Chương : 8
Chu Anh vào ban ngày ngủ lâu quá, buổi tối khó ngủ thật lâu. Trong cung ban đêm rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên truyền đến âm thanh đồng hồ nước cùng côn trùng kêu vang chít chít ngoài cửa sổ. Nàng đang chuẩn bị đếm cừu ru ngủ, chợt nghe thấy ngoài tiếng côn trùng kêu vang tựa hồ còn chút âm thanh hỗn loạn khác.
"Bách Hợp." Nàng nhẹ nhàng gọi người trực đêm bên cạnh.
"Tiểu chủ, có nô tỳ, người muốn sai bao điều gì?"
"Ta nghe bên ngoài như là có ai đang khóc, em đi nhìn xem động tĩnh gì." Chu Anh hơi hơi đứng dậy: "Nếu như là trong cung ta, hỏi một chút là chuyện gì xảy ra."
Sau một chén trà Bách Hợp trở lại, đi theo phía sau chính là... Lan Tương?
"Đây là có chuyện gì?" Nàng nghiêm mặt nói.
"Nô tỳ quấy nhiễu chủ tử nghỉ ngơi, tội đáng chết vạn lần, cầu chủ tử thứ tội." Lan Tương một tiếng quỳ xuống rơi lệ đầy mặt cầu xin tha thứ.
"Rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Chu Anh ý bảo Bách Hợp nâng nàng dậy: "Em nói đi, xem ta có thể hay không giúp đỡ một chút."
"Chủ tử..." Lan Tương mới vừa được nâng dậy, lại quỳ xuống, "Cầu chủ tử cứu…cứu đệ đệ nô tỳ..."
"Đứng lên nói, từ từ nói."
"Chủ tử, nô tỳ hai ngày trước nhận được thư trong nhà đưa tới, nói là đệ đệ bệnh tình nguy cấp, trong nhà lại mời không nổi lang trung. Trong nhà nô tỳ, phụ thân mất sớm, còn mẫu thân một người ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn tỷ đệ hai người, giờ tới lúc nô tỳ đền đáp công ơn nuôi dưỡng. Nhưng phủ nội vụ cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng trong phòng chúng ta, nô tỳ tháng trước còn không có nhận được a, cầu chủ tử cứu đệ đệ nô tỳ..."
Chuyện này là Chu Anh nên chịu trách nhiệm, nàng nghĩ nghĩ: "Bách Hợp, đưa thêm mười lượng bạc cho Lan Tương."
"Chủ tử, không cần nhiều như vậy, hai lạng bạc đã đủ." Lan Tương kinh sợ, nàng hôm nay đi Dực Khôn cung vẫn chưa che dấu tốt, nói vậy chủ tử đã biết được, lại còn nhân tâm như thế.
"Mẫu thân em có công dưỡng dục em cùng đệ đệ, mà em nên lập kế hoạch trù tính trong nhà, mỗi tháng tiền tiêu vặt hàng tháng là hai lạng bạc, mười lạng này coi như ta thêm vào thưởng cho em năm tháng, cho nên năm tháng sau emphải càng trung tâm, càng cẩn thận mới đáng giá." Chu Anh tự mình đem bạc giao vào tay nàng: "Hôm nay cửa cung đã đóng, sáng sớm ngày mai kêu Bách Hợp cùng em đi giao cho thái giám thu mua, nhất định có thể kịp."
Vừa mới ngừng tiếng khóc, nước mắt Lan Tương lại tràn mi: "Ân cứu mạng của chủ tử, nô tỳ suốt đời khó quên."
"Được rồi, thời điểm đã muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nàng có chút bối rối, phất phất tay để cho các nàng đi nghỉ ngơi.
Có thể vì báo đáp ân cứu mạng của nàng, Lan Tương gần đây ân cần rất nhiều, không hề giống lúc trước ba lần năm lượt không nhìn thấy bóng dáng như vậy.
Chu Anh một bên hưởng thụ thủ pháp mát xa của Lan Tương so với Lục La nhuần nhuyễn hơn, một bên công đạo Bách Hợp: "Tiền tiêu vặt hàng tháng ở phủ nội vụ em lại đi thúc giục đi, nếu bọn họ vẫn có lệ trước hết lấy tiền tiêu hàng tháng của ta chia cho kẻ dưới, cũng không thể làm cho họ không công hầu hạ ta."
"Chủ tử, nếu không ngài đi cầu Thục phi nương nương. Không dối gạt ngài, lúc trước nô tỳ ở Dực Khôn cung, Thục phi nương nương cố ý làm cho nô tỳ đến hầu hạ tiểu chủ, kỳ thật nương nương đối với tiểu chủ vẫn là ký thác kỳ vọng cao." Lan Tương thử thăm dò mở miệng.
