Chương : 4
Thời đại này muốn thu một đồ đệ, cho dù không làm lễ bái sư, nhưng ít nhất cũng phải báo cho phụ mẫu người ta một tiếng. Chứ đột nhiên chẳng nói chẳng rằng bắt cóc con trai của chất tử Yên quốc đi thì chung quy không được hay lắm. [*Cơ Đan là Thái tử Đan, chính là người phái Kinh Kha đi hành thích Tần Thủy Hoàng, để hiểu về nhân vật này xin xem thêm ở đây]
Hạo Nhiên kéo Cơ Đan đang định quỳ xuống dập đầu đứng dậy, ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Quay về bẩm báo với cha ngươi một tiếng trước đã”
Cơ Đan vô ý thức lùi một bước, vội khoát tay nói: “Không cần đâu, sư phụ”
Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Cái gì mà bảo không cần?!”
Mọi người trong viện đồng loạt nhìn qua Hạo Nhiên, trong lòng Cơ Đan thấp thỏm, không ngờ Hạo Nhiên ngày thường biếng nhác uể oải, nhưng khi tích cực lại uy nghiêm đến vậy.
Khóe miệng Triệu Chính lộ ra một nụ cười trào phúng, Hạo Nhiên vừa thấy thế, bèn đoán được mấu chốt trong đó, hòa nhã nói: “Không sao đâu, ta đi với ngươi là được chứ gì”
Cơ Đan dường như rất không tình nguyện, dẫn Hạo Nhiên ra khỏi Tần sứ quán, trên phố dài đi chưa được vài bước đã tới Yên sứ quán, theo thứ tự lần lượt là Hàn, Ngụy, Tề, đầu đường còn có công dịch* do Chu thiên tử thiết lập. [*trạm dịch chung]
Thực lực của Yên quốc đang yếu dần, sứ quán của nước này cũng cũ nát, không được tu sửa, chẳng khác nơi ở của bách tính bình dân là bao. Cơ Đan một đường tiến vào viện, hạ nhân đều không buồn để ý tới. Công tử về quán cũng chả ai ra tiếp đón, chỉ có vài người phụ nhân thu dọn quét tước không ngừng dùng ánh mắt đánh giá Hạo Nhiên sau lưng nó.
Vừa bước vào Yên sứ quán, Hạo Nhiên lập tức hối hận.
Nên tôn trọng ý kiến của hài tử này mới đúng, dù y đoán được cha Cơ Đan không phải phụ huynh tốt, nhưng vô luận thế nào cũng không tưởng tượng được, cha của Yên thái tử Đan – Yên vương Cơ Hỉ sau này sẽ tiếp chưởng chính quyền Yên quốc – lại là một gã nát rượu hung bạo đến thế.
Cơ Đan trầm ngâm chốc lát, tiến lên phía trước, run run giọng gọi: “Phụ thân”
Cơ Hỉ uống đến say bí tỉ, ngã trên tháp, tay cầm bình gốm, không biết đang say hay tỉnh.
Cơ Đan lại nói: “Phụ thân, hài nhi vừa bái một vị sư phụ, y muốn…”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, để tránh cho phụ tử xấu hổ, bèn xoay người ra ngoài cửa, đứng trong viện chờ. Cơ Hỉ tỉnh táo chút ít, lắc lắc bình sứ trong tay, phát ra tiếng rượu óc ách.
Giọng Cơ Đan từ trong phòng truyền ra: “Phụ thân…”
Cơ Hỉ rốt cuộc cũng tỉnh dậy, giận tím mặt quát: “Tiểu súc sinh! Lại có chuyện gì nữa! Cút!”
Hạo Nhiên còn chưa kịp nhận biết đã xảy ra chuyện gì thì Cơ Đan đã kêu to một tiếng, trong phòng truyền ra tiếng rơi vỡ loảng xoảng của bình sứ, Hạo Nhiên vội vã định chạy vào phòng, nhưng lại đụng trúng Cơ Đan.
Đầu Cơ Đan đầy máu, mảnh sứ vỡ, rượu, máu tươi trộn lẫn vào nhau, Hạo Nhiên hít sâu một hơi, lại nghe thấy Cơ Hỉ vẫn còn hùng hùng hổ hổ chửi mắng trong phòng, đành phải nửa ôm Cơ Đan ra khỏi cửa.
Tần sứ quán, nội viện.
Hạo Nhiên nhặt sứ vỡ trên trán Cơ Đan ra, lấy tay đè lên khóe mắt bị cứa rách chảy máu ròng ròng của nó, thấp giọng nói: “Mẹ ngươi đâu?”
Cơ Đan hờ hững đáp: “Bị ông ta bóp chết rồi”
Hạo Nhiên gật gật đầu, bàn tay xoa nhẹ thái dương Cơ Đan, máu tươi ngừng chảy, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, vết thương đã khép miệng toàn bộ, để lại một vệt đỏ nhàn nhạt, qua thêm chốc lát sau, vết đỏ cũng rút đi, Cơ Đan mừng rỡ nói: “Sư phụ!”
Hạo Nhiên thở dài, nói: “Không việc gì, sau này sẽ dạy ngươi, dập đầu đi”
Triệu Chính cầm một sợi dây thừng được bện từ rơm, thấy Hạo Nhiên chỉ tiện tay sờ một cái mà vết thương trên trán Cơ Đan đã lành hẳn, không khỏi nhất thời động dung, đưa mắt nhìn Hạo Nhiên đứng thẳng tắp, cùng với Cơ Đan đang cung kính hành đại lễ bái sư trên mặt đất, trong lòng loáng thoáng có chút hối hận.
