Chương : 6
Cách đây rất lâu, Đỗ Hà khi nghiên cứu sử Đường vào đời trước đã biết được chuyện Cao Dương công chúa vụng trộm nam nhân nên trong lòng rất kính ngưỡng đối với vị đồng chí Lục Mạo (ý nói bị cắm sừng) là Phòng Di Ái này.
Đó là vào một ngày x tháng x năm x, đồng chí Lục Mạo cùng Cao Dương công chúa ra ngoài săn bắn, ngay lúc đó Biện Cơ đang đọc kinh phật tại một am cỏ vô danh. Cao Dương công chúa mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nên đồng chí Lục Mạo cùng người hầu liền mang theo công chúa đến am cỏ. Quý nhân đột nhiên đến thăm, Biện Cơ vội bỏ hết thảy ra tiếp đón. Có lẽ là Biện Cơ quá đẹp trai, hoặc là Cao Dương công chúa có sở thích cổ quái yêu mến hòa thượng nên hai người vừa gặp nhau đã không thể dừng lại, trực tiếp làm chuyện đó trong am cỏ. Đồng chí Lục Mạo đối mặt với loại tình huống này đã dùng lòng khoan dung vô thượng để bọn họ có thể vui vầy cá nước, thậm chí còn tự mình hành động hộ vệ trước cửa.
Đỗ Hà không cách nào đoán được cảm thụ và cách nghĩ của đồng chí Lục Mạo vào lúc đó nhưng với tư cách một người nam nhân, có thể làm được điểm này thật không dễ. Cho nên đối với hắn, Đỗ Hà ngoại trừ vô hạn kính ngưỡng còn không có lời dư thừa nào. Không thể tưởng được đồng chí Lục Mạo lại cùng với hắn cắt đầu gà tại thanh lâu đốt giấy vàng kết nghĩa anh em !
Ồ! Tại thanh lâu?
Sắc mặt Đỗ Hà chợt khó coi, khó trách lúc trước cảm thấy ánh mắt bốn phía gườm gườm như vậy. Nguyên lai đồng chí Lục Mạo này với bản thân là cá mè một lứa.
Phi phi phi! Là cá mè một lứa với Đỗ Hà.
Đỗ Hà vội vàng giải thích với Phòng Di Ái về chứng mất hồn, sự tình gì đều quên của mình. Hắn cố ý cao giọng cho mọi người trong học đường đều nghe thấy, miễn phải giải thích nhiều lần phiền toái.
Đồng chí Lục Mạo thở dài:
- Nguyên lai là thật sự, đã sớm nghe ta cha nói, chỉ là một mực không muốn tin tưởng ngươi ngay cả ta cũng quên.
Đỗ Như Hối là tể tướng đương triều, phụ tá đắc lực cho Lý Thế Dân. Bệnh tình của Đỗ Hà được Lý Thế Dân quan tâm hỏi thăm một hai nên chứng mất hồn sớm đã truyền ra cũng không phải là lạ.
- Bằng hữu quý ở thổ lộ tình cảm, trí nhớ đã mất đi nhưng tình nghĩa đã từng có được không cách nào biến mất. Di Ái huynh cũng không cần khổ tâm, dù sao chúng ta cũng đã từng kết bái!
Đỗ Hà cũng không rõ ràng Phòng Di Ái làm người thế nào, nhưng hắn là người duy nhất biểu hiện ra nhiệt tình với mình nên Đỗ Hà cũng vui vẻ tương giao, chỉ cần không cùng hắn học cái xấu là được.
Đồng chí Lục Mạo phá lên cười:
- Lời này của Thanh Liên huynh hợp với khẩu vị của ta.
Hai người đi vào phòng học, đồng chí Lục Mạo chỉ cho Đỗ Hà vị trí sau lưng hắn. Đồng chí Lục Mạo xem ra nhân duyên cũng không tốt, không để ý tới người xung quanh, chỉ lôi kéo Đỗ Hà nói chuyện nhưng hắn chỉ một mực im lặng. Bỗng nhiên học đường đang nhốn nháo trở lại yên tĩnh. Đỗ Hà hiếu kỳ nhìn về hướng cửa lớn, trong mắt lộ vẻ kinh diễm.
