Chương 15
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
"... Không, bởi vì hôm nay là chủ nhật."
Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh và lười nhác. Nhưng mà, Mễ Mị vẫn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong câu nói của anh.
"Hóa ra là vậy, suýt chút nữa thì em đã quên mất... Ha ha."
Mễ Mị cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, khó khăn che giấu biểu cảm bất ngờ khi nghe anh nói "hôm nay là ngày chủ nhật". Cô nuốt cơn tức giận vào trong lòng. Tại sao cô có thể sơ ý như vậy! Đáng lẽ ra trước khi gửi tin nhắn cô phải xem lịch trước.
Cô vừa dứt lời liền quay sang nhìn Kinh Hoằng Hiên, anh không lên tiếng trả lời. Mà Mễ Mị cũng không biết nên nói gì, nên cô đành phải lôi điện thoại ra để nghịch.
Bầu không khí có hơi xấu hổ.
Kinh Hoằng Hiên đi theo chỉ dẫn của bản đồ, anh bắt đầu rẽ sang phải, khi nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy người bên cạnh đang ngồi xem thứ gì đó rất tập trung, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô anh đoán thứ mà cô đang xem chính là nhà hàng bọn anh chuẩn bị đến.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Thực ra cô thấy bài giới thiệu về cửa hàng này trên weibo, cô thấy mọi người bình luận và đánh giá đồ ăn của cửa hàng này khá ổn, cảm thấy khá thú vị nên cô đã lưu bài viết này lại. Nhưng cô cũng không biết cửa hàng này bán loại đồ ăn gì?
Lúc hai người bước vào trong quán, bọn họ lựa chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, Khung cảnh bên ngoài khá đẹp và nhìn quán có vẻ khá rộng rãi. Người phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ xem, sau đó anh ta đứng đó chờ hai người gọi món.
Mễ Mị thấy các món ăn trên thực đơn chủ yếu là pizza và đồ uống có ga, cô liền ngẩng đầu lên hỏi ý kiến Kinh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên tỏ vẻ không quan tâm, anh bảo cô cứ tùy ý lựa chọn.
Trong trường hợp này, Mễ Mị ngay lập tức bỏ quyển thực đơn xuống. Cô kêu thực phục mang phần ăn dành cho hai người lên, còn gọi thêm hai miếng bánh ngọt.
Không sai, đây chính là cửa hàng bán đồ ăn nhanh.
Hầu như những khách hàng ngồi ở đây đều là những sinh viên, học sinh. Chiếc bàn lớn ở chính giữa cửa hàng, có một nhóm sinh viên đang mặc những trang phục cosplay. Không biết là họ đang tham gia sự kiện gì, nhưng có vẻ như họ sắp chuẩn bị rời đi.
Mễ Mị có thể nhìn ra được sự ngượng ngùng của Kinh Hoằng Hiên, trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn, khi ngày hôm nay anh không mặc vest. Nếu không thì... cô cũng không dám ngồi ở đây ăn.
Hai người đều có thói quen không nói chuyện trong lúc ăn cơm, nên cả hai người tập trung xử lý món pizza trước mặt.
Mễ Mị cầm pizza lên cắn một miếng thật lớn, còn phía đối diện Kinh Hoằng Hiên đang từ tốn thưởng thức đĩa mì ý trước mặt. Ngoại trừ lúc đầu anh cảm thấy có hơi bất ngờ ra, sau đó anh nhanh chóng thích nghi được với hoàn cảnh.
Thi thoảng anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc quay sang nhìn cô. Rõ ràng đây chỉ là một cửa hàng chuyên bán đồ ăn nhanh, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy cả hai người đang ngồi ăn tại nhà hàng khách sạn năm sao.
Rõ ràng anh không hề làm gì cả, nhưng lại khiến cho Mễ Mị cảm thấy khó chịu.
Mễ Mị phát hiện ra rằng anh chỉ ăn tầm khoảng mấy miếng mì rồi bỏ đũa xuống, thậm chí anh còn không đụng vào pizza. Cô đoán là anh có vẻ như anh không thích ăn mấy món này.
"Mấy món này không hợp khẩu vị của anh à?"
Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu lên nhìn cô, dưới ánh nắng mắt trời đôi mắt của anh lấp lánh như một viên ngọc: "Cũng được. Chỉ là anh không thích ăn mấy món này thôi."
Mễ Mị cảm thấy đề tài này có vẻ khá ổn: "Thế bình thường anh thích ăn món gì nhất?"
"Thịt bò."
Hả? Cô cứ tưởng người này lúc nào cũng mang dáng vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần, không ngờ rằng lại là một kẻ cuồng ăn thịt, bữa nào không có thịt là sẽ khó chịu ra mặt.
"Chỉ cần chín 3 phần là ổn." Sau đó Kinh Hoằng Hiên còn bổ sung thêm, biểu cảm trên khuôn mặt Mễ Mị ngay lập tức thay đổi, trong đầu cô tưởng tưởng miếng thịt bò vẫn còn đỏ ửng, chỉ cần cắm dao xuống là nước màu đỏ sẽ chảy ra.
Không phải vì mùi vị của nó quá tệ, nhưng đối với một người có hệ tiêu hóa kém như Mễ Mị mà nói thì cô không thể ăn được mấy món thịt sống hoặc tái. Có vẻ như sở thích ăn uống của cô và Kinh Hoằng Hiên đối lập nhau.
Có lời mở đầu dẫn dắt thành công, sau đó cả hai người thoải mái nói chuyện với nhau hơn, lần này là Kinh Hoằng Hiên chủ động hỏi cô trước: "Hai ngày qua, em đã làm những việc gì?"
"Em ở nhà chơi thôi. Lúc thì xem phim, lúc thì vẽ tranh." Mễ Mị khẽ dừng lại, sau đó cô còn bổ sung thêm: "Anh cũng biết em không thích đi ra ngoài chơi."
Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, "Em đã có dự định hoặc kế hoạch trong tương lai chưa?"
Câu nói này khiến cho Mễ Mị phải suy nghĩ thật cẩn thận, nguyên chủ vừa mới tốt nghiệp đại học đã ngay lập tức trở về nước, cô biết Kinh Hoằng Hiên cũng chỉ có ý tốt, anh hỏi cô có dự định đi làm hoặc có muốn mở phòng triễn lãm tranh hay không.
Cô nghĩ, nếu người ngồi ở đây chính là nguyên chủ, thì chắc chắn cô ấy sẽ nói.
"Hiện tại em chỉ mong chóng được gả cho anh. Khi nào thì hai đứa mình đi đăng ký kết hôn?"
"..."
Làm thế nào để cuộc nói chuyện trở nên căng thẳng hơn. Mễ Mị rất muốn chia sẻ bí quyết cho mọi người, chỉ cần làm như vậy thôi.
Nhiệt độ trong ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức giảm xuống, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách không cho ánh nắng chiếu vào trong đôi mắt.
Anh không hề lên tiếng trả lời, cũng không quay sang nhìn cô nữa, anh giống như đã biến thành một bức tượng, đôi mắt của anh cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, anh mới thu hồi ánh mắt lại, thấy tốc độ ăn của Mễ Mị dần chậm lại, lúc này anh mới lạnh lùng lên tiếng hỏi cô.
"Tý nữa em còn định đi đâu nữa không?"
"Em muốn đến siêu thị mua chút đồ."
——
Mễ Mị lôi một chiếc xe đẩy hàng ra, cô ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu của siêu thị.
Từ khi cô nhắc đến vấn đề kết hôn, Kinh Hoằng Hiên cả người liền tỏa ra khí chất lạnh lùng, anh nhìn cô bằng ánh mắt rất khó hiểu. Mễ Mị bĩu môi, con người anh chính là như vậy, càng ép buộc anh, càng khiến cho khoảng cách của hai người rời xa nhau hơn.
Nhưng chỉ cần nghĩ cô đã làm cho Kinh Hoằng Hiên á khẩu không nói nên lời. Là Mễ Mị cảm thấy rất phấn kịch. Cô cũng không quan tâm đến biểu cảm lạnh lùng của người bên cạnh, cô tiếp tục đẩy xe về phía trước, vui vẻ lựa chọn đồ.
