Chương : 5
CHƯƠNG 5
Cười khổ. Dù nghĩ thế nào đi nữa, người bị bắt nên là ta mới phải?
Đành chịu thôi chứ biết làm sao, ta rốt cục vẫn lên xe ngựa, một đường đi về phía phủ Hầu gia.
Đi vào từ phía cửa bên, ta mới thấy đúng là người nọ rất được Hoàng thượng tin tưởng, đình thai lầu các, giả sơn loạn thạch, mọi thứ đều hoa mỹ, chỉ sợ là không khác mấy với Hoàng cung.
Mỹ cảnh trước mặt, đáng tiếc ta cũng không phải người tới làm khách, cho nên cũng không dám nhìn nhiều, chỉ đi theo người dẫn đường đằng trước, đi qua hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước một gian sương phòng (gian ở chái nhà).
“Hầu gia đang chờ bên trong, đại sư, mời vào.”
Ta gật đầu, thấy kỳ quái vì sao Khúc Lâm Uyên lại ở nơi hẻo lánh như vậy để chờ người.
Ta đảo mắt theo trực giác, đảo đường nhìn về phía mảnh rừng rậm đằng sau, sau đó nhếch môi lên, hơi mỉm cười.
Thì ra là thế.
Hắn quả nhiên đã bố trí thiên la địa võng từ lâu để chờ ta.
Duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vào.
Khúc Lâm Uyên đang ngồi dựa bên cạnh bàn, bên cạnh bày một lư hương. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của người nọ hơi có chút ủ rũ, tay cầm quạt gõ lên mặt bàn.
Hôm nay, y đổi một thân trường bào màu tím nhạt, ống tay áo và cổ áo đều dày bộn hoa văn, mái tóc đen thật dài chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc để cố định, thoáng nhìn qua thì vẫn ung dung hoa lệ, khí độ phi phàm như thường ngày.
Chỉ thấy bộ dáng của một cái xác tuấn mỹ, ai mà ngờ tính tình của y lại ác độc như vậy.
Ta lắc đầu có phần tiếc hận, nhẹ hô lên: “Hầu gia, tiểu tăng đã tới, không biết hôm nay có gì phân phó?”
“Ngươi, ngươi vào thế nào? Bước chân sao không có tiếng thế hả?” Khúc Lâm Uyên quay mạnh đầu lại, trong phượng mâu hiện lên một tia hoảng loạn. Ai ya, vẫn là vẻ mặt khá là đáng yêu.
Ta cố nén ý cười bên môi, cúi đầu xuống, cung kính đáp: “Tiểu tăng vừa mới vào phòng. Sợ là Hầu gia chỉ lo suy nghĩ chuyện khác, cho nên mới chưa phát hiện ra.”
Y cũng không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào ta một hồi, trong đôi mắt bắn ra tia sáng ác độc. Cách hồi lâu, mới thu ánh mắt lại, cong môi và cười tươi như hoa.
“Đại sư tới vừa lúc. Dạo này Lâm Uyên luôn gặp việc xui, đầu tiên là chẳng hiểu ra sao mà rơi vào trong hồ, sau đó lại bị trúng kế người ta. Đang nghĩ là có phải bị yêu quỷ quấy phá gì chăng, cho nên cố ý mời đại sư qua, thay ta coi xem trong phòng này có phải có thứ không sạch sẽ gì không.” Giọng y khe khẽ dịu dàng, toàn bộ tính toán đều che dưới con ngươi đen bóng ấy.
Thế là ta cũng mỉm cười theo, ngữ điệu còn mềm hơn cả y: “Đã là Hầu gia phân phó, bần tăng nhất định làm hết sức.”
Nói rồi ngước mắt lên, hai mắt quét qua trong phòng một lần.
Bên trong phòng đến tột cùng có yêu quỷ hay không, ta chỉ cần liếc cái thì có thể nhìn thấu, lúc này để thuận theo tâm ý của ai kia, ta đành phải giả vờ đi xung quanh căn phòng mấy vòng.
Ban đầu Khúc Lâm Uyên chỉ ngồi một bên nhìn, đợi một lúc sau, rốt cục cũng đứng dậy, đi vài bước theo ta. Đôi con ngươi sâu thẳm ấy gắt gao nhìn thẳng ta không tha, chiếc quạt bằng ngọc cũng nhẹ nhàng đung đưa theo tâm tư của y.
Mắt thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt y càng ngày càng rõ, ta cười như không cười, liếc mắt trở lại, thấp giọng hỏi: “Hầu gia… vội lắm sao?”
Y sợ đến mức lùi về sau một bước dài, nói liên thanh: “Vội, vội gì cơ?”
“Chính là…” Ta liếc mắt tới lư hương khói trắng lượn lờ, đáp: “Vội chuốc mê bần tăng a.”
“Ngươi…”
Ta đi từng bước về phía trước, chậm rãi đi gần về phía y, một mặt nói: “Túy Yên La, hẳn là mê dược do Tây Vực tiến cống? Lượng Hầu gia dùng, sợ là có thể mê được mười người nam tử thành niên rồi. Vì đối phó tiểu tăng, Hầu gia thật đúng là tốn không ít tâm tư.”