Hai con mắt Chu Anh híp lại nhìn nàng, sau một lúc lâu thở dài: "Lan Tương, nếu em nghĩ muốn triệu hồi Dực Khôn cung, ta sẽ không ngăn trở."
Phủ nội vụ cắt xén chi phí Lan Tâm đường, Thục phi sao lại không biết, nếu nàng lựa chọn chẳng quan tâm, chính là đã muốn tỏ thái độ. Cho dù chính mình đi cầu nàng, cuối cùng vẫn phải thông qua cái gọi là khảo nghiệm trung thành của Thục phi, mà khảo nghiệm kia phải đi giết hại một mạng người cùng nàng không oán không hận, Chu Anh thừa nhận, mình làm không được. Mặc dù phải tranh đấu cùng phụ nữ trong hậu cung, nguyên tắc của nàng cũng là người không đụng ta ta không phạm người. Về phần ân chỉ dẫn của Thục phi, nàng nghĩ, sẽ có phương thức khác báo đáp.
Lan Tương vội quỳ xuống: "Chủ tử, nô tỳ không phải ý tứ kia, vô luận như thế nào, nô tỳ sẽ vẫn hầu hạ tiểu chủ, cầu tiểu chủ không cần đuổi nô tỳ đi."
"Được rồi, ta chỉ là dọa em giật mình." Chu Anh vươn tay nâng nàng dậy, "Đã theo ta, đó là phải đi theo ta đồng cam cộng khổ, em quản thúc cung nhân bên ngoài, nếu tìm được nhà khác cũng có tiền đồ, cũng không cần quay về chỗ ta, trực tiếp đi chỗ Bách Hợp nói một tiếng là được."
Đến ngày hôm sau, quả nhiên mí mắt dưới giật giật. Mấy ngày trước, Chu Anh đã sai người ở trong sân làm cái bàn đu dây, hôm nay thái dương ấm áp, vừa lúc làm xong bàn đu dây, nàng liền kêu Lục La chuẩn bị chút trà bánh, muốn ngồi chơi bàn đu dây một lát.
Dây thừng cũng không có nhiều tinh xảo, tầm thường như loại dây thừng thô múc nước giếng, cũng rất rắn chắc, Chu Anh thử thử, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. An Thanh Bình chủ động xin đi giết giặc ngồi lên, lay động qua lại vài cái đều bình an vô sự, nàng mới ngồi lên.
Vừa ăn điểm tâm vừa nghe các nàng bát quái tình hình các cung gần đây.
"Mai quý nhân ở thiên điện Trường Xuân cung gần đây rất phong cảnh, nghe nói trong nửa tháng Hoàng Thượng đi qua ba lần, mà ngay cả Trương quý phi cùng Hoàng Hậu nương nương đều chỉ đi hai lần."
"Sao?" Chu Anh ngạc nhiên, thời điểm lần đầu tiên thỉnh an Hoàng Hậu nàng vẫn chưa nhìn kỹ, nghĩ đến cũng là vị có thủ đoạn, có tư sắc.
"Sau khi Mai quý nhân đắc thế cực kỳ kiêu ngạo, mà ngay cả thuộc hạ nô tài đều chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Lần trước nô tỳ đi ngự dược trong cung lấy thuốc, bị cung nữ bên người Mai quý nhân hung hăng đụng phải, cùi chỏ đến bây giờ vẫn còn tím xanh nè." Lục La bỉu môi ủy khuất nói.
"Dân gian nói, có hoạ là phúc, chúng ta không chấp nhặt với nàng ta, lát nữa kêu Bách Hợp lấy chút thuốc mỡ cho em làm tan bầm, một ngày ba lần." Chu Anh an ủi nàng.
"Tạ ơn chủ tử, Mai quý nhân phong cảnh cũng so ra kém chủ tử chúng ta."
"Miệng em rất ngọt, lại ăn vụng bánh hoa quế phải không?" Nàng trêu ghẹo nói, "Lan Tương, đẩy cao một chút."
"Chủ tử, tháng này tới lễ vạn thọ, sinh thần Hoàng Thượng, ngài có nghĩ tới chuẩn bị lễ vật gì chưa?" Lan Tương ở phía sau đẩy bàn đu dây hỏi, nàng tuy rằng quyết định về sau liền đi theo vị chủ tử này, nhưng như trước không nghĩ ra chủ tử đối với chuyện này phản ứng bình thản như vậy, tựa hồ hoàn toàn không cần Hoàng Thượng ân sủng.
Chu Anh nghĩ nghĩ: "Trong nội tâm của ta đều biết, các em không cần quan tâm."
