Chương 6
Cậu nhóc mười ba tuổi mặt đỏ tía tai vì câu nói của Tiết Đồng. Quả thật cậu có cảm xúc kỳ lạ với Tuân Nhược Tố, nhưng thứ cảm xúc này rất kỳ quái. Tuy Trương Việt không hiểu tình yêu là gì, nhưng cậu cảm thấy bản thân không giống như đang "thích" Tuân Nhược Tố.
Tất cả các suy đoán đều bị bác bỏ. Thậm chí sau cùng, Tuân Nhược Tố còn nghi ngờ có phải bản thân lúc đi băng qua đường đã vô tình giẫm phải chân Trương Việt hay không. Nên tồn tại sự việc gì đó để hình thành nhân quả, bằng không tất cả chuyện nhỏ nhặt trên đời đều sẽ đổ hết lên đầu một người.
"Thôi bỏ đi." Tuân Nhược nói, giữa người với người có rất nhiều vướng mắc. Ngay cả việc giẫm phải một hòn đá ven đường cũng được xem là một phần của nhân quả. Bàn về việc này ngay cả dòng dõi Tuân gia có khả năng nhìn vào thiên đạo cũng bất lực, cô nói: "Nếu đã đến đây thì coi như đây là biểu thị dành cho tôi. Tôi nên tiễn đưa cậu ta."
Tuân Nhược Tố quay đầu nhìn Tiết Đồng-
Đối với hai người họ hiện tại, dù xuất phát từ nguyên nhân gì cũng được xem là tuy hai mà một. Tiết Đồng không hề muốn làm sếp của Tuân Nhược Tố. Tuy nhiên công việc nào cũng cần thời gian thử việc, cũng cần cầm tay chỉ việc. Tuân Nhược Tố đối với lĩnh vực mình chưa từng tiếp xúc qua, đường đường chính chính từ chối *sờ cá.
*Sờ cá: Một từ lóng trong ngôn ngữ Trung, ám chỉ những người tỏ ra đang làm việc nhưng thực chất đang làm việc riêng.
Tiết Đồng bật cười vì lời nói của cô: "Em gái nhỏ, nếu dễ dàng tiễn đưa đứa nhóc này như vậy thì tôi đã động thủ ngay ở khu đồng vắng đó rồi, cần gì mang phải thứ hồn phách bẩn thỉu này về nhà...Trên con đường luân hồi cần có đèn dẫn hồn, sau đầu thất sẽ dựa vào sự nhớ nhung của người nhà làm bấc đèn, vong hồn phải đi trong bảy ngày, đến ngày thứ tám mới có thể luân hồi."
"Thứ này cả nhà đã chết hết, đừng nói đến đầu thất, e rằng chưa ai hay biết thi thể hắn đang phân hủy ở xó xỉnh nào đó, vừa rồi tôi không ngăn nó biến thành ác quỷ là vì muốn nó tự tạo nghiệp chướng, đến lúc thích hợp chỉ cần một tát là biến nó thành tro bụi, tích lũy công đức cho tôi. Hiện tại, hắn chính là phế vật bị bỏ rơi, lang thang phàm trần, không thể bước vào vòng luân hồi."
Chờ nàng nói xong, Tuân Nhược Tố nhàn nhã hỏi: "Nếu chỉ có tưởng niệm của người thân mới có thể hóa thành đèn dẫn đường, và nếu chỉ khi có đèn dẫn đường, vong hồn mới có thể đi trên con đường luân hồi của chính mình, thì một vòng tròn khép kín như vậy không cần cô cũng có thể hoạt động tốt. Nếu vậy xin hỏi tên cô được khắc trên điện Diêm Vương cho đẹp đúng không?"
"....."
Nếu không vì bị cưỡng ép chia đôi mạng sống và thân xác với Tuân Nhược Tố, Tiết Đồng đã sớm khiến trong phòng này từ có một con quỷ thành có hai con quỷ.
"Có phải cô cảm thấy công đức từ việc siêu độ đứa trẻ quá ít không?" Lời của Tuân Nhược Tố rất có sát thương: "Tích tiểu thành đại, lúc trước cô nói mỗi ngày đều có quy định về lượng công việc phải hoàn thành, tuy tôi không rõ vì sao có quy định này, nhưng công đức của đứa nhỏ này tuy ít nhưng cũng có thể tích góp lại để đủ yêu cầu, hay là hôm nay cô còn công việc khác?"
