Chương : 8
Thời gian học của Hoằng Văn quán là cả ngày, ăn cơm trưa ở quán, đến tối mới có thể về nhà. Bên trong của Hoằng Văn quán phần lớn là hoàng tử công chúa nên đồ ăn cũng đều do ngự trù chế biến. Đỗ Hà coi như đã từng nếm nhiều mỹ vị trên thế gian nhưng so với tay nghề ngự trù Đường triều đều thua kém nhiều bậc, không chỉ là vấn đề tay nghề mà còn là chênh lệch về đồ ăn. Mượn cải trắng mà nói, cải trắng Đường triều lúc bắt đầu ăn còn có mùi vị của thịt, hoàn toàn không có một thành phần hóa học, thuần túy tự nhiên. Duy nhất đáng tiếc là không có ớt nên không có vị cay.
Đỗ Hà hăm hở ăn hết ba chén cơm rồi mới bảo Phòng Di Ái dẫn mình đi thăm Hoằng Văn quán để hiểu rõ hoàn cảnh nơi này. Đến giờ sắp vào lớp, hai người mới trở lại học đường.
Trường Nhạc công chúa cùng Lý Tuyết Nhạn đã ngồi trên ghế ngồi thấp giọng nói chuyện phiếm. Thấy Đỗ Hà bước vào, Trường Nhạc công chúa cũng không tỏ vẻ gì. Lý Tuyết Nhạn lại cười khoát tay áo coi như bắt chuyện. Đỗ Hà cũng vẫy vẫy tay, chào một câu khách sáo.
Ngồi trên mặt bàn của Phòng Di Ái, Đỗ Hà liếc về một thiếu niên bên phải cách hắn ba chỗ, thấp giọng nói:
- Hắn là ai?
- Ai cơ?
- Bên phải phía trên, mặc nho phục màu xanh, đang rung đùi đắc ý đọc sách kia.
Đỗ Hà thì thào.
Phòng Di Ái suy nghĩ rồi cười cười:
- Hắn tên là Tiêu Hạ, trưởng tôn của Tống công Tiêu Vũ, mọi người trong học đường đều biết hắn là ý trung nhân của Lý Tuyết Nhạn. Như thế nào, hắn làm phiền đại ca?
- Không có, chỉ là nhìn không thuận mắt!
Đỗ Hà cười nhạt.
Tống công Tiêu Vũ!
Đỗ Hà biết rõ người này, với tư cách một học giả nghiên cứu lịch sử Tùy Đường thì không thể không biết đến 24 công thần của Lăng Yên các. Tiêu Vũ xếp thứ chín trong 24 công thần của Lăng Yên các, là đệ đệ của hoàng hậu Tiêu thị Tùy Dương Đế, ngoài thân phận ngoại thích còn là trọng thần của Tùy Dương Đế, sau khi quy Đường rất được Lý Uyên tin cậy. Khi Lý Thế Dân kế vị từng một lần đảm nhiệm Thượng thư tả Phó Xạ, trở thành một tướng quốc của quốc gia. Chỉ là người mà Lý Thế Dân tin cậy chính Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối là thủ hạ của hắn, vì thế khiến Tiêu Vũ nảy lòng bất mãn, thường xuyên làm khó hai người, dẫn đến đắc tội Lý Thế Dân, ra khỏi vòng quyền lực trung tâm.
Nghe nói Tiêu Vũ cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ rất thân cận, lên triều thường kết hợp để gây khó hai người Phòng Đỗ nên trong học đường cũng khó tránh khỏi việc Trưởng Tôn Trùng lại liên hợp Tiêu Hạ để làm khó mình và Phòng Di Ái. Đỗ Hà nheo mắt cười âm hiểm, hắn cũng không bài xích loại chuyện tranh đấu âm mưu, ngược lại có chút thích thú.
Thời gian trôi qua, chuông hết giờ học lại vang lên.
- Thanh Liên huynh, một tháng không gặp khiến cho Sài mỗ cực kỳ mong nhớ. Vi huynh ngứa tay khó nhịn, cùng nhau chơi đùa thế nào?
Một tiểu sinh đi tới, quần áo hoa lệ có mùi son phấn, trông cực lỳ giống một “con vịt” trong quán rượu, tay làm bộ đổ xúc xắc.
Phòng Di Ái nghe có đánh bạc, lập tức như nghe mèo thấy mỡ, vui vẻ:
- Đi chỗ nào? Phú Quý đổ phường hay là Bách Vạn đổ phường?
