Chương : 4
Tào Dật Nhiên tay dài chân dài tê liệt ngồi trên sàn nhà, cả tay đều là máu, ngây ngốc nhìn Nguyễn Quân bên cạnh chảy một vũng máu, hắn có cảm giác mờ mịt.
Hắn không có ý nghĩ muốn Nguyễn Quân chết, nếu không ban đầu đánh y hắn sẽ không chạy vào phòng tắm lấy cái giá sắt rỗng ruột, hắn có thể trực tiếp lấy tượng khắc gỗ rất nặng trên bàn.
Thế nhưng, hiện tại Nguyễn Quân lại chết rồi, bị hắn đánh liên tục ba bốn cái sau ót mà chết, hắn là bị ép nóng nảy mới hạ thủ giết người.
Hắn ngồi đó tới khi Nguyễn Quân đình chỉ hô hấp, khi hắn cảm thấy hết thảy đều yên tĩnh lạnh lẽo, hắn mới nghĩ đến mình không nên ngồi ở đây.
Hắn sợ, phi thường sợ, hắn biết đạo lý giết người đền mạng, cho nên hắn biết mình giết người, cũng sẽ bị bắn chết.
Thế nhưng, hắn không muốn chết, tuyệt không muốn chết.
Hắn cảm giác mình muốn khóc, nhưng vô luận thế nào lại không rơi được nước mắt, hắn bị dọa đến vỡ mật. Dù sao hắn vẫn còn là đứa trẻ, cho dù từng lăn lộn quán bar sàn nhảy, đánh nhau đàn đúm, từng ác ôn chửi người ta nói muốn giết người ta, nhưng, hắn lại chưa từng chân chính nghĩ muốn giết người.
Tào Dật Nhiên lại nhìn Nguyễn Quân một cái, vũng máu trên đất đã khô một nửa, hắn sợ hãi nhanh chóng bò sang bên cạnh mấy bước, sau đó thật sự không biết nên làm gì bây giờ, thật vất vả khôi phục một ít khí lực, hắn đứng lên đến bồn rửa tay trong bếp, bên trong có nước, hắn rửa sạch máu trên tay, sau đó bắt đầu nghĩ nên làm gì, hắn không muốn chết, hắn phải nghĩ ra biện pháp gì đó.
Thế nhưng, hắn thật sự không nghĩ ra được biện pháp gì, hắn vẫn không làm được chuyện giết người phi vứt xác, hơn nữa, hắn là vô tình giết người, không có dàn xếp trước, sơ hở rất nhiều, vô luận làm thế nào, hắn đều là hiềm nghi giết người lớn nhất.
Tào Dật Nhiên cảm thấy mình chết chắc rồi, hắn thậm chí đi mở cửa sở phòng khách, từ tầng hai mươi mấy nhìn xuống, hắn còn nghĩ thà chờ đau khổ bị bắn chết, còn không bằng hiện tại nhảy lầu chết luôn cho xong.
Nhưng thấy cao như vậy, hắn lại sợ hãi.
Giãy dụa một phen, hắn vẫn không biết nên làm gì bây giờ, lúc này, điện thoại trong túi xách hắn vang lên, niên đại này, điện thoại di động mới xuất hiện mới ra mắt, hắn cũng là vừa mới mua, không ai thường gọi cho hắn, hắn bị tiếng chuông điện thoại dọa nhảy dựng, nhưng hắn vẫn đi lấy điện thoại, là mẹ gọi tới.
Tay run run bấm nghe, trong nháy mắt nghe được thanh âm ôn nhu của mẹ, hắn liền khóc lên, còn là òa khóc nức nỡ, Triệu Duyệt bị cái dạng này của con trai hù dọa, hỏi hắn làm sao vậy.
Thế là Tào Dật Nhiên lắp bắp kể lại chuyện mình giết Nguyễn Quân, lúc đó Triệu Duyệt hiển nhiên bị dọa mặt không còn chút máu, thế nhưng, bà là một người phụ nữ cường hãn, lập tức bảo Tào Dật Nhiên không được để lộ ra, bảo hắn chờ ở đó không được động, đồng thời an ủi hắn, nói bà sẽ bảo vệ hắn.
Hiện tại Triệu Duyệt còn không biết động cơ Tào Dật Nhiên giết người, nhưng, phản ứng đầu tiên của bà chính là bảo vệ con trai, cái khác không hề nghĩ tới.