Sinh thần Hoàng Đế tất nhiên phải làm thật long trọng, hai mươi mấy vị hậu cung tất nhiên cũng sẽ dùng hết công phu dâng lên lễ vật chính mình tốn tâm tư chuẩn bị. Trương quý phi thiên về vũ, nghe nói kỹ thuật nhảy có thể so với Phi Yến Hợp Đức; giọng hát Kỳ quý tần được trời ban, mới tiến cung An thái nữ An Nhược Huyên tài đánh đàn xuất chúng; vẫn khiêm tốn kỳ nhân Hiền phi kỹ nghệ vẽ tranh siêu việt. Nếu nghĩ trên yến hội này thắng được, có thể tính không lớn không nói, huống chi tài nghệ của nàng chính là thuộc loại cái gì cũng biết một chút nhưng cái gì cũng không tinh, còn không bằng bỏ cuộc.
Liền mấy ngày nữa truyền đến tin tức Thái hậu cầu phúc hồi cung. Ngày kế tiếp, phi tần các cung phải đi Thọ Khang cung thỉnh an lão nhân gia. Chu Anh cảm thấy người lễ Phật phần lớn thích phong cách khiêm tốn, trầm ổn, trước một ngày liền chọn xong phụ kiện cùng cung trang.
"Ngày mai đi thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ tới, tiểu chủ vì sao không ăn mặc xinh đẹp một ít?"
"Ngày mai thỉnh an, thái hậu trọng yếu hơn với Hoàng Thượng." Nàng thản nhiên công đạo: "Hầu hạ ta tắm rửa thay y phục đi, thêm chút cánh hoa hồng vào."
"Tiểu chủ, phủ nội vụ bên kia nói trong cung thật lâu không có cánh hoa hồng." Bách Hợp chần chờ mở miệng: "Nếu không, tiểu chủ đổi sáp hoa hồng thử xem? Khi tiến cung, tiểu chủ các cung được một ít hộp."
"Quên đi, ta thấy hoa mộc lan trong Lan Tâm đường chúng ta nở rất đẹp, ngày mai em sai An Thanh Bình Lan Thanh các nàng thay ta hái một chút, chừa một chút để tắm, còn lại phơi khô lưu trữ, trong ngày mùa đông dùng để pha trà không thể tốt hơn."
"Biện pháp này rất mới mẻ, nô tỳ chưa từng nghe qua, tiểu chủ như thế nào biết được?" Lục La có chút tò mò.
"Tất nhiên là xem trên sách." Chu Anh nói cười, trà hoa mộc lan có thể nhuận hầu trừ bỏ đàm, đời trước uống rất nhiều có được không?!
Giờ mẹo hôm sau Chu Anh liền sảng khoái tinh thần rời giường, An Thanh Bình hành động rất nhanh, lúc rửa mặt đã ngửi trong chậu có mùi hương hoa mộc lan. Rửa mặt chải đầu xong, nghĩ tới giáo huấn đói bụng lần trước, lại ăn vài khối điểm tâm vào bụng mới mang theo Lan Tương Bách Hợp ra Lan Tâm đường.
Lấy duyên cớ dưỡng bệnh, hơn nửa tháng chưa từng bước ra khỏi Lan Tâm đường một bước, nàng mười phần cảm kích đối với Thái hậu còn chưa thấy mặt, nếu không có lão nhân gia, chính mình thật đúng là không cơ hội ra ngoài.
Cũng không phải bị bế môn, mà do nàng xem nhiều cung đấu, bản năng cảm thấy thích chạy ra bên ngoài đều là người thích tìm việc vào thân, nàng phân vị thấp tự đi chường mặt ra chẳng khác nào muốn chết, còn không bằng sống yên ổn ở trong Lan Tâm đường.
Thọ Khang cung cũng không ở trong phạm vi của mười hai cung, cho nên có chút xa, đơn giản Chu Anh xuất phát sớm, đến thời điểm sắp tới cửa gặp được Mai quý nhân gần đây nổi bật đại thịnh. Một thân cung trang chuỗi ngọc hồng, váy thêu hoa mai bằng kim tuyến làm nàng cực kỳ diễm lệ, giống như hồng mai trong tuyết, lãnh diễm bức người.
"Thỉnh an Mai quý nhân."
Chu Anh quy củ phúc thân thỉnh an, vừa đứng người dậy chợt tiếng nói thanh thúy hơi lãnh ý vang lên: "Ơ, ta tưởng là ai đâu, nguyên lai là Lan Tâm đường Bảo lâm muội muội a, từ ngày đó thỉnh an Hoàng Hậu sau không thấy muội muội, tỷ tỷ ta thật đúng là rất tưởng niệm."
"Nhận được quý nhân tỷ tỷ nhớ thương, muội muội cảm giác thật vinh hạnh." Chu Anh khẽ cúi đầu, thập phần biết tiến thối.
Mai quý nhân không tìm ra chỗ sai, đành phải nói: "Muội muội và tỷ tỷ cùng vào đi thôi, cũng đừng chậm trễ việc thỉnh an Thái hậu."
Chu Anh không có cách nào khác từ chối: "Quý nhân tỷ tỷ mời đi trước."