Đỗ Hà kéo Phòng Di Ái, khẽ lui một bước đã thoát ra khỏi tiểu sinh kia:
- Ngươi là ai!
- Vi huynh là Sài Lệnh Vũ, không lẽ Thanh Liên huynh ngay cả huynh cũng quên!
Tiểu sinh kia lộ vẻ thất vọng.
- Ách......
Đỗ Hà có chút xấu hổ.
Bình Dương công chúa là nữ trung hào kiệt, Sài Thiệu coi như là một nhân vật anh hùng nhân vật, hai người bọn họ sao có thể sinh ra đứa con như vậy?
- Nguyên lai là Sài huynh!
Đỗ Hà mỉm cười đáp lễ, ánh mắt xéo qua Trưởng Tôn Trùng đang ra vẻ hờ hững, cảm thấy hiếu kỳ, nhưng lập tức lại giật mình hiểu ra. Tiểu tử này đồng dạng với cha hắn, đều là hồ ly đả thương người sau lưng, chỉ thích sai khiến người khác xuất đầu còn bản thân ra vẻ vô tội.
- Ngươi không đi ra, ta bức ngươi đi ra, muốn ở một bên xem cuộc vui, không có cửa đâu!
Đỗ Hà lắc đầu cự tuyệt:
- Không được! Tiên sinh phạt ta chép lại nội quy trường học, ta chưa chép được một chữ. Để không bị phạt nên ta đành bỏ cả ngày hôm nay thôi.
Sài Lệnh Vũ cười nói:
- Ta còn nghĩ là chuyện gì, tùy tiện tìm một thư sinh nghèo, cho hắn vài đồng tiền để cho hắn viết là xong rồi.
Đỗ Hà đảo mắt, vui vẻ nói:
- Biện pháp này không tệ! Bất quá...... Vẫn chưa được, ta đã đáp ứng cha ta hôm nay phải về sớm. Không thể chậm trễ quá lâu, cho nên chơi không được nữa, thật có lỗi.
Hắn ra vẻ có lòng, vẻ mặt tiếc nuối nhưng ngầm liếc trộm Trưởng Tôn Trùng, quả nhiên thấy tên kia cũng có chút khẩn trương, dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Hạ.
Tiêu Hạ nghênh ngang đi tới, cười khẩy nói:
- Ta xem không phải là chơi không được, mà là không có gan!
Loại khích tướng trình độ này có lẽ đối với Đỗ Hà nguyên bản còn có tác dụng, nhưng đối với Đỗ Hà hiện giờ lại không có bất kỳ hiệu quả. Bất quá hắn vẫn ra vẻ phẫn nộ, quát khẽ:
- Con mẹ nó, ngươi mới là không có gan, không đi được là không đi được, ta cũng không có biện pháp, lần sau đi.
Đỗ Hà thu xếp đồ đạc muốn đi gấp. Tiêu Hạ, Sài Lệnh Vũ mặc dù gấp, nhưng cũng không thể làm gì.
Trưởng Tôn Trùng lúc này đi tới, nói vẻ đường hoàng:
- Lệnh Vũ, ta thấy ngươi hôm nay mang xúc xắc đến học đường, trên lớp học vụng trộm trêu đùa, việc này là đại bất kính với tiên sinh. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta không so đo. Lần sau tái phạm, đừng trách vi huynh vô tình.
Sài Lệnh Vũ ngạc nhiên nhìn Trưởng Tôn Trùng, hiểu ra nói:
- Đúng rồi, ta có xúc xắc, chơi ngay đây vài ván nhé?
- Đúng đúng đúng!
Tiêu Hạ mừng rỡ, thầm giơ một ngón tay cái cho Trưởng Tôn Trùng.
Đỗ Hà lại lần nữa cự tuyệt khinh thường nói:
- Chỉ có mấy người, không thú vị, ta không chơi.
Trong lời của Đỗ Hà tỏ ý không phải không chơi, chỉ là ít người chơi nên không có hứng.
Tiêu Hạ nói:
- Ta và ngươi, cộng thêm Phòng huynh, Sài huynh là đủ bốn người rồi.
Sài Lệnh Vũ cũng cao giọng khuyên bảo. Bọn hắn đã bố trí bẫy rập, chỉ chờ Đỗ Hà, Phòng Di Ái chui vào nhưng Đỗ Hà hôm nay lại giở chứng nên chỉ có thể hò reo cổ vũ. Đỗ Hà thấy người trong học đường đã về gần hết, chỉ có bốn người bọn họ, cộng thêm Trưởng Tôn Trùng cùng Lý Tuyết Nhạn, Trường Nhạc công chúa là bảy người này.