Tào Dật Nhiên từ chỗ mẹ mình chiếm được can đảm, hắn nghĩ có lẽ sẽ không chết.
Vì vậy liền ngồi trên sàn nhà nhìn chằm chằm Nguyễn Quân đã lạnh ngắt, mắt không nháy một cái theo dõi y, nhớ tới những chuyện năm đó bị y dâm loạn, đến mức hận đầy bụng, cảm thấy y chết là đáng đời, sợ hãi trong lòng bởi vì cừu hận mà ít đi thiếu rất nhiều.
Triệu Duyệt và chồng bà rất nhanh chạy tới, thời điểm đó, cho dù là nhà trọ cao tầng loại này cũng chưa lắp đặt camera, hai người qua loa cải trang liền tới.
Tào Dật Nhiên mở cửa cho cha mẹ, hắn đã hoàn toàn tĩnh táo lại, hơn nữa còn là âm lãnh, hắn nhìn mẹ, ngập ngừng một câu, “Y đáng chết.”
Tào Quân Hiền đã thấy thi thể Nguyễn Quân, lúc nghe được con trai nói câu này, ông đã muốn tát hắn một cái, nhưng Triệu Duyệt ôm con, đồng thời an ủi hắn, “Trước kể lại mọi chuyện, cha mẹ sẽ nghĩ biện pháp, bảo bối, đừng sợ.”
Con hư tại mẹ, chính là từ đây mà ra.
Đây cũng là nguyên nhân Tào Dật Nhiên vẫn tôn kính hiếu thuận thân cận mẹ hơn, bởi vì mẹ hắn cho hắn dũng khí mong muốn và ôn như sống tiếp.
Triệu Duyệt rất cơ trí, kỳ thực liếc mắt nhìn tình huống trong phòng, nhìn thi thể Nguyễn Quân, quần áo xốc xếch của Tào Dật Nhiên, ba đã biết trước Nguyễn Quân là đồng tính, cho nên đã hiểu hết.
Tào Quân HIền cũng không phải người ngu, ngược lại là người khôn khéo cơ trí, đương nhiên cũng là liếc mắt liền sáng tỏ.
Cha mẹ Tào gia cũng đều cho rằng Nguyễn Quân đáng chết, thậm chí Triệu Duyệt còn nghĩ tới năm đó tại sao Tào Dật Nhiên phản cảm chán ghét Nguyễn Quân như vậy, và nguồn gốc ảnh chụp Nguyễn Quân chơi nam kĩ gửi tới chỗ bà.
Triệu Duyệt và Tào Quân Hiền nói hai câu, Tào Quân Hiền cũng nghĩ tới chuyện năm đó.
Bọn họ đều hối hận không thôi năm đó chểnh mảng con trai, thế nhưng bi kịch đã tạo thành, ngoại trừ bồi thường và che giấu, không còn biện pháp khác.
Tào Dật Nhiên được Triệu Duyệt mang về nhà, Tào Quân Hiền ở lại bố trí hiện trường, Tào gia thủ đoạn tận trời, cuối cùng vụ này kết án Nguyễn Quân tự sát.
Đương nhiên, vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, thế nhưng, bởi vì dính đến Tào gia, vụ án này chỉ đến đây thôi.
Hơn nữa Tào gia có chứng cứ Nguyễn Quân nhận hối lộ hai ba năm nay, còn có chứng cứ Nguyễn Quân chơi nam kĩ và hành vi đội trưởng đội hình sự dâm loạn bé trai, bé trai này dĩ nhiên không phải chỉ Tào Dật Nhiên, là hai đứa nhỏ khác hơi giống Tào Dật Nhiên bị Nguyễn Quân lừa sau khi y rời Tào gia.
Dưới tình huống trên người Nguyễn Quân có tội danh ô nhục như vậy, nhà Nguyễn Quân cũng không dám đưa ra nghi ngờ với cái chết của y, ngược lại còn cảm kích được nhận từ Tào gia một số tiền lớn.
Tuy rằng sự tình kết thúc thuận lợi, nhưng Tào gia vẫn lo lắng sẽ có đối thủ biết manh mối nhảy ra, cho nên Tào gia vẫn nhất trí quyết định trước cứ đưa Tào Dật Nhiên xuất ngoại tránh đi.
