Chương : 9
Nhẹ nhàng đặt Diệp Thanh Hồng đã ngủ say xuống giường, đắp chăn cho nàng xong, ánh mắt Phó Hân Thần không kìm được dừng trên khuôn mặt xinh đẹp đang chìm trong giấc ngủ say đó. Một lọn tóc buông xuống trên trán nàng, chàng đưa tay nhẹ nhàng gạt nó ra.
Thực ra nàng là nữ nhân đẹp nhất mà chàng từng gặp. Lần đầu tiên chàng quan sát nàng kỹ đến thế, ngũ quan của nàng không hề tinh tế, mắt dài lông mày rậm, mũi cao môi dày, đối với một cô gái mà nói như vậy có phần quá cương nghị, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt có những đường nét rắn rỏi của nàng thì lại hình thành một vẻ đẹp hết sức độc đáo, đem sự tao nhã và phóng khoáng hoàn toàn kết hợp với nhau.
Thường ngày nàng ngoan ngoãn như một chú mèo vậy. Phó Hân Thần không kìm được khẽ bật cười, ngón tay trái vuốt nhẹ hàng lông mày dài tới tận tóc mai của nàng. Nhưng một khi đôi hàng lông mày này cau lại, đôi mắt trong veo của nàng sẽ ánh lên những tia sáng hết sức quật cường, thật khiến người ta phải đau đầu vô hạn.
Nàng như cỏ tuyết nhu trên núi, có vẻ ngoài tôn quý diễm lệ, khiến rất nhiều người vì muốn đoạt được mà hoàn toàn quên mất những nguy hiểm rình rập xung quanh.
Nàng đẹp mà không yếu ớt, tóat ra một vẻ đẹp cao quý bất khả xâm phạm, cho nên người ta khó có thể tưởng tượng được rằng nàng cũng có lúc bị ức hiếp, cũng có lúc cần bảo vệ, đa phần mọi người đều nghĩ cách để chinh phục được nàng.
Vừa nghĩ đến việc sau khi phải chịu nỗi nhục nhã như thế mà nàng vẫn có thể giữ được trái tim thuần khiết, không hề trở nên cực đoan, trong lòng chàng lại bất giác bùng lên niềm cảm kích khôn cùng.
Phó Hân Thần cảm thấy dưới tay có cái gì đó động đậy, khi tỉnh táo trở lại, vừa khéo nhìn thấy đôi mắt của nàng đã mở ra, bên trong lấp lánh những tia sáng của sự sợ hãi và kinh ngạc. Chàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên rụt tay về, dịu dàng nói: “Ta làm nàng tỉnh giấc sao?” Về phần động tác của mình, chàng không hề cảm thấy có gì là không ổn.
“Lão trở lại rồi.” Đôi mắt Diệp Thanh Hồng sáng đến ghê người, giọng nói thì lại tỏ ra bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc.
“Ai?” Phó Hân Thần tò mò hỏi, nhìn khuôn mặt khác hẳn ngày thường của nàng với vẻ ngạc nhiên. Lúc này nàng giống như một người thợ săn đang phải đối mặt với thú dữ, thật khiến người ta khó có thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Nghe thấy giọng nói của chàng, thân thể Diệp Thanh Hồng hơi run lên một chút, khôi phục lại bộ dạng thường ngày, sau đó liền nhào ngay vào lòng chàng và ôm chàng thật chặt, cơ thể không khống chế được cứ run lẩy bẩy không ngừng: “Chàng nghe xem, tiếng thở dốc, còn có tiếng của nữ nhân nữa..”
Nghe nàng nhắc nhở, tới lúc này Phó Hân Thần mới chú ý đến âm thanh vang ra từ phòng sát vách, đôi hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại, thầm nhủ hai người này thực không ý tứ chút nào, nhưng đồng thời trong lòng lại chợt động, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của tấm thân yêu kiều kia. Lần đầu tiên, chàng không ngờ lại có cảm giác với nàng.
“Mỗi lần trở về lão đều mang theo một nữ nhân, trong phòng lão luôn vang lên thứ âm thanh này.” Rúc trong lòng Phó Hân Thần, Diệp Thanh Hồng dần bình tĩnh trở lại.
Bàn tay đang ôm nàng của Phó Hân Thần không khỏi cứng đờ ra. “Không sao nữa rồi, Nô Nhi.” Chàng cất giọng nhẹ nhàng mà trầm thấp, tựa như an ủi nàng, cũng là an ủi bản thân, mọi việc đều qua rồi.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Diệp Thanh Hồng chợt nhớ ra ở cách vách hiện giờ là đôi huynh muội kia, không kìm được thở phào một hơi: “Đúng thế, không sao nữa rồi, lão sớm đã chết rồi, còn là tự tay ta chôn cất.” Nghĩ vậy, nàng bèn rời khỏi vòng ôm của Phó Hân Thần, ánh mắt trở nên vô cùng bình thản, dường như vừa rồi người bị kinh sợ căn bản không phải là nàng. “Cho dù lão thật sự trở lại thì cũng có sao, năm năm trước ta đã có thể không màng đến tính mạng mà phản kháng lão, bây giờ ta vẫn có thể.” Rồi nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, một cơn gió mạnh mang theo hoa tuyết tràn thẳng tới, ngưng tụ trên khuôn mặt nàng.
“Những sự giày vò đau đớn hơn thế ta còn có thể chịu đựng được, còn gì tệ hơn nữa hay sao?” Giọng nói của nàng rất hờ hững, tựa như đang nói tới những chuyện không liên quan đến mình, không biết trong một câu nói ngắn ngủi này nhưng nỗi đau khổ lớn đến nhường nào.
Bóng lưng nàng cao thẳng mà mỹ lệ, mái tóc dài buông xõa đến đầu gối, những lọn tóc mai bị gió lớn hất tung lên, bay lất phất về phía sau. Tấm thân trong bộ quần áo màu trắng của nàng được ánh nến trong phòng hắt lên một cái bóng mờ nhạt, lại kết hợp với ánh tuyết bên ngoài, ánh sáng và bóng tối kết hợp lại với nhau một cách tuyệt diệu. Nàng tựa như một bức tượng đã đứng đó từ muôn đời, đang chờ đợi một giấc mộng không thể trở thành thực sự, mang theo một nỗi cô độc vĩnh viễn không thể xua tan, toát lên vẻ đẹp khiến lòng người say đắm.
Phó Hân Thần bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, đâu đó một sợi tơ lòng dường như đã rung lên thật nhẹ. Ở cùng nhau lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên chàng nhìn thấy nàng toát ra vẻ lạnh lùng xa cách khiến người ta tâm thần rung động như vậy, dường như, dường như nàng vốn là thế.
“Lão được chôn bên ngoài, cùng với thê tử của lão.” Rất chậm rãi, Diệp Thanh Hồng kể về người mà thường ngày nàng không muốn nhớ đến nhất: “Lúc còn sống hai người bọn họ suốt ngày minh tranh ám đấu với nhau, chỉ muốn dồn đối phương vào chỗ chết, chẳng ngờ sau khi chết lại phải cùng ở một mộ.” Trong giọng nói của nàng toát lên vẻ thê lương man mác, vì bọn họ, cũng vì bản thân nàng. Suốt bao năm nàng bị kẹp ở giữa hai người đó, nếu không nhờ có sự bền bỉ hơn người, chỉ e nàng sớm đã trở thành một đống xương khô.