Một tuyệt sắc giai nhân từ ngoài cửa đi vào, nàng mặc cung trang mềm mại rộng rãi, mắt như thu thủy, mày tựa xuân sơn, tha thướt nhưng thần thái đoan trang khiến người khác không thể khinh nhờn. Khi ánh mắt của Đỗ Hà chạm vào thì có thể ẩn ước đọc trong mắt đối phương một tia chán ghét.
Đỗ Hà cảm thấy không thú vị, nhếch miệng cười nhạt, mỹ nhân này khiến người khác ưa thích nhưng hiển nhiên chán ghét mình, liền phát tiết sự khinh thường bằng cách dán mắt vào bờ mông đối phương.
- Đừng nói ngay cả nàng mà ngươi sẽ không nhớ chứ?
Phòng Di Ái thấp giọng sau lưng.
Đỗ Hà kỳ quái hỏi:
- Nàng là ai? Vì cái gì ta phải nhớ được nàng?
- Thật đúng là quên!
Phòng Di Ái lầu bầu một câu:
- Nàng tựu là Trường Nhạc công chúa, con gái cưng nhất của bệ hạ, từng là thê tử xuất giá của ngươi.
Đỗ Hà hiểu ra, khẽ gật đầu, khó trách tiểu tử kia vì nàng mất hồn mất vía, chỉ lấy tướng mạo mà nói thì Trường Nhạc công chúa đã có tiền vốn.
- Biểu muội!
Một thanh niên nhìn hào hoa phong nhã đi tới trước mặt Trường Nhạc công chúa, thân mật:
- Nghe phụ thân ta nói biểu muội hôm qua nhiễm phong hàn, vi huynh nhớ thương trong lòng, ăn ngủ không yên.
- Dối trá!
Phòng Di Ái rủa.
- Gia hỏa này là ai, cảm giác có chút đáng ghét.
Đỗ Hà cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tức khó hiểu.
- Hắn tên là Trưởng Tôn Trùng, là con trai của Triệu quốc công Trưởng Tôn Vô Kỵ, rất được bệ hạ yêu thích. Ngươi xem, miếng ngọc bội bên hông hắn là bệ hạ tặng cho. Gia hỏa này sớm đã thèm nhỏ dãi Trường Nhạc công chúa, hôm nay là tên hỗn đản có khả năng nhất ôm được mỹ nhân!
Phòng Di Ái tức giận.
Trường Nhạc công chúa cười nhạt đáp lại một câu, ngồi xuống ở một góc đối diện với Đỗ Hà. Trưởng Tôn Trùng tự liếc bản thân vẻ kiêu căng rồi mới quay lại trên ghế. Đỗ Hà cười nhạt.
Phòng Di Ái quát khẽ nói:
- Khiêu khích, đây là khiêu khích trắng trợn.
Hắn thấy sắc mặt thản nhiên của Đỗ Hà liền thấp giọng nói:
- Huynh đệ, chẳng lẽ chứng mất hồn của ngươi đã mài mòn tính nóng nảy, đối mặt với khiêu khích như vậy vẫn có thể ẩn nhẫn không phát?
- Cái này......
Đỗ Hà cổ quái nhìn hắn một cái, đối mặt với loại khiêu khích nhàm chán như vậy, chẳng lẽ muốn đại náo một hồi hay sao? Khó trách Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái bị người khác chán ghét như thế, lúc này nếu vô duyên vô cớ nổi giận sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy lòng dạ nhỏ mọn mà thôi, cố hết sức không nịnh nọt.
Đỗ Hà thong dong cười nói:
- Trước mặt một con kiến diễu võ dương oai để ý đến hắn làm cái gì? Tỉnh táo một chút, lý trí một chút, để lộ sơ hở trước mặt người khác chỉ tổ để cho người ta nắm thóp.
Phòng Di Ái giật mình, há hốc mồm, không biết nói cái gì đó.
- Đ-A-N-G...G!
Tiếng chuông vang lên. Tiếng rì rầm trong học đường lập tức biến mất, mọi người đều trở lại ngồi ngay ngắn.
- Ha ha ha!