Hiên Viên Tử Tân trầm giọng nói: “Nhìn cái gì? Tiếp tục làm chuyện của ngươi đi”
Triệu Chính không biết làm sao, đành phải quăng thừng rơm trong tay lên, buộc trên nhánh cây, Cơ Đan dập đầu xong đứng dậy, hiếu kỳ nói: “Buộc dây thừng chi vậy?”
Hạo Nhiên mỉm cười đáp: “Luyện tuyệt thế thần công”
“Tuyệt thế thần công gì mà cần dùng dây thừng để luyện?”
“Bí pháp của bộ tộc Hiên Viên_____Tự treo nhánh đông nam*” [*câu này xuất xứ từ bài thơ《Khổng tước đông nam phi》của nhạc phủ đời Hán, có nghĩa là “Thắt cổ tự tử trên nhánh cây hướng Đông Nam”]
“…”
Ý nghĩa của Tự treo nhánh đông nam, Triệu Chính không hiểu, nhưng Tử Tân thì hiểu rõ, Triệu Chính thấy Tử Tân không nhịn được cười to, có lẽ cũng chẳng phải lời hay ho gì, bèn tức giận trừng mắt với Hạo Nhiên.
Lát sau Hiên Viên Tử Tân bắt Triệu Chính chống hai tay xuống đất trồng cây chuối, hai chân treo trên dây thừng luyện công, còn mình thì đi qua một bên đánh một giấc ngủ trưa, không quan tâm tới tên đồ đệ tiện nghi này nữa.
Ngược lại hai người Hạo Nhiên và Cơ Đan thì ngồi đối diện nhau trước mái hiên, Hạo Nhiên rất ra hình ra dáng mà bắt đầu truyền thụ các loại tri thức về gân mạch, đạo pháp nội gia cho Cơ Đan.
“Vòng tuần hoàn của gân mạch trong cơ thể là đại chu thiên, của hai mạch nhâm đốc là tiểu chu thiên…”
“Không hiểu”
“Đây là đại chu thiên”
“Hiểu rồi” Cơ Đan hớn hở nói.
Hạo Nhiên nắm tay Cơ Đan, chân khí Đạo gia tả xung hữu đột trên cánh tay Cơ Đan, theo gân mạch của nó không ngừng dời lên.
Cơ Đan cười nói: “Đây chính là khí?”
Hạo Nhiên gật đầu nói: “Đây là chân khí của sư phụ, không phải chân khí của ngươi, lộ trình di chuyển trên người ngươi chính là gân mạch. Khí là bề ngoài của huyết, huyết là đường vân của khí, khí hành thì huyết hành…Khí ngừng thì huyết ứ”
Cơ Đan cái hiểu cái không, gật gật đầu, Hiên Viên Tử Tân ở một bên cười nói: “Tu nội khí nếu không dựa vào thể chất mạnh mẽ thì sẽ dễ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma”
Hạo Nhiên gật gật đầu, nói: “Vẫn cần phải tập luyện thêm ngoại công”
Triệu Chính đang ‘tự treo nhánh đông nam’ ở một bên nghe vậy trong lòng mới dễ chịu hơn chút ít, thì ra mình đang rèn luyện ngoại công trước.
Cứ thế mỗi ngày, Triệu Chính ngoại trừ chổng ngược thì là vung kiếm, ngày nọ theo phân phó của Tử Tân, vung đủ bảy trăm cái, mệt đến độ muốn té ngã hết dậy nổi.
Còn Cơ Đan dưới sự chỉ dẫn của Hạo Nhiên tu luyện nội công Đạo gia trước, ít hôm nữa sẽ nhìn rõ lối đi, lúc Triệu Chính luyện tập không ngừng ngó trộm hai sư đồ này, thỉnh thoảng thừa dịp Tử Tân đi vắng liền mở miệng chế giễu, ngày nào cũng chỉ nói khơi khơi vậy thì có thể luyện thành cái gì?
Nhưng qua tiếp mấy ngày sau, Triệu Chính lập tức hối hận triệt để.
“Đứng đứng đứng…Đứng không vững”
“Đừng sợ, học cái này giống như tập chạy xe đạp thôi, phải giữ thăng bằng…Thăng bằng, không thể để loạn chân khí…”
“Sư phụ…Chạy xe đạp là gì vậy…A a a! Sư phụ!”
Hôm nay Hạo Nhiên đỡ phần eo lung la lung lay của Cơ Đan, hai tay Cơ Đan vẫn còn múa may, đứng trên một thanh mộc kiếm, cố gắng ổn định thân hình.
Mộc kiếm lơ lửng trên không! Cách mặt đất ba thước!!
“@$%#&” Triệu Chính trợn tròn mắt.
Tử Tân ngủ trưa xong thức dậy, cũng bị dọa nhảy dựng, nói: “Ngươi…Hạo Nhiên, ngươi đang dạy nó ngự kiếm sao?!”
Hạo Nhiên cười nói: “Luyện chơi thôi, lúc này ta dùng chân khí của mình chống đỡ cho nó, bằng không chỉ dựa vào nó cũng vô pháp ngự kiếm”
Tử Tân nói: “Ngươi buông tay thử xem?”
Hạo Nhiên buông lỏng hai tay, Cơ Đan cắn răng ráng chống đỡ, chưa được một hơi đã ngã xuống, đầu đầy mồ hôi, rõ ràng dựa vào chính mình thì chỉ có thể giữ được vài giây ngắn ngủi.
Tử Tân gật gật đầu, nói: “Không tệ”
Hạo Nhiên kéo Cơ Đan dậy, để nó nghỉ ngơi, Cơ Đan giống như thoát lực, nói: “Ta có thể…sau này có thể luyện thành chân khí kia của sư phụ không?”