Tiếng gió rít nghe như quỷ khóc ma gào, giữa trời đông giá rét thế này lại càng trở nên quỷ dị đến tột độ. Nhưng Diệp Thanh Hồng chẳng hề sợ hãi, vẫn đứng đó để phó mặc cho gió dữ quất lên làn da trắng trẻo của mình.
“Nô Nhi.” Phó Hân Thần không đành lòng để nàng nhớ về sự nhục nhã năm xưa, không kìm được khẽ cất tiếng gọi.
Dường như hiểu được tâm ý của chàng, Diệp Thanh Hồng chậm rãi xoay người, nở một nụ cười tươi, chậm rãi bước đến trước mặt chàng, ôm lấy eo chàng: “Lão muốn cưỡng bức ta”. Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt nàng toát lên vẻ dịu dàng vô hạn. Cảm giác được thân thể của chàng đang căng cứng, nàng bèn nhúng chân lên dán sát khuôn mặt vào khuôn mặt của chàng, nhẹ nhàng cọ sát: “Đừng căng thẳng, không sao đâu, ta đã giết lão rồi.” Rất thản nhiên, nàng kể lại một chuyện mà mình chẳng hề để bụng.
Bởi có câu nói này, Phó Hân Thần vốn đang có chút mê loạn đột nhiên tỉnh táo trở lại, lòng hơi kinh hãi, biết rằng mình đã động tình. Nàng vốn trời sinh đã có một thứ mị lực cực kỳ ghê gớm, chỉ là không hiểu cách vận dụng mà thôi, hôm nay không khí vừa khéo trùng hợp, liền hiện ra ngoài một cách hết sức tự nhiên, khiến chàng thiếu chút nữa thì đã không khống chế nỗi bản thân.
“Nàng đã giết lão ư?” Chàng trầm giọng hỏi, muốn mượn đó để phân tán tâm thần, không tiếp tục chú ý đến tấm thân tràn đầy sức hấp dẫn của nàng nữa. “Đúng thế, dùng cách mà lão đã dạy cho ta…” Diệp Thanh Hồng dán sát đôi môi lên đôi môi chàng, hệt như nàng vẫn luôn khao khát. Bây giờ nàng chỉ muốn cảm nhận về chàng, không muốn nói thêm gì tới những chuyện chẳng hề quan trọng kia nữa.
Phó Hân Thần hơi giật mình, vội vàng ngoảnh mặt đi: “Đừng như vậy, Nô Nhi.” Chàng muốn đẩy nàng ra một chút, nhưng lại bị nàng ôm chặt hơn.
“Tại sao lại không chứ?” Bờ môi mềm mại của Diệp Thanh Hồng lướt đi trên khuôn mặt chàng, muốn tìm kiếm đôi môi chàng. Diệm Nương không phải cũng làm thế này với nam nhân kia ư?
Phó Hân Thần vội ngẩng đầu né tránh, bàn tay thì vòng về phía sau định cạy đôi tay đang níu rất chặt của nàng ra: “Nô Nhi!” Chàng vừa né tránh, vừa dở khóc dở cười bảo nàng dừng lại. Nào thấy cô gái nào như nàng bây giờ chứ, ngoại trừ… A, chàng đột nhiên nhớ đến cô ả Diệm Nương kia. Trời, chính là ả, chính ả đã làm hư Nô Nhi của chàng. Sớm đã nói không được để ả đến gần Nô Nhi quá rồi mà, phen này thì ứng nghiệm rồi đây.
Phó Hân Thần không ngừng tránh né, khiến đôi môi nàng đặt lên cằm chàng. Hai hàng lông mày của nàng hơi cau lại, đã có chút hậm hực vì không thể hôn được chàng, mà nàng không thể giận chàng được, nên hết cách chỉ đành khổ sở van nài: “Phó Hân Thần, chàng đừng né tránh mà, ta chỉ muốn hôn chàng một chút thôi, một chút thôi.”
Phó Hân Thần vừa không ngọ nguậy cái đầu né tránh nụ hôn của nàng, vừa thở hổn hển cười nói: “Nô Nhi, đừng nghịch nữa, không phải nàng đã…A…” Lời còn chưa dứt, chân sau của chàng đã vấp phải thành giường, sau một tiếng hô kinh hãi vang lên, hai người bọn họ đồng thời ngã xuống giường. Phó Hân Thần mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe sáng rực của Diệp Thanh Hồng ở ngay phía trước với vẻ không dám tin, đôi môi nàng đã áp hẳn lên đôi môi chàng rồi. Mà Diệp Thanh Hồng dường như cũng kinh ngạc đến ngây ra, hồi lâu sau mới tỉnh táo trở lại, bèn nở nụ cười thắng lợi thật tươi.
“Bây giờ ta đã biết tại sao Diệm Nương lại thích hôn gã cao kều kia rồi.” Nàng nở một nụ cười ranh mãnh, nhanh chóng thè lưỡi ra chạm nhẹ trên môi chàng. “Mùi của chàng rất tuyệt đấy.” Không chú ý thấy đôi mắt chàng chớp mắt đã trở nên sâu thẳm, Diệp Thanh Hồng chuẩn bị xoay người ngồi dậy, lại phát hiện ra đôi tay rắn chắc của chàng không biết đã ôm chặt lấy nàng tự lúc nào: “Chàng..”
“Không phải như thế đâu…” Dùng thứ giọng khàn khàn mà trầm thấp, Phó Hân Thần nói ra những lời khiến Diệp Thanh Hồng không hiểu nỗi. Nàng còn chưa kịp hỏi, đầu đã bị bàn tay chàng ấn xuống rồi.
***
Trắng, trắng như mây như tuyết, trắng khắp núi đồi. Trong không khí giá lạnh tràn ngập mùi hương ngây ngất, giữa vùng đồi núi bao quanh không ngờ lại có một rừng mai lớn đến nhường này, khiến người ta không thể tán thán sự thần kỳ của đấng tối cao.
Tuyết còn chưa tạnh, Diệp Thanh Hồng đã không nhịn được mà van nài Phó Hân Thần đưa nàng đến Nguyệt Lượng Nham ngắm hoa mai. Trên đường chỉ có tuyết mênh mang che mất tầm nhìn, còn thì thực ra cũng không khó đi là mấy.
Ngọc Vô Song và Nghiêm Phiêu Phiêu tất nhiên cũng đi theo cùng.
Đến khi nhìn rõ cánh rừng mai giữa trời tuyết lất phất, mọi người không kìm được phải chấn động vì cảnh đẹp trước mắt này.
