Chương : 7
Hiệu ứng mà bài báo về vụ án ‘Búp bê máu’ mang lại lớn hơn Dạ Sắc tưởng tượng rất nhiều.
Chẳng hạn như người mẹ nghìn năm không gặp của cô – Khương Bắc Vi cũng đích thân đến thăm cô.
Dạ Sắc vừa mở cửa, liền nghe thấy giọng nói châm chọc: “Hiếm lắm mới thấy cảnh sát Dạ không cần phải tăng ca bắt tội phạm.”
Dạ Sắc đang bước đến phòng bếp, bắp chân hơi run lên, giọng nói ngọt đến đáng sợ: “Mẹ, mấy hôm không gặp, mẹ lại đẹp lên rồi.”
Cô bước mấy bước rồi bổ nhào vào người Khương Bắc Vi, vòng tay lên cổ bà.
Nhanh, chuẩn, chắc chắn.
Khương Bắc Vi nhanh tay đẩy cô ra: “Chột dạ cái gì, mẹ cũng không bắt con phải quỳ ván giặt đồ, cũng không để con bán mình nuôi mẹ, có cần chột dạ rồi nịnh nọt kiểu này không?”
Dạ Sắc chặc lưỡi : “Không cần, đúng là không cần thật.”
Biểu cảm này của Dạ Sắc chọc cười Khương Bắc Vi: “Thôi nói thẳng đi. Vụ án đưa tin hôm nay, con cũng tham gia đúng không?”
Dạ Sắc lập tức gật đầu.
Khương Bắc Vi thở dài, sốt ruột nói: “Cháu gái của chú Tiêu con, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, người nhà họ đọc được bản tin thấy cực kì lo lắng, tìm đến chú Tiêu rồi bảo mẹ qua đây nghe ngóng tin tức.”
Khương Bắc Vi dừng lại, nhìn chằm chằm vào Dạ Sắc, một cách tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Không hiểu sao Dạ Sắc lại cảm thấy lạnh hết sống lưng.
“Con không thấy những lúc thế này thì con phải nói gì đó à? Chẳng hạn như bày tỏ quyết tâm ấy?” Khương Bắc Vi thở dài lên tiếng, “Con xem, đần như thế, nhìn mặt để nói chuyện cũng không làm nổi, thì phá án kiểu gì? Mẹ cũng không nhét con lại vào bụng để đẻ lại lần nữa, đúng là đáng thương mà!”
Dạ Sắc sặc không khí: “Con vẫn luôn nghi ngờ mình không phải con ruột của mẹ, hôm nay thì xác định chắc chắn rồi, con không phải là con ruột mẹ thật.”
Khương Bắc Vi lườm cô một cái: “Cảnh sát luôn bị nước bọt của người dân che mờ mắt, là người nhà của một cảnh sát…. có giác ngộ cao hơn người dân thường, mẹ thấy, đám cảnh sát các con thật sự rất vô tích sự.”
“Nhưng mẹ vẫn thấy may mắn, dù sao con cũng là một cảnh sát ngu dốt thì vẫn tốt hơn là một tội phạm tinh ranh.”
**********************
Điều mà Dạ Sắc thấy vui nhất là đến tận lúc rời đi, Khương Bắc Vi cũng không dặn dò cô phải cẩn thận, đây coi như là một sự tiến bộ rất lớn.
Dãy số mà Lữ Tống Tống gửi đến, Dạ Sắc nhờ Hứa Nam Khang đưa cho các đồng nghiệp khác.
Bản báo cáo phân tích giọng nói trong bản ghi âm còn chưa có, không thể dựa vào giọng nói và giới tính để suy ra tuổi tác đại khái của người đầu dây bên kia, cũng không biết hai cuộc gọi bí ẩn ấy có quan hệ gì với Tần Diêu Quang không.
Dạ Sắc chuỗi chữ số ấy.
Là một loại mật mã?
Hay chỉ là những con số bình thường?
Hay nó biểu tượng cho một kí hiệu khác nào đó?
Cô đang vắt óc suy nghĩ, điện thoại rung lên, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.
Cô nghe điện thoại, phía bên kia lại là giọng nói trầm thấp gợi cảm của Bùi Bạch Mặc: “Lại đang chú ý đến mấy chuyện linh tinh?”
Dạ Sắc nhớ lại ngày mình vội vàng đến biệt thự ở ngoại ô của anh, phỏng đoán mấy câu liên quan đến việc có khả năng nạn nhân vẫn còn sống của mình: “Không, Tiêu sư thúc, em ngủ rồi.”
Dứt lời mới phát hiện ra nói chuyện này với anh có vẻ quá thân mật rồi, không ổn.
Cô cũng không biết liệu Linser có nói gì với Bùi Bạch Mặc không, không hiểu sao, chỉ nghe giọng anh qua điện thoại thôi, cô cũng cảm thấy khẩn trương.