Hạo Nhiên cười nói: “Có thể, cái ngươi luyện chính là Hỗn nguyên chân khí, bước sơ khai của Đạo gia Tam Thanh, khí hỗn nguyên thiên địa mênh mông cuồn cuộn, chỉ cần siêng năng tập luyện, trong cơ thể đã có chủng khí, qua vài năm nữa, muốn ngự kiếm phi thiên cũng chẳng khó khăn gì”
Triệu Chính lắp ba lắp bắp nói: “Hắn…Cơ Đan có thể phi thiên?”
Hạo Nhiên một mặt định nhường Cơ Đan gật đầu, để hấp dẫn hứng thú học tập của nó, mặt khác cũng có chút ý háo thắng, liếc mắt nhìn Tử Tân, hiểu ý cười nói: “Ừm, có thể phi thiên”
Triệu Chính như rơi vào vực sâu không đáy, nhìn Tử Tân, nói: “Vậy, sư phụ, những thứ mà ta đã học có thể làm được gì? Sư phụ cũng dạy ta cái đồ bỏ chân khí kia chứ?”
Tử Tân lắc lắc đầu, vô cùng xấu hổ nói: “Sư phụ…Không biết cái đồ bỏ chân khí kia”
Hạo Nhiên ôm bụng cười to, trốn sang một bên, Triệu Chính đã triệt để sụp đổ rồi.
Côn trùng kêu râm ran ngoài đồng, trăng lên giữa trời.
Hai người sóng vai nằm trên tháp, nhỏ giọng nói chuyện, ánh trăng từ trong viện chiếu vào, rải một tầng bạc mỏng lên tấm chăn.
Hạo Nhiên thấp giọng nói: “Đối với chuyện này Triệu Chính có cao kiến gì?”
Hiên Viên Tử Tân mỉm cười đáp: “Nói dai như giẻ rách, không ngừng lải nhải, bảo Mặc thánh cũng biết ngự kiếm, Khổng thánh cũng có thể khiến thiên địa biến sắc…Tôn Vũ cũng có thể dùng Phá không long kích…Ngự kiếm vô dụng, lợi nỏ bắn một phát chết tại chỗ, tự nhiên bay khơi khơi trên trời làm bia ngắm…Không thèm”
Hạo Nhiên phì cười, nói: “Không thèm? Liên tục mấy ngày không tới học võ, mình không tới, cũng chẳng cho Cơ Đan tới…”
Tử Tân thấp giọng cười nói: “Cầm chắc là quấn lấy Cơ Đan, kêu nó dạy lại cái đồ bỏ chân khí kia rồi”
Tử Tân trở mình, xoay nghiêng đối diện với Hạo Nhiên, tử tế ngắm nhìn dung mạo thanh tú của y.
Hạo Nhiên kéo cánh tay hữu lực của Tử Tân qua, gối dưới cổ mình, hít sâu hương vị nam tử mê người cường tráng trên cơ thể hắn, nói: “Doanh Chính diệt lục quốc, thống nhất thiên hạ, đốt sách chôn nho, cảm thấy giống như một kẻ hoang tưởng, có thể nỗ lực mài mòn đi sự điên cuồng của hắn, để hắn bớt giết người một chút…Vậy cũng tốt”
Hai người tự nhiên ôm lấy nhau, Tử Tân ôm Hạo Nhiên, thấp giọng nói bên tai Hạo Nhiên: “Ngươi có thành kiến đối với tiểu tử kia sao?”
Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Không có, ta chỉ không muốn…Nó lớn lên trở thành một người tàn nhẫn, cố chấp. Ta không thích bạo quân lắm” Chợt lại bật cười, nói: “Ngoại trừ ngươi”
Tử Tân mỉm cười nói: “Cô là hôn quân, không phải bạo quân…”
Trong lòng Hạo Nhiên khẽ động, đang định nói tiếp thì bỗng phát hiện có chuyện bất thường.
Mây đen che trăng, xung quanh đen kịt một mảng, trong tĩnh lặng, một tiếng “Cốp” từ phương xa truyền tới, lại nghe thấy một tiếng kêu rên cực khẽ.
Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Gì vậy?”
Y ngồi dậy, đi tới trước cửa, nói: “Vừa rồi là giọng của đồ đệ ngươi”
Tử Tân lười biếng nói: “Ngủ thôi, kệ nó đi”
Hạo Nhiên tức giận nói: “Sư phụ kiểu gì vậy, không thèm quan tâm tới đồ đệ, đứng dậy!”
Tử Tân hết cách, nhìn Hạo Nhiên một cái, nói: “Lại muốn xen vào việc của người khác?”
Người phát hiện tiếng kêu rên kia không chỉ có mình Hạo Nhiên.
Cơ Đan hé cửa ra một khe nhỏ, ban đêm dưới sự che giấu của bóng râm phòng ốc, rón ra rón rén lách qua con phố dài, sờ soạng vào cửa sau của Tần sứ quán.
“Sư…”
Hạo Nhiên vội giơ một ngón tay lên, ra hiệu Cơ Đan im lặng, trong mắt toát ra thần sắc tán dương, lại chỉ chỉ vào một cây đại thụ ngoài cửa, ý bảo Cơ Đan núp sau cây.
Hạo Nhiên quỳ một gối trên tường cao vây quanh hậu viện, lát sau, mây đen trôi qua, vầng mâm bạc lại hiện ra.