Nếu còn có việc khác, Tiết Đồng cũng sẽ không rảnh nửa đêm ở nhà cãi nhau với Tuân Nhược Tố.
Tuân Nhược Tố cũng không vội, cô nhấc chân Tiết Đồng khỏi ghế sofa và ngồi vào một góc: "Cô cứ cân nhắc, vẫn còn thời gian." Nói xong cầm một quả quýt trên bàn tách làm hai rồi hỏi Tiết Đồng: "Ngọt thật, ăn không?"
Tiết Đồng liếc Tuân Nhược Tố. Dưới ánh nắng và ngọn đèn trong phòng khách, cô cầm trên tay nửa quả quýt, lộ ra dáng vẻ lười biếng, đôi mắt lộ chút mệt mỏi do cả đêm không ngủ. Nhưng cô làm việc rất cẩn thận, những đường trắng trên múi quýt đều bị loại bỏ, chỉ còn lại phần thịt màu cam cùng lớp vỏ bọc trong suốt, Tiết Đồng mím môi nói: "Cút-"
Trên đời có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tuân Nhược Tố thừa dịp nàng nói "Cút" thì lập tức đút múi quýt vào miệng Tiết Đồng.
Nhắc đến đây thì không thể không khen mắt nhìn của dì rất tốt, mua được chỗ quýt rất ngọt.
Lúc này Trương Việt đang cuộn mình thành một khối có thể nhét vào đáy bàn trà. Cậu bé vừa gây rắc rối nên hơi xấu hổ không muốn gặp mặt ai, nhất là khi cậu nhận ra mình là nguồn gốc xung đột của hai chị gái trước mặt.
Mất cha mất mẹ từ nhỏ, cậu chưa từng đối diện với điềm gở nào trong nhà. Nên theo bản năng câu cư xử như một con đà điểu, rụt rè sợ hãi không dám đối đầu trực diện-
Cậu vùi đầu dưới bàn trà, chổng mông lên trời.
Tiết Đồng nuốt xuống múi quýt trong miệng rồi nhón chân đá vào mông tiểu quỷ: "Đưa kèn Sona cho ta."
Trương Việt muốn từ chối, nhưng là những người đang đứng cùng mái hiên, nếu Tiết Đồng thật sự muốn, dùng một tay cũng đủ đoạt lấy nó. Vì thế cậu không chút do dự dâng kèn Sona lên trên đỉnh đầu của mình.
Tuân Nhược Tố đã từng gặp qua cây kèn này, nó thuộc về một ông cụ lớn tuổi trong đoàn đưa tang. Cô để tâm đến nó vì giai điệu tang thương từ cây kèn này luôn vang vọng bên tai cô, ồn ào và hỗn loạn, cô sợ mình sẽ bị nó hại cho chết không nhắm mắt.
Ngày đại hỉ hay ngày đại bi đều có rất nhiều người ra ra vào vào nên đồ đạc dễ bị thất lạc. Có lẽ do sợ bị lạc mất, chủ sở hữu của cây kèn đã tỉ mỉ khắc tên mình lên đuôi kèn, "Lý Kiệm.".
Khi chiếc trâm đồng được rút khỏi trán của Trương Việt đã lưu lại trên trán cậu một ấn ký hình chữ "Kiệm."
Tiết Đồng dùng ba ngón tay nắm lấy kèn Sona, dòng máu trào ra từ trâm đồng như mãng xà nuốt chửng cây kèn trong phút chốc: "Người đã khuất nếu còn chấp niệm sâu nặng sẽ mang theo đồ vật quan trọng nhất với họ khi còn sống đến tìm tôi, những đồ vật này sẽ được gọi là chỉ dẫn hồn, chúng có thể được dùng để chế tạo đèn dẫn hồn."
Tuân Nhược Tổ vừa ăn quýt vừa gật đầu, Tiết Đồng thấy thế chậc lưỡi rồi nói tiếp: "Tôi không phải loại giáo viên có tâm đâu."