Đỗ Hà nghe thấy một tràng cười trong trẻo như chuông bạc rồi một thiếu nữ xinh đẹp vọt vào học đường. Nàng mặc bộ xiêm y đỏ chói rộng rãi, nụ cười vũ mị, vừa vào đã khiến học đường sáng bừng.
- Tiên sinh chưa tới, chưa muộn!
Thiếu nữ như vừa chiến thắng, đắc ý vén tay áo, nụ cười cực kỳ cuốn hút.
- Tuyết Nhạn, còn không mau trở lại trên ghế ngồi đi!
Trường Nhạc công chúa không thể làm gì, trách cứ câu.
- Tốt rồi tốt rồi, tiên sinh không thể không tới sao!
Thiếu nữ tên gọi Tuyết Nhạn cười tươi tắn nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Đỗ Hà.
Phòng Di Ái thấp giọng giới thiệu:
- Nàng là Lý Tuyết Nhạn, con gái của Giang Hạ Vương Lý Đạo Tông, cũng là một mỹ nữ khó kiếm! Chỉ là tính cách ngay thẳng như một tiểu tử, không đủ ôn nhu thể thiếp.
Hắn nói xong thất vọng lắc đầu. Đỗ Hà muốn cười, nghĩ đến lão bà Cao Dương công chúa của Phòng Di Ái, xem ra cả đời này hắn vô duyên với một lão bà ôn nhu thể thiếp mất rồi.
Sau khi Lý Tuyết Nhạn ngồi xuống không lâu thì một nho sĩ gần thất tuần đi vào học đường bắt đầu lên lớp. Phương pháp dạy học cổ đại rất nhàm chán, chủ yếu bằng cách nhớ làm chủ. Đỗ Hà tốt nghiệp đại học, chủ công văn khoa nên có bản lĩnh nhất định đối với thể văn ngôn, việc học cũng không làm khó được hắn, nghe được coi như có tư có vị. Về phần Phòng Di Ái đã sớm trốn sau lưng Đỗ Hà ngủ ngon.
Nho sĩ phát hiện Phòng Di Ái đang ngủ, chỉ là lớn tuổi nên thấy không rõ. Đỗ Hà vội vàng đánh thức hắn khỏi giấc mộng. Nho sĩ đi đến gần, thấy Phòng Di Ái cầm quyển sách đang giả vờ giả vịt thì gõ thước lên bàn, nói:
- Cái gọi là tu thân là ở tâm, tiếp theo là gì?
Khuôn mặt Phòng Di Ái nhất thời trở thành màu gan heo, bốn phía cũng lộ ra thần thái chế giễu.
Nho sĩ lắc đầu đi trở lại bục, lắc đầu nói:
- Gỗ mục không thể gọt......
Ông còn chưa dứt lời thì đã nghe Phòng Di Ái đứt quãng đáp:
- Cái gọi là tu thân là ở tâm, thân có chỗ phẫn chí thì không được chính, trong lòng sợ hãi thì không được chính, có chỗ sợ hãi thì không được chính, có chỗ gian nan khổ cực thì không được chính. Không yên lòng, nghe như không thấy, ăn chẳng biết mùi vị gì. Đây chính là tu thân tại tâm.
Đáp án chính xác cứ thế át đi lời của nho sĩ. Nho sĩ trừng mắt nói:
- Lời này giải thích thế nào?
Đỗ Hà nhẹ giọng thì thầm:
- Là ý nói tu dưỡng bản thân phải dựa vào lòng mình, bởi vì lòng có phẫn nộ không thể đủ đoan chính; Lòng có sợ hãi không thể đủ đoan chính; Lòng có yêu thích không thể đủ đoan chính; Lòng có sầu lo không thể đủ đoan chính. Tâm tư không đứng đắn tựa như tâm không tại trên người mình. Tuy đang nhìn, nhưng lại như không trông thấy, tuy đang nghe nhưng lại như không nghe thấy, tuy đang ăn nhưng lại không biết mùi vị. Cho nên nói, muốn tu dưỡng bản thân phải dựa vào chính mình, chỉ cần tâm vô tà niệm thì tự nhiên sẽ không đi làm những chuyện mất đạo đức.
Phòng Di Ái lại lần nữa đem đáp án nói ra. Nho sĩ tai mắt không tinh nên nghe không rõ lời của Đỗ Hà nhưng người chung quanh lại nhìn hắn như đại tinh tinh, ngay cả Trường Nhạc công chúa vốn không hề thèm liếc hắn nửa mắt cũng nhịn không được nhìn sang.