“Xuân thảo toàn vô tiêu tức, lạp tuyết do dư tung tích. Việt lĩnh hàn chi hương tự sách, lãnh diễm kỳ phương kham tích. Hà sự thọ dương vô xử mịch, xuy nhập thùy gia hoành địch?[1]” Một hồi lâu sau Ngọc Vô Song mới thở ra một hơi, bất giác ngâm ra bài Vọng mai hoa của Hòa Ngưng. Tuy lúc này tuyết vẫn đang rơi, không phù hợp lắm với câu “ lạp tuyết do dư tung tích” nhưng “lãnh diễm kỳ phương” thì lại bộc bạch ra hết cái tuyệt diệu của hoa mai. Giọng của Ngọc Vô Song nhẹ nhàng dễ nghe, lúc này lại chậm rãi ngâm bài từ như thế, thực khiến người nghe rung động.
[1]Dịch nghĩa: Cỏ xuân hoàn toàn không thể nhìn thấy, tuyết tháng Chạp thì vẫn còn lại bóng dáng. Vùng Việt Lĩnh hoa mai đang tự nở, vẻ lạnh lùng diễm lệ và mùi hương của nó mới thật đáng quý làm sao. Cớ sao lại chẳng thể tìm thấy Thọ Dương công chúa, sáo nhà ai đang thổi khúc mai rơi.(ND)
Duy chỉ có Diệp Thanh Hồng là chẳng hiểu gì, coi như không nghe thấy. Nàng kéo tay Phó Hân Thần đi thẳng vào trong rừng mai, tựa như một nàng tiên nhỏ đi lại trong khu rừng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khiến lòng người rung động.
“Nàng có phát hiện dường như nàng ta càng ngày càng đẹp hơn không?” Ánh mắt Ngọc Vô Song chưa từng rời khỏi Diệp Thanh Hồng, hỏi mà như đang thở dài tán thán.
“Vậy sao? Dù đẹp hơn nữa thì thế nào? Người ta là nữ nhân của người khác rồi.” Nghiêm Phiêu Phiêu vừa ghen tức vừa giận dữ, chỉ bỏ lại một câu rồi chẳng thèm đợi hắn trả lời đã một mình đi vào rừng mai, thế nên không nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên trở nên hung ác của hắn.
“Đó là nữ nhân mà ta muốn!” Hắn khẽ lẩm bẩm, rồi cũng chậm bước theo. Trước nay chỉ cần là thứ hắn muốn, nhất định sẽ đoạt được.
Tiện tay ngắt xuống hai bông mai, hắn đi tới bên cạnh Nghiêm Phiêu Phiêu và cài lên tóc ả, người và hoa làm tôn nhau lên, khiến ả lại càng trở nên kiều diễm vô cùng. Nghiêm Phiêu Phiêu vốn cũng là mỹ nữ cực kỳ hiếm có, chỉ là ở trước mặt Diệp Thanh Hồng nên mới mờ nhạt đi nhiều. Nhưng cho dù là thế, ả vẫn có những nét độc đáo riêng.
“Đẹp lắm!” Ngọc Vô Song không hề kiệm lời khen. Trước giờ hắn vẫn luôn như vậy, chẳng tiếc lời khen đối với những thứ đẹp đẽ, chỉ là không chịu bỏ ra tình cảm mà thôi.
Nghiêm Phiêu Phiêu khẽ nở ra một nụ cười tươi, ả chưa bao giờ có thể giận hắn được lâu: “Ta khuyên chàng chớ nên dính vào nữ nhân đó, nam nhân của ả không đơn giản đâu.” Rất nhẹ nhàng, ả nói ra suy nghĩ trong lòng về Phó Hân Thần.
“Vậy thì sao nào?” Ngọc Vô Song cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện không vui: “Uổng cho nàng theo ta lâu như vậy!”
Khuôn mặt Nghiêm Phiêu Phiêu trở nên trắng bệt, biết rằng mình đã phạm vào điều cấm kị của hắn, vội vàng biện bạch: “Song ca, chàng biết ta chỉ lo lắng cho chàng thôi mà…”
“Hừ!” Ngọc Vô Song hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, không thèm để ý đến Nghiêm Phiêu Phiêu nữa.
Nghiêm Phiêu Phiêu hết sức lo lắng, vội vàng bám theo sau. Ngọc Vô Song vốn nổi tiếng là kẻ vô tình, ả không muốn vì nhất thời lỡ lời mà bị hắn vứt bỏ, đây là điều mà ả không thể chịu đựng nổi. Ngay từ khoảnh khắc mặc kệ tất cả đâm đầu vào lưới tình do hắn bệnh ra, ả đã biết rằng yêu hắn thì sẽ phải vứt bỏ mọi sự e thẹn và tự tôn của mình. Ả yêu hắn tuy vất vả và gian nan nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Diệp Thanh Hồng hái một nhành mai trắng bỏ vào giỏ, rồi ngẩng đầu lên cười nói với Phó Hân Thần: “Ta chưa từng đến đây giữa trời tuyết thế này, không ngờ hoa mai trong tuyết lại nở càng đẹp hơn, cũng có chút giống với cỏ tuyết nhu.”
Phó Hân Thần chỉ cười không đáp, rồi chàng cầm bàn tay lạnh băng của nàng lên dắt tay nàng đi sâu vào khu rừng. Tuyết trong thung lũng này khá ít, từng bông từng bông lãng đãng buông rơi, xung quanh lại có hương mai phản phất, tựa như là tiên cảnh vậy.
“Sư nương nói hoa mai không chỉ có màu trắng, còn có màu đỏ nữa. Màu đỏ? Giống như cỏ tuyết nhu ư?” Nàng tò mò hỏi, nếu nó thật sự giống như cỏ tuyết nhu, vậy thì nàng thà rằng thích hoa mai, vì nó hơn cỏ tuyết nhu ở chỗ gần gũi với con người hơn rất nhiều.
“Không, cỏ tuyết như diễm lệ hơn nhiều.” Phó Hân Thần nhẹ nhàng trả lời, tâm hồn dường như đã đi về nơi xa tắp. Ở Long Nguyên cũng có một vườn mai, còn lớn hơn thung lũng này, bên btrong trồng rất nhiều giống mai khác nhau, đều là vật quý hiếm, mỗi độ cuối đông đầu xuân hoa mai nở đầy cành, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ. Đó là khu vườn chàng xây cho Tịnh nhi, chỉ bởi vì nàng yêu thích hoa mai vô cùng. Nhưng, chưa có lúc nào các loài mai quý hiếm đó lại đem đến cho chàng một sự chấn động lớn lao như rừng mai trắng hết sức bình dị ở nơi đây. Là bởi vì tâm cảnh biến đổi hay là vì nàng? Ánh mắt chàng dừng trên khuôn mặt đỏ ửng vì giá lạnh của Diệp Thanh Hồng, chỉ thấy nàng đang ngắm mai với vẻ vô cùng hứng thú.
“Vậy sao? Có điều nói gì đi nữa thì hoa mai màu đỏ vẫn rất đẹp phải không?” Diệp Thanh Hồng chẳng hề để trong lòng, chỉ không ngừng tưởng tượng về hình ảnh của những bông hoa mai màu đỏ. Đột nhiên, nàng vịn một cành mai tuyết đọng xuống, khẽ hé miệng, cắn lấy một bông mai kèm cả tuyết. Sự giá lạnh của tuyết tan kèm theo hương thơm đặc biệt của hoa mai khiến nàng không kìm được nheo mắt lại, dáng vẻ như đang thỏa mãn vô cùng.
