Chương : 6
Từ cái ngày Văn Liệt làm ta tức ói máu đến nay đã qua hơn nửa tháng, ta cả ngày như hình với bóng với nhị thiếu gia, nhưng không phát hiện ra hắn đang âm thầm làm hành động xử lý gì, trái lại phát hiện Tào di nương thường xuyên lén lút nói thầm trước mặt lão thái sư chuyện gì đó, mà sắc mặt của lão thái sư cũng dần dần sầm lại.
Rất nhanh đã tới lễ trung thu. Buổi sáng ngày ấy mây che dày đặc, từng cơn gió lạnh, tuy trời không mưa, nhưng chắc hơn nửa là không ngắm được một miếng trăng nào. Cho nên ta quả thực không rõ dưới tình huống đó, tại sao dùng bữa tối vẫn kèm thêm chuyển ra ngoài lương đình để ngắm trăng đoàn viên. Trời thì tối như hũ nút, ngay cả một ánh sao còn không có, lấy cái gì mà ngắm nghía chứ Hại ta phải chờ hầu hạ chủ tử dùng cơm, sắp đông lạnh thành cục đá rồi.
Toàn gia rầu rĩ ăn, thỉnh thoảng giả vờ ngẩng đầu ngắm bầu trời. Đồ ăn qua năm vị, nhị thiếu gia vẫn coi ta như không khí nay nhíu mày, nói với ta: “Ngươi lên lương đình mà run, run đến giờ chưa thấy mệt à”
Nghe đi nghe đi, đây là lời gì hả Cứ như ta thích run lắm ấy. Hừ, không thèm để ý tới hắn.
“Tiểu Bảo chắc thấy lạnh lắm à Mặc thêm một bộ y phục cho ấm.” Thiên sứ Hải Chân mỉm nụ cười quan tâm với ta.
“Hắn đã mặc như cái bánh bao rồi, bánh bao nhân ít vỏ dày thì không thể ăn được.” Ác ma a, ác ma a, rốt cuộc là ai không cẩn thận để hắn đầu thai thế
Tiêu Hải Chân đứng dậy, từ trong tay tùy tùng cầm lấy chiếc áo choàng dự phòng đưa cho ta, ôn hòa nói: “Phủ thêm đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Cảm động quá, dù là ở Minh triều, ta cũng phải nhất định thú một người phụ nữ như Hải Chân.
“Một tên hạ nhân mà thôi, Hải Chân, ngươi không chú ý thân phận mình rồi đấy.” Văn phu nhân giận tái mặt nói.
“Chân nhi từ nhỏ đã mềm lòng, bà đâu phải không biết, lại nói, thương cảm hạ nhân có gì mà sai.” Văn thái sư xem ra rất thương y, lập tức nói bảo vệ, nhìn không ra Văn phu nhân mới là người có quan hệ huyết thống với Hải Chân.
Hải Chân cúi đầu không nói gì, Văn Liệt gắp một miếng bánh mứt táo đặt vào bát y.
Văn phu nhân nét mặt không đổi ngồi trong chốc lát, đột nhiên ném chiếc khăn lụa trong tay về phía hồ ngoài đình, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang ta, ra lệnh: “Đi nhặt về.”
Nhặt Nhặt về Nước ở đây lạnh cóng đó!! Chức quán quân bơi lội của ta ở trường cũ tuy không phải giả, nhưng trận đấu đó tổ chức trong bể bơi có nhiệt độ ổn định, lúc ấy trên người cũng chẳng mặc nhiều đồ thế này.
“Muốn ta nói lần hai sao Đi nhặt về.” Văn phu nhân ép sát nói. Trời hỡi ơi, bà già này nghiêm túc hả
Tiêu Hải Chân đứng lên, nói: “Bác, một chiếc khăn tay mà thôi, giờ đang mùa thu, nước thật sự rất lạnh, con ngày mai tặng mười chiếc khăn qua cho người chọn thế nào”
Ta trợn ngược mắt. Đứa bé đơn thuần này, cư nhiên giảng đạo lý với một bà già đang giận chó đánh mèo, bả nghe mới là lạ.
Quả nhiên, Văn phu nhân không thèm nhìn y một cái, nói: “Ta chỉ muốn cái này.”
Văn thái sư nhíu mày, nói: “Tuệ nương, bà làm cái gì vậy Hạ nhân này đâu trêu chọc bà, cần gì phải làm khó nó”
Ta lại trợn ngược mắt. Cụ có tuổi rồi mà vẫn không biết có loại sinh vật đàn bà à, nói thế khác nào thêm dầu nào lửa
“Ai đang làm khó nó Hạ nhân chính là phải làm việc, ta là một đương gia chủ mẫu, sai bảo nó không được sao” Văn phu nhân thản nhiên nói.
Tiểu thư lo lắng nhìn ta, chần chờ muốn mở miệng, bị chồng cuả cô nhéo một cái rụt về. Tào di nương ngồi ở một bên xem như không liên quan, mà chủ tử của ta – Văn Liệt thì đang thong thả gắp đồ ăn cho vào miệng, bỏ mặc cho ta tự sinh tự diệt.
Ai, đau đầu, lạnh, bụng hình như lại đói, hôm nay thiệt xui xẻo.
“Sao còn không mau đi Muốn cãi lời chủ tử hả” Văn phu nhân không chịu buông tha.
Ta nhìn vào trong hồ, chiếc khăn tay kia chẳng biết đã trôi đi đâu. Lại ngoảnh đầu nhìn Văn phu nhân, ta cúi mình, thái độ cung kính nhún nhường: “Phu nhân, tiểu nhân không biết bơi, nhưng tiểu nhân biết một tiệm có cửa gỗ nước sơn đen trong một hẻm nhỏ Tây Đông, khăn tay nơi đó tinh xảo không đâu bằng, hay ngày mai tiểu nhân đi chọn giúp phu nhân một cái vậy”
Hẻm nhỏ Tây Đông chính là con hẻm ngày đó ta và Văn Liệt cùng thấy Văn phu nhân lén lút, giờ nói ra cái tên này, Văn phu nhân khó được dịp thay đổi sắc mặt, ánh mắt bén nhọn như hai lưỡi kiếm bắn sang, Tào di nương cũng không giấu được biểu tình khiếp sợ.
Ta dáng đứng phục tùng, hiện trường im phăng phắc. Sau lúc lâu, Văn phu nhân mới chậm rãi nói: “Được rồi, ngày mai ngươi đưa một cái qua đây, nếu đẹp thật, ta tạm tha ngươi.”
