Chương : 9
CHƯƠNG 9: NGHE LỜI
“Thứ cô vừa uống là nước của tôi.”
Giọng điệu bình tĩnh nhưng Tô Nghiên thề, cô nghe được ý cười mơ hồ, người đàn ông đối diện kia đang cười nhạo cô.
Trời, Tô Nghiên muốn đập đầu vào bàn, sao lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này chứ, hai người không phải rất thân quen.
Chết tiệt, quả nhiên không phải là cốc của cô, trong đó có nửa cốc nước sôi để nguội, rõ ràng đã được uống từ trước đó, mà bây giờ trên vành cốc có thêm dấu son môi đỏ tươi.
Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng vì để cho mình trông có sức sống hơn, Tô Nghiên đã trang điểm nhẹ nhàng khi ra ngoài. Từ sau khi đi làm ở công ty này, vất vả liều mạng không biết ngày đêm, cô đã cảm thấy mình đang nhanh chóng già đi.
May là Chử Thừa Ân có phong thái quý ông nên cũng không nói quá nhiều về chuyện này, Tô Nghiên nói tiếp về quan điểm của mình, giọng nói đã không còn được bình tĩnh nữa, trở nên ấp úng.
Thật vất vả cuối cùng hai người cũng nói chuyện xong, Chử Thừa Ân bảo Tô Nghiên thứ hai đến tìm anh ta chính thức kí hợp đồng. Địa chỉ mà anh ta báo quả nhiên không phải tại Chử Thị mà chính là tòa nhà hai sáu tầng của công ty Tô Nghiên.
Nhìn chiếc xe Chery hỏng đèn biến mất trong tầm mắt của mình, trong lòng Tô Nghiên vẫn bùi ngùi mãi không thôi, trong khoảng thời gian ngắn mọi người nát óc cũng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, cô cứ đánh bậy đánh bạ như vậy lại đàm phán thành công?
Cô hoàn toàn không tin vào vận may của mình, đến nỗi lúc nghe điện thoại người vẫn trong tình trạng tinh thần hoảng hốt. “Cô Tô, cô muốn bồi thường tôi bao nhiêu tiền?”
“Cái gì?” Sững sờ, Tô Nghiên kịp phản ứng, trên mặt nở nụ cười chế nhạo, mặc dù cô vẫn nói chuyện với giọng điệu mềm mỏng: “Vậy ngài muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền đây?”
Cô và Chử Thừa Ân thật là có duyên, không ngờ đâm phải chính là xe của anh ta, vậy người gọi điện thoại tới là ai? Rất rõ ràng, đối phương đơn giản là muốn doạ dẫm bắt chẹt.
Người xưng là chủ xe hình như cũng không ngờ Tô Nghiên dễ nói chuyện như vậy, nhất thời đắc ý vênh váo, tiếng cười to truyền tới. Sau đó nhận ra không ổn mới vội vàng nói bổ sung qua điện thoại: “Thế này nhé, cô Tô, ba mươi triệu, tôi chỉ cần như vậy, chỉ cần lần này cô giúp tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp công ơn của cô.”
Không để ý đến lời nói kỳ kỳ quái quái đó, Tô Nghiên hẹn thời gian và địa điểm giao tiền với đối phương, một lòng muốn chờ xem là tên khốn nào ăn gan hùm mật gấu dám giả mạo danh nghĩa Chử Thừa Ân đến lừa tiền cô.
Vừa mới quay về công ty, đang chuẩn bị tiếp tục cố gắng vì vụ án kia thì chuông điện thoại di động lại vang lên. Cùng một bản nhạc, Tô Nghiên không xem màn hình và trực tiếp nghe luôn: “Sao vậy? Chê ít, còn muốn nhiều hơn một chút nữa à?”
“Chê ít cái gì? Cô muốn gì?”
Tô Nghiên ngạc nhiên, rõ ràng là giọng nói của thủ trưởng đại nhân, lần này anh không gửi lời thông qua Tiểu Cường mà trực tiếp gọi điện thoại tới.
Đều là cuộc gọi từ số lạ đương nhiên nhạc chuông sẽ giống nhau, Tô Nghiên cười thầm mình đúng là bệnh thần kinh.
Từ khi đính hôn đến bây giờ, điện thoại di động của cô thậm chí còn không lưu số của Lăng Tiêu Quân.
“Không, không có gì, Tiêu…” lúc này mới nghĩ đến không biết nên gọi chồng tương lai của mình như thế nào mới ổn, từ khi đàm phán kết hôn đến bây giờ, hai người chưa từng ở riêng với nhau, thậm chí ngay cả điện thoại cũng chưa gọi một cuộc nào.
“Gọi tôi là Lăng Tiêu Quân.” Thủ trưởng đại nhân đã thay Tô Nghiên giải quyết vấn đề này rất tốt.
Ngay sau đó, giọng nói chất vấn nghiêm khắc từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: “Tô Nghiên, rốt cuộc cô muốn làm gì? Tại sao không nghe lời như vậy?”
Thật mệt mỏi, đây là cảm giác chân thật nhất từ trong sâu thẳm trái tim Tô Nghiên sau khi nhận được cuộc điện thoại của chồng tương lai. Lăng Tiêu Quân gọi điện thoại cho cô, chỉ để chất vấn, chỉ trích, sau đó ra quyết định.
