Chương : 3
“Cũng đừng quên mình là con trai độc nhất trong nhà .”
Đích xác trước khi chưa giá thú mà mang tiểu quan về nhà, lấy gia phong bảo thủ nghiêm lệ của Lý gia ,hiệu quả tuyệt đối kinh người.
“Kể một chút thôi. . . . . . Viêm Hạo,đó cũng không phải là phó nhân nhà ngươi chứ?Sao lại vội vàng hấp tấp như vậy?” Lý Bất Quần nhìn thấy phía bên kia đường là gia phó của Mộ Dung gia mất đi trấn định thong dong của dĩ vãng,rất giống như thấy quỷ mà vọt vào trong trà quán này.
Mộ Dung Viêm Hạo mày kiếm cau lại, nghe thấy thang lầu bên ngoài truyền đến khanh khách tiếng vang.
“Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia, không xong, lão gia qua đời.” Mãnh liệt thở hổn hển,hô một tiếng thông báo cũng không có, kinh hoảng đem chuyện vừa mới phát sinh không lâu nói ra miệng.
Mộ Dung Viêm Hạo trên gương mặt tuấn tú không thấy một tia kinh ngạc,ánh mắt lãnh tĩnh làm cho chúng phó nhân không khỏi yên tĩnh trở lại.
“Đi xuống phân phó tiểu nhị đem ngựa chuẩn bị tốt, dọc theo đường đi cẩn thận kể lại cho ta.”Cha hắn thân thể luôn luôn khỏe mạnh, nhưng nếu nói là đột nhiên chết bất đắc kỳ tử thì cũng không kỳ quái,lý do một người chết bất đắc kỳ tử rất nhiều.Theo tình huống như vậy,những ngày kế tiếp nhất định là tránh không được chỉ trích lẫn nhau , tranh quyền đoạt lợi .
Mộ Dung gia ở Giang Nam là thế gia vọng tộc,mà càng là gia tộc khổng lồ ,lòng người cũng là càng thêm thâm trầm khó liệu.
* * *
“Ta phản đối!”
Mộ Dung Phong Lăng trường tử Mộ Dung gia sau khi lo liệu tất cả tang sự, nghe xong di chúc phụ thân ,không nhịn được vỗ mặt bàn, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đầy gân xanh.
“Viêm Hạo trong nhà bất quá là lão Tứ, tại sao có quyền thừa kế sáu phần gia sản,mà chúng ta chỉ là chia đều bốn phần?”
Mộ Dung Viêm Hạo thanh thản uống một hớp trà phó nhân mới vừa đưa lên . “Đại ca,ta cho là đạo lý này rất rõ ràng,không phải sao?”
Trong nhà người có thể chưởng thế từ trước đến giờ cũng chỉ có hắn, bọn vô năng phế vật dưới ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung,có thể có được một phần trong đó đã là phụ thân nhân từ hiếm thấy rồi.
“Ngươi!”
Mộ Dung Phong Lăng không thể tái lên mặt nạt người,trước mặt Tứ đệ cũng cảm thấy thấp bé một đoạn.
Cả nhà bọn họ năm huynh đệ không có một người là phế vật, trong mắt người khác cũng là người tài ba, nhưng là hết lần này tới lần khác Mộ Dung Viêm Hạo chính là so với bọn hắn không những mạnh hơn gấp đôi ,mà còn có thực lực ,làm cho bọn họ trước mặt lão phụ liền lộ ra vẻ vô năng.
“Đại ca, di chúc cha đã định ra như vậy , tranh chấp như thế nào cũng là vô dụng.” Lão tam Mộ Dung Hải Vân bình tĩnh khuyên giải Mộ Dung Phong Lăng,hắn cũng không quan tâm người nào được chia nhiều, người nào được chia ít.
Tài sản Mộ Dung gia ,cho dù chỉ có thể phân là hạt cát trong sa mạc,cũng đủ để an ổn sống qua ,huống chi là một phần.
Gia sản khổng lồ như thế ,chỉ có lão Tứ mới có năng lực tiếp tục mở rộng mà không phải là chỉ gìn giữ cái đã có.
“Lão Tam nói đúng.” Lão Nhị Mộ Dung Sơn Hoa tán thành.”Nếu di chúc cha cũng nói như vậy, chúng ta cứ theo phân phó .”
“Thật đáng tiếc, ta còn tưởng rằng có thể được đến được tử đằng viên ,ta biết cha vẫn thích nơi đó.”Lão ngũ Mộ Dung Nguyệt lười biếng đáp lại.
Bọn họ đều biết cha luôn luôn đem nơi ấy làm cho thần thần bí bí , có không ít đồ cổ hiếm có tất cả đều đặt nơi đó.
