Chương : 1
Edit: Robin♥
[Tác giả chém gió]
Vẫn rớt mún viết một cái ĐPBB đồng nhân sinh tử văn.
Trước khi tự cung ĐPBB vốn là một kẻ kiêu hùng, thiên thu vạn tài, nhất thống giang hồ. Sau khi tự cung lại trở thành hiền thê lương mẫu [R: aka mẹ hiền vợ đảm >D<], ôn nhu hiền thục, cùng chồng dạy con. Hai tính cách mâu thuẫn như vậy lại cũng xuất hiện trên một con người, thật sự chỉ là bởi ảnh hưởng của ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ thôi sao?
Khụ khụ, túm lại, ta đây vốn là một kẻ viết sinh tử văn chuyên nghiệp nha, muốn nghiện ĐP GG võ công thiên hạ đệ nhất tiểu cường thụ từ lâu lúm lun ồi, hum nay cuối cùng phải YY một trận!
Ngẫm lại, đương thời cả bọn Lệnh Hồ Xung, Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh cùng lên Hắc Mộc Nhai đi giết ĐPBB, phát hiện ĐPBB đang mang bầu [*] thì…. không biết biến thành cái dạng gì, há há.
[*]: nguyên văn 著包包 ta nghĩ nghĩa là mang bầu?
Ta cũng rớt là mún được edit nguyên từ đầu một bộ sinh tử văn từ lâu lém ùi, lại còn là ĐP mỹ nhơn của ta nữa, hợ hợ >D<
01.
Rox tỉnh lại, cảm thấy cả người mình đều đau, nhất là chỗ sau lưng, cảm giác cứ như là đã bị bổ nứt ra vậy. Đã lâu không cảm thấy đau đớn đến thế này, đối với cả thân thể và tinh thần của nhân loại cao cấp như hắn mà nói đã quá xa lạ, cho nên hắn nhất thời cũng không biết cần phải có cái phản ứng gì, chỉ là nhăn mặt nhíu mày.
Hệ thống tinh thần hoàn toàn dừng lại tại thời điểm thí nghiệm bị phá hủy khiến đầu váng mắt hoa, nhưng đã bắt đầu chậm rãi khôi phục lại, đang cùng với ký ức của cơ thể này thong thả dung hợp lại.
Rox trầm tĩnh một chút, chuyển động đầu, phát hiện mình đang nằm sấp trên giường, hô hấp có chút khó khăn. Bất quá thực ra mà nói, hắn đã thật lâu không có hô hấp qua, nếu không phải bản thân chịu trọng thương phải ghé tạm vào đây phỏng chừng thân thể này còn hô hấp không nổi.
Căn phòng rất xa lạ, cũng rất mới lạ, có vẻ giống với mấy tấm tranh ảnh lịch sử hắn từng xem qua. Bởi vì chịu sự hạn chế của nhục thể, hắn tạm thời chỉ có thể chuyển động được mỗi cái đầu để đánh giá căn phòng cùng hoàn cảnh của mình.
Căn cứ theo phán đoán của hắn, nếu không có thể tinh thần của mình kịp kết hợp cùng khối nhục thể này, không chừng hiện tại khối nhục thể này đã sớm biến thành một khối thi thể rồi.
HIện tại hắn năng lực không đủ, cho nên chỉ có thể khôi phục một bộ phận thể lực. Cũng may ký ức dung hợp hết sức thuận lợi, sở dĩ khi hắn quyết định nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi thì, hắn đã cùng với khối nhục thể này kết hợp thành một, sau này hắn sẽ chính thức trở thành nam nhân trẻ tuổi tên Dương Liên Đình này rồi.
Hắn vừa muốn nghỉ ngơi, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, tiếp theo cửa mở, có người đi vào.
“A, Liên Đình ca, ngươi đã tỉnh rồi.”
NGười nọ thấy hắn mở mắt nhìn mình, không khỏi cao hứng cúi đầu gọi to.