Tuân Nhược Tố nhét miếng quýt cuối cùng vào miệng Tiết Đồng rồi gật đầu: "Nhìn cũng biết."
"..." Tức đến đau tim.
Một chiếc đèn xanh biếc có hình dáng tựa như hoa sen nhỏ cỡ lòng bàn tay xuất hiện từ bên trong kèn Sona. Dòng máu vốn quấn quanh chiếc trâm đồng nay đã rút hết vào nhụy hoa, Tiết Đồng lại nói: "Hồn phách khác nhau sẽ tạo ra loại đèn khác nhau, nhưng rất ít hồn phách có thể tạo ra loại đèn có màu xanh biếc thuần túy như vậy. Không ngờ đứa nhỏ này chết sớm như thế mà đã có mấy đời công đức nối tiếp nhau...Bấc đèn làm từ chấp niệm, phải lấy máu từ tim mới châm được."
"Sẽ đau một chút, cố chịu đựng."
Giây tiếp theo, Tuân Nhược Tố cảm giác như bị ai đó đâm vào ngực, cơn đau dữ đội đến mức khiến ý thức cô trống rỗng trong phút chốc.
Chờ đến khi Tuân Nhược Tố lấy lại tinh thần, mới thấy Tiết Đồng đang lộ vẻ mặt tươi cười tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: "Khó chịu lắm đúng không?"
Tuân Nhược Tố khẽ gật đầu: "Chỉ một đèn dẫn hồn đã đau đến thế. Nếu là lúc khắp nơi mẹ góa con côi thay vì thái bình như bây giờ, vậy cô sẽ chịu nổi đau vạn đao xuyên tim sao?"
"..." Tiết Đồng thoáng giật mình, sau đó cười nói: "Ở chức vị này, tôi đã sớm quen rồi."
"Ở giai đoạn này, tuy đèn dẫn hồn đã thành hình nhưng vẫn chưa thể coi là hoàn thiện. Không thể thiếu tưởng niệm, nếu không có tưởng niệm sẽ không có linh khí để dẫn đường." Tiết Đồng tiếp tục nói: "Bước tiếp theo là quan trọng nhất."
Bấc đèn màu đỏ từ chiếc đèn màu xanh ngọc bích bỗng phát ra luồng sáng kỳ dị, Tuân Nhược Tố cảm thấy chói mắt, trong nháy mắt, phong cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Trước mặt là một ngôi nhà nông thôn hai tầng tự xây, mái dốc và sân xi măng đặc trưng của kiến trúc Giang Nam. Vách tường có những khe nứt nhỏ và màu sắc không đồng đều, trông như đã tồn tại ít nhất chục năm, có chút ẩm ướt vào những ngày mưa.
Một chiếc ô màu đen che trên đầu Tuân Nhược Tố. Chiếc đèn trong tay Tiết Đồng giờ đã biến mất, nàng nói: "Nơi này là bên trong chiếc đèn lồng, còn được gọi là "*Sumeru". Mọi thứ chúng ta thấy ở đây đều là chấp niệm của Trương Việt."
*Sumeru: Núi Meru hay Sumeru, ngọn núi thiêng trong truyền thống Phật giáo và đạo Jain.
"Chấp niệm của người đã khuất đối với thế gian này chia thành 2 loại: hận thù không thể buông bỏ hoặc tình yêu không thể buông tay. Trong hầu hết trường hợp, cả hai điều này sẽ cùng tồn tại. Tuy nhiên, chấp niệm của Trương Việt được lấy ra khi hắn sắp trở thành ác quỷ, màu đỏ như máu, loại "oán" này càng gây khó khăn hơn cho chúng ta."
Khi bước vào bên trong cây đèn, phong thái ngang ngược và buông thả của Tiết Đồng lập tức biến mất, cây dù đen trong tay nàng như một thanh kiếm sắc bén bảo hộ cả hai dưới cơn mưa phùn.
"Chúng ta đến đây nhằm mục đích gì?" Rất nhanh Tuân Nhược Tố đã thích nghi với hoàn cảnh mới.