Nó xuất hiện còn sớm hơn cả Cơ Đan, cũng vội vã hơn, chân trần, ngoại y cũng chẳng thèm khoác, chỉ mặc bộ nội y bạch sắc mỏng manh, đoản khố, đơn y trắng tuyết, tóc ngắn đen nhánh, da trắng nõn, dưới sự soi sáng của ánh trăng càng lộ vẻ thuần khiết xuất trần.
“Sư phụ, là Triệu Chính…”
Hạo Nhiên nhíu mày, gật gật đầu, ra hiệu Cơ Đan không được ra ngoài, trở tay vung thanh đại kiếm liền bao vác trên lưng lên. Bạch y kiếm khách, cổ mộc thần kiếm khua ra một vòng cung, hình thành nên một cái bóng cắt ưu mỹ cực điểm dưới nguyệt quang.
Cơ Đan sùng bái há miệng thành hình chữ O.
Hạo Nhiên gãi gãi đùi, thuận tay đập chết một con muỗi trên chân, âm thanh trong trẻo vang dội.
Thích khách ở cửa sau nhạy bén phát hiện dị thường, ló người ra, toàn thân mặc trang phục dạ hành đen nhánh, cảnh giác xem xét dị thường xung quanh.
Hạo Nhiên nhẹ nhàng lăng không quơ cả kiếm lẫn vỏ vào người nọ, Cơ Đan lập tức hít sâu một hơi.
Tên thích khách hóng gió kia còn chưa nói được nửa câu thì đầu đã vô thanh vô tức lìa khỏi thân thể, ngã xuống phía trước, phát ra một tiếng “Bịch”
Máu tươi cuồng phun, nháy mắt nhuộm đỏ cả tường viện.
Hạo Nhiên quay đầu lại, ngăn chặn tiếng thét chói tai đã lên tới miệng của Cơ Đan, Cơ Đan khó mà tự khống chế chính mình, sợ hãi run lẩy bẩy, đây chính là lần đầu tiên nó nhìn thấy người ta tự tay giết người!
Trên mặt Hạo Nhiên không lộ chút biểu cảm nào, lẳng lặng quan sát cửa sau, qua một lúc, Hiên Viên kiếm giống như vô cùng bất mãn, khẽ nói: “Về ngủ thôi, giờ này nhiều muỗi lắm!”
Hạo Nhiên thấp giọng cười nói: “Làm chính sự trước đã, lát nữa nằm ngửa ra cho ngươi mặc sức hành hạ là được chứ gì…”
Hiên Viên kiếm lúc này mới hài lòng nói: “Nhớ đó” Tiếp theo không lên tiếng nữa.
Cơ Đan thắc mắc vô cùng, không biết Hạo Nhiên đang nói chuyện với ai, lát sau lại có một người cùng đồng bạn của hắn, vác bao tải, đưa lưng về phía viện môn ra ngoài, ngó trái ngó phải, bị thi thể ngoài cửa ngáng chân, còn chưa rõ chuyện gì thì Hạo Nhiên lại lăng không quơ nhẹ một kiếm nữa.
Người kia cũng bị chém thành hai khúc!
Hiên Viên kiếm thấp giọng nói: “Chừa lại một tên”
Hạo Nhiên nói: “Biết rồi”
Bao tải rơi trên mặt đất, Triệu Chính giống như bị té tỉnh, không ngừng giãy dụa trong bao, tên thích khách cuối cùng vứt bao, thấy hai đồng bạn mình không biết đã bỏ mạng tự khi nào, sợ tới nỗi hoảng loạn chạy trốn, liều mạng men theo tường viện lao ra ngoài!
Hạo Nhiên nhắm chuẩn lộ trình chạy trốn của hắn, vung một kiếm qua, máu tươi tứ tung, trong lúc chạy trốn, một chân của thích khách nọ bị dỡ xuống, phát ra tiếng hét thảm đau đớn, bổ nhào ra phía sau đại thụ, sống chết bắt lấy Cơ Đan!
Tiếng gào thét kia đã đánh thức mọi người ngụ trong Tần sứ quán, các gian phòng đều sáng đèn lên.
Cơ Đan hoảng sợ hét: “Sư phụ cứu mạng_____!”
Hạo Nhiên mắng: “Ngươi ngốc hả!”
Hạo Nhiên mẫn tiệp cực điểm tung mình nhảy vọt lên, bám trên nhánh cây một cước đạp bay thích khách kia, kéo Cơ Đan dậy, đè một tay lên vai nó, chuyển hỗn nguyên chân khí qua, khiến tâm thần Cơ Đan ổn định trở lại.
Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Sao lại gọi sư phụ vào ngay lúc này chứ?!”
Vốn định chém người xong sẽ bỏ chạy, nhưng Cơ Đan đã hô lên, Hạo Nhiên hết cách, đành phải kéo Cơ Đan, đứng dưới tàn cây, lúc này người trong Tần sứ quán phát hiện Triệu Chính mất tích, đã sớm thất kinh đốt đuốc chạy ra ngoài.
Lã Bất Vi vội vã chạy ra, Triệu Cơ theo sát phía sau hắn, thét chói tai, run rẩy mở cái bao tải kia ra, đầu tóc Lã Bất Vi rối tung, nhìn thi thể đầy đất, rồi nhìn sang Hạo Nhiên, nghi hoặc nói: “Chung tiên sinh và Cơ Đan…Sao lại ở đây?”
Lã Bất Vi và Dị Nhân cao xấp xỉ nhau, hơn nữa lúc này tóc tai bù xù, Hạo Nhiên không phát hiện ra, chỉ cho rằng chạy ra cùng Triệu Cơ chính là Dị Nhân, bèn cười đáp: “Vừa rồi không biết người nào bắt cóc lệnh lang…”
Lã Bất Vi nhất thời biến sắc, run rẩy nói: “Hạo Nhiên, ta là Bất Vi”
Hạo Nhiên thầm rùng mình, sao Lã Bất Vi và Triệu Cơ lại ở cùng một chỗ?! Giờ này Dị Nhân đi đâu rồi?!