Người đương gia – Văn Liệt rốt cuộc để đũa xuống, nói: “Sắc trời không còn sớm, xem ra đêm nay không trăng, không bằng mọi người đều tự về phòng nghỉ ngơi đi. Ý cha thế nào”
Văn thái sư nhìn thật sâu vào thê tử, không nói lời nào, gật gật đầu, quay đầu nói với Hải Chân: “Chân nhi, hôm nay ngủ lại một đêm, ngày mai rồi về sau”
Tiêu Hải Chân mỉm cười, nói: “Giờ chưa quá muộn, không dám quấy rầy, dượng cũng biết con quen giường, về ngủ vẫn ngon giấc hơn.”
Văn thái sư cũng không miễn cưỡng, thở dài một hơi rồi phân phó với quản gia: “Chuẩn bị xe ngựa, tiễn đưa chất thiếu gia về biệt viện bình an, trên đường cẩn thận, không được có nửa điểm sai sót.” (chất = cháu)
Quản gia đáp lời dạ dạ rồi lui ra. Người một nhà đều tự giải tán, chỉ có Văn Liệt ra tiễn Hải Chân lên xe ngựa, rồi chiếu cố vài lời.
Kẻ thiếp thân tiểu tư số khổ nay mới đi theo chủ tử về phòng, tiếp nhận áo khoác hắn cởi xuống, vừa mới treo lên giá áo, chợt nghe hắn nói: “Lá gan của ngươi lớn thật, bà ta là đương gia chủ mẫu mà ngươi còn dám uy hiếp bà, không sợ sau này gặp phiền phức”
“Nếu ta không uy hiếp bà ta, đâu cần chờ đến sau này, ngay hôm nay đã gặp phiền phức. Sau này là chuyện của về sau, bất quá thì bị bả diệt khẩu thôi.” Ta nhún nhún hai vai. Nói không sợ là giả, nhưng cuốn thì cũng đã cuốn vào rồi, nếu cứ bị động, ấy cũng không phải phong cách của ta.
Văn Liệt nắm cằm của ta, hạ thấp mặt, thì thầm: “Ngươi rốt cuộc là loại người thế nào”
Hắn không phải lần đầu hỏi ta những lời này, nhưng không biết sao, hôm nay nghe vào đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng. Có lẽ là Trung thu đêm nay không trăng không sao, cũng có lẽ là không giống như những người bình thường khác, ngày này làm ta nhớ về quê nhà. Ta rốt cuộc là loại người thế nào Một người bị số phận trêu cợt, một người bị đặt ở dưới cùng của xã hội nhưng tâm cao tận trời xanh, một người bỗng mất đi tất cả nhưng vẫn ảo tưởng muốn hạnh phúc………..
“Làm sao vậy Vừa rồi không phải còn hăm hở sao Biến sắc cũng nhanh quá đó.”
Ta hít sâu một hơi, cảnh báo mình không thể uể oải, kéo căng ra một nụ cười, nói: “Thiếu gia, ta là cấp dưới trung thành của ngài.”
Văn Liệt không nói gì, chỉ nhìn ta chằm chằm không hề chớp mắt. Cuối cùng cảm giác gương mặt dày của ta đã có chút không được tự nhiên, mới vặn vặn mình, nói: “Nhị thiếu gia, không có việc gì, ta muốn về ngủ.”
“Ngày mai phu nhân nhất định sẽ tìm ngươi, ngươi đã nghĩ tới đối phó thế nào chưa” Văn Liệt một chút cũng không thả lỏng việc giam giữ ta, ngược lại cọ mặt sang. Thiệt không hiểu nổi, hắn trước đó vừa ngang ngược, nhưng chỉ cần ở riêng hai người là cứ thích dính vào thế này
“Vậy ngươi mau buông tay, ta phải về suy nghĩ.” Ta dùng sức gỡ ngón tay của hắn.
Văn Liệt ôm ta đến ngồi bên mép giường, cười ha ha: “Thả ngươi về nhất định vừa ngã đầu là ngủ, đêm nay không cho về, suy nghĩ ngay tại đây.” Nói xong nhào lên giường.
Ta bị hắn đè nhẹ, cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái, chẳng muốn đội gió lạnh để về phòng. Hơn nữa, cũng đâu phải lần đầu ngủ chung giường với hắn, chắc không sao nhỉ.
Kết quả, kẻ đơn thuần ngu ngốc là ta đây gặp phải sàng tặc. (sàng = giường, tặc = trộm)
Kết quả………… Đúng là…………….. Hối hận muốn chết được.
Tên HOMO không nhân đạo này, cư nhiên cư nhiên hại ta cả đêm không thể ngủ, bị ép phải ra sức ầm ĩ với hắn. Chỉ cần mắt ta hơi hơi mông lung tí thôi, hắn sẽ liều mạng lắc cơ thể của ta, phải lắc cho đến khi ta tự động víu lên người hắn để tránh mê man đi mới chịu, cứ thế cho tới trời tảng sáng, đau chết mất.
Đau ở đâu Cả đêm không chợp mắt, đương nhiên là đau mắt, bằng không còn ở đâu
“Lại thất thần, ta kêu ngươi ra sức nghĩ!!” Nhị thiếu gia véo mặt ta riết thành thói quen luôn rồi, véo vừa đau vừa rát, chẳng cần soi gương cũng biết y chang bé Maruko.
“Ta đã cố gắng hết sức………” Mí mắt mệt đến độ co giật mãi, ta uể oải trả lời.
Trong mơ mơ màng màng hình như thấy nhị thiếu gia áp sát mặt qua, một cánh tay lượn lách như rắn thăm dò vào vạt áo ta, do bàn tay ấy rất ấm, cho nên ta cũng không so đo gì. Cơn buồn ngủ như thủy triều dâng, mặc dù cảm thấy có người lật tới lật lui cơ thể ta như đang tìm gì đó, nhưng nào còn sức mà để ý, chìm trong giấc ngủ tối đen.
Dường như chỉ ngủ vài giờ ngắn ngủi, tên nhị thiếu gia đã táng tận lương tâm xách ta lên, nhấn đầu vào trong nước lạnh, buồn ngủ gì đó đều bay hết cả, run lẩy bẩy y chang con chó nhỏ bị nhúng nước.
Nha hoàn bưng bữa sáng lên bàn, thiếu gia vừa thưởng thức bộ dạng chật vật lau đầu của ta, vừa húp cháo ngon lành.
Ta liên tục ngáp dài không dứt, ném đi khăn mặt trong tay, nói với Văn Liệt: “Hôm nay không thể ra ngoài với ngươi, phu nhân nhất định muốn gọi ta qua, nói không chừng còn cho ta phí ngậm miệng nữa là.”
“Phu nhân” Nhị thiếu gia cắn một miếng kẹo hoa quả, nói: “Ngươi không biết sao Phu nhân hôm nay đã ra ngoài tới Linh Ẩn tự thủ trai rồi, phải nửa tháng mới về, ngươi phải đợi một hồi mới đòi được tiền đó.”
