Chương 8:
Ngụy Huệ Hầu quy kết một loạt tội trạng của Tần Công, giọng nói lúc một âm vang, sắc mặt lúc càng giận dữ, đây là điều mà các công hầu có mặt không thể ngờ tới. Vệ Thành Công xưa nay có tiếng nhát gan sợ việc, dường như không chịu nổi hàng loạt những lời truy vấn đầy thịnh nộ của Ngụy Hầu, hai tay run bần bật, làm đổ cả chén rượu vừa mới châm đầy, rượu bắn tung tóe.Triệu Túc Hầu ngồi cạnh ông ta điềm tĩnh như không, đưa tay nhặt chén rượu lên, đặt ngay ngắn trên bàn. Công Tôn Diễn nhanh nhẹn bước tới, lại rót rượu vào đầy chén.Yên Công, Lỗ Công vẫn ngồi ngay ngắn, hai mắt khép hờ, làm như không nghe thấy, không nhìn thấy. Mấy vị quân chủ nước nhỏ sắc mặt thấp thỏm nhìn Ngụy Huệ Hầu, lo sợ trận lôi đình sẽ giáng xuống đầu họ. Điền Tích Cương khinh khinh nhìn Vệ Thành Công, hừ mũi một tiếng.Ngụy Huệ Hầu vô cùng hài lòng trước phản ứng nhanh nhạy của Vệ Thành Công, ánh mắt lập tức chiếu tới: “Xin hỏi Vệ Công, Tần Công lòng dạ khó lường, phạm phải tội lớn trong thiên hạ, nên chăng cả thiên hạ cùng tru diệt?”Vệ Thành Công còn chưa hết bàng hoàng, nghe thấy hỏi vậy, bèn lắp bắp: “Cơ Tốc không… không… phải…”Ngụy Huệ Hầu mỉm cười, đổi giọng ôn hoà: “Vệ Công, rốt cuộc Vệ Công muốn nói gì?”Vệ Thành Công càng thêm hoảng hốt: “Cơ Tốc… Phải… phải…”Ánh mắt Ngụy Huệ Hầu vô cùng mãn nguyện, rời khỏi Vệ Thành Công, từ từ quét qua những người khác, không thấy ai có phản ứng gì, ánh mắt bèn dừng lại ở Chu thiên tử: “Tần Công không coi bệ hạ ra gì, làm trái luân thường, Vệ Công cho rằng Tần Công đã phạm phải tội lớn trong thiên hạ, tội này đáng trừng phạt, bệ hạ nghĩ sao?”Chu Hiển Vương tâm trạng đang lúc rối bời, bị hỏi thình lình, lại càng hoang mang bối rối, đưa mắt nhìn sang hai bên trái phải: “Chuyện này…”Ngụy Huệ Hầu nghiêm mặt, ánh mắt sắc lạnh như dao: “Tần Công sớm đã sinh lòng phản phúc, khiến thần, người phẫn nộ, Vệ Công cho rằng tội này nên trừng trị, bệ hạ nghĩ sao?”Chu Hiển Vương càng hoảng hốt, trán rịn mồ hôi, kéo vạt áo lên lau liền vài cái, lắp bắp: “Ý… ý ái khanh… thế nào?”Ngụy Huệ Hầu giọng càng nghiêm nghị, chúi người về trước, ánh mắt xoáy vào Hiển Vương: “Ngụy Anh đang hỏi bệ hạ kia mà!”Từ khi đăng cơ tới nay, Chu Hiển Vương chưa từng bị bề tôi truy hỏi kiểu đấy bao giờ, trong lúc cấp bách, chỉ biết ngây người, lưỡi cứng đờ trong miệng, mãi hồi lâu mới lắp bắp được vài tiếng: “Nên… nên phạt!”Nghe thấy vậy, Ngụy Huệ Hầu dường như cuối cùng cũng nhớ ra đạo làm tôi, chậm rãi rời khỏi chỗ, sửa lại vạt áo, bước tới trước mặt Chu thiên tử, khấu bái sát đất: “Bệ hạ thánh minh! Ngụy Anh nguyện dẫn cánh quân chính nghĩa, chọn ngày lành phạt Tần, chấn chỉnh thiên đạo, tấu xin bệ hạ ân chuẩn!”Chu Hiển Vương lại nhìn hai bên trái phải, thấy chẳng ai nói gì, đành đáp: “Vậy… vậy… cứ làm theo lời ái khanh!”Ngụy Huệ Hầu cất giọng sang sảng: “Ngụy Anh lĩnh chỉ!” Rồi đứng dậy, lại bước tới vị trí ngang hàng thiên tử, ngồi xuống, đảo mắt một vòng, chậm rãi nói: “Chư vị công hầu, Ngụy Anh nhận lệnh thiên tử khởi binh phạt tội, trừng trị giặc Tần, mong chư vị dốc sức trợ giúp, có sức góp sức, có của góp của. Số lượng cụ thể sẽ do thượng đại phu Trần Chẩn tính toán. Ngụy Anh không rườm lời nữa, mong chư vị sau buổi đại lễ hội minh, cứ theo hẹn ước, vận chuyển lương thực, điều động binh lính, cùng chung tay tru diệt giặc Tần thất đạo!”Chư hầu đưa mắt nhìn nhau, không ai hưởng ứng, song cũng không ai dám ho he phản đối.Ngụy Huệ Hầu thoắt cái đã lại vui cười hớn hở: “Đêm nay hoa đẹp trăng tròn, chư vị hãy vui say thoả thích! Thượng đại phu, cho gọi đội ca vũ vào hầu!”Trần Chẩn đắc ý đáp: “Vi thần lĩnh chỉ!”Trần Chẩn vẫy tay, nhạc lại nổi lên, vũ công lướt vào, múa điệu “Đại Vũ” do chính Chu Công soạn ngay sau khi Vũ Vương phạt Trụ khải hoàn. Điệu múa ca ngợi sự nghiệp phạt Trụ kỳ vĩ của Vũ Vương, phàm trong nghi lễ triều bái thiên tử, đều được biểu diễn. Đây là tiết mục thường lệ, vốn không có gì đáng nói. Song vào hôm nay, lại có chút bất thường. Đó là binh lính Đại Chu cầm giáo mác trong điệu vũ lại vận trang phục màu xanh của võ binh Đại Ngụy, còn binh lính phía Thương Trụ Vương lại mặc trang phục của Tần, rõ ràng, Ngụy Huệ Hầu kiếm cớ phạt Tần là có âm mưu từ trước.