Kỳ thực Tào Dật Nhiên là giết người tự vệ, hơn nữa hắn mới qua mười bốn còn chưa tới mười tám, căn bản sẽ không bị phán tử hình, thế nhưng Tào Dật Nhiên bởi vì hoảng sợ quá độ, chỉ lo mình sẽ chết, cho nên không nghĩ nhiều vậy được.
Hơn nữa Tào gia thấy Tào Dật Nhiên đã bị thương tổn quá nặng, có dấu hiệu xuất hiện vấn đề về tinh thần, làm sao muốn chuyện Tào Dật Nhiên bị nam nhân dâm loạn truyền ra.
Cho nên đương nhiên là che giấu hết mọi chuyện, thậm chí cảm thấy nếu Tào Dật Nhiên quên chuyện này đi thì càng tốt.
Thế nhưng, Tào Dật Nhiên muốn quên chuyện này lại vô cùng khó khăn, tựa hồ cả đời hắn đều phải chịu ảnh hưởng.
Triệu Duyệt từng bóng giá hỏi Tào Dật Nhiên, khi còn bé có phải từng bị Nguyễn Quân dâm loạn, những tấm hình kia có phải hắn cho người chụp lại gửi bà, vì sao lúc đó hắn không nói chuyện này ra cho cha mẹ biết.
Tào Dật Nhiên không trả lời mẹ, chỉ nhàn nhạt nói là Chu Diên giúp đỡ đuổi Nguyễn Quân đi.
Vào khoảng thời gian cuối cùng của lớp 9 Tào Dật Nhiên không đến trường nữa, lý do đưa cho giáo viên và bạn học là hắn đang chuẩn bị xuất ngoại học trung học. Trường học cũng không có nghi vấn gì, chỉ là Chu Diên có chút khó hiểu chuyện này, bởi vì lúc trước Tào Dật Nhiên còn nói muốn học cùng một trường một lớp cấp ba với hắn, sao hiện tại đột nhiên nói muốn xuất ngoại chứ.
Lúc Chu Diên tìm tới Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên đang ngồi nhà trầm mê trong game, lúc đó vừa mới phát hành game online, gen da trắng của hắn là di truyền từ cha, vốn là loại phơi nắng cũng không đen, trong khoảng thời gian này lại cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, cho nên vừa liếc mắt một vòng, quả thực sắp trắng như giấy vệ sinh rồi, cho người ta loại cảm giác âm trầm giống y quỷ hút máu.
Chu Diên hỏi hắn tại sao muốn xuất ngoại học trung học, Tào Dật Nhiên không muốn giải thích, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, “Trong nhà sắp xếp.”
Chu Diên cau mày nói, “Ngôn ngữ mày đều không thạo mà, ra nước ngoài sẽ bị đám người chim ngoại quốc khi dễ a! Đừng đi mà, tiếp tục học chung một lớp, tao có thể bao bọc mày.”
Tào Dật Nhiên bỏ bàn phím, quay đầu lại nhìn chằm chằm Chu Diên, sau đó nói một câu, “Tao đến đâu cũng sẽ không bị khi dễ, người dám khi dễ tao, tao khiến hắn chết.”
Lời nói âm trầm lại có chút thần kinh của hắn khiến Chu Diên sợ hết hồn, sau đó phẫn nộ vỗ vỗ vai hắn, nói, “Mày ngoan độc thế này làm gì, tao mới nói có một câu. Mày xem mày kìa, không phải sẽ xuất ngoại sao, mày còn chơi game, bổ túc vài câu tiếng Anh mới tốt nha.”
Tào Dật Nhiên bĩu môi, “Tiếng Anh của tao tốt hơn mày, được chưa.”
Vì vậy Chu Diên ngượng ngùng đành không nói hắn nữa.
Hai tên bạn thân ngồi chung một chỗ chơi game, Chu Diên chính là loại tính cách không ngồi yên được, bồi Tào Dật Nhiên vài ngày liền hoàn toàn không chịu nổi, tiếp tục ra ngoài lêu lổng, cũng muốn kéo Tào Dật Nhiên ra cửa, nhưng Tào Dật Nhiên lại chết sống không chịu ra, chỉ muốn ngồi trong phòng tối đen sống qua ngày, Chu Diên giận hắn, không xen vào nữa.
