới bút danh Tiểuanh451Truyện được đăng chính chủ tại các nền tảng•dtruyen.com•noveltoon.mobi / mangatoon.mobi•www.wattpad.comMong các độc giả ủng hộ các website do chính chủ đăng, đó là niềm động lực của mình.Mình xin cảm ơn mọi người !!!