Ở trong nhà nhiều ngày như vậy, đồ ăn trong tủ lạnh đã gần hết. Tuy rằng bây giờ cô có thể gọi người giao đồ ăn đến tận nhà, nhưng cảm giác được đi ra ngoài mua sắm đồ đạc vẫn rất thú vị.
Khi đi qua khu vực bán đồ đóng hộp, Mễ Mị thấy một cô nhóc dễ thương đang loay hoang với lấy một cái lọ. Dù cô bé đã kiễng chân lên nhưng vẫn không để với tới cái lọ kia. Mễ Mị đứng nhìn một lúc, cô cảm thấy mình có thể với tới được chỗ đó.
"Để chị lấy giúp em." Nói xong cô liền kiễng chân giơ tay lên với. Một lúc sau, cô mới phát hiện ra rằng... mình cũng không thể với lấy chiếc hộp đó.
Tay của cô đã chạm vào cái lọ kia, nhưng cô lại với hụt, chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi. Sau đó cô thấy được vẻ mặt khó xử của cô bé đang đứng bên cạnh. Khuôn mặt Mễ Mị đỏ ửng lên, cô hận không thể nhảy thật cao lên để với lấy cái lọ kia.
Lúc này, có một bàn tay xuất hiện, khớp ngón tay thon dài, bàn tay đó chạm vào bàn tay của cô, và dễ dàng có thể với lấy cái lọ kia.
Mễ Mị quay lại nhìn, cô phát hiện Kinh Hoằng Hiên đang đứng phía sau cô, lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau. Kinh Hoằng Hiên đưa cái lọ kia cho cô.
Mễ Mị ngay lập tức mở to đôi mắt ra nhìn, cô ngay lập tức đưa cái lọ kia cho cô gái đang đứng bên cạnh: "Của em nè."
"Cám ơn hai anh chị rất nhiều!"
Cô gái dễ thương vội đưa hai tay ra cầm lấy cái lọ, cô bé quay sang nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt sáng rực. Mễ Mị cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô ngay lập tức đẩy xe rời đi. Kinh Hoằng Hiên yên lặng đi theo phía sau cô.
Hai người không hề biết, lúc cô bé kia thấy hai người đi, đã vội lôi điện thoại ra để chụp bóng lưng của hai người.
Mễ Mị cố tình giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cô mua một đống đồ ăn vặt. Và lúc thanh toán, đống đồ đó đã được xếp đầy hai túi.
Kinh Hoằng Hiên cầm mấy túi đồ đó để vào trong cốp xe. Anh lái xe đưa cô về nhà.
Có lẽ thời gian trôi qua đủ lâu rồi, nên chuyện xảy ra trong nhà ăn cũng đã bớt căng thẳng hơn. Kinh Hoằng Hiên dù không muốn nhưng vẫn phải lên tiếng: "Em đừng có ăn mấy món đồ có hại cho sức khỏe."
Mễ Mị khẽ gật đầu, không biết bây giờ cô đang nghĩ gì.
Đến trước cửa Mễ gia, Mễ Mị xách theo túi đồ, cô nhất quyết không chịu Kinh Hoằng Hiên đưa cô vào trong nhà.
Mễ Mị cầm theo hai chiếc túi xoay người rời đi, cô đi được tầm khoảng hai bước, cô đột nhiên thả hai chiếc túi xuống, cô vội vàng đi đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt của cô rất nghiêm túc.
"Nếu chẳng may em chết đi, liệu anh có kết hôn với người khác không?"
Kinh Hoằng Hiên khẽ nheo mắt lại, bầu không khí trở nên u ám và căng thẳng, đột nhiên lúc này Kinh Hoằng Hiên lại bật cười, hàm răng sáng trắng dưới ánh mặt trời như biến thành các viên ngọc. Mễ Mị hoảng sợ, cô nhắm chặt mắt lại.
"Anh sẽ mang tro cốt của em về nhà."
"..."
Knock... Knock out... QAQ
Kinh Hoằng Hiên nhìn Mễ Mị vội vàng nhặt hai túi lên rồi chạy thẳng vào nhà, nụ cười trên khóe môi anh dần biến mất, anh trầm tư suy nghĩ.
