Chương : 12
Đối mặt Tiêu Hạ khiêu khích, Đỗ Hà thật ung dung nói một câu:
- Sự thật sẽ thắng hùng biện!
Đỗ Hà đang định viết, bỗng nhiên phát giác chính mình lại không biết mài mực. Ở kiếp trước mực viết vốn luôn có sẵn, đi vào thời đại này cơ hội duy nhất viết chữ chỉ có đêm qua, là do Linh Lung giúp hắn mài mực sẵn.
Mài mực cũng phải chú ý kỹ xảo, Đỗ Hà căn bản không biết.
Hắn liếc mắt nhìn Lý Tuyết Nhạc ngồi gần bên, thấp giọng nói:
- Có thể mài mực giúp ta không?
Con cháu phú gia đều có thư đồng nha hoàn, cũng sẽ không có chuyện không có người ở bên hầu hạ mài mực.
Lý Tuyết Nhạn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười vui vẻ đồng ý.
Nàng rót một chút nước trong vào nghiên mực, thuần thục mài, phút chốc nước cùng mực hòa tan vào nhau, màu sắc đậm nhạt đều vừa đúng.
Đỗ Hà nói tiếng cảm tạ, vung bút viết bốn chữ lớn.
Lý Tuyết Nhạn ở bên cạnh “xuy” một tiếng bật cười.
Bốn chữ, chiếm hết cả một trang giấy Tuyên Thành lớn.
- Mời tiên sinh xem thử!
Hắn đem trang giấy lật lại hướng Khổng lão đầu nhi.
Tiêu Hạ ăn sách!
Bốn chữ, không nội dung, bút pháp mạnh mẽ, hóa gầy thành cứng rắn biến thành hùng hồn đẫy đà, cấu tạo nét bút khoan dung mà khí thế rộng rãi, bút lực mạnh mẽ lại khí khái lẫm nhiên, cùng chữ viết dịu dàng tú khí của Đường triều khác thật xa, nhưng lại tạo ra một hương vị mới mẻ đặc biệt.
- Để lão phu nhìn xem!
Khổng lão đầu nhi kích động chạy tới, tốc độ nhìn qua không giống một lão nhân bảy mươi tuổi chút nào.
Trường Nhạc công chúa cũng kinh hô, hai mắt kinh ngạc nhìn vào chữ viết của Đỗ Hà, thất thần lắc đầu:
- Không có khả năng, điều này không có khả năng!
Đỗ Hà viết chính là chữ Khải, chữ Khải là từ Cổ Đãi diễn biến mà thành, xuất từ thời Hán triều. Sau Đông Tấn, nam bắc phân chia, thư pháp cũng chia làm nam bắc hai phái. Thư thể của Bắc phái mang theo Hán đãi di hình, bút pháp cổ xưa chính kính, mà phong cách chất phác phương nghiêm. Thư pháp Nam phái lại phóng túng nghiên diệu, thiện theo tú khí. Nam Bắc triều bởi vì địa vực khác biệt, tập tính cá nhân thư phong bất đồng khác hẳn. Bắc thư pháp cương cường, Nam thư pháp hàm súc, mỗi bên đều đạt sự kỳ diệu riêng mình, không chia trên dưới.
Đi tới thời Tùy Đường, Khải thư mới được phát triển.
Tùy thống nhất Trung Nguyên, đem nghệ thuật văn hóa Nam Bắc triều tương dung bao hàm, đi tới thời đầu Đường triều, chính trị hưng thịnh, nghệ thuật thư pháp dần dần thoát khỏi khung xương của những triều đại trước, lấy ra một tư thế mới hiển hiện thế nhân. Lúc này Khải thư dùng hai chữ “lãng mạn” để hình dung, bút pháp dịu dàng tú kình, nhưng lại thiếu khuyết khí thế, không đủ hùng hồn.
Tới thời trung Đường, Khải thư mới có lần thứ hai đột phá. Lấy Nhan Chân Khanh làm đại biểu, đặt ra tiêu chuẩn chân chính cho Khải thư, tạo thành hình mẫu trở thành chính thống.
