Chương : 3
Biệt thự Lâm gia nằm ở lưng chừng núi, Lâm Tử Hàn nhìn mẹ đang bận rộn liên tục, cuối cùng không chịu nổi nữa mà thốt lên: "Mẹ! Con chưa tốt nghiệp đại học, tại sao lại buộc con kết hôn sớm như vậy?"
Lâm phu nhân liếc mắt nhìn cô: "Sớm muộn gì cũng đều như nhau, Tạ gia có thể coi trọng con, là phúc phận của con, Vân Triết là một người đàn ông tốt, lại là người nối nghiệp mới của tập đoàn Tạ thị, con còn thấy có cái gì chưa đủ?"
"Nhưng mà con không thích anh ta! Hơn nữa anh ta khi còn bé xấu xí, lớn lên cũng không xấu sao, bây giờ chắc chắn cũng rất xấu xí".
"Cậu ta yêu con!" Lâm phu nhân vỗ vai của cô, không phiền hà nói: "Nhanh lên, đi thay một bộ quần áo đẹp một chút, Tạ phu nhân chút nữa sẽ qua đây nhận người, Tạ phu nhân nhiều quy củ, con nên chú ý một chút".
Lâm Tử Hàn chuyển động tròng mắt, dè dặt hỏi thăm: "Mẹ, Tạ phu nhân lần trước nói muốn kiểm tra giường, đúng không?" (Cái này là kiểm tra xem có… hịhị =.= lạc hồng sau khi í í không ấy mà)
"Tất nhiên là sự thật, Tạ phu nhân rất phong kiến" Lâm phu nhân nói, sau đó nhìn cô ấy, giận dữ nói:
"Nha đầu chết tiệt kia, con cũng đừng nói cho ta…"
"Yên tâm đi". Lâm Tử Hàn tức giận mà liếc mắt, tình cảnh đêm hôm đó đột nhiên hiện lên trong đầu cô, khuôn mặt cô bắt đầu nóng lên. Trong lòng âm thầm mong, chờ đợi cho Tạ phu nhân kiểm tra giường, như vậy mẹ cô mới không có cách nào.
Tạ Vân Triết là một người đàn ông không tồi, điều này cô không phủ nhận, khi còn bé cô luôn thích đi theo anh ta – là cái đuôi của anh ta, quấn quýt lấy anh ta, chỉ tới khi anh ta 10 tuổi xuất ngoại mới thôi.
Cô cũng tin tưởng rằng Tạ Vân Triết nhất định sẽ đối tốt với mình, nhưng mà, cô thật sự không muốn kết hôn với anh ta.
"Chuyện làm ăn của Lâm gia không phải tốt sao? Tại sao còn muốn lấy hạnh phúc của con đi nịnh bợ người khác". Lâm Tử Hàn bất mãn, vô cùng bất mãn!
"Nếu không có Tạ gia chống đỡ, Lâm gia trong một đêm rất có thể mất đi phân nửa sản nghiệp". Lâm phu nhân nói:
"Con là trưởng nữ của Lâm gia, cuối cùng cũng nên vì Lâm gia mà có chút đóng góp chứ?"
"Nhưng đó là việc của cả một đời!" Lâm Tử Hàn thực sự hoài nghi, cô rốt cuộc không phải là con của Lâm gia, làm thế nào cha mẹ lại có thể vô tình vô nghĩa với cô như vậy?
"Không cần nói nữa, nhanh đi thay quần áo!" Lâm phu nhân gầm lên.
Lâm Tử Hàn buồn bực, trừng mắt nhìn mẹ mình, cô quay người ra khỏi gian phòng của bà. Tại cửa ra vào thiếu chút nữa cô đụng phải cô giúp việc vừa mới vào cửa.
Cô giúp việc sợ hãi, cuống quít xin lỗi.
"Có chuyện gì sao lại rối rít mở cửa như vậy?" Lâm phu nhân không hài lòng trừng mắt mà nhìn cô giúp việc.
Cô giúp việc co rúm người lại, cúi đầu nói: "Phu nhân, Tạ phu nhân cùng Tạ thiếu gia tới, đang đợi ở dưới lầu".
"Đúng không?" Khuôn mặt Lâm phu nhân giãn ra cười tươi, quay người về phía Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói: "Nhanh trở về phòng thay đổi quần áo rồi xuống dưới lầu gặp khách đi". Nói xong bà lướt qua cô, đi xuống dưới lầu.
Lâm Tử Hàn quay lại nhìn bóng dáng bà rồi làm một mặt quỷ, chậm chạp theo sát đi ra ngoài, tại đầu cầu thang cô cúi đầu nhìn xuống dưới.