Rox, hoặc giả có thể coi như là một sinh mạng mới hồi sinh của Dương Liên Đình, đối người cười cười: “Tiểu Đào…”
Bất quá lên một tiếng này, chính hắn cũng bị dọa giật mình, thanh âm này thật giống như bị cát nghiền vỡ vụn, khô khốc khàn khàn, thực là khó nghe.
Thiếu nữ bị gọi Tiểu Đào kia đại khái mới 15,16 tuổi, mi thanh mục tú, mặc trang phục của nha hoàn. Nàng vội vã chạy tới bên giường, hai tròng mắt ẩm ướt, nức nở nói: “Liên Đình ca, ngươi đã hôn mê vài ngày rồi. May là hôm nay ngươi tỉnh lại, nếu không ta thực sợ, thực sợ…”
Dương Liên Đình nỗ lực cười cười, không có nói chuyện.
Tiểu Đào phản ứng lại, vội lau lau nước mắt, nói: “Liên Đình ca, ta nấu thuốc cho ngươi, đây chính là dược phương [đơn thuốc] của Bình Nhất Chỉ thần y tự mình kê cho ngươi, ngươi uống vào rồi vết thương sẽ mau lành thôi.”
Dương Liên Đình có chút quái dị: “Bình thần y?”
Trong ký ức hắn biết Bình Nhất Chỉ vốn là thần y trong giáo, y thuật cao minh, khiến cả giang hồ phải bội phục. Nhưng ông thường luôn luôn chỉ xem bệnh cho các Đường chủ và Trưởng lão, còn nhân vật tiểu tốt tuổi trẻ như hắn, thực sự không đến lượt Bình Nhất Chỉ ra tay. Bất quá sau khi Đông Phương Giáo chủ kế vị, từng hạ lệnh tất cả giáo đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chỉ cần là vì bản giáo chịu thương, đều có tư cách tiếp nhận trị liệu tốt nhất. Chắc bởi vì thương thế hắn quá nặng, cuối cùng đành để Bình thần y tự mình ra tay rồi.
Tiểu Đào đảo hai tròng mắt hồng hồng, thấp giọng nói: “Dương tổng quản vì giáo hy sinh, Đông Phương Giáo chủ cố ý hạ lệnh, nhất định phải chữa thật tốt thương thế của Liên Đình ca.”
Cha Dương Liên Đình là Dương Kính Trung, vốn là Đại tổng quản của Nhật Nguyệt Thần Giáo, đối với Đông Phương Giáo chủ hết mực trung thành và tận tâm. Năm ấy Đông Phương Giáo chủ leo được lên ngôi vị giáo chủ, cũng có một phần công lao của ông.
Dương Liên Đình võ công thấp kém, tại Hắc Mộc Nhai làm một thân thị vệ, ngày thường giúp phụ thân một tay, theo học xử lý các loại sự vụ trong giáo. Lần này hắn chịu thương, là vì trước đó vài ngày theo giáo chủ đi trừng trị nghịch đảng phản loạn ẩn nấp trong giáo, đánh đến Hắc Mộc Nhai thì bị địch đánh thương. Mà phụ thân hắn Dương Kính Trung tấm thân đã tuẫn táng vì thần giáo. [aka hy sinh thân mình]
Dương Liên Đình vừa mới sống lại, đối với cảm tình của nhân loại không quá quen thuộc, tuy tình cảm đối với Dương Kính Trung vẫn còn lưu lại, nhưng nhất thời còn chưa biết nên làm ra cái phản ứng như thế nào.
Tiểu Đào thấy hắn không nói lời nào, cho rằng trong lòng hắn vẫn còn đang đau đớn vì cái chết của phụ thân, vội vàng nói sang chuyện khác: “Liên Đình ca, mau mau uống thuốc đi. Chờ sau khi thương thế của ngươi thật tốt, giáo chủ nhất định sẽ trọng dụng ngươi.”
