Chương 11 : Chưởng đánh ác nô
Một chưởng này đánh ra, cả đám chăn ngựa kinh hoàng vô cùng, một chưởng giết chết một con tuấn mã Tây Vực thì không ít tên chăn ngựa võ nghệ cao cường tự thấy mình cũng làm được, nhưng một chưởng khiến cho đầu ngựa trực tiếp lọt sâu vào trong bụng, e rằng hai tay có lực lượng hàng trăm nghìn cân cũng không thể thoải mái như vậy.
“Tiểu tử này nhìn qua có vẻ bệnh hoạn, làm sao lại lợi hại đến thế?”
“Một thân sức lực này có thể nói là thần lực! Không phải hắn đã bị phế sao?”
“Không cần sợ, quản sự Sa đã tu luyên Thiên ma luyện cốt công đến tầng thứ sáu, lực lượng vô cùng lớn, có thể xé xác hổ báo. Chẳng phải sẽ dễ dàng đối phó với tên tiểu tử này hay sao?”
“Lần này hắn thảm rồi, phải biết rằng làm người cần khiêm tốn, khiêm tốn mới có thể bảo vệ mạng sống! Ngoan ngoãn ăn cứt ngựa là được rồi, lại dám đánh chết con Thanh Truy Mã ngay trước mặt quản sự Sa, động chạm đến nghịch lân của quản sự Sa, tên tiểu tử này không chết cũng sẽ tàn.
Sa Thông Thiên đột nhiên sầm sắc mặt, hắn cũng không đoán được Diệp Húc không ngờ chẳng phân trần câu nào liền đánh chết con ngựa thanh truy, rất quyết đoán, mồm nói tay liền hành động, thậm chí khiến hắn không có cơ hội phản ứng.
“Không phải đại tổng quản Diệp Ly nói tên tiểu tử này đã biến thành phế vật hay sao? Thế quái nào hắn vẫn còn một thân võ nghệ? Tuy vậy hắn còn không phải là đối thủ của ta, cho dù hắn không phải phế vật, ta cũng sẽ đánh hắn thành phế vật! Đánh giết hắn, đại tổng quản nhất định sẽ kính ta vài phần, thậm chí sẽ đề bạt ta, cho ta điểm ưu việt.”
Ánh mắt ác độc của Sa Thông Thiên bắn ra bốn phía, đứng dậy hô một tiếng, hai tay bẻ nghe răng rắc, nhe răng cười độc ác: “Tiểu tử dám đánh chết con ngựa thanh truy trước mặt ta, đây là ngươi tự tìm đường chết!”
Nói xong, hít một hơi thật dài, ***g ngực nở ra, chỉ nghe thấy tiếng xương vang lên lách cách từ phía trong ***g ngực hắn tràn ra ngoài, trong chớp mắt các khớp xương toàn thân hắn cùng vang một tiếng, giống như đốt lên một dải pháo, gân cốt cùng kêu!
Chỉ thấy trên người hắn, mạch máu và các đường gân đột nhiên nổi lên phía dưới da, giống như những con giun lớn màu xanh bò đầy quanh thân, vô cùng khủng bố, thậm chí từ một gã rất thấp trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ cao lớn, còn cao hơn Diệp Húc hai cái đầu!
Đây là Thiên ma luyện cốt công, Diệp Gia ngoại môn tuyệt học, cũng là môn ngoại công giống với Hoành luyện thập tam thái bảo, kim chung tráo, thiết bố sam, nhưng còn tinh diệu hơn ba loại công pháp này, sau khi luyện thành, thân thể cứng rắn, đao thương bất nhập.
Hoành luyện thập tam thái bảo, kim chung tráo và thiết bố sam đều có điểm chết, chỉ cần điểm chết bị phá thì công lực sẽ mất hết, còn Thiên ma luyện cốt công không có bất kì điểm chết nào cả!
Sau khi Sa Thông Thiên luyện thành môn ngạnh công này, từng nằm trên cỏ, cho mười mấy tên chăn ngựa cưỡi ngựa giẫm lên người gã, kết quả là không hề thương tổn chút nào, có thể thấy được sự mạnh mẽ của môn ngạnh công này!
“Tiểu tử, chỉ cần ngươi tặng ta cô gái nhỏ trẻ đẹp kia, ta sẽ có thể suy xét để tha cho ngươi một mạng!”
Sa Thông Thiên nhe răng cười độc ác, hắn đã gặp Tô Kiều Kiều một lần, chấn động vô cùng, toàn bộ Liễu Châu cũng không có ai mê hoặc động lòng người như thế, không khỏi nảy sinh tâm tư mờ ám với Tô Kiều Kiều.
Sắc mặt Diệp Húc trầm xuống, một đạo sát khí hiện lên trong mắt hắn.