Đỗ Hà cười nói:
- Như vậy đi, các ngươi sẽ tìm một người tới. Kiếm đủ năm người, chúng ta tựu chơi thượng hai thanh.
Sài Lệnh Vũ nhìn quanh học đường, thấy chỉ có Trưởng Tôn Trùng là nam nhân nên liên tục nháy mắt hỏi ý.
Trưởng Tôn Trùng liếc mắt nhìn Trường Nhạc công chúa.
Đỗ Hà cười thầm, “Muốn làm hồ ly thật đúng là không dễ dàng, vừa muốn làm khó mình lại vừa muốn không lưu lại ấn tượng xấu cho Trường Nhạc công chúa, thật sự đáng thương.”
Đỗ Hà cũng không muốn bỏ qua lần giáo huấn này với con tiểu hồ ly Trưởng Tôn, nghĩ cách đuổi hai nàng rời đi. Đang nghĩ ngợi, Trường Nhạc công chúa đã kéo Lý Tuyết Nhạn ra khỏi học đường. Trường Nhạc công chúa vừa ly khai, Trưởng Tôn Trùng lập tức lộ ra nguyên hình, cười nói:
- Các ngươi đã thiếu một người vậy tại hạ nguyện ý liều mình tương bồi. Thêm ta là vừa vặn năm người.
- Tốt!
Đỗ Hà cười nhạt, trầm giọng nói:
- Quy củ định như thế nào?
Tiêu Hạ vội vã kêu lên:
- Đỗ huynh chỉ cần chơi vài ván sẽ thấy kích thích đến cực điểm. Một lần định thắng thua, đánh cuộc tất cả thứ có giá trị trên người.
Ánh mắt của hắn nhìn phía chiếc ngọc bội hoàn mỹ bên hông Đỗ Hà.
Đỗ Hà thầm giận dữ:
- Nguyên lai bọn này có ý với miếng ngọc bội!
Đỗ Hà từng là một đạo tặc, đạo tặc kiêng kỵ nhất đúng là để lộ tiền tài. Hôm nay lúc Linh Lung mặc y phục cho hắn đã đeo miếng ngọc bội này vào.
Đỗ Hà không muốn, Linh Lung lại nói:
- Ngọc bội này là bảo vật tổ truyền của Đỗ gia, có thể trừ tà, không thể không mang.
Đây là bảo vật tổ truyền của Đỗ gia, nếu khiến Đỗ Như Hối biết là thua nó, Đỗ Hà tất nhiên không có ngày tốt lành. Trưởng Tôn Trùng quả nhiên âm độc, nhìn như tiểu hài tử chơi đùa, lại dám mượn đao giết người.
Đỗ Hà cười nói:
- Đã như vậy, chúng ta lấy ngọc bội trên người làm tiền đặt cược đi!
Năm người đều ở đây đều mang theo ngọc bội để trừ tà, lại thêm là biểu tượng thân phận. Trưởng Tôn Trùng có chút do dự, ngọc bội trên người hắn là do Lý Thế Dân tặng cho, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Sài Lệnh Vũ nháy mắt ra hiệu an tâm, Trưởng Tôn Trùng lúc này mới đem ngọc bội ra.
- Ai đổ trước?
Đỗ Hà kêu một tiếng.
Phòng Di Ái vội vã cầm ba viên xúc sắc từ tay Sài Lệnh Vũ ném trên bàn. Ba con xúc xắc quay quay rồi ngừng lại, một, hai, ba một đầu long, sáu điểm!
Phòng Di Ái lập tức xị mặt.
Tiếp theo là Tiêu Hạ quăng ra ba con tứ, 12 điểm.
Tiếp theo là Trưởng Tôn Trùng, vận khí hắn không tệ, quăng ra năm năm sáu, 16 điểm, điểm số tương đối cao.
Đỗ Hà lại để cho Sài Lệnh Vũ đổ trước. Sài Lệnh Vũ vung tay lên, sáu sáu năm, mười bảy điểm. Phòng Di Ái mặt xám như tro.
