CHƯƠNG 3: NHÌN TRÚNG CÔ RỒI.
CHƯƠNG 3: NHÌN TRÚNG CÔ RỒI.
Cái gọi là tập thể dục buổi sáng của Âu Cảnh Dật khiến tôi mỗi lần nhớ lại đều đỏ mặt tía tai, tim thì đập bình bịch, lần này không có bóng tối che đậy tôi chỉ có thể lồ lộ trước mắt anh mà thôi, ánh mắt tôi cũng không biết phải nấp đi đâu nữa, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tôi cũng đã chạm vào được những gợn sóng nhỏ nhẹ mềm mại nơi đáy mắt anh nữa.
Cuối cùng tôi đã chạy trốn, nhân lúc anh đang tắm rửa trong phòng tắm tôi đã trốn đi, tôi thật sự không còn đủ dũng khí để gặp lại anh nữa rồi.
Thứ tôi cần cũng chỉ là tinh trùng của anh mà thôi, thụ được thai để báo cáo kết quả nhiệm vụ là được rồi, chứ tôi vốn không muốn chuốc thêm phiền phức đâu, cho dù người đàn ông này đã cho tôi quá nhiều sự kinh diễm đi nữa, cho dù anh đã chạm vào được nỗi cô đơn của tôi.
Về đến nhà, trong giây phút tôi mở cửa ra, tôi buộc mình phải trấn tĩnh lại sau cơn hoảng loạn kia.
Trong căn phòng tràn ngập làn khói nghi ngút, nó khiến tôi bị sặc đến nỗi cau mày lại.
“Sao rồi? Cảm giác được người ta ấy ấy như thế nào?” Trương Trạch Minh ném điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, đôi mắt âm tà đỏ ngầu của ông ta thật kinh khủng: “Cả một đêm rồi thêm cả nửa ngày nữa , sướng rồi chứ?”
“Rất là sướng.” Tôi nhìn ông ta với ánh mắt trào phúng, vô cùng đắc ý.
Trương Trạch Minh lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, làn da mặt già nua sưng phồng của ông ta run rẩy: “Tôi biết cô chính là một con bitch mà! Cô thích được đàn ông ấy ấy chứ gì! Có phải cô đã muốn ra ngoài tìm đàn ông từ lâu rồi có đúng không? Đúng là đáng xấu hổ! Đồ tiện nhân!”
Tôi nở nụ cười thị uy nhìn ông ta, nhìn gã đàn ông đang cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của mình như một thằng hề, ông ta lúc đầu chính là kẻ đã bày ra chuyện, bây giờ lại trưng ra bộ dạng của một người bị hại.
“Lúc đầu chính ông ép tôi đi tìm người đàn ông khác, bây giờ bày ra cái bộ dạng này tính cho ai xem vậy? Tôi sao? Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy ông thật đáng thương mà thôi.” Đáy mắt lạnh lùng của tôi tràn ngập sự khinh bỉ giễu cợt ông ta: “Cảm ơn ông đã cho tôi biết, cái gì mới là những thứ mà phụ nữ nên có nhất.”
Tôi để lộ ra một nụ cười thoả mãn và hạnh phúc, tôi đây chính là muốn làm cho Trương Trạch Minh ông tức chết đó.
Trương Trạch Minh kinh ngạc nhìn tôi, tôi đã không thể hiện ra bộ dạng đòi sống đòi chết sau khi bị người ta làm nhục mà ông ta muốn xem, điều này khiến ông ta rất thất vọng, đáy lòng cũng không được bình tĩnh nữa.
Tôi chả muốn nhìn ông ta nữa, ngoại trừ việc thích tỏ rõ tôn nghiêm của mình trước mặt tôi ra thì ông ta còn biết làm gì chứ? Tôi vốn đã có thể có một cuộc sống trong sạch, nhưng tất cả đều đã bị huỷ hoại trong tay ông ta hết rồi, chính tôi cũng đã trở thành loại người mà bản thân tôi khinh bỉ nhất.
