Chương 8: Uống một ly?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh chọn ngày đi, tôi mời anh một ly.
Phương Hạo thấy một tài khoản tên jiayuchen kết bạn với mình, ban đầu còn chưa nhận ra đây là ai. Cũng may được đối phương nhắc trên sóng radio, anh mới biết đó là Trần Gia Dư.
Hôm nay bọn họ trên radio không phải rất bình thường sao? Anh ta lại tính bày trò gì đây?
Phương Hạo không rõ lắm nhưng vẫn nhấn chấp nhận. Anh trái lại muốn xem xem đối phương có gì để nói.
Lúc sau, Trần Gia Dư nhắn tin xin lỗi, Phương Hạo cảm thấy anh ta cũng chẳng thật lòng là bao. Quá nửa là sau lần đối đầu trực diện nhận thấy không thể cãi thắng được nên Trần Gia Dư đã đổi phương án khác, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Về việc vì sao kiểm soát viên không lưu ở sân bay Đại Hưng Bắc Kinh có tới mấy chục người mà Trần Gia Dư lại nhất quyết phải làm thân với anh, Phương Hạo không rõ mà cũng không muốn làm rõ. Khả năng đánh hơi các vấn đề chính trị công sở của anh trước giờ vẫn luôn kém. Ngày trước, Lư Yên cũng từng nói bóng nói gió, thậm chí còn từng nói thẳng mặt: “Phương Hạo, cậu là kiểm soát viên không lưu ưu tú nhất chị từng gặp. Có lẽ cậu trời sinh là để làm công việc này, thế nhưng chị vẫn đến toát mồ hôi hột với cậu.”
Phương Hạo nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Lư Yên. Công việc này không phải chỉ có điều hành tàu bay. Tàu bay không hoàn toàn là máy móc, nó được điều khiển bởi con người. Kiểm soát viên phải giao tiếp, trao đổi với các cơ quan đơn vị, các hãng hàng không cũng như phi hành đoàn, đắc tội ai đều không được.
Phương Hạo vừa nghĩ tới đây là lại thấy đau đầu. Đặc biệt từ sau khi lên chức, anh không những phải hướng dẫn cậu học trò Vương Triển Bác mà còn phải tham gia đủ loại họp hành về quy định an toàn. Có một số người, có lẽ bẩm sinh đã có khả năng dù lăn lộn giữa các phe phái lợi ích thì vẫn có thể an toàn rút thân, ví dụ như Trần Gia Dư.
Kỳ nghỉ đã kết thúc, lưu lượng hành khách tại sân bay Đại Hưng trước mắt tạm ổn.
Bọn họ trực theo chế độ bốn kíp[1], nghĩa là làm hai nghỉ hai, trực hai hôm rồi nghỉ hai hôm. Trừ khi vào các dịp lễ tết, còn không mọi người đa phần mỗi tuần chỉ trực một ca đêm. Kiểm soát viên cấp cao có kinh nghiệm như Phương Hạo thì tạm thời phải trực hai ca đêm.
Ca đêm đi ngược với nếp sống sinh hoạt thông thường của con người nên cực kỳ mệt mỏi. Thế nhưng càng mệt thì lại càng không thể để xảy ra sai sót. Hết ca đêm này tới ca đêm khác, anh đành vượt qua nhờ vào một lượng lớn cà phê cold brew, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng kiểm soát xuống thật lạnh, cũng như hút thuốc để nâng cao tinh thần.
Lúc này, ca chiều tối đã sắp kết thúc thì đột nhiên, Sở Di Nhu, nữ đồng nghiệp cùng trực ca chiều tối bên Đài kiểm soát, tới gõ cửa: “Phương Hạo, ngoài cửa có người tìm anh.”
“Ế, ai vậy?” Tới tìm vào giờ này chỉ có đồng nghiệp và lãnh đạo, thế nhưng nếu là đồng nghiệp thì đã vào thẳng phòng giám sát rồi.
“Hình như là phi công. Em trông đồng phục thấy không quen.” Sở Di Nhu đi vào, sau đó choàng tay ôm lấy mình: “Sao tầng các anh thích bật gió lạnh như vậy. Điều hòa cóng quá đó.”