Dương Liên Đình lúc này đã có thể tự mình hoạt động, nhưng vì không thể để Tiểu Đào sinh nghi, nên cứ để mặc nàng đút thuốc cho mình, tiện thể sau đó giả vờ hư nhược [yếu bệnh] mà ngủ một giấc.
Sau khi thể tinh thần và nhục thể hắn kết hợp xong, năng lực khôi phục của nhục thể tăng cao trên diện rộng, nhưng hắn sợ người khác nhìn ra dị dạng, không dám ngay lập tức lành bệnh, liền khống chế tốc độ khôi phục cảu miệng vết thương.
Cứ như thế nằm hơn nửa tháng trên giường, Bình Nhất Chỉ có từng ghé thăm hắn hai lần, kinh ngạc trước năng lực phục hồi nhanh chóng của hắn. Bất quá nghĩ đến Dương Liên Đình tuổi trẻ cơ thể tráng kiện khỏe mạnh, tốc độ khỏi nhanh chút cũng không quá đáng ngạc nhiên.
Người bình thường bị thương thế này ít ra cũng phải chờ hai ba tháng không xuống được giường, nhưng Dương Liên Đình hơn hai mươi ngày sau đã có thể xuống giường vận động. Miệng vết thương phía sau gần như đã không còn nhìn thấy rõ.
Một ngày nọ hắn đnag ở sân trong tản bộ, nói là tản bộ, kỳ thật hắn đang chậm rãi tập khả năng kiểm soát, khống chế cơ thể. Dù sao hắn là sinh mệnh cao cấp tinh thần thể nhân loại, khối nhục thể nắm trong tay sớm đã trở nên hết sức xa lạ.
Đột nhiên có người từ Liệt Hỏa Đường truyền lệnh đến, nói Giáo chủ nghe nói thương thế của hắn tốt, hôm nay muốn gặp hắn.
Dương Liên Đình dập đầu nhận lệnh, nói: “Đã biết.”
Hắn quay về phòng đổi một thân quần áo mới, cùng người nọ đi về hướng đại điện.
Hắc Mộc Nhai vô cùng rộng lớn, trừ ra chính điện ở bên ngoài của Nhật Nguyệt Thần Giáo, phía sau còn có nơi sinh hoạt thường ngày của giáo chủ, hai viện lạc của Trưởng lão Đường chủ, cùng vô số chỗ ở của thị vệ đầy tớ trong giáo.
Dương Liên Đình trước đây rất ít khi đến chính điện, thứ nhất là vì tư cách của hắn, thứ hai vì cha hắn nguyện vọng lớn nhất đối với hắn chính là tương lai có một ngày võ nghệ của hắn đạt đến cấp cao nhất, được giáo chủ trọng dụng, nên mỗi ngày đều bắt hắn luyện võ.
Nhưng trong giáo Trưởng lão và Đường chủ võ công cao cường mặc dù không ít, nhưng Dương Liên Đình vẫn chưa từng bái được một danh sư nào. Bản thân Dương Kính Trung võ nghệ thấp kém, khi Đông Phương Bất Bại kế nhiệm Nhậm giáo chủ đời trước, ông cũng chưa từng xuất đầu, chỉ vì có mối quan hệ tốt với Đông Phương Bất Bại, lúc Đông Phương Bất Bại còn làm Phó Hương Chủ Phong Lôi đường thì đem cho ông một bộ kiếm phổ. Dương Kính Trung liền đưa ngay bộ kiếm phổ này cho nhi tử, mỗi ngày đốc thúc hắn luyện tập.
Dương Liên Đình người này có công phu võ công trời phú hay không chưa nói, lại thiếu khuyết danh sư chỉ điểm, luyện được ù ù cạc cạc. Nhưng hắn cũng chăm chỉ cố gắng, lại thêm một cỗ ngạo khí, kiên nhẫn tích cóp năm này qua năm khác, cũng luyện thành một thân bản lĩnh hạng hai. Ở trong giang hồ, cũng miễn cưỡng coi như là tốt. Chỉ là trên Hắc Mộc Nhai cao thủ quá nhiều, người ta cũng luyện được võ công còn cao thâm hơn, hắn làm sao dám đem ra so sánh? Bởi vậy càng lộ ra mình thân thủ bình thường, miễn bàn cấp thấp chính là cấp thấp a.