Căn phòng được che kín mít bởi những tấm rèm cửa, trông âm u có khác gì nhà ma đâu chứ, tôi đi đến kéo hết tất cả những tấm rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời lập tức ùa vào, thứ ánh nắng chói mắt nhưng lại khiến người ta yên lòng biết bao nhiêu.
“Cô đúng là không biết xấu hổ! Muốn được đàn ông nện! Thứ không cần mặt mũi! Đồ tiện nhân!” Trương Trạch Minh xông đến bắt đầu đánh đập tôi.
Mỗi một cú đấm đều là để ông ta phát tiết, chứ bây giờ ông ta còn làm được gì nữa đâu chứ, vết thương mới lại chồng lên vết thương cũ, đau đớn biết nhường nào.
Mặt mày ông ta nhăn nhó, ông ta có sỉ vả tôi khó nghe thế nào tôi cũng đều mỉm cười, trong nụ cười của tôi mang theo một nỗi căm hận không nguôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng chói chang kia, vầng hào quang ngũ sắc trước mắt tôi càng lúc càng lớn hơn, vô cùng đẹp đẽ, những vầng sáng tầng tầng xếp lớp vào nhau, đôi mắt tôi vậy mà lại bắt đầu rơi lệ.
Cũng phải thôi, đôi mắt nhìn chăm chú vào ánh sáng chói mắt như vậy thì tất nhiên sẽ cảm thấy đau xót rồi, tôi đây mới là không thèm thừa nhận mình đang khóc đó.
Từ trước đến giờ Trương Trạch Minh đánh tôi đều sẽ không để người ta nhìn thấy, chỉ cần tôi mặc quần áo, trang điểm vào là sẽ che được hết.
Tôi sửa sang lại bản thân mình một chút, sau đó mang theo đôi giày cao gót bước ra khỏi nhà.
Nói ra thì cũng buồn cười, tôi thân là một phóng viên sử dụng ngòi bút để chống lại những bất công trên thế giới này, nhưng lại hoàn toàn bất lực với chính cuộc sống của mình.
Cuộc sống không được như ý đã trở thành động lực của tôi, trong mắt người khác tôi chính là một người cuồng công việc.
Khu giải trí Bất Dạ Thành gần đây đã xảy ra một chuyện, một nữ phục vụ trong lúc đang làm việc đã bị người ta hãm hiếp, khu giải trí không những không đoái hoài đến mà còn tiếp tay thành đồng bọn nữa, nữ nhân viên phục vụ không còn cách nào khác đành phải livestream tự tử trên mạng, chính là vì muốn dùng cái chết của mình để lôi kéo sự chú ý của người khác, đòi lại công đạo cho mình, nhưng chuyện này sau đó lại chỉ được xử lý qua loa mà thôi.
Tôi ngửi thấy trong câu chuyện này có gì đó không đúng lắm, nên đã dự tính sẽ nằm vùng để điều tra.
Mặc lên mình bộ quần áo loã lồ gợi cảm, tôi nguỵ trang thành một cô tiểu thư mại dâm, điều tôi muốn làm chính là chứng minh nơi này đang tồn tại mua bán mại dâm, và điều tra chân tướng về cái chết của nữ nhân viên phục vụ kia.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi buổi tối tôi đều cố thủ ở đây, lúc nào tôi cũng đặt một chiếc bút ghi âm đang được mở trong chiếc túi của mình hết, mỗi lần có cơ hội tôi sẽ lên tiếng nhắc chuyện với bọn họ.
“Các người biết đó, cô gái đó chết rất thảm thương, cái phòng bao đó không ai dám vô hết!”
“Cái cô đó kêu rất thảm a, chậc chậc.” Cô ta rụt rụt cổ, bày ra một bộ dạng sợ hãi tột độ.
“Vậy các người đều biết chuyện này à?” Tôi mau chóng hỏi.