Khúc Lâm Uyên biến sắc, chỉ cây quạt trong tay về phía ta, giương giọng nói: “Yêu tăng, ngươi nếu còn dám tới gần bản Hầu gia một bước, ta sẽ không khách khí đâu!”
“Ố? Hầu gia là muốn gọi thị vệ mai phục bên ngoài vào sao? Tiếc là…” Ta lắc đầu, cười nhàn nhạt, ngón tay vung lên, nhẹ nhàng điểm một cái lên trán y.
Thân thể y lập tức cứng còng tại chỗ.
Ta đưa đầu lại gần, lo lắng thở dài: “Chỉ sợ Hầu gia không có cơ hội ấy.”
“Hòa thượng thối! Ngươi dùng yêu thuật gì thế hả? Vì sao ta không động đậy được?” Y kinh hãi mở to hai mắt, vẻ mặt oán hận trừng ta.
“Cũng không có gì. Chỉ có điều, Hầu gia cứ đi qua đi lại, sẽ làm phiền bần tăng bắt yêu quái, cho nên đành phải để Hầu gia chịu chút khổ vậy.” Ta ngừng lời, nháy mắt mấy cái, rồi lại nói tiếp: “Hai canh giờ nữa, Hầu gia chắc là động đậy được.”
“Hai, hai canh giờ?” Y thở dốc vì kinh ngạc, ánh mắt càng trở nên hung ác, há miệng ra là mắng liền: “Ngươi, tên hòa thượng thối này! Yêu tăng! Dâm tặc!”
Ta gật đầu lơ đãng, móc ra tờ bùa giấy từ trong ngực, dán lên trên trán y, sau đó lại chậm rãi kéo hai tay y, giang thẳng ra hai bên.
“Yêu tăng! Ngươi làm gì vậy?”
Ta xoay người sang chỗ khác, gõ gõ đập đập các góc trong căn phòng, một bên đáp: “Hầu gia nói liên mồm như vậy, mấy thị vệ bên ngoài nhất định sẽ lập tức xông vào. Bọn họ nếu thấy ngươi hiện đang có dáng vẻ này, tuyệt đối sẽ bị dọa, chỉ sợ ngày mai, toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết Hầu gia trúng tà. Ha hả ~” Ta nhíu mày, mím môi cười khẽ, “Chuyện này sao sánh bằng mê dược, thú vị hơn nhiều, đúng không?”
Lời vừa nói ra, Khúc Lâm Uyên quả nhiên im miệng, chỉ dùng đôi mắt gắt gao trừng ta.
Ta cũng không để ý tới y, vẫn đi chậm rãi xung quanh, kiểm tra hết một lượt. Nếu đã nhận bạc của người ta, cho dù trong căn phòng này không có yêu ma, ta cũng phải cho ra một vài thứ chứ.
Cách một hồi, y đột nhiên hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi gọi ta: “Yêu tăng! Bản Hầu gia không gọi người là được, ngươi mau thả ta ra!”
“Trường Ly.”
“Hả?”
Ta mỉm cười, cũng không quay đầu lại, nói: “Bần tăng pháp hiệu Trường Ly, không phải yêu tăng gì cả.”
Một trận lặng im.
Sau đó chợt nghe thấy ai đó hừ một tiếng khá là buồn rầu, mở miệng nói từng chữ một: “Trường Ly đại sư, phiền ngươi gỡ bỏ yêu pháp trên người bản Hầu gia.”
Yêu quái? Ta sao?
Bật cười lắc đầu, quay người lại, nhìn thẳng vào mắt y.
“Bẩm Hầu gia, bần tăng cũng không biết sử dụng yêu pháp gì cả, hơn nữa trong căn phòng này cũng không yêu ma lui tới, người có thể yên tâm. Nhưng mà, ta thấy ấn đường Hầu gia biến đen, dạo gần đây xác thực có vận xui. Để phòng ngừa rủi ro, ta khuyên Hầu gia tốt nhất nên tìm một gian chùa miếu làm lễ cúng bái, cầu phúc tiêu tai.” Dứt lời, thu người lại, hai tay hợp thành chữ thập. “Nếu không còn việc gì quan trọng, tiểu tăng xin cáo từ trước.”
Còn chưa đi tới cửa, người phía sau đã hô to lên: “Ai cho ngươi đi? Tên hòa thượng thối… Không đúng! Trường Ly, ngươi lập tức quay lại cho bản Hầu gia, ngươi dù không giải yêu thuật trên người ta, chí ít cũng phải buông tay ta xuống chứ? Hai canh giờ ư, sẽ rút gân đó!”
Vì thế ta dừng bước chân, quay người lại, mỉm cười nhàn nhạt.
“Thiếu chút thì quên nói, nể tình nghĩa quen thuộc của bần tăng với Hầu gia, Hầu gia nếu tới Phổ Pháp Tự cầu phúc tiêu tai, ta nhất định sẽ tính rẻ cho.”