Phó Hân Thần không kìm được phải bật cười, đưa tay lau đi bông tuyết sắp tan bên má nàng, hỏi: “Ngon lắm sao?” Câu hỏi của chàng rất thú vị, cho đến bây giờ, đây mới là lần đầu tiên nàng ăn cả mai lẫn tuyết như thế, không thô tục, không tao nhã, giống như con người nàng vậy, khiến cho người ta khó có thể định nghĩa cho được.
“Ừm, thơm lắm!” Diệp Thanh Hồng hưng phấn hái một bông mai kèm cả tuyết xuống đưa đến bên môi chàng” “Chàng cũng nếm thử đi.”
Phó Hân Thần cũng không từ chối, há miệng ra ngậm lấy, ánh mắt bất giác dừng lại trên đôi bờ môi nhỏ xinh của nàng. Nếu không phải vì có người ngoài ở đây, chàng càng muốn được nếm thử mùi vị của hoa mai kèm tuyết thông qua cánh môi nàng, như thế ắt sẽ càng thơm hơn.
“Thế nào?” Diệp Thanh Hồng nhìn chàng bằng ánh mắt đầy vẻ chờ mong, hy vọng chàng có thể cảm nhận được thứ cảm giác tuyệt diệu đó giống như mình.
“Phu phụ huynh đài đúng là có nhã hứng quá, nếm tuyết kèm mai, thực khiến tại hạ hâm mộ không thôi.” Giọng nói của Ngọc Vô Song đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí ấm áp của hai người.
Sắc mặt Phó Hân Thần trầm xuống, hờ hững nói: “Nơi này tuyết mai đều chẳng thiếu, Ngọc huynh cứ thưởng thức tự do, cớ đâu phải hâm mộ người khác làm gì.”
Ngọc Vô Song đâu ngờ từng lời của hắn và Nghiêm Phiêu Phiêu đều lọt vào tai Phó Hân Thần không sót một chữ, khiến chàng hết sức không vui. Dám có chủ ý với Nô Nhi, hắn còn chưa đủ tư cách.
“Tuyết mai thì đâu chẳng có, tiếc rằng chẳng có giai nhân bầu bạn, còn gì là thú vị nữa đâu.” Tuy đang nói với Phó Hân Thần, nhưng cặp mắt đào hoa của Ngọc Vô Song lại nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Hồng lúc này đang hơi cau mày, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của nàng.
Thấy sắc mặt Nghiêm Phiêu Phiêu hơi biến đổi, Phó Hân Thần thầm cười lạnh, cảm thấy gã Ngọc Vô Song này đúng là quá phận, bèn bảo: “Ngọc huynh khiêm nhường quá rồi, Phiêu Phiêu cô nương dung nhan xuất chúng, xinh đẹp yêu kiều, sao Ngọc huynh lại nói là không có giai nhân bầu bạn được?” Những lời này chàng không chỉ là khen Nghiêm Phiêu Phiêu, còn gián tiếp chỉ ra quan hệ không bình thường giữa hai người, thực ra chính là lời cảnh cáo, chuyện về sau thế nào thì phải xem hắn có biết điều hay không.
Ngọc Vô Song lập tức cười vang: “Huynh đài nói đùa rồi, Phiêu Phiêu là muội tử của tại hạ, sao có thể tính được. Mà huống chi mỹ nhân trên thiên hạ này có ai so được với một phần mười của tôn phu nhân đâu.”
Khi nói ra những lời này hắn không hề che giấu sự ái mộ và dã tâm của bản thân đối với Diệp Thanh Hồng, khiến Nghiêm Phiêu Phiêu vốn có phần dễ chịu hơn vì lời của Phó Hân Thần lập tức tái mặt, nhưng vẫn kìm nén không nói gì, ả phải xem xem hắn còn có thể vô tình đến mức nào nữa. Ả nghĩ, rồi sẽ có một ngày ả không nhịn được nữa mà giết chết hắn.
Phó Hân Thần không hề tức giận, ngược lại còn cất tiếng cười vang quay sang nói với Diệp Thanh Hồng vốn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao bên cạnh: “Nô Nhi, Ngọc công tử đang khen nàng đấy.”
Diệp Thanh Hồng nở nụ cười tươi, đôi mắt thì lại nhìn đăm đăm vào nụ cười ấm áp của Phó Hân Thần, đến đuôi mắt cũng chẳng buồn ngó qua phía Ngọc Vô Song chút nào. Nàng cười, cười vì Phó Hân Thần đang cười, chứ chẳng phải vì lời khen của Ngọc Vô Song. “Vậy sao? Nhưng trước nay chàng chưa từng khen ta bao giờ đấy, có thể thấy ta cũng không thật sự tốt như vậy.” Từ nhỏ đến giờ chưa có ai khen nàng câu nào, cho dù khi Tư Đồ Hành nhìn nàng bằng ánh mắt dâm dục cũng nói nàng đẹp, nhưng đằng sau đó lại mang theo ý đồ, do đó nàng không hề cảm thấy đó thật sự là lời khen.
Phó Hân Thần ngẩn ra, tới lúc này mới giật mình phát hiện quả thực mình chưa từng khen nàng câu nào, đó rốt cuộc là vì sao nhỉ?
“Vậy là huynh đài không đúng rồi, dung nhan tôn phu nhân còn hơn Tây Tử, Lạc Thần[2], huynh đài may mắn cưới được một vị gian nhân như vậy, sao có thể không thường xuyên làm nàng vui lòng, không sợ nàng ấm ức hay sao?” Ngọc Vô Song thừa cơ nói, lòng khơi lên sự bất mãn trong lòng Diệp Thanh Hồng, đâu hay tư duy của Diệp Thanh Hồng khác hẳn người thường, thực uổng cho một phen tâm cơ của hắn.
[2] Tây Tử cũng tức là Tây Thi thời Xuân Thu, còn Lạc Thần ở đây là trò Chân Cơ thời Tam Quốc, hai nàng đều là mỹ nhân có tiếng trong lịch sử Trung Quốc (ND)
“Đa tạ đã chỉ giáo, tại hạ ghi nhớ rổi.” Phó Hân Thần chẳng hề giận dữ, nói xong bèn dắt tay Diệp Thanh Hồng nhã nhặn cất tiếng chào hai người kia: “Tại hạ muốn đi riêng với nội tử một chút, thứ lỗi không bồi tiếp được.” Rồi không đợi đối phương kịp có phản ứng, liền chậm rãi cất bước đi về hướng khác. Thái độ chiếm hữu cùng với quan hệ thân mật ấy chẳng cần nói gì cũng đánh tan được ý đồ chia rẽ, khiêu khích của Ngọc Vô Song rồi.
Sắc mặt Ngọc Vô Song lúc trắng lúc đỏ, ngây người ngay ra tại chỗ, đi theo không được, mà không đi theo lại không cam tâm, thực vô cùng khó xử.
