Chương : 7
Lạc Phương Nhã cố nén đôi mắt đã khóc sưng đỏ trở lại nhà Hứa Song Khanh, đương nhiên cũng khiến cho Hứa Song Khanh chú ý tới.
Lạc Phương Nhã vốn không định nói chuyện của Đường Thiên Kim và Cố Thành Lâm cho Hứa Song Khanh, nhưng Hứa Song Khanh hiểu cô rất rõ, nên cuối cùng cũng không thể giấu được cô ấy.
Khi biết Cố Thành Lâm lại dám cùng lúc mập mờ với Lạc Phương Nhã và dính dáng tới Đường Thiên Kim thì Hứa Song Khanh vô cùng tức giận.
“Không ngờ Cố Thành Lâm lại là thằng đàn ông cặn bã như vậy, vừa mập mờ với cậu, lại vừa giao du với con bé Đường Thiên Kim kia.”
“Thực ra là do mình tự mình tưởng bở, anh ta chưa từng nói là thích mình…” Tuy ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng cô vô cùng chua xót.
Hứa Song Khanh lập tức nói: “Cái gì gọi là cho tới bây giờ anh ta chưa từng nói là thích cậu? Những hành vi kia của anh ta, không phải cho thấy anh ta thích cậu sao? Phương Nhã, cậu đừng ngốc thế, Cố Thành Lâm lừa cậu bốn năm tuổi thanh xuân, anh ta chính là loại đàn ông cặn bã bắt cá hai tay.”
Lạc Phương Nhã cụp mắt xuống, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Có phải đàn ông cặn bã hay không, cũng đã không còn liên quan đến mình nữa rồi.”
Hứa Song Khanh gật đầu một cái nói: “Không sai, đừng nghĩ tới tên cặn bã kia nữa. Cóc ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì đầy mà? Đến lúc đó tìm một người đàn ông tốt gấp trăm lần Cố Thành Lâm, cho đôi nam nữ chó má kia tức chết luôn.”
Lạc Phương Nhã biết Hứa Song Khanh đang đùa cho cô vui, lại không thể cười nổi, chỉ nhẹ nhàng nói “cảm ơn” với Hứa Song Khanh.
Sau khi Tô Hiên Minh ra khỏi club Đế Vương, liền trực tiếp trở về biệt thự.
Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, xung quanh chỉ thấy một màu đen kịt, Tô Hiên Minh bật đèn rồi bước vào.
Anh vừa lên tầng, vừa tháo cà vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, mở đèn, tiện tay ném bộ vest và cà vạt vào ghế sofa, sau đó cởi cúc áo sơ mi, đi về phía phòng tắm.
Vừa vào tới cửa phòng tắm, điện thoại di động anh bỏ trong áo khoác đã vang lên.
Anh cau mày lại, sau đó quay lại ghế sofa, cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ấn nút nghe máy.
Tô Hiên Minh còn chưa mở miệng, bên kia đã truyền đến tiếng Lục Dũng hỏi dồn dập: “Tô Hiên Minh, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Nhà.” Tô Hiên Minh lạnh nhạt thốt ra một chữ.
Lục Dũng ở đầu bên kia lập tức nói: “Tô Hiên Minh, cậu đang lừa ai đấy, cậu căn bản không ở nhà, mà đang ở trong phòng của cậu trong club…”
Tô Hiên Minh nhíu mày một cái, chẳng buồn tiếp tục nói nhảm với Lục Dũng, trực tiếp cúp điện thoại, quay vào phòng tắm.
Vốn Tô Hiên Minh chỉ cho rằng, tên Lục Dũng kia đang buồn chán nên mới gọi điện thoại cho anh, cũng không để ý lắm, lại không ngờ sáng sớm hôm sau, tên Lục Dũng kia còn cố ý đến phòng làm việc tìm anh vì việc này.
Sáng ngày hôm sau, Tô Hiên Minh đi vào phòng làm việc như thường ngày, vừa mở máy tính lên, còn chưa kịp điền mật mã vào, cửa phòng làm việc lại đột nhiên bị gõ.
Động tác đánh mật mã của Tô Hiên Minh ngừng lại, lạnh nhạt lên tiếng: “Vào đi.”
Người đẩy cửa vào chính là Lục Dũng, trên tay còn cầm một túi tài liệu, rõ ràng là đã chạy tới nơi này của anh trước khi đến công ty.
Tô Hiên Minh thoáng lộ vẻ kinh ngạc trong mắt: “Sao cậu tới đây?”
Lục Dũng không trả lời Tô Hiên Minh, chỉ nói: “Tô Hiên Minh, thì ra cậu thích loại hình đó hả?”