Chữ của Đỗ Hà nhận lấy ảnh hưởng rất lớn từ Nhan Chân Khanh, tự thể ngay ngắn rậm rạp, nét bút hoành khinh thẳng trọng, bút lực hùng hồn cường hãn viên tròn, bù đắp được chỗ thiếu khuyết của Khải thư hiện tại, luận cảnh giới đã hơn xa loại chữ Khải đương kim rất nhiều.
Trường Nhạc công chúa ở Đại Đường lấy danh xưng đại mỹ nhân nổi tiếng, lại am hiểu thư pháp, dĩ nhiên nàng thật xem thường Đỗ Hà, nhưng hôm nay thấy chữ viết của Đỗ Hà hơn xa nàng gấp trăm ngàn lần, cảm thụ trong lòng tất nhiên là ngũ vị tạp trần, không thể tin nổi.
Về phần phản ứng của Khổng lão đầu nhi, không ngừng hoan hô nhảy nhót, liên tục kêu to “chữ tốt, chữ tốt”, thần sắc như điên như cuồng.
Dùng bút lông viết chữ luôn chậm chạp, cho nên khi sao chép nội quy trường học Đỗ Hà chỉ cầu nhanh, mặc dù viết đẹp nhưng không viết ra được tinh hoa của Khải thư.
Mà bốn chữ này do Đỗ Hà có ý định làm Tiêu Hạ mất mặt, làm cho hắn không thể xuống đài, cho nên dụng tâm mà viết, viết ra được trình độ thực sự của chính mình, viết ra tinh hoa của Khải thư đời sau.
Cho nên lúc ban đầu Khổng lão đầu nhi chỉ cảm thấy chữ viết của Đỗ Hà xinh đẹp mà hiện giờ lại kích động mất đi lý trí.
- Có thể được duyệt bức thư pháp này cuộc đời của lão phu xem như không uổng phí!
Khổng lão đầu nhi kích động không tự chủ được chính mình, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, cung kính đem “chữ đẹp” cầm trong tay đặt ngang lên mặt bàn.
- Khổng Dĩnh Đạt xin bái tiên sinh, nếu tiên sinh không chê, tại hạ nguyện phụng dưỡng bên cạnh tiên sinh, chỉ mong học được chút tự thể này!
Không ngờ hắn thực sự bái xuống, vòng tay cúi mình với Đỗ Hà, xem ý tứ của hắn thực sự dự tính bái Đỗ Hà làm thầy.
Đỗ Hà ngây người, học sinh trong học đường cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Năm nay Khổng Dĩnh Đạt đã gần bảy mươi, là đại nho nổi danh của Đại Đường, mà năm nay Đỗ Hà bất quá mới mười lăm, là một tiểu tử ăn chơi trác táng tiếng xấu lan xa.
Chênh lệch giữa hai người dữ dội thế nào không cần phải nói.
Nhưng Khổng Dĩnh Đạt cúi đầu đúng là chân chân thật thật không hề có chút giả dối.
Đỗ Hà nhất thời kinh hoảng, tay chân thất thố vội vàng nâng hắn dậy nói:
- Tiên sinh muốn sát ta a, ngài là tiên sinh, đại lễ như vậy Đỗ Hà làm sao dám nhận!
Khổng lão đầu nhi nói chuyện thật dễ nghe, nhưng Đỗ Hà cũng không muốn nhận một đệ tử đã bảy mươi tuổi, rốt cục là ai hầu hạ ai còn chưa biết được đâu.
Khổng lão đầu nhi quả nhiên lấy tính tình ngoan cố nổi danh, không đạt mục đích thề không bỏ qua, thế nhưng vẫn luôn bái lạy, chẳng khác gì đang giở trò vô lại lưu manh.
Đỗ Hà cũng có chút cảm động, Khổng lão đầu nhi tuy rằng cổ hủ, nhưng khát vọng học tập văn hóa thực sự làm người ta không thể không kính phục.
Đỗ Hà đành dùng lý do mình còn quá nhỏ nên cự tuyệt.
Khổng lão đầu lại nói:
- Học không trưởng ấu, càng không chia giàu nghèo quý tiện, người đạt được đi trước. Thư pháp của tiên sinh khí thế hùng hồn mà không mất phóng túng nghiên diệu, thắng ta rất nhiều, đủ ta bái sư. Dĩnh Đạt là chân tâm thật ý bái tiên sinh làm thầy, hy vọng tiên sinh thành toàn.