“Cái gì!” Ta hét ầm lên, “Vậy tối qua ngươi mắc cái gì quậy không cho ta ngủ”
“Không có gì, chơi vui lắm.” Văn Liệt thản nhiên nói.
Ta tức đến thở hổn hển, đồ HOMO biến thái, thì ra tối qua giày vò ta xém chết, chỉ là vì chơi thấy vui thôi!!
Văn Liệt chẳng để vào mắt ta thao thao bất tuyệt, mãnh liệt, dữ dội như ngọn lửa và dáng vẻ muốn đi chém người. Khoan thai ăn bữa sáng, còn ngẩng đầu cười nói như không có việc chi: “Còn không qua đây ăn, chẳng lẽ muốn đói bụng đi gặp Hải Chân Tiếc rằng y hôm nay thân thể không thoải mái, sẽ không làm đồ cho ngươi ăn đâu.”
Ta thoáng chốc quăng cục tức vừa rồi sang tận nước Trảo Oa, vội vàng hỏi: “Chúng ta đi gặp Hải Chân Y không thoải mái ở đâu, tối qua không phải còn khỏe mạnh sao, nhìn không ra mà”
Chiếc đũa đang hướng tới miệng nhất thời dừng lại, Văn Liệt vẻ mặt như bất ngờ: “Ngươi sao lại không nhìn ra”
Ta ngẩn người, cẩn thận ngẫm lại từng hành động của Hải Chân tối qua, quả thực không giống như không khỏe, chỉ đành lắc đầu.
Văn Liệt yên lặng nhìn ta một hồi, vào lúc ta sinh lòng áy náy, hắn lại đột nhiên quét sạch biểu tình kinh ngạc trên mặt, nhún nhún vai, cười nói: “Ngươi đương nhiên là nhìn không ra rồi.”
Cơn tức của ta lại nhảy vọt. Đồ BT này, nếu trong thời gian ngắn không chọc ta thì toàn thân hắn ngứa ngáy à
Thế nhưng ngay tại trước khi ta chuẩn bị bùng nổ, nhị thiếu gia nhét một cái bánh bao thịt vào miệng ta, đứng lên vỗ vỗ tay nói: “Có điều Hải Chân thật sự không thoải mái, cho nên ta đi xem y cũng là thật, ngươi đi không”
Bớt giỡn, ta cố gắng nuốt bánh bao, làm sao có thể không đi.
Lên xe ngựa, ta trước hết cố gắng hoàn thành chức trách của một tiểu tư là lót nệm cho tốt, sau đó chờ nhị thiếu gia bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần rồi mới ló đầu ra ngoài cửa sổ, phơi dưới ánh nắng nhàn nhạt lọt qua các đám mây, vào lúc mệt mỏi buồn ngủ hết sức, Văn Liệt nhéo mặt ta kéo vào trong xe, hỏi: “Áo choàng tối qua Hải Chân cho ngươi mượn có mang theo không”
Ta xoa hai má ăn đau, lắc đầu. Thiếu gia không biết nặng nhẹ gì cả, mỗi lần đều nhéo mặt ta, chẳng lẽ hắn không biết đau hả Nhất định phải nghĩ cách để hắn bỏ thói quen này đi, cho dù nhéo tai còn tốt hơn.
Nhị thiếu gia vươn đầu ngón tay chọt chọt cái trán ta, cười nhạo: “Đừng nói ngươi nghĩ Hải Chân cầm áo choàng tặng cho ngươi chứ”
Ta bỉu môi. Cho dù không hiểu biết giá trị ở thời Minh nhưng cũng phải biết sự trân quý của bộ da cáo thuần trắng chứ Hải Chân chịu cho ta choàng chiếc áo sang quý ấy là ta đã rất cảm kích y rồi, mới chẳng mặt dày nghĩ người ta tặng mình đâu.
“Còn không về lấy.” Nhị thiếu gia xốc lên màn xe ném ta xuống, còn bồi thêm câu, “Ta tới trà phường Minh Vũ uống trà, quá nửa canh giờ sẽ không đợi, tự ngươi đi đến đó.”
Dù cơn tức dâng cao, nhưng ta biết oắt con đó quyết không nói giỡn, vì tránh cho đôi giày của ta phải mòm hỏng, ta chạy như bay về phủ. Nói đùa, ta chính là thiên tài thể thao chạy điền kinh cực đỉnh, chạy liên tiếp ba nghìn mét cũng không…… Mệt…… Mệt quá……… Sao mệt thế này………..
Không thể tưởng được cái cơ thể này hỏng như vậy, mới chạy quá hai con phố đã thở chẳng nổi, đành phải thả chậm tốc độ. May mà đi chưa xa, nửa canh giờ chạy về thì không thành vấn đề.
Cầm áo choàng ra ngoài lần nữa, hình như đổi trời, sức gió dần dần mạnh thêm, hàn ý trong không khí càng lúc càng nặng. Ta rụt cổ, nhịn không được lại mở áo choàng quấn quanh người, biết rõ cồng kềnh thế này đi đường sẽ không tiện, nhưng nào còn cách gì khác, lạnh là cảm giác ta khó chống cự nhất. Chỉ hy vọng Văn Liệt không có đồng hồ vàng Rolex sẽ canh giờ không chính xác và chờ ta thêm chút nữa (Đối với khả năng hắn sẽ vì vậy mà đi sớm, ta chẳng nguyện nghĩ nhiều)
Mắt thấy chỉ còn cách trà phường Minh Vũ một con phố, ta không khỏi bước nhanh hơn, đang lúc muốn quẹo thì đột nhiên có hai bàn tay lớn thò ra từ phía sau, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hai cánh tay lực lưỡng ôm chặt lấy, ép lên một bộ ngực rắn chắc, đồng thời có âm thanh run rẩy nói không dứt bên tai ta: “Tiểu Nại……. Tiểu Nại…….. Ngươi còn sống……….. Ta biết mà…….. Ngươi sẽ không chết……….. sẽ không chết………”
Âm thanh đó vừa trầm thấp vừa giàu từ tính, nhưng ngữ điệu lại thống khổ như muốn tan vỡ, như trong tuyệt vọng nặng nề rồi lại nắm được một cọng rơm cứu mạng. Theo cách ôm như muốn vò nát ta của hắn, có thể hiểu được tâm trạng hắn kích động ra sao.
Ta thật sự không muốn đả kích hắn, tiếc rằng hắn rõ ràng nhận sai người. Vô luận là ta của ngàn năm về sau hay là ta của hiện tại, đều không chút liên quan tới cái tên tiểu Nại. Hắn hiển nhiên cũng lo được lo mất không dám xác định, bởi vì trước sau hắn vẫn duy trì tư thế ôm chặt ta, không dám nâng mặt ta lên để xem thử, dường như sợ mình sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.