Tô Hiên Minh nhíu mày, có chút không rõ Lục Dũng có ý gì.
Lục Dũng lười biếng ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn không khách khí mà cầm một quả táo trên bàn lên cắn một ngụm, mở miệng nói: “Tô Hiên Minh, cậu cũng đừng giả bộ nữa, tối qua tôi đã thấy người phụ nữ kia bước ra từ trong phòng của cậu rồi.”
Tô Hiên Minh giờ mới hiểu, tối qua Lục Dũng nhìn thấy Lạc Phương Nhã đi ra từ trong phòng của anh, tưởng lầm Lạc Phương Nhã có quan hệ với anh.
Anh mím môi một cái, không trả lời lại Lục Dũng, bởi vì anh cảm thấy không cần thiết.
Lục Dũng tự mình nói: “Tôi nói này Tô Hiên Minh, tối qua tôi nhìn thấy cô gái đó chạy vào trong thang máy mà mắt đỏ hoe, lẽ nào cậu đã cứng rắn ép buộc người ta sao… Tô Hiên Minh, với thân phận này của cậu, vẻ ngoài này của cậu, lại cần phải ép buộc ư? Chậc chậc…”
Lúc Tô Hiên Minh nghe thấy Lục Dũng nói ‘Cô gái kia chạy vào trong thang máy mà mắt đỏ hoe’, biểu cảm trên mặt chợt cứng đờ.
Lục Dũng căn bản không hề chú ý tới vẻ khác thường của Tô Hiên Minh, hỏi với vẻ nhiều chuyện: “Tô Hiên Minh, cảm giác tối qua thế nào…”
Anh ta còn chưa nói hết, Tô Hiên Minh liền trực tiếp ngắt lời: “Nếu không có chuyện gì khác, cậu có thể đi rồi.”
Lục Dũng khó có khi bắt được chỗ sơ hở của Tô Hiên Minh, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Chỉ thấy anh ta đứng lên khỏi ghế, sau đó đi tới trước bàn làm việc của Tô Hiên Minh nói: “Tô Hiên Minh, tối qua hai người lên giường rồi à? Cậu thực sự thích loại hình này à?”
Lục Dũng còn chưa hỏi xong, đã thấy Tô Hiên Minh sầm mặt lại, anh ta rất thức thời, lập tức ngậm miệng, bước nhanh tới cửa phòng làm việc: “Tôi vừa nhớ ra, tôi còn có việc, đi trước đây…”
Nói đoạn, Lục Dũng bèn kéo cửa ra, đi ra khỏi phòng làm việc.
Qua chừng mười giây, cửa phòng làm việc đã mở ra lần nữa, Lục Dũng chỉ thò đầu vào: “Tô Hiên Minh, cậu yên tâm tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu.”
Chắc là sợ Tô Hiên Minh nổi điên, Lục Dũng nói xong câu đó, bèn nhanh chóng đóng cửa lại rời đi.
Rất lâu sau khi Lục Dũng rời đi, Tô Hiên Minh vẫn duy trì tư thế ngồi yên trước đó.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tô Hiên Minh khẽ cau mày, chỉ đơn giản nói một chữ ‘Vào’.
Cửa phòng làm việc được đẩy ra, Chu Thạc cầm một tệp tài liệu vào: “Tổng giám đốc Tô, đây là bảng báo cáo tài vụ Đế Quang gửi tới, anh xem qua chút đi.”
Tô Hiên Minh giơ tay nhận lấy tệp tài liệu trên tay Chu Thạc, vừa giở tài liệu vừa nói: “Hôm nay có lịch trình gì không?”
Chu Thạc báo cáo đơn giản lịch trình hôm nay: “9 giờ 30 phút tổ chức cuộc họp, 11 giờ đến trung tâm thành phố tham gia buổi họp báo sản phẩm Tây Tựu, 2 giờ chiều đến Đế Quang họp…”
Trong lúc Tô Hiên Minh nghe hành trình, ánh mắt cũng không rời khỏi tệp tài liệu trong tay, anh đợi Chu Thạc nói xong, mới nói: “Hủy toàn bộ lịch trình.”
Chu Thạc đầu tiên là ‘á’ một tiếng, sau đó lại đổi thành: “Dạ.”
Tô Hiên Minh không để ý tới Chu Thạc, anh vừa đứng dậy đi ra ngoài, vừa nói: “Thông báo cho các cấp lãnh đạo bên Đế Quang, 9 giờ 30 phút tôi qua đó họp.”
“Vâng, thưa… tổng giám đốc Tô.” Chu Thạc sửng sốt chừng hai giây rồi bước nhanh theo.