Đó là vào một ngày x tháng x năm x, đồng chí Lục Mạo cùng Cao Dương công chúa ra ngoài săn bắn, ngay lúc đó Biện Cơ đang đọc kinh phật tại một am cỏ vô danh. Cao Dương công chúa mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nên đồng chí Lục Mạo cùng người hầu liền mang theo công chúa đến am cỏ. Quý nhân đột nhiên đến thăm, Biện Cơ vội bỏ hết thảy ra tiếp đón. Có lẽ là Biện Cơ quá đẹp trai, hoặc là Cao Dương công chúa có sở thích cổ quái yêu mến hòa thượng nên hai người vừa gặp nhau đã không thể dừng lại, trực tiếp làm chuyện đó trong am cỏ. Đồng chí Lục Mạo đối mặt với loại tình huống này đã dùng lòng khoan dung vô thượng để bọn họ có thể vui vầy cá nước, thậm chí còn tự mình hành động hộ vệ trước cửa.
Đỗ Hà không cách nào đoán được cảm thụ và cách nghĩ của đồng chí Lục Mạo vào lúc đó nhưng với tư cách một người nam nhân, có thể làm được điểm này thật không dễ. Cho nên đối với hắn, Đỗ Hà ngoại trừ vô hạn kính ngưỡng còn không có lời dư thừa nào. Không thể tưởng được đồng chí Lục Mạo lại cùng với hắn cắt đầu gà tại thanh lâu đốt giấy vàng kết nghĩa anh em !
Ồ! Tại thanh lâu?
Sắc mặt Đỗ Hà chợt khó coi, khó trách lúc trước cảm thấy ánh mắt bốn phía gườm gườm như vậy. Nguyên lai đồng chí Lục Mạo này với bản thân là cá mè một lứa.
Phi phi phi! Là cá mè một lứa với Đỗ Hà.
Đỗ Hà vội vàng giải thích với Phòng Di Ái về chứng mất hồn, sự tình gì đều quên của mình. Hắn cố ý cao giọng cho mọi người trong học đường đều nghe thấy, miễn phải giải thích nhiều lần phiền toái.
Đồng chí Lục Mạo thở dài:
- Nguyên lai là thật sự, đã sớm nghe ta cha nói, chỉ là một mực không muốn tin tưởng ngươi ngay cả ta cũng quên.
Đỗ Như Hối là tể tướng đương triều, phụ tá đắc lực cho Lý Thế Dân. Bệnh tình của Đỗ Hà được Lý Thế Dân quan tâm hỏi thăm một hai nên chứng mất hồn sớm đã truyền ra cũng không phải là lạ.
- Bằng hữu quý ở thổ lộ tình cảm, trí nhớ đã mất đi nhưng tình nghĩa đã từng có được không cách nào biến mất. Di Ái huynh cũng không cần khổ tâm, dù sao chúng ta cũng đã từng kết bái!
Đỗ Hà cũng không rõ ràng Phòng Di Ái làm người thế nào, nhưng hắn là người duy nhất biểu hiện ra nhiệt tình với mình nên Đỗ Hà cũng vui vẻ tương giao, chỉ cần không cùng hắn học cái xấu là được.
Đồng chí Lục Mạo phá lên cười:
- Lời này của Thanh Liên huynh hợp với khẩu vị của ta.
Hai người đi vào phòng học, đồng chí Lục Mạo chỉ cho Đỗ Hà vị trí sau lưng hắn. Đồng chí Lục Mạo xem ra nhân duyên cũng không tốt, không để ý tới người xung quanh, chỉ lôi kéo Đỗ Hà nói chuyện nhưng hắn chỉ một mực im lặng. Bỗng nhiên học đường đang nhốn nháo trở lại yên tĩnh. Đỗ Hà hiếu kỳ nhìn về hướng cửa lớn, trong mắt lộ vẻ kinh diễm.