Lúc Tào Dật Nhiên xuất ngoại, Chu Diên vẫn đến tiễn, còn theo tới nước A xem một vòng, sau đó theo Triệu Duyệt đã sắp xếp cho con trai xong hết trở về.
Hắn không có ý nghĩ muốn Nguyễn Quân chết, nếu không ban đầu đánh y hắn sẽ không chạy vào phòng tắm lấy cái giá sắt rỗng ruột, hắn có thể trực tiếp lấy tượng khắc gỗ rất nặng trên bàn.
Thế nhưng, hiện tại Nguyễn Quân lại chết rồi, bị hắn đánh liên tục ba bốn cái sau ót mà chết, hắn là bị ép nóng nảy mới hạ thủ giết người.
Hắn ngồi đó tới khi Nguyễn Quân đình chỉ hô hấp, khi hắn cảm thấy hết thảy đều yên tĩnh lạnh lẽo, hắn mới nghĩ đến mình không nên ngồi ở đây.
Hắn sợ, phi thường sợ, hắn biết đạo lý giết người đền mạng, cho nên hắn biết mình giết người, cũng sẽ bị bắn chết.
Thế nhưng, hắn không muốn chết, tuyệt không muốn chết.
Hắn cảm giác mình muốn khóc, nhưng vô luận thế nào lại không rơi được nước mắt, hắn bị dọa đến vỡ mật. Dù sao hắn vẫn còn là đứa trẻ, cho dù từng lăn lộn quán bar sàn nhảy, đánh nhau đàn đúm, từng ác ôn chửi người ta nói muốn giết người ta, nhưng, hắn lại chưa từng chân chính nghĩ muốn giết người.
Tào Dật Nhiên lại nhìn Nguyễn Quân một cái, vũng máu trên đất đã khô một nửa, hắn sợ hãi nhanh chóng bò sang bên cạnh mấy bước, sau đó thật sự không biết nên làm gì bây giờ, thật vất vả khôi phục một ít khí lực, hắn đứng lên đến bồn rửa tay trong bếp, bên trong có nước, hắn rửa sạch máu trên tay, sau đó bắt đầu nghĩ nên làm gì, hắn không muốn chết, hắn phải nghĩ ra biện pháp gì đó.
Thế nhưng, hắn thật sự không nghĩ ra được biện pháp gì, hắn vẫn không làm được chuyện giết người phi vứt xác, hơn nữa, hắn là vô tình giết người, không có dàn xếp trước, sơ hở rất nhiều, vô luận làm thế nào, hắn đều là hiềm nghi giết người lớn nhất.
Tào Dật Nhiên cảm thấy mình chết chắc rồi, hắn thậm chí đi mở cửa sở phòng khách, từ tầng hai mươi mấy nhìn xuống, hắn còn nghĩ thà chờ đau khổ bị bắn chết, còn không bằng hiện tại nhảy lầu chết luôn cho xong.
Nhưng thấy cao như vậy, hắn lại sợ hãi.
Giãy dụa một phen, hắn vẫn không biết nên làm gì bây giờ, lúc này, điện thoại trong túi xách hắn vang lên, niên đại này, điện thoại di động mới xuất hiện mới ra mắt, hắn cũng là vừa mới mua, không ai thường gọi cho hắn, hắn bị tiếng chuông điện thoại dọa nhảy dựng, nhưng hắn vẫn đi lấy điện thoại, là mẹ gọi tới.
Tay run run bấm nghe, trong nháy mắt nghe được thanh âm ôn nhu của mẹ, hắn liền khóc lên, còn là òa khóc nức nỡ, Triệu Duyệt bị cái dạng này của con trai hù dọa, hỏi hắn làm sao vậy.
Thế là Tào Dật Nhiên lắp bắp kể lại chuyện mình giết Nguyễn Quân, lúc đó Triệu Duyệt hiển nhiên bị dọa mặt không còn chút máu, thế nhưng, bà là một người phụ nữ cường hãn, lập tức bảo Tào Dật Nhiên không được để lộ ra, bảo hắn chờ ở đó không được động, đồng thời an ủi hắn, nói bà sẽ bảo vệ hắn.
Hiện tại Triệu Duyệt còn không biết động cơ Tào Dật Nhiên giết người, nhưng, phản ứng đầu tiên của bà chính là bảo vệ con trai, cái khác không hề nghĩ tới.
Tào Dật Nhiên từ chỗ mẹ mình chiếm được can đảm, hắn nghĩ có lẽ sẽ không chết.