Đối mặt vẻ thành tâm của Khổng lão đầu, Đỗ Hà cũng có chút khó xử, nhưng muốn để một lão nhân gia vừa thấy một tiểu tử như hắn liền bái lạy, Đỗ Hà thực sự lo lắng mình sẽ bị giảm thọ!
- Như vậy đi tiên sinh, tiểu tử tài sơ học thiển, chỉ có chữ viết còn xinh đẹp. Sau này ngài dạy ta học văn, ta dạy ngài thư pháp, theo như lời Khổng phu tử đã nói “trong ba người tất có ta sư”, chọn sở trường của người mà học theo, nhìn khuyết điểm của người mà sửa chữa! Ta và ngươi bù đắp lẫn nhau, không cần hành đại lễ!
Cuối cùng hắn suy nghĩ ra một biện pháp điều hòa!
Khổng lão đầu nghe xong cũng thấy hữu lý nên cuối cùng mới chịu bỏ qua.
Đỗ Hà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Tiên sinh, chữ viết này có thể tặng cho học sinh tìm hiểu được không!
Cuối cùng Khổng lão đầu cũng không tiếp tục hành đại lễ, nhưng hai chữ tiên sinh dù thế nào hắn cũng không đồng ý sửa miệng.
Đỗ Hà cũng chỉ đành bỏ mặc, nhưng tận đáy lòng cũng có chút vui vẻ phấn chấn. Có thể nói Khổng Dĩnh Đạt là đương thời đệ nhất đại nho, ngay cả đệ nhất đại nho cũng muốn bái hắn làm thầy, đủ thấy hắn đúng là một thiên tài.
Hắn nhìn Khổng lão đầu đem bốn chữ viết giấu đi như giấu bảo bối, liền cười quái dị nhìn qua Tiêu Hạ, hài hước nói:
- Mời!
Khuôn mặt Tiêu Hạ lúc trắng lúc xanh, hắn không nhịn nổi vẻ hài hước của Đỗ Hà, nhưng cả một quyển sách dày như vậy bảo hắn làm sao nuốt xuống?
- Chỉ là một lời nói đùa, Đỗ huynh cũng đừng tưởng thật!
Trưởng Tôn Trùng bất đắc dĩ đứng lên giải vây cho Tiêu Hạ.
Trưởng Tôn Trùng đã nói như thế, nếu như Đỗ Hà còn tiếp tục tính toán chẳng khác gì tự nhận mình hẹp hòi, liếc mắt nhìn đối phương thản nhiên cười, cũng không tiếp tục truy cứu.
Đỗ Hà ngồi vào chỗ, Phòng Di Ái từ phía sau nhẹ giọng khen ngợi biểu đạt lòng kính ngưỡng của mình.
Đỗ Hà không để ý tới hắn, chỉ nhìn Lý Tuyết Nhạn mỉm cười nói:
- Không có ngươi mài mực, ta cũng không viết được chữ tốt như vậy!
Lý Tuyết Nhạn vui sướng hài lòng lườm hắn, thấp giọng nói:
- Ba hoa!
Nhưng trong thần sắc nàng lại ẩn chứa ý cười nói không nên lời.
- Thật đẹp!
Đỗ Hà thấp giọng tán thưởng, cũng phát hiện mình càng ngày càng thích xem nụ cười của nàng.
Lý Tuyết Nhạn nghe được Đỗ Hà tán thưởng, gương mặt xấu hổ cơ hồ muốn nhỏ ra huyết.
Đỗ Hà cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, ngược lại nhìn ra phía trước, ngoài ý muốn phát hiện Trường Nhạc công chúa đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Đỗ Hà dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nàng, Trường Nhạc công chúa quay đầu sang nơi khác, thấy vậy Đỗ Hà cũng lơ đễnh dời mắt.
Lúc này Khổng Dĩnh Đạt đã bắt đầu buổi dạy học của hắn, Đỗ Hà thật nhanh tập trung tinh thần vào việc học tập.
Đúng như phụ thân Đỗ Như Hối đã nói, tính tình cổ hủ của Khổng Dĩnh Đạt không nên học, nhưng tài học của hắn thật đáng giá học hỏi.
Hắn lại không biết hành động hôm nay của mình lại tạo ra một vị đại thư pháp gia chưa từng có từ trước tới nay!