Đỗ Hà cầm xúc xắc trong tay, cười lạnh. Xúc xắc nhẹ hơn bình thường một chút, bên trong nhất định có đổ chì, khó trách đám Sài Lệnh Vũ nắm chắc thắng lợi trong tay. Nếu là dĩ vãng, Đỗ Hà hôm nay chắc chắn sập bẫy, đáng tiếc Đỗ Hà hiện giờ không phải là Đỗ Hà nguyên bản. Hắn vung tay lên:
Ba mặt sáu!
Mười tám điểm!
Thông sát!
Đỗ Hà hăm hở ăn hết ba chén cơm rồi mới bảo Phòng Di Ái dẫn mình đi thăm Hoằng Văn quán để hiểu rõ hoàn cảnh nơi này. Đến giờ sắp vào lớp, hai người mới trở lại học đường.
Trường Nhạc công chúa cùng Lý Tuyết Nhạn đã ngồi trên ghế ngồi thấp giọng nói chuyện phiếm. Thấy Đỗ Hà bước vào, Trường Nhạc công chúa cũng không tỏ vẻ gì. Lý Tuyết Nhạn lại cười khoát tay áo coi như bắt chuyện. Đỗ Hà cũng vẫy vẫy tay, chào một câu khách sáo.
Ngồi trên mặt bàn của Phòng Di Ái, Đỗ Hà liếc về một thiếu niên bên phải cách hắn ba chỗ, thấp giọng nói:
- Hắn là ai?
- Ai cơ?
- Bên phải phía trên, mặc nho phục màu xanh, đang rung đùi đắc ý đọc sách kia.
Đỗ Hà thì thào.
Phòng Di Ái suy nghĩ rồi cười cười:
- Hắn tên là Tiêu Hạ, trưởng tôn của Tống công Tiêu Vũ, mọi người trong học đường đều biết hắn là ý trung nhân của Lý Tuyết Nhạn. Như thế nào, hắn làm phiền đại ca?
- Không có, chỉ là nhìn không thuận mắt!
Đỗ Hà cười nhạt.
Tống công Tiêu Vũ!
Đỗ Hà biết rõ người này, với tư cách một học giả nghiên cứu lịch sử Tùy Đường thì không thể không biết đến 24 công thần của Lăng Yên các. Tiêu Vũ xếp thứ chín trong 24 công thần của Lăng Yên các, là đệ đệ của hoàng hậu Tiêu thị Tùy Dương Đế, ngoài thân phận ngoại thích còn là trọng thần của Tùy Dương Đế, sau khi quy Đường rất được Lý Uyên tin cậy. Khi Lý Thế Dân kế vị từng một lần đảm nhiệm Thượng thư tả Phó Xạ, trở thành một tướng quốc của quốc gia. Chỉ là người mà Lý Thế Dân tin cậy chính Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối là thủ hạ của hắn, vì thế khiến Tiêu Vũ nảy lòng bất mãn, thường xuyên làm khó hai người, dẫn đến đắc tội Lý Thế Dân, ra khỏi vòng quyền lực trung tâm.
Nghe nói Tiêu Vũ cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ rất thân cận, lên triều thường kết hợp để gây khó hai người Phòng Đỗ nên trong học đường cũng khó tránh khỏi việc Trưởng Tôn Trùng lại liên hợp Tiêu Hạ để làm khó mình và Phòng Di Ái. Đỗ Hà nheo mắt cười âm hiểm, hắn cũng không bài xích loại chuyện tranh đấu âm mưu, ngược lại có chút thích thú.
Thời gian trôi qua, chuông hết giờ học lại vang lên.
- Thanh Liên huynh, một tháng không gặp khiến cho Sài mỗ cực kỳ mong nhớ. Vi huynh ngứa tay khó nhịn, cùng nhau chơi đùa thế nào?
Một tiểu sinh đi tới, quần áo hoa lệ có mùi son phấn, trông cực lỳ giống một “con vịt” trong quán rượu, tay làm bộ đổ xúc xắc.
Phòng Di Ái nghe có đánh bạc, lập tức như nghe mèo thấy mỡ, vui vẻ:
- Đi chỗ nào? Phú Quý đổ phường hay là Bách Vạn đổ phường?
Đỗ Hà kéo Phòng Di Ái, khẽ lui một bước đã thoát ra khỏi tiểu sinh kia:
- Ngươi là ai!
- Vi huynh là Sài Lệnh Vũ, không lẽ Thanh Liên huynh ngay cả huynh cũng quên!
Tiểu sinh kia lộ vẻ thất vọng.
- Ách......