Vì vậy liền ngồi trên sàn nhà nhìn chằm chằm Nguyễn Quân đã lạnh ngắt, mắt không nháy một cái theo dõi y, nhớ tới những chuyện năm đó bị y dâm loạn, đến mức hận đầy bụng, cảm thấy y chết là đáng đời, sợ hãi trong lòng bởi vì cừu hận mà ít đi thiếu rất nhiều.
Triệu Duyệt và chồng bà rất nhanh chạy tới, thời điểm đó, cho dù là nhà trọ cao tầng loại này cũng chưa lắp đặt camera, hai người qua loa cải trang liền tới.
Tào Dật Nhiên mở cửa cho cha mẹ, hắn đã hoàn toàn tĩnh táo lại, hơn nữa còn là âm lãnh, hắn nhìn mẹ, ngập ngừng một câu, “Y đáng chết.”
Tào Quân Hiền đã thấy thi thể Nguyễn Quân, lúc nghe được con trai nói câu này, ông đã muốn tát hắn một cái, nhưng Triệu Duyệt ôm con, đồng thời an ủi hắn, “Trước kể lại mọi chuyện, cha mẹ sẽ nghĩ biện pháp, bảo bối, đừng sợ.”
Con hư tại mẹ, chính là từ đây mà ra.
Đây cũng là nguyên nhân Tào Dật Nhiên vẫn tôn kính hiếu thuận thân cận mẹ hơn, bởi vì mẹ hắn cho hắn dũng khí mong muốn và ôn như sống tiếp.
Triệu Duyệt rất cơ trí, kỳ thực liếc mắt nhìn tình huống trong phòng, nhìn thi thể Nguyễn Quân, quần áo xốc xếch của Tào Dật Nhiên, ba đã biết trước Nguyễn Quân là đồng tính, cho nên đã hiểu hết.
Tào Quân HIền cũng không phải người ngu, ngược lại là người khôn khéo cơ trí, đương nhiên cũng là liếc mắt liền sáng tỏ.
Cha mẹ Tào gia cũng đều cho rằng Nguyễn Quân đáng chết, thậm chí Triệu Duyệt còn nghĩ tới năm đó tại sao Tào Dật Nhiên phản cảm chán ghét Nguyễn Quân như vậy, và nguồn gốc ảnh chụp Nguyễn Quân chơi nam kĩ gửi tới chỗ bà.
Triệu Duyệt và Tào Quân Hiền nói hai câu, Tào Quân Hiền cũng nghĩ tới chuyện năm đó.
Bọn họ đều hối hận không thôi năm đó chểnh mảng con trai, thế nhưng bi kịch đã tạo thành, ngoại trừ bồi thường và che giấu, không còn biện pháp khác.
Tào Dật Nhiên được Triệu Duyệt mang về nhà, Tào Quân Hiền ở lại bố trí hiện trường, Tào gia thủ đoạn tận trời, cuối cùng vụ này kết án Nguyễn Quân tự sát.
Đương nhiên, vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, thế nhưng, bởi vì dính đến Tào gia, vụ án này chỉ đến đây thôi.
Hơn nữa Tào gia có chứng cứ Nguyễn Quân nhận hối lộ hai ba năm nay, còn có chứng cứ Nguyễn Quân chơi nam kĩ và hành vi đội trưởng đội hình sự dâm loạn bé trai, bé trai này dĩ nhiên không phải chỉ Tào Dật Nhiên, là hai đứa nhỏ khác hơi giống Tào Dật Nhiên bị Nguyễn Quân lừa sau khi y rời Tào gia.
Dưới tình huống trên người Nguyễn Quân có tội danh ô nhục như vậy, nhà Nguyễn Quân cũng không dám đưa ra nghi ngờ với cái chết của y, ngược lại còn cảm kích được nhận từ Tào gia một số tiền lớn.
Tuy rằng sự tình kết thúc thuận lợi, nhưng Tào gia vẫn lo lắng sẽ có đối thủ biết manh mối nhảy ra, cho nên Tào gia vẫn nhất trí quyết định trước cứ đưa Tào Dật Nhiên xuất ngoại tránh đi.