Anh lôi điện thoại ra xem, đọc cẩn thận một lượt những tin nhắn mà Mễ Mị gửi cho anh suốt mấy ngày hôm nay.
Với một người đã quen dùng số liệu để tính toán như Kinh tổng, anh nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường.
Tin nhắn của cô từ khi nào nó đã biến thành một khuôn mẫu.
[Anh Hoằng Hiên, hôm nay anh có rảnh không... ]
[Anh Hoằng Hiên, anh đang làm gì vậy... ]
[Anh Hoằng Hiên, ngày hôm nay có một bộ phim điện ảnh mới được công chiếu... ]
Hơn nữa, những tin nhắn này đều được gửi vào cùng một thời gian.
Anh nhớ lại câu hỏi vừa nãy của cô, Kinh Hoằng Hiên không biết đang suy nghĩ đến điều gì, anh ngay lập tức rời đi.
——
Mễ Mị trốn đằng sau cánh cửa, cô không dám ngoảnh đầu lại nhìn người kia. Kinh Hoằng Hiên rõ ràng là một đại biến thái, hở tí là dùng lời lẽ hù dọa người khác, cô không hiểu lý do vì sao nguyên chủ yêu tên đó!
"Em vừa đến siêu thị nhà chúng ta mua chút đồ à? Sao em không gọi tài xế đến mang đồ về nhà?"
Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn, cô không ngờ đến hôm nay Mễ Quan cũng ở nhà. Mễ Quan đang nhìn chằm chằm vào hai túi đồ cô đang cầm, trên khuôn mặt để lộ rõ sự ngạc nhiên.
"Cái siêu thị này là của nhà chúng ta??"
"Ừ." Mễ Quan chỉ vào logo được in trên túi đồ. Đây là một trong những chuỗi siêu thị do Mễ thị đầu tư.
Mễ Mị nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong siêu thị, cô tức giận tố cáo với Mễ Quan.
"Anh, em không hài lòng về thái độ phục vụ khách hàng của nhân viên siêu thị nhà chúng ta. Với lại ở trong siêu thị đó thiếu rất nhiều mặt hàng!"
Beta: Vô Ảnh
"... Không, bởi vì hôm nay là chủ nhật."
Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh và lười nhác. Nhưng mà, Mễ Mị vẫn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong câu nói của anh.
"Hóa ra là vậy, suýt chút nữa thì em đã quên mất... Ha ha."
Mễ Mị cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, khó khăn che giấu biểu cảm bất ngờ khi nghe anh nói "hôm nay là ngày chủ nhật". Cô nuốt cơn tức giận vào trong lòng. Tại sao cô có thể sơ ý như vậy! Đáng lẽ ra trước khi gửi tin nhắn cô phải xem lịch trước.
Cô vừa dứt lời liền quay sang nhìn Kinh Hoằng Hiên, anh không lên tiếng trả lời. Mà Mễ Mị cũng không biết nên nói gì, nên cô đành phải lôi điện thoại ra để nghịch.
Bầu không khí có hơi xấu hổ.
Kinh Hoằng Hiên đi theo chỉ dẫn của bản đồ, anh bắt đầu rẽ sang phải, khi nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy người bên cạnh đang ngồi xem thứ gì đó rất tập trung, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô anh đoán thứ mà cô đang xem chính là nhà hàng bọn anh chuẩn bị đến.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Thực ra cô thấy bài giới thiệu về cửa hàng này trên weibo, cô thấy mọi người bình luận và đánh giá đồ ăn của cửa hàng này khá ổn, cảm thấy khá thú vị nên cô đã lưu bài viết này lại. Nhưng cô cũng không biết cửa hàng này bán loại đồ ăn gì?
Lúc hai người bước vào trong quán, bọn họ lựa chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, Khung cảnh bên ngoài khá đẹp và nhìn quán có vẻ khá rộng rãi. Người phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ xem, sau đó anh ta đứng đó chờ hai người gọi món.
Mễ Mị thấy các món ăn trên thực đơn chủ yếu là pizza và đồ uống có ga, cô liền ngẩng đầu lên hỏi ý kiến Kinh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên tỏ vẻ không quan tâm, anh bảo cô cứ tùy ý lựa chọn.