☺Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie☺
Thái hậu là lão nhân hòa ái thân thiện, hai người sau khi thỉnh an liền cười tủm tỉm hô bình thân: "Lần này tuyển tú, tuyển ra toàn là người khả ái, ai gia không ở trong cung, Hoàng Hậu đã vất vả."
"Mẫu hậu nói chi vậy, tài cán vì Hoàng Thượng phân ưu, vốn là bổn phận của con dâu."
"Vậy là tốt rồi, Hoàng Đế mỗi ngày quan tâm quốc sự, việc hậu cung phải do trung cung quản lý nhiều hơn. Về sau không được phát sinh loại bi kịch giống Kỳ quý tần lần nữa. Con nối dòng của Hoàng Thượng đơn bạc, cũng là trung cung thất trách." Thái hậu nhìn như ôn hòa, lại chê trách về phía Hoàng Hậu, xem ra, Thái hậu từ lâu đã có bất mãn.
Hoàng Hậu mấy năm trước dựng dục có một con trai, còn có một Nhị hoàng tử, mẫu thân thân sinh đã qua đời, nuôi ở dưới gối Ôn phi cùng Tam hoàng tử mới xuất thế, dưới trướng Trương quý phi có một công chúa. So với các triều đại trước, hoàng tự Gia Nguyên đế ít đến thương cảm.
Sau một chén trà, phi tần các cung đều đến đây, mà ngay cả Thục phi Chu Dữu mang thai đã lâu không xuất hiện, cũng thành thật phúc thân thỉnh an Thái hậu.
"Vân Cẩm, mau đỡ Thục phi, người có thai, phúc khí rất lớn, còn đi thật xa tới thỉnh an ai gia, lão thái bà này."
"Tần thiếp ước gì mỗi ngày thỉnh an lão nhân gia ngài, đó mới là tần thiếp có phúc." Thục phi cười nói.
"Ai gia biết ngươi nói ngọt." Thái hậu cười đến khoan khoái, mắt nhìn Vân Cẩm, Vân Cẩm bật người hiểu ý: "Nô tỳ chúc mừng Thục phi nương nương. Thái hậu mặc dù đang ở bên ngoài lễ Phật, trong lòng lại nhớ thương ngài, dành riêng cho ngài cùng Quý phi nương nương mỗi người một chuỗi thất bảo phật châu, từ tím bầm, bạc trắng, ngọc lưu ly, thủy tinh, xà cừ, san hô, hổ phách làm thành vòng cổ, thỉnh đại sư tụng kinh qua, ngụ ý cát tường hòa hợp."
Khi Thục phi tiếp nhận phật châu cực kỳ cao hứng, lại làm bộ phải phúc thân tạ ơn liền bị Thái hậu ngăn lại.
Thời điểm trong điện nói cười vui vẻ bên ngoài liền truyền đến tiếng hô "Hoàng Thượng giá lâm".
Trên thực tế, cùng tới còn có Trương quý phi ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía. Một người mặc triều phục minh hoàng thêu hoa văn song long phun châu bằng kim tuyến, một người mặc cung trang thêu mẫu đơn ngụy tử, tiến vào điện tự nhiên hấp dẫn tầm mắt mọi người.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Gia Nguyên đế thỉnh an xong, lập tức phi tần cả điện hành lễ... Hoàng Đế lần nữa.
"Con a, sao lại gầy đi như thế này. Quốc sự có vội cũng không cần gấp gáp, bảo trọng long thể mới là quan trọng hơn a." Thái hậu cầm lấy tay Hoàng Đế, dò xét cẩn thận.
"Mẫu hậu quan tâm nhi thần gầy yếu, nhi thần thật cảm thấy mẫu hậu mấy tháng này hao gầy không ít."
"Lại cùng ai gia đấu võ mồm." Thái hậu nhìn thấy cả điện trăm tím ngàn hồng, "Vài người mới tiến cung đều rất không tồi, ai gia nhìn thấy cũng vừa lòng, con giống phụ hoàng của mình, rất biết nhìn người."
Gia Nguyên đế cũng nhìn qua, bởi vì Thái hậu cũng không chán ghét cung phi trang điểm tươi đẹp, cho nên lão nhân trong cung cũng biết, lược qua cách ăn mặc chút, mỗi người tựa như hoa hồng đón tia nắng ban mai, trong đám người mới tiến cung vài người đều ăn mặc thanh lịch. Tầm mắt dừng lại trên người một cô nương bên tay phải, nhu thuận hơi cúi đầu xuống, váy áo trắng muốt phối hợp cây trâm hoa mộc lan, đột nhiên làm cho hắn nhớ tới hai câu thơ như vậy, mùi thơm ngát tỏa trăm bước, cả sảnh đường như chuyển nắng.
