Chương : 5
Tầng 38 phòng làm việc của Tổng tài tập đoàn Tiêu thị.
Tiêu Ký Phàm đang gõ bàn phím máy vi tính, khoé môi nhẹ nhếch lên. Biểu tình lãnh đạm trên mặt tăng thêm phần đẹp trai và quyến rũ.
Thân là tổng tài của Tiêu thị, anh có một năng lực siêu cường của một người lãnh đạo. Tiếp nhận công việc chưa đến năm năm, lại có thể đưa công ty quản lý theo trình tự.
Nữ thư ký đi vào, nhìn vào gương mặt người đàn ông đẹp trai nhưng cũng không quên việc chính nói: "Tổng tài, tổng tài tập đoàn Tạ thị muốn gặp ngài, xin hỏi…"
"Hãy để anh ấy lên đây". Tiêu Ký Phàm cắt đứt lời nói cô, không ngẩng đầu lên, càng không liếc mắt nhìn nữ thư ký xinh đẹp.
"Vâng". Bất đắc dĩ, nữ thư ký chỉ có thể nói một câu, đau lòng mà đi ra ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, sau một tiếng cười nhẹ, thân ảnh hoàn mỹ của Tạ Vân Triết xuất hiện trước mặt Tiêu Ký Phàm, anh ta nhẹ nhàng nhảy qua, ngồi lên bàn làm việc của Tiêu Ký Phàm, cười nói: "Tiêu tổng, gặp em không dễ dàng nha".
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn anh, mỉa mai nói: "Những cặp mới cưới không phải chỉ ở nhà với bà xã đến đây với em làm gì?"
Tạ Vân Triết cười lớn, nói: "Mẹ của anh vẫn nhớ em đó, ngày hôm qua em không tới, bà hỏi em cả ngày. Sáng sớm nói anh tới mời em, buổi tối về nhà anh ăn một bữa cơm".
"Nói như vậy em không đi cũng không được?" Với tâm trạng tốt của anh, Tiêu Ký Phàm cũng lạnh lùng trước sau như một.
"Đương nhiên". Tạ Vân Triết nói, lắc đầu khẽ thở dài: "Chưa thấy tổng tài nào tiêu sái giống như em, ba ngày có hai ngày đi công tác, anh thấy tám phần là em đi vui đùa khắp nơi thôi?"
"Nếu anh nhìn không thuận mắt, anh cũng có thể học em". Tiêu Ký Phàm tắt máy tính, nhìn qua vào lưng ghế dựa, lấy áo tây trang mặc vào.
Hai người đi đến hướng cửa.
Ở trong phòng buồn bực một ngày, cuối cùng Lâm Tử Hàn cũng không ở lại được nữa, chuẩn bị đi đến hoa viên một chút. Cuộc sống như thế, rốt cuộc muốn trôi qua tới khi nào, cô thực sự không dám tưởng tượng.
Thật không may, tại hoa viên cô gặp ngay Tạ phu nhân đang tỉ mỉ sửa lại những cánh hoa, chẳng biết tại sao, cô luôn luôn sợ đặc biệt là khi nhìn thấy Tạ phu nhân, muốn trở về cũng không có cách, chỉ có thể lắp bắp chào: "Mẹ".
Tiếng gọi mẹ này của cô thật không tự nhiên, nhưng mà cô không thể không gọi.
Tạ phu nhân nghe thấy lại cảm thấy ngọt ngào, buông chiếc kéo đang cầm trên tay, tại bồn nước rửa tay sạch sẽ, kéo cô ngồi xuống ghế, thân thiết nói: "Tử Hàn, đã quen ở đây chưa?"
Không quen! Rất không quen! Đáy lòng cô hò hét nhưng trong miệng lại nhu thuận nói: "Rất tốt".
"Quen là tốt rồi". Tạ phu nhân cười tủm tỉm nói.
Lúc này, cô giúp việc bưng trà bánh lên, đặt ở trên bàn rồi đi xuống. Tạ phu nhân cầm lấy một chiếc đưa vào tay cô, ôn hoà mở miệng: "Nào, thử kẹo lạc xem, vừa mới làm thôi".
Lâm Tử Hàn chỉ nhìn thoáng dầu mỡ trên kẹo lạc, dạ dày đột nhiên truyền đến một trận khó chịu, thẳng tới cổ họng. Cô đứng dậy rất nhanh, tới chỗ thùng rác của hoa viên mà nôn khan.
Tạ phu nhân sợ hãi, vội lại gần, vội vàng nói: "Tử Hàn, con làm sao vậy? Khó chịu sao?"
Hơi thở thuận lại, Lâm Tử Hàn dùng khăn tay lau khoé miệng lắc đầu: "Con không sao". Cô cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên muốn nôn.
Tạ phu nhân nhìn qua cô, vội nói người giúp việc đi gọi bác sĩ, bản thân tạm thời đỡ Lâm Tử Hàn trở lại ghế ngồi. Lâm Tử Hàn không chịu nổi bà chuyện bé xé ra to, cười nói: "Mẹ, con thật sự không có việc gì".
"Dù sao gia đình họ cũng sống ở hậu viện, đi đến đây cũng quá dễ". Khi đang nói chuyện, bác sỹ tại gia đã qua vài chục tuổi tới.
"Mau xem thiếu phu nhân không khoẻ chỗ nào". Tạ phu nhân nhường vị trí, để cho lão trung y xem mạch. Đến bây giờ còn có người xem bệnh qua việc bắt mạch? Lâm Tử Hàn miễn cưỡng đưa tay ra.
Lão trung y đưa ngón tay đặt giữa mạch của cô, hơi nhắm mắt lại, nửa phút sau mở mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Tử Hàn.