“Haiz, tôi nói nha, sao tôi lại thấy cô lạ mắt vậy nhỉ.” Người phụ nữ này đột nhiên cảnh giác nhìn tôi.
Đám phụ nữ vây xung quanh cũng lần lượt nhìn về phía tôi, tôi lập tức ngập ngừng đáp: “Tôi, tôi là người mới.”
“Không phải chị Hồng nói gần đây không có tuyển người làm sao?” Cô ta giương mắt lên đánh giá tôi, cơ thể tôi lập tức bắt đầu cứng đờ.
Sắp toát cả mồ hôi lạnh rồi, nhất thời tôi cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.
“Phòng bao 888! Các cô mau qua đó đi!” Một người phụ nữ bước xuống từ chiếc cầu thang hình xoắn ốc hét lên.
Đám người hoan hô reo hò cũng quên mất sự tồn tại của tôi luôn. Trong lúc tôi định len lén chuồn đi thì có người đột nhiên vỗ vỗ vai tôi: “Rề rà cái gì vậy? Phòng đó toàn là đại gia không đó, đã không đợi được nữa rồi! Mau mau đi theo nào!”
Tôi chưa kịp mở miệng nói thì đã bị kéo lên lầu rồi, cửa phòng bao vừa mở ra thì một tràng âm nhạc đinh tai nhức óc liền xông thẳng vào màng nhĩ của tôi.
Trong đây đúng là mê loạn mà, tôi trừng to mắt nhìn vào trong.
Dưới ánh đèn màu hoàng hôn tối tăm, một đám thì tụm hai, đám thì tụm ba quấn lấy nhau, tiếng cười hi hi, tiếng kêu rên rỉ khiến tôi sợ hãi.
Đột nhiên một ánh mắt sắc bén như dao găm lia thẳng vào người tôi, trông rất là quen thuộc nha.
Người đó ẩn mình trong bóng tối, nhưng đôi mắt thì sáng rực như mắt sói, ánh mắt người đó nhìn tôi như muốn rọc da rút xương, ăn sống nuốt tươi tôi vậy.
Âu Cảnh Dật, là người đàn ông tôi mượn giống.
…….
Cái gọi là tập thể dục buổi sáng của Âu Cảnh Dật khiến tôi mỗi lần nhớ lại đều đỏ mặt tía tai, tim thì đập bình bịch, lần này không có bóng tối che đậy tôi chỉ có thể lồ lộ trước mắt anh mà thôi, ánh mắt tôi cũng không biết phải nấp đi đâu nữa, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tôi cũng đã chạm vào được những gợn sóng nhỏ nhẹ mềm mại nơi đáy mắt anh nữa.
Cuối cùng tôi đã chạy trốn, nhân lúc anh đang tắm rửa trong phòng tắm tôi đã trốn đi, tôi thật sự không còn đủ dũng khí để gặp lại anh nữa rồi.
Thứ tôi cần cũng chỉ là tinh trùng của anh mà thôi, thụ được thai để báo cáo kết quả nhiệm vụ là được rồi, chứ tôi vốn không muốn chuốc thêm phiền phức đâu, cho dù người đàn ông này đã cho tôi quá nhiều sự kinh diễm đi nữa, cho dù anh đã chạm vào được nỗi cô đơn của tôi.
Về đến nhà, trong giây phút tôi mở cửa ra, tôi buộc mình phải trấn tĩnh lại sau cơn hoảng loạn kia.
Trong căn phòng tràn ngập làn khói nghi ngút, nó khiến tôi bị sặc đến nỗi cau mày lại.
“Sao rồi? Cảm giác được người ta ấy ấy như thế nào?” Trương Trạch Minh ném điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, đôi mắt âm tà đỏ ngầu của ông ta thật kinh khủng: “Cả một đêm rồi thêm cả nửa ngày nữa , sướng rồi chứ?”
“Rất là sướng.” Tôi nhìn ông ta với ánh mắt trào phúng, vô cùng đắc ý.