Dương Liên Đình đi theo thị vệ nọ dẫn đường tiến vào đại điện, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đối người ngồi chính giữa đại điện cúi đầu vái lạy.
“Thuộc hạ Dương Liên Đình, tham kiến Giáo chủ.”
“Phốc xích…” [R: tiếng bật cười]
“Ha hả…”
Không biết là ai buột miệng bật cười, trên đại điện truyền đến tiếng cười nhẹ.
Dương Liên Đình chính là mạc danh kỳ diệu, bỗng nhiên nghe một thanh âm lạnh nhạt vang lên ngay bên cạnh mình.
“Đứng dậy đi.”
Dương Liên Đình ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện giáo chủ cũng chưa lên ngồi trên đại điện, mà là đang đứng bên cạnh hắn.
Đông Phương Bất Bại cách xa hắn khoảng ba bước, mặc một thân trường sam màu trăng non thêu sóng nước màu vàng, đầu chưa mang quan [mũ], chỉ có một cây bích trâm thanh ngọc trên tóc đen. Thắt lưng cột một đai lưng màu đen, cùng màu với trâm ngọc trên tóc, càng phát ra một thứ ánh sáng thần diệu phong thần đẹp vô cùng, thong thả trang nhã.
Y chỉ là lạnh nhạt mà đứng, nhìn qua tuấn mĩ hòa nhã, nhưng ánh mắt lại lãnh liệt, một đôi con ngươi đen phảng phất như hồ sâu âm u thăm thẳm, nhìn Dương Liên ĐÌnh thì, lúc đó giống như bắn thẳng vào tận sâu trong tim can phủ tạng hắn.
[Tác giả chém gió]
Vẫn rớt mún viết một cái ĐPBB đồng nhân sinh tử văn.
Trước khi tự cung ĐPBB vốn là một kẻ kiêu hùng, thiên thu vạn tài, nhất thống giang hồ. Sau khi tự cung lại trở thành hiền thê lương mẫu [R: aka mẹ hiền vợ đảm >D<], ôn nhu hiền thục, cùng chồng dạy con. Hai tính cách mâu thuẫn như vậy lại cũng xuất hiện trên một con người, thật sự chỉ là bởi ảnh hưởng của ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ thôi sao?
Khụ khụ, túm lại, ta đây vốn là một kẻ viết sinh tử văn chuyên nghiệp nha, muốn nghiện ĐP GG võ công thiên hạ đệ nhất tiểu cường thụ từ lâu lúm lun ồi, hum nay cuối cùng phải YY một trận!
Ngẫm lại, đương thời cả bọn Lệnh Hồ Xung, Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh cùng lên Hắc Mộc Nhai đi giết ĐPBB, phát hiện ĐPBB đang mang bầu [*] thì…. không biết biến thành cái dạng gì, há há.
[*]: nguyên văn 著包包 ta nghĩ nghĩa là mang bầu?
Ta cũng rớt là mún được edit nguyên từ đầu một bộ sinh tử văn từ lâu lém ùi, lại còn là ĐP mỹ nhơn của ta nữa, hợ hợ >D<
01.
Rox tỉnh lại, cảm thấy cả người mình đều đau, nhất là chỗ sau lưng, cảm giác cứ như là đã bị bổ nứt ra vậy. Đã lâu không cảm thấy đau đớn đến thế này, đối với cả thân thể và tinh thần của nhân loại cao cấp như hắn mà nói đã quá xa lạ, cho nên hắn nhất thời cũng không biết cần phải có cái phản ứng gì, chỉ là nhăn mặt nhíu mày.