Trong trường hợp này, Mễ Mị ngay lập tức bỏ quyển thực đơn xuống. Cô kêu thực phục mang phần ăn dành cho hai người lên, còn gọi thêm hai miếng bánh ngọt.
Không sai, đây chính là cửa hàng bán đồ ăn nhanh.
Hầu như những khách hàng ngồi ở đây đều là những sinh viên, học sinh. Chiếc bàn lớn ở chính giữa cửa hàng, có một nhóm sinh viên đang mặc những trang phục cosplay. Không biết là họ đang tham gia sự kiện gì, nhưng có vẻ như họ sắp chuẩn bị rời đi.
Mễ Mị có thể nhìn ra được sự ngượng ngùng của Kinh Hoằng Hiên, trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn, khi ngày hôm nay anh không mặc vest. Nếu không thì... cô cũng không dám ngồi ở đây ăn.
Hai người đều có thói quen không nói chuyện trong lúc ăn cơm, nên cả hai người tập trung xử lý món pizza trước mặt.
Mễ Mị cầm pizza lên cắn một miếng thật lớn, còn phía đối diện Kinh Hoằng Hiên đang từ tốn thưởng thức đĩa mì ý trước mặt. Ngoại trừ lúc đầu anh cảm thấy có hơi bất ngờ ra, sau đó anh nhanh chóng thích nghi được với hoàn cảnh.
Thi thoảng anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc quay sang nhìn cô. Rõ ràng đây chỉ là một cửa hàng chuyên bán đồ ăn nhanh, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy cả hai người đang ngồi ăn tại nhà hàng khách sạn năm sao.
Rõ ràng anh không hề làm gì cả, nhưng lại khiến cho Mễ Mị cảm thấy khó chịu.
Mễ Mị phát hiện ra rằng anh chỉ ăn tầm khoảng mấy miếng mì rồi bỏ đũa xuống, thậm chí anh còn không đụng vào pizza. Cô đoán là anh có vẻ như anh không thích ăn mấy món này.
"Mấy món này không hợp khẩu vị của anh à?"
Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu lên nhìn cô, dưới ánh nắng mắt trời đôi mắt của anh lấp lánh như một viên ngọc: "Cũng được. Chỉ là anh không thích ăn mấy món này thôi."
Mễ Mị cảm thấy đề tài này có vẻ khá ổn: "Thế bình thường anh thích ăn món gì nhất?"
"Thịt bò."
Hả? Cô cứ tưởng người này lúc nào cũng mang dáng vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần, không ngờ rằng lại là một kẻ cuồng ăn thịt, bữa nào không có thịt là sẽ khó chịu ra mặt.
"Chỉ cần chín 3 phần là ổn." Sau đó Kinh Hoằng Hiên còn bổ sung thêm, biểu cảm trên khuôn mặt Mễ Mị ngay lập tức thay đổi, trong đầu cô tưởng tưởng miếng thịt bò vẫn còn đỏ ửng, chỉ cần cắm dao xuống là nước màu đỏ sẽ chảy ra.
Không phải vì mùi vị của nó quá tệ, nhưng đối với một người có hệ tiêu hóa kém như Mễ Mị mà nói thì cô không thể ăn được mấy món thịt sống hoặc tái. Có vẻ như sở thích ăn uống của cô và Kinh Hoằng Hiên đối lập nhau.
Có lời mở đầu dẫn dắt thành công, sau đó cả hai người thoải mái nói chuyện với nhau hơn, lần này là Kinh Hoằng Hiên chủ động hỏi cô trước: "Hai ngày qua, em đã làm những việc gì?"
"Em ở nhà chơi thôi. Lúc thì xem phim, lúc thì vẽ tranh." Mễ Mị khẽ dừng lại, sau đó cô còn bổ sung thêm: "Anh cũng biết em không thích đi ra ngoài chơi."
Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, "Em đã có dự định hoặc kế hoạch trong tương lai chưa?"
Câu nói này khiến cho Mễ Mị phải suy nghĩ thật cẩn thận, nguyên chủ vừa mới tốt nghiệp đại học đã ngay lập tức trở về nước, cô biết Kinh Hoằng Hiên cũng chỉ có ý tốt, anh hỏi cô có dự định đi làm hoặc có muốn mở phòng triễn lãm tranh hay không.