Đột ngột tiến vào bên trong cây đèn, nhưng ngoại trừ đau đầu trong một lúc thì không còn di chứng nào khác. Cô nhập vai cũng mau, dù sao kết thúc chuyện này càng nhanh thì càng có thể nghỉ ngơi sớm.
Trí nhớ của "quỷ" không đáng tin, còn lưu lại nhân gian ngày nào thì tâm tính của chúng sẽ vặn vẹo ngày đó. những gì chúng nói và làm đều là để giúp bản thân ở lại cõi người. Chỉ có ngọn đèn mới có thể khôi phục lại trí nhớ của "quỷ", cũng sẽ lưu lại "tưởng niệm".
Tiết Đồng nói: "Cho dù là Thiên Sát Cô Tinh khắc tử họ hàng trong trăm dặm, thì vẫn còn thầy cô, bạn học...Tuân gia mai danh ẩn tích như vậy mà cô vẫn gặp được tôi, điều này chứng tỏ con người chỉ cần còn sống, sẽ luôn có những mối ràng buộc không thể cắt đứt. Ở đâu có ràng buộc, ở đó có tưởng niệm, ngay cả một tia lửa nhỏ cũng đủ để cháy lan cánh đồng, mà việc chúng ta cần làm bây giờ, chính là tìm ra những tưởng niệm đó."
Tuân Nhược Tố kỳ quái nhìn Tiết Đồng, có ý muốn nhắc nhở nàng: "Chúng ta không phải gặp nhau, mà là do tổ tiên tôi cố ý bày mưu, trăm phương ngàn kế dùng thủ đoạn để người hậu duệ cuối cùng là tôi chia cắt tính mạng với cô."
Ngay lúc đó, căn nhà trước mặt đột nhiên vang lên tiếng kèn Sona, chơi rất kém, tiếng kèn đứt quãng và giọng hát khàn khàn tựa như kinh kịch, khó chịu đến mức quỷ nghe còn khóc thét.
"Có thể vào không?" Tuân Nhược Tố hỏi.
"Đưa tay đây." Váy dài của Tiết Đồng là một loại lễ phục điển hình, được thiết kế vừa người và thẩm mỹ, không có tính thực dụng và chắc chắn không có túi. Tuy nhiên, không biết bằng cách nào nàng lấy ra được một sợi dây đeo tay màu đỏ, được bện cầu kỳ với những chiếc chuông bạc lủng lẳng trên đó. Tiếng leng keng tinh tế của những chiếc chuông hoàn toàn trái ngược với âm thanh chói tay của kèn Sona.
Ba chiếc chuông bạc có hình dạng và cấu tạo tương tự những chiếc chuông triệu hồn, nhưng hoa văn khắc trên chúng có niên đại và đa dạng hình thức, và nhìn đã biết là đồ tốt.
Nàng buộc sợi dây màu đỏ quanh cổ tay Tuân Nhược Tố và nói: "Bây giờ cô là một nửa của tôi. Tuy tôi mới là chủ thể và cũng không cảm nhận được vết thương của cô, nhưng nếu cô chết sẽ rất phiền toái cho tôi...Có những chiếc chuông này, dù cô ở xa đến đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy cô."
Sợi dây đeo hơi dài nên Tiết Đồng đưa ô cho Tuân Nhược Tố cầm. Nàng tự tay siết chặt hai đầu sợi dây, khiến chuông kêu leng keng khe khẽ. Ở khoảng cách này, Tuân Nhược Tố có thể cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh thấu xương tỏa ra từ người Tiết Đồng, giống như một cơn gió mang theo mùi máu, đột nhiên thổi qua chóp mũi.
"...Cô" Tuân Nhược Tố định nói, chợt nhớ ra nàng và Tiết Đồng cũng không quen lắm. Hỏi về những vấn đề riêng tư là không thích hợp. Vì vậy, cô chỉ đơn giản nói: "Cảm ơn."
Mọi thứ ở đây đều là ký ức của Trương Việt. Cửa không khóa, băng qua sân đi vào sẽ thấy một đại sảnh rộng rãi, ước chừng bốn mươi đến năm mươi mét vuông. Dụng cụ làm nông nằm rải rác trên sân, chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc ghế bằng gỗ tuyết tùng dựa vào tường. Chúng được sơn bằng một lớp sơn bóng màu đỏ sẫm, một số chỗ đã bắt đầu bong tróc.