- Sự thật sẽ thắng hùng biện!
Đỗ Hà đang định viết, bỗng nhiên phát giác chính mình lại không biết mài mực. Ở kiếp trước mực viết vốn luôn có sẵn, đi vào thời đại này cơ hội duy nhất viết chữ chỉ có đêm qua, là do Linh Lung giúp hắn mài mực sẵn.
Mài mực cũng phải chú ý kỹ xảo, Đỗ Hà căn bản không biết.
Hắn liếc mắt nhìn Lý Tuyết Nhạc ngồi gần bên, thấp giọng nói:
- Có thể mài mực giúp ta không?
Con cháu phú gia đều có thư đồng nha hoàn, cũng sẽ không có chuyện không có người ở bên hầu hạ mài mực.
Lý Tuyết Nhạn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười vui vẻ đồng ý.
Nàng rót một chút nước trong vào nghiên mực, thuần thục mài, phút chốc nước cùng mực hòa tan vào nhau, màu sắc đậm nhạt đều vừa đúng.
Đỗ Hà nói tiếng cảm tạ, vung bút viết bốn chữ lớn.
Lý Tuyết Nhạn ở bên cạnh “xuy” một tiếng bật cười.
Bốn chữ, chiếm hết cả một trang giấy Tuyên Thành lớn.
- Mời tiên sinh xem thử!
Hắn đem trang giấy lật lại hướng Khổng lão đầu nhi.
Tiêu Hạ ăn sách!
Bốn chữ, không nội dung, bút pháp mạnh mẽ, hóa gầy thành cứng rắn biến thành hùng hồn đẫy đà, cấu tạo nét bút khoan dung mà khí thế rộng rãi, bút lực mạnh mẽ lại khí khái lẫm nhiên, cùng chữ viết dịu dàng tú khí của Đường triều khác thật xa, nhưng lại tạo ra một hương vị mới mẻ đặc biệt.
- Để lão phu nhìn xem!
Khổng lão đầu nhi kích động chạy tới, tốc độ nhìn qua không giống một lão nhân bảy mươi tuổi chút nào.
Trường Nhạc công chúa cũng kinh hô, hai mắt kinh ngạc nhìn vào chữ viết của Đỗ Hà, thất thần lắc đầu:
- Không có khả năng, điều này không có khả năng!
Đỗ Hà viết chính là chữ Khải, chữ Khải là từ Cổ Đãi diễn biến mà thành, xuất từ thời Hán triều. Sau Đông Tấn, nam bắc phân chia, thư pháp cũng chia làm nam bắc hai phái. Thư thể của Bắc phái mang theo Hán đãi di hình, bút pháp cổ xưa chính kính, mà phong cách chất phác phương nghiêm. Thư pháp Nam phái lại phóng túng nghiên diệu, thiện theo tú khí. Nam Bắc triều bởi vì địa vực khác biệt, tập tính cá nhân thư phong bất đồng khác hẳn. Bắc thư pháp cương cường, Nam thư pháp hàm súc, mỗi bên đều đạt sự kỳ diệu riêng mình, không chia trên dưới.
Đi tới thời Tùy Đường, Khải thư mới được phát triển.
Tùy thống nhất Trung Nguyên, đem nghệ thuật văn hóa Nam Bắc triều tương dung bao hàm, đi tới thời đầu Đường triều, chính trị hưng thịnh, nghệ thuật thư pháp dần dần thoát khỏi khung xương của những triều đại trước, lấy ra một tư thế mới hiển hiện thế nhân. Lúc này Khải thư dùng hai chữ “lãng mạn” để hình dung, bút pháp dịu dàng tú kình, nhưng lại thiếu khuyết khí thế, không đủ hùng hồn.
Tới thời trung Đường, Khải thư mới có lần thứ hai đột phá. Lấy Nhan Chân Khanh làm đại biểu, đặt ra tiêu chuẩn chân chính cho Khải thư, tạo thành hình mẫu trở thành chính thống.
Chữ của Đỗ Hà nhận lấy ảnh hưởng rất lớn từ Nhan Chân Khanh, tự thể ngay ngắn rậm rạp, nét bút hoành khinh thẳng trọng, bút lực hùng hồn cường hãn viên tròn, bù đắp được chỗ thiếu khuyết của Khải thư hiện tại, luận cảnh giới đã hơn xa loại chữ Khải đương kim rất nhiều.