Đỗ Hà có chút xấu hổ.
Bình Dương công chúa là nữ trung hào kiệt, Sài Thiệu coi như là một nhân vật anh hùng nhân vật, hai người bọn họ sao có thể sinh ra đứa con như vậy?
- Nguyên lai là Sài huynh!
Đỗ Hà mỉm cười đáp lễ, ánh mắt xéo qua Trưởng Tôn Trùng đang ra vẻ hờ hững, cảm thấy hiếu kỳ, nhưng lập tức lại giật mình hiểu ra. Tiểu tử này đồng dạng với cha hắn, đều là hồ ly đả thương người sau lưng, chỉ thích sai khiến người khác xuất đầu còn bản thân ra vẻ vô tội.
- Ngươi không đi ra, ta bức ngươi đi ra, muốn ở một bên xem cuộc vui, không có cửa đâu!
Đỗ Hà lắc đầu cự tuyệt:
- Không được! Tiên sinh phạt ta chép lại nội quy trường học, ta chưa chép được một chữ. Để không bị phạt nên ta đành bỏ cả ngày hôm nay thôi.
Sài Lệnh Vũ cười nói:
- Ta còn nghĩ là chuyện gì, tùy tiện tìm một thư sinh nghèo, cho hắn vài đồng tiền để cho hắn viết là xong rồi.
Đỗ Hà đảo mắt, vui vẻ nói:
- Biện pháp này không tệ! Bất quá...... Vẫn chưa được, ta đã đáp ứng cha ta hôm nay phải về sớm. Không thể chậm trễ quá lâu, cho nên chơi không được nữa, thật có lỗi.
Hắn ra vẻ có lòng, vẻ mặt tiếc nuối nhưng ngầm liếc trộm Trưởng Tôn Trùng, quả nhiên thấy tên kia cũng có chút khẩn trương, dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Hạ.
Tiêu Hạ nghênh ngang đi tới, cười khẩy nói:
- Ta xem không phải là chơi không được, mà là không có gan!
Loại khích tướng trình độ này có lẽ đối với Đỗ Hà nguyên bản còn có tác dụng, nhưng đối với Đỗ Hà hiện giờ lại không có bất kỳ hiệu quả. Bất quá hắn vẫn ra vẻ phẫn nộ, quát khẽ:
- Con mẹ nó, ngươi mới là không có gan, không đi được là không đi được, ta cũng không có biện pháp, lần sau đi.
Đỗ Hà thu xếp đồ đạc muốn đi gấp. Tiêu Hạ, Sài Lệnh Vũ mặc dù gấp, nhưng cũng không thể làm gì.
Trưởng Tôn Trùng lúc này đi tới, nói vẻ đường hoàng:
- Lệnh Vũ, ta thấy ngươi hôm nay mang xúc xắc đến học đường, trên lớp học vụng trộm trêu đùa, việc này là đại bất kính với tiên sinh. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta không so đo. Lần sau tái phạm, đừng trách vi huynh vô tình.
Sài Lệnh Vũ ngạc nhiên nhìn Trưởng Tôn Trùng, hiểu ra nói:
- Đúng rồi, ta có xúc xắc, chơi ngay đây vài ván nhé?
- Đúng đúng đúng!
Tiêu Hạ mừng rỡ, thầm giơ một ngón tay cái cho Trưởng Tôn Trùng.
Đỗ Hà lại lần nữa cự tuyệt khinh thường nói:
- Chỉ có mấy người, không thú vị, ta không chơi.
Trong lời của Đỗ Hà tỏ ý không phải không chơi, chỉ là ít người chơi nên không có hứng.
Tiêu Hạ nói:
- Ta và ngươi, cộng thêm Phòng huynh, Sài huynh là đủ bốn người rồi.
Sài Lệnh Vũ cũng cao giọng khuyên bảo. Bọn hắn đã bố trí bẫy rập, chỉ chờ Đỗ Hà, Phòng Di Ái chui vào nhưng Đỗ Hà hôm nay lại giở chứng nên chỉ có thể hò reo cổ vũ. Đỗ Hà thấy người trong học đường đã về gần hết, chỉ có bốn người bọn họ, cộng thêm Trưởng Tôn Trùng cùng Lý Tuyết Nhạn, Trường Nhạc công chúa là bảy người này.
Đỗ Hà cười nói:
- Như vậy đi, các ngươi sẽ tìm một người tới. Kiếm đủ năm người, chúng ta tựu chơi thượng hai thanh.