Nhưng cứ để thế này cũng không phải cách, ta âm thầm thở dài một hơi, gian nan mở miệng vì nghẹt thở: “……. Ta rất tiếc…….. Tiên sinh……….. Nhưng ta không phải……. làm ơn buông………….”
Thân hình cường tráng chấn động kịch liệt như bị sét đánh, đôi tay quấn quanh cơ thể ta vô lực buông xuống, ta lùi về sau từng bước thoát khỏi sự khống chế của hắn, cẩn thận quan sát người này.
Nếu đổi lại cách gặp gỡ khác, có lẽ ta sẽ huýt sáo ngay tại chỗ. Thật sự là một người có ngoại hình dễ nhìn nha. Mặc dù không ngôi ngô thu hút như Văn Liệt, nhưng có một loại khí chất nam tính khác, dáng người oai hùng trông rắn rỏi và mạnh mẽ hơn cả Văn Liệt…… Nhưng mà ta cũng thật là, mắc chi cứ so sánh người ta với tên biến thái kia chứ………..
Đáng tiếc giờ này không phải lúc thưởng thức cái đẹp. Người nọ vừa phát hiện ta phải cái người hắn gọi thì sắc mặt như tro, cái loại biểu tình tuyệt vọng một chút tức giận cũng không có khiến ta không đành lòng nhìn thêm, mà trong đôi mắt đỏ rực che kín tơ máu lộ vẻ thống khổ như bùng cháy càng khiến người ta khiếp sợ, không biết vì sao, ta thì thào nói với hắn: “Rất xin lỗi……. Thật sự rất xin lỗi……” Biết rõ ta không nên xin lỗi, nhưng lại mê muội nói ra những lời này, sau đó liền xoay người, trốn khỏi nơi có khí tức chua xót đó.
Chạy không kịp thở tới trà phường Minh Vũ, đúng lúc gặp Văn Liệt từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy ta đã trào phúng: “Ta có thể chờ thêm một lát, nhưng nếu không đến vẫn phải đi. Có điều ngươi cuối cùng vượt qua, không uổng công chạy thành bộ dạng.” Nhưng khi hắn đến gần ta thì lập tức nhíu mày, đỡ lấy bả vai ta hỏi: “Làm sao vậy gặp phải chuyện gì”
Tuy không biết hắn làm sao phát hiện ta không phải do chạy như điên mà đổi sắc, ta quả thật muốn tìm người nào đó nói hết chuyện chấn động vừa rồi để bình tâm lại, sau khi được hắn nửa dìu nửa ôm lên xe ngựa, ta kể lại đầu đuôi ngọn ngành quá trình bị người ta nhận lầm.
Vừa nói xong ta liền hối hận. Cái người vô tâm vô phế như Văn Liệt, sao có thể hiểu được tâm trạng của ta hiện giờ, hắn nhất định sẽ cười ta ba tiếng, rồi châm chọc ta mấy câu như “Chỉ bị người ta nhận lầm mà đã sợ thành thế này” hoặc là “Ngươi tuy còm nhon chẳng có vóc dáng, nhưng đâu tới mức làm người ta nhìn thành nữ nhân chứ”, đúng là tự chuốc khổ vào thân.
Thế nhưng ngoài suy đoán của ta, hắn lẳng lặng nghe xong thì không phát biểu nhận xét gì, chỉ ôm ta vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên sau lưng ta mà thôi.
Nói tiếp chuyện sau đó thiệt làm cho người ta mất mặt, bởi vì cái ôm của Văn Liệt rất ấm áp rất quen thuộc, trên lưng còn có nhịp vỗ đều đều, hại ta bất giác dựa vào người hắn ngủ, nghe nói còn chảy tí nước miếng ở trước ngực hắn, nhưng khi ta tỉnh lại thì hắn đã đổi y phục, cho nên ta vẫn chưa tận mắt chứng thực.
Ngủ một giấc thiệt là đã, lúc mở mắt phát hiện mình và y phục nằm trên chiếc giường mềm mại, trong phòng không có một ai, xoay người đi tới cửa, nhận ra toà nhà này là Tầm Thủy biệt viện của Tiêu Hải Chân, vì thế theo con đường quen thuộc lần mò tới phòng ngủ của Hải Chân. Quả nhiên, Văn Liệt ở chỗ này.
Hải Chân dựa nghiêng vào một cái nệm lớn nửa ngồi nửa nằm, tinh thần khá tốt, nhưng sắc mặt quả có hơi tái nhợt, vừa thấy ta liền cười nói: “Tiểu Bảo, ngủ có ngon giấc không”
Ta cảm thấy mặt hơi nong nóng, giận dỗi nói với nhị thiếu gia: “Sau này ngươi đánh thức ta, để tự ta vào.”
Văn Liệt nhíu mày nói: “Ta cũng rất muốn làm thế, nhưng có thể phiền ngươi nói cho ta biết, làm thế nào để đánh thức ngươi lúc ngủ say như lợn chết không Ta đã đánh mặt ngươi sắp thành bánh bao thịt rồi đấy.”
Vội sờ sờ hai gò má, quả nhiên hơi đau. Đáng ghét! Vậy mà lại xuống tay thật, sao không nghĩ tới là kẻ nào hại ta ngủ không đủ, chợp mắt thành thiên cổ hận
Văn Liệt thong thả ngồi, nào có bộ dáng hối lỗi. Hải Chân nhìn hắn lại nhìn ta, nhịn không được cười ra tiếng, cười cười lại ho lên.
Ta vội sang giúp y vỗ lưng thông khí, nhìn y dáng vẻ yếu ớt, không khỏi đau lòng quá chừng, hỏi: “Đây là bệnh gì vậy Hôm qua còn khá tốt, nay đã thành khí sắc này rồi.”
“Hải Chân từ bé đã thích sinh bệnh. Ta cho ngươi biết một bí mật,” Văn Liệt kéo ta qua bên cạnh hắn, “Y chỉ cần không thoải mái, sẽ cố gắng dụi mắt, ngươi cẩn thận ngẫm lại, y tối qua xoa nhẹ mắt bao nhiêu lần”
Hồi tưởng lại, Hải Chân đêm qua xoa nhẹ mắt nhiều lần, nhưng không nhiều đến nỗi làm người khác kỳ quái, cũng chỉ có nam nhân quan tâm và hiểu rõ như Văn Liệt mới có thể phát hiện. Nhìn Văn Liệt dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Hải Chân chăm chú, vô cùng thân thiết vuốt sợi tóc mềm mại của y, trong lòng cảm thấy thực cảm động rồi lại có hương vị chua xót, đại khái là do mình không có anh em trai nào cùng độ tuổi (bao gồm cả anh em họ), nên có phần ao ước và ghen tị.