Đứng xa như vậy, tựa hồ cũng ngửi được mùi hương trên người nàng, nhớ tới tư vị đêm hôm đó, Gia Nguyên đế thầm nghĩ, bất quá là có chút tiểu tư tâm, lạnh nhạt nửa tháng, cũng không sai biệt lắm đi?
"Bách Hợp." Nàng nhẹ nhàng gọi người trực đêm bên cạnh.
"Tiểu chủ, có nô tỳ, người muốn sai bao điều gì?"
"Ta nghe bên ngoài như là có ai đang khóc, em đi nhìn xem động tĩnh gì." Chu Anh hơi hơi đứng dậy: "Nếu như là trong cung ta, hỏi một chút là chuyện gì xảy ra."
Sau một chén trà Bách Hợp trở lại, đi theo phía sau chính là... Lan Tương?
"Đây là có chuyện gì?" Nàng nghiêm mặt nói.
"Nô tỳ quấy nhiễu chủ tử nghỉ ngơi, tội đáng chết vạn lần, cầu chủ tử thứ tội." Lan Tương một tiếng quỳ xuống rơi lệ đầy mặt cầu xin tha thứ.
"Rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Chu Anh ý bảo Bách Hợp nâng nàng dậy: "Em nói đi, xem ta có thể hay không giúp đỡ một chút."
"Chủ tử..." Lan Tương mới vừa được nâng dậy, lại quỳ xuống, "Cầu chủ tử cứu…cứu đệ đệ nô tỳ..."
"Đứng lên nói, từ từ nói."
"Chủ tử, nô tỳ hai ngày trước nhận được thư trong nhà đưa tới, nói là đệ đệ bệnh tình nguy cấp, trong nhà lại mời không nổi lang trung. Trong nhà nô tỳ, phụ thân mất sớm, còn mẫu thân một người ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn tỷ đệ hai người, giờ tới lúc nô tỳ đền đáp công ơn nuôi dưỡng. Nhưng phủ nội vụ cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng trong phòng chúng ta, nô tỳ tháng trước còn không có nhận được a, cầu chủ tử cứu đệ đệ nô tỳ..."
Chuyện này là Chu Anh nên chịu trách nhiệm, nàng nghĩ nghĩ: "Bách Hợp, đưa thêm mười lượng bạc cho Lan Tương."
"Chủ tử, không cần nhiều như vậy, hai lạng bạc đã đủ." Lan Tương kinh sợ, nàng hôm nay đi Dực Khôn cung vẫn chưa che dấu tốt, nói vậy chủ tử đã biết được, lại còn nhân tâm như thế.
"Mẫu thân em có công dưỡng dục em cùng đệ đệ, mà em nên lập kế hoạch trù tính trong nhà, mỗi tháng tiền tiêu vặt hàng tháng là hai lạng bạc, mười lạng này coi như ta thêm vào thưởng cho em năm tháng, cho nên năm tháng sau emphải càng trung tâm, càng cẩn thận mới đáng giá." Chu Anh tự mình đem bạc giao vào tay nàng: "Hôm nay cửa cung đã đóng, sáng sớm ngày mai kêu Bách Hợp cùng em đi giao cho thái giám thu mua, nhất định có thể kịp."
Vừa mới ngừng tiếng khóc, nước mắt Lan Tương lại tràn mi: "Ân cứu mạng của chủ tử, nô tỳ suốt đời khó quên."
"Được rồi, thời điểm đã muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nàng có chút bối rối, phất phất tay để cho các nàng đi nghỉ ngơi.
Có thể vì báo đáp ân cứu mạng của nàng, Lan Tương gần đây ân cần rất nhiều, không hề giống lúc trước ba lần năm lượt không nhìn thấy bóng dáng như vậy.
Chu Anh một bên hưởng thụ thủ pháp mát xa của Lan Tương so với Lục La nhuần nhuyễn hơn, một bên công đạo Bách Hợp: "Tiền tiêu vặt hàng tháng ở phủ nội vụ em lại đi thúc giục đi, nếu bọn họ vẫn có lệ trước hết lấy tiền tiêu hàng tháng của ta chia cho kẻ dưới, cũng không thể làm cho họ không công hầu hạ ta."
"Chủ tử, nếu không ngài đi cầu Thục phi nương nương. Không dối gạt ngài, lúc trước nô tỳ ở Dực Khôn cung, Thục phi nương nương cố ý làm cho nô tỳ đến hầu hạ tiểu chủ, kỳ thật nương nương đối với tiểu chủ vẫn là ký thác kỳ vọng cao." Lan Tương thử thăm dò mở miệng.
Hai con mắt Chu Anh híp lại nhìn nàng, sau một lúc lâu thở dài: "Lan Tương, nếu em nghĩ muốn triệu hồi Dực Khôn cung, ta sẽ không ngăn trở."