Hạo Nhiên kéo Cơ Đan đang định quỳ xuống dập đầu đứng dậy, ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Quay về bẩm báo với cha ngươi một tiếng trước đã”
Cơ Đan vô ý thức lùi một bước, vội khoát tay nói: “Không cần đâu, sư phụ”
Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Cái gì mà bảo không cần?!”
Mọi người trong viện đồng loạt nhìn qua Hạo Nhiên, trong lòng Cơ Đan thấp thỏm, không ngờ Hạo Nhiên ngày thường biếng nhác uể oải, nhưng khi tích cực lại uy nghiêm đến vậy.
Khóe miệng Triệu Chính lộ ra một nụ cười trào phúng, Hạo Nhiên vừa thấy thế, bèn đoán được mấu chốt trong đó, hòa nhã nói: “Không sao đâu, ta đi với ngươi là được chứ gì”
Cơ Đan dường như rất không tình nguyện, dẫn Hạo Nhiên ra khỏi Tần sứ quán, trên phố dài đi chưa được vài bước đã tới Yên sứ quán, theo thứ tự lần lượt là Hàn, Ngụy, Tề, đầu đường còn có công dịch* do Chu thiên tử thiết lập. [*trạm dịch chung]
Thực lực của Yên quốc đang yếu dần, sứ quán của nước này cũng cũ nát, không được tu sửa, chẳng khác nơi ở của bách tính bình dân là bao. Cơ Đan một đường tiến vào viện, hạ nhân đều không buồn để ý tới. Công tử về quán cũng chả ai ra tiếp đón, chỉ có vài người phụ nhân thu dọn quét tước không ngừng dùng ánh mắt đánh giá Hạo Nhiên sau lưng nó.
Vừa bước vào Yên sứ quán, Hạo Nhiên lập tức hối hận.
Nên tôn trọng ý kiến của hài tử này mới đúng, dù y đoán được cha Cơ Đan không phải phụ huynh tốt, nhưng vô luận thế nào cũng không tưởng tượng được, cha của Yên thái tử Đan – Yên vương Cơ Hỉ sau này sẽ tiếp chưởng chính quyền Yên quốc – lại là một gã nát rượu hung bạo đến thế.
Cơ Đan trầm ngâm chốc lát, tiến lên phía trước, run run giọng gọi: “Phụ thân”
Cơ Hỉ uống đến say bí tỉ, ngã trên tháp, tay cầm bình gốm, không biết đang say hay tỉnh.
Cơ Đan lại nói: “Phụ thân, hài nhi vừa bái một vị sư phụ, y muốn…”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, để tránh cho phụ tử xấu hổ, bèn xoay người ra ngoài cửa, đứng trong viện chờ. Cơ Hỉ tỉnh táo chút ít, lắc lắc bình sứ trong tay, phát ra tiếng rượu óc ách.
Giọng Cơ Đan từ trong phòng truyền ra: “Phụ thân…”
Cơ Hỉ rốt cuộc cũng tỉnh dậy, giận tím mặt quát: “Tiểu súc sinh! Lại có chuyện gì nữa! Cút!”
Hạo Nhiên còn chưa kịp nhận biết đã xảy ra chuyện gì thì Cơ Đan đã kêu to một tiếng, trong phòng truyền ra tiếng rơi vỡ loảng xoảng của bình sứ, Hạo Nhiên vội vã định chạy vào phòng, nhưng lại đụng trúng Cơ Đan.
Đầu Cơ Đan đầy máu, mảnh sứ vỡ, rượu, máu tươi trộn lẫn vào nhau, Hạo Nhiên hít sâu một hơi, lại nghe thấy Cơ Hỉ vẫn còn hùng hùng hổ hổ chửi mắng trong phòng, đành phải nửa ôm Cơ Đan ra khỏi cửa.
Tần sứ quán, nội viện.
Hạo Nhiên nhặt sứ vỡ trên trán Cơ Đan ra, lấy tay đè lên khóe mắt bị cứa rách chảy máu ròng ròng của nó, thấp giọng nói: “Mẹ ngươi đâu?”
Cơ Đan hờ hững đáp: “Bị ông ta bóp chết rồi”
Hạo Nhiên gật gật đầu, bàn tay xoa nhẹ thái dương Cơ Đan, máu tươi ngừng chảy, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, vết thương đã khép miệng toàn bộ, để lại một vệt đỏ nhàn nhạt, qua thêm chốc lát sau, vết đỏ cũng rút đi, Cơ Đan mừng rỡ nói: “Sư phụ!”
Hạo Nhiên thở dài, nói: “Không việc gì, sau này sẽ dạy ngươi, dập đầu đi”
Triệu Chính cầm một sợi dây thừng được bện từ rơm, thấy Hạo Nhiên chỉ tiện tay sờ một cái mà vết thương trên trán Cơ Đan đã lành hẳn, không khỏi nhất thời động dung, đưa mắt nhìn Hạo Nhiên đứng thẳng tắp, cùng với Cơ Đan đang cung kính hành đại lễ bái sư trên mặt đất, trong lòng loáng thoáng có chút hối hận.
Hiên Viên Tử Tân trầm giọng nói: “Nhìn cái gì? Tiếp tục làm chuyện của ngươi đi”
Triệu Chính không biết làm sao, đành phải quăng thừng rơm trong tay lên, buộc trên nhánh cây, Cơ Đan dập đầu xong đứng dậy, hiếu kỳ nói: “Buộc dây thừng chi vậy?”