Vài cơn gió thổi qua hành lang, cả căn nhà tràn ngập gió lạnh và sự u ám.
Tất cả các suy đoán đều bị bác bỏ. Thậm chí sau cùng, Tuân Nhược Tố còn nghi ngờ có phải bản thân lúc đi băng qua đường đã vô tình giẫm phải chân Trương Việt hay không. Nên tồn tại sự việc gì đó để hình thành nhân quả, bằng không tất cả chuyện nhỏ nhặt trên đời đều sẽ đổ hết lên đầu một người.
"Thôi bỏ đi." Tuân Nhược nói, giữa người với người có rất nhiều vướng mắc. Ngay cả việc giẫm phải một hòn đá ven đường cũng được xem là một phần của nhân quả. Bàn về việc này ngay cả dòng dõi Tuân gia có khả năng nhìn vào thiên đạo cũng bất lực, cô nói: "Nếu đã đến đây thì coi như đây là biểu thị dành cho tôi. Tôi nên tiễn đưa cậu ta."
Tuân Nhược Tố quay đầu nhìn Tiết Đồng-
Đối với hai người họ hiện tại, dù xuất phát từ nguyên nhân gì cũng được xem là tuy hai mà một. Tiết Đồng không hề muốn làm sếp của Tuân Nhược Tố. Tuy nhiên công việc nào cũng cần thời gian thử việc, cũng cần cầm tay chỉ việc. Tuân Nhược Tố đối với lĩnh vực mình chưa từng tiếp xúc qua, đường đường chính chính từ chối *sờ cá.
*Sờ cá: Một từ lóng trong ngôn ngữ Trung, ám chỉ những người tỏ ra đang làm việc nhưng thực chất đang làm việc riêng.
Tiết Đồng bật cười vì lời nói của cô: "Em gái nhỏ, nếu dễ dàng tiễn đưa đứa nhóc này như vậy thì tôi đã động thủ ngay ở khu đồng vắng đó rồi, cần gì mang phải thứ hồn phách bẩn thỉu này về nhà...Trên con đường luân hồi cần có đèn dẫn hồn, sau đầu thất sẽ dựa vào sự nhớ nhung của người nhà làm bấc đèn, vong hồn phải đi trong bảy ngày, đến ngày thứ tám mới có thể luân hồi."
"Thứ này cả nhà đã chết hết, đừng nói đến đầu thất, e rằng chưa ai hay biết thi thể hắn đang phân hủy ở xó xỉnh nào đó, vừa rồi tôi không ngăn nó biến thành ác quỷ là vì muốn nó tự tạo nghiệp chướng, đến lúc thích hợp chỉ cần một tát là biến nó thành tro bụi, tích lũy công đức cho tôi. Hiện tại, hắn chính là phế vật bị bỏ rơi, lang thang phàm trần, không thể bước vào vòng luân hồi."
Chờ nàng nói xong, Tuân Nhược Tố nhàn nhã hỏi: "Nếu chỉ có tưởng niệm của người thân mới có thể hóa thành đèn dẫn đường, và nếu chỉ khi có đèn dẫn đường, vong hồn mới có thể đi trên con đường luân hồi của chính mình, thì một vòng tròn khép kín như vậy không cần cô cũng có thể hoạt động tốt. Nếu vậy xin hỏi tên cô được khắc trên điện Diêm Vương cho đẹp đúng không?"
"....."
Nếu không vì bị cưỡng ép chia đôi mạng sống và thân xác với Tuân Nhược Tố, Tiết Đồng đã sớm khiến trong phòng này từ có một con quỷ thành có hai con quỷ.
"Có phải cô cảm thấy công đức từ việc siêu độ đứa trẻ quá ít không?" Lời của Tuân Nhược Tố rất có sát thương: "Tích tiểu thành đại, lúc trước cô nói mỗi ngày đều có quy định về lượng công việc phải hoàn thành, tuy tôi không rõ vì sao có quy định này, nhưng công đức của đứa nhỏ này tuy ít nhưng cũng có thể tích góp lại để đủ yêu cầu, hay là hôm nay cô còn công việc khác?"