Phủ nội vụ cắt xén chi phí Lan Tâm đường, Thục phi sao lại không biết, nếu nàng lựa chọn chẳng quan tâm, chính là đã muốn tỏ thái độ. Cho dù chính mình đi cầu nàng, cuối cùng vẫn phải thông qua cái gọi là khảo nghiệm trung thành của Thục phi, mà khảo nghiệm kia phải đi giết hại một mạng người cùng nàng không oán không hận, Chu Anh thừa nhận, mình làm không được. Mặc dù phải tranh đấu cùng phụ nữ trong hậu cung, nguyên tắc của nàng cũng là người không đụng ta ta không phạm người. Về phần ân chỉ dẫn của Thục phi, nàng nghĩ, sẽ có phương thức khác báo đáp.
Lan Tương vội quỳ xuống: "Chủ tử, nô tỳ không phải ý tứ kia, vô luận như thế nào, nô tỳ sẽ vẫn hầu hạ tiểu chủ, cầu tiểu chủ không cần đuổi nô tỳ đi."
"Được rồi, ta chỉ là dọa em giật mình." Chu Anh vươn tay nâng nàng dậy, "Đã theo ta, đó là phải đi theo ta đồng cam cộng khổ, em quản thúc cung nhân bên ngoài, nếu tìm được nhà khác cũng có tiền đồ, cũng không cần quay về chỗ ta, trực tiếp đi chỗ Bách Hợp nói một tiếng là được."
Đến ngày hôm sau, quả nhiên mí mắt dưới giật giật. Mấy ngày trước, Chu Anh đã sai người ở trong sân làm cái bàn đu dây, hôm nay thái dương ấm áp, vừa lúc làm xong bàn đu dây, nàng liền kêu Lục La chuẩn bị chút trà bánh, muốn ngồi chơi bàn đu dây một lát.
Dây thừng cũng không có nhiều tinh xảo, tầm thường như loại dây thừng thô múc nước giếng, cũng rất rắn chắc, Chu Anh thử thử, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. An Thanh Bình chủ động xin đi giết giặc ngồi lên, lay động qua lại vài cái đều bình an vô sự, nàng mới ngồi lên.
Vừa ăn điểm tâm vừa nghe các nàng bát quái tình hình các cung gần đây.
"Mai quý nhân ở thiên điện Trường Xuân cung gần đây rất phong cảnh, nghe nói trong nửa tháng Hoàng Thượng đi qua ba lần, mà ngay cả Trương quý phi cùng Hoàng Hậu nương nương đều chỉ đi hai lần."
"Sao?" Chu Anh ngạc nhiên, thời điểm lần đầu tiên thỉnh an Hoàng Hậu nàng vẫn chưa nhìn kỹ, nghĩ đến cũng là vị có thủ đoạn, có tư sắc.
"Sau khi Mai quý nhân đắc thế cực kỳ kiêu ngạo, mà ngay cả thuộc hạ nô tài đều chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Lần trước nô tỳ đi ngự dược trong cung lấy thuốc, bị cung nữ bên người Mai quý nhân hung hăng đụng phải, cùi chỏ đến bây giờ vẫn còn tím xanh nè." Lục La bỉu môi ủy khuất nói.
"Dân gian nói, có hoạ là phúc, chúng ta không chấp nhặt với nàng ta, lát nữa kêu Bách Hợp lấy chút thuốc mỡ cho em làm tan bầm, một ngày ba lần." Chu Anh an ủi nàng.
"Tạ ơn chủ tử, Mai quý nhân phong cảnh cũng so ra kém chủ tử chúng ta."
"Miệng em rất ngọt, lại ăn vụng bánh hoa quế phải không?" Nàng trêu ghẹo nói, "Lan Tương, đẩy cao một chút."
"Chủ tử, tháng này tới lễ vạn thọ, sinh thần Hoàng Thượng, ngài có nghĩ tới chuẩn bị lễ vật gì chưa?" Lan Tương ở phía sau đẩy bàn đu dây hỏi, nàng tuy rằng quyết định về sau liền đi theo vị chủ tử này, nhưng như trước không nghĩ ra chủ tử đối với chuyện này phản ứng bình thản như vậy, tựa hồ hoàn toàn không cần Hoàng Thượng ân sủng.
Chu Anh nghĩ nghĩ: "Trong nội tâm của ta đều biết, các em không cần quan tâm."
Sinh thần Hoàng Đế tất nhiên phải làm thật long trọng, hai mươi mấy vị hậu cung tất nhiên cũng sẽ dùng hết công phu dâng lên lễ vật chính mình tốn tâm tư chuẩn bị. Trương quý phi thiên về vũ, nghe nói kỹ thuật nhảy có thể so với Phi Yến Hợp Đức; giọng hát Kỳ quý tần được trời ban, mới tiến cung An thái nữ An Nhược Huyên tài đánh đàn xuất chúng; vẫn khiêm tốn kỳ nhân Hiền phi kỹ nghệ vẽ tranh siêu việt. Nếu nghĩ trên yến hội này thắng được, có thể tính không lớn không nói, huống chi tài nghệ của nàng chính là thuộc loại cái gì cũng biết một chút nhưng cái gì cũng không tinh, còn không bằng bỏ cuộc.