Nghe vậy, Mộ Dung Viêm Hạo đôi mắt đen bóng trong nháy mắt hiện lên sáng tỏ, tinh tường ở trong mắt nhìn ra tham lam của mấy huynh đệ .
“Thật đáng tiếc, ta vừa lúc cũng thích nơi đó.”
Hắn cười lạnh nhìn tuấn dung của Mộ Dung Nguyệt.
Gương mặt vẫn lộ ra vẻ có chút ngây thơ tuấn tú khi ánh mắt hắn nhìn chăm chú thì khẽ biến sắc.
“Đó là phúc khí Tứ ca ,ta về biệt viện trước.” Không muốn bị mâu quang giống hệt phụ thân thẳng tắp nhìn chằm chằm, toàn thân hắn cảm thấy mao cốt tủng nhiên.
“Ta cũng vậy “
Những người còn lại cũng lập tức rối rít rời đi.
Tử đằng viên. . . . . .
Lúc trước nói đến phụ thân mang về hài tử kia, không phải là ở tại nơi đó sao?
A! Thật trùng hợp,phụ thân cũng là mới ra đại môn Tử Đằng viên không lâu lại đột nhiên chết đi .
Lúc trước đã xin nha môn khám nghiệm tử thi đến xem qua thi thể phụ thân ,xác định cũng không phải là chết bởi trúng độc, sát thương, bất quá có dấu hiệu lao lực.
Là bởi vì công việc, hay là bởi vì túng dục quá độ?
Phụ thân lúc sinh tiền không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào nội viện Tử Đằng viên ,hiện tại người đã chết,phần hạn chế này tự nhiên cũng là biến mất.
Người vừa chết quả nhiên cái gì cũng không có.
“Thiếu gia, ngài muốn đến nơi đâu?”
Một bên thị tòng vội vội vàng vàng đuổi theo.
“Tử đằng viên.” Đối việc hắn xông vào, không biết phụ thân chết đi của hắn sẽ có cảm tưởng thế nào, mà trong viên nội Tử đằng viên chính là tiểu quan kia, sẽ nghĩ như thế nào?
Tử đằng viên nằm ở trạch viện của Mộ khách gia phía Nam,chạm khắc trang nhã họa trên xà ngang đằng mạn màu tím,có phần lộ ra đóa hoa thanh lệ.
Chủ trạch trong hồ nước, có ba đường chia ra kéo dài đến thác nước, lưu thủy đình tạ, hậu hoa viên cùng Tử đằng viên chủ đạo.
Đích xác trước khi chưa giá thú mà mang tiểu quan về nhà, lấy gia phong bảo thủ nghiêm lệ của Lý gia ,hiệu quả tuyệt đối kinh người.
“Kể một chút thôi. . . . . . Viêm Hạo,đó cũng không phải là phó nhân nhà ngươi chứ?Sao lại vội vàng hấp tấp như vậy?” Lý Bất Quần nhìn thấy phía bên kia đường là gia phó của Mộ Dung gia mất đi trấn định thong dong của dĩ vãng,rất giống như thấy quỷ mà vọt vào trong trà quán này.
Mộ Dung Viêm Hạo mày kiếm cau lại, nghe thấy thang lầu bên ngoài truyền đến khanh khách tiếng vang.
“Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia, không xong, lão gia qua đời.” Mãnh liệt thở hổn hển,hô một tiếng thông báo cũng không có, kinh hoảng đem chuyện vừa mới phát sinh không lâu nói ra miệng.
Mộ Dung Viêm Hạo trên gương mặt tuấn tú không thấy một tia kinh ngạc,ánh mắt lãnh tĩnh làm cho chúng phó nhân không khỏi yên tĩnh trở lại.
“Đi xuống phân phó tiểu nhị đem ngựa chuẩn bị tốt, dọc theo đường đi cẩn thận kể lại cho ta.”Cha hắn thân thể luôn luôn khỏe mạnh, nhưng nếu nói là đột nhiên chết bất đắc kỳ tử thì cũng không kỳ quái,lý do một người chết bất đắc kỳ tử rất nhiều.Theo tình huống như vậy,những ngày kế tiếp nhất định là tránh không được chỉ trích lẫn nhau , tranh quyền đoạt lợi .
Mộ Dung gia ở Giang Nam là thế gia vọng tộc,mà càng là gia tộc khổng lồ ,lòng người cũng là càng thêm thâm trầm khó liệu.
* * *
“Ta phản đối!”
Mộ Dung Phong Lăng trường tử Mộ Dung gia sau khi lo liệu tất cả tang sự, nghe xong di chúc phụ thân ,không nhịn được vỗ mặt bàn, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đầy gân xanh.
“Viêm Hạo trong nhà bất quá là lão Tứ, tại sao có quyền thừa kế sáu phần gia sản,mà chúng ta chỉ là chia đều bốn phần?”