Hệ thống tinh thần hoàn toàn dừng lại tại thời điểm thí nghiệm bị phá hủy khiến đầu váng mắt hoa, nhưng đã bắt đầu chậm rãi khôi phục lại, đang cùng với ký ức của cơ thể này thong thả dung hợp lại.
Rox trầm tĩnh một chút, chuyển động đầu, phát hiện mình đang nằm sấp trên giường, hô hấp có chút khó khăn. Bất quá thực ra mà nói, hắn đã thật lâu không có hô hấp qua, nếu không phải bản thân chịu trọng thương phải ghé tạm vào đây phỏng chừng thân thể này còn hô hấp không nổi.
Căn phòng rất xa lạ, cũng rất mới lạ, có vẻ giống với mấy tấm tranh ảnh lịch sử hắn từng xem qua. Bởi vì chịu sự hạn chế của nhục thể, hắn tạm thời chỉ có thể chuyển động được mỗi cái đầu để đánh giá căn phòng cùng hoàn cảnh của mình.
Căn cứ theo phán đoán của hắn, nếu không có thể tinh thần của mình kịp kết hợp cùng khối nhục thể này, không chừng hiện tại khối nhục thể này đã sớm biến thành một khối thi thể rồi.
HIện tại hắn năng lực không đủ, cho nên chỉ có thể khôi phục một bộ phận thể lực. Cũng may ký ức dung hợp hết sức thuận lợi, sở dĩ khi hắn quyết định nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi thì, hắn đã cùng với khối nhục thể này kết hợp thành một, sau này hắn sẽ chính thức trở thành nam nhân trẻ tuổi tên Dương Liên Đình này rồi.
Hắn vừa muốn nghỉ ngơi, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, tiếp theo cửa mở, có người đi vào.
“A, Liên Đình ca, ngươi đã tỉnh rồi.”
NGười nọ thấy hắn mở mắt nhìn mình, không khỏi cao hứng cúi đầu gọi to.
Rox, hoặc giả có thể coi như là một sinh mạng mới hồi sinh của Dương Liên Đình, đối người cười cười: “Tiểu Đào…”
Bất quá lên một tiếng này, chính hắn cũng bị dọa giật mình, thanh âm này thật giống như bị cát nghiền vỡ vụn, khô khốc khàn khàn, thực là khó nghe.
Thiếu nữ bị gọi Tiểu Đào kia đại khái mới 15,16 tuổi, mi thanh mục tú, mặc trang phục của nha hoàn. Nàng vội vã chạy tới bên giường, hai tròng mắt ẩm ướt, nức nở nói: “Liên Đình ca, ngươi đã hôn mê vài ngày rồi. May là hôm nay ngươi tỉnh lại, nếu không ta thực sợ, thực sợ…”
Dương Liên Đình nỗ lực cười cười, không có nói chuyện.
Tiểu Đào phản ứng lại, vội lau lau nước mắt, nói: “Liên Đình ca, ta nấu thuốc cho ngươi, đây chính là dược phương [đơn thuốc] của Bình Nhất Chỉ thần y tự mình kê cho ngươi, ngươi uống vào rồi vết thương sẽ mau lành thôi.”
Dương Liên Đình có chút quái dị: “Bình thần y?”
Trong ký ức hắn biết Bình Nhất Chỉ vốn là thần y trong giáo, y thuật cao minh, khiến cả giang hồ phải bội phục. Nhưng ông thường luôn luôn chỉ xem bệnh cho các Đường chủ và Trưởng lão, còn nhân vật tiểu tốt tuổi trẻ như hắn, thực sự không đến lượt Bình Nhất Chỉ ra tay. Bất quá sau khi Đông Phương Giáo chủ kế vị, từng hạ lệnh tất cả giáo đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chỉ cần là vì bản giáo chịu thương, đều có tư cách tiếp nhận trị liệu tốt nhất. Chắc bởi vì thương thế hắn quá nặng, cuối cùng đành để Bình thần y tự mình ra tay rồi.