Liền mấy ngày nữa truyền đến tin tức Thái hậu cầu phúc hồi cung. Ngày kế tiếp, phi tần các cung phải đi Thọ Khang cung thỉnh an lão nhân gia. Chu Anh cảm thấy người lễ Phật phần lớn thích phong cách khiêm tốn, trầm ổn, trước một ngày liền chọn xong phụ kiện cùng cung trang.
"Ngày mai đi thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ tới, tiểu chủ vì sao không ăn mặc xinh đẹp một ít?"
"Ngày mai thỉnh an, thái hậu trọng yếu hơn với Hoàng Thượng." Nàng thản nhiên công đạo: "Hầu hạ ta tắm rửa thay y phục đi, thêm chút cánh hoa hồng vào."
"Tiểu chủ, phủ nội vụ bên kia nói trong cung thật lâu không có cánh hoa hồng." Bách Hợp chần chờ mở miệng: "Nếu không, tiểu chủ đổi sáp hoa hồng thử xem? Khi tiến cung, tiểu chủ các cung được một ít hộp."
"Quên đi, ta thấy hoa mộc lan trong Lan Tâm đường chúng ta nở rất đẹp, ngày mai em sai An Thanh Bình Lan Thanh các nàng thay ta hái một chút, chừa một chút để tắm, còn lại phơi khô lưu trữ, trong ngày mùa đông dùng để pha trà không thể tốt hơn."
"Biện pháp này rất mới mẻ, nô tỳ chưa từng nghe qua, tiểu chủ như thế nào biết được?" Lục La có chút tò mò.
"Tất nhiên là xem trên sách." Chu Anh nói cười, trà hoa mộc lan có thể nhuận hầu trừ bỏ đàm, đời trước uống rất nhiều có được không?!
Giờ mẹo hôm sau Chu Anh liền sảng khoái tinh thần rời giường, An Thanh Bình hành động rất nhanh, lúc rửa mặt đã ngửi trong chậu có mùi hương hoa mộc lan. Rửa mặt chải đầu xong, nghĩ tới giáo huấn đói bụng lần trước, lại ăn vài khối điểm tâm vào bụng mới mang theo Lan Tương Bách Hợp ra Lan Tâm đường.
Lấy duyên cớ dưỡng bệnh, hơn nửa tháng chưa từng bước ra khỏi Lan Tâm đường một bước, nàng mười phần cảm kích đối với Thái hậu còn chưa thấy mặt, nếu không có lão nhân gia, chính mình thật đúng là không cơ hội ra ngoài.
Cũng không phải bị bế môn, mà do nàng xem nhiều cung đấu, bản năng cảm thấy thích chạy ra bên ngoài đều là người thích tìm việc vào thân, nàng phân vị thấp tự đi chường mặt ra chẳng khác nào muốn chết, còn không bằng sống yên ổn ở trong Lan Tâm đường.
Thọ Khang cung cũng không ở trong phạm vi của mười hai cung, cho nên có chút xa, đơn giản Chu Anh xuất phát sớm, đến thời điểm sắp tới cửa gặp được Mai quý nhân gần đây nổi bật đại thịnh. Một thân cung trang chuỗi ngọc hồng, váy thêu hoa mai bằng kim tuyến làm nàng cực kỳ diễm lệ, giống như hồng mai trong tuyết, lãnh diễm bức người.
"Thỉnh an Mai quý nhân."
Chu Anh quy củ phúc thân thỉnh an, vừa đứng người dậy chợt tiếng nói thanh thúy hơi lãnh ý vang lên: "Ơ, ta tưởng là ai đâu, nguyên lai là Lan Tâm đường Bảo lâm muội muội a, từ ngày đó thỉnh an Hoàng Hậu sau không thấy muội muội, tỷ tỷ ta thật đúng là rất tưởng niệm."
"Nhận được quý nhân tỷ tỷ nhớ thương, muội muội cảm giác thật vinh hạnh." Chu Anh khẽ cúi đầu, thập phần biết tiến thối.
Mai quý nhân không tìm ra chỗ sai, đành phải nói: "Muội muội và tỷ tỷ cùng vào đi thôi, cũng đừng chậm trễ việc thỉnh an Thái hậu."
Chu Anh không có cách nào khác từ chối: "Quý nhân tỷ tỷ mời đi trước."
☺Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie☺
Thái hậu là lão nhân hòa ái thân thiện, hai người sau khi thỉnh an liền cười tủm tỉm hô bình thân: "Lần này tuyển tú, tuyển ra toàn là người khả ái, ai gia không ở trong cung, Hoàng Hậu đã vất vả."