Từ phía đằng xa, chợt nghe có giọng nói trong veo của Diệp Thanh Hồng vang lại: “Phó Hân Thần, Tây Tử, Lạc Thần là cái gì vậy…” Sau đó là những tiếng cười vang vô cùng sảng khoái của Phó Hân Thần.
Thực ra nàng là nữ nhân đẹp nhất mà chàng từng gặp. Lần đầu tiên chàng quan sát nàng kỹ đến thế, ngũ quan của nàng không hề tinh tế, mắt dài lông mày rậm, mũi cao môi dày, đối với một cô gái mà nói như vậy có phần quá cương nghị, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt có những đường nét rắn rỏi của nàng thì lại hình thành một vẻ đẹp hết sức độc đáo, đem sự tao nhã và phóng khoáng hoàn toàn kết hợp với nhau.
Thường ngày nàng ngoan ngoãn như một chú mèo vậy. Phó Hân Thần không kìm được khẽ bật cười, ngón tay trái vuốt nhẹ hàng lông mày dài tới tận tóc mai của nàng. Nhưng một khi đôi hàng lông mày này cau lại, đôi mắt trong veo của nàng sẽ ánh lên những tia sáng hết sức quật cường, thật khiến người ta phải đau đầu vô hạn.
Nàng như cỏ tuyết nhu trên núi, có vẻ ngoài tôn quý diễm lệ, khiến rất nhiều người vì muốn đoạt được mà hoàn toàn quên mất những nguy hiểm rình rập xung quanh.
Nàng đẹp mà không yếu ớt, tóat ra một vẻ đẹp cao quý bất khả xâm phạm, cho nên người ta khó có thể tưởng tượng được rằng nàng cũng có lúc bị ức hiếp, cũng có lúc cần bảo vệ, đa phần mọi người đều nghĩ cách để chinh phục được nàng.
Vừa nghĩ đến việc sau khi phải chịu nỗi nhục nhã như thế mà nàng vẫn có thể giữ được trái tim thuần khiết, không hề trở nên cực đoan, trong lòng chàng lại bất giác bùng lên niềm cảm kích khôn cùng.
Phó Hân Thần cảm thấy dưới tay có cái gì đó động đậy, khi tỉnh táo trở lại, vừa khéo nhìn thấy đôi mắt của nàng đã mở ra, bên trong lấp lánh những tia sáng của sự sợ hãi và kinh ngạc. Chàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên rụt tay về, dịu dàng nói: “Ta làm nàng tỉnh giấc sao?” Về phần động tác của mình, chàng không hề cảm thấy có gì là không ổn.
“Lão trở lại rồi.” Đôi mắt Diệp Thanh Hồng sáng đến ghê người, giọng nói thì lại tỏ ra bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc.
“Ai?” Phó Hân Thần tò mò hỏi, nhìn khuôn mặt khác hẳn ngày thường của nàng với vẻ ngạc nhiên. Lúc này nàng giống như một người thợ săn đang phải đối mặt với thú dữ, thật khiến người ta khó có thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Nghe thấy giọng nói của chàng, thân thể Diệp Thanh Hồng hơi run lên một chút, khôi phục lại bộ dạng thường ngày, sau đó liền nhào ngay vào lòng chàng và ôm chàng thật chặt, cơ thể không khống chế được cứ run lẩy bẩy không ngừng: “Chàng nghe xem, tiếng thở dốc, còn có tiếng của nữ nhân nữa..”
Nghe nàng nhắc nhở, tới lúc này Phó Hân Thần mới chú ý đến âm thanh vang ra từ phòng sát vách, đôi hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại, thầm nhủ hai người này thực không ý tứ chút nào, nhưng đồng thời trong lòng lại chợt động, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của tấm thân yêu kiều kia. Lần đầu tiên, chàng không ngờ lại có cảm giác với nàng.
“Mỗi lần trở về lão đều mang theo một nữ nhân, trong phòng lão luôn vang lên thứ âm thanh này.” Rúc trong lòng Phó Hân Thần, Diệp Thanh Hồng dần bình tĩnh trở lại.
Bàn tay đang ôm nàng của Phó Hân Thần không khỏi cứng đờ ra. “Không sao nữa rồi, Nô Nhi.” Chàng cất giọng nhẹ nhàng mà trầm thấp, tựa như an ủi nàng, cũng là an ủi bản thân, mọi việc đều qua rồi.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Diệp Thanh Hồng chợt nhớ ra ở cách vách hiện giờ là đôi huynh muội kia, không kìm được thở phào một hơi: “Đúng thế, không sao nữa rồi, lão sớm đã chết rồi, còn là tự tay ta chôn cất.” Nghĩ vậy, nàng bèn rời khỏi vòng ôm của Phó Hân Thần, ánh mắt trở nên vô cùng bình thản, dường như vừa rồi người bị kinh sợ căn bản không phải là nàng. “Cho dù lão thật sự trở lại thì cũng có sao, năm năm trước ta đã có thể không màng đến tính mạng mà phản kháng lão, bây giờ ta vẫn có thể.” Rồi nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, một cơn gió mạnh mang theo hoa tuyết tràn thẳng tới, ngưng tụ trên khuôn mặt nàng.
“Những sự giày vò đau đớn hơn thế ta còn có thể chịu đựng được, còn gì tệ hơn nữa hay sao?” Giọng nói của nàng rất hờ hững, tựa như đang nói tới những chuyện không liên quan đến mình, không biết trong một câu nói ngắn ngủi này nhưng nỗi đau khổ lớn đến nhường nào.
Bóng lưng nàng cao thẳng mà mỹ lệ, mái tóc dài buông xõa đến đầu gối, những lọn tóc mai bị gió lớn hất tung lên, bay lất phất về phía sau. Tấm thân trong bộ quần áo màu trắng của nàng được ánh nến trong phòng hắt lên một cái bóng mờ nhạt, lại kết hợp với ánh tuyết bên ngoài, ánh sáng và bóng tối kết hợp lại với nhau một cách tuyệt diệu. Nàng tựa như một bức tượng đã đứng đó từ muôn đời, đang chờ đợi một giấc mộng không thể trở thành thực sự, mang theo một nỗi cô độc vĩnh viễn không thể xua tan, toát lên vẻ đẹp khiến lòng người say đắm.
Phó Hân Thần bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, đâu đó một sợi tơ lòng dường như đã rung lên thật nhẹ. Ở cùng nhau lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên chàng nhìn thấy nàng toát ra vẻ lạnh lùng xa cách khiến người ta tâm thần rung động như vậy, dường như, dường như nàng vốn là thế.
“Lão được chôn bên ngoài, cùng với thê tử của lão.” Rất chậm rãi, Diệp Thanh Hồng kể về người mà thường ngày nàng không muốn nhớ đến nhất: “Lúc còn sống hai người bọn họ suốt ngày minh tranh ám đấu với nhau, chỉ muốn dồn đối phương vào chỗ chết, chẳng ngờ sau khi chết lại phải cùng ở một mộ.” Trong giọng nói của nàng toát lên vẻ thê lương man mác, vì bọn họ, cũng vì bản thân nàng. Suốt bao năm nàng bị kẹp ở giữa hai người đó, nếu không nhờ có sự bền bỉ hơn người, chỉ e nàng sớm đã trở thành một đống xương khô.