Ở tầng dưới, thân ảnh một người đẹp trai chiếu vào trong mắt cô, cô kinh ngạc mà trợn trừng hai mắt, người đàn ông kia…, chính là người xấu xí năm đó sao, mười tuổi ngoại hình không có cao hơn cô – Tạ Vân Triết sao? Làm sao có thể? Hôm nay, anh ta đã trở thành một người đàn ông hấp dẫn, thực sự là sự biến đổi của người đàn ông 18 tuổi nha.
Ánh mắt của cô, tạm thời một lúc lâu vẫn chưa có trở về.
"Tạ phu nhân, Vân Triết, nhiều năm không gặp, có khỏe không?" Lâm phu nhân nhiệt tình mà nghênh đón.
Tạ phu nhân nhã nhặn đứng dậy, mỉm cười và nói: "Đều tốt, Tử Hàn đâu?"
"Nó đang thay quần áo, một lúc sau sẽ xuống". Lâm phu nhân nói, kéo bà ngồi xuống một lần nữa.
Tạ Vân Triết hơi quay đầu đi, ánh mắt hướng lên trên, đối diện với cặp mắt mê luyến đang nhìn kia, sau đó mỉm cười.
Lâm Tử Hàn kinh ngạc, cuống quít thu hồi ánh mắt, chạy trốn khỏi cầu thang, chạy vào phòng ngủ. Trái tim, hình như biến thành Tiểu Thỏ Tử không ngoan ngoãn, bang bang nhảy dựng lên.
Trời ạ, vì sao không ai nói cho cô Tạ Vân Triết trưởng thành lại đẹp trai như vậy, vì sao không ai nói cho cô, cô phải kết hôn với một người đàn ông rất có mị lực lớn như vậy?
Chỉ trong nháy mắt, hối hận tràn ngập toàn bộ trái tim cô, nếu như có ai đó nói cho cô, thì buổi sáng hôm đó cô đã không đi đến khách sạn tìm một con vịt phá thân.
Nhưng bây giờ… Hu…!
Tạ phu nhân cố ý lên núi muộn vài ngày, bài bát tự của hai người, tiên cô nói với bà rằng hôn lễ của cô không thích hợp phô trương. Như thế, hôn lễ sẽ được tổ chức đơn giản tại Tạ gia.
Lâm Tử Hàn sợ hãi mong chờ thời khắc này đến,tay nắm lấy âu phục của Tạ Vân Triết, tay cô không ngừng toát mồ hôi lạnh. Cô lo lắng, Tạ phu nhân thực sự muốn kiểm tra giường! Hu… Nghĩ đến thời điểm đó cô lạnh cả người.
Căn bản không có tâm lý ứng phó vị khách trước mắt, cô thầm mong hôn lễ nhanh chóng qua đi.
Trong đại sảnh, Tạ phu nhân hài lòng đánh giá con dâu mới, không ngừng gật đầu. Lâm Tử Hàn ngoại hình xinh đẹp, tri thư đạt lễ, nhưng thật ra trông rất vừa mắt bà.
Ánh mắt lại nhìn xuống tay cô, nụ cười trên mặt bà trong nháy mắt biến mất, kéo người cô lại nói: "Nhẫn kết hôn đâu? Kết hôn rồi thậm chí ngay cả nhẫn cũng không đeo?"
Lâm Tử Hàn kinh ngạc, nhẫn? Cô nhất thời kích động thưởng cho con vịt kia rồi. Cô luống cuống mà nói Uhm:
"Sax… Cháu đi vệ sinh không cẩn thận làm rơi xuống một nhà vệ sinh"
"Xuống nhà vệ sinh?" Tạ phu nhân kinh hoàng kêu lên: "Cháu có biết một chiếc nhẫn kim cương trị giá bao nhiêu tiền không?"
Lâm Tử Hàn nghĩ đến mà sợ, lắc đầu, cô biết rất đắt tiền, nhưng giá trị bao nhiêu cô không có nghiên cứu qua. Cô nghĩ thầm, Tạ gia nhiều tiền như vậy, sao lại tức giận thế chứ?
Tạ Vân Triết vội giải vây: "Mẹ, Tử Hàn không phải cố ý, thôi dẹp đi, hôm nào lại mua một chiếc khác là được".
"Bà thông gia, thật xin lỗi". Lâm phu nhân liên tiếp nói không phải, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn. Tạ phu nhân tiếp khách mới đến,sau đó cũng không phát tác nữa, chỉ có thể nhịn.