Không có việc không lên điện Tam Bảo. Bình thường phi công tới tháp chỉ huy đều là vì bị không lưu gọi tới tra hỏi. Nếu nhẹ thì bị Cục phó hoặc một kiểm soát viên phụ trách quản lý nào đó bên phía bọn họ mắng một trận; còn nặng thì phải viết báo cáo nộp lên cấp trên. Nếu không có chuyện gì, phi công thường sẽ không tới tháp chỉ huy. Nhẽ nào là… Trần Gia Dư.
(Không có việc không lên điện Tam Bảo: Điện Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, cực kỳ tôn nghiêm và quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào được. Ý câu này là không có việc quan trọng thì đã không tìm tới cửa)
Phương Hạo bỏ tai nghe xuống, nhìn lướt thấy trên màn hình không có hoạt động gì, bèn nhắn đồng nghiệp cùng kíp trực một câu rồi đi ra ngoài. Anh tiện thể cầm theo bao thuốc lá và bật lửa, vừa hay đứng lên hoạt động một chút.
Phương Hạo bước ra ngó thử, không ngờ là cơ trưởng của hãng KLM Royal Dutch – Lang Phong.
“Phương Hạo?” Lang Phong chào anh.
Trước đây Phương Hạo chưa từng nói chuyện với cậu ta, chỉ từng ngẫu nhiên thấy cậu ta trong sân bay nên cũng chỉ có thể coi là quen mặt, không rõ tên tuổi: “Sao cậu lại tới vào giờ này?”
Lang Phong coi đồng hồ rồi ngẩng lên nhìn anh: “Tôi bay chuyến rất sớm đi châu Âu nên tới sớm một chút để còn họp chuẩn bị trước giờ bay, tiện qua tìm anh luôn.”
“Hôm nay bay đâu vậy?” Phương Hạo lịch sự hỏi. Anh hất đầu tỏ ý đi ra ngoài, tới khu vực hút thuốc thì nói: “Tôi hút điếu thuốc. Ca tối muộn dễ buồn ngủ lắm. Cậu không để ý chứ hả?” Nói rồi anh nghiêng đầu, châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi hơi di chuyển đến vị trí cách Lang Phong một khoảng.
“Vẫn là Amsterdam,” Lang Phong trả lời, rồi còn lịch sự lắc đầu bảo không sao. Cậu ta không đi theo nhưng ánh mắt thì vẫn luôn dõi theo anh.
“Phương Hạo, cũng may nhờ anh hôm thứ Sáu tuần trước phát hiện ra chuyện bánh lốp. Tôi tới là vì muốn đích thân cảm ơn anh.” Lang Phong nở nụ cười chân thành.
Bốn rưỡi sáng, bầu trời Bắc Kinh vẫn còn tối om, nhiệt độ về đêm đã bắt đầu trở lạnh. Phương Hạo bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng: “Không có gì.”
Anh từng gặp nhiều phi công ngang ngược, người như Lang Phong thật sự rất hiếm thấy. Thành thật mà nói, anh có chút không quen, hơi ngại.
Hai người họ tán gẫu về sự cố ngày hôm đó. Phương Hạo hỏi cậu ta xem đã tìm ra được nguyên nhân dẫn tới sự cố chưa; Lang Phong chỉ lắc đầu bảo vẫn chưa. Cậu ta đã xem nhật ký bảo dưỡng rồi, mới thay lốp mới hai tháng trước.
“Có lẽ anh cũng nghe nói rồi. Hôm đấy là chuyến đầu tôi làm cơ trưởng, vậy nên… có thể bay suôn sẻ thật sự là rất may mắn.”
Lang Phong nhìn Phương Hạo nhả từng vòng khói vào màn đêm tới mức ngẩn ngơ. Cậu ta vốn muốn tìm hôm nào đó rảnh rỗi để tới cảm ơn kiểm soát viên không lưu ở cơ sở Tiếp cận cũng như Đài kiểm soát ngày hôm ấy, tiện thể hỏi xem đối phương có muốn nhận thẻ quà tặng của tiệm cà phê hay quà cảm ơn gì không. Nào ngờ, đối phương lại là một anh chàng đẹp trai cao ráo với đôi mắt lấp lánh khi cười.