Kỳ thực Tào Dật Nhiên là giết người tự vệ, hơn nữa hắn mới qua mười bốn còn chưa tới mười tám, căn bản sẽ không bị phán tử hình, thế nhưng Tào Dật Nhiên bởi vì hoảng sợ quá độ, chỉ lo mình sẽ chết, cho nên không nghĩ nhiều vậy được.
Hơn nữa Tào gia thấy Tào Dật Nhiên đã bị thương tổn quá nặng, có dấu hiệu xuất hiện vấn đề về tinh thần, làm sao muốn chuyện Tào Dật Nhiên bị nam nhân dâm loạn truyền ra.
Cho nên đương nhiên là che giấu hết mọi chuyện, thậm chí cảm thấy nếu Tào Dật Nhiên quên chuyện này đi thì càng tốt.
Thế nhưng, Tào Dật Nhiên muốn quên chuyện này lại vô cùng khó khăn, tựa hồ cả đời hắn đều phải chịu ảnh hưởng.
Triệu Duyệt từng bóng giá hỏi Tào Dật Nhiên, khi còn bé có phải từng bị Nguyễn Quân dâm loạn, những tấm hình kia có phải hắn cho người chụp lại gửi bà, vì sao lúc đó hắn không nói chuyện này ra cho cha mẹ biết.
Tào Dật Nhiên không trả lời mẹ, chỉ nhàn nhạt nói là Chu Diên giúp đỡ đuổi Nguyễn Quân đi.
Vào khoảng thời gian cuối cùng của lớp 9 Tào Dật Nhiên không đến trường nữa, lý do đưa cho giáo viên và bạn học là hắn đang chuẩn bị xuất ngoại học trung học. Trường học cũng không có nghi vấn gì, chỉ là Chu Diên có chút khó hiểu chuyện này, bởi vì lúc trước Tào Dật Nhiên còn nói muốn học cùng một trường một lớp cấp ba với hắn, sao hiện tại đột nhiên nói muốn xuất ngoại chứ.
Lúc Chu Diên tìm tới Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên đang ngồi nhà trầm mê trong game, lúc đó vừa mới phát hành game online, gen da trắng của hắn là di truyền từ cha, vốn là loại phơi nắng cũng không đen, trong khoảng thời gian này lại cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, cho nên vừa liếc mắt một vòng, quả thực sắp trắng như giấy vệ sinh rồi, cho người ta loại cảm giác âm trầm giống y quỷ hút máu.
Chu Diên hỏi hắn tại sao muốn xuất ngoại học trung học, Tào Dật Nhiên không muốn giải thích, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, “Trong nhà sắp xếp.”
Chu Diên cau mày nói, “Ngôn ngữ mày đều không thạo mà, ra nước ngoài sẽ bị đám người chim ngoại quốc khi dễ a! Đừng đi mà, tiếp tục học chung một lớp, tao có thể bao bọc mày.”
Tào Dật Nhiên bỏ bàn phím, quay đầu lại nhìn chằm chằm Chu Diên, sau đó nói một câu, “Tao đến đâu cũng sẽ không bị khi dễ, người dám khi dễ tao, tao khiến hắn chết.”
Lời nói âm trầm lại có chút thần kinh của hắn khiến Chu Diên sợ hết hồn, sau đó phẫn nộ vỗ vỗ vai hắn, nói, “Mày ngoan độc thế này làm gì, tao mới nói có một câu. Mày xem mày kìa, không phải sẽ xuất ngoại sao, mày còn chơi game, bổ túc vài câu tiếng Anh mới tốt nha.”
Tào Dật Nhiên bĩu môi, “Tiếng Anh của tao tốt hơn mày, được chưa.”
Vì vậy Chu Diên ngượng ngùng đành không nói hắn nữa.
Hai tên bạn thân ngồi chung một chỗ chơi game, Chu Diên chính là loại tính cách không ngồi yên được, bồi Tào Dật Nhiên vài ngày liền hoàn toàn không chịu nổi, tiếp tục ra ngoài lêu lổng, cũng muốn kéo Tào Dật Nhiên ra cửa, nhưng Tào Dật Nhiên lại chết sống không chịu ra, chỉ muốn ngồi trong phòng tối đen sống qua ngày, Chu Diên giận hắn, không xen vào nữa.
Lúc Tào Dật Nhiên xuất ngoại, Chu Diên vẫn đến tiễn, còn theo tới nước A xem một vòng, sau đó theo Triệu Duyệt đã sắp xếp cho con trai xong hết trở về.