Tiểu Đào đảo hai tròng mắt hồng hồng, thấp giọng nói: “Dương tổng quản vì giáo hy sinh, Đông Phương Giáo chủ cố ý hạ lệnh, nhất định phải chữa thật tốt thương thế của Liên Đình ca.”
Cha Dương Liên Đình là Dương Kính Trung, vốn là Đại tổng quản của Nhật Nguyệt Thần Giáo, đối với Đông Phương Giáo chủ hết mực trung thành và tận tâm. Năm ấy Đông Phương Giáo chủ leo được lên ngôi vị giáo chủ, cũng có một phần công lao của ông.
Dương Liên Đình võ công thấp kém, tại Hắc Mộc Nhai làm một thân thị vệ, ngày thường giúp phụ thân một tay, theo học xử lý các loại sự vụ trong giáo. Lần này hắn chịu thương, là vì trước đó vài ngày theo giáo chủ đi trừng trị nghịch đảng phản loạn ẩn nấp trong giáo, đánh đến Hắc Mộc Nhai thì bị địch đánh thương. Mà phụ thân hắn Dương Kính Trung tấm thân đã tuẫn táng vì thần giáo. [aka hy sinh thân mình]
Dương Liên Đình vừa mới sống lại, đối với cảm tình của nhân loại không quá quen thuộc, tuy tình cảm đối với Dương Kính Trung vẫn còn lưu lại, nhưng nhất thời còn chưa biết nên làm ra cái phản ứng như thế nào.
Tiểu Đào thấy hắn không nói lời nào, cho rằng trong lòng hắn vẫn còn đang đau đớn vì cái chết của phụ thân, vội vàng nói sang chuyện khác: “Liên Đình ca, mau mau uống thuốc đi. Chờ sau khi thương thế của ngươi thật tốt, giáo chủ nhất định sẽ trọng dụng ngươi.”
Dương Liên Đình lúc này đã có thể tự mình hoạt động, nhưng vì không thể để Tiểu Đào sinh nghi, nên cứ để mặc nàng đút thuốc cho mình, tiện thể sau đó giả vờ hư nhược [yếu bệnh] mà ngủ một giấc.
Sau khi thể tinh thần và nhục thể hắn kết hợp xong, năng lực khôi phục của nhục thể tăng cao trên diện rộng, nhưng hắn sợ người khác nhìn ra dị dạng, không dám ngay lập tức lành bệnh, liền khống chế tốc độ khôi phục cảu miệng vết thương.
Cứ như thế nằm hơn nửa tháng trên giường, Bình Nhất Chỉ có từng ghé thăm hắn hai lần, kinh ngạc trước năng lực phục hồi nhanh chóng của hắn. Bất quá nghĩ đến Dương Liên Đình tuổi trẻ cơ thể tráng kiện khỏe mạnh, tốc độ khỏi nhanh chút cũng không quá đáng ngạc nhiên.
Người bình thường bị thương thế này ít ra cũng phải chờ hai ba tháng không xuống được giường, nhưng Dương Liên Đình hơn hai mươi ngày sau đã có thể xuống giường vận động. Miệng vết thương phía sau gần như đã không còn nhìn thấy rõ.
Một ngày nọ hắn đnag ở sân trong tản bộ, nói là tản bộ, kỳ thật hắn đang chậm rãi tập khả năng kiểm soát, khống chế cơ thể. Dù sao hắn là sinh mệnh cao cấp tinh thần thể nhân loại, khối nhục thể nắm trong tay sớm đã trở nên hết sức xa lạ.
Đột nhiên có người từ Liệt Hỏa Đường truyền lệnh đến, nói Giáo chủ nghe nói thương thế của hắn tốt, hôm nay muốn gặp hắn.
Dương Liên Đình dập đầu nhận lệnh, nói: “Đã biết.”
Hắn quay về phòng đổi một thân quần áo mới, cùng người nọ đi về hướng đại điện.