Rất nhanh đã tới lễ trung thu. Buổi sáng ngày ấy mây che dày đặc, từng cơn gió lạnh, tuy trời không mưa, nhưng chắc hơn nửa là không ngắm được một miếng trăng nào. Cho nên ta quả thực không rõ dưới tình huống đó, tại sao dùng bữa tối vẫn kèm thêm chuyển ra ngoài lương đình để ngắm trăng đoàn viên. Trời thì tối như hũ nút, ngay cả một ánh sao còn không có, lấy cái gì mà ngắm nghía chứ Hại ta phải chờ hầu hạ chủ tử dùng cơm, sắp đông lạnh thành cục đá rồi.
Toàn gia rầu rĩ ăn, thỉnh thoảng giả vờ ngẩng đầu ngắm bầu trời. Đồ ăn qua năm vị, nhị thiếu gia vẫn coi ta như không khí nay nhíu mày, nói với ta: “Ngươi lên lương đình mà run, run đến giờ chưa thấy mệt à”
Nghe đi nghe đi, đây là lời gì hả Cứ như ta thích run lắm ấy. Hừ, không thèm để ý tới hắn.
“Tiểu Bảo chắc thấy lạnh lắm à Mặc thêm một bộ y phục cho ấm.” Thiên sứ Hải Chân mỉm nụ cười quan tâm với ta.
“Hắn đã mặc như cái bánh bao rồi, bánh bao nhân ít vỏ dày thì không thể ăn được.” Ác ma a, ác ma a, rốt cuộc là ai không cẩn thận để hắn đầu thai thế
Tiêu Hải Chân đứng dậy, từ trong tay tùy tùng cầm lấy chiếc áo choàng dự phòng đưa cho ta, ôn hòa nói: “Phủ thêm đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Cảm động quá, dù là ở Minh triều, ta cũng phải nhất định thú một người phụ nữ như Hải Chân.
“Một tên hạ nhân mà thôi, Hải Chân, ngươi không chú ý thân phận mình rồi đấy.” Văn phu nhân giận tái mặt nói.
“Chân nhi từ nhỏ đã mềm lòng, bà đâu phải không biết, lại nói, thương cảm hạ nhân có gì mà sai.” Văn thái sư xem ra rất thương y, lập tức nói bảo vệ, nhìn không ra Văn phu nhân mới là người có quan hệ huyết thống với Hải Chân.
Hải Chân cúi đầu không nói gì, Văn Liệt gắp một miếng bánh mứt táo đặt vào bát y.
Văn phu nhân nét mặt không đổi ngồi trong chốc lát, đột nhiên ném chiếc khăn lụa trong tay về phía hồ ngoài đình, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang ta, ra lệnh: “Đi nhặt về.”
Nhặt Nhặt về Nước ở đây lạnh cóng đó!! Chức quán quân bơi lội của ta ở trường cũ tuy không phải giả, nhưng trận đấu đó tổ chức trong bể bơi có nhiệt độ ổn định, lúc ấy trên người cũng chẳng mặc nhiều đồ thế này.
“Muốn ta nói lần hai sao Đi nhặt về.” Văn phu nhân ép sát nói. Trời hỡi ơi, bà già này nghiêm túc hả
Tiêu Hải Chân đứng lên, nói: “Bác, một chiếc khăn tay mà thôi, giờ đang mùa thu, nước thật sự rất lạnh, con ngày mai tặng mười chiếc khăn qua cho người chọn thế nào”
Ta trợn ngược mắt. Đứa bé đơn thuần này, cư nhiên giảng đạo lý với một bà già đang giận chó đánh mèo, bả nghe mới là lạ.
Quả nhiên, Văn phu nhân không thèm nhìn y một cái, nói: “Ta chỉ muốn cái này.”
Văn thái sư nhíu mày, nói: “Tuệ nương, bà làm cái gì vậy Hạ nhân này đâu trêu chọc bà, cần gì phải làm khó nó”
Ta lại trợn ngược mắt. Cụ có tuổi rồi mà vẫn không biết có loại sinh vật đàn bà à, nói thế khác nào thêm dầu nào lửa
“Ai đang làm khó nó Hạ nhân chính là phải làm việc, ta là một đương gia chủ mẫu, sai bảo nó không được sao” Văn phu nhân thản nhiên nói.
Tiểu thư lo lắng nhìn ta, chần chờ muốn mở miệng, bị chồng cuả cô nhéo một cái rụt về. Tào di nương ngồi ở một bên xem như không liên quan, mà chủ tử của ta – Văn Liệt thì đang thong thả gắp đồ ăn cho vào miệng, bỏ mặc cho ta tự sinh tự diệt.
Ai, đau đầu, lạnh, bụng hình như lại đói, hôm nay thiệt xui xẻo.
“Sao còn không mau đi Muốn cãi lời chủ tử hả” Văn phu nhân không chịu buông tha.
Ta nhìn vào trong hồ, chiếc khăn tay kia chẳng biết đã trôi đi đâu. Lại ngoảnh đầu nhìn Văn phu nhân, ta cúi mình, thái độ cung kính nhún nhường: “Phu nhân, tiểu nhân không biết bơi, nhưng tiểu nhân biết một tiệm có cửa gỗ nước sơn đen trong một hẻm nhỏ Tây Đông, khăn tay nơi đó tinh xảo không đâu bằng, hay ngày mai tiểu nhân đi chọn giúp phu nhân một cái vậy”
Hẻm nhỏ Tây Đông chính là con hẻm ngày đó ta và Văn Liệt cùng thấy Văn phu nhân lén lút, giờ nói ra cái tên này, Văn phu nhân khó được dịp thay đổi sắc mặt, ánh mắt bén nhọn như hai lưỡi kiếm bắn sang, Tào di nương cũng không giấu được biểu tình khiếp sợ.
Ta dáng đứng phục tùng, hiện trường im phăng phắc. Sau lúc lâu, Văn phu nhân mới chậm rãi nói: “Được rồi, ngày mai ngươi đưa một cái qua đây, nếu đẹp thật, ta tạm tha ngươi.”
Người đương gia – Văn Liệt rốt cuộc để đũa xuống, nói: “Sắc trời không còn sớm, xem ra đêm nay không trăng, không bằng mọi người đều tự về phòng nghỉ ngơi đi. Ý cha thế nào”
Văn thái sư nhìn thật sâu vào thê tử, không nói lời nào, gật gật đầu, quay đầu nói với Hải Chân: “Chân nhi, hôm nay ngủ lại một đêm, ngày mai rồi về sau”
Tiêu Hải Chân mỉm cười, nói: “Giờ chưa quá muộn, không dám quấy rầy, dượng cũng biết con quen giường, về ngủ vẫn ngon giấc hơn.”