“Anh chọn ngày đi, tôi mời anh một ly.”
Bốn giờ đêm dễ có hành động bồng bột. Bản thân Lang Phong cũng không ngờ được mình lại nói thẳng thừng như vậy.
Phương Hạo nghiêng đầu nhìn cậu ta. Gaydar trong lòng vào giây phút này cuối cùng đã kêu vang.
Đệch! Anh rất giỏi xử lý các tình huống nguy hiểm đặc biệt trên không trung, kiểu như một bộ phận nào đó của tàu bay gặp trục trặc hay những đợt cất, hạ cánh quy mô lớn hoặc có hành khách đổ bệnh. Thế nhưng, kỹ năng xử lý này lại không thật sự nhanh nhạy trong cuộc sống hàng ngày. Việc cơ trưởng hãng KLM anh từng chỉ huy bỗng dưng đứng trước mặt, mời anh đi uống một ly, chắc cũng được tính là tình huống đặc biệt nhỉ.
“Chuyện đó… Cảm ơn cậu. Thật sự không cần đâu.” Phương Hạo vừa tự thuyết phục bản thân rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, vừa gượng gạo đáp.
Lang Phong rất tốt, có thể dùng cụm “đẹp trai tốt bụng” để miêu tả. Thế nhưng năm năm trước, anh đã đặt quy tắc cho bản thân rằng sẽ không dây dưa quan hệ với người trong ngành, cho dù là yêu đường hay chỉ đơn giản là chịch xã giao thì cũng không được.
Lang Phong hơi thất vọng. Có lẽ cậu ta cũng cảm thấy mình có phần đột ngột: “Thế uống ly cà phê thì sao?”
Phương Hạo gật đầu: “Ừm, được. Hôm nào cậu cứ tới tháp chỉ huy tìm tôi.”
Anh cảm thấy tiếp tục từ chối thì cũng không hay cho lắm.
Lang Phong nói: “Được. Vậy tôi sẽ gọi vào số trực ban của các anh nhé.”
Phương Hạo tính bảo số điện thoại đấy bình thường toàn là phi công gọi tới khiếu nại. Nhưng mà cũng không sao, có lẽ đối phương không muốn vượt giới hạn một lần nữa để hỏi xin số điện thoại.
Khoảng thời gian sau khi tiễn Lang Phong rời đi, lưu lượng bay không quá đông. Trong lúc rảnh rỗi, anh cứ nghĩ mãi về chuyện vừa xảy ra.
Đến khi hết ca chiều tối, Sở Di Nhu vừa nãy hẳn là đã nhìn thấy bọn họ từ trên Đài, bèn lại tìm anh để hóng chuyện: “Thế người vừa rồi là phi công cãi nhau với anh hôm thứ Sáu à?”
“Hả?” Phương Hạo ngẩn người. Sao ai cũng biết chuyện trên kênh radio của anh hôm thứ Sáu vậy? Anh đáp: “Không phải, vừa rồi là Lang Phong, cơ trưởng hãng KLM.”
Sở Di Nhu đã hiểu: “Là người bị nổ lốp đó hả? Không ngờ đẹp trai như thế. Có phải anh ta thích anh rồi không?”
“Em cảm thấy sao?” Đây không phải câu hỏi tu từ, Phương Hạo tò mò thật. Sở Di Nhu chẳng qua ở trên Đài nhìn bọn họ một chút, nhẽ nào lại thật sự nhìn ra được cái gì?
“Ánh mắt anh ta nhìn anh, có gì đấy không bình thường.” Sở Di Nhu trả lời chắc nịch.
Phương Hạo lắc đầu, vẫn phủ nhận: “Không phải chứ. Trước hôm nay, cậu ta còn chẳng biết bộ dạng anh trông như nào mà.”
Sở Di Nhu khoác áo khoác lên người, tính cùng anh đi ra bãi đỗ xe, tiện tay huých anh một cái: “Chẳng qua do anh khiêm tốn quá đó.”
Trong truyện thì chế độ trực của Phương Hạo là bốn kíp ba ca, mỗi ca tám tiếng gồm ca sáng (08h00 – 16h00), ca chiều tối – 小夜班 (16h00 – 24h00) và ca đêm – 大夜班 (00h00 – 08h00).