Vốn dĩ hắn chỉ định giáo huấn Sa Thông Thiên một chút, để hắn không còn dùng mắt chó nhìn người, bây giờ thật sự động sát tâm.
Hắn giết chết ngựa thanh truy, không chừa mặt mũi cho Sa Thông Thiên, là xúc động nghịch lân của Sa Thông Thiên.
Sa Thông Thiên nói những lời vũ nhục Tô Kiều Kiều, đây cũng là xúc động nghịch lân của hắn!
Sát khí vừa xuất hiên liền không thể áp chế.
Sa Thông Thiên có chút thiếu kiên nhẫn, đi nhanh đến chỗ Diệp Húc: “Tiểu tử, ngươi nghĩ sao? Xem ra không giáo huấn ngươi một chút…”
“Nghĩ cái con mẹ nhà ngươi!”
Diệp Húc hét lớn một tiếng, một chân đã đạp trên mặt Sa Thông Thiên, Sa Thông Thiên nhìn có vẻ cường tráng vô cùng nhưng trúng một cước này của hắn liền đập mạnh xuống đất, cái đầu lớn va mạnh vào tảng đá trên mặt đất của chuồng ngựa khiến nó vỡ nát, một nửa đầu còn bị chìm trong đá!
Sa Thông Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay vỗ mạnh lên mặt đất, cố gắng đứng lên, cuối cùng cũng đứng thẳng được, bộ mặt dữ tợn nói: “Tiểu tử, đây là ngươi muốn chết!”
Ba!
Hắn vừa mới đứng lên đã bị một cước đạp vào mặt, Sa Thông Thiên lại ngã ngửa ra trên đất, lần này ngã ác liệt hơn trước, toàn bộ đầu đều bị nhét vào bên trong tảng đá!
Chân phải của Diệp Húc dẫm mạnh trên mặt hắn, day sang hai bên.
Sa Thông Thiên giận tím mặt, hai tay dùng sức, ngón tay cắm phập rất sâu vào bên trong tảng đá, nhấc hai khối đá lên, hai mặt giáp công, bay về phía Diệp Húc.
Hai khối đá rải đường này mỗi khối đều hơn một trăm cân, bị hắn cầm trong tay nhẹ như không, một cơn cuồng phong nổi lên, khiến cho bọn chăn ngựa ở bốn phía đều phải lùi lại, lực đạo kinh người!
Diệp Húc lùi ra sau một bước, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, hai khối đá bản ***ng vào nhau, tất cả đều bị vỡ nát.
Bụi bay mù mịt, Sa Thông Thiên nhảy người lên, liên tục quát lớn, đánh một quyền về phía đầu Diệp Húc.
Hắn liên tục chịu nhục, đã vận Thiên ma luyện cốt công lên đến tầng cao nhất từ lâu, nắm tay to gần bằng nửa đầu của Diệp Húc, quyền phong cương mãnh hung ác đến cực điểm, còn chưa đánh xuống mà dây cột tóc của Diệp Húc đã “ba” một tiếng, bị quyền phong sắc bén như đao cắt đứt, từng sợi tơ bay lên ở phía sau.
Sa Thông Thiên liên tiếp chịu nhục, hoàn toàn động sát tâm, vốn dĩ hắn đáp ứng Diệp Ly chỉ giáo huấn Diệp Húc một chú, mà nay lại một lòng muốn đánh chết Diệp Húc.
Diệp Húc cũng đánh ra một quyền, so sánh với thanh thế của Sa Thông Thiên, nắm tay của hắn có vẻ bé đến mức đáng thương, hơn nữa thanh thế quá nhỏ, ngay cả tiếng gió cũng không có!
Hai nắm tay chạm vào nhau, vô thanh vô tức, Sa Thông Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể khổng lồ hô một tiếng, bay ngược ra sau, đập vào vách tường ầm ầm, lập tức ngã trên mặt đất.
Chỉ thấy trên vách tường lưu lại rất rõ một dấu ấn hình người, bên trong dấu ấn là đầy các vết rách của mạng nhện che kín, mà bên ngoài lại cực kì bằng phẳng, rõ ràng một quyền này của Diệp Húc dường như thanh thế rất nhỏ nhưng lực lượng bên trong lại vượt xa tên Sa Thông Thiên cường tráng này!
Vài tên chăn ngựa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bọn họ vốn dĩ vẫn nghĩ rằng tên Diệp Húc này có vẻ bệnh tật, chắc chắc sẽ bị một chiêu của Sa Thông Thiên thu thập, đánh cho chết khiếp, không ngờ tới tình huống hoàn toàn ngược lại, Sa Thông Thiên mặc dù cao to cường tráng nhưng lại bị đánh không có chút sức lực nào trả đòn!
Đây là điểm khác nhau giữa tâm pháp Diệp Gia nội phủ và ngoại môn, Thiên ma luyện cốt công cũng đựơc xem như thượng thừa tâm pháp ở ngoại môn, nhưng căn bản không thể so sánh được với nội phủ tuyệt định tâm pháp Thương minh luyện thế quyết!