Hạo Nhiên mỉm cười đáp: “Luyện tuyệt thế thần công”
“Tuyệt thế thần công gì mà cần dùng dây thừng để luyện?”
“Bí pháp của bộ tộc Hiên Viên_____Tự treo nhánh đông nam*” [*câu này xuất xứ từ bài thơ《Khổng tước đông nam phi》của nhạc phủ đời Hán, có nghĩa là “Thắt cổ tự tử trên nhánh cây hướng Đông Nam”]
“…”
Ý nghĩa của Tự treo nhánh đông nam, Triệu Chính không hiểu, nhưng Tử Tân thì hiểu rõ, Triệu Chính thấy Tử Tân không nhịn được cười to, có lẽ cũng chẳng phải lời hay ho gì, bèn tức giận trừng mắt với Hạo Nhiên.
Lát sau Hiên Viên Tử Tân bắt Triệu Chính chống hai tay xuống đất trồng cây chuối, hai chân treo trên dây thừng luyện công, còn mình thì đi qua một bên đánh một giấc ngủ trưa, không quan tâm tới tên đồ đệ tiện nghi này nữa.
Ngược lại hai người Hạo Nhiên và Cơ Đan thì ngồi đối diện nhau trước mái hiên, Hạo Nhiên rất ra hình ra dáng mà bắt đầu truyền thụ các loại tri thức về gân mạch, đạo pháp nội gia cho Cơ Đan.
“Vòng tuần hoàn của gân mạch trong cơ thể là đại chu thiên, của hai mạch nhâm đốc là tiểu chu thiên…”
“Không hiểu”
“Đây là đại chu thiên”
“Hiểu rồi” Cơ Đan hớn hở nói.
Hạo Nhiên nắm tay Cơ Đan, chân khí Đạo gia tả xung hữu đột trên cánh tay Cơ Đan, theo gân mạch của nó không ngừng dời lên.
Cơ Đan cười nói: “Đây chính là khí?”
Hạo Nhiên gật đầu nói: “Đây là chân khí của sư phụ, không phải chân khí của ngươi, lộ trình di chuyển trên người ngươi chính là gân mạch. Khí là bề ngoài của huyết, huyết là đường vân của khí, khí hành thì huyết hành…Khí ngừng thì huyết ứ”
Cơ Đan cái hiểu cái không, gật gật đầu, Hiên Viên Tử Tân ở một bên cười nói: “Tu nội khí nếu không dựa vào thể chất mạnh mẽ thì sẽ dễ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma”
Hạo Nhiên gật gật đầu, nói: “Vẫn cần phải tập luyện thêm ngoại công”
Triệu Chính đang ‘tự treo nhánh đông nam’ ở một bên nghe vậy trong lòng mới dễ chịu hơn chút ít, thì ra mình đang rèn luyện ngoại công trước.
Cứ thế mỗi ngày, Triệu Chính ngoại trừ chổng ngược thì là vung kiếm, ngày nọ theo phân phó của Tử Tân, vung đủ bảy trăm cái, mệt đến độ muốn té ngã hết dậy nổi.
Còn Cơ Đan dưới sự chỉ dẫn của Hạo Nhiên tu luyện nội công Đạo gia trước, ít hôm nữa sẽ nhìn rõ lối đi, lúc Triệu Chính luyện tập không ngừng ngó trộm hai sư đồ này, thỉnh thoảng thừa dịp Tử Tân đi vắng liền mở miệng chế giễu, ngày nào cũng chỉ nói khơi khơi vậy thì có thể luyện thành cái gì?
Nhưng qua tiếp mấy ngày sau, Triệu Chính lập tức hối hận triệt để.
“Đứng đứng đứng…Đứng không vững”
“Đừng sợ, học cái này giống như tập chạy xe đạp thôi, phải giữ thăng bằng…Thăng bằng, không thể để loạn chân khí…”
“Sư phụ…Chạy xe đạp là gì vậy…A a a! Sư phụ!”
Hôm nay Hạo Nhiên đỡ phần eo lung la lung lay của Cơ Đan, hai tay Cơ Đan vẫn còn múa may, đứng trên một thanh mộc kiếm, cố gắng ổn định thân hình.
Mộc kiếm lơ lửng trên không! Cách mặt đất ba thước!!
“@$%#&” Triệu Chính trợn tròn mắt.
Tử Tân ngủ trưa xong thức dậy, cũng bị dọa nhảy dựng, nói: “Ngươi…Hạo Nhiên, ngươi đang dạy nó ngự kiếm sao?!”
Hạo Nhiên cười nói: “Luyện chơi thôi, lúc này ta dùng chân khí của mình chống đỡ cho nó, bằng không chỉ dựa vào nó cũng vô pháp ngự kiếm”
Tử Tân nói: “Ngươi buông tay thử xem?”
Hạo Nhiên buông lỏng hai tay, Cơ Đan cắn răng ráng chống đỡ, chưa được một hơi đã ngã xuống, đầu đầy mồ hôi, rõ ràng dựa vào chính mình thì chỉ có thể giữ được vài giây ngắn ngủi.
Tử Tân gật gật đầu, nói: “Không tệ”
Hạo Nhiên kéo Cơ Đan dậy, để nó nghỉ ngơi, Cơ Đan giống như thoát lực, nói: “Ta có thể…sau này có thể luyện thành chân khí kia của sư phụ không?”
