Chương 5: Em yêu anh rồi đúng không?
Tôi xoa mũi, ngại ngùng đáp lại một chữ:”Thích”
…
“Cửu Nguyệt, xem anh đem gì về cho em này”: Vừa bước vào cửa nhà, Vi Ứng Vật đã thao thao cái miệng không ngớt gọi tên cô:”Bà xã, anh về rồi này”
“Bà xã, em không ra đón anh sao?”
Gương mặt anh tỏ vẻ tiếc nuối, lủi thủi bước chân vào nhà như đứa trẻ vừa bị quở mắng. Đường Cửu Nguyệt từ từ đi xuống cầu thang, mắt nhìn thấy anh không nhịn được mà bật cười:”Bộ dạng gì đây?”
“Sao em không ra đón anh?”
“Chẳng phải tôi xuống rồi sao?”
Vi Ứng Vật không thèm trả lời cô, chỉ kéo tay cô cầm lấy túi quà, rồi một mạch đi thẳng lên lầu. Nhìn bóng lưng ủ rũ của anh, chân mày tôi nhíu chạy lại, vội chạy theo bên cạnh:”Này, anh giận đó à?”
Đáp lại tôi chỉ là một khoảng im lặng, tôi kéo ống tay áo của anh ta, không bước tiếp nữa. Vi Ứng Vật cũng ngừng chân lại, xoay đầu nhíu mày, giọng nói khàn khàn vang lên:”Có chuyện gì?”
“Anh đang phớt lờ tôi sao?”: Không hiểu sao, khi anh như vậy tôi lại cảm thấy tủi thân. Nước mắt không ngừng tuông ra, cuối cùng tôi buông tay áo ra, ngồi xuống đất khóc nức nở
“Này, em giận anh được còn anh giận em lại giở trò à?”
Anh rũ mắt nhìn cô gái đang ngồi sụp xuống đất trước mặt, vẻ mặt đen hơn đít nồi:”Cửu Nguyệt, em không công bằng với anh”
“Đừng khóc nữa mà”
“Anh còn đang giận em đó”
Không có âm thanh nào đáp lại anh ngoài tiếng khóc của tôi cả, đến cả tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại khóc như vậy. Gương mặt tủi thân của anh hiện ra trước mắt cô, hai tay anh bưng mặt cô đối diện với ánh mắt của mình
Chân mình nhíu chặt, cất giọng phụng phịu:”Bà xã của tôi ơi, em không thể để anh giận của chút à”
“Nhìn xem em khóc kìa, sưng hết cả mắt rồi. Chẳng còn chút xinh đẹp nào nữa”
“Anh… anh ghét bỏ tôi sao?”
Nghe anh nói vậy, tôi khóc càng lớn hơn. Tiếng khóc của tôi thậm chí còn kéo đám người giúp việc ra hóng hớt. Vi Ứng Vật thấy vậy vội vàng bế tôi chạy vào phòng, bị nhìn như vậy còn ra thể thống gì nữa
“Anh không có ghét bỏ em”
“Vừa nãy anh còn chê tôi xấu xí”
“Không có, bà xã của anh là đẹp nhất, đẹp như tiên nữ, chỉ muốn ôm vào lòng cưng nựng”
Tôi ngồi trong lòng anh, nghe lời nói này không thể không ngượng đỏ mặt:”Anh bớt dẻo miệng đi”
“Không hề nha, anh đang nói sự thật mà”
“Bà xã, sao lại khóc như vậy chứ”
Tay anh lau đi nước mắt trên gương mặt Đường Cửu Nguyệt, nhẹ nhàng lên tiếng. Khác hoàn toàn với gương mặt táo bón lúc nãy. Trong lòng tôi thầm nghĩ, anh lật mặt nhanh thật đó
“Chẳng phải anh giận tôi sao?”
Vi Ứng Vật nhướng mày hỏi lại:”Vì vậy nên em khóc?”
Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu mở quà, bỗng dưng quà trên tay bị người đàn ông xấu xa nào đó lấy đi. Tôi trừng mắt:”Anh làm gì vậy, chẳng phải cho tôi sao?”
“Trả lời anh trước đi”
Tôi cúi đầu, hơi căng thẳng lên tiếng: “Trả.. trả lời gì?”
Bên tai tôi vang lên tiếng thở hắc ra của anh, Vi Ứng Vật nâng mặt tôi qua nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói:”Em còn giả vờ cái gì nữa. Cửu Nguyệt, em yêu anh rồi đúng không?”
“Em nói không chính là nói xạo, anh sẽ không tin đâu. Tốt nhất là em nên nói thật”
Nghe vậy, tôi định phản bác nhưng không biết nên lấy lý do gì. Tôi làm sao yêu anh được chứ? Bọn tôi gặp nhau chỉ vài tháng thôi mà. Còn tại sao tôi lại khóc tôi cũng không biết nữa
“Cửu Nguyệt, em trả lời anh đi”
Vi Ứng Vật lay lay người tôi, ánh mắt anh ôm theo hy vọng, không biết anh đang muốn tôi nói ra câu gì đây. Rất lâu, rất lâu tôi vẫn không lên tiếng, anh vậy mà kiên nhẫn chờ đợi tôi trả lời
“Chuyện này… chuyện này…”
Tác giả: Like và để lại bình luận làm động lực cho mình tiếp tục ra chap mới nha. Mãi yêu ????