Cô nghĩ, nếu người ngồi ở đây chính là nguyên chủ, thì chắc chắn cô ấy sẽ nói.
"Hiện tại em chỉ mong chóng được gả cho anh. Khi nào thì hai đứa mình đi đăng ký kết hôn?"
"..."
Làm thế nào để cuộc nói chuyện trở nên căng thẳng hơn. Mễ Mị rất muốn chia sẻ bí quyết cho mọi người, chỉ cần làm như vậy thôi.
Nhiệt độ trong ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức giảm xuống, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách không cho ánh nắng chiếu vào trong đôi mắt.
Anh không hề lên tiếng trả lời, cũng không quay sang nhìn cô nữa, anh giống như đã biến thành một bức tượng, đôi mắt của anh cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, anh mới thu hồi ánh mắt lại, thấy tốc độ ăn của Mễ Mị dần chậm lại, lúc này anh mới lạnh lùng lên tiếng hỏi cô.
"Tý nữa em còn định đi đâu nữa không?"
"Em muốn đến siêu thị mua chút đồ."
——
Mễ Mị lôi một chiếc xe đẩy hàng ra, cô ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu của siêu thị.
Từ khi cô nhắc đến vấn đề kết hôn, Kinh Hoằng Hiên cả người liền tỏa ra khí chất lạnh lùng, anh nhìn cô bằng ánh mắt rất khó hiểu. Mễ Mị bĩu môi, con người anh chính là như vậy, càng ép buộc anh, càng khiến cho khoảng cách của hai người rời xa nhau hơn.
Nhưng chỉ cần nghĩ cô đã làm cho Kinh Hoằng Hiên á khẩu không nói nên lời. Là Mễ Mị cảm thấy rất phấn kịch. Cô cũng không quan tâm đến biểu cảm lạnh lùng của người bên cạnh, cô tiếp tục đẩy xe về phía trước, vui vẻ lựa chọn đồ.
Ở trong nhà nhiều ngày như vậy, đồ ăn trong tủ lạnh đã gần hết. Tuy rằng bây giờ cô có thể gọi người giao đồ ăn đến tận nhà, nhưng cảm giác được đi ra ngoài mua sắm đồ đạc vẫn rất thú vị.
Khi đi qua khu vực bán đồ đóng hộp, Mễ Mị thấy một cô nhóc dễ thương đang loay hoang với lấy một cái lọ. Dù cô bé đã kiễng chân lên nhưng vẫn không để với tới cái lọ kia. Mễ Mị đứng nhìn một lúc, cô cảm thấy mình có thể với tới được chỗ đó.
"Để chị lấy giúp em." Nói xong cô liền kiễng chân giơ tay lên với. Một lúc sau, cô mới phát hiện ra rằng... mình cũng không thể với lấy chiếc hộp đó.
Tay của cô đã chạm vào cái lọ kia, nhưng cô lại với hụt, chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi. Sau đó cô thấy được vẻ mặt khó xử của cô bé đang đứng bên cạnh. Khuôn mặt Mễ Mị đỏ ửng lên, cô hận không thể nhảy thật cao lên để với lấy cái lọ kia.
Lúc này, có một bàn tay xuất hiện, khớp ngón tay thon dài, bàn tay đó chạm vào bàn tay của cô, và dễ dàng có thể với lấy cái lọ kia.
Mễ Mị quay lại nhìn, cô phát hiện Kinh Hoằng Hiên đang đứng phía sau cô, lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau. Kinh Hoằng Hiên đưa cái lọ kia cho cô.
Mễ Mị ngay lập tức mở to đôi mắt ra nhìn, cô ngay lập tức đưa cái lọ kia cho cô gái đang đứng bên cạnh: "Của em nè."
"Cám ơn hai anh chị rất nhiều!"
Cô gái dễ thương vội đưa hai tay ra cầm lấy cái lọ, cô bé quay sang nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt sáng rực. Mễ Mị cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô ngay lập tức đẩy xe rời đi. Kinh Hoằng Hiên yên lặng đi theo phía sau cô.