Nếu còn có việc khác, Tiết Đồng cũng sẽ không rảnh nửa đêm ở nhà cãi nhau với Tuân Nhược Tố.
Tuân Nhược Tố cũng không vội, cô nhấc chân Tiết Đồng khỏi ghế sofa và ngồi vào một góc: "Cô cứ cân nhắc, vẫn còn thời gian." Nói xong cầm một quả quýt trên bàn tách làm hai rồi hỏi Tiết Đồng: "Ngọt thật, ăn không?"
Tiết Đồng liếc Tuân Nhược Tố. Dưới ánh nắng và ngọn đèn trong phòng khách, cô cầm trên tay nửa quả quýt, lộ ra dáng vẻ lười biếng, đôi mắt lộ chút mệt mỏi do cả đêm không ngủ. Nhưng cô làm việc rất cẩn thận, những đường trắng trên múi quýt đều bị loại bỏ, chỉ còn lại phần thịt màu cam cùng lớp vỏ bọc trong suốt, Tiết Đồng mím môi nói: "Cút-"
Trên đời có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tuân Nhược Tố thừa dịp nàng nói "Cút" thì lập tức đút múi quýt vào miệng Tiết Đồng.
Nhắc đến đây thì không thể không khen mắt nhìn của dì rất tốt, mua được chỗ quýt rất ngọt.
Lúc này Trương Việt đang cuộn mình thành một khối có thể nhét vào đáy bàn trà. Cậu bé vừa gây rắc rối nên hơi xấu hổ không muốn gặp mặt ai, nhất là khi cậu nhận ra mình là nguồn gốc xung đột của hai chị gái trước mặt.
Mất cha mất mẹ từ nhỏ, cậu chưa từng đối diện với điềm gở nào trong nhà. Nên theo bản năng câu cư xử như một con đà điểu, rụt rè sợ hãi không dám đối đầu trực diện-
Cậu vùi đầu dưới bàn trà, chổng mông lên trời.
Tiết Đồng nuốt xuống múi quýt trong miệng rồi nhón chân đá vào mông tiểu quỷ: "Đưa kèn Sona cho ta."
Trương Việt muốn từ chối, nhưng là những người đang đứng cùng mái hiên, nếu Tiết Đồng thật sự muốn, dùng một tay cũng đủ đoạt lấy nó. Vì thế cậu không chút do dự dâng kèn Sona lên trên đỉnh đầu của mình.
Tuân Nhược Tố đã từng gặp qua cây kèn này, nó thuộc về một ông cụ lớn tuổi trong đoàn đưa tang. Cô để tâm đến nó vì giai điệu tang thương từ cây kèn này luôn vang vọng bên tai cô, ồn ào và hỗn loạn, cô sợ mình sẽ bị nó hại cho chết không nhắm mắt.
Ngày đại hỉ hay ngày đại bi đều có rất nhiều người ra ra vào vào nên đồ đạc dễ bị thất lạc. Có lẽ do sợ bị lạc mất, chủ sở hữu của cây kèn đã tỉ mỉ khắc tên mình lên đuôi kèn, "Lý Kiệm.".
Khi chiếc trâm đồng được rút khỏi trán của Trương Việt đã lưu lại trên trán cậu một ấn ký hình chữ "Kiệm."
Tiết Đồng dùng ba ngón tay nắm lấy kèn Sona, dòng máu trào ra từ trâm đồng như mãng xà nuốt chửng cây kèn trong phút chốc: "Người đã khuất nếu còn chấp niệm sâu nặng sẽ mang theo đồ vật quan trọng nhất với họ khi còn sống đến tìm tôi, những đồ vật này sẽ được gọi là chỉ dẫn hồn, chúng có thể được dùng để chế tạo đèn dẫn hồn."
Tuân Nhược Tổ vừa ăn quýt vừa gật đầu, Tiết Đồng thấy thế chậc lưỡi rồi nói tiếp: "Tôi không phải loại giáo viên có tâm đâu."
Tuân Nhược Tố nhét miếng quýt cuối cùng vào miệng Tiết Đồng rồi gật đầu: "Nhìn cũng biết."
"..." Tức đến đau tim.