Hắc Mộc Nhai vô cùng rộng lớn, trừ ra chính điện ở bên ngoài của Nhật Nguyệt Thần Giáo, phía sau còn có nơi sinh hoạt thường ngày của giáo chủ, hai viện lạc của Trưởng lão Đường chủ, cùng vô số chỗ ở của thị vệ đầy tớ trong giáo.
Dương Liên Đình trước đây rất ít khi đến chính điện, thứ nhất là vì tư cách của hắn, thứ hai vì cha hắn nguyện vọng lớn nhất đối với hắn chính là tương lai có một ngày võ nghệ của hắn đạt đến cấp cao nhất, được giáo chủ trọng dụng, nên mỗi ngày đều bắt hắn luyện võ.
Nhưng trong giáo Trưởng lão và Đường chủ võ công cao cường mặc dù không ít, nhưng Dương Liên Đình vẫn chưa từng bái được một danh sư nào. Bản thân Dương Kính Trung võ nghệ thấp kém, khi Đông Phương Bất Bại kế nhiệm Nhậm giáo chủ đời trước, ông cũng chưa từng xuất đầu, chỉ vì có mối quan hệ tốt với Đông Phương Bất Bại, lúc Đông Phương Bất Bại còn làm Phó Hương Chủ Phong Lôi đường thì đem cho ông một bộ kiếm phổ. Dương Kính Trung liền đưa ngay bộ kiếm phổ này cho nhi tử, mỗi ngày đốc thúc hắn luyện tập.
Dương Liên Đình người này có công phu võ công trời phú hay không chưa nói, lại thiếu khuyết danh sư chỉ điểm, luyện được ù ù cạc cạc. Nhưng hắn cũng chăm chỉ cố gắng, lại thêm một cỗ ngạo khí, kiên nhẫn tích cóp năm này qua năm khác, cũng luyện thành một thân bản lĩnh hạng hai. Ở trong giang hồ, cũng miễn cưỡng coi như là tốt. Chỉ là trên Hắc Mộc Nhai cao thủ quá nhiều, người ta cũng luyện được võ công còn cao thâm hơn, hắn làm sao dám đem ra so sánh? Bởi vậy càng lộ ra mình thân thủ bình thường, miễn bàn cấp thấp chính là cấp thấp a.
Dương Liên Đình đi theo thị vệ nọ dẫn đường tiến vào đại điện, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đối người ngồi chính giữa đại điện cúi đầu vái lạy.
“Thuộc hạ Dương Liên Đình, tham kiến Giáo chủ.”
“Phốc xích…” [R: tiếng bật cười]
“Ha hả…”
Không biết là ai buột miệng bật cười, trên đại điện truyền đến tiếng cười nhẹ.
Dương Liên Đình chính là mạc danh kỳ diệu, bỗng nhiên nghe một thanh âm lạnh nhạt vang lên ngay bên cạnh mình.
“Đứng dậy đi.”
Dương Liên Đình ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện giáo chủ cũng chưa lên ngồi trên đại điện, mà là đang đứng bên cạnh hắn.
Đông Phương Bất Bại cách xa hắn khoảng ba bước, mặc một thân trường sam màu trăng non thêu sóng nước màu vàng, đầu chưa mang quan [mũ], chỉ có một cây bích trâm thanh ngọc trên tóc đen. Thắt lưng cột một đai lưng màu đen, cùng màu với trâm ngọc trên tóc, càng phát ra một thứ ánh sáng thần diệu phong thần đẹp vô cùng, thong thả trang nhã.
Y chỉ là lạnh nhạt mà đứng, nhìn qua tuấn mĩ hòa nhã, nhưng ánh mắt lại lãnh liệt, một đôi con ngươi đen phảng phất như hồ sâu âm u thăm thẳm, nhìn Dương Liên ĐÌnh thì, lúc đó giống như bắn thẳng vào tận sâu trong tim can phủ tạng hắn.