Chương 3: Cũng Đẹp Trai Quá Đi...
Đêm đó, Nguyễn Khánh Linh ngủ không yên giấc, chưa đến sáu giờ sáng đã tỉnh giấc.Vẫn chỉ có một mình cô trêи chiếc giường tầnhôn màu đỏ, Phạm Nhật Minh cả đêm không vào phòng ngủ, xem ra anh vẫn còn giận cô.Sau khi tắm rửa vội vàng, cô lấy lại tinh thần đi xuống lầu, dự định nấu đồ ăn sáng cho Phạm Nhật Minh coi đây là bước đầu tiên để bản thân trở thành một người vợ ngoan.Tủ lạnh trong bếp trống không, cái gì cũng không có hơn nữa còn không có nhiều khói trong bếp, máy hút mùi gần như mới tinh.Tên này bình thường không nấu cơm sao?Phạm Nhật Minh lúc này đang gọi video trongphòng làm việc.“Nhật Minh, cậu còn muốn giả què đến khinào?”Phạm Nhật Minh nhìn lướt qua màn hình, người đàn ông ở bên kia đầu dây máy tính làngười anh em tốt của anh, cũng là cánh tay phảicủa anh, Trần Hữu Nghị.“Vội cái gì, đợi đến thời điểm thích hợp, tôi đương nhiên sẽ xuất hiện trước mặt công chúng”Mấy năm nay anh giả vờ là người tàn tật, giấu tài, chỉ để chờ đến ngày anh trở nên mạnh mẽ.Nghĩ đến cái chết thương tâm của cha mẹ,sắc mặt Phạm Nhật Minh tối sầm lại, đôi môi mỏng như dao bấm thành một đường mỏng “Đúng rồi, người tung tin đồi trong hôn lễ của cậu giữa bao nhiêu người là người của chú cậu”Phạm Nhật Minh không hề thay đổi sắc mặtgật đầu, anh sớm đã nghĩ đến nhưng không ngờchú anh cũng dùng loại thủ đoạn này.Trêи máy tính, giọng nói của Trần Hữu Nghị lại vang lên: “Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, điều đó tùy thuộc vào thời gian cậu muốn hành động lúc nào”Phạm Nhật Minh gật gật đầu, anh biết, chỉcần bản thân ra tay thì chắc chắn có thể thànhcông, nhưng điều anh lo lắng nhất bây giờ là cơthể của ông nội anh.Cuộc chiến không có thuốc súng này chắcchắn sẽ khiến tập đoàn gặp phải khủng hoảngtrong thời gian ngắn, mà sức khỏe của ông nội anh gần đây không tốt, nếu lại bị kϊƈɦ động thì e rằng...Lúc anh đang lo lắng thì mùi nấu nướng trong bếp bốc lên, kéo suy nghĩ của Phạm Nhật Minhtrở về thực tại.Không ngờ người phụ nữ này còn có thể nấucơm, mặc dù không biết nấu cái gì nhưng mùi tỏara rất thơm.Lúc này tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làmviệc truyền đến.Phạm Nhật Minh cau mày, kết thúc cuộc gọivideo với Trần Hữu Nghị, ngồi lại trước bàn máytính, mới lạnh lùng nói: “Vào đi” Sau khi được cho phép, Nguyễn Khánh Linh ởbên ngoài cửa hít một hơi thật sâu, lo lắng bướcvào.Khi cô nhìn thấy người đàn ông ngồi sau bànmáy tính, cô ngây ngẩn cả người.Phạm Nhật Minh này trông cũng khá đẹp trai..Với đôi mắt sâu, ánh mắt lạnh lùng, sống mũicao, đôi môi và chiếc cằm căng mọng, các đường nét trêи khuôn mặt của người đàn ông này hoàn hảo như được chạm khắc bởi dao khắc.Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi thắc mắc.Thậm chí còn có tin đồn anh vô cùng xấu xí...Người truyền ra ngoài những thông tin này não bị hổng sao?Nếu như khuôn mặt tuyệt thế như vậy cũng bị coi là xấu xí vậy thì trêи thế giới này sẽ không thể có người đàn ông nào đẹp trai cả.“Có chuyện gì?”Khuôn mặt đẹp trai của Phạm Nhật Minh,dáng vẻ bình thản, nhìn không có chút cảm xúcnào.Nguyễn Khánh Linh sửng sốt một chút, saucó định thần lại, vội vàng đáp: “Tôi nấu bữa sáng,đem lên đây hay là anh xuống lầu ăn?”“Xuống lần ăn”Phạm Nhật Minh lạnh lùng trả lời.Đương nhiên là dưới lầu, nếu không sao cóthể khiến cô ấy là chiếc nạng hình người hoạtđộng được?Nghĩ đến đây, anh khẽ cong môi.