Một chiếc đèn xanh biếc có hình dáng tựa như hoa sen nhỏ cỡ lòng bàn tay xuất hiện từ bên trong kèn Sona. Dòng máu vốn quấn quanh chiếc trâm đồng nay đã rút hết vào nhụy hoa, Tiết Đồng lại nói: "Hồn phách khác nhau sẽ tạo ra loại đèn khác nhau, nhưng rất ít hồn phách có thể tạo ra loại đèn có màu xanh biếc thuần túy như vậy. Không ngờ đứa nhỏ này chết sớm như thế mà đã có mấy đời công đức nối tiếp nhau...Bấc đèn làm từ chấp niệm, phải lấy máu từ tim mới châm được."
"Sẽ đau một chút, cố chịu đựng."
Giây tiếp theo, Tuân Nhược Tố cảm giác như bị ai đó đâm vào ngực, cơn đau dữ đội đến mức khiến ý thức cô trống rỗng trong phút chốc.
Chờ đến khi Tuân Nhược Tố lấy lại tinh thần, mới thấy Tiết Đồng đang lộ vẻ mặt tươi cười tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: "Khó chịu lắm đúng không?"
Tuân Nhược Tố khẽ gật đầu: "Chỉ một đèn dẫn hồn đã đau đến thế. Nếu là lúc khắp nơi mẹ góa con côi thay vì thái bình như bây giờ, vậy cô sẽ chịu nổi đau vạn đao xuyên tim sao?"
"..." Tiết Đồng thoáng giật mình, sau đó cười nói: "Ở chức vị này, tôi đã sớm quen rồi."
"Ở giai đoạn này, tuy đèn dẫn hồn đã thành hình nhưng vẫn chưa thể coi là hoàn thiện. Không thể thiếu tưởng niệm, nếu không có tưởng niệm sẽ không có linh khí để dẫn đường." Tiết Đồng tiếp tục nói: "Bước tiếp theo là quan trọng nhất."
Bấc đèn màu đỏ từ chiếc đèn màu xanh ngọc bích bỗng phát ra luồng sáng kỳ dị, Tuân Nhược Tố cảm thấy chói mắt, trong nháy mắt, phong cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Trước mặt là một ngôi nhà nông thôn hai tầng tự xây, mái dốc và sân xi măng đặc trưng của kiến trúc Giang Nam. Vách tường có những khe nứt nhỏ và màu sắc không đồng đều, trông như đã tồn tại ít nhất chục năm, có chút ẩm ướt vào những ngày mưa.
Một chiếc ô màu đen che trên đầu Tuân Nhược Tố. Chiếc đèn trong tay Tiết Đồng giờ đã biến mất, nàng nói: "Nơi này là bên trong chiếc đèn lồng, còn được gọi là "*Sumeru". Mọi thứ chúng ta thấy ở đây đều là chấp niệm của Trương Việt."
*Sumeru: Núi Meru hay Sumeru, ngọn núi thiêng trong truyền thống Phật giáo và đạo Jain.
"Chấp niệm của người đã khuất đối với thế gian này chia thành 2 loại: hận thù không thể buông bỏ hoặc tình yêu không thể buông tay. Trong hầu hết trường hợp, cả hai điều này sẽ cùng tồn tại. Tuy nhiên, chấp niệm của Trương Việt được lấy ra khi hắn sắp trở thành ác quỷ, màu đỏ như máu, loại "oán" này càng gây khó khăn hơn cho chúng ta."
Khi bước vào bên trong cây đèn, phong thái ngang ngược và buông thả của Tiết Đồng lập tức biến mất, cây dù đen trong tay nàng như một thanh kiếm sắc bén bảo hộ cả hai dưới cơn mưa phùn.
"Chúng ta đến đây nhằm mục đích gì?" Rất nhanh Tuân Nhược Tố đã thích nghi với hoàn cảnh mới.
Đột ngột tiến vào bên trong cây đèn, nhưng ngoại trừ đau đầu trong một lúc thì không còn di chứng nào khác. Cô nhập vai cũng mau, dù sao kết thúc chuyện này càng nhanh thì càng có thể nghỉ ngơi sớm.