Mộ Dung Viêm Hạo thanh thản uống một hớp trà phó nhân mới vừa đưa lên . “Đại ca,ta cho là đạo lý này rất rõ ràng,không phải sao?”
Trong nhà người có thể chưởng thế từ trước đến giờ cũng chỉ có hắn, bọn vô năng phế vật dưới ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung,có thể có được một phần trong đó đã là phụ thân nhân từ hiếm thấy rồi.
“Ngươi!”
Mộ Dung Phong Lăng không thể tái lên mặt nạt người,trước mặt Tứ đệ cũng cảm thấy thấp bé một đoạn.
Cả nhà bọn họ năm huynh đệ không có một người là phế vật, trong mắt người khác cũng là người tài ba, nhưng là hết lần này tới lần khác Mộ Dung Viêm Hạo chính là so với bọn hắn không những mạnh hơn gấp đôi ,mà còn có thực lực ,làm cho bọn họ trước mặt lão phụ liền lộ ra vẻ vô năng.
“Đại ca, di chúc cha đã định ra như vậy , tranh chấp như thế nào cũng là vô dụng.” Lão tam Mộ Dung Hải Vân bình tĩnh khuyên giải Mộ Dung Phong Lăng,hắn cũng không quan tâm người nào được chia nhiều, người nào được chia ít.
Tài sản Mộ Dung gia ,cho dù chỉ có thể phân là hạt cát trong sa mạc,cũng đủ để an ổn sống qua ,huống chi là một phần.
Gia sản khổng lồ như thế ,chỉ có lão Tứ mới có năng lực tiếp tục mở rộng mà không phải là chỉ gìn giữ cái đã có.
“Lão Tam nói đúng.” Lão Nhị Mộ Dung Sơn Hoa tán thành.”Nếu di chúc cha cũng nói như vậy, chúng ta cứ theo phân phó .”
“Thật đáng tiếc, ta còn tưởng rằng có thể được đến được tử đằng viên ,ta biết cha vẫn thích nơi đó.”Lão ngũ Mộ Dung Nguyệt lười biếng đáp lại.
Bọn họ đều biết cha luôn luôn đem nơi ấy làm cho thần thần bí bí , có không ít đồ cổ hiếm có tất cả đều đặt nơi đó.
Nghe vậy, Mộ Dung Viêm Hạo đôi mắt đen bóng trong nháy mắt hiện lên sáng tỏ, tinh tường ở trong mắt nhìn ra tham lam của mấy huynh đệ .
“Thật đáng tiếc, ta vừa lúc cũng thích nơi đó.”
Hắn cười lạnh nhìn tuấn dung của Mộ Dung Nguyệt.
Gương mặt vẫn lộ ra vẻ có chút ngây thơ tuấn tú khi ánh mắt hắn nhìn chăm chú thì khẽ biến sắc.
“Đó là phúc khí Tứ ca ,ta về biệt viện trước.” Không muốn bị mâu quang giống hệt phụ thân thẳng tắp nhìn chằm chằm, toàn thân hắn cảm thấy mao cốt tủng nhiên.
“Ta cũng vậy “
Những người còn lại cũng lập tức rối rít rời đi.
Tử đằng viên. . . . . .
Lúc trước nói đến phụ thân mang về hài tử kia, không phải là ở tại nơi đó sao?
A! Thật trùng hợp,phụ thân cũng là mới ra đại môn Tử Đằng viên không lâu lại đột nhiên chết đi .
Lúc trước đã xin nha môn khám nghiệm tử thi đến xem qua thi thể phụ thân ,xác định cũng không phải là chết bởi trúng độc, sát thương, bất quá có dấu hiệu lao lực.
Là bởi vì công việc, hay là bởi vì túng dục quá độ?
Phụ thân lúc sinh tiền không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào nội viện Tử Đằng viên ,hiện tại người đã chết,phần hạn chế này tự nhiên cũng là biến mất.
Người vừa chết quả nhiên cái gì cũng không có.
“Thiếu gia, ngài muốn đến nơi đâu?”
Một bên thị tòng vội vội vàng vàng đuổi theo.
“Tử đằng viên.” Đối việc hắn xông vào, không biết phụ thân chết đi của hắn sẽ có cảm tưởng thế nào, mà trong viên nội Tử đằng viên chính là tiểu quan kia, sẽ nghĩ như thế nào?
Tử đằng viên nằm ở trạch viện của Mộ khách gia phía Nam,chạm khắc trang nhã họa trên xà ngang đằng mạn màu tím,có phần lộ ra đóa hoa thanh lệ.
Chủ trạch trong hồ nước, có ba đường chia ra kéo dài đến thác nước, lưu thủy đình tạ, hậu hoa viên cùng Tử đằng viên chủ đạo.