Một tuyệt sắc giai nhân từ ngoài cửa đi vào, nàng mặc cung trang mềm mại rộng rãi, mắt như thu thủy, mày tựa xuân sơn, tha thướt nhưng thần thái đoan trang khiến người khác không thể khinh nhờn. Khi ánh mắt của Đỗ Hà chạm vào thì có thể ẩn ước đọc trong mắt đối phương một tia chán ghét.
Đỗ Hà cảm thấy không thú vị, nhếch miệng cười nhạt, mỹ nhân này khiến người khác ưa thích nhưng hiển nhiên chán ghét mình, liền phát tiết sự khinh thường bằng cách dán mắt vào bờ mông đối phương.
- Đừng nói ngay cả nàng mà ngươi sẽ không nhớ chứ?
Phòng Di Ái thấp giọng sau lưng.
Đỗ Hà kỳ quái hỏi:
- Nàng là ai? Vì cái gì ta phải nhớ được nàng?
- Thật đúng là quên!
Phòng Di Ái lầu bầu một câu:
- Nàng tựu là Trường Nhạc công chúa, con gái cưng nhất của bệ hạ, từng là thê tử xuất giá của ngươi.
Đỗ Hà hiểu ra, khẽ gật đầu, khó trách tiểu tử kia vì nàng mất hồn mất vía, chỉ lấy tướng mạo mà nói thì Trường Nhạc công chúa đã có tiền vốn.
- Biểu muội!
Một thanh niên nhìn hào hoa phong nhã đi tới trước mặt Trường Nhạc công chúa, thân mật:
- Nghe phụ thân ta nói biểu muội hôm qua nhiễm phong hàn, vi huynh nhớ thương trong lòng, ăn ngủ không yên.
- Dối trá!
Phòng Di Ái rủa.
- Gia hỏa này là ai, cảm giác có chút đáng ghét.
Đỗ Hà cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tức khó hiểu.
- Hắn tên là Trưởng Tôn Trùng, là con trai của Triệu quốc công Trưởng Tôn Vô Kỵ, rất được bệ hạ yêu thích. Ngươi xem, miếng ngọc bội bên hông hắn là bệ hạ tặng cho. Gia hỏa này sớm đã thèm nhỏ dãi Trường Nhạc công chúa, hôm nay là tên hỗn đản có khả năng nhất ôm được mỹ nhân!
Phòng Di Ái tức giận.
Trường Nhạc công chúa cười nhạt đáp lại một câu, ngồi xuống ở một góc đối diện với Đỗ Hà. Trưởng Tôn Trùng tự liếc bản thân vẻ kiêu căng rồi mới quay lại trên ghế. Đỗ Hà cười nhạt.
Phòng Di Ái quát khẽ nói:
- Khiêu khích, đây là khiêu khích trắng trợn.
Hắn thấy sắc mặt thản nhiên của Đỗ Hà liền thấp giọng nói:
- Huynh đệ, chẳng lẽ chứng mất hồn của ngươi đã mài mòn tính nóng nảy, đối mặt với khiêu khích như vậy vẫn có thể ẩn nhẫn không phát?
- Cái này......
Đỗ Hà cổ quái nhìn hắn một cái, đối mặt với loại khiêu khích nhàm chán như vậy, chẳng lẽ muốn đại náo một hồi hay sao? Khó trách Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái bị người khác chán ghét như thế, lúc này nếu vô duyên vô cớ nổi giận sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy lòng dạ nhỏ mọn mà thôi, cố hết sức không nịnh nọt.
Đỗ Hà thong dong cười nói:
- Trước mặt một con kiến diễu võ dương oai để ý đến hắn làm cái gì? Tỉnh táo một chút, lý trí một chút, để lộ sơ hở trước mặt người khác chỉ tổ để cho người ta nắm thóp.
Phòng Di Ái giật mình, há hốc mồm, không biết nói cái gì đó.
- Đ-A-N-G...G!
Tiếng chuông vang lên. Tiếng rì rầm trong học đường lập tức biến mất, mọi người đều trở lại ngồi ngay ngắn.
- Ha ha ha!
Đỗ Hà nghe thấy một tràng cười trong trẻo như chuông bạc rồi một thiếu nữ xinh đẹp vọt vào học đường. Nàng mặc bộ xiêm y đỏ chói rộng rãi, nụ cười vũ mị, vừa vào đã khiến học đường sáng bừng.