Văn thái sư cũng không miễn cưỡng, thở dài một hơi rồi phân phó với quản gia: “Chuẩn bị xe ngựa, tiễn đưa chất thiếu gia về biệt viện bình an, trên đường cẩn thận, không được có nửa điểm sai sót.” (chất = cháu)
Quản gia đáp lời dạ dạ rồi lui ra. Người một nhà đều tự giải tán, chỉ có Văn Liệt ra tiễn Hải Chân lên xe ngựa, rồi chiếu cố vài lời.
Kẻ thiếp thân tiểu tư số khổ nay mới đi theo chủ tử về phòng, tiếp nhận áo khoác hắn cởi xuống, vừa mới treo lên giá áo, chợt nghe hắn nói: “Lá gan của ngươi lớn thật, bà ta là đương gia chủ mẫu mà ngươi còn dám uy hiếp bà, không sợ sau này gặp phiền phức”
“Nếu ta không uy hiếp bà ta, đâu cần chờ đến sau này, ngay hôm nay đã gặp phiền phức. Sau này là chuyện của về sau, bất quá thì bị bả diệt khẩu thôi.” Ta nhún nhún hai vai. Nói không sợ là giả, nhưng cuốn thì cũng đã cuốn vào rồi, nếu cứ bị động, ấy cũng không phải phong cách của ta.
Văn Liệt nắm cằm của ta, hạ thấp mặt, thì thầm: “Ngươi rốt cuộc là loại người thế nào”
Hắn không phải lần đầu hỏi ta những lời này, nhưng không biết sao, hôm nay nghe vào đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng. Có lẽ là Trung thu đêm nay không trăng không sao, cũng có lẽ là không giống như những người bình thường khác, ngày này làm ta nhớ về quê nhà. Ta rốt cuộc là loại người thế nào Một người bị số phận trêu cợt, một người bị đặt ở dưới cùng của xã hội nhưng tâm cao tận trời xanh, một người bỗng mất đi tất cả nhưng vẫn ảo tưởng muốn hạnh phúc………..
“Làm sao vậy Vừa rồi không phải còn hăm hở sao Biến sắc cũng nhanh quá đó.”
Ta hít sâu một hơi, cảnh báo mình không thể uể oải, kéo căng ra một nụ cười, nói: “Thiếu gia, ta là cấp dưới trung thành của ngài.”
Văn Liệt không nói gì, chỉ nhìn ta chằm chằm không hề chớp mắt. Cuối cùng cảm giác gương mặt dày của ta đã có chút không được tự nhiên, mới vặn vặn mình, nói: “Nhị thiếu gia, không có việc gì, ta muốn về ngủ.”
“Ngày mai phu nhân nhất định sẽ tìm ngươi, ngươi đã nghĩ tới đối phó thế nào chưa” Văn Liệt một chút cũng không thả lỏng việc giam giữ ta, ngược lại cọ mặt sang. Thiệt không hiểu nổi, hắn trước đó vừa ngang ngược, nhưng chỉ cần ở riêng hai người là cứ thích dính vào thế này
“Vậy ngươi mau buông tay, ta phải về suy nghĩ.” Ta dùng sức gỡ ngón tay của hắn.
Văn Liệt ôm ta đến ngồi bên mép giường, cười ha ha: “Thả ngươi về nhất định vừa ngã đầu là ngủ, đêm nay không cho về, suy nghĩ ngay tại đây.” Nói xong nhào lên giường.
Ta bị hắn đè nhẹ, cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái, chẳng muốn đội gió lạnh để về phòng. Hơn nữa, cũng đâu phải lần đầu ngủ chung giường với hắn, chắc không sao nhỉ.
Kết quả, kẻ đơn thuần ngu ngốc là ta đây gặp phải sàng tặc. (sàng = giường, tặc = trộm)
Kết quả………… Đúng là…………….. Hối hận muốn chết được.
Tên HOMO không nhân đạo này, cư nhiên cư nhiên hại ta cả đêm không thể ngủ, bị ép phải ra sức ầm ĩ với hắn. Chỉ cần mắt ta hơi hơi mông lung tí thôi, hắn sẽ liều mạng lắc cơ thể của ta, phải lắc cho đến khi ta tự động víu lên người hắn để tránh mê man đi mới chịu, cứ thế cho tới trời tảng sáng, đau chết mất.
Đau ở đâu Cả đêm không chợp mắt, đương nhiên là đau mắt, bằng không còn ở đâu
“Lại thất thần, ta kêu ngươi ra sức nghĩ!!” Nhị thiếu gia véo mặt ta riết thành thói quen luôn rồi, véo vừa đau vừa rát, chẳng cần soi gương cũng biết y chang bé Maruko.
“Ta đã cố gắng hết sức………” Mí mắt mệt đến độ co giật mãi, ta uể oải trả lời.
Trong mơ mơ màng màng hình như thấy nhị thiếu gia áp sát mặt qua, một cánh tay lượn lách như rắn thăm dò vào vạt áo ta, do bàn tay ấy rất ấm, cho nên ta cũng không so đo gì. Cơn buồn ngủ như thủy triều dâng, mặc dù cảm thấy có người lật tới lật lui cơ thể ta như đang tìm gì đó, nhưng nào còn sức mà để ý, chìm trong giấc ngủ tối đen.
Dường như chỉ ngủ vài giờ ngắn ngủi, tên nhị thiếu gia đã táng tận lương tâm xách ta lên, nhấn đầu vào trong nước lạnh, buồn ngủ gì đó đều bay hết cả, run lẩy bẩy y chang con chó nhỏ bị nhúng nước.
Nha hoàn bưng bữa sáng lên bàn, thiếu gia vừa thưởng thức bộ dạng chật vật lau đầu của ta, vừa húp cháo ngon lành.
Ta liên tục ngáp dài không dứt, ném đi khăn mặt trong tay, nói với Văn Liệt: “Hôm nay không thể ra ngoài với ngươi, phu nhân nhất định muốn gọi ta qua, nói không chừng còn cho ta phí ngậm miệng nữa là.”
“Phu nhân” Nhị thiếu gia cắn một miếng kẹo hoa quả, nói: “Ngươi không biết sao Phu nhân hôm nay đã ra ngoài tới Linh Ẩn tự thủ trai rồi, phải nửa tháng mới về, ngươi phải đợi một hồi mới đòi được tiền đó.”