Mặc dù Diệp Húc mới gần tu luyện Thương minh luyện thế quyết đến tầng thứ ba, nhưng mức độ nồng đậm chân khí còn lớn hơn tầng thứ sáu Thiên ma luyện cốt công của Sa Thông Thiên!
Sa Thông Thiên nhảy dựng lên, lại phóng về phía Diệp Húc, không sợ hãi, cười lạnh nói: "Diệp thiếu bảo, ngươi không làm gì được ta, đúng là thực lực của ngươi cao hơn ta, nhưng thiên ma luyện thần công của ta đao thương bất nhập, không có cửa nào đâu! Ta chỉ cần tiêu hao chân khí của ngươi, khi đó người chỉ còn là một con gà nhỏ yếu đuối, ta muốn xử lý ngươi như thế nào liền xử lý!
Diệp Húc lạnh lùng nhìn hắn vọt tới trước mặt mình, cười lạnh nói: “Đúng là Thiên ma luyện cốt công không có bất cứ điểm chết nào, nhưng mà nội phủ cũng không thiếu võ học chống lại môn ngạnh công này, trước sự cao thâm của võ học nội phủ, môn ngạnh công này nơi nơi đều là điểm chết! Sa Thông Thiên, ngươi đừng quên, ta đã từng là con cháu xuất sắc nhất của nội phủ!”
Ánh mắt Sa Thông Thiên lộ ra vẻ khiếp đảm, lập tức cắn răng xông lên phía trước.
Hắn đã hứa hẹn với tổng quản Diệp Ly ở ngoại môn sẽ thu thập Diệp Húc, nếu không làm xong sẽ khó giữ được tiền đồ.
Đột nhiên, hắn thấy trước mắt có một con bướm xanh bay lên, lần lượt lần lượt biến thành hơn một trăm, một nghìn con bướm xanh bay lên, thật là đẹp mắt!
Sa Thông Thiên cảm thấy mình như biến thành một đóa tiên hoa mê người, trêu hoa ghẹo nguyệt, những con bướm xanh này vì mình mà tranh nhau bay tới!
Tuyệt học của Diệp Gia nội phủ, Đại thiên diệp thủ!
Đại thiên diệp thủ của Diệp Húc cũng tiến bộ hơn so với mấy ngày trước động thủ cùng Mã Tam, hai tay tung lên hóa thàn hơn hai trăm con bướm xanh, con này rơi xuống con kia bay lên, bao phủ cả người Sa Thông Thiên, không thể đánh cũng không thể tránh!
Phanh!
Mỗi một chưởng Diệp Húc đánh xuống, Thương minh chân khí liền phá một huyệt của Sa Thông Thiên, giống như một cái dùi sắc bén đâm vào trong cơ thể hắn, trong chớp mắt hơn hai trăm con bướm xanh đều nhào lên người Sa Thông Thiên!
Hơn hai trăm con bay qua, Diệp Húc khoanh tay mà đứng, lạnh lùng nhìn Sa Thông Thiên, không hề nhúc nhích.
Sa Thông Thiên điên cuồng hét lớn một tiếng, vung bàn tay to như cái bồ chụp về phía đầu hắn, Diệp Húc không chút động đậy, đã thấy bàn tay kia còn chưa kịp tới đỉnh đầu của hắn đã bất ngờ thu nhỏ lại.
Không chỉ có vậy, thân hình to lớn vô cùng của Sa Thông Thiên như bị ngâm nước, chỉ nghe tiếng “ba” vang lên không dứt bên tai, tất cả các đại huyệt trên toàn thân hắn đều nứt ra, cả người máu tươi đầm đìa, chân khí nhanh chóng bị xói mòn, từ một người cao lớn uy mãnh không ngờ biến thành một kẻ vừa thấp lại vừa béo!
Sa Thông Thiên sợ tới mức mọi can đảm đều biến mất, đây chắc chắn là dấu hiệu bị tán công!
Lần đầu tiên hắn cảm giác được sự khủng bố của tử vong, run giọng nói: “Thất gia, đừng...”
Ánh mắt Diệp Húc kỳ dị, hạ giọng nói: “Đừng sợ, ngươi đã chết rồi”
Còn chưa nói xong, đã thấy thân hình Sa Thông Thiên nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt liền thu nhỏ lại thành một quả cầu thịt, ngay cả tay chân ngắn ngủn cũng nằm trong quả cầu thịt đó, hoàn toàn không có hơi thở!
Đây là sự khủng bố khi Thiên ma luyện cốt công bị phế, Thiên ma chân khí bị phá, tất cả xương bên trong đều bị ép đến vụn nát ngay lập tức, cơ thể co rút nhanh, khiến cho cả người bị ép thành một quả cầu thịt, lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ nát!