- Tiên sinh chưa tới, chưa muộn!
Thiếu nữ như vừa chiến thắng, đắc ý vén tay áo, nụ cười cực kỳ cuốn hút.
- Tuyết Nhạn, còn không mau trở lại trên ghế ngồi đi!
Trường Nhạc công chúa không thể làm gì, trách cứ câu.
- Tốt rồi tốt rồi, tiên sinh không thể không tới sao!
Thiếu nữ tên gọi Tuyết Nhạn cười tươi tắn nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Đỗ Hà.
Phòng Di Ái thấp giọng giới thiệu:
- Nàng là Lý Tuyết Nhạn, con gái của Giang Hạ Vương Lý Đạo Tông, cũng là một mỹ nữ khó kiếm! Chỉ là tính cách ngay thẳng như một tiểu tử, không đủ ôn nhu thể thiếp.
Hắn nói xong thất vọng lắc đầu. Đỗ Hà muốn cười, nghĩ đến lão bà Cao Dương công chúa của Phòng Di Ái, xem ra cả đời này hắn vô duyên với một lão bà ôn nhu thể thiếp mất rồi.
Sau khi Lý Tuyết Nhạn ngồi xuống không lâu thì một nho sĩ gần thất tuần đi vào học đường bắt đầu lên lớp. Phương pháp dạy học cổ đại rất nhàm chán, chủ yếu bằng cách nhớ làm chủ. Đỗ Hà tốt nghiệp đại học, chủ công văn khoa nên có bản lĩnh nhất định đối với thể văn ngôn, việc học cũng không làm khó được hắn, nghe được coi như có tư có vị. Về phần Phòng Di Ái đã sớm trốn sau lưng Đỗ Hà ngủ ngon.
Nho sĩ phát hiện Phòng Di Ái đang ngủ, chỉ là lớn tuổi nên thấy không rõ. Đỗ Hà vội vàng đánh thức hắn khỏi giấc mộng. Nho sĩ đi đến gần, thấy Phòng Di Ái cầm quyển sách đang giả vờ giả vịt thì gõ thước lên bàn, nói:
- Cái gọi là tu thân là ở tâm, tiếp theo là gì?
Khuôn mặt Phòng Di Ái nhất thời trở thành màu gan heo, bốn phía cũng lộ ra thần thái chế giễu.
Nho sĩ lắc đầu đi trở lại bục, lắc đầu nói:
- Gỗ mục không thể gọt......
Ông còn chưa dứt lời thì đã nghe Phòng Di Ái đứt quãng đáp:
- Cái gọi là tu thân là ở tâm, thân có chỗ phẫn chí thì không được chính, trong lòng sợ hãi thì không được chính, có chỗ sợ hãi thì không được chính, có chỗ gian nan khổ cực thì không được chính. Không yên lòng, nghe như không thấy, ăn chẳng biết mùi vị gì. Đây chính là tu thân tại tâm.
Đáp án chính xác cứ thế át đi lời của nho sĩ. Nho sĩ trừng mắt nói:
- Lời này giải thích thế nào?
Đỗ Hà nhẹ giọng thì thầm:
- Là ý nói tu dưỡng bản thân phải dựa vào lòng mình, bởi vì lòng có phẫn nộ không thể đủ đoan chính; Lòng có sợ hãi không thể đủ đoan chính; Lòng có yêu thích không thể đủ đoan chính; Lòng có sầu lo không thể đủ đoan chính. Tâm tư không đứng đắn tựa như tâm không tại trên người mình. Tuy đang nhìn, nhưng lại như không trông thấy, tuy đang nghe nhưng lại như không nghe thấy, tuy đang ăn nhưng lại không biết mùi vị. Cho nên nói, muốn tu dưỡng bản thân phải dựa vào chính mình, chỉ cần tâm vô tà niệm thì tự nhiên sẽ không đi làm những chuyện mất đạo đức.
Phòng Di Ái lại lần nữa đem đáp án nói ra. Nho sĩ tai mắt không tinh nên nghe không rõ lời của Đỗ Hà nhưng người chung quanh lại nhìn hắn như đại tinh tinh, ngay cả Trường Nhạc công chúa vốn không hề thèm liếc hắn nửa mắt cũng nhịn không được nhìn sang.