Anh không né tránh cô, Dạ Sắc thở nhẹ một hơi.
Hai bên đầu dây cực kỳ yên tĩnh, phảng phất hơi thở của hai người xen lẫn.
Thoáng chốc Dạ Sắc lại nghe thấy tiếng cười của Bùi Bạch Mặc, mang theo vẻ trong suốt thường thấy.
“Trước giờ tôi không biết là em lại có thói quen bật đèn khi ngủ đâu.”
Dạ Sắc sững người, đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa.
Quả nhiên, Bùi Bạch Mặc đang đứng dưới một cột đèn đường cách nhà cô không xa.
Cách một khoảng cách không gần, cũng không xa, anh vẫy tay với cô.
Giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai Dạ Sắc: “Trước giờ quên nói, đã lâu không gặp.”
Trong màn đêm yên tĩnh như thế, người ấy lại dịu dàng đến vậy.
Ánh trăng thật sáng.
Niềm rung động chôn sâu trong lòng Dạ Sắc lại bị đánh thức.
Nhưng sự cảm động của cô chưa kéo dài bao lâu, anh đã tự tay dội một thau nước lạnh lên người cô: “Sắc Sắc, khi em bỏ học kì kia về nước, vẫn còn nợ tôi bài luận văn cuối năm, tính khi nào thì trả thế?”
*********************************
Khi Dạ Sắc kể chuyện này lại cho Lữ Tống Tống nghe, cô ấy liền cười đến nghiêng ngả.
Lữ Tống Tống còn hỏi đi hỏi lại cô mấy lần: “Cậu chắc chắn lúc ấy cậu không mơ ngủ chứ?”
Dạ Sắc vươn người qua chiếc bàn gỗ tròn, nhéo tai Lữ Tống Tống: “Đúng thế, trong mơ mình thấy có người nửa đêm đứng dưới nhà mình giục mình nộp luận văn, cậu nói xem, là mình có bệnh hay người đến giục nộp luận văn kia có bệnh.”
“Cậu thích người có bệnh?” Lữ Tống Tống thuận mồm hỏi.
Dạ Sắc hơi đập bàn: “Đá xoáy mình ít thôi. Cậu nói xem, rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì chứ?”
Lữ Tống Tống chầm chậm khuấy chiếc thìa trong tay: “Người học phân tích tâm lý chuyên nghiệp như cậu có chắc chắn là muốn nghe kẻ ngoại đạo này nói không?”
Dạ Sắc buồn bực: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
Lữ Tống Tống dừng động tác trên tay lại, ôm tay, nghiêm túc nhìn Dạ Sắc: “Cậu về nước gần bốn năm rồi. Nói thẳng ra, nếu như không phải trùng hợp anh ấy đến làm việc ở tỉnh này, cậu sẽ vượt qua ngàn dặm xa xôi để trở lại đó tìm anh ta sao?”
Dạ Sắc không do dự lắc đầu, Lữ Tống Tống chưa kịp đả kích cô, đã nghe thấy cô lên tiếng : “Nếu như có ngày mình có thể trở thành một người thật giỏi, có thể đứng cạnh giúp đỡ anh ấy, mình mới đi. Mình không còn là cô gái hai mươi mốt tuổi của năm đó nữa, vì thích anh, mà muốn anh phải thích mình.”
Lữ Tống Tống đang tính nhấp ngụm cà phê, lại đặt chén xuống: “Mặc dù nghe có chút xíu cảm động, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến trình độ cảm nhận của mình. Sắc Sắc, mình không ngờ cậu lại thích anh ấy đến vậy.”
Dạ Sắc khẽ mím môi, giọng nói nghiêm túc trở lại: “Có lẽ mình cũng không thích anh ta đến vậy. Nếu như anh ấy không xuất hiện trước mặt mình lần nữa, mình vẫn có thể sống vui vẻ bình thường, lâu lâu thì nhớ lại một chút. Vì loại tình yêu không màng đến sống chết, rời khỏi ai đó thì không sống nổi… Không có khả năng xảy ra trên người mình.”
Lữ Tống Tống cười, nâng tách cà phê của mình lên, chạm vào tách của Dạ Sắc: “Đồng quan điểm.”
Dạ Sắc lại không nghĩ thế: “Cậu bỏ được Tiêu Tử Quy?”
“Giống như cậu bỏ được Bùi Bạch Mặc thôi.” Lữ Tống Tống sặc cà phê.
“Nói thật đi xem nào, rốt cuộc cậu thích anh trai mình ở điểm nào nhất?” Khó có dịp được nói đến chủ đề này, Dạ Sắc tất nhiên sẽ không buông tha.