Tiếng gió rít nghe như quỷ khóc ma gào, giữa trời đông giá rét thế này lại càng trở nên quỷ dị đến tột độ. Nhưng Diệp Thanh Hồng chẳng hề sợ hãi, vẫn đứng đó để phó mặc cho gió dữ quất lên làn da trắng trẻo của mình.
“Nô Nhi.” Phó Hân Thần không đành lòng để nàng nhớ về sự nhục nhã năm xưa, không kìm được khẽ cất tiếng gọi.
Dường như hiểu được tâm ý của chàng, Diệp Thanh Hồng chậm rãi xoay người, nở một nụ cười tươi, chậm rãi bước đến trước mặt chàng, ôm lấy eo chàng: “Lão muốn cưỡng bức ta”. Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt nàng toát lên vẻ dịu dàng vô hạn. Cảm giác được thân thể của chàng đang căng cứng, nàng bèn nhúng chân lên dán sát khuôn mặt vào khuôn mặt của chàng, nhẹ nhàng cọ sát: “Đừng căng thẳng, không sao đâu, ta đã giết lão rồi.” Rất thản nhiên, nàng kể lại một chuyện mà mình chẳng hề để bụng.
Bởi có câu nói này, Phó Hân Thần vốn đang có chút mê loạn đột nhiên tỉnh táo trở lại, lòng hơi kinh hãi, biết rằng mình đã động tình. Nàng vốn trời sinh đã có một thứ mị lực cực kỳ ghê gớm, chỉ là không hiểu cách vận dụng mà thôi, hôm nay không khí vừa khéo trùng hợp, liền hiện ra ngoài một cách hết sức tự nhiên, khiến chàng thiếu chút nữa thì đã không khống chế nỗi bản thân.
“Nàng đã giết lão ư?” Chàng trầm giọng hỏi, muốn mượn đó để phân tán tâm thần, không tiếp tục chú ý đến tấm thân tràn đầy sức hấp dẫn của nàng nữa. “Đúng thế, dùng cách mà lão đã dạy cho ta…” Diệp Thanh Hồng dán sát đôi môi lên đôi môi chàng, hệt như nàng vẫn luôn khao khát. Bây giờ nàng chỉ muốn cảm nhận về chàng, không muốn nói thêm gì tới những chuyện chẳng hề quan trọng kia nữa.
Phó Hân Thần hơi giật mình, vội vàng ngoảnh mặt đi: “Đừng như vậy, Nô Nhi.” Chàng muốn đẩy nàng ra một chút, nhưng lại bị nàng ôm chặt hơn.
“Tại sao lại không chứ?” Bờ môi mềm mại của Diệp Thanh Hồng lướt đi trên khuôn mặt chàng, muốn tìm kiếm đôi môi chàng. Diệm Nương không phải cũng làm thế này với nam nhân kia ư?
Phó Hân Thần vội ngẩng đầu né tránh, bàn tay thì vòng về phía sau định cạy đôi tay đang níu rất chặt của nàng ra: “Nô Nhi!” Chàng vừa né tránh, vừa dở khóc dở cười bảo nàng dừng lại. Nào thấy cô gái nào như nàng bây giờ chứ, ngoại trừ… A, chàng đột nhiên nhớ đến cô ả Diệm Nương kia. Trời, chính là ả, chính ả đã làm hư Nô Nhi của chàng. Sớm đã nói không được để ả đến gần Nô Nhi quá rồi mà, phen này thì ứng nghiệm rồi đây.
Phó Hân Thần không ngừng tránh né, khiến đôi môi nàng đặt lên cằm chàng. Hai hàng lông mày của nàng hơi cau lại, đã có chút hậm hực vì không thể hôn được chàng, mà nàng không thể giận chàng được, nên hết cách chỉ đành khổ sở van nài: “Phó Hân Thần, chàng đừng né tránh mà, ta chỉ muốn hôn chàng một chút thôi, một chút thôi.”
Phó Hân Thần vừa không ngọ nguậy cái đầu né tránh nụ hôn của nàng, vừa thở hổn hển cười nói: “Nô Nhi, đừng nghịch nữa, không phải nàng đã…A…” Lời còn chưa dứt, chân sau của chàng đã vấp phải thành giường, sau một tiếng hô kinh hãi vang lên, hai người bọn họ đồng thời ngã xuống giường. Phó Hân Thần mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe sáng rực của Diệp Thanh Hồng ở ngay phía trước với vẻ không dám tin, đôi môi nàng đã áp hẳn lên đôi môi chàng rồi. Mà Diệp Thanh Hồng dường như cũng kinh ngạc đến ngây ra, hồi lâu sau mới tỉnh táo trở lại, bèn nở nụ cười thắng lợi thật tươi.
“Bây giờ ta đã biết tại sao Diệm Nương lại thích hôn gã cao kều kia rồi.” Nàng nở một nụ cười ranh mãnh, nhanh chóng thè lưỡi ra chạm nhẹ trên môi chàng. “Mùi của chàng rất tuyệt đấy.” Không chú ý thấy đôi mắt chàng chớp mắt đã trở nên sâu thẳm, Diệp Thanh Hồng chuẩn bị xoay người ngồi dậy, lại phát hiện ra đôi tay rắn chắc của chàng không biết đã ôm chặt lấy nàng tự lúc nào: “Chàng..”
“Không phải như thế đâu…” Dùng thứ giọng khàn khàn mà trầm thấp, Phó Hân Thần nói ra những lời khiến Diệp Thanh Hồng không hiểu nỗi. Nàng còn chưa kịp hỏi, đầu đã bị bàn tay chàng ấn xuống rồi.
***
Trắng, trắng như mây như tuyết, trắng khắp núi đồi. Trong không khí giá lạnh tràn ngập mùi hương ngây ngất, giữa vùng đồi núi bao quanh không ngờ lại có một rừng mai lớn đến nhường này, khiến người ta không thể tán thán sự thần kỳ của đấng tối cao.
Tuyết còn chưa tạnh, Diệp Thanh Hồng đã không nhịn được mà van nài Phó Hân Thần đưa nàng đến Nguyệt Lượng Nham ngắm hoa mai. Trên đường chỉ có tuyết mênh mang che mất tầm nhìn, còn thì thực ra cũng không khó đi là mấy.
Ngọc Vô Song và Nghiêm Phiêu Phiêu tất nhiên cũng đi theo cùng.
Đến khi nhìn rõ cánh rừng mai giữa trời tuyết lất phất, mọi người không kìm được phải chấn động vì cảnh đẹp trước mắt này.
“Xuân thảo toàn vô tiêu tức, lạp tuyết do dư tung tích. Việt lĩnh hàn chi hương tự sách, lãnh diễm kỳ phương kham tích. Hà sự thọ dương vô xử mịch, xuy nhập thùy gia hoành địch?[1]” Một hồi lâu sau Ngọc Vô Song mới thở ra một hơi, bất giác ngâm ra bài Vọng mai hoa của Hòa Ngưng. Tuy lúc này tuyết vẫn đang rơi, không phù hợp lắm với câu “ lạp tuyết do dư tung tích” nhưng “lãnh diễm kỳ phương” thì lại bộc bạch ra hết cái tuyệt diệu của hoa mai. Giọng của Ngọc Vô Song nhẹ nhàng dễ nghe, lúc này lại chậm rãi ngâm bài từ như thế, thực khiến người nghe rung động.