Hạo Nhiên cười nói: “Có thể, cái ngươi luyện chính là Hỗn nguyên chân khí, bước sơ khai của Đạo gia Tam Thanh, khí hỗn nguyên thiên địa mênh mông cuồn cuộn, chỉ cần siêng năng tập luyện, trong cơ thể đã có chủng khí, qua vài năm nữa, muốn ngự kiếm phi thiên cũng chẳng khó khăn gì”
Triệu Chính lắp ba lắp bắp nói: “Hắn…Cơ Đan có thể phi thiên?”
Hạo Nhiên một mặt định nhường Cơ Đan gật đầu, để hấp dẫn hứng thú học tập của nó, mặt khác cũng có chút ý háo thắng, liếc mắt nhìn Tử Tân, hiểu ý cười nói: “Ừm, có thể phi thiên”
Triệu Chính như rơi vào vực sâu không đáy, nhìn Tử Tân, nói: “Vậy, sư phụ, những thứ mà ta đã học có thể làm được gì? Sư phụ cũng dạy ta cái đồ bỏ chân khí kia chứ?”
Tử Tân lắc lắc đầu, vô cùng xấu hổ nói: “Sư phụ…Không biết cái đồ bỏ chân khí kia”
Hạo Nhiên ôm bụng cười to, trốn sang một bên, Triệu Chính đã triệt để sụp đổ rồi.
Côn trùng kêu râm ran ngoài đồng, trăng lên giữa trời.
Hai người sóng vai nằm trên tháp, nhỏ giọng nói chuyện, ánh trăng từ trong viện chiếu vào, rải một tầng bạc mỏng lên tấm chăn.
Hạo Nhiên thấp giọng nói: “Đối với chuyện này Triệu Chính có cao kiến gì?”
Hiên Viên Tử Tân mỉm cười đáp: “Nói dai như giẻ rách, không ngừng lải nhải, bảo Mặc thánh cũng biết ngự kiếm, Khổng thánh cũng có thể khiến thiên địa biến sắc…Tôn Vũ cũng có thể dùng Phá không long kích…Ngự kiếm vô dụng, lợi nỏ bắn một phát chết tại chỗ, tự nhiên bay khơi khơi trên trời làm bia ngắm…Không thèm”
Hạo Nhiên phì cười, nói: “Không thèm? Liên tục mấy ngày không tới học võ, mình không tới, cũng chẳng cho Cơ Đan tới…”
Tử Tân thấp giọng cười nói: “Cầm chắc là quấn lấy Cơ Đan, kêu nó dạy lại cái đồ bỏ chân khí kia rồi”
Tử Tân trở mình, xoay nghiêng đối diện với Hạo Nhiên, tử tế ngắm nhìn dung mạo thanh tú của y.
Hạo Nhiên kéo cánh tay hữu lực của Tử Tân qua, gối dưới cổ mình, hít sâu hương vị nam tử mê người cường tráng trên cơ thể hắn, nói: “Doanh Chính diệt lục quốc, thống nhất thiên hạ, đốt sách chôn nho, cảm thấy giống như một kẻ hoang tưởng, có thể nỗ lực mài mòn đi sự điên cuồng của hắn, để hắn bớt giết người một chút…Vậy cũng tốt”
Hai người tự nhiên ôm lấy nhau, Tử Tân ôm Hạo Nhiên, thấp giọng nói bên tai Hạo Nhiên: “Ngươi có thành kiến đối với tiểu tử kia sao?”
Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Không có, ta chỉ không muốn…Nó lớn lên trở thành một người tàn nhẫn, cố chấp. Ta không thích bạo quân lắm” Chợt lại bật cười, nói: “Ngoại trừ ngươi”
Tử Tân mỉm cười nói: “Cô là hôn quân, không phải bạo quân…”
Trong lòng Hạo Nhiên khẽ động, đang định nói tiếp thì bỗng phát hiện có chuyện bất thường.
Mây đen che trăng, xung quanh đen kịt một mảng, trong tĩnh lặng, một tiếng “Cốp” từ phương xa truyền tới, lại nghe thấy một tiếng kêu rên cực khẽ.
Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Gì vậy?”
Y ngồi dậy, đi tới trước cửa, nói: “Vừa rồi là giọng của đồ đệ ngươi”
Tử Tân lười biếng nói: “Ngủ thôi, kệ nó đi”
Hạo Nhiên tức giận nói: “Sư phụ kiểu gì vậy, không thèm quan tâm tới đồ đệ, đứng dậy!”
Tử Tân hết cách, nhìn Hạo Nhiên một cái, nói: “Lại muốn xen vào việc của người khác?”
Người phát hiện tiếng kêu rên kia không chỉ có mình Hạo Nhiên.
Cơ Đan hé cửa ra một khe nhỏ, ban đêm dưới sự che giấu của bóng râm phòng ốc, rón ra rón rén lách qua con phố dài, sờ soạng vào cửa sau của Tần sứ quán.
“Sư…”
Hạo Nhiên vội giơ một ngón tay lên, ra hiệu Cơ Đan im lặng, trong mắt toát ra thần sắc tán dương, lại chỉ chỉ vào một cây đại thụ ngoài cửa, ý bảo Cơ Đan núp sau cây.
Hạo Nhiên quỳ một gối trên tường cao vây quanh hậu viện, lát sau, mây đen trôi qua, vầng mâm bạc lại hiện ra.
Nó xuất hiện còn sớm hơn cả Cơ Đan, cũng vội vã hơn, chân trần, ngoại y cũng chẳng thèm khoác, chỉ mặc bộ nội y bạch sắc mỏng manh, đoản khố, đơn y trắng tuyết, tóc ngắn đen nhánh, da trắng nõn, dưới sự soi sáng của ánh trăng càng lộ vẻ thuần khiết xuất trần.