Lữ Tống Tống nhíu mày, cân nhắc ba giây rồi mới lên tiếng: “Không biết. Có lẽ là khi còn học Trung Học, có bạn học nào đó tung tin đồn ác ý về mình, anh ấy đứng ra giải thích cho mình, tin tưởng mình.”
“Cũng có thể là vì vừa sinh ra đã thấy anh ấy, đây chắc là kiểu là vừa gặp đã yêu đi.”
Thấy cô không muốn trả lời về vấn đề này, Dạ Sắc liền đổi chủ đề: “Còn Phó Văn Thâm, cậu giải quyết được chưa?”
Lữ Tống Tống muốn đánh Dạ Sắc: “Anh ta là một tên đầu gấu, chị đây mà giải quyết được thì đã lên làm chị hai rồi.”
Nói chuyện nhảm nhí nửa ngày, cuối cùng chủ đề lại quay lại dãy số hôm qua Lữ Tống Tống nhắn cho Dạ Sắc.
“Mình mong là dãy số này có liên quan đến Tần Diêu Quang, hiện giờ các manh mối liên quan đến con bé đều bị đứt đoạn, rất khó đề tìm ra người. Bản tin hôm qua của các cậu cũng đã tạo nên áp lực rất lớn đến cảnh sát.”
Lữ Tống Tống nhíu mày: “Nếu như người gọi đến đúng là Tần Diêu Quang, thì con bé cũng quá gan dạ. Xã hội ngày nay, thanh thiếu niên đều như thế à?”
Dạ Sắc chỉnh lại: “Con bé không phải là thanh thiếu niên bình thường, mà là thủ phạm đã hành hạ đến chết rất nhiều thiếu nữ.”
***************
Bản báo cáo Dạ Sắc luôn chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Sau khi phân tích giọng nữ trong cuộc gọi đường dây nóng ở đài truyền hình, có thể xác nhận chắc chắn người gọi chính là Tần Diêu Quang mất tích đã lâu.
Dạ Sắc nhận tin xong, lập tức chạy về sở cảnh sát.
Các đồng nghiệp đều đang tập trung ở phòng họp, cả đội cảnh sát hình sự lẫn những cảnh viên trẻ khác.
Dạ Sắc nhìn lướt qua một vòng, trông thấy Bùi Bạch Mặc đang ngồi yên lặng trong góc phòng.
Lâm Khẩn thì ngồi đằng sau Bùi Bạch Mặc, trong suốt quá trình ấy, cậu vẫn luôn chú ý đến động tác của Bùi Bạch Mặc.
Dạ Sắc ngồi cạnh hai người, cầm quyển tài liệu trong tay, gõ vào đầu Lâm Khẩn, nói nhỏ: “Lão đại bảo cậu đến giám sát à?”
Lâm Khẩn ôm chặt lấy đầu, trừng mắt nhìn Dạ Sắc.
Hành động đêm đó của Bùi Bạch Mặc quá bất thường, Dạ Sắc trước khi nghĩ ra nguyên nhân, không muốn ở gần anh quá, liền kéo ghế, ngồi ngay sau lưng Lâm Khẩn.
Bùi Bạch Mặc nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn Dạ Sắc một cái, rất ngắn, nhưng lại khiến cho Dạ Sắc cười rất lâu.
Hứa Nam Khang đứng trước bảng trắng trong phòng họp, bắt đầu so sánh từng bức ảnh chụp, kể lại các thói quen sinh hoạt của Tần Diêu Quang, đồng thời cũng cho mọi người xem phòng riêng của cô ta.
Thông tin chi tiết, chính là thứ duy nhất mà mọi người khai thác từ chỗ Tần Diêu Quang.
Bùi Bạch Mặc lẳng lặng lắng nghe, không chỉ Lâm Khẩn, mà mấy người khác đang ngồi cũng nhìn chằm chằm vào từng hành động của anh, chờ anh lên tiếng.
Cảm thấy mọi người đang tập trung vào mình… Bùi Bạch Mặc lại nhìn về phía chỗ Dạ Sắc thêm lần nữa.
Cô đang cúi đầu nhìn gì đó. Trong số những người ngồi trong phòng, cô là người duy nhất không để ý anh đang làm gì.
***********************
Sở thích của Tần Diêu Quang thực sự rất nhiều.
Cờ tướng, cờ vây, tennis, ván trượt, bơi lội, trò điền chữ…. Trên giá sách trong phòng ngủ của cô có trưng bày rất nhiều sách liên quan đến các ngành học khác nhau, nhìn qua có vẻ biết rất nhiều.
Bùi Bạch Mặc nhìn thấy quyển sách về giải phẫu học trên giá sách của Tần Diêu Quang, lại nhìn sang ảnh chụp những vết thương kì lạ mà Tần Diêu Quang để lại trên người nạn nhân.
