Chương 2: Macao
Bước vào căn phòng tổng thống xa hoa, Lôi Lạc Thiên ngả người ra ghế , hai chân vắt chéo , đôi mắt nhắm lại nhưng không làm giảm đi vẻ uy nghiêm của mình ."Tề Phong"Từ ngoài cửa người đàn ông bước vào ,vẫn giữ 1 khuôn mặt không hề thay đổi :"Lão đại , hiện nay macao có hơn 25 bang phái lớn nhỏ , đứng đầu là Lý gia chuyên buôn bán ma túy và mại *** .Còn các bang phái phái khác chỉ tập trung vào ma túy."Lôi Lạc Thiên ngồi trên ghế khuôn mặt vẫn không có biểu hiện , khóe môi chỉ nhếch lên cho thấy sự nguy hiểm:"Giết hết" .Hơi thở nguy hiểm của người đàn ông lan tỏa khắp căn phòng ."Vâng" .Tề Phong cúi đầu rồi lặng lẽ ra ngoài .Cổ phiếu đang tăng giảm liên tục , đây là điều chưa từng thấy ở Macao thành phố xa hoa này .Tuy mọi người bên ngoài không ai hiểu vấn đề gì xảy ra nhưng chỉ có Hắc đạo mới biết , nhiều bang phái bị hủy diệt, gây ảnh hưởng lớn đến tài chính của thành phố cũng như đất nước Hồng Kong đặc biệt Lý gia là người đứng đầu thành phố lại bị sụp đổ chỉ trong 1 ngày ngắn ngủi .Hiện tại tình hình chính trị của Hồng Kong rất căng thẳng , các sĩ quan, những người có chức tước đều đang ở trong phòng họp tình hình rất căng thẳng . Cuối cùng đưa ra quyết định để cho Bạch lão gia , sĩ quan quân đội Hồng Kong gặp mặt Lôi lão đại."Lão đại , Bạch lão gia muốn nói chuyện ".Ánh mắt của Lôi Lạc Thiên thoáng qua 1 tia sắc lạnh nhưng khóe miệng lại nhếch lên :"Được".7h tối tại nhà hàng Lai Heen , Bạch lão gia đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng vip ở nhà hàng , cánh cửa mở ra :"Kính chào Lôi lão đại" .Lôi Lạc Thiên đi vào trong phòng ngồi lên chiếc ghế , ánh mắt lạnh lẽo quét toàn bộ căn phòng ."Lôi lão đại tại sao lại chọn Macao ?"Lôi Lạc Thiên không thèm liếc nhìn người đàn ông trước mặt mình , lạnh giọng :" Tề Phong" ."Vâng lão đại"." Bạch lão gia Macao là nơi thế nào chắc ông cũng biết rõ , đây là nơi rất nhiều bang phái buôn bán ma túy , Lão đại nhà chúng tôi chỉ giúp các ông dọn sạch lũ dơ bẩn ấy thôi không phải các ông cũng muốn vậy sao .Chúng tôi dọn giúp ông , còn từ giờ thị trường Macao là của chúng tôi. Bạch lão gia thấy có phải rất hợp lý và có lợi cho đôi bên hay không ".Bạch lão gia nghe vậy cũng chỉ nhíu mày rồi nhìn người đàn ông cao ngạo đang ngồi nhắm mắt trước mặt mình .-Lão đại thật chí lý , chúng tôi không còn ý kiến . Vậy coi như hôm nay tôi mời Lão đại đến dạo chơi vậy mong Lão đại bỏ qua cho .Lôi Lạc Thiên chỉ nhíu mày rồi ngồi đó không phản ứng .Còn Bạch lão gia thì vẫn cúi đầu.Tề Phong nhìn Lão đại thì liền hiểu ý ."Xin lỗi Bạch lão gia , Lão đại chúng tôi không thể cùng ông ăn bữa cơm này" .Bạch lão gia nghe vậy thì chỉ biết ríu rít:"Lôi lão đại là người cao cao tại thượng rất nhiều việc phải làm , không thể lãng phí thời gian"Bước ra khỏi nhà hàng , dừng chân tại 1 nơi vắng vẻ cách khách sạn Wynn Palace 1 đoạn, chiếc xe dừng lại rồi biến mất .Lôi Lạc Thiên hiện tại đang 1 mình trên đường, cảm nhận có gì đó , Lôi Lạc Thiên đi vào 1 con hẻm.Không gian đang yên tĩnh thì đôi mắt Lôi Lạc Thiên chợt sắc lạnh. Người đàn ông từ trong góc tối chui ra trên tay cầm khẩu súng ,đôi mắt vằn đỏ nhìn Lôi Lạc Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống , giọng nói rít lên :"Lão đại , tao nhổ vào , Lôi Lạc Thiên hôm nay mày chết chắc , sao mày dám động vào Lý gia nhà tao."Lý Cẩn vừa nói vừa chĩa súng vào Lôi Lạc Thiên .Lôi Lạc Thiên nghe hắn nói vậy thì cười lạnh, đôi mắt âm u càng thêm lạnh , Lôi Lạc Thiên liếc mắt về phía Lý Cẩn :Không có khả năng . Giọng nói lạnh lẽo khàn khàn của lưu ngôn xuyên thẳng vào sống lưng của Lý Cẩn , tuy hắn run sợ nhưng vẫn giữ chặt súng chĩa về phía Lôi Lạc Thiên :"Mày nghĩ tao không dám , nên nhớ bây giờ chỉ có 1 mình mày , hahahahah....."Lôi Lạc Thiên nghe vậy thì khẽ nhếch mép .Bỗng "pằng " người đàn ông trước mắt Lôi Lạc Thiên ngã xuống , từ mi tâm trên chán chảy xuống 1 dòng máu , khuôn mặt chưa kịp biến đổi thì đã chết , người tái xanh, chỉ sau 5s cái xác bị phân hủy không còn nhìn thấy gì , trên đường chỉ còn lại vũng máu .Lôi Lạc Thiên kinh ngạc trong giây lát nhưng trở lại khuôn mặt lạnh lùng 1 cách nhanh chóng .Chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng cười của người phụ nữ :"hahah... không uổng công mình thức mấy đêm để chế tạo ra .Mình đúng là giỏi mà , hơ hơ ...hình như có hơi tâng bốc quá nhưng không sao..mình đúng là có chút tài năng ...."Lôi Lạc Thiên liếc mắt qua thì chỉ nhìn thấy Trình Lam đang vuốt ve cây súng bằng bạc , Lôi Lạc Thiên chỉ nhíu mày rồi liếc lên nhìn khuôn mặt của Trình Lam . Đang cười bỗng cảm thấy có ánh nhìn sắc lạnh về phía mình ,cô quay đầu lại thì thấy Lôi Lạc Thiên đang nhìn mình . Hai mắt sáng như vì sao nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, nước miếng chỉ thiếu chút nữa là chưa chảy và với suy nghĩ "đẹp trai quá đi, chậc chậc đúng là cực phẩm".Nhưng sau khi thấy ánh mắt Lôi Lạc Thiên liếc nhìn cây súng của mình thì giật mình , trừng mắt nhìn Lôi Lạc Thiên , nhét súng vào người rồi quay người đi.