Trường Nhạc công chúa ở Đại Đường lấy danh xưng đại mỹ nhân nổi tiếng, lại am hiểu thư pháp, dĩ nhiên nàng thật xem thường Đỗ Hà, nhưng hôm nay thấy chữ viết của Đỗ Hà hơn xa nàng gấp trăm ngàn lần, cảm thụ trong lòng tất nhiên là ngũ vị tạp trần, không thể tin nổi.
Về phần phản ứng của Khổng lão đầu nhi, không ngừng hoan hô nhảy nhót, liên tục kêu to “chữ tốt, chữ tốt”, thần sắc như điên như cuồng.
Dùng bút lông viết chữ luôn chậm chạp, cho nên khi sao chép nội quy trường học Đỗ Hà chỉ cầu nhanh, mặc dù viết đẹp nhưng không viết ra được tinh hoa của Khải thư.
Mà bốn chữ này do Đỗ Hà có ý định làm Tiêu Hạ mất mặt, làm cho hắn không thể xuống đài, cho nên dụng tâm mà viết, viết ra được trình độ thực sự của chính mình, viết ra tinh hoa của Khải thư đời sau.
Cho nên lúc ban đầu Khổng lão đầu nhi chỉ cảm thấy chữ viết của Đỗ Hà xinh đẹp mà hiện giờ lại kích động mất đi lý trí.
- Có thể được duyệt bức thư pháp này cuộc đời của lão phu xem như không uổng phí!
Khổng lão đầu nhi kích động không tự chủ được chính mình, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, cung kính đem “chữ đẹp” cầm trong tay đặt ngang lên mặt bàn.
- Khổng Dĩnh Đạt xin bái tiên sinh, nếu tiên sinh không chê, tại hạ nguyện phụng dưỡng bên cạnh tiên sinh, chỉ mong học được chút tự thể này!
Không ngờ hắn thực sự bái xuống, vòng tay cúi mình với Đỗ Hà, xem ý tứ của hắn thực sự dự tính bái Đỗ Hà làm thầy.
Đỗ Hà ngây người, học sinh trong học đường cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Năm nay Khổng Dĩnh Đạt đã gần bảy mươi, là đại nho nổi danh của Đại Đường, mà năm nay Đỗ Hà bất quá mới mười lăm, là một tiểu tử ăn chơi trác táng tiếng xấu lan xa.
Chênh lệch giữa hai người dữ dội thế nào không cần phải nói.
Nhưng Khổng Dĩnh Đạt cúi đầu đúng là chân chân thật thật không hề có chút giả dối.
Đỗ Hà nhất thời kinh hoảng, tay chân thất thố vội vàng nâng hắn dậy nói:
- Tiên sinh muốn sát ta a, ngài là tiên sinh, đại lễ như vậy Đỗ Hà làm sao dám nhận!
Khổng lão đầu nhi nói chuyện thật dễ nghe, nhưng Đỗ Hà cũng không muốn nhận một đệ tử đã bảy mươi tuổi, rốt cục là ai hầu hạ ai còn chưa biết được đâu.
Khổng lão đầu nhi quả nhiên lấy tính tình ngoan cố nổi danh, không đạt mục đích thề không bỏ qua, thế nhưng vẫn luôn bái lạy, chẳng khác gì đang giở trò vô lại lưu manh.
Đỗ Hà cũng có chút cảm động, Khổng lão đầu nhi tuy rằng cổ hủ, nhưng khát vọng học tập văn hóa thực sự làm người ta không thể không kính phục.
Đỗ Hà đành dùng lý do mình còn quá nhỏ nên cự tuyệt.
Khổng lão đầu lại nói:
- Học không trưởng ấu, càng không chia giàu nghèo quý tiện, người đạt được đi trước. Thư pháp của tiên sinh khí thế hùng hồn mà không mất phóng túng nghiên diệu, thắng ta rất nhiều, đủ ta bái sư. Dĩnh Đạt là chân tâm thật ý bái tiên sinh làm thầy, hy vọng tiên sinh thành toàn.