[1]Dịch nghĩa: Cỏ xuân hoàn toàn không thể nhìn thấy, tuyết tháng Chạp thì vẫn còn lại bóng dáng. Vùng Việt Lĩnh hoa mai đang tự nở, vẻ lạnh lùng diễm lệ và mùi hương của nó mới thật đáng quý làm sao. Cớ sao lại chẳng thể tìm thấy Thọ Dương công chúa, sáo nhà ai đang thổi khúc mai rơi.(ND)
Duy chỉ có Diệp Thanh Hồng là chẳng hiểu gì, coi như không nghe thấy. Nàng kéo tay Phó Hân Thần đi thẳng vào trong rừng mai, tựa như một nàng tiên nhỏ đi lại trong khu rừng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khiến lòng người rung động.
“Nàng có phát hiện dường như nàng ta càng ngày càng đẹp hơn không?” Ánh mắt Ngọc Vô Song chưa từng rời khỏi Diệp Thanh Hồng, hỏi mà như đang thở dài tán thán.
“Vậy sao? Dù đẹp hơn nữa thì thế nào? Người ta là nữ nhân của người khác rồi.” Nghiêm Phiêu Phiêu vừa ghen tức vừa giận dữ, chỉ bỏ lại một câu rồi chẳng thèm đợi hắn trả lời đã một mình đi vào rừng mai, thế nên không nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên trở nên hung ác của hắn.
“Đó là nữ nhân mà ta muốn!” Hắn khẽ lẩm bẩm, rồi cũng chậm bước theo. Trước nay chỉ cần là thứ hắn muốn, nhất định sẽ đoạt được.
Tiện tay ngắt xuống hai bông mai, hắn đi tới bên cạnh Nghiêm Phiêu Phiêu và cài lên tóc ả, người và hoa làm tôn nhau lên, khiến ả lại càng trở nên kiều diễm vô cùng. Nghiêm Phiêu Phiêu vốn cũng là mỹ nữ cực kỳ hiếm có, chỉ là ở trước mặt Diệp Thanh Hồng nên mới mờ nhạt đi nhiều. Nhưng cho dù là thế, ả vẫn có những nét độc đáo riêng.
“Đẹp lắm!” Ngọc Vô Song không hề kiệm lời khen. Trước giờ hắn vẫn luôn như vậy, chẳng tiếc lời khen đối với những thứ đẹp đẽ, chỉ là không chịu bỏ ra tình cảm mà thôi.
Nghiêm Phiêu Phiêu khẽ nở ra một nụ cười tươi, ả chưa bao giờ có thể giận hắn được lâu: “Ta khuyên chàng chớ nên dính vào nữ nhân đó, nam nhân của ả không đơn giản đâu.” Rất nhẹ nhàng, ả nói ra suy nghĩ trong lòng về Phó Hân Thần.
“Vậy thì sao nào?” Ngọc Vô Song cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện không vui: “Uổng cho nàng theo ta lâu như vậy!”
Khuôn mặt Nghiêm Phiêu Phiêu trở nên trắng bệt, biết rằng mình đã phạm vào điều cấm kị của hắn, vội vàng biện bạch: “Song ca, chàng biết ta chỉ lo lắng cho chàng thôi mà…”
“Hừ!” Ngọc Vô Song hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, không thèm để ý đến Nghiêm Phiêu Phiêu nữa.
Nghiêm Phiêu Phiêu hết sức lo lắng, vội vàng bám theo sau. Ngọc Vô Song vốn nổi tiếng là kẻ vô tình, ả không muốn vì nhất thời lỡ lời mà bị hắn vứt bỏ, đây là điều mà ả không thể chịu đựng nổi. Ngay từ khoảnh khắc mặc kệ tất cả đâm đầu vào lưới tình do hắn bệnh ra, ả đã biết rằng yêu hắn thì sẽ phải vứt bỏ mọi sự e thẹn và tự tôn của mình. Ả yêu hắn tuy vất vả và gian nan nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Diệp Thanh Hồng hái một nhành mai trắng bỏ vào giỏ, rồi ngẩng đầu lên cười nói với Phó Hân Thần: “Ta chưa từng đến đây giữa trời tuyết thế này, không ngờ hoa mai trong tuyết lại nở càng đẹp hơn, cũng có chút giống với cỏ tuyết nhu.”
Phó Hân Thần chỉ cười không đáp, rồi chàng cầm bàn tay lạnh băng của nàng lên dắt tay nàng đi sâu vào khu rừng. Tuyết trong thung lũng này khá ít, từng bông từng bông lãng đãng buông rơi, xung quanh lại có hương mai phản phất, tựa như là tiên cảnh vậy.
“Sư nương nói hoa mai không chỉ có màu trắng, còn có màu đỏ nữa. Màu đỏ? Giống như cỏ tuyết nhu ư?” Nàng tò mò hỏi, nếu nó thật sự giống như cỏ tuyết nhu, vậy thì nàng thà rằng thích hoa mai, vì nó hơn cỏ tuyết nhu ở chỗ gần gũi với con người hơn rất nhiều.
“Không, cỏ tuyết như diễm lệ hơn nhiều.” Phó Hân Thần nhẹ nhàng trả lời, tâm hồn dường như đã đi về nơi xa tắp. Ở Long Nguyên cũng có một vườn mai, còn lớn hơn thung lũng này, bên btrong trồng rất nhiều giống mai khác nhau, đều là vật quý hiếm, mỗi độ cuối đông đầu xuân hoa mai nở đầy cành, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ. Đó là khu vườn chàng xây cho Tịnh nhi, chỉ bởi vì nàng yêu thích hoa mai vô cùng. Nhưng, chưa có lúc nào các loài mai quý hiếm đó lại đem đến cho chàng một sự chấn động lớn lao như rừng mai trắng hết sức bình dị ở nơi đây. Là bởi vì tâm cảnh biến đổi hay là vì nàng? Ánh mắt chàng dừng trên khuôn mặt đỏ ửng vì giá lạnh của Diệp Thanh Hồng, chỉ thấy nàng đang ngắm mai với vẻ vô cùng hứng thú.
“Vậy sao? Có điều nói gì đi nữa thì hoa mai màu đỏ vẫn rất đẹp phải không?” Diệp Thanh Hồng chẳng hề để trong lòng, chỉ không ngừng tưởng tượng về hình ảnh của những bông hoa mai màu đỏ. Đột nhiên, nàng vịn một cành mai tuyết đọng xuống, khẽ hé miệng, cắn lấy một bông mai kèm cả tuyết. Sự giá lạnh của tuyết tan kèm theo hương thơm đặc biệt của hoa mai khiến nàng không kìm được nheo mắt lại, dáng vẻ như đang thỏa mãn vô cùng.