Không có một câu quan tâm dư thừa nào.
“Tô Nghiên, không phải đã bảo Trương Cường thông báo cho cô từ lâu rồi à? Tốt nhất cô nên từ chức, Mợ chủ nhà họ Lăng không cần ló mặt ra ngoài để làm việc.”
“Vì sao cô còn đang đi làm, lại còn… tiếp xúc với Chử Thừa Ân?”
Ở giữa có mấy chữ nói nhỏ giọng lại cô không nghe rõ, lờ mờ hình như là mặt dày vô liêm sỉ?
Tô Nghiên ngạc nhiên, rốt cuộc Chử Thừa Ân và Lăng Tiêu Quân có quan hệ như thế nào, có tính là bạn bè không?
Ngược lại anh lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc phê bình vài câu, sau đó hạ tối hậu thư: Trước khi kết hôn nhất định phải từ chức, điều mà nhà họ Lăng cần chỉ là một bà chủ yên phận trong gia đình.
“Tôi sẽ cho cô cơ hội xuất hiện, nhà họ Lăng có các loại hoạt động xã giao cần cô tham gia cùng tôi. Phối hợp với chúng tôi thì được, cô không thể có hành vi và suy nghĩ của riêng mình.”
Hoàn toàn không cho Tô Nghiên cơ hội phản ứng, đối phương đã trực tiếp cúp điện thoại.
Đại diện tiêu biểu của việc chuyên quyền độc đoán ngang ngược, không hề giống với anh trai Lăng trong trí nhớ của cô.
Có đôi lúc, thậm chí Tô Nghiên cũng nghi ngờ, anh vẫn là anh trai nhỏ trong trí nhớ của cô ư? Vì sao anh hoàn toàn không nhớ rõ mình rồi?
Sau khi lên đại học, vẫn luôn dựa vào bản thân làm thêm ngoài giờ học, Tô Nghiên chưa từng tiêu tốn của nhà họ Tô một xu tiền, cũng rất ít khi về cái gọi là nhà kia.
Thế nhưng cô có một người anh trai tốt luôn quan tâm và bảo vệ em gái, bởi vì liên quan đến Tô Hiểu Phong nên chuyện nhà họ Tô cô cũng rõ như lòng bàn tay.
Biết ba mình là do dựa vào nền tảng của tổ tiên, tiếp tục sự nghiệp của gia đình mới có thể làm chủ tịch của công ty lớn như Tô Thị. Dưới sự dẫn dắt bởi những chính sách tốt, nhà họ Tô đã từng có mấy năm tốt lành.
Vào thời điểm đó, cô cả Tô Hiểu Tinh thật sự là tương lai tươi sáng , ngay cả một đứa con rơi như Tô Nghiên cũng có những ngày tốt lành áo cơm không lo.
Thời gian không chờ đợi mình, Tô Tĩnh Ngâm cứ khăng khăng theo lề thói cũ rốt cục vẫn không thể làm cho công ty nhà họ Tô phát triển lớn mạnh được, cuối cùng thậm chí dẫn đến tình trạng không thể chịu đựng nổi.
Cho nên cấp thiết cần làm thông gia với danh môn vọng tộc như nhà họ Lăng để ổn định sự phát triển của công ty và tránh bị ngân hàng thúc giục đòi nợ.
Mà Lăng Tiêu Quân chính là con ông cháu cha đời thứ hai chân chính, năm xưa ông nội anh chính là lính Hồng Quân, ba mẹ cũng đều là những nhân vật quan trọng trong quân đội và chính phủ. Mười sáu tuổi tham gia quân ngũ, sau đó học tại học viện quân sự, một mạch cho đến nay trở thành một nhân vật thủ trưởng địa phương hiển hách một phương.
Một khi nhà họ Lăng truyền ra tin tức muốn chọn con dâu, dường như vừa ý con gái nhà họ Tô thì Tô Tĩnh Ngâm vội vàng tóm lấy ứng cử viên con rể tốt này không buông tay, giống như túm lấy cây cỏ cứu mạng.
Thế nhưng do Lăng Tiêu Quân đã từng kết hôn, lại còn có tai tiếng “khắc vợ”, cô cả nhà họ Tô không ưa anh. Cuối cùng là cô gái trẻ kết duyên với ông chú, người kết hôn với anh lại chính là đứa con gái út này của mình.
Cô cũng không phải là đã được toại nguyện: hai nhà Tô Lăng vẫn kết thông gia như cũ, chỉ là người bị bán đi đổi thành cô ba. Nhưng sao bây giờ thái độ lại khác nhau, trước kia coi người kia là ôn dịch rất ít khi đến gần, nhưng hiện tại ngược lại… trước khi Lăng Tiêu Quân cúp điện thoại, Tô Nghiên nghe thấy rất rõ tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của một người phụ nữ.
Bây giờ Tô Hiểu Tinh có một số tiếp xúc với Lăng Tiêu Quân, liên lạc liên quan đến quan hệ thông gia tương lai sao?
Tô Nghiên cảm thấy đau đầu, không suy nghĩ thêm về việc thái độ Lăng Tiêu Quân lạnh lùng đối với mình phải chăng có liên quan đến chị cả hay không nữa, tiếp tục lao vào công việc quan trọng nhất đối với cô.a