Đối mặt vẻ thành tâm của Khổng lão đầu, Đỗ Hà cũng có chút khó xử, nhưng muốn để một lão nhân gia vừa thấy một tiểu tử như hắn liền bái lạy, Đỗ Hà thực sự lo lắng mình sẽ bị giảm thọ!
- Như vậy đi tiên sinh, tiểu tử tài sơ học thiển, chỉ có chữ viết còn xinh đẹp. Sau này ngài dạy ta học văn, ta dạy ngài thư pháp, theo như lời Khổng phu tử đã nói “trong ba người tất có ta sư”, chọn sở trường của người mà học theo, nhìn khuyết điểm của người mà sửa chữa! Ta và ngươi bù đắp lẫn nhau, không cần hành đại lễ!
Cuối cùng hắn suy nghĩ ra một biện pháp điều hòa!
Khổng lão đầu nghe xong cũng thấy hữu lý nên cuối cùng mới chịu bỏ qua.
Đỗ Hà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Tiên sinh, chữ viết này có thể tặng cho học sinh tìm hiểu được không!
Cuối cùng Khổng lão đầu cũng không tiếp tục hành đại lễ, nhưng hai chữ tiên sinh dù thế nào hắn cũng không đồng ý sửa miệng.
Đỗ Hà cũng chỉ đành bỏ mặc, nhưng tận đáy lòng cũng có chút vui vẻ phấn chấn. Có thể nói Khổng Dĩnh Đạt là đương thời đệ nhất đại nho, ngay cả đệ nhất đại nho cũng muốn bái hắn làm thầy, đủ thấy hắn đúng là một thiên tài.
Hắn nhìn Khổng lão đầu đem bốn chữ viết giấu đi như giấu bảo bối, liền cười quái dị nhìn qua Tiêu Hạ, hài hước nói:
- Mời!
Khuôn mặt Tiêu Hạ lúc trắng lúc xanh, hắn không nhịn nổi vẻ hài hước của Đỗ Hà, nhưng cả một quyển sách dày như vậy bảo hắn làm sao nuốt xuống?
- Chỉ là một lời nói đùa, Đỗ huynh cũng đừng tưởng thật!
Trưởng Tôn Trùng bất đắc dĩ đứng lên giải vây cho Tiêu Hạ.
Trưởng Tôn Trùng đã nói như thế, nếu như Đỗ Hà còn tiếp tục tính toán chẳng khác gì tự nhận mình hẹp hòi, liếc mắt nhìn đối phương thản nhiên cười, cũng không tiếp tục truy cứu.
Đỗ Hà ngồi vào chỗ, Phòng Di Ái từ phía sau nhẹ giọng khen ngợi biểu đạt lòng kính ngưỡng của mình.
Đỗ Hà không để ý tới hắn, chỉ nhìn Lý Tuyết Nhạn mỉm cười nói:
- Không có ngươi mài mực, ta cũng không viết được chữ tốt như vậy!
Lý Tuyết Nhạn vui sướng hài lòng lườm hắn, thấp giọng nói:
- Ba hoa!
Nhưng trong thần sắc nàng lại ẩn chứa ý cười nói không nên lời.
- Thật đẹp!
Đỗ Hà thấp giọng tán thưởng, cũng phát hiện mình càng ngày càng thích xem nụ cười của nàng.
Lý Tuyết Nhạn nghe được Đỗ Hà tán thưởng, gương mặt xấu hổ cơ hồ muốn nhỏ ra huyết.
Đỗ Hà cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, ngược lại nhìn ra phía trước, ngoài ý muốn phát hiện Trường Nhạc công chúa đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Đỗ Hà dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nàng, Trường Nhạc công chúa quay đầu sang nơi khác, thấy vậy Đỗ Hà cũng lơ đễnh dời mắt.
Lúc này Khổng Dĩnh Đạt đã bắt đầu buổi dạy học của hắn, Đỗ Hà thật nhanh tập trung tinh thần vào việc học tập.
Đúng như phụ thân Đỗ Như Hối đã nói, tính tình cổ hủ của Khổng Dĩnh Đạt không nên học, nhưng tài học của hắn thật đáng giá học hỏi.
Hắn lại không biết hành động hôm nay của mình lại tạo ra một vị đại thư pháp gia chưa từng có từ trước tới nay!