Trí nhớ của "quỷ" không đáng tin, còn lưu lại nhân gian ngày nào thì tâm tính của chúng sẽ vặn vẹo ngày đó. những gì chúng nói và làm đều là để giúp bản thân ở lại cõi người. Chỉ có ngọn đèn mới có thể khôi phục lại trí nhớ của "quỷ", cũng sẽ lưu lại "tưởng niệm".
Tiết Đồng nói: "Cho dù là Thiên Sát Cô Tinh khắc tử họ hàng trong trăm dặm, thì vẫn còn thầy cô, bạn học...Tuân gia mai danh ẩn tích như vậy mà cô vẫn gặp được tôi, điều này chứng tỏ con người chỉ cần còn sống, sẽ luôn có những mối ràng buộc không thể cắt đứt. Ở đâu có ràng buộc, ở đó có tưởng niệm, ngay cả một tia lửa nhỏ cũng đủ để cháy lan cánh đồng, mà việc chúng ta cần làm bây giờ, chính là tìm ra những tưởng niệm đó."
Tuân Nhược Tố kỳ quái nhìn Tiết Đồng, có ý muốn nhắc nhở nàng: "Chúng ta không phải gặp nhau, mà là do tổ tiên tôi cố ý bày mưu, trăm phương ngàn kế dùng thủ đoạn để người hậu duệ cuối cùng là tôi chia cắt tính mạng với cô."
Ngay lúc đó, căn nhà trước mặt đột nhiên vang lên tiếng kèn Sona, chơi rất kém, tiếng kèn đứt quãng và giọng hát khàn khàn tựa như kinh kịch, khó chịu đến mức quỷ nghe còn khóc thét.
"Có thể vào không?" Tuân Nhược Tố hỏi.
"Đưa tay đây." Váy dài của Tiết Đồng là một loại lễ phục điển hình, được thiết kế vừa người và thẩm mỹ, không có tính thực dụng và chắc chắn không có túi. Tuy nhiên, không biết bằng cách nào nàng lấy ra được một sợi dây đeo tay màu đỏ, được bện cầu kỳ với những chiếc chuông bạc lủng lẳng trên đó. Tiếng leng keng tinh tế của những chiếc chuông hoàn toàn trái ngược với âm thanh chói tay của kèn Sona.
Ba chiếc chuông bạc có hình dạng và cấu tạo tương tự những chiếc chuông triệu hồn, nhưng hoa văn khắc trên chúng có niên đại và đa dạng hình thức, và nhìn đã biết là đồ tốt.
Nàng buộc sợi dây màu đỏ quanh cổ tay Tuân Nhược Tố và nói: "Bây giờ cô là một nửa của tôi. Tuy tôi mới là chủ thể và cũng không cảm nhận được vết thương của cô, nhưng nếu cô chết sẽ rất phiền toái cho tôi...Có những chiếc chuông này, dù cô ở xa đến đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy cô."
Sợi dây đeo hơi dài nên Tiết Đồng đưa ô cho Tuân Nhược Tố cầm. Nàng tự tay siết chặt hai đầu sợi dây, khiến chuông kêu leng keng khe khẽ. Ở khoảng cách này, Tuân Nhược Tố có thể cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh thấu xương tỏa ra từ người Tiết Đồng, giống như một cơn gió mang theo mùi máu, đột nhiên thổi qua chóp mũi.
"...Cô" Tuân Nhược Tố định nói, chợt nhớ ra nàng và Tiết Đồng cũng không quen lắm. Hỏi về những vấn đề riêng tư là không thích hợp. Vì vậy, cô chỉ đơn giản nói: "Cảm ơn."
Mọi thứ ở đây đều là ký ức của Trương Việt. Cửa không khóa, băng qua sân đi vào sẽ thấy một đại sảnh rộng rãi, ước chừng bốn mươi đến năm mươi mét vuông. Dụng cụ làm nông nằm rải rác trên sân, chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc ghế bằng gỗ tuyết tùng dựa vào tường. Chúng được sơn bằng một lớp sơn bóng màu đỏ sẫm, một số chỗ đã bắt đầu bong tróc.
Vài cơn gió thổi qua hành lang, cả căn nhà tràn ngập gió lạnh và sự u ám.