“Cái gì!” Ta hét ầm lên, “Vậy tối qua ngươi mắc cái gì quậy không cho ta ngủ”
“Không có gì, chơi vui lắm.” Văn Liệt thản nhiên nói.
Ta tức đến thở hổn hển, đồ HOMO biến thái, thì ra tối qua giày vò ta xém chết, chỉ là vì chơi thấy vui thôi!!
Văn Liệt chẳng để vào mắt ta thao thao bất tuyệt, mãnh liệt, dữ dội như ngọn lửa và dáng vẻ muốn đi chém người. Khoan thai ăn bữa sáng, còn ngẩng đầu cười nói như không có việc chi: “Còn không qua đây ăn, chẳng lẽ muốn đói bụng đi gặp Hải Chân Tiếc rằng y hôm nay thân thể không thoải mái, sẽ không làm đồ cho ngươi ăn đâu.”
Ta thoáng chốc quăng cục tức vừa rồi sang tận nước Trảo Oa, vội vàng hỏi: “Chúng ta đi gặp Hải Chân Y không thoải mái ở đâu, tối qua không phải còn khỏe mạnh sao, nhìn không ra mà”
Chiếc đũa đang hướng tới miệng nhất thời dừng lại, Văn Liệt vẻ mặt như bất ngờ: “Ngươi sao lại không nhìn ra”
Ta ngẩn người, cẩn thận ngẫm lại từng hành động của Hải Chân tối qua, quả thực không giống như không khỏe, chỉ đành lắc đầu.
Văn Liệt yên lặng nhìn ta một hồi, vào lúc ta sinh lòng áy náy, hắn lại đột nhiên quét sạch biểu tình kinh ngạc trên mặt, nhún nhún vai, cười nói: “Ngươi đương nhiên là nhìn không ra rồi.”
Cơn tức của ta lại nhảy vọt. Đồ BT này, nếu trong thời gian ngắn không chọc ta thì toàn thân hắn ngứa ngáy à
Thế nhưng ngay tại trước khi ta chuẩn bị bùng nổ, nhị thiếu gia nhét một cái bánh bao thịt vào miệng ta, đứng lên vỗ vỗ tay nói: “Có điều Hải Chân thật sự không thoải mái, cho nên ta đi xem y cũng là thật, ngươi đi không”
Bớt giỡn, ta cố gắng nuốt bánh bao, làm sao có thể không đi.
Lên xe ngựa, ta trước hết cố gắng hoàn thành chức trách của một tiểu tư là lót nệm cho tốt, sau đó chờ nhị thiếu gia bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần rồi mới ló đầu ra ngoài cửa sổ, phơi dưới ánh nắng nhàn nhạt lọt qua các đám mây, vào lúc mệt mỏi buồn ngủ hết sức, Văn Liệt nhéo mặt ta kéo vào trong xe, hỏi: “Áo choàng tối qua Hải Chân cho ngươi mượn có mang theo không”
Ta xoa hai má ăn đau, lắc đầu. Thiếu gia không biết nặng nhẹ gì cả, mỗi lần đều nhéo mặt ta, chẳng lẽ hắn không biết đau hả Nhất định phải nghĩ cách để hắn bỏ thói quen này đi, cho dù nhéo tai còn tốt hơn.
Nhị thiếu gia vươn đầu ngón tay chọt chọt cái trán ta, cười nhạo: “Đừng nói ngươi nghĩ Hải Chân cầm áo choàng tặng cho ngươi chứ”
Ta bỉu môi. Cho dù không hiểu biết giá trị ở thời Minh nhưng cũng phải biết sự trân quý của bộ da cáo thuần trắng chứ Hải Chân chịu cho ta choàng chiếc áo sang quý ấy là ta đã rất cảm kích y rồi, mới chẳng mặt dày nghĩ người ta tặng mình đâu.
“Còn không về lấy.” Nhị thiếu gia xốc lên màn xe ném ta xuống, còn bồi thêm câu, “Ta tới trà phường Minh Vũ uống trà, quá nửa canh giờ sẽ không đợi, tự ngươi đi đến đó.”
Dù cơn tức dâng cao, nhưng ta biết oắt con đó quyết không nói giỡn, vì tránh cho đôi giày của ta phải mòm hỏng, ta chạy như bay về phủ. Nói đùa, ta chính là thiên tài thể thao chạy điền kinh cực đỉnh, chạy liên tiếp ba nghìn mét cũng không…… Mệt…… Mệt quá……… Sao mệt thế này………..
Không thể tưởng được cái cơ thể này hỏng như vậy, mới chạy quá hai con phố đã thở chẳng nổi, đành phải thả chậm tốc độ. May mà đi chưa xa, nửa canh giờ chạy về thì không thành vấn đề.
Cầm áo choàng ra ngoài lần nữa, hình như đổi trời, sức gió dần dần mạnh thêm, hàn ý trong không khí càng lúc càng nặng. Ta rụt cổ, nhịn không được lại mở áo choàng quấn quanh người, biết rõ cồng kềnh thế này đi đường sẽ không tiện, nhưng nào còn cách gì khác, lạnh là cảm giác ta khó chống cự nhất. Chỉ hy vọng Văn Liệt không có đồng hồ vàng Rolex sẽ canh giờ không chính xác và chờ ta thêm chút nữa (Đối với khả năng hắn sẽ vì vậy mà đi sớm, ta chẳng nguyện nghĩ nhiều)
Mắt thấy chỉ còn cách trà phường Minh Vũ một con phố, ta không khỏi bước nhanh hơn, đang lúc muốn quẹo thì đột nhiên có hai bàn tay lớn thò ra từ phía sau, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hai cánh tay lực lưỡng ôm chặt lấy, ép lên một bộ ngực rắn chắc, đồng thời có âm thanh run rẩy nói không dứt bên tai ta: “Tiểu Nại……. Tiểu Nại…….. Ngươi còn sống……….. Ta biết mà…….. Ngươi sẽ không chết……….. sẽ không chết………”
Âm thanh đó vừa trầm thấp vừa giàu từ tính, nhưng ngữ điệu lại thống khổ như muốn tan vỡ, như trong tuyệt vọng nặng nề rồi lại nắm được một cọng rơm cứu mạng. Theo cách ôm như muốn vò nát ta của hắn, có thể hiểu được tâm trạng hắn kích động ra sao.
Ta thật sự không muốn đả kích hắn, tiếc rằng hắn rõ ràng nhận sai người. Vô luận là ta của ngàn năm về sau hay là ta của hiện tại, đều không chút liên quan tới cái tên tiểu Nại. Hắn hiển nhiên cũng lo được lo mất không dám xác định, bởi vì trước sau hắn vẫn duy trì tư thế ôm chặt ta, không dám nâng mặt ta lên để xem thử, dường như sợ mình sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.