Hai người không hề biết, lúc cô bé kia thấy hai người đi, đã vội lôi điện thoại ra để chụp bóng lưng của hai người.
Mễ Mị cố tình giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cô mua một đống đồ ăn vặt. Và lúc thanh toán, đống đồ đó đã được xếp đầy hai túi.
Kinh Hoằng Hiên cầm mấy túi đồ đó để vào trong cốp xe. Anh lái xe đưa cô về nhà.
Có lẽ thời gian trôi qua đủ lâu rồi, nên chuyện xảy ra trong nhà ăn cũng đã bớt căng thẳng hơn. Kinh Hoằng Hiên dù không muốn nhưng vẫn phải lên tiếng: "Em đừng có ăn mấy món đồ có hại cho sức khỏe."
Mễ Mị khẽ gật đầu, không biết bây giờ cô đang nghĩ gì.
Đến trước cửa Mễ gia, Mễ Mị xách theo túi đồ, cô nhất quyết không chịu Kinh Hoằng Hiên đưa cô vào trong nhà.
Mễ Mị cầm theo hai chiếc túi xoay người rời đi, cô đi được tầm khoảng hai bước, cô đột nhiên thả hai chiếc túi xuống, cô vội vàng đi đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt của cô rất nghiêm túc.
"Nếu chẳng may em chết đi, liệu anh có kết hôn với người khác không?"
Kinh Hoằng Hiên khẽ nheo mắt lại, bầu không khí trở nên u ám và căng thẳng, đột nhiên lúc này Kinh Hoằng Hiên lại bật cười, hàm răng sáng trắng dưới ánh mặt trời như biến thành các viên ngọc. Mễ Mị hoảng sợ, cô nhắm chặt mắt lại.
"Anh sẽ mang tro cốt của em về nhà."
"..."
Knock... Knock out... QAQ
Kinh Hoằng Hiên nhìn Mễ Mị vội vàng nhặt hai túi lên rồi chạy thẳng vào nhà, nụ cười trên khóe môi anh dần biến mất, anh trầm tư suy nghĩ.
Anh lôi điện thoại ra xem, đọc cẩn thận một lượt những tin nhắn mà Mễ Mị gửi cho anh suốt mấy ngày hôm nay.
Với một người đã quen dùng số liệu để tính toán như Kinh tổng, anh nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường.
Tin nhắn của cô từ khi nào nó đã biến thành một khuôn mẫu.
[Anh Hoằng Hiên, hôm nay anh có rảnh không... ]
[Anh Hoằng Hiên, anh đang làm gì vậy... ]
[Anh Hoằng Hiên, ngày hôm nay có một bộ phim điện ảnh mới được công chiếu... ]
Hơn nữa, những tin nhắn này đều được gửi vào cùng một thời gian.
Anh nhớ lại câu hỏi vừa nãy của cô, Kinh Hoằng Hiên không biết đang suy nghĩ đến điều gì, anh ngay lập tức rời đi.
——
Mễ Mị trốn đằng sau cánh cửa, cô không dám ngoảnh đầu lại nhìn người kia. Kinh Hoằng Hiên rõ ràng là một đại biến thái, hở tí là dùng lời lẽ hù dọa người khác, cô không hiểu lý do vì sao nguyên chủ yêu tên đó!
"Em vừa đến siêu thị nhà chúng ta mua chút đồ à? Sao em không gọi tài xế đến mang đồ về nhà?"
Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn, cô không ngờ đến hôm nay Mễ Quan cũng ở nhà. Mễ Quan đang nhìn chằm chằm vào hai túi đồ cô đang cầm, trên khuôn mặt để lộ rõ sự ngạc nhiên.
"Cái siêu thị này là của nhà chúng ta??"
"Ừ." Mễ Quan chỉ vào logo được in trên túi đồ. Đây là một trong những chuỗi siêu thị do Mễ thị đầu tư.
Mễ Mị nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong siêu thị, cô tức giận tố cáo với Mễ Quan.
"Anh, em không hài lòng về thái độ phục vụ khách hàng của nhân viên siêu thị nhà chúng ta. Với lại ở trong siêu thị đó thiếu rất nhiều mặt hàng!"