Trương Trạch Minh lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, làn da mặt già nua sưng phồng của ông ta run rẩy: “Tôi biết cô chính là một con bitch mà! Cô thích được đàn ông ấy ấy chứ gì! Có phải cô đã muốn ra ngoài tìm đàn ông từ lâu rồi có đúng không? Đúng là đáng xấu hổ! Đồ tiện nhân!”
Tôi nở nụ cười thị uy nhìn ông ta, nhìn gã đàn ông đang cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của mình như một thằng hề, ông ta lúc đầu chính là kẻ đã bày ra chuyện, bây giờ lại trưng ra bộ dạng của một người bị hại.
“Lúc đầu chính ông ép tôi đi tìm người đàn ông khác, bây giờ bày ra cái bộ dạng này tính cho ai xem vậy? Tôi sao? Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy ông thật đáng thương mà thôi.” Đáy mắt lạnh lùng của tôi tràn ngập sự khinh bỉ giễu cợt ông ta: “Cảm ơn ông đã cho tôi biết, cái gì mới là những thứ mà phụ nữ nên có nhất.”
Tôi để lộ ra một nụ cười thoả mãn và hạnh phúc, tôi đây chính là muốn làm cho Trương Trạch Minh ông tức chết đó.
Trương Trạch Minh kinh ngạc nhìn tôi, tôi đã không thể hiện ra bộ dạng đòi sống đòi chết sau khi bị người ta làm nhục mà ông ta muốn xem, điều này khiến ông ta rất thất vọng, đáy lòng cũng không được bình tĩnh nữa.
Tôi chả muốn nhìn ông ta nữa, ngoại trừ việc thích tỏ rõ tôn nghiêm của mình trước mặt tôi ra thì ông ta còn biết làm gì chứ? Tôi vốn đã có thể có một cuộc sống trong sạch, nhưng tất cả đều đã bị huỷ hoại trong tay ông ta hết rồi, chính tôi cũng đã trở thành loại người mà bản thân tôi khinh bỉ nhất.
Căn phòng được che kín mít bởi những tấm rèm cửa, trông âm u có khác gì nhà ma đâu chứ, tôi đi đến kéo hết tất cả những tấm rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời lập tức ùa vào, thứ ánh nắng chói mắt nhưng lại khiến người ta yên lòng biết bao nhiêu.
“Cô đúng là không biết xấu hổ! Muốn được đàn ông nện! Thứ không cần mặt mũi! Đồ tiện nhân!” Trương Trạch Minh xông đến bắt đầu đánh đập tôi.
Mỗi một cú đấm đều là để ông ta phát tiết, chứ bây giờ ông ta còn làm được gì nữa đâu chứ, vết thương mới lại chồng lên vết thương cũ, đau đớn biết nhường nào.
Mặt mày ông ta nhăn nhó, ông ta có sỉ vả tôi khó nghe thế nào tôi cũng đều mỉm cười, trong nụ cười của tôi mang theo một nỗi căm hận không nguôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng chói chang kia, vầng hào quang ngũ sắc trước mắt tôi càng lúc càng lớn hơn, vô cùng đẹp đẽ, những vầng sáng tầng tầng xếp lớp vào nhau, đôi mắt tôi vậy mà lại bắt đầu rơi lệ.
Cũng phải thôi, đôi mắt nhìn chăm chú vào ánh sáng chói mắt như vậy thì tất nhiên sẽ cảm thấy đau xót rồi, tôi đây mới là không thèm thừa nhận mình đang khóc đó.
Từ trước đến giờ Trương Trạch Minh đánh tôi đều sẽ không để người ta nhìn thấy, chỉ cần tôi mặc quần áo, trang điểm vào là sẽ che được hết.
Tôi sửa sang lại bản thân mình một chút, sau đó mang theo đôi giày cao gót bước ra khỏi nhà.
Nói ra thì cũng buồn cười, tôi thân là một phóng viên sử dụng ngòi bút để chống lại những bất công trên thế giới này, nhưng lại hoàn toàn bất lực với chính cuộc sống của mình.