…
“Cửu Nguyệt, xem anh đem gì về cho em này”: Vừa bước vào cửa nhà, Vi Ứng Vật đã thao thao cái miệng không ngớt gọi tên cô:”Bà xã, anh về rồi này”
“Bà xã, em không ra đón anh sao?”
Gương mặt anh tỏ vẻ tiếc nuối, lủi thủi bước chân vào nhà như đứa trẻ vừa bị quở mắng. Đường Cửu Nguyệt từ từ đi xuống cầu thang, mắt nhìn thấy anh không nhịn được mà bật cười:”Bộ dạng gì đây?”
“Sao em không ra đón anh?”
“Chẳng phải tôi xuống rồi sao?”
Vi Ứng Vật không thèm trả lời cô, chỉ kéo tay cô cầm lấy túi quà, rồi một mạch đi thẳng lên lầu. Nhìn bóng lưng ủ rũ của anh, chân mày tôi nhíu chạy lại, vội chạy theo bên cạnh:”Này, anh giận đó à?”
Đáp lại tôi chỉ là một khoảng im lặng, tôi kéo ống tay áo của anh ta, không bước tiếp nữa. Vi Ứng Vật cũng ngừng chân lại, xoay đầu nhíu mày, giọng nói khàn khàn vang lên:”Có chuyện gì?”
“Anh đang phớt lờ tôi sao?”: Không hiểu sao, khi anh như vậy tôi lại cảm thấy tủi thân. Nước mắt không ngừng tuông ra, cuối cùng tôi buông tay áo ra, ngồi xuống đất khóc nức nở
“Này, em giận anh được còn anh giận em lại giở trò à?”
Anh rũ mắt nhìn cô gái đang ngồi sụp xuống đất trước mặt, vẻ mặt đen hơn đít nồi:”Cửu Nguyệt, em không công bằng với anh”
“Đừng khóc nữa mà”
“Anh còn đang giận em đó”
Không có âm thanh nào đáp lại anh ngoài tiếng khóc của tôi cả, đến cả tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại khóc như vậy. Gương mặt tủi thân của anh hiện ra trước mắt cô, hai tay anh bưng mặt cô đối diện với ánh mắt của mình
Chân mình nhíu chặt, cất giọng phụng phịu:”Bà xã của tôi ơi, em không thể để anh giận của chút à”
“Nhìn xem em khóc kìa, sưng hết cả mắt rồi. Chẳng còn chút xinh đẹp nào nữa”
“Anh… anh ghét bỏ tôi sao?”
Nghe anh nói vậy, tôi khóc càng lớn hơn. Tiếng khóc của tôi thậm chí còn kéo đám người giúp việc ra hóng hớt. Vi Ứng Vật thấy vậy vội vàng bế tôi chạy vào phòng, bị nhìn như vậy còn ra thể thống gì nữa
“Anh không có ghét bỏ em”
“Vừa nãy anh còn chê tôi xấu xí”
“Không có, bà xã của anh là đẹp nhất, đẹp như tiên nữ, chỉ muốn ôm vào lòng cưng nựng”
Tôi ngồi trong lòng anh, nghe lời nói này không thể không ngượng đỏ mặt:”Anh bớt dẻo miệng đi”
“Không hề nha, anh đang nói sự thật mà”
“Bà xã, sao lại khóc như vậy chứ”
Tay anh lau đi nước mắt trên gương mặt Đường Cửu Nguyệt, nhẹ nhàng lên tiếng. Khác hoàn toàn với gương mặt táo bón lúc nãy. Trong lòng tôi thầm nghĩ, anh lật mặt nhanh thật đó
“Chẳng phải anh giận tôi sao?”
Vi Ứng Vật nhướng mày hỏi lại:”Vì vậy nên em khóc?”
Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu mở quà, bỗng dưng quà trên tay bị người đàn ông xấu xa nào đó lấy đi. Tôi trừng mắt:”Anh làm gì vậy, chẳng phải cho tôi sao?”
“Trả lời anh trước đi”
Tôi cúi đầu, hơi căng thẳng lên tiếng: “Trả.. trả lời gì?”
Bên tai tôi vang lên tiếng thở hắc ra của anh, Vi Ứng Vật nâng mặt tôi qua nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói:”Em còn giả vờ cái gì nữa. Cửu Nguyệt, em yêu anh rồi đúng không?”
“Em nói không chính là nói xạo, anh sẽ không tin đâu. Tốt nhất là em nên nói thật”
Nghe vậy, tôi định phản bác nhưng không biết nên lấy lý do gì. Tôi làm sao yêu anh được chứ? Bọn tôi gặp nhau chỉ vài tháng thôi mà. Còn tại sao tôi lại khóc tôi cũng không biết nữa
“Cửu Nguyệt, em trả lời anh đi”
Vi Ứng Vật lay lay người tôi, ánh mắt anh ôm theo hy vọng, không biết anh đang muốn tôi nói ra câu gì đây. Rất lâu, rất lâu tôi vẫn không lên tiếng, anh vậy mà kiên nhẫn chờ đợi tôi trả lời
“Chuyện này… chuyện này…”
Tác giả: Like và để lại bình luận làm động lực cho mình tiếp tục ra chap mới nha. Mãi yêu ????