Tiêu Ký Phàm đang gõ bàn phím máy vi tính, khoé môi nhẹ nhếch lên. Biểu tình lãnh đạm trên mặt tăng thêm phần đẹp trai và quyến rũ.
Thân là tổng tài của Tiêu thị, anh có một năng lực siêu cường của một người lãnh đạo. Tiếp nhận công việc chưa đến năm năm, lại có thể đưa công ty quản lý theo trình tự.
Nữ thư ký đi vào, nhìn vào gương mặt người đàn ông đẹp trai nhưng cũng không quên việc chính nói: "Tổng tài, tổng tài tập đoàn Tạ thị muốn gặp ngài, xin hỏi…"
"Hãy để anh ấy lên đây". Tiêu Ký Phàm cắt đứt lời nói cô, không ngẩng đầu lên, càng không liếc mắt nhìn nữ thư ký xinh đẹp.
"Vâng". Bất đắc dĩ, nữ thư ký chỉ có thể nói một câu, đau lòng mà đi ra ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, sau một tiếng cười nhẹ, thân ảnh hoàn mỹ của Tạ Vân Triết xuất hiện trước mặt Tiêu Ký Phàm, anh ta nhẹ nhàng nhảy qua, ngồi lên bàn làm việc của Tiêu Ký Phàm, cười nói: "Tiêu tổng, gặp em không dễ dàng nha".
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn anh, mỉa mai nói: "Những cặp mới cưới không phải chỉ ở nhà với bà xã đến đây với em làm gì?"
Tạ Vân Triết cười lớn, nói: "Mẹ của anh vẫn nhớ em đó, ngày hôm qua em không tới, bà hỏi em cả ngày. Sáng sớm nói anh tới mời em, buổi tối về nhà anh ăn một bữa cơm".
"Nói như vậy em không đi cũng không được?" Với tâm trạng tốt của anh, Tiêu Ký Phàm cũng lạnh lùng trước sau như một.
"Đương nhiên". Tạ Vân Triết nói, lắc đầu khẽ thở dài: "Chưa thấy tổng tài nào tiêu sái giống như em, ba ngày có hai ngày đi công tác, anh thấy tám phần là em đi vui đùa khắp nơi thôi?"
"Nếu anh nhìn không thuận mắt, anh cũng có thể học em". Tiêu Ký Phàm tắt máy tính, nhìn qua vào lưng ghế dựa, lấy áo tây trang mặc vào.
Hai người đi đến hướng cửa.
Ở trong phòng buồn bực một ngày, cuối cùng Lâm Tử Hàn cũng không ở lại được nữa, chuẩn bị đi đến hoa viên một chút. Cuộc sống như thế, rốt cuộc muốn trôi qua tới khi nào, cô thực sự không dám tưởng tượng.
Thật không may, tại hoa viên cô gặp ngay Tạ phu nhân đang tỉ mỉ sửa lại những cánh hoa, chẳng biết tại sao, cô luôn luôn sợ đặc biệt là khi nhìn thấy Tạ phu nhân, muốn trở về cũng không có cách, chỉ có thể lắp bắp chào: "Mẹ".
Tiếng gọi mẹ này của cô thật không tự nhiên, nhưng mà cô không thể không gọi.
Tạ phu nhân nghe thấy lại cảm thấy ngọt ngào, buông chiếc kéo đang cầm trên tay, tại bồn nước rửa tay sạch sẽ, kéo cô ngồi xuống ghế, thân thiết nói: "Tử Hàn, đã quen ở đây chưa?"
Không quen! Rất không quen! Đáy lòng cô hò hét nhưng trong miệng lại nhu thuận nói: "Rất tốt".
"Quen là tốt rồi". Tạ phu nhân cười tủm tỉm nói.
Lúc này, cô giúp việc bưng trà bánh lên, đặt ở trên bàn rồi đi xuống. Tạ phu nhân cầm lấy một chiếc đưa vào tay cô, ôn hoà mở miệng: "Nào, thử kẹo lạc xem, vừa mới làm thôi".
Lâm Tử Hàn chỉ nhìn thoáng dầu mỡ trên kẹo lạc, dạ dày đột nhiên truyền đến một trận khó chịu, thẳng tới cổ họng. Cô đứng dậy rất nhanh, tới chỗ thùng rác của hoa viên mà nôn khan.
Tạ phu nhân sợ hãi, vội lại gần, vội vàng nói: "Tử Hàn, con làm sao vậy? Khó chịu sao?"
Hơi thở thuận lại, Lâm Tử Hàn dùng khăn tay lau khoé miệng lắc đầu: "Con không sao". Cô cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên muốn nôn.
Tạ phu nhân nhìn qua cô, vội nói người giúp việc đi gọi bác sĩ, bản thân tạm thời đỡ Lâm Tử Hàn trở lại ghế ngồi. Lâm Tử Hàn không chịu nổi bà chuyện bé xé ra to, cười nói: "Mẹ, con thật sự không có việc gì".
"Dù sao gia đình họ cũng sống ở hậu viện, đi đến đây cũng quá dễ". Khi đang nói chuyện, bác sỹ tại gia đã qua vài chục tuổi tới.
"Mau xem thiếu phu nhân không khoẻ chỗ nào". Tạ phu nhân nhường vị trí, để cho lão trung y xem mạch. Đến bây giờ còn có người xem bệnh qua việc bắt mạch? Lâm Tử Hàn miễn cưỡng đưa tay ra.
Lão trung y đưa ngón tay đặt giữa mạch của cô, hơi nhắm mắt lại, nửa phút sau mở mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Tử Hàn.