Anh chọn ngày đi, tôi mời anh một ly.
Phương Hạo thấy một tài khoản tên jiayuchen kết bạn với mình, ban đầu còn chưa nhận ra đây là ai. Cũng may được đối phương nhắc trên sóng radio, anh mới biết đó là Trần Gia Dư.
Hôm nay bọn họ trên radio không phải rất bình thường sao? Anh ta lại tính bày trò gì đây?
Phương Hạo không rõ lắm nhưng vẫn nhấn chấp nhận. Anh trái lại muốn xem xem đối phương có gì để nói.
Lúc sau, Trần Gia Dư nhắn tin xin lỗi, Phương Hạo cảm thấy anh ta cũng chẳng thật lòng là bao. Quá nửa là sau lần đối đầu trực diện nhận thấy không thể cãi thắng được nên Trần Gia Dư đã đổi phương án khác, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Về việc vì sao kiểm soát viên không lưu ở sân bay Đại Hưng Bắc Kinh có tới mấy chục người mà Trần Gia Dư lại nhất quyết phải làm thân với anh, Phương Hạo không rõ mà cũng không muốn làm rõ. Khả năng đánh hơi các vấn đề chính trị công sở của anh trước giờ vẫn luôn kém. Ngày trước, Lư Yên cũng từng nói bóng nói gió, thậm chí còn từng nói thẳng mặt: “Phương Hạo, cậu là kiểm soát viên không lưu ưu tú nhất chị từng gặp. Có lẽ cậu trời sinh là để làm công việc này, thế nhưng chị vẫn đến toát mồ hôi hột với cậu.”
Phương Hạo nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Lư Yên. Công việc này không phải chỉ có điều hành tàu bay. Tàu bay không hoàn toàn là máy móc, nó được điều khiển bởi con người. Kiểm soát viên phải giao tiếp, trao đổi với các cơ quan đơn vị, các hãng hàng không cũng như phi hành đoàn, đắc tội ai đều không được.
Phương Hạo vừa nghĩ tới đây là lại thấy đau đầu. Đặc biệt từ sau khi lên chức, anh không những phải hướng dẫn cậu học trò Vương Triển Bác mà còn phải tham gia đủ loại họp hành về quy định an toàn. Có một số người, có lẽ bẩm sinh đã có khả năng dù lăn lộn giữa các phe phái lợi ích thì vẫn có thể an toàn rút thân, ví dụ như Trần Gia Dư.
Kỳ nghỉ đã kết thúc, lưu lượng hành khách tại sân bay Đại Hưng trước mắt tạm ổn.
Bọn họ trực theo chế độ bốn kíp[1], nghĩa là làm hai nghỉ hai, trực hai hôm rồi nghỉ hai hôm. Trừ khi vào các dịp lễ tết, còn không mọi người đa phần mỗi tuần chỉ trực một ca đêm. Kiểm soát viên cấp cao có kinh nghiệm như Phương Hạo thì tạm thời phải trực hai ca đêm.
Ca đêm đi ngược với nếp sống sinh hoạt thông thường của con người nên cực kỳ mệt mỏi. Thế nhưng càng mệt thì lại càng không thể để xảy ra sai sót. Hết ca đêm này tới ca đêm khác, anh đành vượt qua nhờ vào một lượng lớn cà phê cold brew, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng kiểm soát xuống thật lạnh, cũng như hút thuốc để nâng cao tinh thần.
Lúc này, ca chiều tối đã sắp kết thúc thì đột nhiên, Sở Di Nhu, nữ đồng nghiệp cùng trực ca chiều tối bên Đài kiểm soát, tới gõ cửa: “Phương Hạo, ngoài cửa có người tìm anh.”
“Ế, ai vậy?” Tới tìm vào giờ này chỉ có đồng nghiệp và lãnh đạo, thế nhưng nếu là đồng nghiệp thì đã vào thẳng phòng giám sát rồi.
“Hình như là phi công. Em trông đồng phục thấy không quen.” Sở Di Nhu đi vào, sau đó choàng tay ôm lấy mình: “Sao tầng các anh thích bật gió lạnh như vậy. Điều hòa cóng quá đó.”