Phó Hân Thần không kìm được phải bật cười, đưa tay lau đi bông tuyết sắp tan bên má nàng, hỏi: “Ngon lắm sao?” Câu hỏi của chàng rất thú vị, cho đến bây giờ, đây mới là lần đầu tiên nàng ăn cả mai lẫn tuyết như thế, không thô tục, không tao nhã, giống như con người nàng vậy, khiến cho người ta khó có thể định nghĩa cho được.
“Ừm, thơm lắm!” Diệp Thanh Hồng hưng phấn hái một bông mai kèm cả tuyết xuống đưa đến bên môi chàng” “Chàng cũng nếm thử đi.”
Phó Hân Thần cũng không từ chối, há miệng ra ngậm lấy, ánh mắt bất giác dừng lại trên đôi bờ môi nhỏ xinh của nàng. Nếu không phải vì có người ngoài ở đây, chàng càng muốn được nếm thử mùi vị của hoa mai kèm tuyết thông qua cánh môi nàng, như thế ắt sẽ càng thơm hơn.
“Thế nào?” Diệp Thanh Hồng nhìn chàng bằng ánh mắt đầy vẻ chờ mong, hy vọng chàng có thể cảm nhận được thứ cảm giác tuyệt diệu đó giống như mình.
“Phu phụ huynh đài đúng là có nhã hứng quá, nếm tuyết kèm mai, thực khiến tại hạ hâm mộ không thôi.” Giọng nói của Ngọc Vô Song đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí ấm áp của hai người.
Sắc mặt Phó Hân Thần trầm xuống, hờ hững nói: “Nơi này tuyết mai đều chẳng thiếu, Ngọc huynh cứ thưởng thức tự do, cớ đâu phải hâm mộ người khác làm gì.”
Ngọc Vô Song đâu ngờ từng lời của hắn và Nghiêm Phiêu Phiêu đều lọt vào tai Phó Hân Thần không sót một chữ, khiến chàng hết sức không vui. Dám có chủ ý với Nô Nhi, hắn còn chưa đủ tư cách.
“Tuyết mai thì đâu chẳng có, tiếc rằng chẳng có giai nhân bầu bạn, còn gì là thú vị nữa đâu.” Tuy đang nói với Phó Hân Thần, nhưng cặp mắt đào hoa của Ngọc Vô Song lại nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Hồng lúc này đang hơi cau mày, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của nàng.
Thấy sắc mặt Nghiêm Phiêu Phiêu hơi biến đổi, Phó Hân Thần thầm cười lạnh, cảm thấy gã Ngọc Vô Song này đúng là quá phận, bèn bảo: “Ngọc huynh khiêm nhường quá rồi, Phiêu Phiêu cô nương dung nhan xuất chúng, xinh đẹp yêu kiều, sao Ngọc huynh lại nói là không có giai nhân bầu bạn được?” Những lời này chàng không chỉ là khen Nghiêm Phiêu Phiêu, còn gián tiếp chỉ ra quan hệ không bình thường giữa hai người, thực ra chính là lời cảnh cáo, chuyện về sau thế nào thì phải xem hắn có biết điều hay không.
Ngọc Vô Song lập tức cười vang: “Huynh đài nói đùa rồi, Phiêu Phiêu là muội tử của tại hạ, sao có thể tính được. Mà huống chi mỹ nhân trên thiên hạ này có ai so được với một phần mười của tôn phu nhân đâu.”
Khi nói ra những lời này hắn không hề che giấu sự ái mộ và dã tâm của bản thân đối với Diệp Thanh Hồng, khiến Nghiêm Phiêu Phiêu vốn có phần dễ chịu hơn vì lời của Phó Hân Thần lập tức tái mặt, nhưng vẫn kìm nén không nói gì, ả phải xem xem hắn còn có thể vô tình đến mức nào nữa. Ả nghĩ, rồi sẽ có một ngày ả không nhịn được nữa mà giết chết hắn.
Phó Hân Thần không hề tức giận, ngược lại còn cất tiếng cười vang quay sang nói với Diệp Thanh Hồng vốn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao bên cạnh: “Nô Nhi, Ngọc công tử đang khen nàng đấy.”
Diệp Thanh Hồng nở nụ cười tươi, đôi mắt thì lại nhìn đăm đăm vào nụ cười ấm áp của Phó Hân Thần, đến đuôi mắt cũng chẳng buồn ngó qua phía Ngọc Vô Song chút nào. Nàng cười, cười vì Phó Hân Thần đang cười, chứ chẳng phải vì lời khen của Ngọc Vô Song. “Vậy sao? Nhưng trước nay chàng chưa từng khen ta bao giờ đấy, có thể thấy ta cũng không thật sự tốt như vậy.” Từ nhỏ đến giờ chưa có ai khen nàng câu nào, cho dù khi Tư Đồ Hành nhìn nàng bằng ánh mắt dâm dục cũng nói nàng đẹp, nhưng đằng sau đó lại mang theo ý đồ, do đó nàng không hề cảm thấy đó thật sự là lời khen.
Phó Hân Thần ngẩn ra, tới lúc này mới giật mình phát hiện quả thực mình chưa từng khen nàng câu nào, đó rốt cuộc là vì sao nhỉ?
“Vậy là huynh đài không đúng rồi, dung nhan tôn phu nhân còn hơn Tây Tử, Lạc Thần[2], huynh đài may mắn cưới được một vị gian nhân như vậy, sao có thể không thường xuyên làm nàng vui lòng, không sợ nàng ấm ức hay sao?” Ngọc Vô Song thừa cơ nói, lòng khơi lên sự bất mãn trong lòng Diệp Thanh Hồng, đâu hay tư duy của Diệp Thanh Hồng khác hẳn người thường, thực uổng cho một phen tâm cơ của hắn.
[2] Tây Tử cũng tức là Tây Thi thời Xuân Thu, còn Lạc Thần ở đây là trò Chân Cơ thời Tam Quốc, hai nàng đều là mỹ nhân có tiếng trong lịch sử Trung Quốc (ND)
“Đa tạ đã chỉ giáo, tại hạ ghi nhớ rổi.” Phó Hân Thần chẳng hề giận dữ, nói xong bèn dắt tay Diệp Thanh Hồng nhã nhặn cất tiếng chào hai người kia: “Tại hạ muốn đi riêng với nội tử một chút, thứ lỗi không bồi tiếp được.” Rồi không đợi đối phương kịp có phản ứng, liền chậm rãi cất bước đi về hướng khác. Thái độ chiếm hữu cùng với quan hệ thân mật ấy chẳng cần nói gì cũng đánh tan được ý đồ chia rẽ, khiêu khích của Ngọc Vô Song rồi.
Sắc mặt Ngọc Vô Song lúc trắng lúc đỏ, ngây người ngay ra tại chỗ, đi theo không được, mà không đi theo lại không cam tâm, thực vô cùng khó xử.
Từ phía đằng xa, chợt nghe có giọng nói trong veo của Diệp Thanh Hồng vang lại: “Phó Hân Thần, Tây Tử, Lạc Thần là cái gì vậy…” Sau đó là những tiếng cười vang vô cùng sảng khoái của Phó Hân Thần.