Sài Lệnh Vũ nhìn quanh học đường, thấy chỉ có Trưởng Tôn Trùng là nam nhân nên liên tục nháy mắt hỏi ý.
Trưởng Tôn Trùng liếc mắt nhìn Trường Nhạc công chúa.
Đỗ Hà cười thầm, “Muốn làm hồ ly thật đúng là không dễ dàng, vừa muốn làm khó mình lại vừa muốn không lưu lại ấn tượng xấu cho Trường Nhạc công chúa, thật sự đáng thương.”
Đỗ Hà cũng không muốn bỏ qua lần giáo huấn này với con tiểu hồ ly Trưởng Tôn, nghĩ cách đuổi hai nàng rời đi. Đang nghĩ ngợi, Trường Nhạc công chúa đã kéo Lý Tuyết Nhạn ra khỏi học đường. Trường Nhạc công chúa vừa ly khai, Trưởng Tôn Trùng lập tức lộ ra nguyên hình, cười nói:
- Các ngươi đã thiếu một người vậy tại hạ nguyện ý liều mình tương bồi. Thêm ta là vừa vặn năm người.
- Tốt!
Đỗ Hà cười nhạt, trầm giọng nói:
- Quy củ định như thế nào?
Tiêu Hạ vội vã kêu lên:
- Đỗ huynh chỉ cần chơi vài ván sẽ thấy kích thích đến cực điểm. Một lần định thắng thua, đánh cuộc tất cả thứ có giá trị trên người.
Ánh mắt của hắn nhìn phía chiếc ngọc bội hoàn mỹ bên hông Đỗ Hà.
Đỗ Hà thầm giận dữ:
- Nguyên lai bọn này có ý với miếng ngọc bội!
Đỗ Hà từng là một đạo tặc, đạo tặc kiêng kỵ nhất đúng là để lộ tiền tài. Hôm nay lúc Linh Lung mặc y phục cho hắn đã đeo miếng ngọc bội này vào.
Đỗ Hà không muốn, Linh Lung lại nói:
- Ngọc bội này là bảo vật tổ truyền của Đỗ gia, có thể trừ tà, không thể không mang.
Đây là bảo vật tổ truyền của Đỗ gia, nếu khiến Đỗ Như Hối biết là thua nó, Đỗ Hà tất nhiên không có ngày tốt lành. Trưởng Tôn Trùng quả nhiên âm độc, nhìn như tiểu hài tử chơi đùa, lại dám mượn đao giết người.
Đỗ Hà cười nói:
- Đã như vậy, chúng ta lấy ngọc bội trên người làm tiền đặt cược đi!
Năm người đều ở đây đều mang theo ngọc bội để trừ tà, lại thêm là biểu tượng thân phận. Trưởng Tôn Trùng có chút do dự, ngọc bội trên người hắn là do Lý Thế Dân tặng cho, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Sài Lệnh Vũ nháy mắt ra hiệu an tâm, Trưởng Tôn Trùng lúc này mới đem ngọc bội ra.
- Ai đổ trước?
Đỗ Hà kêu một tiếng.
Phòng Di Ái vội vã cầm ba viên xúc sắc từ tay Sài Lệnh Vũ ném trên bàn. Ba con xúc xắc quay quay rồi ngừng lại, một, hai, ba một đầu long, sáu điểm!
Phòng Di Ái lập tức xị mặt.
Tiếp theo là Tiêu Hạ quăng ra ba con tứ, 12 điểm.
Tiếp theo là Trưởng Tôn Trùng, vận khí hắn không tệ, quăng ra năm năm sáu, 16 điểm, điểm số tương đối cao.
Đỗ Hà lại để cho Sài Lệnh Vũ đổ trước. Sài Lệnh Vũ vung tay lên, sáu sáu năm, mười bảy điểm. Phòng Di Ái mặt xám như tro.
Đỗ Hà cầm xúc xắc trong tay, cười lạnh. Xúc xắc nhẹ hơn bình thường một chút, bên trong nhất định có đổ chì, khó trách đám Sài Lệnh Vũ nắm chắc thắng lợi trong tay. Nếu là dĩ vãng, Đỗ Hà hôm nay chắc chắn sập bẫy, đáng tiếc Đỗ Hà hiện giờ không phải là Đỗ Hà nguyên bản. Hắn vung tay lên:
Ba mặt sáu!
Mười tám điểm!
Thông sát!