Không có việc không lên điện Tam Bảo. Bình thường phi công tới tháp chỉ huy đều là vì bị không lưu gọi tới tra hỏi. Nếu nhẹ thì bị Cục phó hoặc một kiểm soát viên phụ trách quản lý nào đó bên phía bọn họ mắng một trận; còn nặng thì phải viết báo cáo nộp lên cấp trên. Nếu không có chuyện gì, phi công thường sẽ không tới tháp chỉ huy. Nhẽ nào là… Trần Gia Dư.
(Không có việc không lên điện Tam Bảo: Điện Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, cực kỳ tôn nghiêm và quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào được. Ý câu này là không có việc quan trọng thì đã không tìm tới cửa)
Phương Hạo bỏ tai nghe xuống, nhìn lướt thấy trên màn hình không có hoạt động gì, bèn nhắn đồng nghiệp cùng kíp trực một câu rồi đi ra ngoài. Anh tiện thể cầm theo bao thuốc lá và bật lửa, vừa hay đứng lên hoạt động một chút.
Phương Hạo bước ra ngó thử, không ngờ là cơ trưởng của hãng KLM Royal Dutch – Lang Phong.
“Phương Hạo?” Lang Phong chào anh.
Trước đây Phương Hạo chưa từng nói chuyện với cậu ta, chỉ từng ngẫu nhiên thấy cậu ta trong sân bay nên cũng chỉ có thể coi là quen mặt, không rõ tên tuổi: “Sao cậu lại tới vào giờ này?”
Lang Phong coi đồng hồ rồi ngẩng lên nhìn anh: “Tôi bay chuyến rất sớm đi châu Âu nên tới sớm một chút để còn họp chuẩn bị trước giờ bay, tiện qua tìm anh luôn.”
“Hôm nay bay đâu vậy?” Phương Hạo lịch sự hỏi. Anh hất đầu tỏ ý đi ra ngoài, tới khu vực hút thuốc thì nói: “Tôi hút điếu thuốc. Ca tối muộn dễ buồn ngủ lắm. Cậu không để ý chứ hả?” Nói rồi anh nghiêng đầu, châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi hơi di chuyển đến vị trí cách Lang Phong một khoảng.
“Vẫn là Amsterdam,” Lang Phong trả lời, rồi còn lịch sự lắc đầu bảo không sao. Cậu ta không đi theo nhưng ánh mắt thì vẫn luôn dõi theo anh.
“Phương Hạo, cũng may nhờ anh hôm thứ Sáu tuần trước phát hiện ra chuyện bánh lốp. Tôi tới là vì muốn đích thân cảm ơn anh.” Lang Phong nở nụ cười chân thành.
Bốn rưỡi sáng, bầu trời Bắc Kinh vẫn còn tối om, nhiệt độ về đêm đã bắt đầu trở lạnh. Phương Hạo bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng: “Không có gì.”
Anh từng gặp nhiều phi công ngang ngược, người như Lang Phong thật sự rất hiếm thấy. Thành thật mà nói, anh có chút không quen, hơi ngại.
Hai người họ tán gẫu về sự cố ngày hôm đó. Phương Hạo hỏi cậu ta xem đã tìm ra được nguyên nhân dẫn tới sự cố chưa; Lang Phong chỉ lắc đầu bảo vẫn chưa. Cậu ta đã xem nhật ký bảo dưỡng rồi, mới thay lốp mới hai tháng trước.
“Có lẽ anh cũng nghe nói rồi. Hôm đấy là chuyến đầu tôi làm cơ trưởng, vậy nên… có thể bay suôn sẻ thật sự là rất may mắn.”
Lang Phong nhìn Phương Hạo nhả từng vòng khói vào màn đêm tới mức ngẩn ngơ. Cậu ta vốn muốn tìm hôm nào đó rảnh rỗi để tới cảm ơn kiểm soát viên không lưu ở cơ sở Tiếp cận cũng như Đài kiểm soát ngày hôm ấy, tiện thể hỏi xem đối phương có muốn nhận thẻ quà tặng của tiệm cà phê hay quà cảm ơn gì không. Nào ngờ, đối phương lại là một anh chàng đẹp trai cao ráo với đôi mắt lấp lánh khi cười.
“Anh chọn ngày đi, tôi mời anh một ly.”