“Sư phụ, là Triệu Chính…”
Hạo Nhiên nhíu mày, gật gật đầu, ra hiệu Cơ Đan không được ra ngoài, trở tay vung thanh đại kiếm liền bao vác trên lưng lên. Bạch y kiếm khách, cổ mộc thần kiếm khua ra một vòng cung, hình thành nên một cái bóng cắt ưu mỹ cực điểm dưới nguyệt quang.
Cơ Đan sùng bái há miệng thành hình chữ O.
Hạo Nhiên gãi gãi đùi, thuận tay đập chết một con muỗi trên chân, âm thanh trong trẻo vang dội.
Thích khách ở cửa sau nhạy bén phát hiện dị thường, ló người ra, toàn thân mặc trang phục dạ hành đen nhánh, cảnh giác xem xét dị thường xung quanh.
Hạo Nhiên nhẹ nhàng lăng không quơ cả kiếm lẫn vỏ vào người nọ, Cơ Đan lập tức hít sâu một hơi.
Tên thích khách hóng gió kia còn chưa nói được nửa câu thì đầu đã vô thanh vô tức lìa khỏi thân thể, ngã xuống phía trước, phát ra một tiếng “Bịch”
Máu tươi cuồng phun, nháy mắt nhuộm đỏ cả tường viện.
Hạo Nhiên quay đầu lại, ngăn chặn tiếng thét chói tai đã lên tới miệng của Cơ Đan, Cơ Đan khó mà tự khống chế chính mình, sợ hãi run lẩy bẩy, đây chính là lần đầu tiên nó nhìn thấy người ta tự tay giết người!
Trên mặt Hạo Nhiên không lộ chút biểu cảm nào, lẳng lặng quan sát cửa sau, qua một lúc, Hiên Viên kiếm giống như vô cùng bất mãn, khẽ nói: “Về ngủ thôi, giờ này nhiều muỗi lắm!”
Hạo Nhiên thấp giọng cười nói: “Làm chính sự trước đã, lát nữa nằm ngửa ra cho ngươi mặc sức hành hạ là được chứ gì…”
Hiên Viên kiếm lúc này mới hài lòng nói: “Nhớ đó” Tiếp theo không lên tiếng nữa.
Cơ Đan thắc mắc vô cùng, không biết Hạo Nhiên đang nói chuyện với ai, lát sau lại có một người cùng đồng bạn của hắn, vác bao tải, đưa lưng về phía viện môn ra ngoài, ngó trái ngó phải, bị thi thể ngoài cửa ngáng chân, còn chưa rõ chuyện gì thì Hạo Nhiên lại lăng không quơ nhẹ một kiếm nữa.
Người kia cũng bị chém thành hai khúc!
Hiên Viên kiếm thấp giọng nói: “Chừa lại một tên”
Hạo Nhiên nói: “Biết rồi”
Bao tải rơi trên mặt đất, Triệu Chính giống như bị té tỉnh, không ngừng giãy dụa trong bao, tên thích khách cuối cùng vứt bao, thấy hai đồng bạn mình không biết đã bỏ mạng tự khi nào, sợ tới nỗi hoảng loạn chạy trốn, liều mạng men theo tường viện lao ra ngoài!
Hạo Nhiên nhắm chuẩn lộ trình chạy trốn của hắn, vung một kiếm qua, máu tươi tứ tung, trong lúc chạy trốn, một chân của thích khách nọ bị dỡ xuống, phát ra tiếng hét thảm đau đớn, bổ nhào ra phía sau đại thụ, sống chết bắt lấy Cơ Đan!
Tiếng gào thét kia đã đánh thức mọi người ngụ trong Tần sứ quán, các gian phòng đều sáng đèn lên.
Cơ Đan hoảng sợ hét: “Sư phụ cứu mạng_____!”
Hạo Nhiên mắng: “Ngươi ngốc hả!”
Hạo Nhiên mẫn tiệp cực điểm tung mình nhảy vọt lên, bám trên nhánh cây một cước đạp bay thích khách kia, kéo Cơ Đan dậy, đè một tay lên vai nó, chuyển hỗn nguyên chân khí qua, khiến tâm thần Cơ Đan ổn định trở lại.
Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Sao lại gọi sư phụ vào ngay lúc này chứ?!”
Vốn định chém người xong sẽ bỏ chạy, nhưng Cơ Đan đã hô lên, Hạo Nhiên hết cách, đành phải kéo Cơ Đan, đứng dưới tàn cây, lúc này người trong Tần sứ quán phát hiện Triệu Chính mất tích, đã sớm thất kinh đốt đuốc chạy ra ngoài.
Lã Bất Vi vội vã chạy ra, Triệu Cơ theo sát phía sau hắn, thét chói tai, run rẩy mở cái bao tải kia ra, đầu tóc Lã Bất Vi rối tung, nhìn thi thể đầy đất, rồi nhìn sang Hạo Nhiên, nghi hoặc nói: “Chung tiên sinh và Cơ Đan…Sao lại ở đây?”
Lã Bất Vi và Dị Nhân cao xấp xỉ nhau, hơn nữa lúc này tóc tai bù xù, Hạo Nhiên không phát hiện ra, chỉ cho rằng chạy ra cùng Triệu Cơ chính là Dị Nhân, bèn cười đáp: “Vừa rồi không biết người nào bắt cóc lệnh lang…”
Lã Bất Vi nhất thời biến sắc, run rẩy nói: “Hạo Nhiên, ta là Bất Vi”
Hạo Nhiên thầm rùng mình, sao Lã Bất Vi và Triệu Cơ lại ở cùng một chỗ?! Giờ này Dị Nhân đi đâu rồi?!