Cuộc sống không được như ý đã trở thành động lực của tôi, trong mắt người khác tôi chính là một người cuồng công việc.
Khu giải trí Bất Dạ Thành gần đây đã xảy ra một chuyện, một nữ phục vụ trong lúc đang làm việc đã bị người ta hãm hiếp, khu giải trí không những không đoái hoài đến mà còn tiếp tay thành đồng bọn nữa, nữ nhân viên phục vụ không còn cách nào khác đành phải livestream tự tử trên mạng, chính là vì muốn dùng cái chết của mình để lôi kéo sự chú ý của người khác, đòi lại công đạo cho mình, nhưng chuyện này sau đó lại chỉ được xử lý qua loa mà thôi.
Tôi ngửi thấy trong câu chuyện này có gì đó không đúng lắm, nên đã dự tính sẽ nằm vùng để điều tra.
Mặc lên mình bộ quần áo loã lồ gợi cảm, tôi nguỵ trang thành một cô tiểu thư mại dâm, điều tôi muốn làm chính là chứng minh nơi này đang tồn tại mua bán mại dâm, và điều tra chân tướng về cái chết của nữ nhân viên phục vụ kia.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi buổi tối tôi đều cố thủ ở đây, lúc nào tôi cũng đặt một chiếc bút ghi âm đang được mở trong chiếc túi của mình hết, mỗi lần có cơ hội tôi sẽ lên tiếng nhắc chuyện với bọn họ.
“Các người biết đó, cô gái đó chết rất thảm thương, cái phòng bao đó không ai dám vô hết!”
“Cái cô đó kêu rất thảm a, chậc chậc.” Cô ta rụt rụt cổ, bày ra một bộ dạng sợ hãi tột độ.
“Vậy các người đều biết chuyện này à?” Tôi mau chóng hỏi.
“Haiz, tôi nói nha, sao tôi lại thấy cô lạ mắt vậy nhỉ.” Người phụ nữ này đột nhiên cảnh giác nhìn tôi.
Đám phụ nữ vây xung quanh cũng lần lượt nhìn về phía tôi, tôi lập tức ngập ngừng đáp: “Tôi, tôi là người mới.”
“Không phải chị Hồng nói gần đây không có tuyển người làm sao?” Cô ta giương mắt lên đánh giá tôi, cơ thể tôi lập tức bắt đầu cứng đờ.
Sắp toát cả mồ hôi lạnh rồi, nhất thời tôi cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.
“Phòng bao 888! Các cô mau qua đó đi!” Một người phụ nữ bước xuống từ chiếc cầu thang hình xoắn ốc hét lên.
Đám người hoan hô reo hò cũng quên mất sự tồn tại của tôi luôn. Trong lúc tôi định len lén chuồn đi thì có người đột nhiên vỗ vỗ vai tôi: “Rề rà cái gì vậy? Phòng đó toàn là đại gia không đó, đã không đợi được nữa rồi! Mau mau đi theo nào!”
Tôi chưa kịp mở miệng nói thì đã bị kéo lên lầu rồi, cửa phòng bao vừa mở ra thì một tràng âm nhạc đinh tai nhức óc liền xông thẳng vào màng nhĩ của tôi.
Trong đây đúng là mê loạn mà, tôi trừng to mắt nhìn vào trong.
Dưới ánh đèn màu hoàng hôn tối tăm, một đám thì tụm hai, đám thì tụm ba quấn lấy nhau, tiếng cười hi hi, tiếng kêu rên rỉ khiến tôi sợ hãi.
Đột nhiên một ánh mắt sắc bén như dao găm lia thẳng vào người tôi, trông rất là quen thuộc nha.
Người đó ẩn mình trong bóng tối, nhưng đôi mắt thì sáng rực như mắt sói, ánh mắt người đó nhìn tôi như muốn rọc da rút xương, ăn sống nuốt tươi tôi vậy.
Âu Cảnh Dật, là người đàn ông tôi mượn giống.
…….