Nhưng cứ để thế này cũng không phải cách, ta âm thầm thở dài một hơi, gian nan mở miệng vì nghẹt thở: “……. Ta rất tiếc…….. Tiên sinh……….. Nhưng ta không phải……. làm ơn buông………….”
Thân hình cường tráng chấn động kịch liệt như bị sét đánh, đôi tay quấn quanh cơ thể ta vô lực buông xuống, ta lùi về sau từng bước thoát khỏi sự khống chế của hắn, cẩn thận quan sát người này.
Nếu đổi lại cách gặp gỡ khác, có lẽ ta sẽ huýt sáo ngay tại chỗ. Thật sự là một người có ngoại hình dễ nhìn nha. Mặc dù không ngôi ngô thu hút như Văn Liệt, nhưng có một loại khí chất nam tính khác, dáng người oai hùng trông rắn rỏi và mạnh mẽ hơn cả Văn Liệt…… Nhưng mà ta cũng thật là, mắc chi cứ so sánh người ta với tên biến thái kia chứ………..
Đáng tiếc giờ này không phải lúc thưởng thức cái đẹp. Người nọ vừa phát hiện ta phải cái người hắn gọi thì sắc mặt như tro, cái loại biểu tình tuyệt vọng một chút tức giận cũng không có khiến ta không đành lòng nhìn thêm, mà trong đôi mắt đỏ rực che kín tơ máu lộ vẻ thống khổ như bùng cháy càng khiến người ta khiếp sợ, không biết vì sao, ta thì thào nói với hắn: “Rất xin lỗi……. Thật sự rất xin lỗi……” Biết rõ ta không nên xin lỗi, nhưng lại mê muội nói ra những lời này, sau đó liền xoay người, trốn khỏi nơi có khí tức chua xót đó.
Chạy không kịp thở tới trà phường Minh Vũ, đúng lúc gặp Văn Liệt từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy ta đã trào phúng: “Ta có thể chờ thêm một lát, nhưng nếu không đến vẫn phải đi. Có điều ngươi cuối cùng vượt qua, không uổng công chạy thành bộ dạng.” Nhưng khi hắn đến gần ta thì lập tức nhíu mày, đỡ lấy bả vai ta hỏi: “Làm sao vậy gặp phải chuyện gì”
Tuy không biết hắn làm sao phát hiện ta không phải do chạy như điên mà đổi sắc, ta quả thật muốn tìm người nào đó nói hết chuyện chấn động vừa rồi để bình tâm lại, sau khi được hắn nửa dìu nửa ôm lên xe ngựa, ta kể lại đầu đuôi ngọn ngành quá trình bị người ta nhận lầm.
Vừa nói xong ta liền hối hận. Cái người vô tâm vô phế như Văn Liệt, sao có thể hiểu được tâm trạng của ta hiện giờ, hắn nhất định sẽ cười ta ba tiếng, rồi châm chọc ta mấy câu như “Chỉ bị người ta nhận lầm mà đã sợ thành thế này” hoặc là “Ngươi tuy còm nhon chẳng có vóc dáng, nhưng đâu tới mức làm người ta nhìn thành nữ nhân chứ”, đúng là tự chuốc khổ vào thân.
Thế nhưng ngoài suy đoán của ta, hắn lẳng lặng nghe xong thì không phát biểu nhận xét gì, chỉ ôm ta vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên sau lưng ta mà thôi.
Nói tiếp chuyện sau đó thiệt làm cho người ta mất mặt, bởi vì cái ôm của Văn Liệt rất ấm áp rất quen thuộc, trên lưng còn có nhịp vỗ đều đều, hại ta bất giác dựa vào người hắn ngủ, nghe nói còn chảy tí nước miếng ở trước ngực hắn, nhưng khi ta tỉnh lại thì hắn đã đổi y phục, cho nên ta vẫn chưa tận mắt chứng thực.
Ngủ một giấc thiệt là đã, lúc mở mắt phát hiện mình và y phục nằm trên chiếc giường mềm mại, trong phòng không có một ai, xoay người đi tới cửa, nhận ra toà nhà này là Tầm Thủy biệt viện của Tiêu Hải Chân, vì thế theo con đường quen thuộc lần mò tới phòng ngủ của Hải Chân. Quả nhiên, Văn Liệt ở chỗ này.
Hải Chân dựa nghiêng vào một cái nệm lớn nửa ngồi nửa nằm, tinh thần khá tốt, nhưng sắc mặt quả có hơi tái nhợt, vừa thấy ta liền cười nói: “Tiểu Bảo, ngủ có ngon giấc không”
Ta cảm thấy mặt hơi nong nóng, giận dỗi nói với nhị thiếu gia: “Sau này ngươi đánh thức ta, để tự ta vào.”
Văn Liệt nhíu mày nói: “Ta cũng rất muốn làm thế, nhưng có thể phiền ngươi nói cho ta biết, làm thế nào để đánh thức ngươi lúc ngủ say như lợn chết không Ta đã đánh mặt ngươi sắp thành bánh bao thịt rồi đấy.”
Vội sờ sờ hai gò má, quả nhiên hơi đau. Đáng ghét! Vậy mà lại xuống tay thật, sao không nghĩ tới là kẻ nào hại ta ngủ không đủ, chợp mắt thành thiên cổ hận
Văn Liệt thong thả ngồi, nào có bộ dáng hối lỗi. Hải Chân nhìn hắn lại nhìn ta, nhịn không được cười ra tiếng, cười cười lại ho lên.
Ta vội sang giúp y vỗ lưng thông khí, nhìn y dáng vẻ yếu ớt, không khỏi đau lòng quá chừng, hỏi: “Đây là bệnh gì vậy Hôm qua còn khá tốt, nay đã thành khí sắc này rồi.”
“Hải Chân từ bé đã thích sinh bệnh. Ta cho ngươi biết một bí mật,” Văn Liệt kéo ta qua bên cạnh hắn, “Y chỉ cần không thoải mái, sẽ cố gắng dụi mắt, ngươi cẩn thận ngẫm lại, y tối qua xoa nhẹ mắt bao nhiêu lần”
Hồi tưởng lại, Hải Chân đêm qua xoa nhẹ mắt nhiều lần, nhưng không nhiều đến nỗi làm người khác kỳ quái, cũng chỉ có nam nhân quan tâm và hiểu rõ như Văn Liệt mới có thể phát hiện. Nhìn Văn Liệt dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Hải Chân chăm chú, vô cùng thân thiết vuốt sợi tóc mềm mại của y, trong lòng cảm thấy thực cảm động rồi lại có hương vị chua xót, đại khái là do mình không có anh em trai nào cùng độ tuổi (bao gồm cả anh em họ), nên có phần ao ước và ghen tị.