"Mẫu hậu nói chi vậy, tài cán vì Hoàng Thượng phân ưu, vốn là bổn phận của con dâu."
"Vậy là tốt rồi, Hoàng Đế mỗi ngày quan tâm quốc sự, việc hậu cung phải do trung cung quản lý nhiều hơn. Về sau không được phát sinh loại bi kịch giống Kỳ quý tần lần nữa. Con nối dòng của Hoàng Thượng đơn bạc, cũng là trung cung thất trách." Thái hậu nhìn như ôn hòa, lại chê trách về phía Hoàng Hậu, xem ra, Thái hậu từ lâu đã có bất mãn.
Hoàng Hậu mấy năm trước dựng dục có một con trai, còn có một Nhị hoàng tử, mẫu thân thân sinh đã qua đời, nuôi ở dưới gối Ôn phi cùng Tam hoàng tử mới xuất thế, dưới trướng Trương quý phi có một công chúa. So với các triều đại trước, hoàng tự Gia Nguyên đế ít đến thương cảm.
Sau một chén trà, phi tần các cung đều đến đây, mà ngay cả Thục phi Chu Dữu mang thai đã lâu không xuất hiện, cũng thành thật phúc thân thỉnh an Thái hậu.
"Vân Cẩm, mau đỡ Thục phi, người có thai, phúc khí rất lớn, còn đi thật xa tới thỉnh an ai gia, lão thái bà này."
"Tần thiếp ước gì mỗi ngày thỉnh an lão nhân gia ngài, đó mới là tần thiếp có phúc." Thục phi cười nói.
"Ai gia biết ngươi nói ngọt." Thái hậu cười đến khoan khoái, mắt nhìn Vân Cẩm, Vân Cẩm bật người hiểu ý: "Nô tỳ chúc mừng Thục phi nương nương. Thái hậu mặc dù đang ở bên ngoài lễ Phật, trong lòng lại nhớ thương ngài, dành riêng cho ngài cùng Quý phi nương nương mỗi người một chuỗi thất bảo phật châu, từ tím bầm, bạc trắng, ngọc lưu ly, thủy tinh, xà cừ, san hô, hổ phách làm thành vòng cổ, thỉnh đại sư tụng kinh qua, ngụ ý cát tường hòa hợp."
Khi Thục phi tiếp nhận phật châu cực kỳ cao hứng, lại làm bộ phải phúc thân tạ ơn liền bị Thái hậu ngăn lại.
Thời điểm trong điện nói cười vui vẻ bên ngoài liền truyền đến tiếng hô "Hoàng Thượng giá lâm".
Trên thực tế, cùng tới còn có Trương quý phi ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía. Một người mặc triều phục minh hoàng thêu hoa văn song long phun châu bằng kim tuyến, một người mặc cung trang thêu mẫu đơn ngụy tử, tiến vào điện tự nhiên hấp dẫn tầm mắt mọi người.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Gia Nguyên đế thỉnh an xong, lập tức phi tần cả điện hành lễ... Hoàng Đế lần nữa.
"Con a, sao lại gầy đi như thế này. Quốc sự có vội cũng không cần gấp gáp, bảo trọng long thể mới là quan trọng hơn a." Thái hậu cầm lấy tay Hoàng Đế, dò xét cẩn thận.
"Mẫu hậu quan tâm nhi thần gầy yếu, nhi thần thật cảm thấy mẫu hậu mấy tháng này hao gầy không ít."
"Lại cùng ai gia đấu võ mồm." Thái hậu nhìn thấy cả điện trăm tím ngàn hồng, "Vài người mới tiến cung đều rất không tồi, ai gia nhìn thấy cũng vừa lòng, con giống phụ hoàng của mình, rất biết nhìn người."
Gia Nguyên đế cũng nhìn qua, bởi vì Thái hậu cũng không chán ghét cung phi trang điểm tươi đẹp, cho nên lão nhân trong cung cũng biết, lược qua cách ăn mặc chút, mỗi người tựa như hoa hồng đón tia nắng ban mai, trong đám người mới tiến cung vài người đều ăn mặc thanh lịch. Tầm mắt dừng lại trên người một cô nương bên tay phải, nhu thuận hơi cúi đầu xuống, váy áo trắng muốt phối hợp cây trâm hoa mộc lan, đột nhiên làm cho hắn nhớ tới hai câu thơ như vậy, mùi thơm ngát tỏa trăm bước, cả sảnh đường như chuyển nắng.
Đứng xa như vậy, tựa hồ cũng ngửi được mùi hương trên người nàng, nhớ tới tư vị đêm hôm đó, Gia Nguyên đế thầm nghĩ, bất quá là có chút tiểu tư tâm, lạnh nhạt nửa tháng, cũng không sai biệt lắm đi?