Bốn giờ đêm dễ có hành động bồng bột. Bản thân Lang Phong cũng không ngờ được mình lại nói thẳng thừng như vậy.
Phương Hạo nghiêng đầu nhìn cậu ta. Gaydar trong lòng vào giây phút này cuối cùng đã kêu vang.
Đệch! Anh rất giỏi xử lý các tình huống nguy hiểm đặc biệt trên không trung, kiểu như một bộ phận nào đó của tàu bay gặp trục trặc hay những đợt cất, hạ cánh quy mô lớn hoặc có hành khách đổ bệnh. Thế nhưng, kỹ năng xử lý này lại không thật sự nhanh nhạy trong cuộc sống hàng ngày. Việc cơ trưởng hãng KLM anh từng chỉ huy bỗng dưng đứng trước mặt, mời anh đi uống một ly, chắc cũng được tính là tình huống đặc biệt nhỉ.
“Chuyện đó… Cảm ơn cậu. Thật sự không cần đâu.” Phương Hạo vừa tự thuyết phục bản thân rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, vừa gượng gạo đáp.
Lang Phong rất tốt, có thể dùng cụm “đẹp trai tốt bụng” để miêu tả. Thế nhưng năm năm trước, anh đã đặt quy tắc cho bản thân rằng sẽ không dây dưa quan hệ với người trong ngành, cho dù là yêu đường hay chỉ đơn giản là chịch xã giao thì cũng không được.
Lang Phong hơi thất vọng. Có lẽ cậu ta cũng cảm thấy mình có phần đột ngột: “Thế uống ly cà phê thì sao?”
Phương Hạo gật đầu: “Ừm, được. Hôm nào cậu cứ tới tháp chỉ huy tìm tôi.”
Anh cảm thấy tiếp tục từ chối thì cũng không hay cho lắm.
Lang Phong nói: “Được. Vậy tôi sẽ gọi vào số trực ban của các anh nhé.”
Phương Hạo tính bảo số điện thoại đấy bình thường toàn là phi công gọi tới khiếu nại. Nhưng mà cũng không sao, có lẽ đối phương không muốn vượt giới hạn một lần nữa để hỏi xin số điện thoại.
Khoảng thời gian sau khi tiễn Lang Phong rời đi, lưu lượng bay không quá đông. Trong lúc rảnh rỗi, anh cứ nghĩ mãi về chuyện vừa xảy ra.
Đến khi hết ca chiều tối, Sở Di Nhu vừa nãy hẳn là đã nhìn thấy bọn họ từ trên Đài, bèn lại tìm anh để hóng chuyện: “Thế người vừa rồi là phi công cãi nhau với anh hôm thứ Sáu à?”
“Hả?” Phương Hạo ngẩn người. Sao ai cũng biết chuyện trên kênh radio của anh hôm thứ Sáu vậy? Anh đáp: “Không phải, vừa rồi là Lang Phong, cơ trưởng hãng KLM.”
Sở Di Nhu đã hiểu: “Là người bị nổ lốp đó hả? Không ngờ đẹp trai như thế. Có phải anh ta thích anh rồi không?”
“Em cảm thấy sao?” Đây không phải câu hỏi tu từ, Phương Hạo tò mò thật. Sở Di Nhu chẳng qua ở trên Đài nhìn bọn họ một chút, nhẽ nào lại thật sự nhìn ra được cái gì?
“Ánh mắt anh ta nhìn anh, có gì đấy không bình thường.” Sở Di Nhu trả lời chắc nịch.
Phương Hạo lắc đầu, vẫn phủ nhận: “Không phải chứ. Trước hôm nay, cậu ta còn chẳng biết bộ dạng anh trông như nào mà.”
Sở Di Nhu khoác áo khoác lên người, tính cùng anh đi ra bãi đỗ xe, tiện tay huých anh một cái: “Chẳng qua do anh khiêm tốn quá đó.”
- Chú thích:
Trong truyện thì chế độ trực của Phương Hạo là bốn kíp ba ca, mỗi ca tám tiếng gồm ca sáng (08h00 – 16h00), ca chiều tối – 小夜班 (16h00 – 24h00) và ca đêm – 大夜班 (00h00 – 08h00).