Lần đầu tiên Bùi Bạch Mặc nhìn đến tập ảnh này, ánh mắt liền dán chặt vào, không dứt ra nổi.
Bộ thập, bộ mễ, bộ điền … (1) Tần Diêu Quang hình như rất có cảm tình đến những đồ vật ‘Thiên viên địa phương’. (2)
(1) 十字, 米字, 田字 … các bộ thủ trong tiếng Trung
(2) Thiên Viên Địa Phương – Trời tròn đất vuông : Thuyết cái thiên tạo ra thuyết thiên viên địa phương, mà thiên viên địa phương là một thể hiện của thuyết âm dương. Người xưa gọi trạng thái đất chưa hình thành, còn trong hỗn độn là thái cực. Thái cực sinh lưỡng nghi, phân chia âm dương, hình thành trời đất. Người ta gọi vũ trụ đầy tinh tú là trời, nơi đặt chân để canh tác và sinh sống là đất. Các tinh tú không ngừng di chuyển theo vòng tròn, vô cùng vô tận; trái đất như một vật thể hình vuông không di động, chuyên chở chúng ta. Nên khái niệm thiên viên địa phương nẩy sinh.
Cô ta còn sáng tác cả trên thân thể người bị hại, chỉ thuận tay, vẽ ra các kí hiệu.
Bùi Bạch Mặc lại tiếp tục quan sát phía ảnh giá sách của Tần Diêu Quang được dán trên bảng trắng, lần này ánh mắt anh bị hấp dẫn bởi một quyển sách địa lý.
Góc sách hơi vểnh lên, điều này nói lên chủ nhân thường xuyên đọc nó.
Những gì Hứa Nam Khang nói, Bùi Bạch Mặc không hề nghe thấy, những chữ số lộn xộn trên bảng, bỗng chốc liền được xếp lại ngay ngắn.
2531
3647
0514
1689
0375
8321
9354
4673
“Thi thể !” Bùi Bạch Mặc hơi híp mắt lại, “Cô bé dùng dao để lại các kí tự trên thi thể.”
Anh chỉ nói một câu như vậy, mọi người đều hoang mang.
Bùi Bạch Mặc híp mắt sâu hơn nữa: “Mọi người có đầu, chỉ là để tăng chiều cao thôi sao?”
Một đám cảnh sát nghẹn họng, có chút xấu hổ.
Bùi Bạch Mặc thản nhiên giải quyết vấn đều này: “Sắp xếp các kí tự cô bé để lại trên thi thể ba nạn nhân đầu tiên lại. Đối chiếu với dãy số 4×8 bên trên. Mỗi chữ, mỗi dấu hiệu đều phù hợp với hai đến ba số.”
“Tổ hợp đúng của chúng là:
32
03
47
42
118
54
50
67.”
Mọi người vẫn đang ngồi nghĩ, anh đã đọc ra một dãy số.
Bùi Bạch Mặc nhìn xung quanh một vòng, gật đầu kết luận: “Đầu của mấy người, đúng là chỉ dùng để trang trí và tăng độ cao của cơ thể.”
*********************
Sau khi Bùi Bạch Mặc đẩy cửa ra ngoài, Lam Khẩn lập tức xoay người đối diện với Dạ Sắc: ” Anh ấy…. Anh ấy…. Anh ấy….”
Dạ Sắc ngẩng đầu nhìn Lâm Khẩn một cái: “Cậu cà lăm rồi?”
“Quả thật không còn thuốc chữa rồi, càng ngày càng bá đạo, bành trướng đến tận đỉnh Everest.” Lâm Khẩn bị chuyện đầu chỉ dùng để trang trí làm tổn thương, nhưng lại không thể tìm được một ngôn từ để diễn tả, nên nhanh miệng dùng hết vốn từ ít ỏi của mình để biểu thi lòng bất mãn của bản thân đối với Bùi Bạch Mặc.
Dạ Sắc vỗ vỗ vai cậu ta: “Tôi không ngờ, cậu lại có lúc có thể nghĩ được sâu sắc như thế, nói được những lời hay đến vậy.”
Lâm Khẩn sững sờ nửa giây mới gào lên: “Hai người đều là đồ cạn bã, hại bổn thiếu gia giờ toàn quạ đen trên đầu!!”
**************************
Dãy số Bùi Bạch Mặc đọc lên có đặc thù rất rõ ràng.
Mấy người nghĩ một lúc, rất nhanh đã đưa ra kết luận.
Tám con số, lần lượt tương ứng với kinh độ và vĩ độ, đều là tọa độ địa lý của các địa điểm trong thành phố.
Chỗ kia, là khách sạn Lam Đường ở trung tâm tỉnh N.
Vì sao Tần Diêu Quang lại dùng cách nói gián tiếp này để để lại tin tức?
Các nghi vấn dần dần nối đuôi nhau nổi lên mặt nước.